Tưởng Hồng Cương nói: Về hợp tác giữa chúng ta và Thái Hồng, tôi có chuyện muốn nói.
Ánh mắt của thường ủy thường ủy đều tập trung trên người hắn, Tưởng Hồng Cương bình thường rất ít lên tiếng trên cuộc họp thường ủy, nhất là trong loại vấn đề mẫn cảm này, hắn đa số thời gian là lựa chọn trầm mặc, không ngờ lại chủ động nhắc tới chuyện này.
Hạng Thành gật đầu ý bảo Tưởng Hồng Cương nói tiếp.
Tưởng Hồng Cương nói: Tỉnh trưởng Chu lần này tới đây, thái độ vô cùng rõ ràng, y hiển nhiên là đặt khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở vị trí số một, hiện tại tập đoàn Thái Hồng xây dựng phân nhà máy và xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu xuất hiện mâu thuẫn, chúng ta là ban lãnh đạo Bắc Cảng, nên tỏ rõ thái độ. Tưởng Hồng Cương trước tiên lôi Chu Hưng Dân ra, sau đó mới nói bọn họ nên tỏ rõ thái độ, có chút ý tứ dựa thế.
Cung Hoàn Sơn có chút phản cảm với lí do thoái thác này của Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương vừa mới nói xong thì y lại hỏi: Đồng chí Hồng Cương, lời nói của anh tôi có chút không hiểu, cái gì gọi là thái độ rõ ràng? Thái độ của chúng ta vẫn luôn rất rõ ràng, cố gắng cân đối mâu thuẫn giữa Tân Hải và Thái Hồng, tranh thủ để cùng tồn tại và song thắng.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Thị trưởng Cung, tình huống hiện thực là không thể làm được song thắng, thái độ của Trương Dương rất rõ ràng, hắn không thể nhượng khu đất đó của góc Thương Gia, Triệu tổng của Thái Hồng cũng biểu lộ thái độ, y phải lấy bằng được khu đất đó của góc Thương Gia mới bằng lòng xây nhà máy ở Bắc Cảng, tôi dám nói, dư luận gần đây quay chung quanh Thái Hồng có liên quan tới mâu thuẫn giữa hai người, là một thành viên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng, tôi cũng hy vọng có thể tiêu trừ mâu thuẫn giữa bọn họ, tranh thủ làm được cùng tồn tại, chúng ta cũng từng cố gắng, nhưng sự thật chứng minh, mâu thuẫn giữa bọn họ chẳng những không được tiêu trừ, ngược lại trở nên càng thêm gay gắt, có lẽ có một số đồng chí cho rằng, chúng ta có thể tiếp tục làm công tác, cho đến khi hai bên bọn họ đạt thành lượng giải mới thôi, nhưng các anh có nghĩ tới hay không, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì đến bao giờ mới xong? Sự nghiệp của chúng ta chẳng lẽ cứ phải tiếp tục trong tình trạng nội háo và đối đầu như thế này ư? Cho nên tôi cho rằng, chúng ta trước hết tỏ rõ thái độ, phải cân nhắc đến bước xấu nhất, chúng ta giả thiết mâu thuẫn giữa hai bên cuối cùng không thể điều hòa, như vậy chúng ta cần phải làm ra lựa chọn trong hai người, bên nào nặng bên nào nhẹ, chúng ta cuối cùng phải chọn ai, từ bỏ ai.
Tưởng Hồng Cương sở dĩ những lời này là vì hắn từ trong thái độ của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân ngộ được một thứ gì đó, y cuối cùng đã nhìn thấy cơ hội thuộc về mình.
Hạng Thành nhìn Tưởng Hồng Cương, trên mặt y không hề có bất kỳ biểu tình gì: Đồng chí Hồng Cương, nếu cho anh lựa chọn, anh sẽ lựa chọn ai, từ bỏ ai?
Tưởng Hồng Cương nói: Tôi cho rằng Thái Hồng lựa chọn góc Thương Gia để xây nhà máy là cân nhắc không chu toàn, nếu chuyện này có thể tiến hành, theo sự phát triển của thời đại, không bao lâu nữa phân nhà máy của Thái Hồng sẽ trở thành vách chắn giữa Tân Hải và Bắc Cảng, sẽ ảnh hưởng đến tiến trình nhất thể hóa thành thị, hơn nữa từ quan điểm lâu dài mà nhìn thì tiền cảnh của khu bảo lưu thuế nhập khẩu rộng hơn hạng mục nhà máy thép.
