trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ngồi xuống rồi nói: Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, hay là anh gọi tôi một tiếng đại ca đi.
Trương Dương cười nói: Tôi nếu gọi anh là đại ca, chỉ sợ Vĩ Đồng sẽ trở mặt với tôi, hay là cứ gọi một tiếng chú thì tự nhiên hơn.
Tiêu Quốc Thành gật đầu: Thôi được, vậy tôi cũng không khách khí với anh, tôi cũng không anh là bí thư Trương nữa, Trương Dương, hôm nay tôi hẹn anh tới một là để cảm tạ, hai là để nói chuyện riêng với anh về một chuyện. Y rót một ly rượu vang đưa cho Trương Dương.
Trương Dương nhấp một ngụm.
Tiêu Quốc Thành nói: Cổ độc mà tôi trúng có phải lẽ vẫn sẽ phát tác không?
Trương Dương nói: Không sai, trừ phi chú tìm người gieo cổ, tra được rốt cuộc là loại cổ độc nào thì mơi có thể triệt để thanh trừ cổ độc trong người chú. Nếu không nó vẫn sẽ phát tác, có điều chú yên tâm, chỉ cần trước khi phát tác tìm tôi, tôi có thể giúp chú khống chế bệnh trạng.
Tiêu Quốc Thành cười khổ nói: Đó chẳng phải là có nghĩa là tôi không rời khỏi cậu được ư?
Trương Dương bật cười ha ha, sau khi hắn cười xong lại cảm thấy mình bật cười thì có chút không lễ phép, ho khan một tiếng nói: Chú Tiêu, không phải tôi nói chuyện giật gân, theo thời gian trôi qua, tần suất phát tác của cổ độc trong cơ thể chú sẽ càng lúc càng nhanh, hiện tại là một tháng phát tác một lần, chờ tới sang năm có lẽ sẽ biến thành nửa tháng, năm sau nữa thì biến thành mười ngày, cho nên nhất định phải mau chóng tìm được người hạ cổ, chỉ cần tìm được phối phương của cổ độc, tôi có thể giúp chú triệt để thanh trừ cổ độc ra ngoài.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi đã cho người đi tìm Đao Minh Quân rồi... Nói tới đây y tạm dừng một chút, thấp giọng thở dài: Tôi đối với cái chết đã nhìn rất nhạt, thật ra kết quả như thế nào thì tôi cũng không sợ, nhưng tôi sẽ không lựa chọn chết trong cổ độc phát tác, nếu như vậy, tôi thà tự sát bằng súng còn hơn.
Trương Dương nói: Chú Tiêu, không phải là không có phương pháp khắc chế, vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ cần có độc thì sẽ có giải dược, chú tin tôi đi, tôi ít nhất có thể cam đoan chú trong hai năm sẽ không có trở ngại gì.
Ngữ khí của Trương Dương tuy rằng bình thản, nhưng Tiêu Quốc Thành cũng hiểu được Trương Dương cho mình một nhân tình không nhỏ, y chậm rãi gật đầu: Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Trương Dương, có chuyện gì cần tôi giúp cậu không?
Trương Dương vốn định nói không cần, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ tới khốn cảnh mà khu bảo lưu thuế nhập khẩu trước mắt gặp phải, tuy rằng Trương Dương giúp Tiêu Quốc Thành không phải vì thù lao, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể mặt dày thử một lần, Trương Dương nói: Chú Tiêu, tôi giúp chú chữa bệnh không phải là là vì muốn yêu cầu hồi báo, nhưng tôi hiện tại quả thực gặp một số phiền toái.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Nói đi, hy vọng tôi có thể giúp được cậu.
Trương Dương nói: Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải chắc chú biết rồi, hiện tại bảy tỷ mà quốc gia và tỉnh lý đã đáp ứng vẫn chưa được gửi tới, tôi hôm nay đến thị lý xin tài trợ, phía thành phố Bắc Cảng từng đáp ứng tài trợ cho tôi hai trăm triệu, hiện tại lại lấy cớ là tài chính khó khăn rồi ra sức khước từ, hiệu suất làm việc của bộ môn chính phủ luôn luôn như vậy, tôi không phải không thể chờ, nhưng nếu tiếp tục chờ thì xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ chậm trễ, cho nên...
