Đổng Ngọc Vũ lúng túng nói: Nhưng...
Trương Dương nói: Không nhưng gì cả, các đồng chí khác cũng vậy thôi, tôi trả lại hết, anh đếm đi, tôi rút 200 đồng từ bên trong, tiền mừng tôi nhận rồi, tâm ý tôi cũng nhận, chỗ còn lại thì anh cầm về đi?
Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, tôi chỉ là muốn biểu đạt một chút tâm ý của mình.
Trương Dương nói: Biểu đạt tâm ý không nhất định phải dùng tiền, anh ở trong thể chế công tác lâu như vậy rồi, anh nên minh bạch đám người chúng ta phải kỵ húy những gì, biết rõ là phạm sai lầm mà anh không ngờ vẫn làm vậy.”
Đổng Ngọc Vũ nhìn thấy thái độ của Trương Dương rất kiên quyết thì chỉ có thể chỉ có thể nhận lại phong bì: Bí thư Trương, tôi đã hiểu rồi.
Trương Dương nói: Sau khi tôi trả lại tiền, đều lấy của mọi người hai trăm, tới lúc đó tôi sẽ công khai danh sách quá biếu.
Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, ngài thật sự là quá thanh liêm rồi, hiện tại lãnh đạo có lòng dạ như ngài thực sự là không nhiều.
Trương Dương: Nói thật ra đa số cán bộ trong chúng ta đều là đồng chí tốt, nếu chúng ta mỗi người đều có thể làm tấm gương tốt thì đội ngũ cán bộ chúng ta sẽ thanh liêm hơn rất nhiều.
Những lời này Trương Dương lại đem ra nói trên cuộc họp thường ủy, thằng cha này gần đây thường xuyên nói tới vấn đề thanh liêm tự luật, đương nhiên mặc cho Trương đại quan nhân nói nước miếng bay tứ tung, mỗi người nghe trong lòng đều có tiêu chuẩn của mình.
Thị trưởng Hứa Song Kì không tin Trương Dương thanh liêm, cái khác không nói, chỉ cần quần áo trên người hắn thôi đã không thể nhìn ra được một chút ít gian khổ mộc mạc nào cả, ai cũng nói được, nhưng đó là yêu cầu người khác, còn với mình thì chừng mực sẽ khác hẳn.
Trương Dương nói: Tôi nói về việc tư nhé, có thể mọi người đều biết chuyện em gái tôi kết hôn, tôi tuy rằng không phát thiệp mời, nhưng vẫn có rất nhiều đồng sự tới chúc mừng, ở đây, tôi đầu tiên xin bày tỏ lòng cám ơn, cảm tạ mọi người đã nể mặt tôi. Thằng ôn này cầm cái túi để ở dưới chân lên, phát cho mỗi thường ủy ở đây hai túi bánh kẹo cưới.
Bên trong Thường ủy có người đặc biệt tới Đông Giang uống rượu mừng, có người thì gửi tiền mừng nhưng không đến, còn có một loại chính là như Hứa Song Kì, hắn không gửi tiền cũng không tới uống rượu mừng, chỉ coi như là không biết chuyện này. Vốn cảm thấy không có gì, nhưng hôm nay Trương Dương ở trước mặt mọi người phân phát bánh kẹo cưới, biến thành Hứa Song Kì có chút khó coi.
Trương Dương phát xong bánh kẹo cưới, trở lại chỗ ngồi của mình: Tôi định công bố danh sách nhân viên đã tặng lễ và số tiền mừng, chuyện này cần phải công khai hóa, nếu tôi chê giấu thì khẳng định có người sẽ nói tôi có vấn đề, nói không chừng người cho rằng tôi mượn chuyện em gái kết hôn để nhận quà.
Phó thị trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương ngài ngài nói như vậy tôi cũng không tán thành, thật ra người sống trên đời, nhà ai mà không có việc hiếu hỉ, chẳng lẽ những cán bộ quốc gia chúng ta để chứng minh mình liêm khiết thì phải cự tuyệt tất cả nhân tình qua lại ư? Thế không phải là lục thân không nhận ư?
Rất nhiều thường ủy cũng gật đầu theo.