Hạng Thành nói: Đó chính là ủng hộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu, thật ra tôi cũng ủng hộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhưng tôi không hiểu, vì sao khu bảo lưu thuế nhập khẩu cứ phải đặt ở khu đất đó của góc Thương Gia, tôi đã đưa ra một phương án giải quyết, có thể bồi thường cho bọn họ diện tích đất gấp đôi, chỉ cần bọn họ nhường một bước, Thái Hồng có thể thuận lợi đặt ở Bắc Cảng, Bắc Cảng chúng ta sẽ có được cả tay gấu và cá.
Tưởng Hồng Cương nói: Tôi đã đọc qua phương án của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, phương án của bọn họ rất hoàn thiện, góc Thương Gia là một mắt xích rất quan trọng trong đó.
Thật ra Hạng Thành trong lòng đã rõ ràng, lần này bất kể trong lòng y có tình nguyện hay không thì khu đất đó của góc Thương Gia đã không thể giao cho Thái Hồng, Trương Dương bên kia kiệt lực đấu tranh là một chuyện, còn có một nguyên nhân quan trọng là tỉnh trưởng Chu Hưng Dân chống lưng cho hắn. Hạng Thành lá gan có lớn đến mấy cũng không đến mức đối nghịch với Chu Hưng Dân, nhưng những lời này của Tưởng Hồng Cương lại khiến y khó chịu, Tưởng Hồng Cương anh từ lúc này xem đứng lên chỉ ra tôi sai? Trên cuộc họp thường ủy vẫn chưa tới phiên anh lên tiếng. Hạng Thành nói: Không bằng như vậy đi, mọi người giơ tay biểu quyết một chút, các anh cho rằng khu bảo lưu thuế nhập khẩu và Thái Hồng cái nào quan trọng hơn? Chúng ta từ hai chọn một, người cho rằng Thái Hồng quan trọng hơn xin giơ tay.
Hạng Thành là muốn thông qua phương thức này để cho Tưởng Hồng Cương một giáo huấn, khiến hắn nhìn thấy quyền lên tiếng rốt cuộc nằm trong tay ai, Hạng Thành giơ tay lên đầu tiên, mỗi lần chỉ cần y làm như vậy là các thường ủy có mặt sẽ đều giơ tay theo, cơ hồ mỗi một đề nghị của y đều sẽ được thông qua với đa số phiếu, Hạng Thành cho rằng người không giơ tay có lẽ chỉ có một mình Tưởng Hồng Cương, nhưng lần này Hạng Thành không ngờ tính sai rồi.
Tưởng Hồng Cương không giơ tay theo là chuyện bên trong dự kiến, nhưng bộ trưởng tổ chức Mạnh Khải Trí cũng không giơ tay, càng làm cho Hạng Thành cảm thấy bất ngờ là, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương không ngờ cũng không giơ tay, thằng cha này trước giờ đều là một trong những người cờ xí tiên minh phản đối khu bảo lưu thuế nhập khẩu, không ngờ y hôm nay cũng đứng ở phía Tưởng Hồng Cương.
Tưởng Hồng Cương cũng sửng sốt, hắn vốn cho rằng mình sẽ bị Hạng Thành lợi dụng loại thủ đoạn này để cô lập, nhưng không ngờ còn có hai người đứng chung một chỗ với mình, Mạnh Khải Trí là người có lý trí, y không mù quáng nghe theo Hạng Thành, nhưng biểu hiện của Trần Cương thì có chút nằm ngoài ý liệu.
Quan hệ của Trần Cương và Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn đều là khá chặt chẽ, hơn nữa quan trọng hơn là chỉ cần là chuyện của Trương Dương thì y sẽ là người đầu tiên nhảy ra phản đối, bởi vì chuyện của góc Thương Gia, y không biết đã nói xấu Trương Dương bao nhiêu lần, nhưng hôm nay y không ngờ lại đổi trận doanh, thằng cha này không phải là uống nhầm thuốc rồi chứ.
