Người đầu tiên Trần Khải nghĩ đến chính là Trương Dương, hắn nói khẽ: Có phải tên họ Trương hay không!
Trần Cương lắc đầu nói: Tôi đã thử hắn rồi, chuyện này chắc không phải hắn làm, ít nhất trước mắt hắn cũng không cần phải đối phó tôi.
Trần Khải nói: Liệu có phiền phức lắm không?
Trần Cương nói: Mặc dù có người tố cáo tôi nhưng Ủy ban kỷ luật tỉnh chắc không có chứng cớ xác thực, nếu không hiện tại hiện tại cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.
Trần Khải nói: Đại ca, anh có nghe nói phó bí thư Lưu Diễm Hồng của Ủy ban kỷ luật tỉnh gặp tai nạn xe cộ không?
Trần Cương gật đầu. Lập tức lại thở dài: Đúng là phiền toái.
Trần Khải nói: Nữ nhân này mạng thật sự là quá cứng, từ trên vách núi cao như vậy ngã xuống mà không ngờ không ngã chết cô ta!
Trần Cương có chút bất mãn nhìn em trai: Những lời này chớ có nói linh tinh, hiện ở bên ngoài đều cho rằng đây không phải là là tai nạn giao thông bất ngờ, nói có người thiết kế mưu hại tổ công tác của Ủy ban kỷ luật.
Trần Khải nói: Cái này thì có liên quan gì tới chúng ta? Không phải chúng ta làm thì sợ cái gì?
Trần Cương nói: Anh chớ quên, Lưu Diễm Hồng đến Bắc Cảng ít nhiều có chút liên quan tới tôi. Hiện tại cô ta xảy ra chuyện, khó tránh khỏi sẽ có một số người hoài nghi đến trên người tôi.
Trần Khải thở dài nói: Anh, Bắc Cảng không phải là nơi nên ở lâu, đã đến lúc nên hạ quyết định rồi. Từ lần trước sau khi bị Trương Dương nắm thóp, Trần Khải liền có suy nghĩ muốn rời khỏi nước.
Trần Cương nói: Còn muốn chạy ư? Nào có dễ dàng như vậy? Anh cho rằng Trương Dương sẽ ngồi yên à? Tôi dám nói hắn vâng đang rình mò tôi đấy.
Trần Khải tức giận nói: Thật sự không biết hắn muốn làm gì? Rõ ràng đã nắm được thóp của chúng ta, nhưng lại không dồn chúng ta vào chỗ chết. Hắn rốt cuộc muốn gì từ trên người chúng ta? Muốn dày vò chúng ta ư?
Trần Cương nói: Hắn muốn lợi dụng chúng ta, chính là vì chúng ta còn giá trị tồn tại cho nên hắn mới không đưa chứng cứ nắm trong tay về chúng ta ra ngoài.
Trần Khải nói: Anh, em không chịu nổi nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy em cũng sẽ phát điên mất, cứ như có một người cầm dao kề vào cổ em vậy, nhưng lại không cho em biết con dao này lúc nào thì hạ xuống, chỉ sợ hắn còn chưa giết chúng ta, chúng ta đã bị dày vò đến phát điên rồi.
Trần Cương nói: Đi là biện pháp duy nhất của chúng ta. Tiểu Khải, chúng ta phải đẩy nhanh tiến trình.
Lưu Diễm Hồng mặc dù gặp chuyện không may ở Xuân Dương, nhưng sự cố lần này lại khiến rất nhiều người phía Bắc Cảng cảm thấy kinh hãi, huynh đệ Viên gia cũng là một trong số đó, sau khi biết được Lưu Diễm Hồng trọng thương ở Xuân Dương. Viên Hiếu Công ngay lập tức triệu tập mấy huynh đệ của hắn tới nhà của lão Tứ Viên Hiếu Thương, nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại vợ và con trai của Viên Hiếu Thương đã tới Australia, trong nhà chỉ còn lại mỗi hắn, thương lượng chuyện cũng tiện, trước đây bọn họ thường tới biệt thự ở núi Hải Đăng của lão Nhị Viên Hiếu Nông. Nhưng từ sau khi Viên Hiếu Nông bao dưỡng tình phụ Lưu Điềm ở đó, huynh đệ liền không muốn tới chỗ đó nữa.
Viên Hiếu Nông tối hôm đó là người tới muộn nhất, cách thời gian ước định hơn hai mươi phút hắn mới bước vào cửa nhà của Viên Hiếu Thương, miệng không ngừng giải thích: Tắc đường, Bắc Cảng gần đây không biết là làm sao nữa? Ngày nào cũng có tắc đường.
