Nhan Mộ Vân cười rất vui vẻ, bộ dạng vô cùng quyến rũ cô ta cô ta nói khẽ: Vừa rồi Vũ Ý còn oán giận với tôi, nói anh không cho nó mặt mũi, không muốn nhận phóng vấn của đài truyền hình chúng tôi.
Ánh mắt Trương Dương hướng về sân tennis, nhìn thấy Vũ Ý đang đánh rất hăng, có điều hắn cũng nhận ra Kì Sơn đang nhường cô ta. Trương Dương nói: Người sợ nổi danh heo sợ mập, đoạn thời gian trước truyền thông tin tức khiến tôi khổ không chịu nổi rồi, cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy cũng bịngười hữu tâm lợi dụng, nói là tiệc pháo hoa của chúng tôi gây ra, đến bây giờ trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, nói một câu mong cô đừng giận, tôi đối với truyền thông là kính nhi viễn chi. Trương đại quan nhân tạm dừng một chút rồi lại nói: Đương nhiên chuyện này không liên quan gì tới các cô, cho tới nay giám đốc Nhan rất chiếu cố tuyên truyền hình tượng của Tân Hải chúng tôi...
Nhan Mộ Vân nói: Chuyện của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang tôi cũng nghe nói, giới truyền thông mà cầm đầu là nhật báo Bắc Cảng thật sự là rất không có trách nhiệm, chuyện không có căn cứ cũng đăng báo linh tinh, bọn họ cũng không thèm nghĩ tới hậu quả của chuyện này, không cân nhắc sẽ tạo thành khốn nhiễu thế nào cho người dân, đối với những truyền thông vô trách nhiệm này nhất định không thể nuông chiều, phải xử lý nghiêm túc.
Trương đại quan nhân từ trong khẩu phong của Nhan Mộ Vân lập tức cảm thấy được cô ta hôm nay mời mình tới là có dụng tâm, Nhan Mộ Vân là muốn mượn chuyện này để khích mình tức giận, ý là thử thái độ của mình, nếu mình kiên quyết truy cứu chuyện này, thế tất sẽ lại một đao thấy máu với bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành, cuối cùng người được lợi hiển nhiên là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Nhan Mộ Vân này.
Trương Dương trong chuyện này đã lựa chọn là dẹp chuyện cho khỏi phiền, đây là vì phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đứng ra làm người hoà giải, còn có một nguyên nhân quan trọng là ra tay đả kích Hoàng Bộ Thành đối với Trương Dương cũng không có lợi ích gì, hắn phát hiện Tưởng Hồng Cương đang tích cực trù tính xây dựng trận doanh thuộc về chính hắn, có thể đoán được, trong tương lai không xa bên cạnh Tưởng Hồng Cương thế tất sẽ đoàn kết được một đám thường ủy, hình thành một cỗ lực lượng chính trị không thể coi thường, giữa Tưởng Hồng Cương và Trương Dương, là bạn không phải địch, giữa bọn họ vẫn là giúp đữ lẫn nhau, Tưởng Hồng Cương quật khởi thế tất sẽ có thể làm suy yếu lực thống trị, cũng cấu thành uy hiếp có thể tới thị trưởng Cung Hoàn Sơn, nhìn về lâu về dài thì cũng là có lợi cho Trương Dương.
Trương Dương không hề nhìn lầm, Nhan Mộ Vân chính là muốn lợi dụng hắn, cô ta phát hiện lần này là cơ hội tốt nhất để lật đổ Hoàng Bộ Thành, chỉ cần Trương Dương truy cứu tiếp, vị trí của Hoàng Bộ Thành sẽ có nguy cơ, nếu có thể mượn chuyện này để chơi Hoàng Bộ Thành, như vậy Nhan Mộ Vân không nghi ngờ gì nữa chính là nhân tuyển tốt nhất của chức bộ trưởng tuyên truyền Bắc Cảng, đối với Nhan Mộ Vân mà nói, đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, nhưng cô ta lại không thể nói quá rõ ràng, ở trước mặt Trương Dương không thể biểu hiện quá mức bức thiết.