Trần Cương cũng không phải là uống nhầm thuốc, đầu óc y rất tỉnh táo, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt y, Trần Cương thở dài nói: Thật ra tôi là bỏ phiếu trắng!
Mọi người vẫn nhìn Trần Cương, người khác bỏ phiếu trắng thì không kỳ quái, nhưng Trần Cương bỏ phiếu trắng thì thật sự rất kỳ quái, gặp loại cơ hội này, y vốn nên không chút do dự khởi xướng công kích với Trương Dương mới đúng. Chẳng ai biết thằng cha Trần Cương này đã bị Trương Dương nắm được thóp, hiện tại tâm tính của Trần Cương đã có biến hóa với tính lật nhào.
Trần Cương nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu và phân nhà máy của Thái Hồng có thể kiêm cả hai là tốt nhất, nhưng dưới tình huống trước mắt, chúng ta có thể phải bỏ đi một thứ, tuy rằng tôi rất bất mãn với cách làm của lãnh đạo Tân Hải tương quan, nhưng khu bảo lưu thuế nhập khẩu dù sao cũng là con ruột của chúng ta, khi thật sự phải quyết định, trong đáy lòng tôi đương nhiên sẽ nghiêng về phía khu bảo lưu thuế nhập khẩu một chút.
Hạng Thành trừng mắt lườm Trần Cương một cái, trong lòng mắng thầm, còn nói là bỏ phiếu trắng à, những lời y vừa nói ra căn bản chính là đứng ở phía Tưởng Hồng Cương, thật ra trong lòng Hạng Thành cũng rất rõ ràng, bởi vì thái độ của Chu Hưng Dân, bọn họ phải lựa chọn khu bảo lưu thuế nhập khẩu, y bảo bỏ phiếu đơn giản là muốn khiến Tưởng Hồng Cương mất mặt mà thôi, nhưng không ngờ Trần Cương lại bảo trì nhất trí với Tưởng Hồng Cương. Hạng Thành nói: Chuyện của Thái Hồng vẫn phải tranh thủ, Cùng Sơn, lão Trần, các anh có vẻ quen với phía Thái Hồng, chuyện này hay là do các anh tiếp tục làm, tranh thủ đạt được sự lý giải của Thái Hồng, tỉnh trưởng Chu có câu nói không sai Thái Hồng cũng không phải là làm từ thiện, bọn họ sở dĩ muốn xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng, là nhìn trúng điều kiện các mặt của Bắc Cảng chúng ta.
Hạng Thành vốn định mượn cuộc họp thường ủy lần này để phát tiết một chút tức giận đọng lại trong lòng, cường điệu một chút quyền uy độc nhất vô nhị của bản thân ở Bắc Cảng, nhưng lại không đạt tới mục đích của y, không những như vậy, Tưởng Hồng Cương trước giờ luôn trầm thấp không ngờ cũng bắt đầu công khai đối nghịch với y, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.
Hội nghị này kết thúc, Hạng Thành vẫn còn tức, y ý thức được sự lạnh nhạt công khai của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân đối với y đã cho rất nhiều người một tín hiệu ngầm rất không tốt, đã làm dao động uy tín mà y kinh doanh nhiều năm ở Bắc Cảng, tất cả những gì xảy ra gần đây có lẽ chỉ là một mở đầu.
Hạng Thành trở lại văn phòng của mình không bao lâu thì bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương liền theo tới, bởi vì tất cả phát sinh vừa rồi trên cuộc họp thường ủy, Hạng Thành tất nhiên không hòa nhã gì với Trần Cương,mặt lanh thanh liếc Trần Cương một cái: Anh từ lúc nào cũng học được bỏ phiếu trắng thế?
Trần Cương tươi cười nói: Bí thư Hạng, anh tức giận à?
Hạng Thành nói: Có gì mà phải tức giận, trên cuộc họp thường ủy vốn là nên nói thoải mái mà.
Trần Cương nói: Bí thư Hạng, ngài có cảm thấy Bắc Cảng gần đây có chút không yên ổn hay không.
Hạng Thành nhíu mày, quả thực là nói thừa, Trần Cương có phải đang cố bới ra gì đó để nói cho có hay không?
