Kì Sơn ở trong phòng cấp cứu đã nói rằng thề không tha cho Hoắc Vân Trung, cừu nhân gặp lại là đỏ mắt, Hoắc Vân Trung tức giận lườm Kì Sơn, từ trong tư thế đi đường của Hoắc Vân Trung Kì Sơn đã cảm thấy được hắn đã uống rượu, Hoắc Vân Trung nhìn thấy Kì Sơn liền lao tới, Ngũ Ca kịp thời chắn trước mặt Kì Sơn, Kì Sơn lạnh lùng nói: Tránh ra!
Ngũ Ca do dự một chút, vẫn tránh ra,
Hoắc Vân Trung vung quyền đánh tới Kì Sơn, Kì Sơn lách người, rồi chuẩn xác đấm một cú trúng cằm Hoắc Vân Trung, khiến cho Hoắc Vân Trung lảo đảo rồi ngã xuống đất, Kì Sơn không hề thừa thắng xông lên, chỉ vào Hoắc Vân Trung rồi nói: Anh nếu còn là một người đàn ông thì phải nói xin lỗi với Tuyết Quyên! Tôi và cô ta rất thanh bạch, đừng có dùng cái suy nghĩ dơ bẩn của anh để nghĩ về quan hệ của chúng tôi.”
Kì Sơn nói xong thì xoay người rời khỏi.
Hoắc Vân Trung ngồi dưới đất, một quyền này của Kì Sơn khiến đầu óc đang mờ mịt của hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn ôm đầu, có chút đăm chiêu suy nghĩ, một hồi lâu mới nhớ tới mục đích mình tới đây, hắn vịn vào tưởng rồi lảo đảo đứng đậy, đi về phía phòng cấp cứu.
Hoắc Vân Trung ở trước cửa phòng cấp cứu gặp mẹ của Lâm Tuyết Quyên, hắn khẩn trương nói: Mẹ... Tuyết Quyên...
Lâm mẫu vung tay tát cho Hoắc Vân Trung một cái: Súc sinh...Mày còn có nhân tính không? bà ta đánh Hoắc Vân Trung xong thì cũng không khống chế được mà bật khóc.
Cha của Lâm Tuyết Quyên thì vẫn bình tĩnh khuyên bảo vợ đừng kích động.
Hoắc Vân Trung ôm mặt, xấu hổ đứng đó: Cha... Tuyết Quyên thế nào rồi?
Lâm phụ lạnh lùng nói: Cục trưởng Hoắc, anh đừng gọi như vậy. Tôi không dám nhận.?
Hoắc Vân Trung nói: Cha, con... Ánh mắt hắn nhìn xung quanh phòng cấp cứu.
Lâm mẫu khóc: Cút, anh cút đi cho tôi! Lâm gia chúng tôi nợ anh cái gì hả? Mà sao anh lại hại con gái của chúng tôi như vậy...
Hoắc Vân Trung ủ rũ chuẩn bị đi thì nghe thấy trong phòng quan sát truyền đến giọng nói suy yếu của Lâm Tuyết Quyên: Để anh ta vào đi!
Hoắc Vân Trung vào trong phòng quan sát, sau khi bị Lâm mẫu tát một cái, đầu óc của Hoắc Vân Trung đã triệt để tỉnh táo lại, nhìn bộ dạng tiều tụy của vợ. Hoắc Vân Trung trên mặt hiện ra một tia áy náy, yết hầu của hắn giật giật, vươn tay ra muốn nắm lấy tay Lâm Tuyết Quyên. Giọng nói của Lâm Tuyết Quyên lộ ra vẻ xa lạ trước giờ chưa từng có: Đừng có chạm vào tôi!
Tay Hoắc Vân Trung cứng đờ ra đó, hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, nói khẽ: Tuyết Quyên. Xin lỗi.. anh... anh.. quá yêu em, cho nên anh không thể nhịn nổi khi em ở cạnh hắn, anh ghen đến phát cuồng, không khống chế được tình tự, cho nên mới ở trước mặt nhiều người như vậy đánh em. Anh sai rồi, em cứ đánh cứ chửi anh đi.