Tiêu Quốc Thành nói: Trương Dương, chuyện này cậu vì sao không nói sớm?
Trương Dương nói: Da mặt tôi mỏng lắm, không mở miệng được.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Không thể không thể cho không cậu tiền, tôi cho cậu hai lựa chọn, một là tôi giúp cậu làm tài chính quay vòng, ứng phó khẩn cấp, hai là tôi tham dự vào trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nói cách khác tôi có thể đầu tư vào hạng mục cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, truy cầu hiệu quả và lợi ích lâu dài.
Trương Dương nói: Thế loại nào là không cần trả tiền.
Tiêu Quốc Thành cười ha ha nói: Tất nhiên là loại sau.
Trương Dương nói: Vậy tôi chọn loại sau.
Tiêu Quốc Thành nói: Vậy tôi tham dự đầu tư, đồng thời cũng phải gánh vác mạo hiểm nhất định, để hồi báo, tôi sẽ yêu cầu chính phủ thành phố Tân Hải cung cấp cho tôi đất và chính sách.
Trương Dương nói: Không thành vấn đề!
Tiêu Quốc Thành nói: Cậu là một quan viên chính phủ, phương diện kinh doanh cậu không am hiểu, làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu quy mô lớn như vậy, không chỉ cần ngân sách của quốc gia, còn cần hấp dẫn ngoại lai tới đầu tư, chính phủ đầu tư có thể dùng cho xây dựng phương tiện cơ sở, nhưng các phương diện về sau như cảng, buôn bán, hậu cần và đồng bộ nếu chỉ dựa vào chính phủ rót tiền thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải khốn cảnh, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu lúc trước làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu mục đích là gì?
Trương đại quan nhân bị Tiêu Quốc Thành hỏi cho ngây ra, điểm xuất phát lúc ban đầu của thằng cha này rất đơn giản, làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu vốn là do cục trưởng tài chính Vương Chí Cương đề nghị, chuyện đầu tiên mà Trương Dương nghĩ đến chính là chính tích, khu bảo lưu thuế nhập khẩu nếu làm được thì chính là một chính tích được người ta chú ý, chỉ cần dựa vào chính tích này là hắn có thể một bước lên mây.
Tiêu Quốc Thành nói: Cậu nên biết, khu bảo lưu thuế nhập khẩu sở dĩ có thể hấp dẫn được nhà đầu tư không phải là vì hoàn cảnh và vị trí địa lý, mà là chính sách, nhà đầu tư tới đây, mục đích chủ yếu chính là vì chính sách mà đến. Cho nên cậu đừng lo khu bảo lưu thuế nhập khẩu không có tiền để dùng, chỉ cần cậu vận dụng thích đáng chính sách, đầu tư sẽ ùn ùn kéo đến, một thương nhân, nếu mỗi lần đều phải tự mình đầu nhập một lượng lớn tài chính, như vậy tốc độ phát triển của hắn nhất định sẽ bởi vì tích lũy tài chính mà chịu liên lụy, thương nhân cao minh chân chính sẽ hiểu được lợi dụng cơ hội, nếu tôi nhận chuẩn một thương cơ, nhưng nếu để làm thành vụ làm ăn này cần đầu nhập một khoản tài chính thật lớn, tôi lại không có tiền, vậy tôi phải làm gì? Chẳng lẽ phải chờ tới khi tôi có đủ tiền mới đi làm sinh ý một mình ư?
