Chu Hưng Dân đi rồi, người lãnh đạo của các thành phố cũng đi theo, Tân Hải vốn vô cùng náo nhiệt lập tức trở nên yên ắng hơn nhiều, nếu nói tỉnh trưởng Chu Hưng Dân rời khỏi là vì có an bài khác thì lãnh đạo cấp thành phố khác rời khỏi là vì bận công vụ, còn đám lãnh đạo Bắc Cảng rời khỏi , khiến cho người ta rất khó hiểu, Tân Hải là một bộ phận của Bắc Cảng, mà lễ mừng bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải lần này còn là người lãnh đạo của Bắc Cảng yêu cầu thu xếp, người khác bỏ đi còn được, mấy vị thường ủy thành phố Bắc Cảng giống như có hẹn trước, cũng nhau vắng mặt trong tiệc pháo hoa tối hôm đó của Tân Hải.
Thị trưởng Hứa Song Kì, bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường đều gọi điện thoại hỏi, khi tới văn phòng của Trương Dương thì vẻ mặt của hai người đều lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Trương Dương nói: Đồng chí Quân Cường, tiệc pháo hoa tối chuẩn bị thế nào rồi?
Vương Quân Cường nói: Tất cả đã chuẩn bị xong, nhưng bí thư Hạng bọn họ... Hắn không nói tiếp mà đưa mắt nhìn Hứa Song Kì.
Hứa Song Kì nói: Tôi vừa mới gọi điện thoại, bí thư Hạng bọn họ về thị lý có an bài trọng yếu, tiệc pháo hoa tối họ không thể tham dự.
Trương Dương nói: Vậy khẳng định là xảy ra đại sự rồi, nếu không thường ủy thành phố Bắc Cảng không thể tránh mặt tập thể, lão Hứa à, anh có hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?
Hứa Song Kì nghĩ thầm, xảy ra chuyện gì thì trong lòng anh còn không rõ ư? Còn không phải bị anh đắc tội ư? Chuyện xấu anh đã làm xong rồi, hiện tại ở đây giả vờ vô tội, một người trẻ tuổi sao lại nhiều tâm nhãn như vậy? tâm nhãn của Hứa Song Kì cũng không ít, lão yêu chính trị này cho dù cấp bấc không cao, nhưng tư cách thì tuyệt đối đủ già, Trương Dương tới lâu như vậy, Hứa Song Kì cũng tranh đi đấu lại với hắn, trong lòng ít nhiều cũng hiểu hắn, lần này tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới đây, thái độ đối với Trương Dương thế nào thì y cũng nhìn rõ, rõ ràng vị bí thư thị ủy Tân Hải này so với bí thư thị ủy Bắc Cảng thì được sủng ái hơn nhiều, Hạng Thành cũng chính là vì chuyện này mới tức giận. Hứa Song Kì bởi vậy mà sinh ra nhận thức sâu hơn, mình căn bản không phải là đối thủ của Trương Dương, muốn đấu cũng phải là loại cấp số như Hạng Thành mới có tư cách giao thủ với Trương Dương, có tâm tính như vậy, Hứa Song Kì tất nhiên sẽ không sinh ra dục vọng đấu tiếp với Trương Dương, người ta quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, chuyện ngu xuẩn như lấy trứng chọi đá y sẽ không làm.
Người ta một khi trong lòng đã có ý khuất phục thì sẽ trong mơ hồ lộ ra biểu hiện yếu thế, trên mặt Hứa Song Kì cũng xuất hiện vẻ cung khiêm trước giờ chưa từng có, y thấp giọng trưng cầu ý kiến của Trương Dương: Bí thư Trương, nếu các lãnh đạo đều đi rồi, anh thấy tiệc tối này còn làm hay không?
Làm! Đương nhiên phải làm! Trương Dương không chút do dự nói, hắn nhìn Hứa Song Kì: Tiệc pháo hoa của chúng ta là làm vì người dân, cùng vui với dân, để người dân Tân Hải có thể chia xẻ vinh quang và vui sướng bỏ huyện lập thành phố, các lãnh đạo không phải trọng điểm, bọn họ có mặt hay không thì tiếc pháo hoa của chúng ta vẫn tổ chức bình thường.