Lão Tam Viên Hiếu Binh cười một tiếng nhưng không nói gì.
Viên Hiếu Nông lại không vui: Lão Tam, cậu cười cái gì?
Viên Hiếu Binh nói: Em vui!
Viên Hiếu Công hừ lạnh một tiếng: Cậu đừng bỏ thời gian đưa gái đi mua sắm nữa thì sẽ không trùng hợp gặp tắc đường đâu.
Ặc.
Viên Hiếu Công bực mình khoát tay, hiển nhiên không muốn nghe hắn tiếp tục giải thích.
Viên Hiếu Thương vỗ vỗ vai Viên Hiếu Nông: Nhị ca, đừng giải thích, đại ca trên đường tới đât đã nhìn thấy anh ở Bách Môn khẩu, xách túi to túi nhỏ, là mua đồ cho Lưu Điềm hả?
Viên Hiếu Nông giờ mới hiểu vì sao mấy anh em nhìn thấy mình thì đều lộ ra vẻ quái dị, hắn cười nói: Hôm nay là sinh nhật cô ta.
Viên Hiếu Binh lại bật cười.
Viên Hiếu Nông lúc này có chút lúng túng, da mặt nóng lên, hắn biết mấy huynh đệ đều phản đối hắn đi lại với Lưu Điềm, hôm nay không khéo lại mở họp phê bình.
Viên Hiếu Công thì không nói với hắn mà bảo: Phó bí thư Ủy ban kỷ luật Tỉnh, thính trưởng thính giám sát Lưu Diễm Hồng trên đường tới Kinh Sơn xảy ra chuyện, hiện tại bên trên đang hoài nghi chuyện này là cố ý mưu sát, một số người của Bắc Cảng bị liệt vào đối tượng trọng điểm hoài nghi.
Viên Hiếu Binh nói: Lần này cả Bắc Cảng lại thần hồn nát thần tính rồi.
Viên Hiếu Công nói: Tôi gọi các cậu tới đây là nhắc nhở các cậu làm việc nhất định phải cẩn thận, phó bí thư của Ủy ban kỷ luật Ủy ban kỷ luật gặp chuyện không may, đã chấn động tới cao tầng, tôi thấy lần này cần sẽ động tới Bắc Cảng thật sự đó.
Viên Hiếu Nông nói: Cô ta xảy ra chuyện ở Xuân Dương vì sao lại nghi Bắc Cảng? Chẳng lẽ hoài nghi có người trong Bắc Cảng làm ư?
Viên Hiếu Công nói: Đoạn thời gian gần đây, tố cáo nhằm vào ban lãnh đạo Bắc Cảng rất nhiều, Ủy ban kỷ luật tỉnh sở dĩ trong khoảng thời gian ngắn lại phái ra tổ công tác tới Bắc Cảng, là để tìm hiểu việc này, Lưu Diễm Hồng vừa ly khai Bắc Cảng, ở ngay trên đường đã gặp chuyện không may, cấp trên hoài nghi chuyện này có liên quan tới một số người của Bắc Cảng cũng là rất bình thường.
Viên Hiếu Binh nói: Bắc Cảng thực sự là không yên ổn, hai huynh đệ Đinh Cao Sơn chết chưa được bao lâu, hiện tại chuyện của Lưu Diễm Hồng cũng hoài nghi có liên quan tới Bắc Cảng, tôi thấy Bắc Cảng không có ai có lá gan lớn như vậy đâu, động tới phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh? Trừ phi là không muốn lăn lộn nữa.
Viên Hiếu Công nói: Bất kể là ai làm thì chuyện này cũng đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng. Cấp trên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Không tra ra manh mối của chuyện này thì tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
Viên Hiếu Nông nói: Đại ca, thật ra anh không cần quá lo lắng, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới anh em ta, chúng ta có làm gì đâu? Lưu Diễm Hồng cho dù chết cũng chẳng liên quan gì tới một sợi lông của chúng ta cả.
