Chút đạo hạnh này Tưởng Hồng Cương vẫn phải có, nụ cười trên mặt vô cùng bình tĩnh, giống như những lời này của Hạng Thành không hề liên quan tới mình, từ sau khi trên cuộc họp thường ủy thay Trương Dương đề xuất hai chuyện đó, Tưởng Hồng Cương chẳng khác nào trước mặt mọi người khởi xướng khiêu chiến với Hạng Thành, vốn hắn đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón một hồi bão tố, nhưng không ngờ Hạng Thành rất thản nhiên đồng ý đề nghị của hắn, thủ pháp của Hạng Thành tràn ngập vị đạo lấy nhu thắng cương, khiến một kích đã tích tụ rất lâu của Tưởng Hồng Cương không có chỗ phát lực, hiện tại Hạng Thành có phải cũng muốn dùng biện pháp đồng dạng để ứng đối với mình hay không?
Tưởng Hồng Cương đã vô số lần cân nhắc tới trận cạnh tranh của mình và Cung Hoàn Sơn, bình tĩnh mà xem xét, Tưởng Hồng Cương cũng không cho rằng Cung Hoàn Sơn là đối thủ của mình, Cung Hoàn Sơn sở dĩ chiếm ưu thế hắn so với mình là vì Cung Hoàn Sơn có nhân mạch, Hạng Thành thích hắn, muốn thay thế vị trí của Cung Hoàn Sơn trong cảm nhận của Hạng Thành cũng không dễ dàng, Tưởng Hồng Cương cho rằng, Hạng Thành sở dĩ ủng hộ Cung Hoàn Sơn là vì Cung Hoàn Sơn có thể đại biểu cho lợi ích của chính trị của y, mà điểm này mình không làm được, nếu đơn thuần hóa chính trị đến góc độ lợi ích thì Hạng Thành đương nhiên muốn chọn một người có lợi đối với mình.
Nếu nói trong phạm vi của Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương trong đối lập với Cung Hoàn Sơn trường kỳ bị khốn ở thế yếu, cho đến lúc Trương Dương xuất hiện, quấy rối cục diện chính trị của Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương mới nhìn thấy cơ hội nổi dậy của mình, có thể chiến thắng được Cung Hoàn Sơn hay không thì mấu chốt ở thượng tầng, Tưởng Hồng Cương vì thế đã chuẩn bị cả hai tay, thứ nhất, cố gắng đạt thành ăn ý với Trương Dương, thậm chí hình thành liên minh, một khi có lợi ích chính trị chung với Trương Dương, như vậy Trương Dương sẽ toàn lực ủng hộ mình. Thứ hai, tìm kiếm cơ hội tiếp cận Chu Hưng Dân, mấu chốt hướng đi của cục diện chính trị Bắc Cảng không ở nội bộ, mà là ở thượng tầng, nếu mình có thể đạt được sự công nhận của Chu Hưng Dân, như vậy mình không nghi ngờ gì nữa sẽ nắm chắc phần thắng trong tương lai. Tưởng Hồng Cương sở dĩ không tính toán bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh vào trong, là vì hắn cho rằng Tống Hoài Minh hoàn toàn có thể tính toán trong nhân tố của Trương Dương, chỉ cần nắm được Trương Dương, chẳng khác nào nắm được bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.
Nhưng Tưởng Hồng Cương không hề có lòng tin quá lớn đối với Trương Dương, mâu thuẫn giữa Trương Dương và Hạng Thành, vốn là đấu tranh quyền lực hành chính giữa Bắc Cảng và Tân Hải, hiện giờ Hạng Thành đã chủ động nhượng bộ, nói cách khác đấu tranh quyền lực giữa bọn họ đã dần dần bình tĩnh lại, nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của Trương Dương chính là xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cho dù thằng cha này có tinh lực dùng mãi không hết thì hắn liệu có hứng thú tham gia vào đấu tranh quyền lực cao nhất của thành phố Bắc Cảng hay không thì vẫn chưa biết chắc, Tưởng Hồng Cương nhìn rất thấu một điểm, hắn và Cung Hoàn Sơn bất kể là ai thượng vị thì cũng chẳng ai làm gì được Trương Dương. Nếu Trương Dương mang suy nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, như vậy hắn chưa chắc có thể sóng vai chiến đấu cùng Trương Dương. Ở sâu trong lòng Tưởng Hồng Cương, hắn cũng không hy vọng Hạng Thành và Trương Dương xuất hiện trạng thái dịu đi trước mắt, hắn kỳ vọng mâu thuẫn giữa Hạng Thành và Trương Dương càng sâu càng tốt, nếu không tìm thấy lợi ích chung, vậy thì phải tìm được kẻ địch chung! Không thể trở thành minh hữu vậy thì trở thành chiến hữu!Sự nhượng bộ của Hạng Thành đã biểu hiện ra sự già giặn của y trong chính đàn một cách rất đầy đủ, thành công làm dịu quan hệ đang khẩn trương giữa y và Trương Dương.