Sau khi Hứa Song Kì và Vương Quân Cường rời khỏi văn phòng Trương Dương, Vương Quân Cường nói: Thị trưởng Hứa, hay là ngài lại liên hệ với thị lý, xem bí thư Hạng bọn họ...
Hứa Song Kì cười ha ha: Thôi, gọi bao nhiêu cú điện thoại cũng phí công thôi, cứ dựa theo lời bí thư Trương mà làm đi, cùng vui với dân.
Bọn Hứa Song Kì đi bao lâu thì bí thư thị ủy đoàn Thường Hải Tâm tới văn phòng Trương Dương, đôi mắt cô ta có chút đỏ lên, nhìn ra được vừa mới khóc.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của cô ta, trong lòng không khỏi thương xót, đi tới đóng cửa phòng lại, dang tay ra ôm Thường Hải Tâm vào lòng, khẽ hôn một cái lên mặt cô ta, ôn nhu nói: Sao lại khóc.
Thường Hải Tâm trong lòng có cố kỵ, nơi này dù sao cũng là nơi làm việc, cô ta có chut ngượng ngùng giãy khỏi lòng Trương Dương: Đâu có, vừa rồi cha em đi, ông ấy rất quyến luyện nên khiến em cảm động.
Trương Dương cười nói: Sắp mùng một tháng năm rồi, em sao không về nhà?
Thường Hải Tâm nói: Anh muốn em đi như vậy à?
Sao lại thế, anh chỉ ước em ngày đêm đều ở bên cạnh anh. Trương đại quan nhân nâng cằm Thường Hải Tâm lên, hôn một cái lên môi cô ta.
Thường Hải Tâm gắt: Anh, nơi này là văn phòng, phải bảo trì khoảng cách, có hiểu hay không hả?
Trương Dương cười cười ngồi về chỗ của mình: Đồng chí tiểu Thường, cô tìm tôi có chuyện gì?
Thường Hải Tâm nói: Còn không phải vì chuyện tiệc pháo hoa tối nay ư, lãnh đạo tỉnh đi rồi, lãnh đạo thành phố cũng không nể tình, ghế khách quý mà chúng ta chuẩn bị hôm nay hơn phân nửa đều trống, cho dù là lên tivi cũng rất khó coi.
Trương Dương nói: Dễ giải quyết thôi mà, tới vườn phúc lợi xã hội, mời bọn trẻ tới xem biểu diễn pháo hoa.
Thường Hải Tâm cười nói: Anh cũng lắm trò thật, mọi người đều nói, anh lần này đắc tội với toàn bộ mấy vị lãnh đạo Bắc Cảng, cho nên người ta mới không cho anh mặt mũi.
Trương Dương nói: Anh không cần bọn họ cho, bọn họ không tới càng tốt, anh đỡ phải lãng phí lương thực.
Thường Hải Tâm nói: Đúng rồi, lần này chị Thanh sao không tới?
Trương Dương cũng có chút kỳ quái gãi gãi đầu nói: Anh cũng rất bực, cô ấy vốn đã nói là sẽ tới, nhưng hiện tại lại không thấy bóng đâu cả, người không tới điện thoại cũng không gọi, anh còn chưa kịp gọi điện thoại cho cô ta đây.
Thường Hải Tâm nói: Hay là giờ gọi đi. Cô ta cáo từ Trương Dương, hoạt động lễ mừng lần này do bộ tuyên truyền thị ủy và thị ủy đoàn liên hợp xử lý, công tác cần làm còn có rất nhiều.
Trương đại quan nhân lại đi tới, tóm lấy eo cô ta, một tay thì sờ mông, kéo người cô ta lại sát vào mình, Thường Hải Tâm xấu hổ ngẩng mặt lên, để hắn hôn một cái, cho đến lúc cô ta khó thở Trương Dương mới buông cô ta ra, nói khẽ: Anh nhớ em!
Thường Hải Tâm cảm thấy cái bộ phận dí sát vào mình của hắn có biến hóa, dịu dàng nói: Chuyện tối nay xong rồi em sẽ gọi điện thoại cho anh...
Trương đại quan nhân cười cười hiểu ý, lúc này mới thả cho Thường Hải Tâm đi, thằng cha này trở lại chỗ ngồi của mình, xoay một vòng tại chỗ, chức vị cũng chú ý cảnh giới, hắn hiện tại đã được tính là công tư trọn vẹn đôi đường rồi.
