Thường Hải Tâm lắc đầu: Em đến là để nói chuyện này đây, em đi trước mất ngày, về Lam Sơn, cha mẹ em cũng muốn tới tham gia hôn lễ của tiểu Tĩnh, bọn em mùng một tháng năm sẽ cùng tới.
Trương Dương nói: Cha mẹ chúng ta rất nể mặt anh?
Thường Hải Tâm gắt: Cái gì mà cha mẹ chúng ta? Trong lòng thì lại rất vui mừng, cô ta cũng không thể nói rõ ra được là vì sao mình lại cứ không danh không phận đi theo Trương Dương, nhưng chính là cam tâm tình nguyện. Thường Hải Tâm nói: Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, cha mẹ em tới là vì nể mặt bí thư Đinh. Lời này cũng không sai, cha Đinh Triệu Dũng, Đinh Nguy Phong là bí thư Ủy ban chính pháp Bình Hải, con trai y kết hôn, đa số nhân vật tai to mặt lớn của tỉnh lý đều sẽ tới chúc mừng.
Trương Dương nói: Em nói vậy làm anh xấu hổ quá.
Thường Hải Tâm vươn hai chân ra, nhẹ nhàng ma sát chân Trương Dương ở dưới bàn làm việc: Em là tới vì anh mà.
Trương đại quan nhân trong lòng rung động, nếu không phải đang là thời gian làm việc, lúc này kiểu gì cũng đè cô bé này lên bàn làm việc, hành quyết ngay tại chỗ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ suy nghĩ miên man của Trương đại quan nhân, hắn cầm điện thoại, là phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương gọi tới, giọng nói của Tưởng Hồng Cương vô cùng thân thiết: Trương lão đệ, anh đúng là không đủ ý tứ!
Trương đại quan nhân đương nhiên có thể nghe ra phó bí thư Tưởng không phải thật lòng chỉ trích mình, hắn cười nói: Bí thư Tưởng, huynh đệ có chỗ nào đắc tội với ngài, ngài muốn đánh phải không, cứ tùy tiện!
Tưởng Hồng Cương bên kia phá lên cười: Trương lão đệ, em gái nhà ta kết hôn mà anh không nói với tôi một tiếng, có phải có chút không đủ ý tứ hay không?
Trương Dương nói: Bí thư Tưởng, chuyện này cũng khó, em gái và em rể tôi là muốn kết hôn du lịch...
Trương Dương, anh còn lừa tôi à! Tưởng Hồng Cương nghe thì như đang nổi giận, đây là kỹ xảo quan hệ, có thể nổi giận có hai loại người, một là kẻ thù, hai là bằng hữu, Tưởng Hồng Cương trước tiên định vị Trương Dương là huynh đệ nhà mình, sau đó mới nổi giận, càng để lộ ra quan hệ thân cận với nhau, Tưởng Hồng Cương nói: Nếu không lão Quácg nói với tôi thì tôi cũng chẳng biết đâu, bí thư Đinh bày rượu, tôi thì không thể trèo con được tới cửa nhà người ta, nhưng chúng ta là bạn bè với nhau, em gái anh kết hôn, nếu không mời tôi tới uống chén rượu mình thì tôi sau này sẽ coi như trong mắt anh không có người anh này.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, tôi con mẹ nó coi anh là anh trai lúc nào? Nhưng trong lòng oán thầm, xong ngoài miệng vẫn phải giả bộ án náy: Bí thư Tưởng, không, Tưởng đại ca, anh chính là anh ruột của tôi, em gái tôi kết hôn cũng chính là em gái anh kết hôn, tôi lát nữa sẽ gửi thiếp mời tới anh.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Không cần phiền toái như vậy, anh để giành một bàn rượu cho tôi là được rồi
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì thấy hay rồi, người ta không phải đi một mình, một bàn! Theo lẽ thường thì là mười người, với sự ranh ma của Tưởng Hồng Cương, khẳng định bàn này sẽ đầy người, hơn nữa tuyệt đối sẽ không phải là nhân vật không quen, Trương đại quan nhân đáp ứng thống khoái.
