Kiên cường như Kiều Mộng Viện cũng có một mặt yếu đuối của cô ta, cô ta khóc rất lâu mới nín, từ trong lòng Trương Dương ngẩng đầu lên, mắt đỏ lựng: Xin lỗi!
Có gì mà phải xin lỗi, cô khóc ở trước mặt tôi, chứng tỏ cô coi tôi là người một nhà, tôi cao hứng còn không kịp nữa là, cô nếu ở sau lưng tôi khóc với người khác, trong lòng tôi khẳng định sẽ không thoải mái.
Kiều Mộng Viện gắt: Tôi có cần phải thế không? Hơn nữa, tôi khóc với người khác có liên quan gì tới anh?
Trương Dương nói: Đương nhiên là có rồi, cô ngẫm lại đi, trừ tôi ra, cô còn tốt với ai như vậy không?
Mặt Kiều Mộng Viện có chút nóng lên, thẹn thùng nhíu mày: Đừng nói hưu nói vượn, đúng rồi, mẹ tôi rốt cuộc bị bệnh gì?
Trương Dương nói: Chủ yếu là không đủ dinh dưỡng, nếu bà ta chịu phối hợp trị liệu thì còn đỡ, nếu không phối hợp thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Kiều Mộng Viện nghe hắn nói như vậy thì lập tức lại đau khổ, từ lúc chào đời tới nay cô ta vẫn chưa bao giờ đa sầu đa cảm như bây giờ, có câu quan tâm quá ắt loạn, dù sao là đại sự liên quan tới sinh tử của mẹ cô ta, càng phiền toái là, cô ta không thể nói chân tướng của sự việc với Trương Dương, cũng không dám nói với cha.
Trương Dương trong điểm này có cái nhìn bất đồng với Kiều Mộng Viện, Trương Dương cho rằng tình trạng hiện tại của Mạnh Truyền Mỹ rất kém, bà ta đã không còn muốn sống nữa, nếu bà ta bị bệnh nan y nào đó thì Trương đại quan nhân cho dù không thể chữa khỏi triệt để cho bà ta thì ít nhất cũng có thể kéo dài sinh mệnh của bà ta, nhưng loại tình huống trước mắt, mặc dù là với khả năng của Trương Dương cũng có chút khó khăn. Tình huống của Mạnh Truyền Mĩ rất không ổn định, cho dù bà ta và Kiều Chấn Lương đã ly hôn, nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm, giữa bọn họ chẳng những có một cô con gái, còn có một người con trai, kẻ trong cuộc thì mê, Trương Dương cho rằng phải nói tình huống của Mạnh Truyền Mĩ với bọn họ.
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, chuyện này trăm ngàn lần không thể nói cho cha tôi biết, tôi lo lắng mẹ tôi biết sẽ bị kích thích.
Trương Dương:: Cho dù cô không nói với cha thì cũng phải thông tri cho anh trai cô chứ, cô Mạnh không chỉ có mình cô là con gái. Bằng Cử cũng có quyền được biết.
Kiều Mộng Viện thở dài: Tôi không biết nói với hắn như thế nào.
Trương Dương nói: Tôi không phải lo lắng cô không thể gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, mà là là anh là cha cô, bọn họ có quyền được biết chuyện, cô không thể nào vĩnh viễn giấu được.
Kiều Mộng Viện cắn môi, nội tâm đang giao chiến kịch liệt, Trương Dương không biết trên người cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một gia đình đầy yêu thương ngày xưa hiện giờ lại chia năm xẻ bảy, cha mẹ trở thành người lạ. Cô ta nói khẽ: Trong lòng tôi loạn lắm. Chờ thêm mấy ngày nữa đã. Tình huống của mẹ tôi có thể ôn định hơn không?
Trương Dương nói: Được rồi, hy vọng chúng ta có thể giúp bà ấy cởi bỏ khúc mắc này.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tú dẫn hai nhân viên y tế của bệnh viện nhân dân thành phố Kinh Sơn tới đây. Đây là yêu cầu của Trương Dương, hắn đã cho thêm thành phần an thần vào trong thuốc, cho nên Mạnh Truyền Mĩ ngủ thật sự rất sâu. Trương đại quan nhân tuy rằng y thuật siêu quần, nhưng chỉ dựa vào mạch tướng vẫn không thể phán đoán chính xác trong cơ thể Mạnh Truyền Mĩ rốt cuộc trúng độc gì, hắn không hề đem chuyện Mạnh Truyền Mĩ trúng độc nói với Kiều Mộng Viện được, chỉ nói mời những nhân viên y tế này tới đây, mục đích là để lấy mẫu máu, làm một đánh giá tổng hợp về tình huống sức khỏe trước mắt của Mạnh Truyền Mĩ.