Lâm Tuyết Quyên bình tĩnh tới kỳ lạ: Hoắc Vân Trung, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, tôi không muốn nói những lời làm thương tổn anh, thôi thì cứ để chúng ta đến với nhau trong vui vẻ và chia tay trong vui vẻ đi, sau khi tôi xuất viện chúng ta sẽ ly hôn.
Vì sao? Tuyết Quyên, anh biết anh sai rồi, anh có thể sửa chửa, anh xin thề với trời. Anh về sau sẽ không bao giờ đánh em nữa, nếu anh còn làm như vậy thì anh sẽ không được chết tử tế...
Hoắc Vân Trung, anh không cần phải tự thề những lời ác độc như vậy, tôi kết hôn với anh trong mấy năm nay, anh chưa bao giờ được thực sự vui vẻ cả. Tôi cũng vậy, nếu hôn nhân của chúng ta đã trở thành tra tấn lẫn nhau. Vậy thì cớ sao cứ phải ở với nhau nữa. Thôi thì coi như tôi xin anh, buông tha cho tôi, cũng chính là buông tha cho chính anh!
Hoắc Vân Trung ra sức lắc đầu: Không, anh hạnh phúc, mất đi em anh sẽ không còn hạnh phúc nữa!
Đừng tự lừa mình dối người nữa, Hoắc Vân Trung, không muốn không muốn sống như vậy.
Hoắc Vân Trung giận dữ hét lên: Có phải vì hắn hay không. Nhiều năm như vậy rồi, cô chưa bao giờ quên được hắn!
Lâm Tuyết Quyên nhắm mắt lại: Tôi quyết định ly hôn không liên quan tới bất kỳ ai cả, Hoắc Vân Trung, anh là nam nhân, xin anh đừng để tôi khinh bỉ anh.
Hoắc Vân Trung đứng dậy, hắn vừa lắc đầu vừa lùi ra ngoài cửa: Tôi sẽ không ly hôn, cô muốn song túc song tê với hắn ư, nằm mơ đi! Chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi cũng sẽ không để cho hai người được như ý nguyện.
Hoắc Vân Trung xoay người chạy ra ngoài.
Trong đôi mắt đang nhắm chặt của Lâm Tuyết Quyên chảy ra hai hàng lệ nóng, tình cảm đối với cô ta mà nói chỉ là một loại tra tấn tàn khốc.
Bởi vì chuyện xảy ra ban ngày, tối hôm đó hưng trí của mọi người đều nị ảnh hưởng, Trương Dương và đám bạn hữu của hắn kết thúc tiệc rượu thì ai về nhà nấy.
Sau khi Trương Dương tiễn đám bạn về thì mới lái xe tới đường Tiêu Tương, nghĩ đến Hà Trường An gặp nhiều phiền toái như vậy, Trương Dương vẫn là phi thường cẩn thận, xác định không có ai theo dõi mình thì hắn mới chậm rãi tới số 26 đường Tiêu Tương.
Nghe theo đề nghị của Trương Dương, Tần Manh Manh cả ngày cũng không ra khỏi cửa, Hà Trường An bị viện kiểm sát khống chế, trước mắt người ngoài căn bản không thể tiếp cận y, thân phận hiện tại của cô ta là trợ lý Hà Vũ Mông của Hà Trường An.
Trương Dương vào tiểu lâu, nhìn thấy Tần Manh Manh bình an thì mới thoáng yên lòng, Tần Manh Manh mời hắn ngồi xuống sô pha rồi rót cho hắn một ly cà phê.
Trương Dương uống một ngụm cà phê rồi nói: Thủ hạ của Chú Hà có phải có một người tên là Đông Sơn phải không?
Tần Manh Manh gật đầu nói: Đại bộ phận nghiệp vụ trong nước hiện tại của Hà tiên sinh đều là giao cho hắn phụ trách.
Trương Dương nói: Đông Sơn lấy đất ở Nam Võ, đút lót quan viên, dùng thủ đoạn bất chính để giành được một khối đất, sau đó dùng đất để mang đi vay tiền, kiếm được một khoản lớn từ ngân hàng. Nếu chỉ là vì chuyện này thì vẫn không bị bại lộ sớm như vậy, hắn trong vấn đề di dời chọn dùng thủ đoạn bạo lực làm cho khiến cho một cư dân địa phương tử vong.
