Triệu Thiết Sinh tất nhiên có lý do mắng hắn, Triệu Lập Quân là chồng, ngay cả miệng vợ cũng không quản được, mỗi lần ở trước mặt người ta đều lộ ra vẻ nông cạn vô tri.
Từ Lập Hoa vội vàng hoà giải: Lão Triệu, thôi đừng giận mà, ngày vui, bọn nhỏ nói đùa chút có sao đâu.
Triệu Lập Quân vội vàng nói: Đúng vậy... cha đừng tưởng thật mà.
Trương Dương cười nói: Nào, chúng ta làm một ly.
Mọi người vừa bưng chén rượu lên thì nghe thấy tiếng chuông cửa, Chu Sơn Hổ là người đầu tiên đứng dậy đi mở cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài thì Chu Sơn Hổ có chút sửng sốt, cứng họng nói: Bí thư Trương...
Trương đại quan nhân xoay người lại, nhìn thấy Sở Yên Nhiên duyên dáng yêu kiều đứng trước cửa, hơi oán trách nhìn hắn: Trương Dương à Trương Dương, người nhà ăn bữa cơm đoàn viên không ngờ không cho em biết!
Trương đại quan nhân vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hắn đứng dậy đi tới trước cửa, trước mặt mọi người ôm Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên anh một tiếng rồi xấu hổ đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng, thằng cha này trước giờ đều là như vậy, vĩnh viễn cũng không biết được hàm súc là gì.
Nhìn thấy Sở Yên Nhiên đến, Từ Lập Hoa lập tức mặt mày hớn hở, Du Mĩ Liên nhìn thấy mẹ chồng vui vậy thì không nhịn được nói với Thiệu Vĩnh Hồng: Mẹ mình đã bao giờ cười với em vậy chưa?
Thiệu Vĩnh Hồng cũng rất hiểu tình tình của bà chị này, chỉ coi như không nghe thấy gì.
Sau khi Trương Dương buông Sở Yên Nhiên ra thì nắm tay cô ta dẫn tới trước mặt mẹ, Sở Yên Nhiên gọi một tiếng cô rồi lại chào hỏi mỗi người ở đây.
Từ Lập Hoa kéo tay Sở Yên Nhiên, bảo cô ta ngồi giữa mình và Trương Dương, Từ Lập Hoa nói với Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên, cháu về nước sao không nói trước một tiếng. Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương một cái.
Trương Dương nói: Không trách được anh, em hôm qua mới bay tới kinh thành, nói là năm giờ chiếu nay mới tới, anh không ngờ em lại đột nhiên tập tích, tới ngay lúc này.
Sở Yên Nhiên cười nói: Em muốn đánh cho anh trở tay không kịp, xem trong lúc em không có trong nước, anh có giữ nghiêm bổn phận không. Câu này khiến tất cả mọi người bật cười.
Người có hỉ sự thì trong lòng sảng khoái, tình tự của Trương đại quan nhân bởi vì Sở Yên Nhiên đến mà càng vui hơn, uống với mỗi người một chén.
Du Mĩ Liên lại cảm thán cảnh kết hôn rầm rộ của Triệu Tĩnh, đồng nhân bất động mệnh, hiện tại tâm lý cô ta có chút bất bình hành, luôn cảm thấy trong mấy anh em Triệu Lập Quân, mình cưới phải một người kém cỏi nhất. Du Mĩ Liên nói: Yên Nhiên, cậu ba của tôi nghe lời em nhất, em nói với cậu ấy, giúp tôi an bài việc làm đi.
Triệu Thiết Sinh nghe thấy cô ta lại nhắc tới chuyện này thì không khỏi trợn mắt lên, đứa con dâu này đúng là cực phẩm.
Sở Yên Nhiên cười nói: Chị dâu, em có nói cũng vô dụng, anh ấy nếu lạm dụng tư quyền, về sau chính là một vết nhơ chính trị, chị nếu muốn tìm công tác thì thế này đi, trong công ty em đang thiếu người làm, chị tới giúp được không?
Du Mĩ Liên vừa nghe vậy thì hai mắt phát sáng: Công ty của em à, thế chắc phải là tới nước Mỹ ư?