Một câu của hắn lại chọc giận Viên Hiếu Công, Viên Hiếu Công tức giận nói: Thúi lắm! Cậu bao giờ mới có thể nhìn xa một chút hả? Cậu có hiểu cái gì gọi là thành môn thất hỏa không? Khi huynh đệ Đinh gia chết anh vui sướng khi người gặp họa, Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may anh cho rằng chuyện không liên quan tới mình thì cứ việc ăn no ngũ kỹ, xin anh hãy dùng đầu óc của mình một chút, việc này nếu đã có liên quan tới Bắc Cảng thì cấp trên sẽ nhìn Bắc Cảng thế nào? Một loạt chuyện này rất có thể đã chọc giận cao tầng, khiến cho bọn họ hạ quyết định phải tra ra ngọn nghành chuyện của Bắc Cảng, chẳng lẽ cậu cho rằng chúng ta có thể chỉ lo thân mình được ư?
Viên Hiếu Nông không còn gì để nói.
Viên Hiếu Công nói: Trước đây tôi dạy cậu thế nào? Tôi bảo cậu trong khoảng thời gian này cần phải bảo trì nhún mình, cậu xem cậu làm gì? Toàn bộ Bắc Cảng ai chẳng biết Viên Hiếu Nông cậu phong lưu nhiều tiền? Ai chẳng biết cậu vì một nữ nhân mà có thể tiêu tiền như nước?
Viên Hiếu Nông nói: Đại ca...em...em cũng không làm gì mà?
Viên Hiếu Công tức giận nói: Tiền của cậu từ đâu mà có? Có phải là không cần người khác tra không ? Cậu có thể giải thích rõ nguồn gốc thu nhập của cậu không? Cậu thông minh hơn người khác hay là có năng lực hơn người khác?
Viên Hiếu Nông cắn cắn môi, hắn có chút không thể chịu đựng được nữa rồi, lớn tiếng nói: Đại ca! Tôi biết anh khinh thường tôi, mấy người đều khinh thường tôi!
Viên Hiếu Binh tức giận nói: Lão Nhị, anh nói bậy bạ gì đó?
Viên Hiếu Nông giận dữ đứng dậy: Tôi nói sai à? Trong lòng các anh, mấy người các anh mới là anh em ruột, tôi có là gì đâu? Đầu óc không nhanh nhạy, còn ham tài ham sắc, tôi chỉ là gánh nặng trong mấy anh em thôi.
Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, không ai nghĩ anh như vậy cả.
Viên Hiếu Nông ra sức lắc đầu: Tôi vẫn không ngu đến mức đó, có một số chuyện tôi minh bạch.
Viên Hiếu Binh muốn lôi hắn ra ngoài, để tránh chọc giận đại ca thêm. Viên Hiếu Công lại nói: Để hắn nói!
Viên Hiếu Nông nói: Tôi có ngày hôm nay không phải dựa vào các anh, tôi cũng vào sinh ra tử khổ cực mà có được thành quả, lão đại, tôi biết anh mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố chúng tôi, nhưng những gì mà tôi có hôm nay không phải tất cả đều nhờ anh bố thí, anh mắng tôi tôi nhịn, anh bảo anh là đại ca của tôi, nhưng anh dựa vào gì mà khoa tay múa chân sinh hoạt cá nhân của tôi? Dựa vào gì?
Viên Hiếu Thương tiến lên kéo hắn: Nhị ca, anh bớt cãi đi.
Viên Hiếu Nông lớn tiếng nói: Không phải là vì nữ nhân ư? Tôi liều cả nửa đời người là vì cái gì? Vì kiếm tiền? Kiếm tiền là để làm gì? Còn không phải là vì hưởng thụ ư?
Viên Hiếu Công nói: Bất kỳ chuyện gì cũng phải có chừng mực, anh cũng muốn thích làm gì thì làm, nhưng anh sống trên đời không thể không cân nhắc tới cảm thụ của người khác, phải biết rằng trên thế giới này không chỉ có mỗi anh, anh còn có thân nhân, còn có bằng hữu!
Viên Hiếu Nông gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái: Đại ca, lời đường hoàng tôi nghe nhiều lắm rồi, tôi chả sợ gì cả, chết tôi cũng không sợ, là bản thân anh sợ thôi, anh là người sợ mất nhất trong chúng tôi.
Mày câm mồm! Viên Hiếu Công giận dữ hét.
Viên Hiếu Nông nói: Anh sợ mất danh dự, sợ mất địa vị, sợ...
Viên Hiếu Binh không đợi hắn nói hết câu, xông lên đấm cho Viên Hiếu Nông ngã ngửa ra sau, Viên Hiếu Thương vội vàng tiến lên ôm lấy lão Tam.
Viên Hiếu Nông chậm rãi ngồi dậy, lau máu tươi trên miệng, hắn nhìn nhìn, sau đó bật cười, nói khẽ: Đáng đánh, các anh mới là huynh đệ... Hắn lảo đảo đứng lên đi ra cửa.