Hứa Song Kì nói: Thân chính không sợ bóng tà, bí thư Trương, tôi cũng thấy như vậy. Không cần công khai, ai muốn nói nhảm thì anh có công bố cũng vô dụng. Những người đó không những sẽ không cho rằng anh thanh liêm, ngược lại sẽ cho rằng anh là đang cố ý thêu hoa?
Trương Dương nói: Thêu hoa thì sao? Nếu chúng ta đã có gan thêu hoa, ít nhất cũng chứng minh chúng ta nguyện ý làm văn chương, nguyện ý đi chứng thực vấn đề liêm khiết.
Hứa Song Kì cũng không nói gì nữa, trong lòng lại đang thầm cười lạnh, Trương Dương à Trương Dương, anh thêu hoa cũng trắng trợn quá.
Trương Dương tiến hành công khai danh sách quà tặng ở trung tâm chính, bởi vì trong chuyện này người tặng lễ rất nhiều, có điều trùng hợp là. Mọi người đều chỉ biếu hai trăm đồng, lúc trước cũng không phải là như vậy, Đổng Ngọc Vũ tặng hai. Nhưng Trương Dương trả lại hết tiền mừng, tâm ý thì hắn nhận, tiền hắn cũng giữ lại hai trăm đồng, còn đâu thì trả lại.
Tuy rằng là thêu hoa, nhưng hành động này của Trương đại quan nhân vẫn dẫn tới hưởng ứng rất mạnh, có hành vi này của hắn đi trước, về sau quan viên khác khi làm hỷ sự cũng khẳng định phải thận trọng hơn rất nhiều, có điều đúng như Hứa Song Kì nói, rất nhiều người đều sẽ cho rằng Trương Dương đang thêu hoa, hơn nữa Trương Dương công khai chỉ là một bộ phận nhân viên của thị chính phủ thị ủy, đối với những thương nhân bằng hữu khác thì lại không công bố danh mục quà tặng, trên thực tế phần chính là ở bên đó, Hứa Song Kì tất nhiên cho rằng Trương Dương thêu hoa quá trắng trợn, loại thủ pháp này cũng hơi vụng về rồi.
Còn có rất nhiều người có cái nhìn tương tự như Hứa Song Kì, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành chính là một trong số đó, nghe nói Trương Dương công khai danh sách người tặng lễ, hơn nữa rất là trùng hợp, mỗi người đều chỉ biếu hắn hai trăm đồng, chuyện này nói cho ai nghe cũng đều sẽ không tin được.
Hạng Thành trên cuộc họp thường ủy thị ủy nhắc tới nhắc tới chuyện này, ở trước mặt công chúng, Hạng Thành vẫn khích lệ Trương Dương một phen, Hạng Thành nói: Cách làm của đồng chí Trương Dương đáng để đề xướng, người trong nước ta chú trọng nhân tình, vốn là chuyện tốt, nhân tình qua lại trong bất tri bất giác thành đất ấm kiếm tiền của quan trường, bên trong chúng ta đã từng có rất nhiều cán bộ vấp ngã trong loại chuyện này, cho nên chúng ta phải từng thời từng khắc bảo trì đầu óc tỉnh táo, nghiêm khắc ước thúc mình, đừng tưởng rằng có danh mục là có thể thoải mái nhận tiền, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, gan sẽ càng lúc càng lớn, tay sẽ càng lúc duỗi càng dài.
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn cười nói: Trương Dương công bố đều là người tặng lễ của thị ủy thị chính phủ Tân Hải, không công bố người tặng lễ ở bên ngoài, xem ra hắn vẫn có chút bảo lưu.
Các thường ủy đều bật cười, Hạng Thành cũng cười, ánh mắt chiếu lên người Tưởng Hồng Cương vừa từ Đông Giang trở về: Đồng chí Hồng Cương, tôi nghe nói anh cũng tới uống rượu mừng, anh mừng Trương Dương bao nhiêu? Hạng Thành vào những lúc như thế này hỏi Tưởng Hồng Cương vấn đề này, đầy ý đồ chơi đểu, Tưởng Hồng Cương thân là lãnh đạo thượng cấp của Trương Dương, không ngờ hạ mình đi uống rượu mừng của em gái Trương Dương, chuyện này có ẩn tình khác.
Hạng Thành đang đặc biệt cường điệu, muốn nói với những thường ủy khác, Tưởng Hồng Cương đang nịnh bợ Trương Dương.