Trương Dương cười nói: Tôi hiện tại thực sự là bị giới tin tức khiến cho sợ rồi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hiện tại mấy nhà truyền thông đưa tin lung tung đã tới tạ tội với tôi, bất kể người ta có thành tâm hay không thì tôi cuối cùng cũng vẫn phải tỏ ra khoan dung, cô nói xem có đúng không?
Hai hàng lông mày thon dài của Nhan Mộ Vân hơi hơi nhướn lên, Trương Dương đã biểu đạt ý đồ của bản thân rất rõ ràng, hắn không muốn tiếp tục truy cứu nữa, nói cách khác Trương Dương không chuẩn bị mượn chuyện này để lật đổ Hoàng Bộ Thành, trong mắt Nhan Mộ Vân, điều này thật sự là rất đáng tiếc, cơ hội đánh rắn giập đầu cũng không nhiều, nếu bỏ lỡ cơ hội như vậy, về sau chỉ sợ sẽ hối tiếc cũng không kịp.
Nhan Mộ Vân nói: Khoan dung trong chính trị là không phải hành động đúng đắn.
Trương đại quan nhân bật cười, Nhan Mộ Vân chỉ sợ phải thất vọng vì thái độ của mình rồi.
Trong lòng Nhan Mộ Vân hiện lên mấy ý niệm, có điều cô ta vẫn từ bỏ ý định thuyết phục Trương Dương, Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng năng lực xử lý chuyện của người thanh niên này mọi người đều rõ, hắn nếu tạm thời buông tha Hoàng Bộ Thành liền chứng minh hắn đã trải qua thâm tư thục lự, với bối cảnh của Trương Dương lật đổ Hoàng Bộ Thành cũng không khó, trong chuyện này khả năng duy nhất là có người nói giúp cho Hoàng Bộ Thành.
Trương Dương nói: Về sau còn dựa vào sự ủng hộ của giám đốc Nhan rất nhiều.
Nhan Mộ Vân cười nói: Bí thư Trương nói không đúng rồi, anh không phối hợp với công tác của chúng tôi một chút nào, hiện tại lại muốn chúng tôi ủng hộ công tác của anh. Nói xong cô ta bổ sung một câu: Trừ phi anh đáp ứng phóng vấn cá nhân trước đã.
Một câu này của Nhan Mộ Vân có cái hiềm vẽ rắn thêm chân, ý tứ chân chính của cô ta là, Trương Dương anh không hỗ trợ tôi thì đừng hy vọng về sau tôi hỗ trợ anh.
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, dù sao cũng là nữ nhân, lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi, không thể không thừa nhận Nhan Mộ Vân trước đây đã giúp hắn một số việc, có điều, đó là nể mặt Vũ Ý, những lời này của cô ta càng nghiệm chứng một chuyện, trên đời này không có đạo lý làm việc không công, trên thương trường như vậy, trên quan trường cũng như vậy, Nhan Mộ Vân trước đây giúp Trương Dương, đó là bởi vì nể bối cảnh của hắn và lợi ích mà hắn có thể mang tới, hiện giờ sự đầu tư của cô ta không đạt được mục đích mong muốn, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.
Nhan Mộ Vân tuy rằng thất vọng, nhưng cô ta vẫn không dám đắc tội với Trương Dương, cuối cùng bổ sung câu nói đó, chính là lo lắng những lời càu nhàu của mình khiến Trương Dương không vui.
Trương Dương chẳng tội gì mà đắc tội với Nhan Mộ Vân, nào đó dấu hiệu nào đó cho thấy, Nhan Mộ Vân ở cấp trêncũng có không ít quan hệ, tuy rằng hắn hiện tại không hề ra tay giúp đỡ Nhan Mộ Vân, nhưng cũng không có nghĩa là về sau giữa bọn họ không có cơ hội hợp tác, nhất là giữa Hoàng Bộ Thành và Nhan Mộ Vân, nếu bảo Trương đại quan nhân lựa chọn thì hắn khẳng định sẽ lựa chọn người sau. Vốn ý định ban đầu của hắn là ra tay với Hoàng Bộ Thành, nhưng Tưởng Hồng Cương đã chủ động nói đỡ, khiến hắn phải thay đổi ước nguyện ban đầu, Trương Dương uyển chuyển nói: Giám đốc Nhan, thật ra khứu giác của giới tin tức các cô rất linh mẫn, chính đàn Bắc Cảng gần đây không yên ổn, là người ngoài cuộc, tôi vẫn thành thành thật thật quản lý tốt Tân Hải mới là chính bản.