Tần Manh Manh nói: Em có thể cam đoan Hà tiên sinh hoàn toàn không biết gì cả về chuyện ở Nam Võ, căn bản chính là Đông Sơn tự chủ trương.
Trương Dương nói: Cho dù là Đông Sơn tự chủ trương thì trong quá trình hắn lấy đất cũng là hành vi của công ty, hiện tại lại một mực nói rằng tất cả những gì mà hắn làm đều là nhận được lệnh từ chú Hà, hơn nữa hắn đi theo chú Hà nhiều năm, nắm giữ rất nhiều chuyện cơ mật của công ty, cũng đã khai không ít chuyện trái pháp luật cho cơ quan kiểm sát, chuyện giờ đã vô cùng phiền toái rồi.
Tần Manh Manh cũng bất lực, cô ta tràn ngập lo lắng nói: Đại ca, em nên làm gì bây giờ?
Trương Dương nói: Theo tình huống trước mắt mà anh biết được, chú Hà có thể đã thừa nhận một việc hắn khả năng lần này chú ấy muốn được thả vô tội là rất nhỏ?
Tần Manh Manh nói: Liệu có nghiêm tọng lắm không?
Trương Dương nói: Kết quả có lẽ sẽ không quá xấu. Thật ra hắn cũng không biết chuyện sẽ phát triển đến mức nào, trước mắt chỉ có La Tuệ Ninh nói qua với hắn, Văn Quốc Quyền cũng đã hỏi tới chuyện này, nhưng chưa nói chắc chắn là liệu có giúp Hà Trường An hay không.
Tần Manh Manh nói: Tốn bao nhiêu tiền em cũng chịu?
Trương Dương nói: Em trước mắt cũng không thích hợp ra mặt, trừ anh ra, không ai biết quan hệ giữa hai người, nếu quan hệ của hai người một khi bại lộ thì chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái.
Tần Manh Manh nước mắt lưng tròng nói: Đại ca, nhưng em không thể nhìn ông ấy gặp chuyện mà dửng dưng như không thấy.
Trương Dương nói: Anh sẽ cố gắng tìm cơ hội, xem xem có thể gặp mặt chú ấy hay không, trước khi chuyện này có manh mối gì, em nhất định phải giữ kín hành tung. Trừ anh ra, em đã liên hệ với ai chưa?
Tần Manh Manh nói: Luật sư của Hà tiên sinh, Vu Đông Xuyên, hắn lần này giúp làm thủ tục giao nhận công việc của công ty.
Trương Dương nói khẽ: Trước mắt thủ tục giao nhận tài sản của Hà tiên sinh đã hoàn thành được bao nhiêu rồi?
Tần Manh Manh nói: Tài sản ở tài sản đã toàn bộ chuyển nhượng sang tên em, tài sản và vật nghiệp trong nước chiếm một phần ba tổng tài sản của ông ấy, cũng chính là bộ phận tài sản này chưa làm xong thủ tục.
Trương Dương nói: Vu Đông Xuyên biết chuyện chú Hà bị cơ quan kiểm sát khống chế chưa?
Tần Manh Manh đang muốn trả lời thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Người phụ nữ trung niên đi cùng Tần Manh Manh tiến vào thì thầm vài câu với cô ta, Tần Manh Manh nói khẽ: Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến! Chính là luật sư Vu Đông Xuyên của luật sư tới tìm cô ta.
Trương Dương ra hiệu cho Tần Manh Manh, Tần Manh Manh lập tức minh bạch ý tứ của hắn, nói với người phụ nữ trung niên đó: Bảo hắn vào thư phòng gặp tôi.
Trương Dương trốn ở bức màn sau thư phòng, không gian giữa bức màn và cửa sổ đủ để hắn giấu mình.
Bên cạnh Hà Trường An còn có một vài thân tín, Vu Đông Xuyên là luật sư của y, đi theo Hà Trường An đã được mười lăm năm, Hà Trường An từng nói với Tần Manh Manh, người đáng tín nhiệm bên cạnh bên cạnh y chính là Vu Đông Xuyên, cho dù là như vậy, Vu Đông Xuyên cũng không biết thân phận thực sự của Tần Manh Manh.