Trương Dương nói: Chờ chú gom đủ tiền rồi thì chỉ sợ thương cũng mất.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Cậu hiểu được đạo lý này, nhưng cậu lại không biết cách giải quyết chuyện này, để kịp thời thu hoạch lợi ích cực lớn, tôi nhất định phải tung ra một bộ phận lợi ích để kích khởi dục vọng của các nhà đầu tư khác, để bọn họ gia nhập vào trong hàng ngũ của tôi, những người này sẽ là người hợp tác của tôi, nhưng người hợp tác vĩnh viễn không thể thu hoạch được lợi ích lớn hơn so với tôi, đây là một trong những nguyên tắc của kinh thương, nếu bọn họ kiếm được nhiều hơn tôi, như vậy tôi chẳng phải là làm giá áo cho người khác ư, vậy làm như thế nào để tránh được loại tình huống này? Để cam đoan anh mới là ông chủ, anh mới là nhà cái. Nói cách khác, chính anh mới là người nắm giữ đại cục.
Trương Dương nói: Tôi có chút minh bạch rồi, ngài coi khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một vụ làm ăn.
Tiêu Quốc Thành nói: Trong mắt thương nhân, trên đời này vạn sự vạn vật đều là sinh ý, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tất nhiên cũng là sinh ý, đơn giản là nhà cái bất đồng mà thôi, tôi làm ăn thì tôi cầm cái, chính phủ làm thì quan viên cầm cái, thương nhân so sánh với quan viên thì người sau có một ưu thế lớn nhất, đó chính là chính sách, trên đời này không gì có sức hấp dẫn hơn chính sách.
Trương Dương nói: Nghe chú nói chuyện một buổi, còn hơn mười năm đọc sách.
Tiêu Quốc Thành nói: Một quan viên nếu có thể coi mọi người như nhà nhỏ của mình, nếu có thể coi lợi ích của mọi người như lợi ích của mình, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đi kinh doanh, quan viên như vậy không gặp nhiều.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: Tôi... Tôi miễn miễn cường cường được tính là một...
Tiêu Quốc Thành nhìn Trương Dương, một lát sau mới lắc đầu nói: Nói ra thì không tính, làm được mới tính.
Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của Tiêu Quốc Thành mà đầu óc trở nên sáng sủa hơn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu rất đơn giản, chỉ cần coi nó là một sinh ý để làm, mục đích làm ăn là lợi nhuận, mà mục đích cuối cùng của xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng là để mang đến hiệu quả và lợi ích cho Tân Hải, hiện tại thiếu tài chính khởi động, không sợ! Ta có chính sách, có thứ để hấp dẫn người khác, nhà có cây ngô đồng không lo không dụ được phượng hoàng.
Có thể nói, chuyện đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi một chữ tiền, quy hoạch có tốt đến mấy thì nước ở xa không giải được cái khát ở gần, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu khởi động xây dựng cần tiền, hơn nữa là rất gấp.
Tiêu Quốc Thành tuyệt đối là người sảng khoái, y nói khẽ: Năm trăm triệu, trong vòng một tuần, năm trăm triệu nhân dân tệ sẽ đến tay các anh, khoản tiền này có thể làm đầu tư, nhưng điều kiện tiên quyết là anh đáp ứng những điều kiện này của tôi. Tiêu Quốc Thành đặt một bản tài luyện đã chuẩn bị từ trước lên bàn.
Trương đại quan nhân có chút sửng sốt, xem ra Tiêu Quốc Thành đã sớm có chuẩn bị, mặc dù là mình không mở miệng không mở miệng, Tiêu Quốc Thành cũng sẽ chủ động đầu tư vào Tân Hải. So sánh với Tiêu Quốc Thành già dặn, mình dù sao cũng vẫn còn trẻ lắm.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Anh không cần vội vàng trả lời tôi, nếu anh cảm thấy điều kiện đầu tư của tôi không thích hợp, anh có thể cự tuyệt, năm trăm triệu mà tôi đầu tư coi như là mượn ngắn hạn, giao tình của chúng ta vẫn còn, cứ theo lãi suất ngân hàng bình thường đi, khi ngân sách của quốc gia xuống, anh trả lại cho tôi, chuyện vay tiền cứ coi như là tôi trả nhân tình cho anh.