Lâm Tú cơ hồ không nhận ra ni cô bệnh tật này là phu nhân của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương ngày xưa, cô ta trong lòng cảm thấy kinh ngạc, khi đi, Trương Dương tiễn cô ta tới cửa. Lâm Tú không nhịn được hỏi: Kiều phu nhân sao biến thành như vậy? chuyện Mạnh Truyền Mĩ và Kiều Chấn Lương ly hôn làm oanh động chính giới, rất nhiều người đều biết, nhưng chuyện cô ta xuất gia thì ít người nghe được, về phần bà ta đang ở Kinh Sơn thì Lâm Tú lại càng không biết.
Trương Dương nói: Nhà nào cũng có chuyện cả, cô Lâm, chuyện này tôi muốn cô coi như không biết.
Lâm Tú nói: Kiều Mộng Viện mời cậu tới chữa bệnh cho mẹ cô ta. Nhưng Kiều gia vì sao không còn ai khác đến? Vì sao không đón bà ta về kinh thành?
Trương Dương nói: Bà ta hiện tại đang rất bi quan chán đời, đối với điều này thì tôi cũng chịu, không có biện pháp gì cả.
Lâm Tú nói: Cậu nhất định có biện pháp cứu bà ta! Trong cảm nhận của Lâm Tú, Trương Dương nghiễm nhiên là thần y không gì làm không được.
Trương Dương cười khổ một tiếng, nhớ tới chuyện Yên Nhiên cuối tháng sẽ về, hắn nói khẽ: Cô Lâm. Yên Nhiên có liên hệ với cô không?
Lâm Tú nói: Nhận được điện thoại của cô ta rồi, nói là cuối tháng sẽ trở về. Tham gia hôn lễ của em gái cậu, đến lúc đó tôi và lão thái thái sẽ cùng nhau tới, một là là để chúc mừng em gái cậu, hai là dẫn lão nhân gia đi chơi một chút, cả ngày cứ ở trên đảo cũng chán lắm.
Trương Dương gật đầu nói: Đa tạ cô Lâm.
Lâm Tú cười nói: Cảm tạ cái gì? Tôi hiện tại hy vọng nhất chính là được uống chén rượu mừng của cậu và Yên Nhiên, em gái cậu đã kết hôn rồi, cậu làm anh trai cũng nhất định phải nhanh lên.
Trương Dương nói: Lần này tôi và Yên Nhiên sẽ tranh thủ định ngày cưới.
Lâm Tú nói: Hai đứa chỉ cần định ngày thôi, chuyện cử hành hôn lễ thì cứ để tôi lo.
Trương Dương lo lắng Lâm Tú sẽ nói chuyện của Mạnh Truyền Mĩ ra ngoài, lại dặn dò thêm lần nữa.
Lâm Tú không nhịn được, mỉm cười: Cậu đó, chẳng lẽ còn không tin tôi, yên tâm đi, tôi nhớ kỹ lời vừa rồi của cậu rồi, coi như là chưa có chuyện gì cả, cậu chỉ cần để Kiều phu nhân an tâm ở đây dưỡng bệnh, tất cả mọi chuyện cứ để tôi an bài.
Trương Dương hiểu rõ năng lực làm việc của Lâm Tú, cô ta sở dĩ có thể được Margaret coi trọng và thích, có liên quan tới năng lực ở phương diện này của cô ta, Trương Dương lại nói: Kết quả xét nghiệm máu có thì lập tức báo cho tôi nhé.
Lâm Tú nói: Được! Chờ cậu có thời gian, tới nhà tôi nhé, thằng bé nhà tôi rất sùng bái câu, ngày kia về nhà, biết cậu tới thì khẳng định cao hứng lắm.
Trương Dương cười cười, Tạ Hiểu Quân, con trai của Lâm Tú và Tạ Chí Quốc từ nhỏ đã sùng bái mình, Trương Dương cũng chỉ điểm hắn một chút công phu. Nó vẫn thường quấn quít bên Trương Dương đòi bái hắn làm thầy, Trương Dương cũng cảm nhận được thành tâm của nó, lại thêm lần trước Yên Nhiên khi về nước nói giúp cho nó, vì thế hắn thu Tạ Hiểu Quân làm đồ đệ, bình thường Tạ Hiểu Quân cũng không ít liên lạc bằng điện thoại với hắ, Trương Dương Trương Dương nói: Tôi ở Tân Hải còn cả một đống chuyện, bên này ổn định rồi thì tôi phải trở về, hy vọng có thể có thời gian tới nhà cô.
