muốn lăn lộn tiếp ở trong quan trường thì không thể vĩnh viễn nói thật, cho dù là người chính trực như Cung Kì Vĩ, cũng không thể nói ra hết suy nghĩ trong lòng, cảm nhận được sự nhiệt tình của các đồng chí ư? Từ sau khi hắn đến đây, trừ Mạnh Hiến Chí và Đường Quốc Tường ra thì không thấy ai khác, nhiệt tình thì lại càng không cần phải nói. Mạnh Hiến Chí cũng không có ý dẫn kiến hắn với các đồng chí khác, Hạng Thành bảo hắn trực tiếp tham gia cuộc họp thường ủy, ý là muốn coi cuộc họp thường ủy trở thành hội gặp mặt.
Lúc này Mạnh Hiến Chí cũng đến, y và Đường Quốc Tường cùng nhau tới đẫn Cung Kì Vĩ đến phòng họp.
Khi Bọn họ tới, các thường ủy khác đều đã đến, Cung Kì Vĩ thấy giờ mới là mười giờ kém năm, cũng chính là nói những người này cơ hồ đồng thời đến trước, ít nhất cũng tới sớm chừng mười phút, bọn họ tới sớm tuyệt không phải là vì lịch sự với hắn, mà là có mục đích khác.
Cung Kì Vĩ vừa mới đi vào phòng họp thì Hạng Thành đã vỗ tay đầu tiên, y mỉm cười nói: Chúng ta hoan nghênh đồng chí Kì Vĩ nào!
Các thường ủy cùng vỗ tay, Cung Kì Vĩ mỉm cười, hắn cười nói: Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người!
Cung Kì Vĩ ngồi xuống bên tay phải Hạng Thành, vị trí này trước đây thuộc về Tưởng Hồng Cương.
Hạng Thành mỉm cười nói: Vị này chính là đồng chí Cung Kì Vĩ, phó bí thư thị ủy mới tới của chúng ta, tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu với mọi người, đồng chí Kì Vĩ, tôi giới thiệu một chút các thành viên thường ủy với anh.
Cung Kì Vĩ cười nói: Bí thư Hạng, tôi đều biết cả rồi, thế này đi, để tự tôi. Hắn đứng lên, bắt đầu bắt tay từ Cung Hoàn Sơn, trong thường ủy hơn phân nửa Cung Kì Vĩ đều đã gặp, nhưng cũng có người hắn chưa từng gặp mặt, ví dụ như bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành, nếu nói Hoàng Bộ Thành thì hiện tại y là người uất nhất, Hoàng Bộ Thành không muốn thấy Cung Kì Vĩ, y khó khăn lắm mới thống nhất chiến tuyến được với Tưởng Hồng Cương. Không ngờ Tưởng Hồng Cương chưa gì đã ngã. Như vậy Hoàng Bộ Thành ở trong thường ủy càng trở nên cô độc hơn, gần đây trên cuộc họp thường ủy, Hạng Thành còn suốt ngày trừng mắt quát y, Hoàng Bộ Thành thực sự rất buồn bực.
Cung Kì Vĩ tuy rằng chưa từng gặp Hoàng Bộ Thành, vẫn có thể chuẩn xác gọi tên y, Cung Kì Vĩ sau khi bắt tay với các thường ủy hắn thì trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Hạng Thành cười nói: Đồng chí Kì Vĩ trước khi đến Bắc Cảng chắc đã phí không ít tâm tư, không ngờ tên của mỗi thường ủy chúng tôi đều gọi ra được. Thật ra cái này cũng không có gì ngạc nhiên, muốn tới Bắc Cảng công tác, đương nhiên phải biết đám thổ địa gia ở đây.