Ánh mắt của thường ủy thường ủy đều tập trung trên người hắn, Tưởng Hồng Cương bình thường rất ít lên tiếng trên cuộc họp thường ủy, nhất là trong loại vấn đề mẫn cảm này, hắn đa số thời gian là lựa chọn trầm mặc, không ngờ lại chủ động nhắc tới chuyện này.
Hạng Thành gật đầu ý bảo Tưởng Hồng Cương nói tiếp.
Tưởng Hồng Cương nói: Tỉnh trưởng Chu lần này tới đây, thái độ vô cùng rõ ràng, y hiển nhiên là đặt khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở vị trí số một, hiện tại tập đoàn Thái Hồng xây dựng phân nhà máy và xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu xuất hiện mâu thuẫn, chúng ta là ban lãnh đạo Bắc Cảng, nên tỏ rõ thái độ. Tưởng Hồng Cương trước tiên lôi Chu Hưng Dân ra, sau đó mới nói bọn họ nên tỏ rõ thái độ, có chút ý tứ dựa thế.
Cung Hoàn Sơn có chút phản cảm với lí do thoái thác này của Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương vừa mới nói xong thì y lại hỏi: Đồng chí Hồng Cương, lời nói của anh tôi có chút không hiểu, cái gì gọi là thái độ rõ ràng? Thái độ của chúng ta vẫn luôn rất rõ ràng, cố gắng cân đối mâu thuẫn giữa Tân Hải và Thái Hồng, tranh thủ để cùng tồn tại và song thắng.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Thị trưởng Cung, tình huống hiện thực là không thể làm được song thắng, thái độ của Trương Dương rất rõ ràng, hắn không thể nhượng khu đất đó của góc Thương Gia, Triệu tổng của Thái Hồng cũng biểu lộ thái độ, y phải lấy bằng được khu đất đó của góc Thương Gia mới bằng lòng xây nhà máy ở Bắc Cảng, tôi dám nói, dư luận gần đây quay chung quanh Thái Hồng có liên quan tới mâu thuẫn giữa hai người, là một thành viên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng, tôi cũng hy vọng có thể tiêu trừ mâu thuẫn giữa bọn họ, tranh thủ làm được cùng tồn tại, chúng ta cũng từng cố gắng, nhưng sự thật chứng minh, mâu thuẫn giữa bọn họ chẳng những không được tiêu trừ, ngược lại trở nên càng thêm gay gắt, có lẽ có một số đồng chí cho rằng, chúng ta có thể tiếp tục làm công tác, cho đến khi hai bên bọn họ đạt thành lượng giải mới thôi, nhưng các anh có nghĩ tới hay không, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì đến bao giờ mới xong? Sự nghiệp của chúng ta chẳng lẽ cứ phải tiếp tục trong tình trạng nội háo và đối đầu như thế này ư? Cho nên tôi cho rằng, chúng ta trước hết tỏ rõ thái độ, phải cân nhắc đến bước xấu nhất, chúng ta giả thiết mâu thuẫn giữa hai bên cuối cùng không thể điều hòa, như vậy chúng ta cần phải làm ra lựa chọn trong hai người, bên nào nặng bên nào nhẹ, chúng ta cuối cùng phải chọn ai, từ bỏ ai.
Tưởng Hồng Cương sở dĩ những lời này là vì hắn từ trong thái độ của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân ngộ được một thứ gì đó, y cuối cùng đã nhìn thấy cơ hội thuộc về mình.
Hạng Thành nhìn Tưởng Hồng Cương, trên mặt y không hề có bất kỳ biểu tình gì: Đồng chí Hồng Cương, nếu cho anh lựa chọn, anh sẽ lựa chọn ai, từ bỏ ai?
Tưởng Hồng Cương nói: Tôi cho rằng Thái Hồng lựa chọn góc Thương Gia để xây nhà máy là cân nhắc không chu toàn, nếu chuyện này có thể tiến hành, theo sự phát triển của thời đại, không bao lâu nữa phân nhà máy của Thái Hồng sẽ trở thành vách chắn giữa Tân Hải và Bắc Cảng, sẽ ảnh hưởng đến tiến trình nhất thể hóa thành thị, hơn nữa từ quan điểm lâu dài mà nhìn thì tiền cảnh của khu bảo lưu thuế nhập khẩu rộng hơn hạng mục nhà máy thép.