Nhan Mộ Vân là nữ nhân cực kỳ thông minh, đương nhiên có thể nghe ra Trương Dương dùng những lời này để ám chỉ mình điều gì, chỉ cần là chính đàn thì có khi nào thái bình đâu? Thượng vị giả muốn giữ vị trí của mình, hạ vị giả thì mưu cầu tiến thêm một bước về phía trước, đều vì mục đích chính trị, có thể bất chấp thủ đoạn, Nhan Mộ Vân làm trong chính đàn nhiều năm như vậy, cũng nhìn quen sóng gió, cô ta ý thức được Trương Dương sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, Nhan Mộ Vân nói: Tiền cảnh phát triển của Tân Hải là không thể hạn lượng.
Trương Dương mỉm cười: Chuyện là ở người, chuyên chú vào sự nghiệp của mình thì sẽ luôn đợi được cơ hội, cô nói xem có đúng không?
Nhan Mộ Vân cũng bật cười.
Từ xa truyền đến giọng nói của Vũ Ý: Mệt chết rồi, không nữa, không nữa, Cô ta vừa hét vừa đi tới bên này.
Cô ta đưa vợt tennis cho Trương Dương: Anh chơi đi.
Trương Dương cười nói: Cô cũng không nhìn xem tôi ăn mặc thế này có thích hợp đánh bóng không à!
Kì Sơn nói: Cửa hàng Bên cạnh có bán giầy, chọn một đôi thích hợp đi, tới đây làm hai ván, tôi đang cao hứng, anh cũng không thể làm tôi mất hứng được.
Trương đại quan nhân cười cười, hắn tiếp lấy vợt của Vũ Ý rồi nhàn nhã đi tới: Nếu đánh với anh thì không đổi giày cũng được.
Kì Sơn nói: Khinh thường người ta!
Trương Dương đứng vào sân, cầm một quả cầu lên, vung vợt đánh ra, Trương đại quan nhân vừa rồi tuyệt đối không phải là nói ngoa, góc độ tốc độ phát bóng của thằng cha này cực mạnh, Kì Sơn căn bản không có phản ứng thì bóng dã rơi xuống khu hữu hiệu.
Kinh hô kinh hô: Cầu ace!
Kì Sơn cười nói: Không công bình, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, anh đây là đánh lén.
Trương đại quan nhân cười nói: Vậy anh chuẩn bị sẵn sàng nhé. Hắn lại phát bóng.
Kì Sơn tuy rằng đã có phản ứng, nhưng tốc độ của bóng quá nhanh, hắn căn bản không có cơ hội chạm đến bóng, trơ mắt nhìn quả bóng lại rơi xuống, lần này hắn có thể nói là đã sử ra chiêu thức toàn thân, nhưng Trương đại quan nhân ngay cả bước chân cũng không di động một chút nào, trán Kì Sơn đổ mồ hôi, thằng cha này tuyệt đối là cao thủ.
Trương Dương mỉm cười nói: Mặc anh trốn trái trốn phải, tôi vẫn cứ bất động!
Tim Kì Sơn bỗng nhiên thắt lại, hắn nhìn vẻ mặt vẫn mỉm cười như thường của Trương Dương, nhưng từ bên trong lại cảm thấy một tia khác thường.
Trương Dương lại phát bóng, Kì Sơn lần này bởi vì biên độ của động tác đỡ bóng quá rộng, thân thể mất đi trọng tâm, rầm một cái ngã xuống, vô ý bị trật chân, tuy rằng là như vậy vẫn không thể đỡ được quả phát bóng của Trương đại quan nhân, phát xong ba phát, thắng bại đã định, Kì Sơn bị trật chân, không thể nào đánh được nữa.