Có điều Tưởng Hồng Cương cũng không phải là kẻ ngốc, hắn ứng biến rất nhanh, mỉm cười nói: Thật ra quan hệ cá nhân của tôi và Trương Dương không tồi, theo lý là phải tặng nhiều một chút, nhưng Trương Dương rất kiên trì trên điểm này, đầu óc cũng rất tỉnh táo, hắn sợ người hữu tâm lợi dụng việc này để làm văn, cho nên tất cả đều hai trăm, còn cái danh sách mà hắn công bố, tôi thấy không có vấn đề gì cả, thị trưởng Cung vừa rồi nói Trương Dương chỉ công khai một bộ phận, thật ra cũng là có nguyên nhân, thật ra lần này tất cả tiền biếu Trương Dương đều tiến hành báo cáo với Ủy ban kỷ luật tỉnh, lúc ấy Ủy ban kỷ luật tỉnh còn phái hai nhân viên công tác tới giúp hắn lên danh sách rõ ràng, cho nên phương diện nhận tiền mừng không có vấn đề gì cả, về phần hắn vì sao muốn công khai danh sách tặng lễ của nhân viên công tác trong thể chế thành phố Tân Hải thì tôi đoán là hắn muốn bình ổn những tiếng nói nghi ngờ, đồng thời coi như là làm sáng tỏ một chút giúp những đồng chí đã tặng lễ. Hắn tạm dừng rồi cười nói: Tôi tặng hai trăm đồng.
Những lời này của Tưởng Hồng Cương nói rất hay, đã giúp Trương Dương giải thích rõ cả sự kiện, lại còn tẩy trắng mình, đám người các anh đừng cảm thấy tôi nịnh bợ Trương Dương, tôi cũng chỉ biếu hai trăm đồng thôi.
Hạng Thành nói: Tôi hy vọng mọi người cũng phải học tập phương pháp xử lý đồng chí Trương Dương, phải làm rõ ràng và công khai những chuyện phát sinh xung quanh chúng ta.
Sau khi Cuộc họp thường ủy chấm dứt, Hạng Thành gọi Tưởng Hồng Cương vào văn phòng của mình, Tưởng Hồng Cương đã đoán trước được Hạng Thành là muốn hỏi chuyện mình tới Đông Giang, hắn cười nói: Bí thư Hạng, tôi báo cáo một chút tình huống lần này tới Đông Giang với ngài.
Hạng Thành nói: Trên hôn lễ gặp được không ít lãnh đạo đúng không? Hạng Thành hỏi như vậy là rất bình thường, Đinh Nguy Phong là bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh, lãnh đạo tỉnh tới tham gia hôn lễ khẳng định rất nhiều.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Trên hôn lễ cũng không gặp bao nhiêu lãnh đạo, tôi tới nhà gái tham gia hôn lễ, hai nha fk làm chung.
Hạng Thành ồ một tiếng, cười nói: Ồ, tôi tưởng nhầm, tôi còn cho rằng hai nhà làm chung.
Tưởng Hồng Cương nói: Phu nhân của Phó thủ tướng Văn đặc biệt tới cổ động cho Trương Dương, bà ta cũng rất quan tâm tới sự phát triển của Bắc Cảng chúng ta. Những lời này của Tưởng Hồng Cương chỉ là hư cấu, hắn ở trên tiệc cưới căn bản không có cơ hội trao đổi với La Tuệ Ninh, ngay cả một câu cũng không nói, làm sao biết La Tuệ Ninh quan tâm tới sự phát triển của Bắc Cảng? Hắn sở dĩ nói như vậy là muốn áp đảo Hạng Thành trên khí thế.
Hạng Thành nói: Nhiệm kỳ mới lần này phó thủ tướng Văn có hy vọng rất lớn.
Tưởng Hồng Cương nói: Tôi lần này đặc biệt tới gặp bí thư Tống.
Hạng Thành nói: Bí thư Tống nói gì? Có nhắc tới chuyện ngân sách đã đáp ứng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu hay không?
Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Tống rất quan tâm tới xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, y nói khoản ngân sách đó khẳng định sẽ gửi, nhưng mà sắp mùng một tháng bảy rồi, ý tứ của cấp trên là, tạm dừng tất cả phê duyệt những khoản ngân sách lớn, cho nên có thể phải chờ một đoạn thời gian nữa.