Cung Kì Vĩ cười nói: Từ lúc biết sắp tới công tác Bắc Cảng, tôi đã liền bắt đầu xem tin tức về Bắc Cảng, ánh sáng của mọi người đều rất chói lòa. Câu này khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Cung Hoàn Sơn tuy rằng cũng cười, nhưng nụ cười vô cùng gượng gạo, hắn quan sát kỹ đối thủ mới tới của mình, trong lòng cảm thấy một loại áp lực vô hình. Trước đây hắn ít nhất của hiểu rõ Tưởng Hồng Cương, cho rằng vẫn có nắm chắc chiến thắng Tưởng Hồng Cương, nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Cung Kì Vĩ rõ ràng là kẻ đến thì không thiện. Hơn nữa phiền toái nhất là. Hắn là bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tự mình điểm tướng, nói cách khác Tống Hoài Minh khẳng định vô cùng thưởng thức hắn. Trong lòng Tống Hoài Minh giá trị của Cung Kì Vĩ là hơn hẳn mình, nói một cách khác, mình trong cạnh tranh với Cung Kì Vĩ đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Cung Hoàn Sơn hiện tại thậm chí có chút hối hận, Tưởng Hồng Cương bị đá ra khỏi cuộc có chút quá sớm, một con ác lang vừa đi thì một con mãnh hổ lại tới, mạng mình đúng là xui tới cực điểm.
Hạng Thành nói: Đồng chí Kì Vĩ trước khi đến Bắc Cảng, là phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, chủ trì công tác cảng Nước Sâu, giành được thành tích khiến toàn tỉnh chú ý, năng lực và sự quyết đoán của anh cũng được mọi người công nhận.
Cung Kì Vĩ khiêm tốn nói: Bí thư Hạng quá khen, thật ra tôi ở trong công tác cũng tồn tại rất nhiều thiếu xót, lần này đến Bắc Cảng là mang mục đích học tập các vị.
Hạng Thành cười nói: Anh khiêm tốn rồi, sự phát triển của Nam Tích trong mấy năm nay là đứng đầu Bình Hải, là tấm gương mà các huynh đệ thành thị phải học tập, hy vọng anh lần này tới đây sẽ mang đến suy nghĩ mới, phương pháp quản lý mới, tạo ra một làn gió mới cho Bắc Cảng.
Cung Kì Vĩ cười nói: Những lời này của Bí thư Hạng khiến tôi cảm thấy áp lực, nhưng tôi tin rằng, áp lực càng lớn thì động lực càng lớn, tuy rằng năng lực cá nhân của tôi hữu hạn, nhưng tôi sẽ hóa áp lực thành động lực, dùng toàn bộ lòng nhiệt tình của tôi vào trong công tác tương lai của Bắc Cảng, bí thư Hạng hy vọng tôi sẽ mang đến một làn gió mới cho Bắc Cảng thì tôi có thể hứa rằng, trong lúc tôi công tác ở Bắc Cảng, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một đảng viên, sẽ thanh chính liêm minh, đại công vô tư!
Lời nói của Cung Kì Vĩ đã dẫn tới một tràng tiếng vỗ tay.
Cung Hoàn Sơn lạnh lùng nhìn biểu hiện của Cung Kì Vĩ, thật ra mỗi quan viên khi mới thượng nhiệm đều sẽ nói như vậy, Cung Kì Vĩ cũng chẳng có gì hay, nói hay đến mấy cũng chẳng bằng làm. Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: Lời nói của đồng chí đồng chí tôi rất dồng ý, thật ra đám người chúng ta cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của đảng viên, thanh chính liêm minh, đại công vô tư là tố chất cơ bản nhất mà một quan viên nên có, tôi hy vọng tất cả chúng ta cũng phải nói được thì làm được. Những lời này của Cung Hoàn Sơn tràn ngập ý tứ nhằm vào Cung Kì Vĩ.
Hạng Thành nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, lòng dạ của Cung Hoàn Sơn là một vấn đề, bất kể Cung Kì Vĩ tạo thành uy hiếp như thế nào đối với hắn thì hắn cũng phải hiểu đạo lý tiên lễ hậu binh.
Cung Kì Vĩ cười cười để cho qua những lời của Cung Hoàn Sơn: Thị trưởng Cung nói đúng, nói được không bằng làm được.