Sở Yên Nhiên nói: Nghiệp vụ của công ty em rất rộng, không chỉ có mỗi ở nước Mỹ, gần đây chúng em vừa mới khai phá một hạng mục khoáng sản, ở trên một đảo nhỏ của Thái Bình Dương, đại khái khoảng một kilomet vuông, chị nếu nguyện ý thì em sẽ an bài cho chị làm người phụ trách hạng mục đó.
Em nói là tới Hawai à?
Sở Yên Nhiên nói: Không phải, cách Hawai rất xa, cũng tìm thấy trên bản đồ đâu, có điều, chị đừng lo, hàng năm em sẽ cho chị một tháng nghỉ về thăm thân, lương bổng, bảo hiểm không thiếu gì cả, còn cả bảo hiểm thất nghiệp nữa, chị không cần phải lo lắng, chỉ cần công ty em còn tồn tại ngày nào thì ngày đó chị sẽ không thất nghiệp.
Du Mĩ Liên nói: Vậy... vậy đãi ngộ thế nào?
Sở Yên Nhiên nói: Chị vừa làm, lương không thể quá cao được, nếu cao quá thì người khác sẽ ghen ghét, nhưng quá thấp thì khiến em áy náy, tóm lại là bảo đảm gấp đôi lương nhân viên công vụ.
Mắt Du Mĩ Liên có chút phát sáng: Cụ thể là ở đâu? Hoàn cảnh Bên kia thế nào? Có trường học hay không? Cả nhà chị nếu đi thì trước tiên phải giải quyết vấn đề học hành của con trai đã.
Sở Yên Nhiên nói: Nơi đó hiện tại là hoang đảo, không có trường học, ngay cả siêu thị cũng không có, còn nữa, công ty em có quy định, không cho phép hai vợ chồng làm cùng một bộ môn, chị nếu đi thì anh không thể đi, được, có điều như vậy cũng tốt, vừa hay để anh ở lại nhà chiếu cố con trai, chúng ta là người nhà, em đương nhiên phải chiếu cố chị, hay là mỗi năm cho chị thêm mười này nghỉ.
Du Mĩ Liên minh bạch rồi, đây căn bản là muốn đem mình sung quân, đừng nói là cho cô ta tiền lương gấp đôi, gấp mười cô ta cũng không làm, đi xa xứ, chỉ sợ mình ra ngoài một năm, con trai và chồng đều thành người khác rồi.
Trương đại quan nhân đã sớm nghe ra Sở Yên Nhiên cố ý trêu Du Mĩ Liên, suýt nữa thì cười vỡ cả bụng, dạng quê mùa như Du Mĩ Liên, căn bản ở trước mặt Sở Yên Nhiên ngay cả cơ hội phản thủ cũng không có.
Du Mĩ Liên ngượng ngùng cười nói: Yên Nhiên, chị nghĩ rồi, việc này chị không làm được, em hay là mời người cao minh khác đi.
Sở Yên Nhiên nói: Chị dâu, vậy đợi sau này có công tác thích hợp em lại tìm chị vậy.
Du Mĩ Liên lắc dầu như đánh trống bỏi: Không được, công ty em công tác xa quá, chị không đi xa được, chị phải ở nhà chiếu cố ba mẹ.
Triệu Thiết Sinh nói: Chúng tôi không cần cô chiếu cố, chí hướng của cô cao xa như vậy, chúng tôi không làm ảnh hưởng tới tiền đồ của cô đâu.
Du Mĩ Liên mặt đổ bừng, lúc này mới cảm nhận được sự lợi hại của ông bố chồng này.
Sau cơm trưa, Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng nhau tới ven hồ đi dạo, Trương đại quan nhân nhớ tới chuyện vừa rồi Sở Yên Nhiên chế nhạo Du Mĩ Liên, không khỏi cười ha ha, hắn ôm vai Sở Yên Nhiên: Nha đầu, có cần phải thâm vậy không?
Sở Yên Nhiên cười tươi như hoa: Cũng không phải là em thâm, chỉ là nhìn thấy cô ta mè nhao anh, giống như là Tân Hải là của bản thân mình vậy, an bài một sự nghiệp đơn vị cho cô ta, cô ta nói thì dễ, nhưng không phải là bức anh phạm sai lầm ư?