Tưởng Hồng Cương vốn là một người khéo léo, hắn lập tức ý thức được Hạng Thành chủ động làm dịu quan hệ với Trương Dương mục đích là để tránh hai mặt thụ địch, thậm chí dự cảm được Hạng Thành rất có thể sẽ chuẩn bị ra tay đối phó mình.
Bước lên càng cao trong thể chế, mỗi một phán đoán đều cần rất cẩn thận, cho dù là một sai lầm nhỏ bé cũng có thể chôn vùi tất cả sự vất vả và cố gắng của anh trước đó.
Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Hạng, chúng tôi còn có rất nhiều điều phải học tập ngài, nói thật lòng, hiện tại cho dù ngài giao Bắc Cảng cho tôi, tôi cũng không có năng lực để quản lý tốt nó.
Hạng Thành thầm cười lạnh trong lòng, giao cho anh? Nghĩ cũng hay nhỉ, những lời này nói không sai, anh chỉ sợ không có năng lực này, Hạng Thành nói: Hồng Cương à, điều anh phải làm là học tập người trẻ tuổi ấy. Nhìn Trương Dương kia kìa, tuy rằng không có bao nhiêu kinh nghiệm quản lý, nhưng người ta chính là có lòng tin và dũng khí đảm đương trọng tách, tôi không phải nói một mình anh, tôi nhìn thấy rất nhiều quan viên chung quanh, thời gian lăn lộn trong quan trường càng lâu thì làm việc trở nên càng cẩn thận, chuyện gì cũng phải cân nhắc đã rồi mới làm, thật ra làm quan cũng cần phải xung động, một quan viên mất đi xung động thì sao có thể làm tốt công tác?
Tưởng Hồng Cương gật đầu, lộ ra vẻ khiêm tốn tiếp thu, nhưng trong lòng lại không phục, xung động cũng phải xây dựng trên cơ sở chỗ dựa, tôi đây sống dưới cái bóng của anh, anh bảo tôi xung động, tôi nếu biểu lộ ra bất kỳ sự xung động nào, chỉ sợ anh sẽ vội vàng đâm tôi một phát thấu xương.
Giao phong giữa Hạng Thành và Tưởng Hồng Cương bản thân đã thiếu xung đầu, hai người tựa như luyện đẩy tay Thái Cực, anh đẩy tôi đỡ, muốn nhìn thấy cảnh từng quyền đến thịt căn bản là nằm mơ, lộ số xuất chiêu của chính trị gia xuất thân chơi âm mưu tất nhiên là như vậy, ngoài mặt thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì lại đao nào cũng thấy máu.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Trên người Trương Dương quả thực có rất nhiều thứ đáng để học tập, so sánh với hắn thì chúng ta đều già rồi. Hắn đang uyển chuyển phản kích Hạng Thành, anh đừng chỉ nói tôi, anh cũng chẳng có xung động gì đâu.
Hạng Thành cười cười gật đầu: Gần đây Trương Dương đang thành lập một đoàn đội quản lý trẻ tuổi cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi vừa nghe nói, con gái của bí thư Kiều cũng bị hắn mời đến Tân Hải, phụ trách công tác chiêu thương.
Tưởng Hồng Cương vẫn chưa biết tin tức này, có chút ngạc nhiên nói: Con gái của bí thư Kiều á?
Hạng Thành nói: Còn có ai nữa? Chính là bí thư Bình Hải tiền nhiệm đấy!
Tưởng Hồng Cương thầm than quả nhiên là nhân sinh đến vận mệnh bất đồng, Trương Dương làm kiểu gì hay vậy, bí thư thị ủy Lam Sơn, thính trưởng thính công an công, bộ trưởng bộ nông nghiệp, con cái của những người này tất cả đều bị hắn chiêu nạp dưới trướng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải quả thực thành trường học bồi dưỡng của con cái cán bộ cao cấp rồi, về sau ai còn dám làm khó khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa?
Hạng Thành nói: Hy vọng những người tuổi trẻ này có thể làm tốt công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Bắc Cảng cần một điểm sáng mới, để trở thành danh thiếp của thành thị chúng ta.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Trương Dương vẫn có chút năng lực!
