Trương Dương cười cười vươn tay ra: Tôi nếu không đoán sai thì anh nhất định chính là Kiến Quốc.
Từ Kiến Quốc liên tục gật đầu nói: Vâng, anh Trương Dương, tôi đối với anh nghe danh đã lâu, như sấm bên tai, anh tôi cũng không ít lần nhắc tới tôi trước mặt anh.
Trương Dương cười nói: Anh cậu là nhị ca kết bái của tôi, cậu chính là huynh đệ của tôi, giữa huynh đệ cũng đừng khách sáo như vậy.
Từ Kiến Quốc nói: Anh Trương Dương, anh không biết đấy thôi, anh là thần tượng của tôi, tôi rất sùng bái anh.
Trương Dương nói: Huynh đệ, anh đừng khiến tôi phổng mũi.
Từ Kiến Quốc nói: Tôi nói thật mà, sự tích quang huy lúc trước anh ở trên trường thành Tiến Khâu đấu với cây gậy Triều Tiên và Nhật Bản tôi đều đã nghe nói, trong lòng tôi anh chính là anh hùng dân tộc, khiến người Trung Quốc chúng ta được nở mày nở mặt, còn nữa, anh tôi có nhắc tới chuyện các anh ở Đông Giang gặp sói, anh thật sự là quá lợi hại.
Tra Vi nói: Kiến Quốc, anh còn tâng bốc hắn nữa là hắn bay tít lên tận mây xanh đấy.
Từ Kiến Quốc nói: Tôi nói thật mà, Quang Á cũng biết, tôi trước giờ đều không nói láo.
Giang Quang Á nói: Hắn không nói láo đâu, hắn cho rằng những lời nói của mình đều là thật.
Từ Kiến Quốc nhíu mày: Quang Á, tôi nghe ra rồi, anh là đang mắng tôi?
Một đám người đều bật cười, Từ Kiến Quốc nói với Hứa Di: Hứa Di, cô cân nhắc lại đi, thằng ôn Giang Quang Á này đối với bằng hữu không có hậu đạo như vậy, về sau chưa chắc đã đối tốt với cô, thật ra tôi cũng rất thích cô, tôi chưa bao giờ nói láo, cô hay là nghĩ thử tới tôi đi.
Giang Quang Á tức giận đến nỗi nhấc chân lên đá vào mông hắn một cái.
Tra Vi cười nói: Chưa từng gặp người như anh, ngang nhiên đào góc tường của bằng hữu.
Giang Quang Á nói: Đúng vậy, vợ của bạn không thể đùa.
Từ Kiến Quốc chỉ nói đùa thôi, hắn và Trương Dương đi vào câu lạc bộ, cười cười giới thiệu: Anh Trương Dương, tôi làm cái câu lạc bộ này nói trắng ra chính là nhàm chán, tiền đều là anh tôi tài trợ, chủ yếu tôi thấy mọi người bình thường không có chỗ nào chơi, câu lạc bộ sa hoa thì quá nặng nề, hơn nữa, kinh thành có nhiều câu lạc bộ như vậy, hơn phân nửa đều có liên quan tới đánh bạc, nếu không cũng chính là chính trị gia và thương nhân tụ cùng một chỗ thương lượng âm mưu quỷ kế, nơi đơn thuần nhiệt huyết như của chúng tôi không nhiều lắm.
Trương Dương nói: Có gì chơi không?
Từ Kiến Quốc cười nói: Cái gì cũng có, phải xem anh thích gì, có đua xe, có bắn nhau, có đấu quyền anh, đương nhiên, anh muốn đánh bạc cũng được, còn.... Hắn nhìn nhìn chung quanh, thấp giọng cười nói: Chỗ tôi không cung cấp loại dịch vụ đó, có điều anh nếu nhìn ai vừa mắt, hai bên tình đầu ý hợp thì tôi không ngại cung cấp phòng cho anh.
Trương Dương cười nói: Tới bãi bắn bia đi.
Trương Dương bắn mấy phát ở bãi bắn bia, lại cùng bọn Tra Vi chơi kart racing, khi tới bãi đua xe, từ xa có mấy người chú ý tới Trương Dương, Trương Dương cũng thấy rõ đám người đó, chính là mấy tên ở sân golf GTi lần trước bị Lệ Phù đánh một trận!
Mấy người kia chỉ vào Trương Dương nói: Anh đứng lại đó cho tôi, nói anh đó!
