Liễu Đan Thần cười nói: Đừng nói bậy, tôi tính là mỹ nữ cái gì, em gái Dưỡng Dưỡng của ngài mới là đẹp thật.
Trương Dương cười cười.
Một người bên kia lại mắng: Má nó, lão thiên gia đúng là đui mù, thứ tốt đều cho chó ăn cả.
Liễu Đan Thần nghe nói như thế, mặt cũng đỏ lên, người này nói quá khó chịu.
Trương đại quan nhân nghe đến đó, sao còn kiềm chế được. Xem ra tố chất toàn dân đều đợi đề cao. Thấy hắn đứng dậy. Liễu Đan Thần nhanh chóng đứng lên: Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.
Trương Dương phất phất tay nói: Ông chủ, tính tiền!
Ông chủ đã đi tới.
Ba người bên cạnh cực kỳ khinh miệt nhìn Trương Dương. Có người phum một ngụm nước bọt lên mặt đất, ghen ghét, trần trụi ghen ghét.
Trương đại quan nhân cũng không có lập tức phát tác. Liễu Đan Thần vốn định giành tính tiền, Trương Dương ngăn cản cô ấy, hướng ông chủ nói: Ông chủ, bao nhiêu tiền, tính luôn cho bàn của ba anh bạn bên kia luôn.
Liễu Đan Thần có chút không giải thích được nhìn Trương Dương, không rõ ràng vì sao người ta mắng hắn, mà hắn còn giúp tính tiền cho những người đó.
Ba người đó nghe nói Trương Dương muốn tính tiền cho mình, một người bên trong mắng: Ai con mẹ nó thèm, lão tử có tiền!
Trương Dương mỉm cười gật đầu. Rút năm trăm đồng tiền mặt đưa cho ông chủ, sau đó cùng Liễu Đan Thần rời đi, đường hắn lựa chọn là đi qua bên cạnh ba người kia, Liễu Đan Thần không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, phương tâm thấp thỏm bất an.
Trương đại quan nhân dùng truyền âm nhập mật hướng Liễu Đan Thần nói: Đi phía trước chờ tôi! Vừa dứt lời, hắn đã túm lấy đầu của một trong ba, hung hăng đè xuống mặt bàn. Một người còn chưa có đứng dậy, Trương Dương đã chụp lấy chai rượu trên bàn, Beng! một tiếng đập vào đầu hắn, người còn lại nắm ghế lên: Mẹ nó. . .
Nói còn chưa dứt lời, một quyền của Trương đại quan nhân đã nện lên mặt của hắn. Đánh cho thằng nhãi này mặt mày nở hoa, đặt mông ngồi trên mặt đất. Chưa đến nửa phút, Trương đại quan nhân đã đem ba tên nói năng lỗ mãng đánh ngã xuống đất. Nhìn ba người ngã xuống đất rên rỉ, Trương Dương lắc đầu, thở dài nói: Trên đời này sao nhiều người bị coi thường như vậy?
Liễu Đan Thần từ việc vừa rồi Trương Dương bảo cô ấy đi trước thì sớm có dự liệu, hiện tại quả nhiên nghiệm chứng.
Trương Dương giúp đỡ trả tiền là có mục đích, hiện tại ba tên này bị hắn đánh cho kêu rên, sợ rằng ngay cả năng lực trả tiền cũng không có.
Liễu Đan Thần lái xe máy đi tới bên cạnh Trương Dương, Trương Dương ngồi ở phía sau, cười nói: Đi nhanh lên, như thế này cảnh sát sẽ tới!
Liễu Đan Thần cũng không nhịn được cười nói: Cái tính này của ngài thật sự không tốt.
Trương đại quan nhân nói: Trách tôi sao? Chuyện tôi không làm qua bọn họ dựa vào cái gì nói lung tung!
Liễu Đan Thần nghe thế nào cũng đều không được tự nhiên, cái gì gọi là chuyện không làm qua? Da mặt của thằng nhãi này hình như có chút dày!
Trương đại quan nhân cũng không cho rằng mặt mình da dày, hắn cho rằng đây là một loại biểu hiện của tố chất tâm lý.
Đi đường dài với Kiều lão cũng không phải lần đầu tiên, Trương Dương thuận tiện kiểm tra thân thể cho Kiều lão, tình trạng thân thể của Kiều lão rất tốt, tâm tình tựa như cũng tốt, thoạt nhìn cũng không có bị tin đồn gần đây ảnh hưởng. Thế nhưng Trương Dương cảm giác được cái này chỉ là mặt ngoài, tâm tình của Kiều lão khẳng định không vui vẻ giống thoạt nhìn, hơn nữa tin đồn nhất định tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nếu không lần này ông sẽ không đi đến Tân Hải một chuyến.