Lúc sáu giờ, Trương Dương tới nhà khách thị ủy, không đợi hắn gõ cửa, Kiều Mộng Viện đã mở cửa phòng, cô ta vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đã thay áo khoác, một nhà triết học nào đã nói, con gái ăn mặc thường theo tâm trạng, gần đây tâm tình của Kiều Mộng Viện đều rất xấu, không trang điểm phấn son nhưng lại có một loại vận vị thanh thuần.
Trương Dương cười nói: Sao biết tôi đến?
Kiều Mộng Viện đội mũ áo lên, hai tay đút vào trong túi áo, nói khẽ: Đã nói là sáu giờ mà, anh nếu không tới đúng giờ thì tôi một mình ra bờ biển dạo.
Trương Dương nói: Hôm nay gió to lắm, thôi đừng ra bờ biển.
Kiều Mộng Viện nói: Không sao, tôi vẫn muốn đi.
Người tới dưới lầu, Trương Dương vốn định lái xe, nhưng Kiều Mộng Viện đề nghị: Đi bộ đi, tôi muốn tìm hiểu về Tân Hải.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện sóng vai đi trên ngã tư đường Tân Hải, nhà khách thị ủy cách bờ biển khoảng một km, sáu giờ đúng vào lúc tan tầm, người đi đường rất nhiều, nhưng không có ai chú ý tới vị bí thư thị ủy Trương Dương này cũng đang đi trong dòng người.
Sau khi Trương Dương tới Tân Hải trước hết nắm lấy bộ mặt thành phố, thông qua một đoạn thời gian chỉnh đốn, toàn bộ nội thành Tân Hải đã không còn thấy hàng rong lấn chiếm vỉa hè, đường nội thành được sửa mới hoàng toàn, trước mắt xanh hóa đường hải cảng cũng đã hoàn thành toàn bộ, hai bên đường cây xanh chi chít, cứ mỗi một góc ngã tư đường còn có thể nhìn thấy mảng lớn xanh hoá thành thị, đèn đường tiết kiệm năng lượng cũng đã trang bị xong toàn bộ, tới gần bãi biển, người đi đường giảm bớt, sự yên tĩnh đặc biệt của một thành phố nhỏ lại được thể hiện ra.
Kiều Mộng Viện rất thích cảm giác nhàn nhã như vậy, cô ta ngẩng đầu, nhìn mặt biển ở phương xa, nói khẽ: Biện pháp tốt nhất để tìm hiểu một thành thị chính là dùng hai chân của anh để đo đạc nó.
Trương đại quan nhân nói: Lời này nghe rất quen tai, hình như có một câu nói thế này, biện pháp tốt nhất để tìm hiểu một nam nhân chính là dùng hai tay cô để đo đạc anh ta.
Tưởng Hồng Cương đã vô số lần cân nhắc tới trận cạnh tranh của mình và Cung Hoàn Sơn, bình tĩnh mà xem xét, Tưởng Hồng Cương cũng không cho rằng Cung Hoàn Sơn là đối thủ của mình, Cung Hoàn Sơn sở dĩ chiếm ưu thế hắn so với mình là vì Cung Hoàn Sơn có nhân mạch, Hạng Thành thích hắn, muốn thay thế vị trí của Cung Hoàn Sơn trong cảm nhận của Hạng Thành cũng không dễ dàng, Tưởng Hồng Cương cho rằng, Hạng Thành sở dĩ ủng hộ Cung Hoàn Sơn là vì Cung Hoàn Sơn có thể đại biểu cho lợi ích của chính trị của y, mà điểm này mình không làm được, nếu đơn thuần hóa chính trị đến góc độ lợi ích thì Hạng Thành đương nhiên muốn chọn một người có lợi đối với mình.
Nếu nói trong phạm vi của Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương trong đối lập với Cung Hoàn Sơn trường kỳ bị khốn ở thế yếu, cho đến lúc Trương Dương xuất hiện, quấy rối cục diện chính trị của Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương mới nhìn thấy cơ hội nổi dậy của mình, có thể chiến thắng được Cung Hoàn Sơn hay không thì mấu chốt ở thượng tầng, Tưởng Hồng Cương vì thế đã chuẩn bị cả hai tay, thứ nhất, cố gắng đạt thành ăn ý với Trương Dương, thậm chí hình thành liên minh, một khi có lợi ích chính trị chung với Trương Dương, như vậy Trương Dương sẽ toàn lực ủng hộ mình. Thứ hai, tìm kiếm cơ hội tiếp cận Chu Hưng Dân, mấu chốt hướng đi của cục diện chính trị Bắc Cảng không ở nội bộ, mà là ở thượng tầng, nếu mình có thể đạt được sự công nhận của Chu Hưng Dân, như vậy mình không nghi ngờ gì nữa sẽ nắm chắc phần thắng trong tương lai. Tưởng Hồng Cương sở dĩ không tính toán bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh vào trong, là vì hắn cho rằng Tống Hoài Minh hoàn toàn có thể tính toán trong nhân tố của Trương Dương, chỉ cần nắm được Trương Dương, chẳng khác nào nắm được bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.
