Trương Dương nói: Đời người có ai mà chưa từng phạm sai lầm, cho dù là anh minh như bí thư Cung cũng không thể nói anh tất cả mọi chuyện đều đúng được. Phạm sai lầm không quan trọng, quan trọng là muốn sửa đổi, ngã một lần thì khôn ra một chút, Giang Nhạc có kinh lịch vấp ngã lần trước, lần này khẳng định sẽ học khôn.
Cung Kì Vĩ nói: Nếu thực sự có năng lực thì đương nhiên có thể, chỉ sợ thằng nhóc cậu nói ngoa thôi.
Trương Dương nói: Tôi nói cũng vô dụng, là lừa hay là ngựa thì phải kéo ra đi thử, anh nếu cảm thấy được thì tôi lát nữa sẽ gọi Giang Nhạc tới, anh nếu cho rằng hắn quá khứ từng phạm sai lầm, bởi thế mà cố kỵ thì thôi vậy.
Cung Kì Vĩ hiện tại trong tay quả thực không có người để dùng, Bắc Cảng khẳng định không thiếu thư ký, nhưng hắn lại không muốn dùng, Giang Nhạc mà Trương Dương đề cử hắn chưa từng tiếp xúc, có điều Giang Nhạc này nếu từng là thư ký của bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, theo lý thì trình độ chắc không thấp, Trương Dương nói rất đúng, ai mà không từng phạm sai lầm, dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội sửa sai chứ. Nghĩ đến đây Cung Kì Vĩ gật đầu nói: Trương Dương, chuyện này giao cho anh, anh gọi Giang Nhạc đi, tôi trước tiên gặp mặt hắn đã, xem trình độ của hắn rốt cuộc thế nào.
Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, người mà tôi đề cử cho anh tuyệt đối không tồi.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi nghe các anh hôm nay công khai dấu thầu cảng Phước Long, kết quả thế nào?
Trương Dương thở dài nói: Tinh Nguyệt không tới, cho nên chỉ có tập đoàn Nguyên Hòa tham dự bỏ thầu.
Cung Kì Vĩ ồ một tiếng, hắn nói khẽ: Thế không phải cuối cùng hoa rơi vào trong tập đoàn Nguyên Hòaư?
Trương Dương nói: Không nói chuyện này nữa, vừa nghĩ tới chuyện này thì tôi lại bực.
Trương Dương rời khỏi thị ủy, còn chưa ra tới cửa lớn thì liền nhận được điện thoại của Tiêu Mân Hồng, cô ta mời Trương Dương đi uống trà trưa.
Trương Dương uyển chuyển từ chối: Tôi lúc này không rảnh, đang họp ở Tân Hải.
Tiêu Mân Hồng bật cười: Bí thư Trương, ngài nói dối mà không sợ mũi dài ra à?
Trương Dương nói: Tôi sao lại nói dối?
Tiêu Mân Hồng nói: Anh nhìn về phía đông đi. Trương đại quan nhân xoay người nhìn về phía đông, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Mân Hồng đang đứng đó, một tay cầm điện thoại, một tay vẫy hắn, Trương đại quan nhân bị người ta trực tiếp vạch trần nói dối, nhưng lại không cả thấy xấu hổ chút nào, hắn cười ha ha đi tới: Mạch Kỳ Nhi, tới sớm thế?
Tiêu Mân Hồng cảm thấy kinh ngạc: Bí thư Trương, anh trước đây chưa từng gọi tôi như vậy.
Trương đại quan nhân rất nghiêm túc nói: Đó là bởi vì trước đây quan hệ của hai chúng ta chưa đến mức như vậy. Tiêu Mân Hồng cười nói: Tôi cũng muốn trèo cao lắm, nhưng sợ trèo cao thì ngã đau.
Trương Dương quan sát cô ta từ trên xuống dưới: Cô tới đây có việc à?
Tiêu Mân Hồng gật đầu: Chút việc nhỏ thôi, vừa hay nhìn thấy anh.
Trương Dương nói: Hôm nay cảng Phước Long đấu thầu, các cô sao không tới?