Từ Kiến Quốc vừa hay lúc này không đi theo, cho nên đám người đó không biết Trương Dương là bằng hữu của Từ Kiến Quốc.
Trương Dương nói: Có việc gì à?
Người cầm đầu tới bên cạnh Trương Dương nhìn nhìn: Anh là bạn trai của cái con nước ngoài đó?
Trương Dương nói: Tiểu tử, nói chuyện tích chút đức, cẩn thận tôi vả anh đó.
Giang Quang Á nhận ra mấy người kia đều là bằng hữu của Từ Kiến Quốc, hắn tiến lên nói: Đừng cãi nhau, đây là anh Trương, bằng hữu của ông chủ Từ đấy.
Từ Kiến Quốc nghe tin chạy tới, từ xa đã phẫn nộ quát: Con mẹ nó làm gì vậy hả? Chọc anh Trương Dương của tao à, chúng mày con mẹ nó đều không muốn sống nữa đúng không?
Mấy người bị hắn quát thì ngơ ngác nhìn nhau, Từ Kiến Quốc trong đám tiểu bằng hữu vẫn rất có uy tín, hắn vừa xuất hiện, tự nhiên là không dám chửi nhau nữa rồi.
Trương Dương gặp chuyện này, tất nhiên cũng không còn hứng thú đi chơi kart racing, mấy người trở lại phòng nghỉ, Giang Quang Á hiếu kỳ nói: Làm sao vậy? Anh có chuyện gì với họ à?
Trương Dương nói: Không có gì cả, chỉ là xảy ra chút ma sát trên đường cái thôi.
Từ Kiến Quốc vào sau, hắn cười nói: Tôi còn tưởng là đại sự gì, anh Trương Dương, thì ra còn có còn có bạn gái ngoại quốc.
Tra Vi ý vị thâm trường nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ, giai cấp vô sản khắp thiên hạ đều là thân nhân.
Từ Kiến Quốc cười nói: Đám vừa rồi đều là tay đua mà tôi mời đến, tôi mắng họ một trận rồi, bọn họ sau khi biết anh là ai, sợ đếu nỗi hết cả hồn, yên tâm đi anh Trương, sau này họ không dám làm phiền anh nữa đâu.
Trương Dương nói: Vốn không phải là đại sự gì mà, chỉ là hiểu lầm thôi.
Từ Kiến Quốc nói: Tại tôi bình thường quản giáo bọn họ không, những người này rất là tự do.
Một vị binh tới báo cáo với Từ Kiến Quốc: Thủ trưởng. Tiệc tối đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn kiểm duyệt một chút không?
Từ Kiến Quốc nói: Không cần kiểm duyệt. Hắn nói với Trương Dương: Anh Trương Dương, buổi tối cùng nhau chơi nhé.
Trương Dương nhìn đồng hồ nói: Không được, tôi hôm nay có việc, tới đây chỉ để tham quan chút thôi, dù sao tôi cũng không đi ngay mà, mấy ngày nữa lại hẹn bọn anh của cậu cùng tới chơi.
Giang Quang Á nghe nói Trương Dương muốn đi thì cũng có chút thất vọng: Anh Trương. Vừa mới đến mà, sao anh đã đòi đi ngay rồi?
Trương Dương cười nói: Tôi thực sự có việc mà.
Tra Vi nói: Người ta là nhân viên chính phủ, đến kinh thành là để đi công tác, cũng không phải là để chơi. Đâu có giống như đám nhóc con các cậu.
Từ Kiến Quốc nói: Chị Vi, chị sao lại nói vậy, chúng ta đều là bạn cùng lứa tuổi mà.
Tra Vi cười nói: Các cậu chơi đi, tôi cũng không ở đây ôn lại những ký ức ngọt ngào với các cậu nữa, xã hội hiện đại ngũ quang thập sắc, sao lại với chôn chân ở cái nơi trước giải phóng này, tôi thấy các cậu nhàn rỗi quá đấy.
Từ Kiến Quốc nói: Sự cách biệt giữa hai thế hệ mà.
Giang Quang Á gật đầu đồng ý.
Trương Dương và Tra Vi cùng nhau đi.
Từ Kiến Quốc tiễn bọn họ ra ngoài cửa, hắn nói với Giang Quang Á: Anh Trương Dương đúng là phong lưu thật, tôi thấy chị Vi nguy hiểm rồi.