Vừa dập máy thì di động lại đổ chuông, lần này là mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi điện thoại tới, bà ta thông tri cho Trương Dương, mùng một tháng năm bà cũng sẽ tới Đông Giang tham gia hôn lễ của Triệu Tĩnh, thuận tiện thăm con trai Văn Hạo Nam đang công tác ở thính công an Đông Giang.
Vốn Trương Dương không tính là mẹ nuôi sẽ tới, cho nên cũng không mời bà ta, giờ thì hay rồi, La Tuệ Ninh không ngờ cũng muốn đích thân tới, Trương đại quan nhân chính là không muốn lo liệu cũng phải lo liệu.
Sau khi Trương Dương tiếp mấy cú điện thoại, không khỏi có chút to đầu, hắn vốn cho rằng em gái kết hôn không thể dẫn tới chú ý lớn như vậy, cho dù là người chú ý thì cũng là hướng về phía Đinh gia, nhưng từ tình huống trước mắt cho thấy, người hướng về phía mình cũng không ít.
Thường Hải Tâm nhìn thấy bộ dạng rối rắm của hắn thì không khỏi có chút buồn cười: Làm sao vậy? Em gái anh kết hôn mà, anh sầu cái gì?
Trương Dương nói: Nhà anh đã bắt đầu câu thông với Đinh gia rồi, Triệu Tĩnh không phải phát giá từ Xuân Dương, nhà người ta tới Đông Giang trước, Triệu Tĩnh phát giá từ bên đó, ở nhà anh không bầy tiệc rượu, đều là Đinh gia xử lý, nhưng hiện tại...
Thường Hải Tâm nói: Thật sự không được thì anh làm ở ngoài đi, dù sao bằng hữu của anh cũng nhiều.
Trương Dương nói: Anh phải trưng cầu ý kiến của Đinh gia đã.
Đinh Nguy Phong từ trong điện thoại biết được La Tuệ Ninh muốn tới tham gia hôn lễ, cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng trong lòng cũng hơi bất an, nguyên nhân bất an ở chỗ, y minh bạch La Tuệ Ninh không phải là tới vì mình, người ta là tới vì Trương Dương, điều này rất có thể sẽ tồn tại khả năng nhà gái cướp hết phong đầu của nhà trai. Đinh Nguy Phong tổng cộng làm bốn mươi bàn, cho dù là như vậy cũng là thu hẹp hết cỡ, tinh giản hết cỡ rồi, địa điểm tiệc cưới chọn tổ chức ở nhà khách chính phủ tỉnh, cũng đã cân nhắc đến những nhân tố ngoài kế hoạch, Đinh Nguy Phong còn đặt thêm mười bàn, đề phòng tình huống.
Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, bên Trương Dương từ ban đầu không làm tiệc rượu, hiện tại đột nhiên biến thành không thể không làm, Đinh Nguy Phong cân nhắc một chút rồi nói: Trương Dương, năm bàn có đủ không?
Trương Dương nói: Khẳng định không đủ!
Đinh Nguy Phong không khỏi cười khổ, nếu phía Trương Dương có quá nhiều người. Ngày hôn lễ không chừng sẽ xuất hiện cục diện hỗn loạn. Thằng ôn này chuyện tới trước mắt mới quyết định đòi làm tiệc rượu, thật sự là giết cho mình trở tay không kịp, đúng là thanh niên, làm việc chẳng có kế hoạch gì cả. Đinh Nguy Phong nói: Ngày hôm qua Triệu Dũng còn đặc biệt tới khách sạn câu thông, đòi thêm mười bàn, nhưng hiện tại sảnh lớn nhất của họ đã giành cho chúng tôi, chúng tôi đặt chỗ từ nửa năm trước rồi.”
Đinh Nguy Phong nói tình hình thực tế, Trương đại quan nhân vốn không muốn cùng làm cùng với Đinh gia, nếu Đinh Nguy Phong đã nói như vậy, hắn cũng có cớ. Trương Dương nói: Chú Đinh, chỗ tôi vốn không muốn làm đâu, nhưng cũng không biết tin tức của những người này sao linh thông như vậy, cả đám ào ào tìm tới cửa. Tôi nếu không làm thì cũng khó ăn khó nói, chú thấy...
Đinh Nguy Phong nói: Trương Dương, nếu không tránh được thì cứ làm đi, có điều khách sạn cũng không dễ tìm đâu, nhưng với cậu thì chắc không có vấn đề gì.