Nhớ tới chuyện của Tần Thanh, hắn cầm điện thoại bàn gọi vào di động của Tần Thanh, di động của Tần Thanh ở trong trạng thái tắt máy, khi Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện thoại tới văn phòng của cô ta thì di động của hắn đổ chuông, lại là Tần Thanh gọi điện thoại tới, thì ra Tần Thanh sáng sớm hôm nay đã tới đây, cha của cô ta Tần Truyền Lương đi cùng cô ta, nhưng đang trên đường đi thì bỗng nhiên cảm thấy người không khỏe, cho nên cô ta trước hết đưa cho tới bệnh viện nhân dân tỉnh số 1 của thành phố Giang Thành để kiểm tra thân thể, không có gì trở ngại, nhưng cô ta hôm nay mới tới được.
Trương Dương bảo cô ta cứ an tâm ở lại Giang Thành làm bạn với cha, lại cẩn thận hỏi tình huống của Tần Truyền Lương, xác định ông ta không có vấn đề gì lớn thì lúc này mới gác máy.
Dưới gợi ý của Trương Dương, tối hôm đó ghế khách quý vốn giành cho các vị lãnh đạo đã an bài cho bọn nhỏ của viện phúc lợi, còn có một số lão nhân cô đơn, Trương đại quan nhân đặc biệt dặn dò, nhất định phải làm tốt biện pháp an toàn. Dù sao hai thuyền pháo hoa mà Viên Hiếu Công đưa cho hắn tất cả đều là hàng buôn lậu, hơn nữa đã để trong kho một đoạn thời gian rồi, tính năng an toàn của thứ đồ chơi này rốt cuộc như thế nào thì Trương đại quan nhân cũng không dám chắc.
Tám giờ rưỡi tối hôm đó, tiệc pháo hoa chính thức bắt đầu, trên quảng trường thị dân Tân Hải là núi người biển người, vất vả nhất phải nói tới cục công an Tân Hải, Trình Diễm Đông không dám chậm trễ, phái đủ cảnh lực, kéo dây cảnh giới ở hiện trường.
Khi đồng hồ chỉ tới số 8, một tiếng nổ chấn triệt thiên địa vang lên, một đạo rồng lửa bắn thẳng lên bầu trời đêm, trong trời đêm kéo ra một quỹ tích loá mắt, khi pháo hoa bay tới điểm cuối, phát ra những tiếng nổ liên tục, từng quả cầu ánh sáng mỹ lệ nối tiếp nhau chiếu sáng cả không trung, sau đó nhanh chóng tách thành những bó sáng đầy ỹ lệ, trong nhất thời toàn bộ bầu trời đêm đã bị pháo hoa xinh đẹp nhuộm đẫm vẻ xa hoa.
Các thành viên của thường ủy thành phố Tân Hải đều tới hiện trường, dựa theo cách nói của Trương đại quan nhân, phải cùng vui với dân, chủ đề tối nay là lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, nhân vật chính tối nay là người dân thành phố Tân Hải.
Tổ đưa tin tiết mục của Đài truyền hình thành phố Tân Hải, đài truyền hình thành phố Bắc Cảng đều tới hiện trường, mỹ nữ phóng viên Vũ Ý bằng vào quan hệ của cô ta và bí thư Trương chiếm được cơ hội phỏng vấn duy nhất.
Khi Vũ Ý tìm được Trương Dương thì vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này đứng ở quảng trường với đám thường ủy Tân Hải, đang ở trên mái nhà của bách hóa Tân Hải xem pháo hoa, khuôn mặt anh tuấn của thằng cha này bị ánh sáng pháo hoa chiếu lúc sáng lúc tối, Vũ Ý ở xa xa tóm được vẻ đắc ý trên mặt thằng cha này, cũng khó trách, người ta tới Tân Hải mới được mấy tháng đã liên tiếp làm ra đại sự, Tân Hải cũng từ huyện thăng cấp trở thành thành phố, vị bí thư huyện ủy Trương Dương này cũng biến hóa nhanh chóng trở thành bí thư thị ủy.
Trương đại quan nhân dưới sự vây quanh của các thường ủy huyện, rất có phong phạm lãnh đạo, hắn chỉ lên bầu trời đêm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười to thoải mái.