Trương Dương cười nói: Tôi nếu gọi anh là đại ca, chỉ sợ Vĩ Đồng sẽ trở mặt với tôi, hay là cứ gọi một tiếng chú thì tự nhiên hơn.
Tiêu Quốc Thành gật đầu: Thôi được, vậy tôi cũng không khách khí với anh, tôi cũng không anh là bí thư Trương nữa, Trương Dương, hôm nay tôi hẹn anh tới một là để cảm tạ, hai là để nói chuyện riêng với anh về một chuyện. Y rót một ly rượu vang đưa cho Trương Dương.
Trương Dương nhấp một ngụm.
Tiêu Quốc Thành nói: Cổ độc mà tôi trúng có phải lẽ vẫn sẽ phát tác không?
Trương Dương nói: Không sai, trừ phi chú tìm người gieo cổ, tra được rốt cuộc là loại cổ độc nào thì mơi có thể triệt để thanh trừ cổ độc trong người chú. Nếu không nó vẫn sẽ phát tác, có điều chú yên tâm, chỉ cần trước khi phát tác tìm tôi, tôi có thể giúp chú khống chế bệnh trạng.
Tiêu Quốc Thành cười khổ nói: Đó chẳng phải là có nghĩa là tôi không rời khỏi cậu được ư?
Trương Dương bật cười ha ha, sau khi hắn cười xong lại cảm thấy mình bật cười thì có chút không lễ phép, ho khan một tiếng nói: Chú Tiêu, không phải tôi nói chuyện giật gân, theo thời gian trôi qua, tần suất phát tác của cổ độc trong cơ thể chú sẽ càng lúc càng nhanh, hiện tại là một tháng phát tác một lần, chờ tới sang năm có lẽ sẽ biến thành nửa tháng, năm sau nữa thì biến thành mười ngày, cho nên nhất định phải mau chóng tìm được người hạ cổ, chỉ cần tìm được phối phương của cổ độc, tôi có thể giúp chú triệt để thanh trừ cổ độc ra ngoài.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi đã cho người đi tìm Đao Minh Quân rồi... Nói tới đây y tạm dừng một chút, thấp giọng thở dài: Tôi đối với cái chết đã nhìn rất nhạt, thật ra kết quả như thế nào thì tôi cũng không sợ, nhưng tôi sẽ không lựa chọn chết trong cổ độc phát tác, nếu như vậy, tôi thà tự sát bằng súng còn hơn.
Trương Dương nói: Chú Tiêu, không phải là không có phương pháp khắc chế, vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ cần có độc thì sẽ có giải dược, chú tin tôi đi, tôi ít nhất có thể cam đoan chú trong hai năm sẽ không có trở ngại gì.
Ngữ khí của Trương Dương tuy rằng bình thản, nhưng Tiêu Quốc Thành cũng hiểu được Trương Dương cho mình một nhân tình không nhỏ, y chậm rãi gật đầu: Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Trương Dương, có chuyện gì cần tôi giúp cậu không?
Trương Dương vốn định nói không cần, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ tới khốn cảnh mà khu bảo lưu thuế nhập khẩu trước mắt gặp phải, tuy rằng Trương Dương giúp Tiêu Quốc Thành không phải vì thù lao, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể mặt dày thử một lần, Trương Dương nói: Chú Tiêu, tôi giúp chú chữa bệnh không phải là là vì muốn yêu cầu hồi báo, nhưng tôi hiện tại quả thực gặp một số phiền toái.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Nói đi, hy vọng tôi có thể giúp được cậu.
Trương Dương nói: Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải chắc chú biết rồi, hiện tại bảy tỷ mà quốc gia và tỉnh lý đã đáp ứng vẫn chưa được gửi tới, tôi hôm nay đến thị lý xin tài trợ, phía thành phố Bắc Cảng từng đáp ứng tài trợ cho tôi hai trăm triệu, hiện tại lại lấy cớ là tài chính khó khăn rồi ra sức khước từ, hiệu suất làm việc của bộ môn chính phủ luôn luôn như vậy, tôi không phải không thể chờ, nhưng nếu tiếp tục chờ thì xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ chậm trễ, cho nên...