Trương Dương cười nói: Chú Đinh, chú nghĩ cho tôi quá.
Đinh Nguy Phong nói: Trương Dương, có chuyện tôi phải nhắc nhở cậu một tiếng, loại chuyện nhân tình qua lại này không thiếu được, nhất định phải nắm chắc chừng mặc. Y lập tức lại bật cười: Là tôi nghĩ nhiều rồi, cậu chắc hẳn biết xử lý.
Trương Dương biết Đinh Nguy Phong đang nhắc nhở mình khi nhận lễ phải có giám định, đồ gì nên nhận, đồ gì không nên nhận thì phải phân rõ, hắn thật ra cũng đã cân nhắc đến điểm này, dạ một tiếng rồi nói: Chú Đinh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.
Trương Dương câu thông với Đinh Nguy Phong xong, lập tức gọi điện thoại cho Viên Ba, dưới cờ của Viên Ba có bao nhiêu khách sạn, việc tiệc rượu giao cho hắn làm, nhưng lần này cũng làm khó Viên Ba rồi. Đinh Nguy Phong vừa rồi nói đúng, mùng một tháng năm là ngày cao trào kết hôn, nhà hàng dưới cờ của hắn không ít thật, nhưng tất cả đều được đặt trước vào mùng một tháng năm rồi, Trương Dương há miệng đòi hai mươi.. Đừng nói là hai mươi bàn, ngay cả hai bàn hắn cũng không còn.
Trương Dương chỉ có thể tìm tới Nam Quốc Sơn Trang. Nam Quốc Sơn Trang cũng vậy, Trương Dương không thể làm khó người ta, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn lại Kì Sơn. Khách sạn Tuệ Nguyên Kì Sơn vật nghiệp của Kì Sơn, Trương Dương thử gọi điện thoại cho Kì Sơn. Kì Sơn nghe Trương Dương nhắc tới chuyện này tôi không khỏi cười nói: Bí thư Trương à bí thư Trương, nào có ai làm việc như anh? Chuyện tới trước mắt rồi nhớ tới đặt chỗ, nhà hàng vào mùng một tháng năm đều được đặt chỗ trước cả nửa năm rồi.
Trương Dương nói: Không có thì thôi vậy, tôi lại nghĩ biện pháp khác.
Kì Sơn nói: Anh hiện tại đến hỏi nhà ai cũng thế thôi, khách sạn cấp khá của Đông Giang tất cả đều được đặt rồi.
Trương đại quan nhân lần này có chút to đầu: Đúng là phiền thật, chẳng lẽ tôi chỉ nhận quà chứ không cho người ta ăn cơm.
Kì Sơn bật cười: Thế này đi, tôi cho anh một đề nghị, không bằng làm ngoài trời đi, ven hồ phía sau Tuệ Nguyên có một bãi cỏ lớn, an bài năm sáu mười bàn cũng không có vấn đề gì, hoàn cảnh tuyệt đẹp, đến lúc đó tôi lại tìm cho anh một dan nhạc, bảo đảm hiệu quả của tiệc rượu so với làm trong nhà thì tốt hơn nhiều.
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy cũng thấy đề nghị này không tồi, có điều hắn vẫn có chút băn khoăn, không biết thời tiết mùng một tháng năm thế nào? Vạn nhất nếu trời không đẹp thì chẳng phải là phiền toái ư?
Kì Sơn nói: Anh yên tâm đi, tôi sẽ cho ngươi an bài thỏa tất cả, anh muốn bao nhiêu bàn thì báo cho tôi, tôi cho người chuẩn bị, đầu bếp tốt nhất Đông Giang đều ở chỗ tôi, nếu anh còn muốn đề cao cấp bậc thì tôi sẽ mời mấy đầu bếp nổi danh từ Hương Giang tới, nhất định là không kém hơn phía Đinh gia.
Trương Dương nói: Vậy, hai chúng ta nói trước nhé, nên bao nhiêu tiền thì cứ làm bấy nhiêu tiền.
Kì Sơn nói: Biết anh thanh liêm rồi, tôi cũng không định hối lộ anh đâu, lát nữa tôi cho anh giá, anh cứ vậy mà làm, chuyện tiệc rượu thì không cần quản, thức ăn thuốc kẹo tôi cũng làm giúp anh, cuối cùng anh thanh toán hóa đơn cho tôi là được.