Chủ nhiệm văn phòng thị ủy Phó Trường Chinh tới bên cạnh Trương Dương, thấp giọng nói với hắn đài truyền hình Bắc Cảng tới rồi. Trương đại quan nhân xoay người nhìn thấy nhìn thấy Vũ Ý đang mỉm cười từ xa xa vẫy tay với hắn.
Trương Dương chủ động chạy tới đón.
Thị trưởng Hứa Song Kì, bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường đều gọi điện thoại hỏi, khi tới văn phòng của Trương Dương thì vẻ mặt của hai người đều lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Trương Dương nói: Đồng chí Quân Cường, tiệc pháo hoa tối chuẩn bị thế nào rồi?
Vương Quân Cường nói: Tất cả đã chuẩn bị xong, nhưng bí thư Hạng bọn họ... Hắn không nói tiếp mà đưa mắt nhìn Hứa Song Kì.
Hứa Song Kì nói: Tôi vừa mới gọi điện thoại, bí thư Hạng bọn họ về thị lý có an bài trọng yếu, tiệc pháo hoa tối họ không thể tham dự.
Trương Dương nói: Vậy khẳng định là xảy ra đại sự rồi, nếu không thường ủy thành phố Bắc Cảng không thể tránh mặt tập thể, lão Hứa à, anh có hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?
Hứa Song Kì nghĩ thầm, xảy ra chuyện gì thì trong lòng anh còn không rõ ư? Còn không phải bị anh đắc tội ư? Chuyện xấu anh đã làm xong rồi, hiện tại ở đây giả vờ vô tội, một người trẻ tuổi sao lại nhiều tâm nhãn như vậy? tâm nhãn của Hứa Song Kì cũng không ít, lão yêu chính trị này cho dù cấp bấc không cao, nhưng tư cách thì tuyệt đối đủ già, Trương Dương tới lâu như vậy, Hứa Song Kì cũng tranh đi đấu lại với hắn, trong lòng ít nhiều cũng hiểu hắn, lần này tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới đây, thái độ đối với Trương Dương thế nào thì y cũng nhìn rõ, rõ ràng vị bí thư thị ủy Tân Hải này so với bí thư thị ủy Bắc Cảng thì được sủng ái hơn nhiều, Hạng Thành cũng chính là vì chuyện này mới tức giận. Hứa Song Kì bởi vậy mà sinh ra nhận thức sâu hơn, mình căn bản không phải là đối thủ của Trương Dương, muốn đấu cũng phải là loại cấp số như Hạng Thành mới có tư cách giao thủ với Trương Dương, có tâm tính như vậy, Hứa Song Kì tất nhiên sẽ không sinh ra dục vọng đấu tiếp với Trương Dương, người ta quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, chuyện ngu xuẩn như lấy trứng chọi đá y sẽ không làm.
Người ta một khi trong lòng đã có ý khuất phục thì sẽ trong mơ hồ lộ ra biểu hiện yếu thế, trên mặt Hứa Song Kì cũng xuất hiện vẻ cung khiêm trước giờ chưa từng có, y thấp giọng trưng cầu ý kiến của Trương Dương: Bí thư Trương, nếu các lãnh đạo đều đi rồi, anh thấy tiệc tối này còn làm hay không?
Làm! Đương nhiên phải làm! Trương Dương không chút do dự nói, hắn nhìn Hứa Song Kì: Tiệc pháo hoa của chúng ta là làm vì người dân, cùng vui với dân, để người dân Tân Hải có thể chia xẻ vinh quang và vui sướng bỏ huyện lập thành phố, các lãnh đạo không phải trọng điểm, bọn họ có mặt hay không thì tiếc pháo hoa của chúng ta vẫn tổ chức bình thường.
Sau khi Hứa Song Kì và Vương Quân Cường rời khỏi văn phòng Trương Dương, Vương Quân Cường nói: Thị trưởng Hứa, hay là ngài lại liên hệ với thị lý, xem bí thư Hạng bọn họ...
Hứa Song Kì cười ha ha: Thôi, gọi bao nhiêu cú điện thoại cũng phí công thôi, cứ dựa theo lời bí thư Trương mà làm đi, cùng vui với dân.