Trong lòng Tần Manh Manh trên đời ở ngoài cha và con trai ra thì người đáng tin nhất chính là Trương Dương.
Ngũ Ca do dự một chút, vẫn tránh ra,
Hoắc Vân Trung vung quyền đánh tới Kì Sơn, Kì Sơn lách người, rồi chuẩn xác đấm một cú trúng cằm Hoắc Vân Trung, khiến cho Hoắc Vân Trung lảo đảo rồi ngã xuống đất, Kì Sơn không hề thừa thắng xông lên, chỉ vào Hoắc Vân Trung rồi nói: Anh nếu còn là một người đàn ông thì phải nói xin lỗi với Tuyết Quyên! Tôi và cô ta rất thanh bạch, đừng có dùng cái suy nghĩ dơ bẩn của anh để nghĩ về quan hệ của chúng tôi.”
Kì Sơn nói xong thì xoay người rời khỏi.
Hoắc Vân Trung ngồi dưới đất, một quyền này của Kì Sơn khiến đầu óc đang mờ mịt của hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn ôm đầu, có chút đăm chiêu suy nghĩ, một hồi lâu mới nhớ tới mục đích mình tới đây, hắn vịn vào tưởng rồi lảo đảo đứng đậy, đi về phía phòng cấp cứu.
Hoắc Vân Trung ở trước cửa phòng cấp cứu gặp mẹ của Lâm Tuyết Quyên, hắn khẩn trương nói: Mẹ... Tuyết Quyên...
Lâm mẫu vung tay tát cho Hoắc Vân Trung một cái: Súc sinh...Mày còn có nhân tính không? bà ta đánh Hoắc Vân Trung xong thì cũng không khống chế được mà bật khóc.
Cha của Lâm Tuyết Quyên thì vẫn bình tĩnh khuyên bảo vợ đừng kích động.
Hoắc Vân Trung ôm mặt, xấu hổ đứng đó: Cha... Tuyết Quyên thế nào rồi?
Lâm phụ lạnh lùng nói: Cục trưởng Hoắc, anh đừng gọi như vậy. Tôi không dám nhận.?
Hoắc Vân Trung nói: Cha, con... Ánh mắt hắn nhìn xung quanh phòng cấp cứu.
Lâm mẫu khóc: Cút, anh cút đi cho tôi! Lâm gia chúng tôi nợ anh cái gì hả? Mà sao anh lại hại con gái của chúng tôi như vậy...
Hoắc Vân Trung ủ rũ chuẩn bị đi thì nghe thấy trong phòng quan sát truyền đến giọng nói suy yếu của Lâm Tuyết Quyên: Để anh ta vào đi!
Hoắc Vân Trung vào trong phòng quan sát, sau khi bị Lâm mẫu tát một cái, đầu óc của Hoắc Vân Trung đã triệt để tỉnh táo lại, nhìn bộ dạng tiều tụy của vợ. Hoắc Vân Trung trên mặt hiện ra một tia áy náy, yết hầu của hắn giật giật, vươn tay ra muốn nắm lấy tay Lâm Tuyết Quyên. Giọng nói của Lâm Tuyết Quyên lộ ra vẻ xa lạ trước giờ chưa từng có: Đừng có chạm vào tôi!
Tay Hoắc Vân Trung cứng đờ ra đó, hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, nói khẽ: Tuyết Quyên. Xin lỗi.. anh... anh.. quá yêu em, cho nên anh không thể nhịn nổi khi em ở cạnh hắn, anh ghen đến phát cuồng, không khống chế được tình tự, cho nên mới ở trước mặt nhiều người như vậy đánh em. Anh sai rồi, em cứ đánh cứ chửi anh đi.
Lâm Tuyết Quyên bình tĩnh tới kỳ lạ: Hoắc Vân Trung, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, tôi không muốn nói những lời làm thương tổn anh, thôi thì cứ để chúng ta đến với nhau trong vui vẻ và chia tay trong vui vẻ đi, sau khi tôi xuất viện chúng ta sẽ ly hôn.