Hạng Thành nói: Đó chính là ủng hộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu, thật ra tôi cũng ủng hộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhưng tôi không hiểu, vì sao khu bảo lưu thuế nhập khẩu cứ phải đặt ở khu đất đó của góc Thương Gia, tôi đã đưa ra một phương án giải quyết, có thể bồi thường cho bọn họ diện tích đất gấp đôi, chỉ cần bọn họ nhường một bước, Thái Hồng có thể thuận lợi đặt ở Bắc Cảng, Bắc Cảng chúng ta sẽ có được cả tay gấu và cá.
Tưởng Hồng Cương nói: Tôi đã đọc qua phương án của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, phương án của bọn họ rất hoàn thiện, góc Thương Gia là một mắt xích rất quan trọng trong đó.
Thật ra Hạng Thành trong lòng đã rõ ràng, lần này bất kể trong lòng y có tình nguyện hay không thì khu đất đó của góc Thương Gia đã không thể giao cho Thái Hồng, Trương Dương bên kia kiệt lực đấu tranh là một chuyện, còn có một nguyên nhân quan trọng là tỉnh trưởng Chu Hưng Dân chống lưng cho hắn. Hạng Thành lá gan có lớn đến mấy cũng không đến mức đối nghịch với Chu Hưng Dân, nhưng những lời này của Tưởng Hồng Cương lại khiến y khó chịu, Tưởng Hồng Cương anh từ lúc này xem đứng lên chỉ ra tôi sai? Trên cuộc họp thường ủy vẫn chưa tới phiên anh lên tiếng. Hạng Thành nói: Không bằng như vậy đi, mọi người giơ tay biểu quyết một chút, các anh cho rằng khu bảo lưu thuế nhập khẩu và Thái Hồng cái nào quan trọng hơn? Chúng ta từ hai chọn một, người cho rằng Thái Hồng quan trọng hơn xin giơ tay.
Hạng Thành là muốn thông qua phương thức này để cho Tưởng Hồng Cương một giáo huấn, khiến hắn nhìn thấy quyền lên tiếng rốt cuộc nằm trong tay ai, Hạng Thành giơ tay lên đầu tiên, mỗi lần chỉ cần y làm như vậy là các thường ủy có mặt sẽ đều giơ tay theo, cơ hồ mỗi một đề nghị của y đều sẽ được thông qua với đa số phiếu, Hạng Thành cho rằng người không giơ tay có lẽ chỉ có một mình Tưởng Hồng Cương, nhưng lần này Hạng Thành không ngờ tính sai rồi.
Tưởng Hồng Cương không giơ tay theo là chuyện bên trong dự kiến, nhưng bộ trưởng tổ chức Mạnh Khải Trí cũng không giơ tay, càng làm cho Hạng Thành cảm thấy bất ngờ là, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương không ngờ cũng không giơ tay, thằng cha này trước giờ đều là một trong những người cờ xí tiên minh phản đối khu bảo lưu thuế nhập khẩu, không ngờ y hôm nay cũng đứng ở phía Tưởng Hồng Cương.
Tưởng Hồng Cương cũng sửng sốt, hắn vốn cho rằng mình sẽ bị Hạng Thành lợi dụng loại thủ đoạn này để cô lập, nhưng không ngờ còn có hai người đứng chung một chỗ với mình, Mạnh Khải Trí là người có lý trí, y không mù quáng nghe theo Hạng Thành, nhưng biểu hiện của Trần Cương thì có chút nằm ngoài ý liệu.
Quan hệ của Trần Cương và Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn đều là khá chặt chẽ, hơn nữa quan trọng hơn là chỉ cần là chuyện của Trương Dương thì y sẽ là người đầu tiên nhảy ra phản đối, bởi vì chuyện của góc Thương Gia, y không biết đã nói xấu Trương Dương bao nhiêu lần, nhưng hôm nay y không ngờ lại đổi trận doanh, thằng cha này không phải là uống nhầm thuốc rồi chứ.