Trần Cương lắc đầu nói: Tôi đã thử hắn rồi, chuyện này chắc không phải hắn làm, ít nhất trước mắt hắn cũng không cần phải đối phó tôi.
Trần Khải nói: Liệu có phiền phức lắm không?
Trần Cương nói: Mặc dù có người tố cáo tôi nhưng Ủy ban kỷ luật tỉnh chắc không có chứng cớ xác thực, nếu không hiện tại hiện tại cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.
Trần Khải nói: Đại ca, anh có nghe nói phó bí thư Lưu Diễm Hồng của Ủy ban kỷ luật tỉnh gặp tai nạn xe cộ không?
Trần Cương gật đầu. Lập tức lại thở dài: Đúng là phiền toái.
Trần Khải nói: Nữ nhân này mạng thật sự là quá cứng, từ trên vách núi cao như vậy ngã xuống mà không ngờ không ngã chết cô ta!
Trần Cương có chút bất mãn nhìn em trai: Những lời này chớ có nói linh tinh, hiện ở bên ngoài đều cho rằng đây không phải là là tai nạn giao thông bất ngờ, nói có người thiết kế mưu hại tổ công tác của Ủy ban kỷ luật.
Trần Khải nói: Cái này thì có liên quan gì tới chúng ta? Không phải chúng ta làm thì sợ cái gì?
Trần Cương nói: Anh chớ quên, Lưu Diễm Hồng đến Bắc Cảng ít nhiều có chút liên quan tới tôi. Hiện tại cô ta xảy ra chuyện, khó tránh khỏi sẽ có một số người hoài nghi đến trên người tôi.
Trần Khải thở dài nói: Anh, Bắc Cảng không phải là nơi nên ở lâu, đã đến lúc nên hạ quyết định rồi. Từ lần trước sau khi bị Trương Dương nắm thóp, Trần Khải liền có suy nghĩ muốn rời khỏi nước.
Trần Cương nói: Còn muốn chạy ư? Nào có dễ dàng như vậy? Anh cho rằng Trương Dương sẽ ngồi yên à? Tôi dám nói hắn vâng đang rình mò tôi đấy.
Trần Khải tức giận nói: Thật sự không biết hắn muốn làm gì? Rõ ràng đã nắm được thóp của chúng ta, nhưng lại không dồn chúng ta vào chỗ chết. Hắn rốt cuộc muốn gì từ trên người chúng ta? Muốn dày vò chúng ta ư?
Trần Cương nói: Hắn muốn lợi dụng chúng ta, chính là vì chúng ta còn giá trị tồn tại cho nên hắn mới không đưa chứng cứ nắm trong tay về chúng ta ra ngoài.
Trần Khải nói: Anh, em không chịu nổi nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy em cũng sẽ phát điên mất, cứ như có một người cầm dao kề vào cổ em vậy, nhưng lại không cho em biết con dao này lúc nào thì hạ xuống, chỉ sợ hắn còn chưa giết chúng ta, chúng ta đã bị dày vò đến phát điên rồi.
Trần Cương nói: Đi là biện pháp duy nhất của chúng ta. Tiểu Khải, chúng ta phải đẩy nhanh tiến trình.
Lưu Diễm Hồng mặc dù gặp chuyện không may ở Xuân Dương, nhưng sự cố lần này lại khiến rất nhiều người phía Bắc Cảng cảm thấy kinh hãi, huynh đệ Viên gia cũng là một trong số đó, sau khi biết được Lưu Diễm Hồng trọng thương ở Xuân Dương. Viên Hiếu Công ngay lập tức triệu tập mấy huynh đệ của hắn tới nhà của lão Tứ Viên Hiếu Thương, nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại vợ và con trai của Viên Hiếu Thương đã tới Australia, trong nhà chỉ còn lại mỗi hắn, thương lượng chuyện cũng tiện, trước đây bọn họ thường tới biệt thự ở núi Hải Đăng của lão Nhị Viên Hiếu Nông. Nhưng từ sau khi Viên Hiếu Nông bao dưỡng tình phụ Lưu Điềm ở đó, huynh đệ liền không muốn tới chỗ đó nữa.
Viên Hiếu Nông tối hôm đó là người tới muộn nhất, cách thời gian ước định hơn hai mươi phút hắn mới bước vào cửa nhà của Viên Hiếu Thương, miệng không ngừng giải thích: Tắc đường, Bắc Cảng gần đây không biết là làm sao nữa? Ngày nào cũng có tắc đường.