Hạng Thành cười nói: Nghe thấy các anh nói như vậy tôi cũng rất vui mừng, chính là có những cán bộ yêu cầu bản thân nghiêm khắc như các anh tôi mới yên tâm về hưu, Bắc Cảng trong tương lai thế nào thì phải trông vào các anh rồi. Lời nói của Hạng Thành rất mơ hồ, cũng rất dối trá.
Sau khi hội nghị kế thúc, Cung Kì Vĩ đi theo Hạng Thành tới văn phòng của y, Hạng Thành mỉm cười mời Cung Kì Vĩ ngồi xuống sô pha, bảo thư ký đi pha trà, nói: Đồng chí Kì Vĩ, tôi nghĩ anh cuối tuần mới tới, không ngờ động tác của anh thần tốc như vậy.
Cung Kì Vĩ cười nói: Tôi sợ chậm trễ công tác.
Hạng Thành gật đầu nói: Bắc Cảng gần đây gặp rất nhiều chuyện, đám người chúng tôi rất bận rộn, anh biết đấy, Tưởng Hồng Cương đồng chí có một số vấn đề, hiện tại công tác mà hắn phân quản đều đặt ở trên người tôi, tôi thật sự là không có sức phân thân!
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng có công tác gì cứ phân phó cho tôi đi làm, tôi cũng muốn mau chóng đầu nhập vào trong công tác.
Hạng Thành nói: Đồng chí Tưởng Hồng Cương trước đây được phân quản xây dựng đảng, quản lý các đòan, lịch sử Đảng, trường đảng; còn kiêm quản công tác kinh tế mở cửa; liên hệ công tác đại biểu nhân dâ và hội nghị hiệp thương chính trị. Anh vừa tới, đối với tình huống của Bắc Cảng vẫn chưa quen thuộc lắm, cho nên tôi không thể đặt tất cả trọng trách lên người anh được, thế này đi, anh trước tiên phụ trách mặt trận thống nhất, lịch sử Đảng, trường đảng, về phần phương diện kinh tế thì tôi muốn giao chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho anh phụ trách, dù sao anh ở Nam Tích cũng xuất thân từ làm khai phá, có kinh nghiệm rồi.
Cung Kì Vĩ lập tức cảm nhận được sự già dơ và giảo hoạt của Hạng Thành, giao tất cả công tác có cũng được mà không có cũng không sao cho mình, nghe thì rất nhiều đấy, nhưng thứ thực sự có tính thực tế trong đó chỉ có khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại là của Tân Hải, Hạng Thành bảo mình làm, khẳng định là không có hảo ý. Cung Kì Vĩ cười nói: Bí thư Hạng, nhiều như vậy tôi cũng không làm được, công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu hay là giao cho cán bộ trẻ tuổi của Tân Hải làm đi, tôi vừa mới bắt đầu công tác vẫn lấy làm quan là chính thôi.
Hạng Thành vừa nghe vậy thì biết Cung Kì Vĩ đã nhìn thấu mục đích của mình, y cười nói: Anh trẻ trung khoẻ mạnh, gánh vác nhiều công tác một chút thì cũng có sau? Về sau tôi sẽ dần dần giao thêm trọng trách cho anh, tôi già rồi, tinh lực không bằng trước, công tác lãnh đạo của Bắc Cảng về sau hoàn toàn dựa vào các anh. Những lời này của Hạng Thành là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: Mỗi người đều có ngày phải già đi, nhưng chỉ cần chúng ta còn ở trên cương vị công tác một ngày thì phải toàn tâm toàn ý công tác vì đảng và cho nhân dân, điểm này chính điều mà tôi phải học tập bí thư Hạng.