Tiêu Quốc Thành nói: Trương Dương, chuyện này cậu vì sao không nói sớm?
Trương Dương nói: Da mặt tôi mỏng lắm, không mở miệng được.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Không thể không thể cho không cậu tiền, tôi cho cậu hai lựa chọn, một là tôi giúp cậu làm tài chính quay vòng, ứng phó khẩn cấp, hai là tôi tham dự vào trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nói cách khác tôi có thể đầu tư vào hạng mục cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, truy cầu hiệu quả và lợi ích lâu dài.
Trương Dương nói: Thế loại nào là không cần trả tiền.
Tiêu Quốc Thành cười ha ha nói: Tất nhiên là loại sau.
Trương Dương nói: Vậy tôi chọn loại sau.
Tiêu Quốc Thành nói: Vậy tôi tham dự đầu tư, đồng thời cũng phải gánh vác mạo hiểm nhất định, để hồi báo, tôi sẽ yêu cầu chính phủ thành phố Tân Hải cung cấp cho tôi đất và chính sách.
Trương Dương nói: Không thành vấn đề!
Tiêu Quốc Thành nói: Cậu là một quan viên chính phủ, phương diện kinh doanh cậu không am hiểu, làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu quy mô lớn như vậy, không chỉ cần ngân sách của quốc gia, còn cần hấp dẫn ngoại lai tới đầu tư, chính phủ đầu tư có thể dùng cho xây dựng phương tiện cơ sở, nhưng các phương diện về sau như cảng, buôn bán, hậu cần và đồng bộ nếu chỉ dựa vào chính phủ rót tiền thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải khốn cảnh, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu lúc trước làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu mục đích là gì?
Trương đại quan nhân bị Tiêu Quốc Thành hỏi cho ngây ra, điểm xuất phát lúc ban đầu của thằng cha này rất đơn giản, làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu vốn là do cục trưởng tài chính Vương Chí Cương đề nghị, chuyện đầu tiên mà Trương Dương nghĩ đến chính là chính tích, khu bảo lưu thuế nhập khẩu nếu làm được thì chính là một chính tích được người ta chú ý, chỉ cần dựa vào chính tích này là hắn có thể một bước lên mây.
Tiêu Quốc Thành nói: Cậu nên biết, khu bảo lưu thuế nhập khẩu sở dĩ có thể hấp dẫn được nhà đầu tư không phải là vì hoàn cảnh và vị trí địa lý, mà là chính sách, nhà đầu tư tới đây, mục đích chủ yếu chính là vì chính sách mà đến. Cho nên cậu đừng lo khu bảo lưu thuế nhập khẩu không có tiền để dùng, chỉ cần cậu vận dụng thích đáng chính sách, đầu tư sẽ ùn ùn kéo đến, một thương nhân, nếu mỗi lần đều phải tự mình đầu nhập một lượng lớn tài chính, như vậy tốc độ phát triển của hắn nhất định sẽ bởi vì tích lũy tài chính mà chịu liên lụy, thương nhân cao minh chân chính sẽ hiểu được lợi dụng cơ hội, nếu tôi nhận chuẩn một thương cơ, nhưng nếu để làm thành vụ làm ăn này cần đầu nhập một khoản tài chính thật lớn, tôi lại không có tiền, vậy tôi phải làm gì? Chẳng lẽ phải chờ tới khi tôi có đủ tiền mới đi làm sinh ý một mình ư?