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi giao chuyện bảo thầu cho phía tập đoàn Nguyên Hòa, cho nên chúng tôi không tới hiện trường, cuối cùng ai thắng? Cô ta hiển nhiên là đang biết rõ còn cố hỏi.
Trương Dương nói: Còn phải hỏi ư? Đương nhiên là đồng bọn hợp tác của các cô rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương hình như không cao hứng lắm.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là không cao hứng, chỉ là trường hợp cạnh tranh kịch liệt mà tôi chờ mong lại không xuất hiện, trong lòng tôi có chút mất mát thôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Đi thôi, chúng ta tới Kim Sắc Cảng Loan uống trà trưa, vừa uống vừa nói chuyện.
Trương Dương nói: Tôi còn đang trong thời gian làm việc.
Tiêu Mân Hồng nói: Dù sao ở Tân Hải cũng không ai dám chấm công anh mà.
Trương Dương và Tiêu Mân Hồng cùng nhau tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Tiêu Mân Hồng mời hắn tới ban công, sai người pha một bình trà ngon, ngồi dưới ánh nắng sau trưa, cả người đều cảm thấy vô cùng lười biếng, Tiêu Mân Hồng cầm chén trà lên, một đôi mắt đẹp nửa mở nửa khép, thần thái lộ ra có chút quyến rũ, ôn nhu nói: Bí thư Trương có phải có chút thành kiến với tập đoàn Nguyên Hòa hay không?
Trương Dương cười nói: Tại sao lại nói vậy?
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi nhìn ra được!
Trương Dương nói: Tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, tôi không thể có thành kiến với bất kỳ một nhà đầu tư nào, trong chuyện công khai đấu thầu, tôi là hy vọng xuất hiện cảnh trăm nhà đua tiếng.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Anh đương nhiên hy vọng rồi, người cạnh tranh càng nhiều thì giá sẽ lên ào ào, cuối cùng các anh có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Trương đại quan nhân nói: Mạch Kỳ Nhi, tôi phát hiện thương nhân các cô đều thích dùng tiêu chuẩn buôn bán để đánh giá một người, tôi ở trong lòng cô không kém vậy chứ.
Tiêu Mân Hồng gắt: Bí thư Trương, anh rất không phúc hậu, lời này có phải nói thương nhân chúng tôi đều rất kém hay không?
Trương Dương nói: Nói chyện với những thương nhân thành công như cô thật đúng là lao lực, một vấn đề đồng dạng, nhưng trọng điểm mà chúng ta nhìn thấy lại không giống nhau.
Tiêu Mân Hồng nói: Anh là nói, thương nhân chúng ta lam việc gì cũng lấy lợi ích làm đầu?
Trương Dương cười nói: Tôi không nói, dù sao khi chúng ta nói chuyện thì tôi cũng chẳng chiếm được tiện nghi.
Đâu có, anh có phát hiện hay không, anh một chút tinh thần khiêm nhượng cũng không có, tôi chỉ chiếm một chút thượng phong trên miệng lưỡi thôi, nhưng anh lập tức đã liền bắt đầu bất bình rồi.
Trương Dương nói: Mạch Kỳ Nhi, tôi hỏi cô một chuyện, cô rốt cuộc hiểu được bao nhiêu về tập đoàn Nguyên Hòa.
Tiêu Mân Hồng lắc đầu nói: Tôi không biết, nhưng chú tôi thì hiểu, căn cứ vào ấn tượng của tôi đối với Nguyên Hòa phu nhân thì người này rất thực tế, cũng rất khôn khéo.
Trương đại quan nhân uống trà, không nói gì.
Tiêu Mân Hồng nhìn Trương Dương, nói khẽ: Tôi nghe nói bộ dạng của Nguyên Hòa phu nhân rất giống với đại tiểu thư của Cố gia?
Trương Dương cười nói: Quả thực là giống nhau như đúc.
ôi còn nghe nói anh lấy lễ vong thê để đối đãi với đại tiểu thư của Cố gia.
Trương Dương nói: Cô còn từng nghe nói gì nữa?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Bí thư Trương đừng để ý, lòng hiếu kỳ của nữ nhân luôn rất mạnh.