Những lời này tuy rằng khiến Hạng Thành rất không thoải mái, nhưng y lại không tìm thấy chỗ nào để phản bác, Cung Kì Vĩ này quả nhiên là không đơn giản, Hạng Thành mỉm cười nói: Đồng chí Kì Vĩ, anh trước tiên làm quen một chút với hoàn cảnh công tác đi, tối nay tôi sẽ sai người tổ chức một yến hội hoan nghênh ở chính phủ nhất chiêu, thuận tiện giới thiệu các uỷ viên thị ủy cho anh biết.
Cung Kì Vĩ cười nói: Được!
Lúc này Mạnh Hiến Chí cũng đến, y và Đường Quốc Tường cùng nhau tới đẫn Cung Kì Vĩ đến phòng họp.
Khi Bọn họ tới, các thường ủy khác đều đã đến, Cung Kì Vĩ thấy giờ mới là mười giờ kém năm, cũng chính là nói những người này cơ hồ đồng thời đến trước, ít nhất cũng tới sớm chừng mười phút, bọn họ tới sớm tuyệt không phải là vì lịch sự với hắn, mà là có mục đích khác.
Cung Kì Vĩ vừa mới đi vào phòng họp thì Hạng Thành đã vỗ tay đầu tiên, y mỉm cười nói: Chúng ta hoan nghênh đồng chí Kì Vĩ nào!
Các thường ủy cùng vỗ tay, Cung Kì Vĩ mỉm cười, hắn cười nói: Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người!
Cung Kì Vĩ ngồi xuống bên tay phải Hạng Thành, vị trí này trước đây thuộc về Tưởng Hồng Cương.
Hạng Thành mỉm cười nói: Vị này chính là đồng chí Cung Kì Vĩ, phó bí thư thị ủy mới tới của chúng ta, tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu với mọi người, đồng chí Kì Vĩ, tôi giới thiệu một chút các thành viên thường ủy với anh.
Cung Kì Vĩ cười nói: Bí thư Hạng, tôi đều biết cả rồi, thế này đi, để tự tôi. Hắn đứng lên, bắt đầu bắt tay từ Cung Hoàn Sơn, trong thường ủy hơn phân nửa Cung Kì Vĩ đều đã gặp, nhưng cũng có người hắn chưa từng gặp mặt, ví dụ như bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành, nếu nói Hoàng Bộ Thành thì hiện tại y là người uất nhất, Hoàng Bộ Thành không muốn thấy Cung Kì Vĩ, y khó khăn lắm mới thống nhất chiến tuyến được với Tưởng Hồng Cương. Không ngờ Tưởng Hồng Cương chưa gì đã ngã. Như vậy Hoàng Bộ Thành ở trong thường ủy càng trở nên cô độc hơn, gần đây trên cuộc họp thường ủy, Hạng Thành còn suốt ngày trừng mắt quát y, Hoàng Bộ Thành thực sự rất buồn bực.
Cung Kì Vĩ tuy rằng chưa từng gặp Hoàng Bộ Thành, vẫn có thể chuẩn xác gọi tên y, Cung Kì Vĩ sau khi bắt tay với các thường ủy hắn thì trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Hạng Thành cười nói: Đồng chí Kì Vĩ trước khi đến Bắc Cảng chắc đã phí không ít tâm tư, không ngờ tên của mỗi thường ủy chúng tôi đều gọi ra được. Thật ra cái này cũng không có gì ngạc nhiên, muốn tới Bắc Cảng công tác, đương nhiên phải biết đám thổ địa gia ở đây.