Vì sao? Tuyết Quyên, anh biết anh sai rồi, anh có thể sửa chửa, anh xin thề với trời. Anh về sau sẽ không bao giờ đánh em nữa, nếu anh còn làm như vậy thì anh sẽ không được chết tử tế...
Hoắc Vân Trung, anh không cần phải tự thề những lời ác độc như vậy, tôi kết hôn với anh trong mấy năm nay, anh chưa bao giờ được thực sự vui vẻ cả. Tôi cũng vậy, nếu hôn nhân của chúng ta đã trở thành tra tấn lẫn nhau. Vậy thì cớ sao cứ phải ở với nhau nữa. Thôi thì coi như tôi xin anh, buông tha cho tôi, cũng chính là buông tha cho chính anh!
Hoắc Vân Trung ra sức lắc đầu: Không, anh hạnh phúc, mất đi em anh sẽ không còn hạnh phúc nữa!
Đừng tự lừa mình dối người nữa, Hoắc Vân Trung, không muốn không muốn sống như vậy.
Hoắc Vân Trung giận dữ hét lên: Có phải vì hắn hay không. Nhiều năm như vậy rồi, cô chưa bao giờ quên được hắn!
Lâm Tuyết Quyên nhắm mắt lại: Tôi quyết định ly hôn không liên quan tới bất kỳ ai cả, Hoắc Vân Trung, anh là nam nhân, xin anh đừng để tôi khinh bỉ anh.
Hoắc Vân Trung đứng dậy, hắn vừa lắc đầu vừa lùi ra ngoài cửa: Tôi sẽ không ly hôn, cô muốn song túc song tê với hắn ư, nằm mơ đi! Chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi cũng sẽ không để cho hai người được như ý nguyện.
Hoắc Vân Trung xoay người chạy ra ngoài.
Trong đôi mắt đang nhắm chặt của Lâm Tuyết Quyên chảy ra hai hàng lệ nóng, tình cảm đối với cô ta mà nói chỉ là một loại tra tấn tàn khốc.
Bởi vì chuyện xảy ra ban ngày, tối hôm đó hưng trí của mọi người đều nị ảnh hưởng, Trương Dương và đám bạn hữu của hắn kết thúc tiệc rượu thì ai về nhà nấy.
Sau khi Trương Dương tiễn đám bạn về thì mới lái xe tới đường Tiêu Tương, nghĩ đến Hà Trường An gặp nhiều phiền toái như vậy, Trương Dương vẫn là phi thường cẩn thận, xác định không có ai theo dõi mình thì hắn mới chậm rãi tới số 26 đường Tiêu Tương.
Nghe theo đề nghị của Trương Dương, Tần Manh Manh cả ngày cũng không ra khỏi cửa, Hà Trường An bị viện kiểm sát khống chế, trước mắt người ngoài căn bản không thể tiếp cận y, thân phận hiện tại của cô ta là trợ lý Hà Vũ Mông của Hà Trường An.
Trương Dương vào tiểu lâu, nhìn thấy Tần Manh Manh bình an thì mới thoáng yên lòng, Tần Manh Manh mời hắn ngồi xuống sô pha rồi rót cho hắn một ly cà phê.
Trương Dương uống một ngụm cà phê rồi nói: Thủ hạ của Chú Hà có phải có một người tên là Đông Sơn phải không?
Tần Manh Manh gật đầu nói: Đại bộ phận nghiệp vụ trong nước hiện tại của Hà tiên sinh đều là giao cho hắn phụ trách.
Trương Dương nói: Đông Sơn lấy đất ở Nam Võ, đút lót quan viên, dùng thủ đoạn bất chính để giành được một khối đất, sau đó dùng đất để mang đi vay tiền, kiếm được một khoản lớn từ ngân hàng. Nếu chỉ là vì chuyện này thì vẫn không bị bại lộ sớm như vậy, hắn trong vấn đề di dời chọn dùng thủ đoạn bạo lực làm cho khiến cho một cư dân địa phương tử vong.
Tần Manh Manh nói: Em có thể cam đoan Hà tiên sinh hoàn toàn không biết gì cả về chuyện ở Nam Võ, căn bản chính là Đông Sơn tự chủ trương.