Giang Quang Á cười nói: Anh đừng nói bậy.
Từ Kiến Quốc nói: Anh Trương sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy nhỉ?
Giang Quang Á nói: Tôi nghe nói anh cậu lại đổi bạn gái à?
Từ Kiến Quốc nói: Tôi không biết, dù sao tôi cũng không nhớ rõ, tôi lười chả buồn hỏi.
Trương Dươnglái xe BMW của Giang Quang Á đưa Tra Vi về nhà, trước khi đi Tra Vi lấy ra một hộp trang sức, đưa một Quan Âm thúy cho Trương Dương đeo trên cổ.
Trương đại quan nhân nói: Tra Vi à, tôi là một cán bộ quốc gia, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.
Tra Vi trừng mắt lườm hắn một cái: Cầm không, đừng có được nể mặt mà không biết điều.
Trương Dương cười nói: Tôi chỉ là cảm thấy thứ này quý trọng quá, tôi lại không có gì cho cô.Thật đấy, cứ tiếp tục như vậy. Tôi trừ lấy thân ra đền đáp thì không biết phải đền đáp thế nào đâu.
Tra Vi nói: Thu hồi cái lấy thân báo đáp của anh đi, anh trừ muốn chiếm tiện nghi ra thì không biết nghĩ tới những chuyện khác à?
Trương Dương bật cười hắc hắc.
Tra Vi nói: Hôm nay đi gấp như vậy có phải còn có an bài hay không?
Trương Dương nói: Không có an bài gì cả, chỉ là cảm thấy nơi đó ồn ào quá, có thể là tôi già rồi thật, ở cùng một chỗ với những người tuổi trẻ này thấy không hợp.
Tra Vi nói: Người có cách biệt thời đại là tôi, anh cũng giống như là một đứa bé vậy.
Trương Dương nhìn chằm chằm vào ngực cô ta: Rãnh của cô cũng sâu lắm, có điều không phải là rãnh lớn.
Tra Vi mặt xấu hổ đến đỏ bừng, nhỏ giọng mắng: Không biết xấu hổ có phải hay không? Anh là người đã có vợ, không ngờ lại nói những lời lưu manh với nữ hài tử đơn thuần.
Trương đại quan nhân nói: Tôi gần đây cảm thấy rất hứng thú với tâm lý học.
Tra Vi nói: Tôi nói đông thì anh nói tây, tâm lý học cái gì?
Nghiên cứu biến hóa tâm lý từ thiếu nữ thành thiếu phụ, môn học vấn này thật sự là rất tinh thâm.”
Tra Vi nói: Trương Dương à Trương Dương, anh có nói đường hoàng đến mấy cũng không che giấu được sự thật anh là một kẻ lưu manh.
Trương đại quan nhân nói: Cô đúng là hiểu tôi, có thể xuyên qua vẻ ngoài của tôi để nhìn vào thực chất của tôi, ở trước mặt cô, tôi mặc quần áo mà cứ như là cởi truồng vậy. Hắn bỗng nhiên dừng lại không nói nữa, bởi vì hắn nhìn thấy, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại đối diện bọn họ, cha của Tra Vi, phó bộ trưởng Trung Tổ bộ Tra Tấn Nam từ trên xe bước xuống.
Tra Tấn Nam biết chiếc xe BMW này là của Giang Quang Á, tưởng rằng Giang Quang Á đưa con gái về, mỉm cười đi tới. Tra Vi nhìn thấy cha tới, vội vàng mở cửa xe bước xuống, gọi một tiếng cha.
Trương Dương cũng ngại ngồi bên trong xe, xuống xe từ một bên khác rồi rất lễ phép chào: Bộ trưởng Tra, chào ngài!
Tra Tấn Nam lúc này mới phát hiện người lái xe là Trương Dương, không phải là Giang Quang Á, y cười nói: Tôi còn tưởng rằng là Quang Á đưa con về.
Trương Dương nói: Hắn cho tôi mượn xe dùng, tôi vừa hay tiện đường đưa Tra Vi về.
Khi Trương Dương đang nghĩ xem nên dùng cách nào để cáo từ thì Tra Tấn Nam nói: Trương Dương, vào nhà ngồi chơi đi.
Phó bộ trưởng Trung Tổ bộ mời, Trương đại quan nhân cũng không dám cự tuyệt, Tra Vi đánh mắt ra hiệu cho hắn, Trương Dương thành thành thật thật đi theo bọn họ vào trong Tra gia.