Kiều Bằng Phi tâm tình không tốt, hắn không có cái loại cảnh giới của ông nội, tin tức Kiều Mộng Viện không phải là con gái ruột của bác gần đây làm phức tạp hắn, cái này không chỉ là chuyện của bác, cũng quan hệ đến danh dự của Kiều gia, Kiều Bằng Phi vài lần đều muốn hỏi ông nội chân tướng chuyện này, thế nhưng thấy thần tình trấn định bình thản chịu đựng gian khổ của ông nội, hắn lại bỏ đi ý niệm trong đầu.
Bọn họ lái hai chiếc xe đi ra, Kiều Bằng Phi lái xe jeep của mình, Trương Dương cùng Kiều lão ngồi ở trong xe thương vụ của hắn. Buổi trưa tại trạm nghỉ ngơi Lỗ Nam, Trương Dương và Kiều Bằng Phi đi ra ngoài, Kiều Bằng Phi nói: Lần này tôi sẽ không đi Tân Hải, ông nội cũng không cho tôi đi theo, cậu giúp tôi chiếu cố lão nhân gia.
Trương Dương cười nói: Không thành vấn đề, với tôi anh còn không tin được sao?
Kiều Bằng Phi nói: Không phải không tin cậu, mà là gần đây xảy ra nhiều chuyện, khiến cho lòng tôi rất phiền.
Trương Dương nói: Kiều lão không có việc gì.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội gặp phải bất luận chuyện gì đều là phong ba không sợ hãi, ông sẽ không đem suy nghĩ trong trái tim nói cho chúng ta biết, người có tuổi, nhất sợ cũng là kích thích.
Trương Dương nói: Bằng Phi, anh có phải là lo lắng lời đồn này?
Kiều Bằng Phi tại trước mặt Trương Dương cũng không có giấu diếm, hắn gật đầu nói: Không biết là ai bịa đặt, chửi bới danh dự của Kiều gia chúng tôi, nếu như để cho tôi tìm được người này, tôi nhất định không tha cho hắn.
Trương Dương nói: Thanh giả tự thanh, những tin đồn này, hà tất gì phải đi tính toán? Nếu như anh thật sự tính toán, cuối cùng chỉ có thể phá hủy tâm tình của mình.
Kiều Bằng Phi nói: Trương Dương, cậu đối với chuyện này thấy thế nào?
Trương Dương nói: Không tin, Mộng Viện là bạn bè vĩnh viễn của tôi, anh cũng vậy.
Kiều Bằng Phi nói: Bắt đầu từ chuyện của Bằng Cử ca, cũng là một âm mưu, có người đang gây chuyện với Kiều gia chúng tôi, không chỉ là âm mưu.
Trương Dương nói: Có câu nói cũng đúng, hắn cường mặc hắn cường gió mát vẫn thổi qua núi, hắn hoành mặc hắn hoành, trăng sáng vẫn chiếu lên sông, lời đồn đãi càng nhiều, càng phải giữ tâm tính bình tĩnh, tôi hiện tại mới phát hiện ra một đạo lý, trên đời này chuyện gì cũng không thể nghiêm túc, nếu như nghiêm túc, thì anh sai rồi.
Kiều Bằng Phi cười nói: Không phải nói, trên đời này sợ nhất là hai chữ nghiêm túc sao?
Trương Dương nói: Nghiêm túc cũng phải tìm đúng mục tiêu, không biết mục tiêu là ai, anh phân cao thấp với ai? Cũng không thể phân cao thấp cùng toàn bộ thế giới?
Kiều Bằng Phi nói: Cậu mới phân cao thấp cùng toàn bộ thế giới đấy. Hắn nhìn phương hướng xe của thương vụ, thấy ông nội từ trong xe đi ra, cùng đi nhìn một chút.
Kiều lão thấy hai người bọn họ dưới tàng cây nói chuyện phiếm, cũng cười cười, đi tới bọn họ.
Hai người đứng dậy đi qua đón, Kiều lão nói: Ngồi đi.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, ông có mệt hay không?
Kiều lão lắc đầu nói: Không mệt, lâu như vậy không đi ra, vừa ra cảm giác rất mới mẻ.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, chờ ông đi Tân Hải chơi vài ngày, con đi qua tiếp ông, cùng ngài đi Giang thành bên kia.