Trương Dương nói: Cha mẹ chúng ta rất nể mặt anh?
Thường Hải Tâm gắt: Cái gì mà cha mẹ chúng ta? Trong lòng thì lại rất vui mừng, cô ta cũng không thể nói rõ ra được là vì sao mình lại cứ không danh không phận đi theo Trương Dương, nhưng chính là cam tâm tình nguyện. Thường Hải Tâm nói: Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, cha mẹ em tới là vì nể mặt bí thư Đinh. Lời này cũng không sai, cha Đinh Triệu Dũng, Đinh Nguy Phong là bí thư Ủy ban chính pháp Bình Hải, con trai y kết hôn, đa số nhân vật tai to mặt lớn của tỉnh lý đều sẽ tới chúc mừng.
Trương Dương nói: Em nói vậy làm anh xấu hổ quá.
Thường Hải Tâm vươn hai chân ra, nhẹ nhàng ma sát chân Trương Dương ở dưới bàn làm việc: Em là tới vì anh mà.
Trương đại quan nhân trong lòng rung động, nếu không phải đang là thời gian làm việc, lúc này kiểu gì cũng đè cô bé này lên bàn làm việc, hành quyết ngay tại chỗ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ suy nghĩ miên man của Trương đại quan nhân, hắn cầm điện thoại, là phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương gọi tới, giọng nói của Tưởng Hồng Cương vô cùng thân thiết: Trương lão đệ, anh đúng là không đủ ý tứ!
Trương đại quan nhân đương nhiên có thể nghe ra phó bí thư Tưởng không phải thật lòng chỉ trích mình, hắn cười nói: Bí thư Tưởng, huynh đệ có chỗ nào đắc tội với ngài, ngài muốn đánh phải không, cứ tùy tiện!
Tưởng Hồng Cương bên kia phá lên cười: Trương lão đệ, em gái nhà ta kết hôn mà anh không nói với tôi một tiếng, có phải có chút không đủ ý tứ hay không?
Trương Dương nói: Bí thư Tưởng, chuyện này cũng khó, em gái và em rể tôi là muốn kết hôn du lịch...
Trương Dương, anh còn lừa tôi à! Tưởng Hồng Cương nghe thì như đang nổi giận, đây là kỹ xảo quan hệ, có thể nổi giận có hai loại người, một là kẻ thù, hai là bằng hữu, Tưởng Hồng Cương trước tiên định vị Trương Dương là huynh đệ nhà mình, sau đó mới nổi giận, càng để lộ ra quan hệ thân cận với nhau, Tưởng Hồng Cương nói: Nếu không lão Quácg nói với tôi thì tôi cũng chẳng biết đâu, bí thư Đinh bày rượu, tôi thì không thể trèo con được tới cửa nhà người ta, nhưng chúng ta là bạn bè với nhau, em gái anh kết hôn, nếu không mời tôi tới uống chén rượu mình thì tôi sau này sẽ coi như trong mắt anh không có người anh này.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, tôi con mẹ nó coi anh là anh trai lúc nào? Nhưng trong lòng oán thầm, xong ngoài miệng vẫn phải giả bộ án náy: Bí thư Tưởng, không, Tưởng đại ca, anh chính là anh ruột của tôi, em gái tôi kết hôn cũng chính là em gái anh kết hôn, tôi lát nữa sẽ gửi thiếp mời tới anh.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Không cần phiền toái như vậy, anh để giành một bàn rượu cho tôi là được rồi
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì thấy hay rồi, người ta không phải đi một mình, một bàn! Theo lẽ thường thì là mười người, với sự ranh ma của Tưởng Hồng Cương, khẳng định bàn này sẽ đầy người, hơn nữa tuyệt đối sẽ không phải là nhân vật không quen, Trương đại quan nhân đáp ứng thống khoái.
Vừa dập máy thì di động lại đổ chuông, lần này là mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi điện thoại tới, bà ta thông tri cho Trương Dương, mùng một tháng năm bà cũng sẽ tới Đông Giang tham gia hôn lễ của Triệu Tĩnh, thuận tiện thăm con trai Văn Hạo Nam đang công tác ở thính công an Đông Giang.