Bọn Hứa Song Kì đi bao lâu thì bí thư thị ủy đoàn Thường Hải Tâm tới văn phòng Trương Dương, đôi mắt cô ta có chút đỏ lên, nhìn ra được vừa mới khóc.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của cô ta, trong lòng không khỏi thương xót, đi tới đóng cửa phòng lại, dang tay ra ôm Thường Hải Tâm vào lòng, khẽ hôn một cái lên mặt cô ta, ôn nhu nói: Sao lại khóc.
Thường Hải Tâm trong lòng có cố kỵ, nơi này dù sao cũng là nơi làm việc, cô ta có chut ngượng ngùng giãy khỏi lòng Trương Dương: Đâu có, vừa rồi cha em đi, ông ấy rất quyến luyện nên khiến em cảm động.
Trương Dương cười nói: Sắp mùng một tháng năm rồi, em sao không về nhà?
Thường Hải Tâm nói: Anh muốn em đi như vậy à?
Sao lại thế, anh chỉ ước em ngày đêm đều ở bên cạnh anh. Trương đại quan nhân nâng cằm Thường Hải Tâm lên, hôn một cái lên môi cô ta.
Thường Hải Tâm gắt: Anh, nơi này là văn phòng, phải bảo trì khoảng cách, có hiểu hay không hả?
Trương Dương cười cười ngồi về chỗ của mình: Đồng chí tiểu Thường, cô tìm tôi có chuyện gì?
Thường Hải Tâm nói: Còn không phải vì chuyện tiệc pháo hoa tối nay ư, lãnh đạo tỉnh đi rồi, lãnh đạo thành phố cũng không nể tình, ghế khách quý mà chúng ta chuẩn bị hôm nay hơn phân nửa đều trống, cho dù là lên tivi cũng rất khó coi.
Trương Dương nói: Dễ giải quyết thôi mà, tới vườn phúc lợi xã hội, mời bọn trẻ tới xem biểu diễn pháo hoa.
Thường Hải Tâm cười nói: Anh cũng lắm trò thật, mọi người đều nói, anh lần này đắc tội với toàn bộ mấy vị lãnh đạo Bắc Cảng, cho nên người ta mới không cho anh mặt mũi.
Trương Dương nói: Anh không cần bọn họ cho, bọn họ không tới càng tốt, anh đỡ phải lãng phí lương thực.
Thường Hải Tâm nói: Đúng rồi, lần này chị Thanh sao không tới?
Trương Dương cũng có chút kỳ quái gãi gãi đầu nói: Anh cũng rất bực, cô ấy vốn đã nói là sẽ tới, nhưng hiện tại lại không thấy bóng đâu cả, người không tới điện thoại cũng không gọi, anh còn chưa kịp gọi điện thoại cho cô ta đây.
Thường Hải Tâm nói: Hay là giờ gọi đi. Cô ta cáo từ Trương Dương, hoạt động lễ mừng lần này do bộ tuyên truyền thị ủy và thị ủy đoàn liên hợp xử lý, công tác cần làm còn có rất nhiều.
Trương đại quan nhân lại đi tới, tóm lấy eo cô ta, một tay thì sờ mông, kéo người cô ta lại sát vào mình, Thường Hải Tâm xấu hổ ngẩng mặt lên, để hắn hôn một cái, cho đến lúc cô ta khó thở Trương Dương mới buông cô ta ra, nói khẽ: Anh nhớ em!
Thường Hải Tâm cảm thấy cái bộ phận dí sát vào mình của hắn có biến hóa, dịu dàng nói: Chuyện tối nay xong rồi em sẽ gọi điện thoại cho anh...
Trương đại quan nhân cười cười hiểu ý, lúc này mới thả cho Thường Hải Tâm đi, thằng cha này trở lại chỗ ngồi của mình, xoay một vòng tại chỗ, chức vị cũng chú ý cảnh giới, hắn hiện tại đã được tính là công tư trọn vẹn đôi đường rồi.