Lâm Tú nói: Chỉ cần cậu muốn tới thì thời gian nhất định sẽ có.
Trương Dương nói: Được, Hiểu Quân về thì bảo nó gọi điện thoại cho tôi.
Lâm Tú cười cười: Tôi đi đây, Kiều Mộng Viện hình như rất ỷ lại vào cậu! Lời này ít nhiều cũng bao hầm ẩn ý.
Lâm Tú đi rồi Trương Dương Trương Dương xoay người lại, nhìn thấy Kiều Mộng Viện từ trong biệt thự đi ra, hắn cười cười nói: Sao? Cô tỉnh rồi à?
Kiều Mộng Viện gật đầu nói: Hôm nay tinh thần tựa hồ tốt hơn một chút!
Trương Dương và Kiều Mộng Viện cùng nhau vào phòng, Mạnh Truyền Mĩ đã tỉnh lại, tinh thần hôm nay quả nhiên rất tốt, không ngờ ngồi dậy, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương và Kiều Mộng Viện, bà ta không quay đầu lại.
Trương Dương cười nói: Cô Mạnh, hôm nay tinh thần tốt hơn rất nhiều rồi đó!
Mạnh Truyền Mĩ nói: Tôi nhìn cái gì cũng mờ lắm...
Trương Dương đi tới trước mặt bà ta.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Tôi chỉ nhìn thấy được bóng của cậu, không nhìn rõ được dung mạo của cậu.
Trương Dương an ủi bà ta: Tất cả rồi sẽ tốt thôi.
Mạnh Truyền Mĩ thật ra không phải lo lắng tới tình huống khỏe mạnh của cho mình, bà ta nói khẽ: Trương Dương, cậu còn nhớ chuyện ngày hôm qua đã đáp ứng tôi không?
Trương Dương gật đầu: Nhớ, cô hôm nay vẫn chưa uống thuốc phải không?
Mạnh Truyền Mĩ nói: Tôi muốn hôm nay tới Tây Sơn tự.
Kiều Mộng Viện phản đối: Mẹ, tình trạng thân thể của mẹ hiện tại không cho phép đâu, không bằng chờ mẹ khôi phục lại đã.
Mạnh Truyền Mĩ nói như chém đinh chặt sắt: Tôi không chờ được lâu như vậy, lát nữa hai đứa dẫn tôi đi.
Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Kiều Mộng Viện, hiện tại Mạnh Truyền Mĩ vô cùng cố chấp, bọn họ tốt nhất cứ thuận theo ý của bà ta mà làm, một khi chọc giận bà ta, tình thế chỉ càng trở nên ác liệt hơn. Trương Dương nói: Tây Sơn tự ở trên núi Thanh Đài, nơi đó ô tô không thể trực tiếp đi tới được, cô Mạnh, cô muốn đi cũng được, trước hết uống thuốc ăn điểm tâm đã, bằng không sao có đủ sức mà leo núi?
Mạnh Truyền Mĩ nói: Cho dù là tôi ăn cơm rồi thì tôi cũng không đi được, Trương Dương... lại phiền cậu rồi!
Trương đại quan nhân thầm cười khổ trong lòng, xem ra Mạnh Truyền Mĩ đã có chuẩn bị, hôm nay nói gì cũng phải lên núi, Tây Sơn tự đó ở chân núi phía tây núi Thanh Đài, độ cao so với mặt biển phải một ngàn hai trăm thước, bà ta muốn tới được nơi đó, chỉ có thể là có người cõng bà ta đi, trước mắt nhân tuyển thích hợp nhất chỉ có Trương Dương, Mạnh Truyền Mĩ tuy rằng mắt không nhìn rõ, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo.
Trương Dương cũng rất tôn kính Mạnh Truyền Mĩ, ai bảo hắn yêu khuê nữ của người ta chứ? Cái này kêu là một người muốn đánh còn một người chịu ăn đòn, con rể cõng mẹ vợ vốn chính là chuyện đương niên, có điều giữa Trương Dương và Kiều Mộng Viện đến nay vẫn chưa phát triển tới quan hệ này.
Mạnh Truyền Mĩ lại nói: Trương Dương, bản lĩnh của cậu tôi biết rõ, tối hôm qua tôi vì sao ngủ lâu như vậy? Nhất định là cậu động tay động chân vào thuốc.