Nhưng Tưởng Hồng Cương không hề có lòng tin quá lớn đối với Trương Dương, mâu thuẫn giữa Trương Dương và Hạng Thành, vốn là đấu tranh quyền lực hành chính giữa Bắc Cảng và Tân Hải, hiện giờ Hạng Thành đã chủ động nhượng bộ, nói cách khác đấu tranh quyền lực giữa bọn họ đã dần dần bình tĩnh lại, nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của Trương Dương chính là xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cho dù thằng cha này có tinh lực dùng mãi không hết thì hắn liệu có hứng thú tham gia vào đấu tranh quyền lực cao nhất của thành phố Bắc Cảng hay không thì vẫn chưa biết chắc, Tưởng Hồng Cương nhìn rất thấu một điểm, hắn và Cung Hoàn Sơn bất kể là ai thượng vị thì cũng chẳng ai làm gì được Trương Dương. Nếu Trương Dương mang suy nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, như vậy hắn chưa chắc có thể sóng vai chiến đấu cùng Trương Dương. Ở sâu trong lòng Tưởng Hồng Cương, hắn cũng không hy vọng Hạng Thành và Trương Dương xuất hiện trạng thái dịu đi trước mắt, hắn kỳ vọng mâu thuẫn giữa Hạng Thành và Trương Dương càng sâu càng tốt, nếu không tìm thấy lợi ích chung, vậy thì phải tìm được kẻ địch chung! Không thể trở thành minh hữu vậy thì trở thành chiến hữu!Sự nhượng bộ của Hạng Thành đã biểu hiện ra sự già giặn của y trong chính đàn một cách rất đầy đủ, thành công làm dịu quan hệ đang khẩn trương giữa y và Trương Dương.
Tưởng Hồng Cương vốn là một người khéo léo, hắn lập tức ý thức được Hạng Thành chủ động làm dịu quan hệ với Trương Dương mục đích là để tránh hai mặt thụ địch, thậm chí dự cảm được Hạng Thành rất có thể sẽ chuẩn bị ra tay đối phó mình.
Bước lên càng cao trong thể chế, mỗi một phán đoán đều cần rất cẩn thận, cho dù là một sai lầm nhỏ bé cũng có thể chôn vùi tất cả sự vất vả và cố gắng của anh trước đó.
Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Hạng, chúng tôi còn có rất nhiều điều phải học tập ngài, nói thật lòng, hiện tại cho dù ngài giao Bắc Cảng cho tôi, tôi cũng không có năng lực để quản lý tốt nó.
Hạng Thành thầm cười lạnh trong lòng, giao cho anh? Nghĩ cũng hay nhỉ, những lời này nói không sai, anh chỉ sợ không có năng lực này, Hạng Thành nói: Hồng Cương à, điều anh phải làm là học tập người trẻ tuổi ấy. Nhìn Trương Dương kia kìa, tuy rằng không có bao nhiêu kinh nghiệm quản lý, nhưng người ta chính là có lòng tin và dũng khí đảm đương trọng tách, tôi không phải nói một mình anh, tôi nhìn thấy rất nhiều quan viên chung quanh, thời gian lăn lộn trong quan trường càng lâu thì làm việc trở nên càng cẩn thận, chuyện gì cũng phải cân nhắc đã rồi mới làm, thật ra làm quan cũng cần phải xung động, một quan viên mất đi xung động thì sao có thể làm tốt công tác?
Tưởng Hồng Cương gật đầu, lộ ra vẻ khiêm tốn tiếp thu, nhưng trong lòng lại không phục, xung động cũng phải xây dựng trên cơ sở chỗ dựa, tôi đây sống dưới cái bóng của anh, anh bảo tôi xung động, tôi nếu biểu lộ ra bất kỳ sự xung động nào, chỉ sợ anh sẽ vội vàng đâm tôi một phát thấu xương.