Nhớ tới chuyện của Tần Thanh, hắn cầm điện thoại bàn gọi vào di động của Tần Thanh, di động của Tần Thanh ở trong trạng thái tắt máy, khi Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện thoại tới văn phòng của cô ta thì di động của hắn đổ chuông, lại là Tần Thanh gọi điện thoại tới, thì ra Tần Thanh sáng sớm hôm nay đã tới đây, cha của cô ta Tần Truyền Lương đi cùng cô ta, nhưng đang trên đường đi thì bỗng nhiên cảm thấy người không khỏe, cho nên cô ta trước hết đưa cho tới bệnh viện nhân dân tỉnh số 1 của thành phố Giang Thành để kiểm tra thân thể, không có gì trở ngại, nhưng cô ta hôm nay mới tới được.
Trương Dương bảo cô ta cứ an tâm ở lại Giang Thành làm bạn với cha, lại cẩn thận hỏi tình huống của Tần Truyền Lương, xác định ông ta không có vấn đề gì lớn thì lúc này mới gác máy.
Dưới gợi ý của Trương Dương, tối hôm đó ghế khách quý vốn giành cho các vị lãnh đạo đã an bài cho bọn nhỏ của viện phúc lợi, còn có một số lão nhân cô đơn, Trương đại quan nhân đặc biệt dặn dò, nhất định phải làm tốt biện pháp an toàn. Dù sao hai thuyền pháo hoa mà Viên Hiếu Công đưa cho hắn tất cả đều là hàng buôn lậu, hơn nữa đã để trong kho một đoạn thời gian rồi, tính năng an toàn của thứ đồ chơi này rốt cuộc như thế nào thì Trương đại quan nhân cũng không dám chắc.
Tám giờ rưỡi tối hôm đó, tiệc pháo hoa chính thức bắt đầu, trên quảng trường thị dân Tân Hải là núi người biển người, vất vả nhất phải nói tới cục công an Tân Hải, Trình Diễm Đông không dám chậm trễ, phái đủ cảnh lực, kéo dây cảnh giới ở hiện trường.
Khi đồng hồ chỉ tới số 8, một tiếng nổ chấn triệt thiên địa vang lên, một đạo rồng lửa bắn thẳng lên bầu trời đêm, trong trời đêm kéo ra một quỹ tích loá mắt, khi pháo hoa bay tới điểm cuối, phát ra những tiếng nổ liên tục, từng quả cầu ánh sáng mỹ lệ nối tiếp nhau chiếu sáng cả không trung, sau đó nhanh chóng tách thành những bó sáng đầy ỹ lệ, trong nhất thời toàn bộ bầu trời đêm đã bị pháo hoa xinh đẹp nhuộm đẫm vẻ xa hoa.
Các thành viên của thường ủy thành phố Tân Hải đều tới hiện trường, dựa theo cách nói của Trương đại quan nhân, phải cùng vui với dân, chủ đề tối nay là lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, nhân vật chính tối nay là người dân thành phố Tân Hải.
Tổ đưa tin tiết mục của Đài truyền hình thành phố Tân Hải, đài truyền hình thành phố Bắc Cảng đều tới hiện trường, mỹ nữ phóng viên Vũ Ý bằng vào quan hệ của cô ta và bí thư Trương chiếm được cơ hội phỏng vấn duy nhất.
Khi Vũ Ý tìm được Trương Dương thì vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này đứng ở quảng trường với đám thường ủy Tân Hải, đang ở trên mái nhà của bách hóa Tân Hải xem pháo hoa, khuôn mặt anh tuấn của thằng cha này bị ánh sáng pháo hoa chiếu lúc sáng lúc tối, Vũ Ý ở xa xa tóm được vẻ đắc ý trên mặt thằng cha này, cũng khó trách, người ta tới Tân Hải mới được mấy tháng đã liên tiếp làm ra đại sự, Tân Hải cũng từ huyện thăng cấp trở thành thành phố, vị bí thư huyện ủy Trương Dương này cũng biến hóa nhanh chóng trở thành bí thư thị ủy.
Trương đại quan nhân dưới sự vây quanh của các thường ủy huyện, rất có phong phạm lãnh đạo, hắn chỉ lên bầu trời đêm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười to thoải mái.
Chủ nhiệm văn phòng thị ủy Phó Trường Chinh tới bên cạnh Trương Dương, thấp giọng nói với hắn đài truyền hình Bắc Cảng tới rồi. Trương đại quan nhân xoay người nhìn thấy nhìn thấy Vũ Ý đang mỉm cười từ xa xa vẫy tay với hắn.
Trương Dương chủ động chạy tới đón.
/2583
|