Trương Dương nói: Không nhưng gì cả, các đồng chí khác cũng vậy thôi, tôi trả lại hết, anh đếm đi, tôi rút 200 đồng từ bên trong, tiền mừng tôi nhận rồi, tâm ý tôi cũng nhận, chỗ còn lại thì anh cầm về đi?
Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, tôi chỉ là muốn biểu đạt một chút tâm ý của mình.
Trương Dương nói: Biểu đạt tâm ý không nhất định phải dùng tiền, anh ở trong thể chế công tác lâu như vậy rồi, anh nên minh bạch đám người chúng ta phải kỵ húy những gì, biết rõ là phạm sai lầm mà anh không ngờ vẫn làm vậy.”
Đổng Ngọc Vũ nhìn thấy thái độ của Trương Dương rất kiên quyết thì chỉ có thể chỉ có thể nhận lại phong bì: Bí thư Trương, tôi đã hiểu rồi.
Trương Dương nói: Sau khi tôi trả lại tiền, đều lấy của mọi người hai trăm, tới lúc đó tôi sẽ công khai danh sách quá biếu.
Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, ngài thật sự là quá thanh liêm rồi, hiện tại lãnh đạo có lòng dạ như ngài thực sự là không nhiều.
Trương Dương: Nói thật ra đa số cán bộ trong chúng ta đều là đồng chí tốt, nếu chúng ta mỗi người đều có thể làm tấm gương tốt thì đội ngũ cán bộ chúng ta sẽ thanh liêm hơn rất nhiều.
Những lời này Trương Dương lại đem ra nói trên cuộc họp thường ủy, thằng cha này gần đây thường xuyên nói tới vấn đề thanh liêm tự luật, đương nhiên mặc cho Trương đại quan nhân nói nước miếng bay tứ tung, mỗi người nghe trong lòng đều có tiêu chuẩn của mình.
Thị trưởng Hứa Song Kì không tin Trương Dương thanh liêm, cái khác không nói, chỉ cần quần áo trên người hắn thôi đã không thể nhìn ra được một chút ít gian khổ mộc mạc nào cả, ai cũng nói được, nhưng đó là yêu cầu người khác, còn với mình thì chừng mực sẽ khác hẳn.
Trương Dương nói: Tôi nói về việc tư nhé, có thể mọi người đều biết chuyện em gái tôi kết hôn, tôi tuy rằng không phát thiệp mời, nhưng vẫn có rất nhiều đồng sự tới chúc mừng, ở đây, tôi đầu tiên xin bày tỏ lòng cám ơn, cảm tạ mọi người đã nể mặt tôi. Thằng ôn này cầm cái túi để ở dưới chân lên, phát cho mỗi thường ủy ở đây hai túi bánh kẹo cưới.
Bên trong Thường ủy có người đặc biệt tới Đông Giang uống rượu mừng, có người thì gửi tiền mừng nhưng không đến, còn có một loại chính là như Hứa Song Kì, hắn không gửi tiền cũng không tới uống rượu mừng, chỉ coi như là không biết chuyện này. Vốn cảm thấy không có gì, nhưng hôm nay Trương Dương ở trước mặt mọi người phân phát bánh kẹo cưới, biến thành Hứa Song Kì có chút khó coi.
Trương Dương phát xong bánh kẹo cưới, trở lại chỗ ngồi của mình: Tôi định công bố danh sách nhân viên đã tặng lễ và số tiền mừng, chuyện này cần phải công khai hóa, nếu tôi chê giấu thì khẳng định có người sẽ nói tôi có vấn đề, nói không chừng người cho rằng tôi mượn chuyện em gái kết hôn để nhận quà.
Phó thị trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương ngài ngài nói như vậy tôi cũng không tán thành, thật ra người sống trên đời, nhà ai mà không có việc hiếu hỉ, chẳng lẽ những cán bộ quốc gia chúng ta để chứng minh mình liêm khiết thì phải cự tuyệt tất cả nhân tình qua lại ư? Thế không phải là lục thân không nhận ư?
Rất nhiều thường ủy cũng gật đầu theo.
Hứa Song Kì nói: Thân chính không sợ bóng tà, bí thư Trương, tôi cũng thấy như vậy. Không cần công khai, ai muốn nói nhảm thì anh có công bố cũng vô dụng. Những người đó không những sẽ không cho rằng anh thanh liêm, ngược lại sẽ cho rằng anh là đang cố ý thêu hoa?