Từ Kiến Quốc liên tục gật đầu nói: Vâng, anh Trương Dương, tôi đối với anh nghe danh đã lâu, như sấm bên tai, anh tôi cũng không ít lần nhắc tới tôi trước mặt anh.
Trương Dương cười nói: Anh cậu là nhị ca kết bái của tôi, cậu chính là huynh đệ của tôi, giữa huynh đệ cũng đừng khách sáo như vậy.
Từ Kiến Quốc nói: Anh Trương Dương, anh không biết đấy thôi, anh là thần tượng của tôi, tôi rất sùng bái anh.
Trương Dương nói: Huynh đệ, anh đừng khiến tôi phổng mũi.
Từ Kiến Quốc nói: Tôi nói thật mà, sự tích quang huy lúc trước anh ở trên trường thành Tiến Khâu đấu với cây gậy Triều Tiên và Nhật Bản tôi đều đã nghe nói, trong lòng tôi anh chính là anh hùng dân tộc, khiến người Trung Quốc chúng ta được nở mày nở mặt, còn nữa, anh tôi có nhắc tới chuyện các anh ở Đông Giang gặp sói, anh thật sự là quá lợi hại.
Tra Vi nói: Kiến Quốc, anh còn tâng bốc hắn nữa là hắn bay tít lên tận mây xanh đấy.
Từ Kiến Quốc nói: Tôi nói thật mà, Quang Á cũng biết, tôi trước giờ đều không nói láo.
Giang Quang Á nói: Hắn không nói láo đâu, hắn cho rằng những lời nói của mình đều là thật.
Từ Kiến Quốc nhíu mày: Quang Á, tôi nghe ra rồi, anh là đang mắng tôi?
Một đám người đều bật cười, Từ Kiến Quốc nói với Hứa Di: Hứa Di, cô cân nhắc lại đi, thằng ôn Giang Quang Á này đối với bằng hữu không có hậu đạo như vậy, về sau chưa chắc đã đối tốt với cô, thật ra tôi cũng rất thích cô, tôi chưa bao giờ nói láo, cô hay là nghĩ thử tới tôi đi.
Giang Quang Á tức giận đến nỗi nhấc chân lên đá vào mông hắn một cái.
Tra Vi cười nói: Chưa từng gặp người như anh, ngang nhiên đào góc tường của bằng hữu.
Giang Quang Á nói: Đúng vậy, vợ của bạn không thể đùa.
Từ Kiến Quốc chỉ nói đùa thôi, hắn và Trương Dương đi vào câu lạc bộ, cười cười giới thiệu: Anh Trương Dương, tôi làm cái câu lạc bộ này nói trắng ra chính là nhàm chán, tiền đều là anh tôi tài trợ, chủ yếu tôi thấy mọi người bình thường không có chỗ nào chơi, câu lạc bộ sa hoa thì quá nặng nề, hơn nữa, kinh thành có nhiều câu lạc bộ như vậy, hơn phân nửa đều có liên quan tới đánh bạc, nếu không cũng chính là chính trị gia và thương nhân tụ cùng một chỗ thương lượng âm mưu quỷ kế, nơi đơn thuần nhiệt huyết như của chúng tôi không nhiều lắm.
Trương Dương nói: Có gì chơi không?
Từ Kiến Quốc cười nói: Cái gì cũng có, phải xem anh thích gì, có đua xe, có bắn nhau, có đấu quyền anh, đương nhiên, anh muốn đánh bạc cũng được, còn.... Hắn nhìn nhìn chung quanh, thấp giọng cười nói: Chỗ tôi không cung cấp loại dịch vụ đó, có điều anh nếu nhìn ai vừa mắt, hai bên tình đầu ý hợp thì tôi không ngại cung cấp phòng cho anh.
Trương Dương cười nói: Tới bãi bắn bia đi.
Trương Dương bắn mấy phát ở bãi bắn bia, lại cùng bọn Tra Vi chơi kart racing, khi tới bãi đua xe, từ xa có mấy người chú ý tới Trương Dương, Trương Dương cũng thấy rõ đám người đó, chính là mấy tên ở sân golf GTi lần trước bị Lệ Phù đánh một trận!
Mấy người kia chỉ vào Trương Dương nói: Anh đứng lại đó cho tôi, nói anh đó!