Trần Cương cũng không phải là uống nhầm thuốc, đầu óc y rất tỉnh táo, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt y, Trần Cương thở dài nói: Thật ra tôi là bỏ phiếu trắng!
Mọi người vẫn nhìn Trần Cương, người khác bỏ phiếu trắng thì không kỳ quái, nhưng Trần Cương bỏ phiếu trắng thì thật sự rất kỳ quái, gặp loại cơ hội này, y vốn nên không chút do dự khởi xướng công kích với Trương Dương mới đúng. Chẳng ai biết thằng cha Trần Cương này đã bị Trương Dương nắm được thóp, hiện tại tâm tính của Trần Cương đã có biến hóa với tính lật nhào.
Trần Cương nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu và phân nhà máy của Thái Hồng có thể kiêm cả hai là tốt nhất, nhưng dưới tình huống trước mắt, chúng ta có thể phải bỏ đi một thứ, tuy rằng tôi rất bất mãn với cách làm của lãnh đạo Tân Hải tương quan, nhưng khu bảo lưu thuế nhập khẩu dù sao cũng là con ruột của chúng ta, khi thật sự phải quyết định, trong đáy lòng tôi đương nhiên sẽ nghiêng về phía khu bảo lưu thuế nhập khẩu một chút.
Hạng Thành trừng mắt lườm Trần Cương một cái, trong lòng mắng thầm, còn nói là bỏ phiếu trắng à, những lời y vừa nói ra căn bản chính là đứng ở phía Tưởng Hồng Cương, thật ra trong lòng Hạng Thành cũng rất rõ ràng, bởi vì thái độ của Chu Hưng Dân, bọn họ phải lựa chọn khu bảo lưu thuế nhập khẩu, y bảo bỏ phiếu đơn giản là muốn khiến Tưởng Hồng Cương mất mặt mà thôi, nhưng không ngờ Trần Cương lại bảo trì nhất trí với Tưởng Hồng Cương. Hạng Thành nói: Chuyện của Thái Hồng vẫn phải tranh thủ, Cùng Sơn, lão Trần, các anh có vẻ quen với phía Thái Hồng, chuyện này hay là do các anh tiếp tục làm, tranh thủ đạt được sự lý giải của Thái Hồng, tỉnh trưởng Chu có câu nói không sai Thái Hồng cũng không phải là làm từ thiện, bọn họ sở dĩ muốn xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng, là nhìn trúng điều kiện các mặt của Bắc Cảng chúng ta.
Hạng Thành vốn định mượn cuộc họp thường ủy lần này để phát tiết một chút tức giận đọng lại trong lòng, cường điệu một chút quyền uy độc nhất vô nhị của bản thân ở Bắc Cảng, nhưng lại không đạt tới mục đích của y, không những như vậy, Tưởng Hồng Cương trước giờ luôn trầm thấp không ngờ cũng bắt đầu công khai đối nghịch với y, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.
Hội nghị này kết thúc, Hạng Thành vẫn còn tức, y ý thức được sự lạnh nhạt công khai của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân đối với y đã cho rất nhiều người một tín hiệu ngầm rất không tốt, đã làm dao động uy tín mà y kinh doanh nhiều năm ở Bắc Cảng, tất cả những gì xảy ra gần đây có lẽ chỉ là một mở đầu.
Hạng Thành trở lại văn phòng của mình không bao lâu thì bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương liền theo tới, bởi vì tất cả phát sinh vừa rồi trên cuộc họp thường ủy, Hạng Thành tất nhiên không hòa nhã gì với Trần Cương,mặt lanh thanh liếc Trần Cương một cái: Anh từ lúc nào cũng học được bỏ phiếu trắng thế?
Trần Cương tươi cười nói: Bí thư Hạng, anh tức giận à?
Hạng Thành nói: Có gì mà phải tức giận, trên cuộc họp thường ủy vốn là nên nói thoải mái mà.
Trần Cương nói: Bí thư Hạng, ngài có cảm thấy Bắc Cảng gần đây có chút không yên ổn hay không.
Hạng Thành nhíu mày, quả thực là nói thừa, Trần Cương có phải đang cố bới ra gì đó để nói cho có hay không?
/2583
|