Trương Dương nói: Thêu hoa thì sao? Nếu chúng ta đã có gan thêu hoa, ít nhất cũng chứng minh chúng ta nguyện ý làm văn chương, nguyện ý đi chứng thực vấn đề liêm khiết.
Hứa Song Kì cũng không nói gì nữa, trong lòng lại đang thầm cười lạnh, Trương Dương à Trương Dương, anh thêu hoa cũng trắng trợn quá.
Trương Dương tiến hành công khai danh sách quà tặng ở trung tâm chính, bởi vì trong chuyện này người tặng lễ rất nhiều, có điều trùng hợp là. Mọi người đều chỉ biếu hai trăm đồng, lúc trước cũng không phải là như vậy, Đổng Ngọc Vũ tặng hai. Nhưng Trương Dương trả lại hết tiền mừng, tâm ý thì hắn nhận, tiền hắn cũng giữ lại hai trăm đồng, còn đâu thì trả lại.
Tuy rằng là thêu hoa, nhưng hành động này của Trương đại quan nhân vẫn dẫn tới hưởng ứng rất mạnh, có hành vi này của hắn đi trước, về sau quan viên khác khi làm hỷ sự cũng khẳng định phải thận trọng hơn rất nhiều, có điều đúng như Hứa Song Kì nói, rất nhiều người đều sẽ cho rằng Trương Dương đang thêu hoa, hơn nữa Trương Dương công khai chỉ là một bộ phận nhân viên của thị chính phủ thị ủy, đối với những thương nhân bằng hữu khác thì lại không công bố danh mục quà tặng, trên thực tế phần chính là ở bên đó, Hứa Song Kì tất nhiên cho rằng Trương Dương thêu hoa quá trắng trợn, loại thủ pháp này cũng hơi vụng về rồi.
Còn có rất nhiều người có cái nhìn tương tự như Hứa Song Kì, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành chính là một trong số đó, nghe nói Trương Dương công khai danh sách người tặng lễ, hơn nữa rất là trùng hợp, mỗi người đều chỉ biếu hắn hai trăm đồng, chuyện này nói cho ai nghe cũng đều sẽ không tin được.
Hạng Thành trên cuộc họp thường ủy thị ủy nhắc tới nhắc tới chuyện này, ở trước mặt công chúng, Hạng Thành vẫn khích lệ Trương Dương một phen, Hạng Thành nói: Cách làm của đồng chí Trương Dương đáng để đề xướng, người trong nước ta chú trọng nhân tình, vốn là chuyện tốt, nhân tình qua lại trong bất tri bất giác thành đất ấm kiếm tiền của quan trường, bên trong chúng ta đã từng có rất nhiều cán bộ vấp ngã trong loại chuyện này, cho nên chúng ta phải từng thời từng khắc bảo trì đầu óc tỉnh táo, nghiêm khắc ước thúc mình, đừng tưởng rằng có danh mục là có thể thoải mái nhận tiền, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, gan sẽ càng lúc càng lớn, tay sẽ càng lúc duỗi càng dài.
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn cười nói: Trương Dương công bố đều là người tặng lễ của thị ủy thị chính phủ Tân Hải, không công bố người tặng lễ ở bên ngoài, xem ra hắn vẫn có chút bảo lưu.
Các thường ủy đều bật cười, Hạng Thành cũng cười, ánh mắt chiếu lên người Tưởng Hồng Cương vừa từ Đông Giang trở về: Đồng chí Hồng Cương, tôi nghe nói anh cũng tới uống rượu mừng, anh mừng Trương Dương bao nhiêu? Hạng Thành vào những lúc như thế này hỏi Tưởng Hồng Cương vấn đề này, đầy ý đồ chơi đểu, Tưởng Hồng Cương thân là lãnh đạo thượng cấp của Trương Dương, không ngờ hạ mình đi uống rượu mừng của em gái Trương Dương, chuyện này có ẩn tình khác.
Hạng Thành đang đặc biệt cường điệu, muốn nói với những thường ủy khác, Tưởng Hồng Cương đang nịnh bợ Trương Dương.