Kiều lão nói: Con đó, vừa rồi đi Xuân Dương tiền nhiệm vẫn là thành thật đem công tác làm tốt, chuyện của ông không cần con quản, Trương Dương phụ trách chiêu đãi ông, Mộng Viện cũng ở bên kia. Nói đến đây, Kiều lão dừng lại một chút, nhìn bọn họ nói: Hai đứa không đem tin tức ông tới Bình Hải nói cho Mộng Viện chứ?
Trương Dương nói: Ngài đã đặc biệt dặn dò, cho tôi thêm một lá gan tôi cũng không dám nói.
Kiều lão cười nói: Tôi đáng sợ như thế?
Kiều Bằng Phi nói: Không phải đáng sợ, là đại tràng cường đại, bọn con tôn thờ ông.
Kiều lão nở nụ cười ha ha: Tên nhóc này, cũng học miệng lưỡi trơn tru của Trương Dương.
Trương đại quan nhân cái này oan uổng : Kiều lão, lời này của ngài là không công bằng, hắn miệng lưỡi trơn tru không liên quan đến tôi, là bản thân thiên phú hắn cho phép, tôi cái này gọi là mồm miệng thông minh, cái loại miệng lưỡi trơn tru của hắn là khác nhau.
Kiều Bằng Phi nói: Trương Dương ơi Trương Dương, uổng công chúng ta là huynh đệ, thời khắc mấu chốt, cậu bán đứng tôi.
Kiều lão thấy bọn họ đấu võ mồm, lộ ra nụ cười hiểu ý, mấy người trẻ tuổi này khiến cho ông nhớ tới mình lúc trẻ, ông cũng có trải qua cái thời kì tinh thần phấn chấn bồng bột thanh xuân sục sôi, nhưng hôm nay, trong bất tri bất giác, ông đã đi tới hoàng hôn của nhân sinh. Kiều lão nói: Trên đời này trân quý nhất cũng là tình bạn, mấy đứa đi càng lâu trên con đường này, sẽ phát hiện tình bạn càng ngày càng đáng quý.
Trương Dương nói: Lão nhân gia yên tâm, sau này chúng tôi sẽ trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau phát triển, cấu kết với nhau làm việc xấu, thông đồng làm bậy.
Kiều lão nghe được hai câu nói cuối cùng của hắn không khỏi lại nở nụ cười: Cậu đó, mới đầu còn đàng hoàng, nhưng càng nói càng kỳ cục.
`
Trương Dương cười cười.
Một người bên kia lại mắng: Má nó, lão thiên gia đúng là đui mù, thứ tốt đều cho chó ăn cả.
Liễu Đan Thần nghe nói như thế, mặt cũng đỏ lên, người này nói quá khó chịu.
Trương đại quan nhân nghe đến đó, sao còn kiềm chế được. Xem ra tố chất toàn dân đều đợi đề cao. Thấy hắn đứng dậy. Liễu Đan Thần nhanh chóng đứng lên: Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.
Trương Dương phất phất tay nói: Ông chủ, tính tiền!
Ông chủ đã đi tới.
Ba người bên cạnh cực kỳ khinh miệt nhìn Trương Dương. Có người phum một ngụm nước bọt lên mặt đất, ghen ghét, trần trụi ghen ghét.
Trương đại quan nhân cũng không có lập tức phát tác. Liễu Đan Thần vốn định giành tính tiền, Trương Dương ngăn cản cô ấy, hướng ông chủ nói: Ông chủ, bao nhiêu tiền, tính luôn cho bàn của ba anh bạn bên kia luôn.
Liễu Đan Thần có chút không giải thích được nhìn Trương Dương, không rõ ràng vì sao người ta mắng hắn, mà hắn còn giúp tính tiền cho những người đó.
Ba người đó nghe nói Trương Dương muốn tính tiền cho mình, một người bên trong mắng: Ai con mẹ nó thèm, lão tử có tiền!
Trương Dương mỉm cười gật đầu. Rút năm trăm đồng tiền mặt đưa cho ông chủ, sau đó cùng Liễu Đan Thần rời đi, đường hắn lựa chọn là đi qua bên cạnh ba người kia, Liễu Đan Thần không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, phương tâm thấp thỏm bất an.
Trương đại quan nhân dùng truyền âm nhập mật hướng Liễu Đan Thần nói: Đi phía trước chờ tôi! Vừa dứt lời, hắn đã túm lấy đầu của một trong ba, hung hăng đè xuống mặt bàn. Một người còn chưa có đứng dậy, Trương Dương đã chụp lấy chai rượu trên bàn, Beng! một tiếng đập vào đầu hắn, người còn lại nắm ghế lên: Mẹ nó. . .