Vốn Trương Dương không tính là mẹ nuôi sẽ tới, cho nên cũng không mời bà ta, giờ thì hay rồi, La Tuệ Ninh không ngờ cũng muốn đích thân tới, Trương đại quan nhân chính là không muốn lo liệu cũng phải lo liệu.
Sau khi Trương Dương tiếp mấy cú điện thoại, không khỏi có chút to đầu, hắn vốn cho rằng em gái kết hôn không thể dẫn tới chú ý lớn như vậy, cho dù là người chú ý thì cũng là hướng về phía Đinh gia, nhưng từ tình huống trước mắt cho thấy, người hướng về phía mình cũng không ít.
Thường Hải Tâm nhìn thấy bộ dạng rối rắm của hắn thì không khỏi có chút buồn cười: Làm sao vậy? Em gái anh kết hôn mà, anh sầu cái gì?
Trương Dương nói: Nhà anh đã bắt đầu câu thông với Đinh gia rồi, Triệu Tĩnh không phải phát giá từ Xuân Dương, nhà người ta tới Đông Giang trước, Triệu Tĩnh phát giá từ bên đó, ở nhà anh không bầy tiệc rượu, đều là Đinh gia xử lý, nhưng hiện tại...
Thường Hải Tâm nói: Thật sự không được thì anh làm ở ngoài đi, dù sao bằng hữu của anh cũng nhiều.
Trương Dương nói: Anh phải trưng cầu ý kiến của Đinh gia đã.
Đinh Nguy Phong từ trong điện thoại biết được La Tuệ Ninh muốn tới tham gia hôn lễ, cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng trong lòng cũng hơi bất an, nguyên nhân bất an ở chỗ, y minh bạch La Tuệ Ninh không phải là tới vì mình, người ta là tới vì Trương Dương, điều này rất có thể sẽ tồn tại khả năng nhà gái cướp hết phong đầu của nhà trai. Đinh Nguy Phong tổng cộng làm bốn mươi bàn, cho dù là như vậy cũng là thu hẹp hết cỡ, tinh giản hết cỡ rồi, địa điểm tiệc cưới chọn tổ chức ở nhà khách chính phủ tỉnh, cũng đã cân nhắc đến những nhân tố ngoài kế hoạch, Đinh Nguy Phong còn đặt thêm mười bàn, đề phòng tình huống.
Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, bên Trương Dương từ ban đầu không làm tiệc rượu, hiện tại đột nhiên biến thành không thể không làm, Đinh Nguy Phong cân nhắc một chút rồi nói: Trương Dương, năm bàn có đủ không?
Trương Dương nói: Khẳng định không đủ!
Đinh Nguy Phong không khỏi cười khổ, nếu phía Trương Dương có quá nhiều người. Ngày hôn lễ không chừng sẽ xuất hiện cục diện hỗn loạn. Thằng ôn này chuyện tới trước mắt mới quyết định đòi làm tiệc rượu, thật sự là giết cho mình trở tay không kịp, đúng là thanh niên, làm việc chẳng có kế hoạch gì cả. Đinh Nguy Phong nói: Ngày hôm qua Triệu Dũng còn đặc biệt tới khách sạn câu thông, đòi thêm mười bàn, nhưng hiện tại sảnh lớn nhất của họ đã giành cho chúng tôi, chúng tôi đặt chỗ từ nửa năm trước rồi.”
Đinh Nguy Phong nói tình hình thực tế, Trương đại quan nhân vốn không muốn cùng làm cùng với Đinh gia, nếu Đinh Nguy Phong đã nói như vậy, hắn cũng có cớ. Trương Dương nói: Chú Đinh, chỗ tôi vốn không muốn làm đâu, nhưng cũng không biết tin tức của những người này sao linh thông như vậy, cả đám ào ào tìm tới cửa. Tôi nếu không làm thì cũng khó ăn khó nói, chú thấy...
Đinh Nguy Phong nói: Trương Dương, nếu không tránh được thì cứ làm đi, có điều khách sạn cũng không dễ tìm đâu, nhưng với cậu thì chắc không có vấn đề gì.
Trương Dương cười nói: Chú Đinh, chú nghĩ cho tôi quá.