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, cúi đầu hôn nhanh một cái lên mặt Sở Yên Nhiên: Bảo bối, đúng là vợ hiền của anh.
Sở Yên Nhiên xoa xoa mặt nói: Cút! Miệng toàn mùi rượu.
Trương Dương nói: Ghét bỏ anh à?
Ghét đấy, mỡ trên miệng còn chưa lau đi kìa, bẩn không chịu nổi.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh tè cũng không lau bao giờ, lần đồ cũng có thấy em chê bẩn đâu.
Sở Yên Nhiên xấu hổ bịt tai nói: Không thích nghe, không thích nghe, anh là lưu manh.
Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng nhưng lại của cô ta, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, đang chuẩn bị đề nghị hai người tìm chỗ vắng người ôn tồn một chút thì lại nghe Sở Yên Nhiên nói: Có người đến!
Trương đại quan nhân xoay người nhìn lại, phía sau làm gì có ai, hắn lập tức minh bạch Sở Yên Nhiên đang trêu mình, phía sau lại có người đá đít hắn.
Trương đại quan nhân mất thăng bằng, bụp một cái ngã xuống hồ, thật ra với bản lĩnh của hắn, Sở Yên Nhiên căn bản không có bản sự đá hắn ngã, Trương đại quan nhân là cố ý đẻ Sở Yên Nhiên thực hiện được ý đồ.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy Trương Dương ướt sũng từ trong hồ nước thò đầu ra, cười đến run cả người.
Trương đại quan nhân lắc đầu thở dài: Mưu sát chồng, nha đầu này độc lắm!
Ai bảo anh giở trò lưu manh với em?
Vợ chồng son đấu võ mồm cũng là hoà thuận vui vẻ, hai người đang nói chuyện thì Trương Dương nhìn thấy từ xa xa có hai người đang đi tới, chính là Kì Sơn và Lâm Tuyết Quyên.
Bộ dạng hiện tại của Trương đại quan nhân thật sự có chút bất nhã, Kì Sơn và Lâm Tuyết Quyên nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì đều đoán được đã xảy ra chuyện gì, hai người tuy rằng không điểm phá, nhưng nụ cười trên mặt lại biểu lộ tất cả.
Kì Sơn nói: Bí thư Trương, sao lại ngã vậy?
Trương Dương đánh trống lảng: Hôm nay trời nói quá, tôi xuống hồ bơi tí.
Kì Sơn ngồi xổm xuống sờ sờ nước hồ: Nước hơi lạnh, nếu là tôi thì không chịu được.
Lâm Tuyết Quyên cười nói: Bí thư Trương đúng là bí thư thị ủy, không giống với người dân bình thường như chúng ta, xuống hồ bơi cũng vẫn đi giày, đúng là đặc biệt!
Sở Yên Nhiên mặt ửng đỏ, nhìn Trương Dương trong hồ, thằng cha này không ngờ thản nhiên bơi đi bơi lại trước mặt mọi người, không thể không thừa nhận, kỹ năng bơi của thằng cha này thật sự là không tồi.
Trương Dương nói: Kì Sơn. Hoàn cảnh Nơi này tốt quá, trong lòng tôi rất thích nên vội vàng nhảy xuống bơi.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn bây giờ còn vẫn còn phồng má giả làm người béo, không khỏi bật cười khanh khách, vô cùng yêu thường thăng ôn mặt dày hơn tường này. Lâm Tuyết Quyên cười cười với Sở Yên Nhiên, vươn tay ra về phía cô ta: Sở tiểu thư, tôi là Lâm Tuyết Quyên.
Sở Yên Nhiên lễ phép bắt tay với Lâm Tuyết Quyên: Chào chị, tôi đã nghe Trương Dương nhắc tới Lâm tiểu thư, nói chị đánh đàn vi-ô-lông rất hay!
Lâm Tuyết Quyên cười nói: Đời này cũng chỉ biết thứ này thôi.
Kì Sơn và Lâm Tuyết Quyên cùng nhau tới đây là để thương lượng việc diễn xuất và tiệc cưới ngày mai, Kì Sơn đặc biệt mời mấy vị ca sĩ của ban nhạc tỉnh tới trợ hứng.