Nói còn chưa dứt lời, một quyền của Trương đại quan nhân đã nện lên mặt của hắn. Đánh cho thằng nhãi này mặt mày nở hoa, đặt mông ngồi trên mặt đất. Chưa đến nửa phút, Trương đại quan nhân đã đem ba tên nói năng lỗ mãng đánh ngã xuống đất. Nhìn ba người ngã xuống đất rên rỉ, Trương Dương lắc đầu, thở dài nói: Trên đời này sao nhiều người bị coi thường như vậy?
Liễu Đan Thần từ việc vừa rồi Trương Dương bảo cô ấy đi trước thì sớm có dự liệu, hiện tại quả nhiên nghiệm chứng.
Trương Dương giúp đỡ trả tiền là có mục đích, hiện tại ba tên này bị hắn đánh cho kêu rên, sợ rằng ngay cả năng lực trả tiền cũng không có.
Liễu Đan Thần lái xe máy đi tới bên cạnh Trương Dương, Trương Dương ngồi ở phía sau, cười nói: Đi nhanh lên, như thế này cảnh sát sẽ tới!
Liễu Đan Thần cũng không nhịn được cười nói: Cái tính này của ngài thật sự không tốt.
Trương đại quan nhân nói: Trách tôi sao? Chuyện tôi không làm qua bọn họ dựa vào cái gì nói lung tung!
Liễu Đan Thần nghe thế nào cũng đều không được tự nhiên, cái gì gọi là chuyện không làm qua? Da mặt của thằng nhãi này hình như có chút dày!
Trương đại quan nhân cũng không cho rằng mặt mình da dày, hắn cho rằng đây là một loại biểu hiện của tố chất tâm lý.
Đi đường dài với Kiều lão cũng không phải lần đầu tiên, Trương Dương thuận tiện kiểm tra thân thể cho Kiều lão, tình trạng thân thể của Kiều lão rất tốt, tâm tình tựa như cũng tốt, thoạt nhìn cũng không có bị tin đồn gần đây ảnh hưởng. Thế nhưng Trương Dương cảm giác được cái này chỉ là mặt ngoài, tâm tình của Kiều lão khẳng định không vui vẻ giống thoạt nhìn, hơn nữa tin đồn nhất định tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nếu không lần này ông sẽ không đi đến Tân Hải một chuyến.
Kiều Bằng Phi tâm tình không tốt, hắn không có cái loại cảnh giới của ông nội, tin tức Kiều Mộng Viện không phải là con gái ruột của bác gần đây làm phức tạp hắn, cái này không chỉ là chuyện của bác, cũng quan hệ đến danh dự của Kiều gia, Kiều Bằng Phi vài lần đều muốn hỏi ông nội chân tướng chuyện này, thế nhưng thấy thần tình trấn định bình thản chịu đựng gian khổ của ông nội, hắn lại bỏ đi ý niệm trong đầu.
Bọn họ lái hai chiếc xe đi ra, Kiều Bằng Phi lái xe jeep của mình, Trương Dương cùng Kiều lão ngồi ở trong xe thương vụ của hắn. Buổi trưa tại trạm nghỉ ngơi Lỗ Nam, Trương Dương và Kiều Bằng Phi đi ra ngoài, Kiều Bằng Phi nói: Lần này tôi sẽ không đi Tân Hải, ông nội cũng không cho tôi đi theo, cậu giúp tôi chiếu cố lão nhân gia.
Trương Dương cười nói: Không thành vấn đề, với tôi anh còn không tin được sao?
Kiều Bằng Phi nói: Không phải không tin cậu, mà là gần đây xảy ra nhiều chuyện, khiến cho lòng tôi rất phiền.
Trương Dương nói: Kiều lão không có việc gì.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội gặp phải bất luận chuyện gì đều là phong ba không sợ hãi, ông sẽ không đem suy nghĩ trong trái tim nói cho chúng ta biết, người có tuổi, nhất sợ cũng là kích thích.
Trương Dương nói: Bằng Phi, anh có phải là lo lắng lời đồn này?
Kiều Bằng Phi tại trước mặt Trương Dương cũng không có giấu diếm, hắn gật đầu nói: Không biết là ai bịa đặt, chửi bới danh dự của Kiều gia chúng tôi, nếu như để cho tôi tìm được người này, tôi nhất định không tha cho hắn.
Trương Dương nói: Thanh giả tự thanh, những tin đồn này, hà tất gì phải đi tính toán? Nếu như anh thật sự tính toán, cuối cùng chỉ có thể phá hủy tâm tình của mình.