Đinh Nguy Phong nói: Trương Dương, có chuyện tôi phải nhắc nhở cậu một tiếng, loại chuyện nhân tình qua lại này không thiếu được, nhất định phải nắm chắc chừng mặc. Y lập tức lại bật cười: Là tôi nghĩ nhiều rồi, cậu chắc hẳn biết xử lý.
Trương Dương biết Đinh Nguy Phong đang nhắc nhở mình khi nhận lễ phải có giám định, đồ gì nên nhận, đồ gì không nên nhận thì phải phân rõ, hắn thật ra cũng đã cân nhắc đến điểm này, dạ một tiếng rồi nói: Chú Đinh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.
Trương Dương câu thông với Đinh Nguy Phong xong, lập tức gọi điện thoại cho Viên Ba, dưới cờ của Viên Ba có bao nhiêu khách sạn, việc tiệc rượu giao cho hắn làm, nhưng lần này cũng làm khó Viên Ba rồi. Đinh Nguy Phong vừa rồi nói đúng, mùng một tháng năm là ngày cao trào kết hôn, nhà hàng dưới cờ của hắn không ít thật, nhưng tất cả đều được đặt trước vào mùng một tháng năm rồi, Trương Dương há miệng đòi hai mươi.. Đừng nói là hai mươi bàn, ngay cả hai bàn hắn cũng không còn.
Trương Dương chỉ có thể tìm tới Nam Quốc Sơn Trang. Nam Quốc Sơn Trang cũng vậy, Trương Dương không thể làm khó người ta, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn lại Kì Sơn. Khách sạn Tuệ Nguyên Kì Sơn vật nghiệp của Kì Sơn, Trương Dương thử gọi điện thoại cho Kì Sơn. Kì Sơn nghe Trương Dương nhắc tới chuyện này tôi không khỏi cười nói: Bí thư Trương à bí thư Trương, nào có ai làm việc như anh? Chuyện tới trước mắt rồi nhớ tới đặt chỗ, nhà hàng vào mùng một tháng năm đều được đặt chỗ trước cả nửa năm rồi.
Trương Dương nói: Không có thì thôi vậy, tôi lại nghĩ biện pháp khác.
Kì Sơn nói: Anh hiện tại đến hỏi nhà ai cũng thế thôi, khách sạn cấp khá của Đông Giang tất cả đều được đặt rồi.
Trương đại quan nhân lần này có chút to đầu: Đúng là phiền thật, chẳng lẽ tôi chỉ nhận quà chứ không cho người ta ăn cơm.
Kì Sơn bật cười: Thế này đi, tôi cho anh một đề nghị, không bằng làm ngoài trời đi, ven hồ phía sau Tuệ Nguyên có một bãi cỏ lớn, an bài năm sáu mười bàn cũng không có vấn đề gì, hoàn cảnh tuyệt đẹp, đến lúc đó tôi lại tìm cho anh một dan nhạc, bảo đảm hiệu quả của tiệc rượu so với làm trong nhà thì tốt hơn nhiều.
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy cũng thấy đề nghị này không tồi, có điều hắn vẫn có chút băn khoăn, không biết thời tiết mùng một tháng năm thế nào? Vạn nhất nếu trời không đẹp thì chẳng phải là phiền toái ư?
Kì Sơn nói: Anh yên tâm đi, tôi sẽ cho ngươi an bài thỏa tất cả, anh muốn bao nhiêu bàn thì báo cho tôi, tôi cho người chuẩn bị, đầu bếp tốt nhất Đông Giang đều ở chỗ tôi, nếu anh còn muốn đề cao cấp bậc thì tôi sẽ mời mấy đầu bếp nổi danh từ Hương Giang tới, nhất định là không kém hơn phía Đinh gia.
Trương Dương nói: Vậy, hai chúng ta nói trước nhé, nên bao nhiêu tiền thì cứ làm bấy nhiêu tiền.
Kì Sơn nói: Biết anh thanh liêm rồi, tôi cũng không định hối lộ anh đâu, lát nữa tôi cho anh giá, anh cứ vậy mà làm, chuyện tiệc rượu thì không cần quản, thức ăn thuốc kẹo tôi cũng làm giúp anh, cuối cùng anh thanh toán hóa đơn cho tôi là được.
/2583
|