Trương Dương nói: Cho dù là Đông Sơn tự chủ trương thì trong quá trình hắn lấy đất cũng là hành vi của công ty, hiện tại lại một mực nói rằng tất cả những gì mà hắn làm đều là nhận được lệnh từ chú Hà, hơn nữa hắn đi theo chú Hà nhiều năm, nắm giữ rất nhiều chuyện cơ mật của công ty, cũng đã khai không ít chuyện trái pháp luật cho cơ quan kiểm sát, chuyện giờ đã vô cùng phiền toái rồi.
Tần Manh Manh cũng bất lực, cô ta tràn ngập lo lắng nói: Đại ca, em nên làm gì bây giờ?
Trương Dương nói: Theo tình huống trước mắt mà anh biết được, chú Hà có thể đã thừa nhận một việc hắn khả năng lần này chú ấy muốn được thả vô tội là rất nhỏ?
Tần Manh Manh nói: Liệu có nghiêm tọng lắm không?
Trương Dương nói: Kết quả có lẽ sẽ không quá xấu. Thật ra hắn cũng không biết chuyện sẽ phát triển đến mức nào, trước mắt chỉ có La Tuệ Ninh nói qua với hắn, Văn Quốc Quyền cũng đã hỏi tới chuyện này, nhưng chưa nói chắc chắn là liệu có giúp Hà Trường An hay không.
Tần Manh Manh nói: Tốn bao nhiêu tiền em cũng chịu?
Trương Dương nói: Em trước mắt cũng không thích hợp ra mặt, trừ anh ra, không ai biết quan hệ giữa hai người, nếu quan hệ của hai người một khi bại lộ thì chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái.
Tần Manh Manh nước mắt lưng tròng nói: Đại ca, nhưng em không thể nhìn ông ấy gặp chuyện mà dửng dưng như không thấy.
Trương Dương nói: Anh sẽ cố gắng tìm cơ hội, xem xem có thể gặp mặt chú ấy hay không, trước khi chuyện này có manh mối gì, em nhất định phải giữ kín hành tung. Trừ anh ra, em đã liên hệ với ai chưa?
Tần Manh Manh nói: Luật sư của Hà tiên sinh, Vu Đông Xuyên, hắn lần này giúp làm thủ tục giao nhận công việc của công ty.
Trương Dương nói khẽ: Trước mắt thủ tục giao nhận tài sản của Hà tiên sinh đã hoàn thành được bao nhiêu rồi?
Tần Manh Manh nói: Tài sản ở tài sản đã toàn bộ chuyển nhượng sang tên em, tài sản và vật nghiệp trong nước chiếm một phần ba tổng tài sản của ông ấy, cũng chính là bộ phận tài sản này chưa làm xong thủ tục.
Trương Dương nói: Vu Đông Xuyên biết chuyện chú Hà bị cơ quan kiểm sát khống chế chưa?
Tần Manh Manh đang muốn trả lời thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Người phụ nữ trung niên đi cùng Tần Manh Manh tiến vào thì thầm vài câu với cô ta, Tần Manh Manh nói khẽ: Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến! Chính là luật sư Vu Đông Xuyên của luật sư tới tìm cô ta.
Trương Dương ra hiệu cho Tần Manh Manh, Tần Manh Manh lập tức minh bạch ý tứ của hắn, nói với người phụ nữ trung niên đó: Bảo hắn vào thư phòng gặp tôi.
Trương Dương trốn ở bức màn sau thư phòng, không gian giữa bức màn và cửa sổ đủ để hắn giấu mình.
Bên cạnh Hà Trường An còn có một vài thân tín, Vu Đông Xuyên là luật sư của y, đi theo Hà Trường An đã được mười lăm năm, Hà Trường An từng nói với Tần Manh Manh, người đáng tín nhiệm bên cạnh bên cạnh y chính là Vu Đông Xuyên, cho dù là như vậy, Vu Đông Xuyên cũng không biết thân phận thực sự của Tần Manh Manh.
Trong lòng Tần Manh Manh trên đời ở ngoài cha và con trai ra thì người đáng tin nhất chính là Trương Dương.
/2583
|