Kiều Bằng Phi nói: Trương Dương, cậu đối với chuyện này thấy thế nào?
Trương Dương nói: Không tin, Mộng Viện là bạn bè vĩnh viễn của tôi, anh cũng vậy.
Kiều Bằng Phi nói: Bắt đầu từ chuyện của Bằng Cử ca, cũng là một âm mưu, có người đang gây chuyện với Kiều gia chúng tôi, không chỉ là âm mưu.
Trương Dương nói: Có câu nói cũng đúng, hắn cường mặc hắn cường gió mát vẫn thổi qua núi, hắn hoành mặc hắn hoành, trăng sáng vẫn chiếu lên sông, lời đồn đãi càng nhiều, càng phải giữ tâm tính bình tĩnh, tôi hiện tại mới phát hiện ra một đạo lý, trên đời này chuyện gì cũng không thể nghiêm túc, nếu như nghiêm túc, thì anh sai rồi.
Kiều Bằng Phi cười nói: Không phải nói, trên đời này sợ nhất là hai chữ nghiêm túc sao?
Trương Dương nói: Nghiêm túc cũng phải tìm đúng mục tiêu, không biết mục tiêu là ai, anh phân cao thấp với ai? Cũng không thể phân cao thấp cùng toàn bộ thế giới?
Kiều Bằng Phi nói: Cậu mới phân cao thấp cùng toàn bộ thế giới đấy. Hắn nhìn phương hướng xe của thương vụ, thấy ông nội từ trong xe đi ra, cùng đi nhìn một chút.
Kiều lão thấy hai người bọn họ dưới tàng cây nói chuyện phiếm, cũng cười cười, đi tới bọn họ.
Hai người đứng dậy đi qua đón, Kiều lão nói: Ngồi đi.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, ông có mệt hay không?
Kiều lão lắc đầu nói: Không mệt, lâu như vậy không đi ra, vừa ra cảm giác rất mới mẻ.
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, chờ ông đi Tân Hải chơi vài ngày, con đi qua tiếp ông, cùng ngài đi Giang thành bên kia.
Kiều lão nói: Con đó, vừa rồi đi Xuân Dương tiền nhiệm vẫn là thành thật đem công tác làm tốt, chuyện của ông không cần con quản, Trương Dương phụ trách chiêu đãi ông, Mộng Viện cũng ở bên kia. Nói đến đây, Kiều lão dừng lại một chút, nhìn bọn họ nói: Hai đứa không đem tin tức ông tới Bình Hải nói cho Mộng Viện chứ?
Trương Dương nói: Ngài đã đặc biệt dặn dò, cho tôi thêm một lá gan tôi cũng không dám nói.
Kiều lão cười nói: Tôi đáng sợ như thế?
Kiều Bằng Phi nói: Không phải đáng sợ, là đại tràng cường đại, bọn con tôn thờ ông.
Kiều lão nở nụ cười ha ha: Tên nhóc này, cũng học miệng lưỡi trơn tru của Trương Dương.
Trương đại quan nhân cái này oan uổng : Kiều lão, lời này của ngài là không công bằng, hắn miệng lưỡi trơn tru không liên quan đến tôi, là bản thân thiên phú hắn cho phép, tôi cái này gọi là mồm miệng thông minh, cái loại miệng lưỡi trơn tru của hắn là khác nhau.
Kiều Bằng Phi nói: Trương Dương ơi Trương Dương, uổng công chúng ta là huynh đệ, thời khắc mấu chốt, cậu bán đứng tôi.
Kiều lão thấy bọn họ đấu võ mồm, lộ ra nụ cười hiểu ý, mấy người trẻ tuổi này khiến cho ông nhớ tới mình lúc trẻ, ông cũng có trải qua cái thời kì tinh thần phấn chấn bồng bột thanh xuân sục sôi, nhưng hôm nay, trong bất tri bất giác, ông đã đi tới hoàng hôn của nhân sinh. Kiều lão nói: Trên đời này trân quý nhất cũng là tình bạn, mấy đứa đi càng lâu trên con đường này, sẽ phát hiện tình bạn càng ngày càng đáng quý.
Trương Dương nói: Lão nhân gia yên tâm, sau này chúng tôi sẽ trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau phát triển, cấu kết với nhau làm việc xấu, thông đồng làm bậy.
Kiều lão nghe được hai câu nói cuối cùng của hắn không khỏi lại nở nụ cười: Cậu đó, mới đầu còn đàng hoàng, nhưng càng nói càng kỳ cục.
`
/2583
|