Cung Kì Vĩ cười nói: Từ lúc biết sắp tới công tác Bắc Cảng, tôi đã liền bắt đầu xem tin tức về Bắc Cảng, ánh sáng của mọi người đều rất chói lòa. Câu này khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Cung Hoàn Sơn tuy rằng cũng cười, nhưng nụ cười vô cùng gượng gạo, hắn quan sát kỹ đối thủ mới tới của mình, trong lòng cảm thấy một loại áp lực vô hình. Trước đây hắn ít nhất của hiểu rõ Tưởng Hồng Cương, cho rằng vẫn có nắm chắc chiến thắng Tưởng Hồng Cương, nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Cung Kì Vĩ rõ ràng là kẻ đến thì không thiện. Hơn nữa phiền toái nhất là. Hắn là bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tự mình điểm tướng, nói cách khác Tống Hoài Minh khẳng định vô cùng thưởng thức hắn. Trong lòng Tống Hoài Minh giá trị của Cung Kì Vĩ là hơn hẳn mình, nói một cách khác, mình trong cạnh tranh với Cung Kì Vĩ đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Cung Hoàn Sơn hiện tại thậm chí có chút hối hận, Tưởng Hồng Cương bị đá ra khỏi cuộc có chút quá sớm, một con ác lang vừa đi thì một con mãnh hổ lại tới, mạng mình đúng là xui tới cực điểm.
Hạng Thành nói: Đồng chí Kì Vĩ trước khi đến Bắc Cảng, là phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, chủ trì công tác cảng Nước Sâu, giành được thành tích khiến toàn tỉnh chú ý, năng lực và sự quyết đoán của anh cũng được mọi người công nhận.
Cung Kì Vĩ khiêm tốn nói: Bí thư Hạng quá khen, thật ra tôi ở trong công tác cũng tồn tại rất nhiều thiếu xót, lần này đến Bắc Cảng là mang mục đích học tập các vị.
Hạng Thành cười nói: Anh khiêm tốn rồi, sự phát triển của Nam Tích trong mấy năm nay là đứng đầu Bình Hải, là tấm gương mà các huynh đệ thành thị phải học tập, hy vọng anh lần này tới đây sẽ mang đến suy nghĩ mới, phương pháp quản lý mới, tạo ra một làn gió mới cho Bắc Cảng.
Cung Kì Vĩ cười nói: Những lời này của Bí thư Hạng khiến tôi cảm thấy áp lực, nhưng tôi tin rằng, áp lực càng lớn thì động lực càng lớn, tuy rằng năng lực cá nhân của tôi hữu hạn, nhưng tôi sẽ hóa áp lực thành động lực, dùng toàn bộ lòng nhiệt tình của tôi vào trong công tác tương lai của Bắc Cảng, bí thư Hạng hy vọng tôi sẽ mang đến một làn gió mới cho Bắc Cảng thì tôi có thể hứa rằng, trong lúc tôi công tác ở Bắc Cảng, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một đảng viên, sẽ thanh chính liêm minh, đại công vô tư!
Lời nói của Cung Kì Vĩ đã dẫn tới một tràng tiếng vỗ tay.
Cung Hoàn Sơn lạnh lùng nhìn biểu hiện của Cung Kì Vĩ, thật ra mỗi quan viên khi mới thượng nhiệm đều sẽ nói như vậy, Cung Kì Vĩ cũng chẳng có gì hay, nói hay đến mấy cũng chẳng bằng làm. Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: Lời nói của đồng chí đồng chí tôi rất dồng ý, thật ra đám người chúng ta cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của đảng viên, thanh chính liêm minh, đại công vô tư là tố chất cơ bản nhất mà một quan viên nên có, tôi hy vọng tất cả chúng ta cũng phải nói được thì làm được. Những lời này của Cung Hoàn Sơn tràn ngập ý tứ nhằm vào Cung Kì Vĩ.
Hạng Thành nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, lòng dạ của Cung Hoàn Sơn là một vấn đề, bất kể Cung Kì Vĩ tạo thành uy hiếp như thế nào đối với hắn thì hắn cũng phải hiểu đạo lý tiên lễ hậu binh.
Cung Kì Vĩ cười cười để cho qua những lời của Cung Hoàn Sơn: Thị trưởng Cung nói đúng, nói được không bằng làm được.
Hạng Thành cười nói: Nghe thấy các anh nói như vậy tôi cũng rất vui mừng, chính là có những cán bộ yêu cầu bản thân nghiêm khắc như các anh tôi mới yên tâm về hưu, Bắc Cảng trong tương lai thế nào thì phải trông vào các anh rồi. Lời nói của Hạng Thành rất mơ hồ, cũng rất dối trá.