Lão Tam Viên Hiếu Binh cười một tiếng nhưng không nói gì.
Viên Hiếu Nông lại không vui: Lão Tam, cậu cười cái gì?
Viên Hiếu Binh nói: Em vui!
Viên Hiếu Công hừ lạnh một tiếng: Cậu đừng bỏ thời gian đưa gái đi mua sắm nữa thì sẽ không trùng hợp gặp tắc đường đâu.
Ặc.
Viên Hiếu Công bực mình khoát tay, hiển nhiên không muốn nghe hắn tiếp tục giải thích.
Viên Hiếu Thương vỗ vỗ vai Viên Hiếu Nông: Nhị ca, đừng giải thích, đại ca trên đường tới đât đã nhìn thấy anh ở Bách Môn khẩu, xách túi to túi nhỏ, là mua đồ cho Lưu Điềm hả?
Viên Hiếu Nông giờ mới hiểu vì sao mấy anh em nhìn thấy mình thì đều lộ ra vẻ quái dị, hắn cười nói: Hôm nay là sinh nhật cô ta.
Viên Hiếu Binh lại bật cười.
Viên Hiếu Nông lúc này có chút lúng túng, da mặt nóng lên, hắn biết mấy huynh đệ đều phản đối hắn đi lại với Lưu Điềm, hôm nay không khéo lại mở họp phê bình.
Viên Hiếu Công thì không nói với hắn mà bảo: Phó bí thư Ủy ban kỷ luật Tỉnh, thính trưởng thính giám sát Lưu Diễm Hồng trên đường tới Kinh Sơn xảy ra chuyện, hiện tại bên trên đang hoài nghi chuyện này là cố ý mưu sát, một số người của Bắc Cảng bị liệt vào đối tượng trọng điểm hoài nghi.
Viên Hiếu Binh nói: Lần này cả Bắc Cảng lại thần hồn nát thần tính rồi.
Viên Hiếu Công nói: Tôi gọi các cậu tới đây là nhắc nhở các cậu làm việc nhất định phải cẩn thận, phó bí thư của Ủy ban kỷ luật Ủy ban kỷ luật gặp chuyện không may, đã chấn động tới cao tầng, tôi thấy lần này cần sẽ động tới Bắc Cảng thật sự đó.
Viên Hiếu Nông nói: Cô ta xảy ra chuyện ở Xuân Dương vì sao lại nghi Bắc Cảng? Chẳng lẽ hoài nghi có người trong Bắc Cảng làm ư?
Viên Hiếu Công nói: Đoạn thời gian gần đây, tố cáo nhằm vào ban lãnh đạo Bắc Cảng rất nhiều, Ủy ban kỷ luật tỉnh sở dĩ trong khoảng thời gian ngắn lại phái ra tổ công tác tới Bắc Cảng, là để tìm hiểu việc này, Lưu Diễm Hồng vừa ly khai Bắc Cảng, ở ngay trên đường đã gặp chuyện không may, cấp trên hoài nghi chuyện này có liên quan tới một số người của Bắc Cảng cũng là rất bình thường.
Viên Hiếu Binh nói: Bắc Cảng thực sự là không yên ổn, hai huynh đệ Đinh Cao Sơn chết chưa được bao lâu, hiện tại chuyện của Lưu Diễm Hồng cũng hoài nghi có liên quan tới Bắc Cảng, tôi thấy Bắc Cảng không có ai có lá gan lớn như vậy đâu, động tới phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh? Trừ phi là không muốn lăn lộn nữa.
Viên Hiếu Công nói: Bất kể là ai làm thì chuyện này cũng đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng. Cấp trên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Không tra ra manh mối của chuyện này thì tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
Viên Hiếu Nông nói: Đại ca, thật ra anh không cần quá lo lắng, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới anh em ta, chúng ta có làm gì đâu? Lưu Diễm Hồng cho dù chết cũng chẳng liên quan gì tới một sợi lông của chúng ta cả.
Một câu của hắn lại chọc giận Viên Hiếu Công, Viên Hiếu Công tức giận nói: Thúi lắm! Cậu bao giờ mới có thể nhìn xa một chút hả? Cậu có hiểu cái gì gọi là thành môn thất hỏa không? Khi huynh đệ Đinh gia chết anh vui sướng khi người gặp họa, Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may anh cho rằng chuyện không liên quan tới mình thì cứ việc ăn no ngũ kỹ, xin anh hãy dùng đầu óc của mình một chút, việc này nếu đã có liên quan tới Bắc Cảng thì cấp trên sẽ nhìn Bắc Cảng thế nào? Một loạt chuyện này rất có thể đã chọc giận cao tầng, khiến cho bọn họ hạ quyết định phải tra ra ngọn nghành chuyện của Bắc Cảng, chẳng lẽ cậu cho rằng chúng ta có thể chỉ lo thân mình được ư?