Trương Dương hạ chén trà xuống, nói: Thật ra bất kể công trình cải tạo và mở rộng cảng Phước Long rơi vào tay ai, tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ cần nhà đầu tư có thể thực hiện được nội dung đã hứa trong giấy đầu thầu, chỉ cần có thể giúp Tân Hải phát triển lên thì tôi đều sẽ coi người đó là bằng hữu.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương có ẩn ý, ngài đang hoài nghi thành ý của chúng tôi?
Trương Dương nói: Vậy thì cũng không phải, tóm lại, việc hôm nay khiến trong lòng tôi có chút không thoải mái.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Bí thư Trương, ngài đừng không thoải mái, trong phát triển Tân Hải, chúng tôi và ngài có suy nghĩ chung, chỉ cần có thể phát triển được Tân Hải thì sự đầu tư của chúng ta mới có thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích, nói cách khác mục tiêu và lợi ích của chúng ta là nhất trí.
Trương Dương gật đầu: Mọi người cùng nhau nỗ lực lên.
Tiêu Mân Hồng nói: Tối nay tôi và Mộng Viện hẹn ăn cơm cùng nhau, bí thư Trương đi cùng nhé.
Trương Dương lắc đầu nói: Thực sự là không có thời gian, tôi buổi tối còn phải tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu thị sát công tác xây dựng cơ sở.
Tiêu Mân Hồng nói: Buổi tối còn công tác à?
Trương Dương nói: Những cán bộ quốc gia chúng tôi , thời gian không phải là của mình, nơi nào cần là chúng tôi tới đó. Câu này của Trương Dương còn nói chưa xong thì điện thoại trên bàn của hắn đã vang lên, lại là cục trưởng công an thành phố Tân Hải Trình Diễm Đông gọi tới.
Trương Dương cười khổ nói với Tiêu Mân Hồng: Nhìn thấy chưa, hiện tại tôi cho dù là ngồi yên một lát cũng không được! Hắn cầm điện thoại lên, nghe thấy Trình Diễm Đông ở bên kia tràn ngập lo lắng nói: Bí thư Trương, đã xảy ra chuyện rồi.
Trương Dương nhíu mày, Trình Diễm Đông rất ít khi biểu hiện ra vẻ hoang mang như vậy, tính tình của hắn xưa nay rất trầm ổn, là người mà dù Thái Sơn sập trước mắt cũng không đổi sắc, nhưng hôm nay lại có chút thất thường, Trương Dương nói: Làm sao vậy?
Trình Diễm Đông nói: Nội tạng của Đổng Chính Dương xuất huyết nhiều, chỉ sợ có nguy hiểm tới tính mạng.
Trương Dương ngạc nhiên nói: Sao đột nhiên lại như vậy?
Trình Diễm Đông nói: Văn Hạo Nam buổi sáng hôm nay thẩm vấn hắn, ngài bảo tôi phối hợp điều tra công tác với hắn, nhưng hắn sau khi đưa người về thì xảy ra loại chuyện này.
Trương Dương tức giận nói: Hắn lạm dụng tư hình ư?
Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, chuyện này để lát nữa hẵng nói, ngài hay là mau tới đây đi, bệnh viện nói vấn đề của Đổng Chính Dương có vẻ nghiêm trọng, chỉ sợ có nguy hiểm tới tính mạng.
Trương Dương chẳng buồn giải thích với Tiêu Mân Hồng, cáo từ xong thì lập tức rời khỏi.
Trong lòng Trương đại quan nhân không khỏi giận dữ, chính là hắn phân phó Trình Diễm Đông phối hợp với công tác điều tra của Văn Hạo Nam, nếu chuyện của Đổng Chính Dương thực sự là Văn Hạo Nam làm ra, như vậy thì tên anh trai này thật đúng là không ra gì, hiện tại mấu chốt của sự việc là Đổng Chính Dương có giữ được tính mạng hay không, Trương Dương lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải, chỉ cần hắn kịp thời chạy đến nơi thì chắc có thể cứu được tính mạng của Đổng Chính Dương, nhưng người định không bằng trời định, khi Trương Dương tới ngoài phòng phẫu thuật bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải thì phẫu thuật đã xong, tuy rằng phía bệnh viện đã phái ra tất cả lực lượng tinh nhuệ, nhưng vẫn không thể cứu lại được tính mạng của Đổng Chính Dương.