Trương Dương nói: Chờ chú gom đủ tiền rồi thì chỉ sợ thương cũng mất.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Cậu hiểu được đạo lý này, nhưng cậu lại không biết cách giải quyết chuyện này, để kịp thời thu hoạch lợi ích cực lớn, tôi nhất định phải tung ra một bộ phận lợi ích để kích khởi dục vọng của các nhà đầu tư khác, để bọn họ gia nhập vào trong hàng ngũ của tôi, những người này sẽ là người hợp tác của tôi, nhưng người hợp tác vĩnh viễn không thể thu hoạch được lợi ích lớn hơn so với tôi, đây là một trong những nguyên tắc của kinh thương, nếu bọn họ kiếm được nhiều hơn tôi, như vậy tôi chẳng phải là làm giá áo cho người khác ư, vậy làm như thế nào để tránh được loại tình huống này? Để cam đoan anh mới là ông chủ, anh mới là nhà cái. Nói cách khác, chính anh mới là người nắm giữ đại cục.
Trương Dương nói: Tôi có chút minh bạch rồi, ngài coi khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một vụ làm ăn.
Tiêu Quốc Thành nói: Trong mắt thương nhân, trên đời này vạn sự vạn vật đều là sinh ý, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tất nhiên cũng là sinh ý, đơn giản là nhà cái bất đồng mà thôi, tôi làm ăn thì tôi cầm cái, chính phủ làm thì quan viên cầm cái, thương nhân so sánh với quan viên thì người sau có một ưu thế lớn nhất, đó chính là chính sách, trên đời này không gì có sức hấp dẫn hơn chính sách.
Trương Dương nói: Nghe chú nói chuyện một buổi, còn hơn mười năm đọc sách.
Tiêu Quốc Thành nói: Một quan viên nếu có thể coi mọi người như nhà nhỏ của mình, nếu có thể coi lợi ích của mọi người như lợi ích của mình, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đi kinh doanh, quan viên như vậy không gặp nhiều.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: Tôi... Tôi miễn miễn cường cường được tính là một...
Tiêu Quốc Thành nhìn Trương Dương, một lát sau mới lắc đầu nói: Nói ra thì không tính, làm được mới tính.
Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của Tiêu Quốc Thành mà đầu óc trở nên sáng sủa hơn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu rất đơn giản, chỉ cần coi nó là một sinh ý để làm, mục đích làm ăn là lợi nhuận, mà mục đích cuối cùng của xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng là để mang đến hiệu quả và lợi ích cho Tân Hải, hiện tại thiếu tài chính khởi động, không sợ! Ta có chính sách, có thứ để hấp dẫn người khác, nhà có cây ngô đồng không lo không dụ được phượng hoàng.
Có thể nói, chuyện đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi một chữ tiền, quy hoạch có tốt đến mấy thì nước ở xa không giải được cái khát ở gần, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu khởi động xây dựng cần tiền, hơn nữa là rất gấp.
Tiêu Quốc Thành tuyệt đối là người sảng khoái, y nói khẽ: Năm trăm triệu, trong vòng một tuần, năm trăm triệu nhân dân tệ sẽ đến tay các anh, khoản tiền này có thể làm đầu tư, nhưng điều kiện tiên quyết là anh đáp ứng những điều kiện này của tôi. Tiêu Quốc Thành đặt một bản tài luyện đã chuẩn bị từ trước lên bàn.
Trương đại quan nhân có chút sửng sốt, xem ra Tiêu Quốc Thành đã sớm có chuẩn bị, mặc dù là mình không mở miệng không mở miệng, Tiêu Quốc Thành cũng sẽ chủ động đầu tư vào Tân Hải. So sánh với Tiêu Quốc Thành già dặn, mình dù sao cũng vẫn còn trẻ lắm.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Anh không cần vội vàng trả lời tôi, nếu anh cảm thấy điều kiện đầu tư của tôi không thích hợp, anh có thể cự tuyệt, năm trăm triệu mà tôi đầu tư coi như là mượn ngắn hạn, giao tình của chúng ta vẫn còn, cứ theo lãi suất ngân hàng bình thường đi, khi ngân sách của quốc gia xuống, anh trả lại cho tôi, chuyện vay tiền cứ coi như là tôi trả nhân tình cho anh.
/2583
|