Vũ Ý đi tới, quan tâm hỏi tình hình thương tích của Kì Sơn, Trương đại quan nhân đi tới, hắn kiểm tra mắt cá chân của Kì Sơn một chút: Không sao đâu, bịt trật chân thôi.
Ánh mắt Trương Dương hướng về sân tennis, nhìn thấy Vũ Ý đang đánh rất hăng, có điều hắn cũng nhận ra Kì Sơn đang nhường cô ta. Trương Dương nói: Người sợ nổi danh heo sợ mập, đoạn thời gian trước truyền thông tin tức khiến tôi khổ không chịu nổi rồi, cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy cũng bịngười hữu tâm lợi dụng, nói là tiệc pháo hoa của chúng tôi gây ra, đến bây giờ trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, nói một câu mong cô đừng giận, tôi đối với truyền thông là kính nhi viễn chi. Trương đại quan nhân tạm dừng một chút rồi lại nói: Đương nhiên chuyện này không liên quan gì tới các cô, cho tới nay giám đốc Nhan rất chiếu cố tuyên truyền hình tượng của Tân Hải chúng tôi...
Nhan Mộ Vân nói: Chuyện của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang tôi cũng nghe nói, giới truyền thông mà cầm đầu là nhật báo Bắc Cảng thật sự là rất không có trách nhiệm, chuyện không có căn cứ cũng đăng báo linh tinh, bọn họ cũng không thèm nghĩ tới hậu quả của chuyện này, không cân nhắc sẽ tạo thành khốn nhiễu thế nào cho người dân, đối với những truyền thông vô trách nhiệm này nhất định không thể nuông chiều, phải xử lý nghiêm túc.
Trương đại quan nhân từ trong khẩu phong của Nhan Mộ Vân lập tức cảm thấy được cô ta hôm nay mời mình tới là có dụng tâm, Nhan Mộ Vân là muốn mượn chuyện này để khích mình tức giận, ý là thử thái độ của mình, nếu mình kiên quyết truy cứu chuyện này, thế tất sẽ lại một đao thấy máu với bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành, cuối cùng người được lợi hiển nhiên là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Nhan Mộ Vân này.
Trương Dương trong chuyện này đã lựa chọn là dẹp chuyện cho khỏi phiền, đây là vì phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đứng ra làm người hoà giải, còn có một nguyên nhân quan trọng là ra tay đả kích Hoàng Bộ Thành đối với Trương Dương cũng không có lợi ích gì, hắn phát hiện Tưởng Hồng Cương đang tích cực trù tính xây dựng trận doanh thuộc về chính hắn, có thể đoán được, trong tương lai không xa bên cạnh Tưởng Hồng Cương thế tất sẽ đoàn kết được một đám thường ủy, hình thành một cỗ lực lượng chính trị không thể coi thường, giữa Tưởng Hồng Cương và Trương Dương, là bạn không phải địch, giữa bọn họ vẫn là giúp đữ lẫn nhau, Tưởng Hồng Cương quật khởi thế tất sẽ có thể làm suy yếu lực thống trị, cũng cấu thành uy hiếp có thể tới thị trưởng Cung Hoàn Sơn, nhìn về lâu về dài thì cũng là có lợi cho Trương Dương.
Trương Dương không hề nhìn lầm, Nhan Mộ Vân chính là muốn lợi dụng hắn, cô ta phát hiện lần này là cơ hội tốt nhất để lật đổ Hoàng Bộ Thành, chỉ cần Trương Dương truy cứu tiếp, vị trí của Hoàng Bộ Thành sẽ có nguy cơ, nếu có thể mượn chuyện này để chơi Hoàng Bộ Thành, như vậy Nhan Mộ Vân không nghi ngờ gì nữa chính là nhân tuyển tốt nhất của chức bộ trưởng tuyên truyền Bắc Cảng, đối với Nhan Mộ Vân mà nói, đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, nhưng cô ta lại không thể nói quá rõ ràng, ở trước mặt Trương Dương không thể biểu hiện quá mức bức thiết.
Trương Dương cười nói: Tôi hiện tại thực sự là bị giới tin tức khiến cho sợ rồi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hiện tại mấy nhà truyền thông đưa tin lung tung đã tới tạ tội với tôi, bất kể người ta có thành tâm hay không thì tôi cuối cùng cũng vẫn phải tỏ ra khoan dung, cô nói xem có đúng không?