Cung Kì Vĩ nói: Nếu thực sự có năng lực thì đương nhiên có thể, chỉ sợ thằng nhóc cậu nói ngoa thôi.
Trương Dương nói: Tôi nói cũng vô dụng, là lừa hay là ngựa thì phải kéo ra đi thử, anh nếu cảm thấy được thì tôi lát nữa sẽ gọi Giang Nhạc tới, anh nếu cho rằng hắn quá khứ từng phạm sai lầm, bởi thế mà cố kỵ thì thôi vậy.
Cung Kì Vĩ hiện tại trong tay quả thực không có người để dùng, Bắc Cảng khẳng định không thiếu thư ký, nhưng hắn lại không muốn dùng, Giang Nhạc mà Trương Dương đề cử hắn chưa từng tiếp xúc, có điều Giang Nhạc này nếu từng là thư ký của bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, theo lý thì trình độ chắc không thấp, Trương Dương nói rất đúng, ai mà không từng phạm sai lầm, dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội sửa sai chứ. Nghĩ đến đây Cung Kì Vĩ gật đầu nói: Trương Dương, chuyện này giao cho anh, anh gọi Giang Nhạc đi, tôi trước tiên gặp mặt hắn đã, xem trình độ của hắn rốt cuộc thế nào.
Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, người mà tôi đề cử cho anh tuyệt đối không tồi.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi nghe các anh hôm nay công khai dấu thầu cảng Phước Long, kết quả thế nào?
Trương Dương thở dài nói: Tinh Nguyệt không tới, cho nên chỉ có tập đoàn Nguyên Hòa tham dự bỏ thầu.
Cung Kì Vĩ ồ một tiếng, hắn nói khẽ: Thế không phải cuối cùng hoa rơi vào trong tập đoàn Nguyên Hòaư?
Trương Dương nói: Không nói chuyện này nữa, vừa nghĩ tới chuyện này thì tôi lại bực.
Trương Dương rời khỏi thị ủy, còn chưa ra tới cửa lớn thì liền nhận được điện thoại của Tiêu Mân Hồng, cô ta mời Trương Dương đi uống trà trưa.
Trương Dương uyển chuyển từ chối: Tôi lúc này không rảnh, đang họp ở Tân Hải.
Tiêu Mân Hồng bật cười: Bí thư Trương, ngài nói dối mà không sợ mũi dài ra à?
Trương Dương nói: Tôi sao lại nói dối?
Tiêu Mân Hồng nói: Anh nhìn về phía đông đi. Trương đại quan nhân xoay người nhìn về phía đông, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Mân Hồng đang đứng đó, một tay cầm điện thoại, một tay vẫy hắn, Trương đại quan nhân bị người ta trực tiếp vạch trần nói dối, nhưng lại không cả thấy xấu hổ chút nào, hắn cười ha ha đi tới: Mạch Kỳ Nhi, tới sớm thế?
Tiêu Mân Hồng cảm thấy kinh ngạc: Bí thư Trương, anh trước đây chưa từng gọi tôi như vậy.
Trương đại quan nhân rất nghiêm túc nói: Đó là bởi vì trước đây quan hệ của hai chúng ta chưa đến mức như vậy. Tiêu Mân Hồng cười nói: Tôi cũng muốn trèo cao lắm, nhưng sợ trèo cao thì ngã đau.
Trương Dương quan sát cô ta từ trên xuống dưới: Cô tới đây có việc à?
Tiêu Mân Hồng gật đầu: Chút việc nhỏ thôi, vừa hay nhìn thấy anh.
Trương Dương nói: Hôm nay cảng Phước Long đấu thầu, các cô sao không tới?
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi giao chuyện bảo thầu cho phía tập đoàn Nguyên Hòa, cho nên chúng tôi không tới hiện trường, cuối cùng ai thắng? Cô ta hiển nhiên là đang biết rõ còn cố hỏi.