Từ Kiến Quốc vừa hay lúc này không đi theo, cho nên đám người đó không biết Trương Dương là bằng hữu của Từ Kiến Quốc.
Trương Dương nói: Có việc gì à?
Người cầm đầu tới bên cạnh Trương Dương nhìn nhìn: Anh là bạn trai của cái con nước ngoài đó?
Trương Dương nói: Tiểu tử, nói chuyện tích chút đức, cẩn thận tôi vả anh đó.
Giang Quang Á nhận ra mấy người kia đều là bằng hữu của Từ Kiến Quốc, hắn tiến lên nói: Đừng cãi nhau, đây là anh Trương, bằng hữu của ông chủ Từ đấy.
Từ Kiến Quốc nghe tin chạy tới, từ xa đã phẫn nộ quát: Con mẹ nó làm gì vậy hả? Chọc anh Trương Dương của tao à, chúng mày con mẹ nó đều không muốn sống nữa đúng không?
Mấy người bị hắn quát thì ngơ ngác nhìn nhau, Từ Kiến Quốc trong đám tiểu bằng hữu vẫn rất có uy tín, hắn vừa xuất hiện, tự nhiên là không dám chửi nhau nữa rồi.
Trương Dương gặp chuyện này, tất nhiên cũng không còn hứng thú đi chơi kart racing, mấy người trở lại phòng nghỉ, Giang Quang Á hiếu kỳ nói: Làm sao vậy? Anh có chuyện gì với họ à?
Trương Dương nói: Không có gì cả, chỉ là xảy ra chút ma sát trên đường cái thôi.
Từ Kiến Quốc vào sau, hắn cười nói: Tôi còn tưởng là đại sự gì, anh Trương Dương, thì ra còn có còn có bạn gái ngoại quốc.
Tra Vi ý vị thâm trường nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ, giai cấp vô sản khắp thiên hạ đều là thân nhân.
Từ Kiến Quốc cười nói: Đám vừa rồi đều là tay đua mà tôi mời đến, tôi mắng họ một trận rồi, bọn họ sau khi biết anh là ai, sợ đếu nỗi hết cả hồn, yên tâm đi anh Trương, sau này họ không dám làm phiền anh nữa đâu.
Trương Dương nói: Vốn không phải là đại sự gì mà, chỉ là hiểu lầm thôi.
Từ Kiến Quốc nói: Tại tôi bình thường quản giáo bọn họ không, những người này rất là tự do.
Một vị binh tới báo cáo với Từ Kiến Quốc: Thủ trưởng. Tiệc tối đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn kiểm duyệt một chút không?
Từ Kiến Quốc nói: Không cần kiểm duyệt. Hắn nói với Trương Dương: Anh Trương Dương, buổi tối cùng nhau chơi nhé.
Trương Dương nhìn đồng hồ nói: Không được, tôi hôm nay có việc, tới đây chỉ để tham quan chút thôi, dù sao tôi cũng không đi ngay mà, mấy ngày nữa lại hẹn bọn anh của cậu cùng tới chơi.
Giang Quang Á nghe nói Trương Dương muốn đi thì cũng có chút thất vọng: Anh Trương. Vừa mới đến mà, sao anh đã đòi đi ngay rồi?
Trương Dương cười nói: Tôi thực sự có việc mà.
Tra Vi nói: Người ta là nhân viên chính phủ, đến kinh thành là để đi công tác, cũng không phải là để chơi. Đâu có giống như đám nhóc con các cậu.
Từ Kiến Quốc nói: Chị Vi, chị sao lại nói vậy, chúng ta đều là bạn cùng lứa tuổi mà.
Tra Vi cười nói: Các cậu chơi đi, tôi cũng không ở đây ôn lại những ký ức ngọt ngào với các cậu nữa, xã hội hiện đại ngũ quang thập sắc, sao lại với chôn chân ở cái nơi trước giải phóng này, tôi thấy các cậu nhàn rỗi quá đấy.
Từ Kiến Quốc nói: Sự cách biệt giữa hai thế hệ mà.
Giang Quang Á gật đầu đồng ý.
Trương Dương và Tra Vi cùng nhau đi.
Từ Kiến Quốc tiễn bọn họ ra ngoài cửa, hắn nói với Giang Quang Á: Anh Trương Dương đúng là phong lưu thật, tôi thấy chị Vi nguy hiểm rồi.
Giang Quang Á cười nói: Anh đừng nói bậy.