Giao phong giữa Hạng Thành và Tưởng Hồng Cương bản thân đã thiếu xung đầu, hai người tựa như luyện đẩy tay Thái Cực, anh đẩy tôi đỡ, muốn nhìn thấy cảnh từng quyền đến thịt căn bản là nằm mơ, lộ số xuất chiêu của chính trị gia xuất thân chơi âm mưu tất nhiên là như vậy, ngoài mặt thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì lại đao nào cũng thấy máu.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Trên người Trương Dương quả thực có rất nhiều thứ đáng để học tập, so sánh với hắn thì chúng ta đều già rồi. Hắn đang uyển chuyển phản kích Hạng Thành, anh đừng chỉ nói tôi, anh cũng chẳng có xung động gì đâu.
Hạng Thành cười cười gật đầu: Gần đây Trương Dương đang thành lập một đoàn đội quản lý trẻ tuổi cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi vừa nghe nói, con gái của bí thư Kiều cũng bị hắn mời đến Tân Hải, phụ trách công tác chiêu thương.
Tưởng Hồng Cương vẫn chưa biết tin tức này, có chút ngạc nhiên nói: Con gái của bí thư Kiều á?
Hạng Thành nói: Còn có ai nữa? Chính là bí thư Bình Hải tiền nhiệm đấy!
Tưởng Hồng Cương thầm than quả nhiên là nhân sinh đến vận mệnh bất đồng, Trương Dương làm kiểu gì hay vậy, bí thư thị ủy Lam Sơn, thính trưởng thính công an công, bộ trưởng bộ nông nghiệp, con cái của những người này tất cả đều bị hắn chiêu nạp dưới trướng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải quả thực thành trường học bồi dưỡng của con cái cán bộ cao cấp rồi, về sau ai còn dám làm khó khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa?
Hạng Thành nói: Hy vọng những người tuổi trẻ này có thể làm tốt công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Bắc Cảng cần một điểm sáng mới, để trở thành danh thiếp của thành thị chúng ta.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Trương Dương vẫn có chút năng lực!
Lúc sáu giờ, Trương Dương tới nhà khách thị ủy, không đợi hắn gõ cửa, Kiều Mộng Viện đã mở cửa phòng, cô ta vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đã thay áo khoác, một nhà triết học nào đã nói, con gái ăn mặc thường theo tâm trạng, gần đây tâm tình của Kiều Mộng Viện đều rất xấu, không trang điểm phấn son nhưng lại có một loại vận vị thanh thuần.
Trương Dương cười nói: Sao biết tôi đến?
Kiều Mộng Viện đội mũ áo lên, hai tay đút vào trong túi áo, nói khẽ: Đã nói là sáu giờ mà, anh nếu không tới đúng giờ thì tôi một mình ra bờ biển dạo.
Trương Dương nói: Hôm nay gió to lắm, thôi đừng ra bờ biển.
Kiều Mộng Viện nói: Không sao, tôi vẫn muốn đi.
Người tới dưới lầu, Trương Dương vốn định lái xe, nhưng Kiều Mộng Viện đề nghị: Đi bộ đi, tôi muốn tìm hiểu về Tân Hải.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện sóng vai đi trên ngã tư đường Tân Hải, nhà khách thị ủy cách bờ biển khoảng một km, sáu giờ đúng vào lúc tan tầm, người đi đường rất nhiều, nhưng không có ai chú ý tới vị bí thư thị ủy Trương Dương này cũng đang đi trong dòng người.
Sau khi Trương Dương tới Tân Hải trước hết nắm lấy bộ mặt thành phố, thông qua một đoạn thời gian chỉnh đốn, toàn bộ nội thành Tân Hải đã không còn thấy hàng rong lấn chiếm vỉa hè, đường nội thành được sửa mới hoàng toàn, trước mắt xanh hóa đường hải cảng cũng đã hoàn thành toàn bộ, hai bên đường cây xanh chi chít, cứ mỗi một góc ngã tư đường còn có thể nhìn thấy mảng lớn xanh hoá thành thị, đèn đường tiết kiệm năng lượng cũng đã trang bị xong toàn bộ, tới gần bãi biển, người đi đường giảm bớt, sự yên tĩnh đặc biệt của một thành phố nhỏ lại được thể hiện ra.
Kiều Mộng Viện rất thích cảm giác nhàn nhã như vậy, cô ta ngẩng đầu, nhìn mặt biển ở phương xa, nói khẽ: Biện pháp tốt nhất để tìm hiểu một thành thị chính là dùng hai chân của anh để đo đạc nó.
Trương đại quan nhân nói: Lời này nghe rất quen tai, hình như có một câu nói thế này, biện pháp tốt nhất để tìm hiểu một nam nhân chính là dùng hai tay cô để đo đạc anh ta.
/2583
|