Trương Dương nói: Còn phải hỏi ư? Đương nhiên là đồng bọn hợp tác của các cô rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương hình như không cao hứng lắm.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là không cao hứng, chỉ là trường hợp cạnh tranh kịch liệt mà tôi chờ mong lại không xuất hiện, trong lòng tôi có chút mất mát thôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Đi thôi, chúng ta tới Kim Sắc Cảng Loan uống trà trưa, vừa uống vừa nói chuyện.
Trương Dương nói: Tôi còn đang trong thời gian làm việc.
Tiêu Mân Hồng nói: Dù sao ở Tân Hải cũng không ai dám chấm công anh mà.
Trương Dương và Tiêu Mân Hồng cùng nhau tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Tiêu Mân Hồng mời hắn tới ban công, sai người pha một bình trà ngon, ngồi dưới ánh nắng sau trưa, cả người đều cảm thấy vô cùng lười biếng, Tiêu Mân Hồng cầm chén trà lên, một đôi mắt đẹp nửa mở nửa khép, thần thái lộ ra có chút quyến rũ, ôn nhu nói: Bí thư Trương có phải có chút thành kiến với tập đoàn Nguyên Hòa hay không?
Trương Dương cười nói: Tại sao lại nói vậy?
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi nhìn ra được!
Trương Dương nói: Tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, tôi không thể có thành kiến với bất kỳ một nhà đầu tư nào, trong chuyện công khai đấu thầu, tôi là hy vọng xuất hiện cảnh trăm nhà đua tiếng.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Anh đương nhiên hy vọng rồi, người cạnh tranh càng nhiều thì giá sẽ lên ào ào, cuối cùng các anh có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Trương đại quan nhân nói: Mạch Kỳ Nhi, tôi phát hiện thương nhân các cô đều thích dùng tiêu chuẩn buôn bán để đánh giá một người, tôi ở trong lòng cô không kém vậy chứ.
Tiêu Mân Hồng gắt: Bí thư Trương, anh rất không phúc hậu, lời này có phải nói thương nhân chúng tôi đều rất kém hay không?
Trương Dương nói: Nói chyện với những thương nhân thành công như cô thật đúng là lao lực, một vấn đề đồng dạng, nhưng trọng điểm mà chúng ta nhìn thấy lại không giống nhau.
Tiêu Mân Hồng nói: Anh là nói, thương nhân chúng ta lam việc gì cũng lấy lợi ích làm đầu?
Trương Dương cười nói: Tôi không nói, dù sao khi chúng ta nói chuyện thì tôi cũng chẳng chiếm được tiện nghi.
Đâu có, anh có phát hiện hay không, anh một chút tinh thần khiêm nhượng cũng không có, tôi chỉ chiếm một chút thượng phong trên miệng lưỡi thôi, nhưng anh lập tức đã liền bắt đầu bất bình rồi.
Trương Dương nói: Mạch Kỳ Nhi, tôi hỏi cô một chuyện, cô rốt cuộc hiểu được bao nhiêu về tập đoàn Nguyên Hòa.
Tiêu Mân Hồng lắc đầu nói: Tôi không biết, nhưng chú tôi thì hiểu, căn cứ vào ấn tượng của tôi đối với Nguyên Hòa phu nhân thì người này rất thực tế, cũng rất khôn khéo.
Trương đại quan nhân uống trà, không nói gì.
Tiêu Mân Hồng nhìn Trương Dương, nói khẽ: Tôi nghe nói bộ dạng của Nguyên Hòa phu nhân rất giống với đại tiểu thư của Cố gia?
Trương Dương cười nói: Quả thực là giống nhau như đúc.
ôi còn nghe nói anh lấy lễ vong thê để đối đãi với đại tiểu thư của Cố gia.
Trương Dương nói: Cô còn từng nghe nói gì nữa?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Bí thư Trương đừng để ý, lòng hiếu kỳ của nữ nhân luôn rất mạnh.
Trương Dương hạ chén trà xuống, nói: Thật ra bất kể công trình cải tạo và mở rộng cảng Phước Long rơi vào tay ai, tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ cần nhà đầu tư có thể thực hiện được nội dung đã hứa trong giấy đầu thầu, chỉ cần có thể giúp Tân Hải phát triển lên thì tôi đều sẽ coi người đó là bằng hữu.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương có ẩn ý, ngài đang hoài nghi thành ý của chúng tôi?