Từ Kiến Quốc nói: Anh Trương sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy nhỉ?
Giang Quang Á nói: Tôi nghe nói anh cậu lại đổi bạn gái à?
Từ Kiến Quốc nói: Tôi không biết, dù sao tôi cũng không nhớ rõ, tôi lười chả buồn hỏi.
Trương Dươnglái xe BMW của Giang Quang Á đưa Tra Vi về nhà, trước khi đi Tra Vi lấy ra một hộp trang sức, đưa một Quan Âm thúy cho Trương Dương đeo trên cổ.
Trương đại quan nhân nói: Tra Vi à, tôi là một cán bộ quốc gia, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.
Tra Vi trừng mắt lườm hắn một cái: Cầm không, đừng có được nể mặt mà không biết điều.
Trương Dương cười nói: Tôi chỉ là cảm thấy thứ này quý trọng quá, tôi lại không có gì cho cô.Thật đấy, cứ tiếp tục như vậy. Tôi trừ lấy thân ra đền đáp thì không biết phải đền đáp thế nào đâu.
Tra Vi nói: Thu hồi cái lấy thân báo đáp của anh đi, anh trừ muốn chiếm tiện nghi ra thì không biết nghĩ tới những chuyện khác à?
Trương Dương bật cười hắc hắc.
Tra Vi nói: Hôm nay đi gấp như vậy có phải còn có an bài hay không?
Trương Dương nói: Không có an bài gì cả, chỉ là cảm thấy nơi đó ồn ào quá, có thể là tôi già rồi thật, ở cùng một chỗ với những người tuổi trẻ này thấy không hợp.
Tra Vi nói: Người có cách biệt thời đại là tôi, anh cũng giống như là một đứa bé vậy.
Trương Dương nhìn chằm chằm vào ngực cô ta: Rãnh của cô cũng sâu lắm, có điều không phải là rãnh lớn.
Tra Vi mặt xấu hổ đến đỏ bừng, nhỏ giọng mắng: Không biết xấu hổ có phải hay không? Anh là người đã có vợ, không ngờ lại nói những lời lưu manh với nữ hài tử đơn thuần.
Trương đại quan nhân nói: Tôi gần đây cảm thấy rất hứng thú với tâm lý học.
Tra Vi nói: Tôi nói đông thì anh nói tây, tâm lý học cái gì?
Nghiên cứu biến hóa tâm lý từ thiếu nữ thành thiếu phụ, môn học vấn này thật sự là rất tinh thâm.”
Tra Vi nói: Trương Dương à Trương Dương, anh có nói đường hoàng đến mấy cũng không che giấu được sự thật anh là một kẻ lưu manh.
Trương đại quan nhân nói: Cô đúng là hiểu tôi, có thể xuyên qua vẻ ngoài của tôi để nhìn vào thực chất của tôi, ở trước mặt cô, tôi mặc quần áo mà cứ như là cởi truồng vậy. Hắn bỗng nhiên dừng lại không nói nữa, bởi vì hắn nhìn thấy, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại đối diện bọn họ, cha của Tra Vi, phó bộ trưởng Trung Tổ bộ Tra Tấn Nam từ trên xe bước xuống.
Tra Tấn Nam biết chiếc xe BMW này là của Giang Quang Á, tưởng rằng Giang Quang Á đưa con gái về, mỉm cười đi tới. Tra Vi nhìn thấy cha tới, vội vàng mở cửa xe bước xuống, gọi một tiếng cha.
Trương Dương cũng ngại ngồi bên trong xe, xuống xe từ một bên khác rồi rất lễ phép chào: Bộ trưởng Tra, chào ngài!
Tra Tấn Nam lúc này mới phát hiện người lái xe là Trương Dương, không phải là Giang Quang Á, y cười nói: Tôi còn tưởng rằng là Quang Á đưa con về.
Trương Dương nói: Hắn cho tôi mượn xe dùng, tôi vừa hay tiện đường đưa Tra Vi về.
Khi Trương Dương đang nghĩ xem nên dùng cách nào để cáo từ thì Tra Tấn Nam nói: Trương Dương, vào nhà ngồi chơi đi.
Phó bộ trưởng Trung Tổ bộ mời, Trương đại quan nhân cũng không dám cự tuyệt, Tra Vi đánh mắt ra hiệu cho hắn, Trương Dương thành thành thật thật đi theo bọn họ vào trong Tra gia.
/2583
|