Hai hàng lông mày thon dài của Nhan Mộ Vân hơi hơi nhướn lên, Trương Dương đã biểu đạt ý đồ của bản thân rất rõ ràng, hắn không muốn tiếp tục truy cứu nữa, nói cách khác Trương Dương không chuẩn bị mượn chuyện này để lật đổ Hoàng Bộ Thành, trong mắt Nhan Mộ Vân, điều này thật sự là rất đáng tiếc, cơ hội đánh rắn giập đầu cũng không nhiều, nếu bỏ lỡ cơ hội như vậy, về sau chỉ sợ sẽ hối tiếc cũng không kịp.
Nhan Mộ Vân nói: Khoan dung trong chính trị là không phải hành động đúng đắn.
Trương đại quan nhân bật cười, Nhan Mộ Vân chỉ sợ phải thất vọng vì thái độ của mình rồi.
Trong lòng Nhan Mộ Vân hiện lên mấy ý niệm, có điều cô ta vẫn từ bỏ ý định thuyết phục Trương Dương, Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng năng lực xử lý chuyện của người thanh niên này mọi người đều rõ, hắn nếu tạm thời buông tha Hoàng Bộ Thành liền chứng minh hắn đã trải qua thâm tư thục lự, với bối cảnh của Trương Dương lật đổ Hoàng Bộ Thành cũng không khó, trong chuyện này khả năng duy nhất là có người nói giúp cho Hoàng Bộ Thành.
Trương Dương nói: Về sau còn dựa vào sự ủng hộ của giám đốc Nhan rất nhiều.
Nhan Mộ Vân cười nói: Bí thư Trương nói không đúng rồi, anh không phối hợp với công tác của chúng tôi một chút nào, hiện tại lại muốn chúng tôi ủng hộ công tác của anh. Nói xong cô ta bổ sung một câu: Trừ phi anh đáp ứng phóng vấn cá nhân trước đã.
Một câu này của Nhan Mộ Vân có cái hiềm vẽ rắn thêm chân, ý tứ chân chính của cô ta là, Trương Dương anh không hỗ trợ tôi thì đừng hy vọng về sau tôi hỗ trợ anh.
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, dù sao cũng là nữ nhân, lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi, không thể không thừa nhận Nhan Mộ Vân trước đây đã giúp hắn một số việc, có điều, đó là nể mặt Vũ Ý, những lời này của cô ta càng nghiệm chứng một chuyện, trên đời này không có đạo lý làm việc không công, trên thương trường như vậy, trên quan trường cũng như vậy, Nhan Mộ Vân trước đây giúp Trương Dương, đó là bởi vì nể bối cảnh của hắn và lợi ích mà hắn có thể mang tới, hiện giờ sự đầu tư của cô ta không đạt được mục đích mong muốn, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.
Nhan Mộ Vân tuy rằng thất vọng, nhưng cô ta vẫn không dám đắc tội với Trương Dương, cuối cùng bổ sung câu nói đó, chính là lo lắng những lời càu nhàu của mình khiến Trương Dương không vui.
Trương Dương chẳng tội gì mà đắc tội với Nhan Mộ Vân, nào đó dấu hiệu nào đó cho thấy, Nhan Mộ Vân ở cấp trêncũng có không ít quan hệ, tuy rằng hắn hiện tại không hề ra tay giúp đỡ Nhan Mộ Vân, nhưng cũng không có nghĩa là về sau giữa bọn họ không có cơ hội hợp tác, nhất là giữa Hoàng Bộ Thành và Nhan Mộ Vân, nếu bảo Trương đại quan nhân lựa chọn thì hắn khẳng định sẽ lựa chọn người sau. Vốn ý định ban đầu của hắn là ra tay với Hoàng Bộ Thành, nhưng Tưởng Hồng Cương đã chủ động nói đỡ, khiến hắn phải thay đổi ước nguyện ban đầu, Trương Dương uyển chuyển nói: Giám đốc Nhan, thật ra khứu giác của giới tin tức các cô rất linh mẫn, chính đàn Bắc Cảng gần đây không yên ổn, là người ngoài cuộc, tôi vẫn thành thành thật thật quản lý tốt Tân Hải mới là chính bản.