Có gì mà phải xin lỗi, cô khóc ở trước mặt tôi, chứng tỏ cô coi tôi là người một nhà, tôi cao hứng còn không kịp nữa là, cô nếu ở sau lưng tôi khóc với người khác, trong lòng tôi khẳng định sẽ không thoải mái.
Kiều Mộng Viện gắt: Tôi có cần phải thế không? Hơn nữa, tôi khóc với người khác có liên quan gì tới anh?
Trương Dương nói: Đương nhiên là có rồi, cô ngẫm lại đi, trừ tôi ra, cô còn tốt với ai như vậy không?
Mặt Kiều Mộng Viện có chút nóng lên, thẹn thùng nhíu mày: Đừng nói hưu nói vượn, đúng rồi, mẹ tôi rốt cuộc bị bệnh gì?
Trương Dương nói: Chủ yếu là không đủ dinh dưỡng, nếu bà ta chịu phối hợp trị liệu thì còn đỡ, nếu không phối hợp thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Kiều Mộng Viện nghe hắn nói như vậy thì lập tức lại đau khổ, từ lúc chào đời tới nay cô ta vẫn chưa bao giờ đa sầu đa cảm như bây giờ, có câu quan tâm quá ắt loạn, dù sao là đại sự liên quan tới sinh tử của mẹ cô ta, càng phiền toái là, cô ta không thể nói chân tướng của sự việc với Trương Dương, cũng không dám nói với cha.
Trương Dương trong điểm này có cái nhìn bất đồng với Kiều Mộng Viện, Trương Dương cho rằng tình trạng hiện tại của Mạnh Truyền Mỹ rất kém, bà ta đã không còn muốn sống nữa, nếu bà ta bị bệnh nan y nào đó thì Trương đại quan nhân cho dù không thể chữa khỏi triệt để cho bà ta thì ít nhất cũng có thể kéo dài sinh mệnh của bà ta, nhưng loại tình huống trước mắt, mặc dù là với khả năng của Trương Dương cũng có chút khó khăn. Tình huống của Mạnh Truyền Mĩ rất không ổn định, cho dù bà ta và Kiều Chấn Lương đã ly hôn, nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm, giữa bọn họ chẳng những có một cô con gái, còn có một người con trai, kẻ trong cuộc thì mê, Trương Dương cho rằng phải nói tình huống của Mạnh Truyền Mĩ với bọn họ.
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, chuyện này trăm ngàn lần không thể nói cho cha tôi biết, tôi lo lắng mẹ tôi biết sẽ bị kích thích.
Trương Dương:: Cho dù cô không nói với cha thì cũng phải thông tri cho anh trai cô chứ, cô Mạnh không chỉ có mình cô là con gái. Bằng Cử cũng có quyền được biết.
Kiều Mộng Viện thở dài: Tôi không biết nói với hắn như thế nào.
Trương Dương nói: Tôi không phải lo lắng cô không thể gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, mà là là anh là cha cô, bọn họ có quyền được biết chuyện, cô không thể nào vĩnh viễn giấu được.
Kiều Mộng Viện cắn môi, nội tâm đang giao chiến kịch liệt, Trương Dương không biết trên người cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một gia đình đầy yêu thương ngày xưa hiện giờ lại chia năm xẻ bảy, cha mẹ trở thành người lạ. Cô ta nói khẽ: Trong lòng tôi loạn lắm. Chờ thêm mấy ngày nữa đã. Tình huống của mẹ tôi có thể ôn định hơn không?
Trương Dương nói: Được rồi, hy vọng chúng ta có thể giúp bà ấy cởi bỏ khúc mắc này.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tú dẫn hai nhân viên y tế của bệnh viện nhân dân thành phố Kinh Sơn tới đây. Đây là yêu cầu của Trương Dương, hắn đã cho thêm thành phần an thần vào trong thuốc, cho nên Mạnh Truyền Mĩ ngủ thật sự rất sâu. Trương đại quan nhân tuy rằng y thuật siêu quần, nhưng chỉ dựa vào mạch tướng vẫn không thể phán đoán chính xác trong cơ thể Mạnh Truyền Mĩ rốt cuộc trúng độc gì, hắn không hề đem chuyện Mạnh Truyền Mĩ trúng độc nói với Kiều Mộng Viện được, chỉ nói mời những nhân viên y tế này tới đây, mục đích là để lấy mẫu máu, làm một đánh giá tổng hợp về tình huống sức khỏe trước mắt của Mạnh Truyền Mĩ.