Sau khi hội nghị kế thúc, Cung Kì Vĩ đi theo Hạng Thành tới văn phòng của y, Hạng Thành mỉm cười mời Cung Kì Vĩ ngồi xuống sô pha, bảo thư ký đi pha trà, nói: Đồng chí Kì Vĩ, tôi nghĩ anh cuối tuần mới tới, không ngờ động tác của anh thần tốc như vậy.
Cung Kì Vĩ cười nói: Tôi sợ chậm trễ công tác.
Hạng Thành gật đầu nói: Bắc Cảng gần đây gặp rất nhiều chuyện, đám người chúng tôi rất bận rộn, anh biết đấy, Tưởng Hồng Cương đồng chí có một số vấn đề, hiện tại công tác mà hắn phân quản đều đặt ở trên người tôi, tôi thật sự là không có sức phân thân!
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng có công tác gì cứ phân phó cho tôi đi làm, tôi cũng muốn mau chóng đầu nhập vào trong công tác.
Hạng Thành nói: Đồng chí Tưởng Hồng Cương trước đây được phân quản xây dựng đảng, quản lý các đòan, lịch sử Đảng, trường đảng; còn kiêm quản công tác kinh tế mở cửa; liên hệ công tác đại biểu nhân dâ và hội nghị hiệp thương chính trị. Anh vừa tới, đối với tình huống của Bắc Cảng vẫn chưa quen thuộc lắm, cho nên tôi không thể đặt tất cả trọng trách lên người anh được, thế này đi, anh trước tiên phụ trách mặt trận thống nhất, lịch sử Đảng, trường đảng, về phần phương diện kinh tế thì tôi muốn giao chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho anh phụ trách, dù sao anh ở Nam Tích cũng xuất thân từ làm khai phá, có kinh nghiệm rồi.
Cung Kì Vĩ lập tức cảm nhận được sự già dơ và giảo hoạt của Hạng Thành, giao tất cả công tác có cũng được mà không có cũng không sao cho mình, nghe thì rất nhiều đấy, nhưng thứ thực sự có tính thực tế trong đó chỉ có khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại là của Tân Hải, Hạng Thành bảo mình làm, khẳng định là không có hảo ý. Cung Kì Vĩ cười nói: Bí thư Hạng, nhiều như vậy tôi cũng không làm được, công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu hay là giao cho cán bộ trẻ tuổi của Tân Hải làm đi, tôi vừa mới bắt đầu công tác vẫn lấy làm quan là chính thôi.
Hạng Thành vừa nghe vậy thì biết Cung Kì Vĩ đã nhìn thấu mục đích của mình, y cười nói: Anh trẻ trung khoẻ mạnh, gánh vác nhiều công tác một chút thì cũng có sau? Về sau tôi sẽ dần dần giao thêm trọng trách cho anh, tôi già rồi, tinh lực không bằng trước, công tác lãnh đạo của Bắc Cảng về sau hoàn toàn dựa vào các anh. Những lời này của Hạng Thành là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: Mỗi người đều có ngày phải già đi, nhưng chỉ cần chúng ta còn ở trên cương vị công tác một ngày thì phải toàn tâm toàn ý công tác vì đảng và cho nhân dân, điểm này chính điều mà tôi phải học tập bí thư Hạng.
Những lời này tuy rằng khiến Hạng Thành rất không thoải mái, nhưng y lại không tìm thấy chỗ nào để phản bác, Cung Kì Vĩ này quả nhiên là không đơn giản, Hạng Thành mỉm cười nói: Đồng chí Kì Vĩ, anh trước tiên làm quen một chút với hoàn cảnh công tác đi, tối nay tôi sẽ sai người tổ chức một yến hội hoan nghênh ở chính phủ nhất chiêu, thuận tiện giới thiệu các uỷ viên thị ủy cho anh biết.
Cung Kì Vĩ cười nói: Được!
/2583
|