Nhan Mộ Vân là nữ nhân cực kỳ thông minh, đương nhiên có thể nghe ra Trương Dương dùng những lời này để ám chỉ mình điều gì, chỉ cần là chính đàn thì có khi nào thái bình đâu? Thượng vị giả muốn giữ vị trí của mình, hạ vị giả thì mưu cầu tiến thêm một bước về phía trước, đều vì mục đích chính trị, có thể bất chấp thủ đoạn, Nhan Mộ Vân làm trong chính đàn nhiều năm như vậy, cũng nhìn quen sóng gió, cô ta ý thức được Trương Dương sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, Nhan Mộ Vân nói: Tiền cảnh phát triển của Tân Hải là không thể hạn lượng.
Trương Dương mỉm cười: Chuyện là ở người, chuyên chú vào sự nghiệp của mình thì sẽ luôn đợi được cơ hội, cô nói xem có đúng không?
Nhan Mộ Vân cũng bật cười.
Từ xa truyền đến giọng nói của Vũ Ý: Mệt chết rồi, không nữa, không nữa, Cô ta vừa hét vừa đi tới bên này.
Cô ta đưa vợt tennis cho Trương Dương: Anh chơi đi.
Trương Dương cười nói: Cô cũng không nhìn xem tôi ăn mặc thế này có thích hợp đánh bóng không à!
Kì Sơn nói: Cửa hàng Bên cạnh có bán giầy, chọn một đôi thích hợp đi, tới đây làm hai ván, tôi đang cao hứng, anh cũng không thể làm tôi mất hứng được.
Trương đại quan nhân cười cười, hắn tiếp lấy vợt của Vũ Ý rồi nhàn nhã đi tới: Nếu đánh với anh thì không đổi giày cũng được.
Kì Sơn nói: Khinh thường người ta!
Trương Dương đứng vào sân, cầm một quả cầu lên, vung vợt đánh ra, Trương đại quan nhân vừa rồi tuyệt đối không phải là nói ngoa, góc độ tốc độ phát bóng của thằng cha này cực mạnh, Kì Sơn căn bản không có phản ứng thì bóng dã rơi xuống khu hữu hiệu.
Kinh hô kinh hô: Cầu ace!
Kì Sơn cười nói: Không công bình, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, anh đây là đánh lén.
Trương đại quan nhân cười nói: Vậy anh chuẩn bị sẵn sàng nhé. Hắn lại phát bóng.
Kì Sơn tuy rằng đã có phản ứng, nhưng tốc độ của bóng quá nhanh, hắn căn bản không có cơ hội chạm đến bóng, trơ mắt nhìn quả bóng lại rơi xuống, lần này hắn có thể nói là đã sử ra chiêu thức toàn thân, nhưng Trương đại quan nhân ngay cả bước chân cũng không di động một chút nào, trán Kì Sơn đổ mồ hôi, thằng cha này tuyệt đối là cao thủ.
Trương Dương mỉm cười nói: Mặc anh trốn trái trốn phải, tôi vẫn cứ bất động!
Tim Kì Sơn bỗng nhiên thắt lại, hắn nhìn vẻ mặt vẫn mỉm cười như thường của Trương Dương, nhưng từ bên trong lại cảm thấy một tia khác thường.
Trương Dương lại phát bóng, Kì Sơn lần này bởi vì biên độ của động tác đỡ bóng quá rộng, thân thể mất đi trọng tâm, rầm một cái ngã xuống, vô ý bị trật chân, tuy rằng là như vậy vẫn không thể đỡ được quả phát bóng của Trương đại quan nhân, phát xong ba phát, thắng bại đã định, Kì Sơn bị trật chân, không thể nào đánh được nữa.
Vũ Ý đi tới, quan tâm hỏi tình hình thương tích của Kì Sơn, Trương đại quan nhân đi tới, hắn kiểm tra mắt cá chân của Kì Sơn một chút: Không sao đâu, bịt trật chân thôi.
/2583
|