Lâm Tú cơ hồ không nhận ra ni cô bệnh tật này là phu nhân của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương ngày xưa, cô ta trong lòng cảm thấy kinh ngạc, khi đi, Trương Dương tiễn cô ta tới cửa. Lâm Tú không nhịn được hỏi: Kiều phu nhân sao biến thành như vậy? chuyện Mạnh Truyền Mĩ và Kiều Chấn Lương ly hôn làm oanh động chính giới, rất nhiều người đều biết, nhưng chuyện cô ta xuất gia thì ít người nghe được, về phần bà ta đang ở Kinh Sơn thì Lâm Tú lại càng không biết.
Trương Dương nói: Nhà nào cũng có chuyện cả, cô Lâm, chuyện này tôi muốn cô coi như không biết.
Lâm Tú nói: Kiều Mộng Viện mời cậu tới chữa bệnh cho mẹ cô ta. Nhưng Kiều gia vì sao không còn ai khác đến? Vì sao không đón bà ta về kinh thành?
Trương Dương nói: Bà ta hiện tại đang rất bi quan chán đời, đối với điều này thì tôi cũng chịu, không có biện pháp gì cả.
Lâm Tú nói: Cậu nhất định có biện pháp cứu bà ta! Trong cảm nhận của Lâm Tú, Trương Dương nghiễm nhiên là thần y không gì làm không được.
Trương Dương cười khổ một tiếng, nhớ tới chuyện Yên Nhiên cuối tháng sẽ về, hắn nói khẽ: Cô Lâm. Yên Nhiên có liên hệ với cô không?
Lâm Tú nói: Nhận được điện thoại của cô ta rồi, nói là cuối tháng sẽ trở về. Tham gia hôn lễ của em gái cậu, đến lúc đó tôi và lão thái thái sẽ cùng nhau tới, một là là để chúc mừng em gái cậu, hai là dẫn lão nhân gia đi chơi một chút, cả ngày cứ ở trên đảo cũng chán lắm.
Trương Dương gật đầu nói: Đa tạ cô Lâm.
Lâm Tú cười nói: Cảm tạ cái gì? Tôi hiện tại hy vọng nhất chính là được uống chén rượu mừng của cậu và Yên Nhiên, em gái cậu đã kết hôn rồi, cậu làm anh trai cũng nhất định phải nhanh lên.
Trương Dương nói: Lần này tôi và Yên Nhiên sẽ tranh thủ định ngày cưới.
Lâm Tú nói: Hai đứa chỉ cần định ngày thôi, chuyện cử hành hôn lễ thì cứ để tôi lo.
Trương Dương lo lắng Lâm Tú sẽ nói chuyện của Mạnh Truyền Mĩ ra ngoài, lại dặn dò thêm lần nữa.
Lâm Tú không nhịn được, mỉm cười: Cậu đó, chẳng lẽ còn không tin tôi, yên tâm đi, tôi nhớ kỹ lời vừa rồi của cậu rồi, coi như là chưa có chuyện gì cả, cậu chỉ cần để Kiều phu nhân an tâm ở đây dưỡng bệnh, tất cả mọi chuyện cứ để tôi an bài.
Trương Dương hiểu rõ năng lực làm việc của Lâm Tú, cô ta sở dĩ có thể được Margaret coi trọng và thích, có liên quan tới năng lực ở phương diện này của cô ta, Trương Dương lại nói: Kết quả xét nghiệm máu có thì lập tức báo cho tôi nhé.
Lâm Tú nói: Được! Chờ cậu có thời gian, tới nhà tôi nhé, thằng bé nhà tôi rất sùng bái câu, ngày kia về nhà, biết cậu tới thì khẳng định cao hứng lắm.
Trương Dương cười cười, Tạ Hiểu Quân, con trai của Lâm Tú và Tạ Chí Quốc từ nhỏ đã sùng bái mình, Trương Dương cũng chỉ điểm hắn một chút công phu. Nó vẫn thường quấn quít bên Trương Dương đòi bái hắn làm thầy, Trương Dương cũng cảm nhận được thành tâm của nó, lại thêm lần trước Yên Nhiên khi về nước nói giúp cho nó, vì thế hắn thu Tạ Hiểu Quân làm đồ đệ, bình thường Tạ Hiểu Quân cũng không ít liên lạc bằng điện thoại với hắ, Trương Dương Trương Dương nói: Tôi ở Tân Hải còn cả một đống chuyện, bên này ổn định rồi thì tôi phải trở về, hy vọng có thể có thời gian tới nhà cô.