Từ Lập Hoa vội vàng hoà giải: Lão Triệu, thôi đừng giận mà, ngày vui, bọn nhỏ nói đùa chút có sao đâu.
Triệu Lập Quân vội vàng nói: Đúng vậy... cha đừng tưởng thật mà.
Trương Dương cười nói: Nào, chúng ta làm một ly.
Mọi người vừa bưng chén rượu lên thì nghe thấy tiếng chuông cửa, Chu Sơn Hổ là người đầu tiên đứng dậy đi mở cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài thì Chu Sơn Hổ có chút sửng sốt, cứng họng nói: Bí thư Trương...
Trương đại quan nhân xoay người lại, nhìn thấy Sở Yên Nhiên duyên dáng yêu kiều đứng trước cửa, hơi oán trách nhìn hắn: Trương Dương à Trương Dương, người nhà ăn bữa cơm đoàn viên không ngờ không cho em biết!
Trương đại quan nhân vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hắn đứng dậy đi tới trước cửa, trước mặt mọi người ôm Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên anh một tiếng rồi xấu hổ đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng, thằng cha này trước giờ đều là như vậy, vĩnh viễn cũng không biết được hàm súc là gì.
Nhìn thấy Sở Yên Nhiên đến, Từ Lập Hoa lập tức mặt mày hớn hở, Du Mĩ Liên nhìn thấy mẹ chồng vui vậy thì không nhịn được nói với Thiệu Vĩnh Hồng: Mẹ mình đã bao giờ cười với em vậy chưa?
Thiệu Vĩnh Hồng cũng rất hiểu tình tình của bà chị này, chỉ coi như không nghe thấy gì.
Sau khi Trương Dương buông Sở Yên Nhiên ra thì nắm tay cô ta dẫn tới trước mặt mẹ, Sở Yên Nhiên gọi một tiếng cô rồi lại chào hỏi mỗi người ở đây.
Từ Lập Hoa kéo tay Sở Yên Nhiên, bảo cô ta ngồi giữa mình và Trương Dương, Từ Lập Hoa nói với Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên, cháu về nước sao không nói trước một tiếng. Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương một cái.
Trương Dương nói: Không trách được anh, em hôm qua mới bay tới kinh thành, nói là năm giờ chiếu nay mới tới, anh không ngờ em lại đột nhiên tập tích, tới ngay lúc này.
Sở Yên Nhiên cười nói: Em muốn đánh cho anh trở tay không kịp, xem trong lúc em không có trong nước, anh có giữ nghiêm bổn phận không. Câu này khiến tất cả mọi người bật cười.
Người có hỉ sự thì trong lòng sảng khoái, tình tự của Trương đại quan nhân bởi vì Sở Yên Nhiên đến mà càng vui hơn, uống với mỗi người một chén.
Du Mĩ Liên lại cảm thán cảnh kết hôn rầm rộ của Triệu Tĩnh, đồng nhân bất động mệnh, hiện tại tâm lý cô ta có chút bất bình hành, luôn cảm thấy trong mấy anh em Triệu Lập Quân, mình cưới phải một người kém cỏi nhất. Du Mĩ Liên nói: Yên Nhiên, cậu ba của tôi nghe lời em nhất, em nói với cậu ấy, giúp tôi an bài việc làm đi.
Triệu Thiết Sinh nghe thấy cô ta lại nhắc tới chuyện này thì không khỏi trợn mắt lên, đứa con dâu này đúng là cực phẩm.
Sở Yên Nhiên cười nói: Chị dâu, em có nói cũng vô dụng, anh ấy nếu lạm dụng tư quyền, về sau chính là một vết nhơ chính trị, chị nếu muốn tìm công tác thì thế này đi, trong công ty em đang thiếu người làm, chị tới giúp được không?
Du Mĩ Liên vừa nghe vậy thì hai mắt phát sáng: Công ty của em à, thế chắc phải là tới nước Mỹ ư?