Trương Dương nói: Vậy thì cũng không phải, tóm lại, việc hôm nay khiến trong lòng tôi có chút không thoải mái.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Bí thư Trương, ngài đừng không thoải mái, trong phát triển Tân Hải, chúng tôi và ngài có suy nghĩ chung, chỉ cần có thể phát triển được Tân Hải thì sự đầu tư của chúng ta mới có thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích, nói cách khác mục tiêu và lợi ích của chúng ta là nhất trí.
Trương Dương gật đầu: Mọi người cùng nhau nỗ lực lên.
Tiêu Mân Hồng nói: Tối nay tôi và Mộng Viện hẹn ăn cơm cùng nhau, bí thư Trương đi cùng nhé.
Trương Dương lắc đầu nói: Thực sự là không có thời gian, tôi buổi tối còn phải tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu thị sát công tác xây dựng cơ sở.
Tiêu Mân Hồng nói: Buổi tối còn công tác à?
Trương Dương nói: Những cán bộ quốc gia chúng tôi , thời gian không phải là của mình, nơi nào cần là chúng tôi tới đó. Câu này của Trương Dương còn nói chưa xong thì điện thoại trên bàn của hắn đã vang lên, lại là cục trưởng công an thành phố Tân Hải Trình Diễm Đông gọi tới.
Trương Dương cười khổ nói với Tiêu Mân Hồng: Nhìn thấy chưa, hiện tại tôi cho dù là ngồi yên một lát cũng không được! Hắn cầm điện thoại lên, nghe thấy Trình Diễm Đông ở bên kia tràn ngập lo lắng nói: Bí thư Trương, đã xảy ra chuyện rồi.
Trương Dương nhíu mày, Trình Diễm Đông rất ít khi biểu hiện ra vẻ hoang mang như vậy, tính tình của hắn xưa nay rất trầm ổn, là người mà dù Thái Sơn sập trước mắt cũng không đổi sắc, nhưng hôm nay lại có chút thất thường, Trương Dương nói: Làm sao vậy?
Trình Diễm Đông nói: Nội tạng của Đổng Chính Dương xuất huyết nhiều, chỉ sợ có nguy hiểm tới tính mạng.
Trương Dương ngạc nhiên nói: Sao đột nhiên lại như vậy?
Trình Diễm Đông nói: Văn Hạo Nam buổi sáng hôm nay thẩm vấn hắn, ngài bảo tôi phối hợp điều tra công tác với hắn, nhưng hắn sau khi đưa người về thì xảy ra loại chuyện này.
Trương Dương tức giận nói: Hắn lạm dụng tư hình ư?
Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, chuyện này để lát nữa hẵng nói, ngài hay là mau tới đây đi, bệnh viện nói vấn đề của Đổng Chính Dương có vẻ nghiêm trọng, chỉ sợ có nguy hiểm tới tính mạng.
Trương Dương chẳng buồn giải thích với Tiêu Mân Hồng, cáo từ xong thì lập tức rời khỏi.
Trong lòng Trương đại quan nhân không khỏi giận dữ, chính là hắn phân phó Trình Diễm Đông phối hợp với công tác điều tra của Văn Hạo Nam, nếu chuyện của Đổng Chính Dương thực sự là Văn Hạo Nam làm ra, như vậy thì tên anh trai này thật đúng là không ra gì, hiện tại mấu chốt của sự việc là Đổng Chính Dương có giữ được tính mạng hay không, Trương Dương lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải, chỉ cần hắn kịp thời chạy đến nơi thì chắc có thể cứu được tính mạng của Đổng Chính Dương, nhưng người định không bằng trời định, khi Trương Dương tới ngoài phòng phẫu thuật bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải thì phẫu thuật đã xong, tuy rằng phía bệnh viện đã phái ra tất cả lực lượng tinh nhuệ, nhưng vẫn không thể cứu lại được tính mạng của Đổng Chính Dương.
/2583
|