Lâm Tú nói: Chỉ cần cậu muốn tới thì thời gian nhất định sẽ có.
Trương Dương nói: Được, Hiểu Quân về thì bảo nó gọi điện thoại cho tôi.
Lâm Tú cười cười: Tôi đi đây, Kiều Mộng Viện hình như rất ỷ lại vào cậu! Lời này ít nhiều cũng bao hầm ẩn ý.
Lâm Tú đi rồi Trương Dương Trương Dương xoay người lại, nhìn thấy Kiều Mộng Viện từ trong biệt thự đi ra, hắn cười cười nói: Sao? Cô tỉnh rồi à?
Kiều Mộng Viện gật đầu nói: Hôm nay tinh thần tựa hồ tốt hơn một chút!
Trương Dương và Kiều Mộng Viện cùng nhau vào phòng, Mạnh Truyền Mĩ đã tỉnh lại, tinh thần hôm nay quả nhiên rất tốt, không ngờ ngồi dậy, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương và Kiều Mộng Viện, bà ta không quay đầu lại.
Trương Dương cười nói: Cô Mạnh, hôm nay tinh thần tốt hơn rất nhiều rồi đó!
Mạnh Truyền Mĩ nói: Tôi nhìn cái gì cũng mờ lắm...
Trương Dương đi tới trước mặt bà ta.
Mạnh Truyền Mĩ nói: Tôi chỉ nhìn thấy được bóng của cậu, không nhìn rõ được dung mạo của cậu.
Trương Dương an ủi bà ta: Tất cả rồi sẽ tốt thôi.
Mạnh Truyền Mĩ thật ra không phải lo lắng tới tình huống khỏe mạnh của cho mình, bà ta nói khẽ: Trương Dương, cậu còn nhớ chuyện ngày hôm qua đã đáp ứng tôi không?
Trương Dương gật đầu: Nhớ, cô hôm nay vẫn chưa uống thuốc phải không?
Mạnh Truyền Mĩ nói: Tôi muốn hôm nay tới Tây Sơn tự.
Kiều Mộng Viện phản đối: Mẹ, tình trạng thân thể của mẹ hiện tại không cho phép đâu, không bằng chờ mẹ khôi phục lại đã.
Mạnh Truyền Mĩ nói như chém đinh chặt sắt: Tôi không chờ được lâu như vậy, lát nữa hai đứa dẫn tôi đi.
Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Kiều Mộng Viện, hiện tại Mạnh Truyền Mĩ vô cùng cố chấp, bọn họ tốt nhất cứ thuận theo ý của bà ta mà làm, một khi chọc giận bà ta, tình thế chỉ càng trở nên ác liệt hơn. Trương Dương nói: Tây Sơn tự ở trên núi Thanh Đài, nơi đó ô tô không thể trực tiếp đi tới được, cô Mạnh, cô muốn đi cũng được, trước hết uống thuốc ăn điểm tâm đã, bằng không sao có đủ sức mà leo núi?
Mạnh Truyền Mĩ nói: Cho dù là tôi ăn cơm rồi thì tôi cũng không đi được, Trương Dương... lại phiền cậu rồi!
Trương đại quan nhân thầm cười khổ trong lòng, xem ra Mạnh Truyền Mĩ đã có chuẩn bị, hôm nay nói gì cũng phải lên núi, Tây Sơn tự đó ở chân núi phía tây núi Thanh Đài, độ cao so với mặt biển phải một ngàn hai trăm thước, bà ta muốn tới được nơi đó, chỉ có thể là có người cõng bà ta đi, trước mắt nhân tuyển thích hợp nhất chỉ có Trương Dương, Mạnh Truyền Mĩ tuy rằng mắt không nhìn rõ, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo.
Trương Dương cũng rất tôn kính Mạnh Truyền Mĩ, ai bảo hắn yêu khuê nữ của người ta chứ? Cái này kêu là một người muốn đánh còn một người chịu ăn đòn, con rể cõng mẹ vợ vốn chính là chuyện đương niên, có điều giữa Trương Dương và Kiều Mộng Viện đến nay vẫn chưa phát triển tới quan hệ này.
Mạnh Truyền Mĩ lại nói: Trương Dương, bản lĩnh của cậu tôi biết rõ, tối hôm qua tôi vì sao ngủ lâu như vậy? Nhất định là cậu động tay động chân vào thuốc.
/2583
|