Có điều Tưởng Hồng Cương cũng không phải là kẻ ngốc, hắn ứng biến rất nhanh, mỉm cười nói: Thật ra quan hệ cá nhân của tôi và Trương Dương không tồi, theo lý là phải tặng nhiều một chút, nhưng Trương Dương rất kiên trì trên điểm này, đầu óc cũng rất tỉnh táo, hắn sợ người hữu tâm lợi dụng việc này để làm văn, cho nên tất cả đều hai trăm, còn cái danh sách mà hắn công bố, tôi thấy không có vấn đề gì cả, thị trưởng Cung vừa rồi nói Trương Dương chỉ công khai một bộ phận, thật ra cũng là có nguyên nhân, thật ra lần này tất cả tiền biếu Trương Dương đều tiến hành báo cáo với Ủy ban kỷ luật tỉnh, lúc ấy Ủy ban kỷ luật tỉnh còn phái hai nhân viên công tác tới giúp hắn lên danh sách rõ ràng, cho nên phương diện nhận tiền mừng không có vấn đề gì cả, về phần hắn vì sao muốn công khai danh sách tặng lễ của nhân viên công tác trong thể chế thành phố Tân Hải thì tôi đoán là hắn muốn bình ổn những tiếng nói nghi ngờ, đồng thời coi như là làm sáng tỏ một chút giúp những đồng chí đã tặng lễ. Hắn tạm dừng rồi cười nói: Tôi tặng hai trăm đồng.
Những lời này của Tưởng Hồng Cương nói rất hay, đã giúp Trương Dương giải thích rõ cả sự kiện, lại còn tẩy trắng mình, đám người các anh đừng cảm thấy tôi nịnh bợ Trương Dương, tôi cũng chỉ biếu hai trăm đồng thôi.
Hạng Thành nói: Tôi hy vọng mọi người cũng phải học tập phương pháp xử lý đồng chí Trương Dương, phải làm rõ ràng và công khai những chuyện phát sinh xung quanh chúng ta.
Sau khi Cuộc họp thường ủy chấm dứt, Hạng Thành gọi Tưởng Hồng Cương vào văn phòng của mình, Tưởng Hồng Cương đã đoán trước được Hạng Thành là muốn hỏi chuyện mình tới Đông Giang, hắn cười nói: Bí thư Hạng, tôi báo cáo một chút tình huống lần này tới Đông Giang với ngài.
Hạng Thành nói: Trên hôn lễ gặp được không ít lãnh đạo đúng không? Hạng Thành hỏi như vậy là rất bình thường, Đinh Nguy Phong là bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh, lãnh đạo tỉnh tới tham gia hôn lễ khẳng định rất nhiều.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Trên hôn lễ cũng không gặp bao nhiêu lãnh đạo, tôi tới nhà gái tham gia hôn lễ, hai nha fk làm chung.
Hạng Thành ồ một tiếng, cười nói: Ồ, tôi tưởng nhầm, tôi còn cho rằng hai nhà làm chung.
Tưởng Hồng Cương nói: Phu nhân của Phó thủ tướng Văn đặc biệt tới cổ động cho Trương Dương, bà ta cũng rất quan tâm tới sự phát triển của Bắc Cảng chúng ta. Những lời này của Tưởng Hồng Cương chỉ là hư cấu, hắn ở trên tiệc cưới căn bản không có cơ hội trao đổi với La Tuệ Ninh, ngay cả một câu cũng không nói, làm sao biết La Tuệ Ninh quan tâm tới sự phát triển của Bắc Cảng? Hắn sở dĩ nói như vậy là muốn áp đảo Hạng Thành trên khí thế.
Hạng Thành nói: Nhiệm kỳ mới lần này phó thủ tướng Văn có hy vọng rất lớn.
Tưởng Hồng Cương nói: Tôi lần này đặc biệt tới gặp bí thư Tống.
Hạng Thành nói: Bí thư Tống nói gì? Có nhắc tới chuyện ngân sách đã đáp ứng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu hay không?
Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Tống rất quan tâm tới xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, y nói khoản ngân sách đó khẳng định sẽ gửi, nhưng mà sắp mùng một tháng bảy rồi, ý tứ của cấp trên là, tạm dừng tất cả phê duyệt những khoản ngân sách lớn, cho nên có thể phải chờ một đoạn thời gian nữa.
/2583
|