Sở Yên Nhiên nói: Nghiệp vụ của công ty em rất rộng, không chỉ có mỗi ở nước Mỹ, gần đây chúng em vừa mới khai phá một hạng mục khoáng sản, ở trên một đảo nhỏ của Thái Bình Dương, đại khái khoảng một kilomet vuông, chị nếu nguyện ý thì em sẽ an bài cho chị làm người phụ trách hạng mục đó.
Em nói là tới Hawai à?
Sở Yên Nhiên nói: Không phải, cách Hawai rất xa, cũng tìm thấy trên bản đồ đâu, có điều, chị đừng lo, hàng năm em sẽ cho chị một tháng nghỉ về thăm thân, lương bổng, bảo hiểm không thiếu gì cả, còn cả bảo hiểm thất nghiệp nữa, chị không cần phải lo lắng, chỉ cần công ty em còn tồn tại ngày nào thì ngày đó chị sẽ không thất nghiệp.
Du Mĩ Liên nói: Vậy... vậy đãi ngộ thế nào?
Sở Yên Nhiên nói: Chị vừa làm, lương không thể quá cao được, nếu cao quá thì người khác sẽ ghen ghét, nhưng quá thấp thì khiến em áy náy, tóm lại là bảo đảm gấp đôi lương nhân viên công vụ.
Mắt Du Mĩ Liên có chút phát sáng: Cụ thể là ở đâu? Hoàn cảnh Bên kia thế nào? Có trường học hay không? Cả nhà chị nếu đi thì trước tiên phải giải quyết vấn đề học hành của con trai đã.
Sở Yên Nhiên nói: Nơi đó hiện tại là hoang đảo, không có trường học, ngay cả siêu thị cũng không có, còn nữa, công ty em có quy định, không cho phép hai vợ chồng làm cùng một bộ môn, chị nếu đi thì anh không thể đi, được, có điều như vậy cũng tốt, vừa hay để anh ở lại nhà chiếu cố con trai, chúng ta là người nhà, em đương nhiên phải chiếu cố chị, hay là mỗi năm cho chị thêm mười này nghỉ.
Du Mĩ Liên minh bạch rồi, đây căn bản là muốn đem mình sung quân, đừng nói là cho cô ta tiền lương gấp đôi, gấp mười cô ta cũng không làm, đi xa xứ, chỉ sợ mình ra ngoài một năm, con trai và chồng đều thành người khác rồi.
Trương đại quan nhân đã sớm nghe ra Sở Yên Nhiên cố ý trêu Du Mĩ Liên, suýt nữa thì cười vỡ cả bụng, dạng quê mùa như Du Mĩ Liên, căn bản ở trước mặt Sở Yên Nhiên ngay cả cơ hội phản thủ cũng không có.
Du Mĩ Liên ngượng ngùng cười nói: Yên Nhiên, chị nghĩ rồi, việc này chị không làm được, em hay là mời người cao minh khác đi.
Sở Yên Nhiên nói: Chị dâu, vậy đợi sau này có công tác thích hợp em lại tìm chị vậy.
Du Mĩ Liên lắc dầu như đánh trống bỏi: Không được, công ty em công tác xa quá, chị không đi xa được, chị phải ở nhà chiếu cố ba mẹ.
Triệu Thiết Sinh nói: Chúng tôi không cần cô chiếu cố, chí hướng của cô cao xa như vậy, chúng tôi không làm ảnh hưởng tới tiền đồ của cô đâu.
Du Mĩ Liên mặt đổ bừng, lúc này mới cảm nhận được sự lợi hại của ông bố chồng này.
Sau cơm trưa, Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng nhau tới ven hồ đi dạo, Trương đại quan nhân nhớ tới chuyện vừa rồi Sở Yên Nhiên chế nhạo Du Mĩ Liên, không khỏi cười ha ha, hắn ôm vai Sở Yên Nhiên: Nha đầu, có cần phải thâm vậy không?
Sở Yên Nhiên cười tươi như hoa: Cũng không phải là em thâm, chỉ là nhìn thấy cô ta mè nhao anh, giống như là Tân Hải là của bản thân mình vậy, an bài một sự nghiệp đơn vị cho cô ta, cô ta nói thì dễ, nhưng không phải là bức anh phạm sai lầm ư?