Viên Hiếu Nông không còn gì để nói.
Viên Hiếu Công nói: Trước đây tôi dạy cậu thế nào? Tôi bảo cậu trong khoảng thời gian này cần phải bảo trì nhún mình, cậu xem cậu làm gì? Toàn bộ Bắc Cảng ai chẳng biết Viên Hiếu Nông cậu phong lưu nhiều tiền? Ai chẳng biết cậu vì một nữ nhân mà có thể tiêu tiền như nước?
Viên Hiếu Nông nói: Đại ca...em...em cũng không làm gì mà?
Viên Hiếu Công tức giận nói: Tiền của cậu từ đâu mà có? Có phải là không cần người khác tra không ? Cậu có thể giải thích rõ nguồn gốc thu nhập của cậu không? Cậu thông minh hơn người khác hay là có năng lực hơn người khác?
Viên Hiếu Nông cắn cắn môi, hắn có chút không thể chịu đựng được nữa rồi, lớn tiếng nói: Đại ca! Tôi biết anh khinh thường tôi, mấy người đều khinh thường tôi!
Viên Hiếu Binh tức giận nói: Lão Nhị, anh nói bậy bạ gì đó?
Viên Hiếu Nông giận dữ đứng dậy: Tôi nói sai à? Trong lòng các anh, mấy người các anh mới là anh em ruột, tôi có là gì đâu? Đầu óc không nhanh nhạy, còn ham tài ham sắc, tôi chỉ là gánh nặng trong mấy anh em thôi.
Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, không ai nghĩ anh như vậy cả.
Viên Hiếu Nông ra sức lắc đầu: Tôi vẫn không ngu đến mức đó, có một số chuyện tôi minh bạch.
Viên Hiếu Binh muốn lôi hắn ra ngoài, để tránh chọc giận đại ca thêm. Viên Hiếu Công lại nói: Để hắn nói!
Viên Hiếu Nông nói: Tôi có ngày hôm nay không phải dựa vào các anh, tôi cũng vào sinh ra tử khổ cực mà có được thành quả, lão đại, tôi biết anh mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố chúng tôi, nhưng những gì mà tôi có hôm nay không phải tất cả đều nhờ anh bố thí, anh mắng tôi tôi nhịn, anh bảo anh là đại ca của tôi, nhưng anh dựa vào gì mà khoa tay múa chân sinh hoạt cá nhân của tôi? Dựa vào gì?
Viên Hiếu Thương tiến lên kéo hắn: Nhị ca, anh bớt cãi đi.
Viên Hiếu Nông lớn tiếng nói: Không phải là vì nữ nhân ư? Tôi liều cả nửa đời người là vì cái gì? Vì kiếm tiền? Kiếm tiền là để làm gì? Còn không phải là vì hưởng thụ ư?
Viên Hiếu Công nói: Bất kỳ chuyện gì cũng phải có chừng mực, anh cũng muốn thích làm gì thì làm, nhưng anh sống trên đời không thể không cân nhắc tới cảm thụ của người khác, phải biết rằng trên thế giới này không chỉ có mỗi anh, anh còn có thân nhân, còn có bằng hữu!
Viên Hiếu Nông gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái: Đại ca, lời đường hoàng tôi nghe nhiều lắm rồi, tôi chả sợ gì cả, chết tôi cũng không sợ, là bản thân anh sợ thôi, anh là người sợ mất nhất trong chúng tôi.
Mày câm mồm! Viên Hiếu Công giận dữ hét.
Viên Hiếu Nông nói: Anh sợ mất danh dự, sợ mất địa vị, sợ...
Viên Hiếu Binh không đợi hắn nói hết câu, xông lên đấm cho Viên Hiếu Nông ngã ngửa ra sau, Viên Hiếu Thương vội vàng tiến lên ôm lấy lão Tam.
Viên Hiếu Nông chậm rãi ngồi dậy, lau máu tươi trên miệng, hắn nhìn nhìn, sau đó bật cười, nói khẽ: Đáng đánh, các anh mới là huynh đệ... Hắn lảo đảo đứng lên đi ra cửa.
/2583
|