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, cúi đầu hôn nhanh một cái lên mặt Sở Yên Nhiên: Bảo bối, đúng là vợ hiền của anh.
Sở Yên Nhiên xoa xoa mặt nói: Cút! Miệng toàn mùi rượu.
Trương Dương nói: Ghét bỏ anh à?
Ghét đấy, mỡ trên miệng còn chưa lau đi kìa, bẩn không chịu nổi.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh tè cũng không lau bao giờ, lần đồ cũng có thấy em chê bẩn đâu.
Sở Yên Nhiên xấu hổ bịt tai nói: Không thích nghe, không thích nghe, anh là lưu manh.
Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng nhưng lại của cô ta, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, đang chuẩn bị đề nghị hai người tìm chỗ vắng người ôn tồn một chút thì lại nghe Sở Yên Nhiên nói: Có người đến!
Trương đại quan nhân xoay người nhìn lại, phía sau làm gì có ai, hắn lập tức minh bạch Sở Yên Nhiên đang trêu mình, phía sau lại có người đá đít hắn.
Trương đại quan nhân mất thăng bằng, bụp một cái ngã xuống hồ, thật ra với bản lĩnh của hắn, Sở Yên Nhiên căn bản không có bản sự đá hắn ngã, Trương đại quan nhân là cố ý đẻ Sở Yên Nhiên thực hiện được ý đồ.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy Trương Dương ướt sũng từ trong hồ nước thò đầu ra, cười đến run cả người.
Trương đại quan nhân lắc đầu thở dài: Mưu sát chồng, nha đầu này độc lắm!
Ai bảo anh giở trò lưu manh với em?
Vợ chồng son đấu võ mồm cũng là hoà thuận vui vẻ, hai người đang nói chuyện thì Trương Dương nhìn thấy từ xa xa có hai người đang đi tới, chính là Kì Sơn và Lâm Tuyết Quyên.
Bộ dạng hiện tại của Trương đại quan nhân thật sự có chút bất nhã, Kì Sơn và Lâm Tuyết Quyên nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì đều đoán được đã xảy ra chuyện gì, hai người tuy rằng không điểm phá, nhưng nụ cười trên mặt lại biểu lộ tất cả.
Kì Sơn nói: Bí thư Trương, sao lại ngã vậy?
Trương Dương đánh trống lảng: Hôm nay trời nói quá, tôi xuống hồ bơi tí.
Kì Sơn ngồi xổm xuống sờ sờ nước hồ: Nước hơi lạnh, nếu là tôi thì không chịu được.
Lâm Tuyết Quyên cười nói: Bí thư Trương đúng là bí thư thị ủy, không giống với người dân bình thường như chúng ta, xuống hồ bơi cũng vẫn đi giày, đúng là đặc biệt!
Sở Yên Nhiên mặt ửng đỏ, nhìn Trương Dương trong hồ, thằng cha này không ngờ thản nhiên bơi đi bơi lại trước mặt mọi người, không thể không thừa nhận, kỹ năng bơi của thằng cha này thật sự là không tồi.
Trương Dương nói: Kì Sơn. Hoàn cảnh Nơi này tốt quá, trong lòng tôi rất thích nên vội vàng nhảy xuống bơi.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn bây giờ còn vẫn còn phồng má giả làm người béo, không khỏi bật cười khanh khách, vô cùng yêu thường thăng ôn mặt dày hơn tường này. Lâm Tuyết Quyên cười cười với Sở Yên Nhiên, vươn tay ra về phía cô ta: Sở tiểu thư, tôi là Lâm Tuyết Quyên.
Sở Yên Nhiên lễ phép bắt tay với Lâm Tuyết Quyên: Chào chị, tôi đã nghe Trương Dương nhắc tới Lâm tiểu thư, nói chị đánh đàn vi-ô-lông rất hay!
Lâm Tuyết Quyên cười nói: Đời này cũng chỉ biết thứ này thôi.
Kì Sơn và Lâm Tuyết Quyên cùng nhau tới đây là để thương lượng việc diễn xuất và tiệc cưới ngày mai, Kì Sơn đặc biệt mời mấy vị ca sĩ của ban nhạc tỉnh tới trợ hứng.
/2583
|