Tống Hoài Minh nói khẽ: Vấn đề của Bắc Cảng tôi đã sớm nghe thấy rồi, cũng một mực không hề từ bỏ tiến hành điều tra ban lãnh đạo Bắc Cảng, nhưng tiến triển không lớn, thủy chung không tìm thấy được mấu chốt chân chính, đồng chí Diễm Hồng từng đề nghị với tôi, để cậu giúp điều tra vấn đề của Bắc Cảng, tôi không hề đồng ý, bởi vì tôi cảm giác chuyện này quan hệ tới quá nhiều, phiêu lưu quá lớn, không khéo sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của cậu, trong chuyện này, tôi thừa nhận tôi có tư tâm. Y vỗ vỗ vào lan can, nhìn bầu trời xa xa rồi thở dài, nói: Vấn đề của đồng chí Diễm Hồng không đơn giản như vậy, có lẽ không phải là hành vi trả thù như chúng ta nhìn thấy ngoài mặt, mà là có người muốn lợi dụng chuyện này để tập trung sự chú ý của chúng ta tới Bắc Cảng, nội tình trong đó nhất định rất phức tạp.
Trương Dương nói: cháu sẽ giúp chú giải quyết chuyện này.
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: cậu không cần làm gì cho tôi cả, Trương Dương, có những lúc, tôi thậm chí suy nghĩ, nếu cậu là con tôi thì tôi sẽ không lựa chọn cho cậu phát triển theo con đường này.
Trương Dương nói: Tốt xấu cũng coi như là một nửa mà.
Tống Hoài Minh không khỏi bật cười, con rể cũng là một nửa con trai, những lời này của Trương Dương nói vô cùng chính xác, Tống Hoài Minh nói: cậu định đi mãi trên con đường này ư?
Trương Dương ăn ngay nói thật: Không biết! Hắn đã mất đi hứng thú lúc trước đối với quan trường, hiện tại nghĩ đến nhiều nhất chính là làm như thế nào để vẽ ra cuộc sống gia đình tương lai của mình, từ sau khi Tần Thanh mang thai, nguyện vọng trở về với gia đình của Trương đại quan nhân trở nên càng ngày càng mãnh liệt, ham muốn quyền lực trong lòng trở nên càng lúc càng mờ nhạt.
Tống Hoài Minh nói: Người ta cả đời khẳng định không thể chỉ làm một chuyện, nhưng làm một chuyện thì phải làm thật tốt.
Trương Dương nói: Lưu thính từng nói với tôi tình huống của Bắc Cảng vô cùng phức tạp, muốn phá cục nhất định phải dấn thân vào trong cuộc.
Tống Hoài Minh yên lặng đứng đó, qua một hồi lâu mới nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương, nói khẽ: cậu quyết định vậy ư?
Trương Dương nói: Quyết định vậy, cháu hiểu Bắc Cảng hơn so với bất kỳ ai.
Tống Hoài Minh nói: Yên Nhiên không nhìn lầm cậu, cậu là người có trách nhiệm.
Trương đại quan nhân bất giác có chút nóng mặt, mình không tính là người có trách nhiệm, mắt thấy đã trở thành cha của hai đứa nhỏ mà vẫn phải giấu diếm, hắn cũng muốn thổ lộ, nhưng hắn không dám, làm thế nào có thể giữ thăng bằng bát nước tình cảm này, thật sự là rất không dễ dàng.
Tống Hoài Minh nói: Về sau bất kể phát sinh chuyện gì, cứ trực tiếp báo cáo với tôi.
Sau lần nói chuyện này với Tống Hoài Minh, Trương Dương càng kiên định muốn tra ra manh mối vấn đề của Bắc Cảng, hắn mời hai người Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí tới Đông Giang, nhà máy khí tu mà Triệu Thiên Tài và Viên Ba cùng mở hiện giờ đã đi vào quỹ đạo, thằng cha này nhàn rỗi không có việc gì làm, trong khoảng thời gian này cũng bắt đầu cân nhắc tới du lịch thế giới, so với hắn, Ngũ Đắc Chí an phận hơn rất nhiều, hắn rất ít ra ngoài hoạt động, nếu không phải Trương Dương tìm hắn thì hắn cũng lười chẳng muốn rời khỏi nơi công tác của mình.
Trương Dương thông qua quan hệ của giúp Ngũ Đắc Chí liên hệ với một chuyên gia chỉnh hình, đã nói trong thời gian ngắn nhất sẽ tới trong nước mổ cho hắn, hắn cùng đã nói qua chuyện này với Ngũ Đắc Chí, Ngũ Đắc Chí cũng không có hứng thú lắm với chuyện này, hắn nhẹ giọng thở dài nói: Tôi hiện tại đã thích ứng với khuôn mặt này rồi, nếu lại thay đổi thì chỉ sợ tôi sẽ mất đi chính tôi.
Trương Dương nói: “Anh trước giờ không hề mất đi chính mình, chỉ chẳng qua là anh phong bế mình lại thôi. Bác sĩ chỉnh hình đó là chuyên gia đứng đầu quốc tế, bằng hữu của tôi khó khăn lắm mới mời được người ta, tôi đã liên hệ rồi, anh theo tôi về Tân Hải, anh sẽ ở bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải, địa điểm phẫu thuật cũng là ở đây.
Ngũ Đắc Chí nói: Tôi đều chấp nhận hiện thực rồi, anh hà tất phải phí tâm.
Trương Dương cười cười không nói gì, thật ra là là không đành lòng nhìn Ngũ Đắc Chí phong bế mình như vậy, từ sau khi hắn bị hủy dung, đã cắt đứt liên hệ với Đồng Tú Tú, Trương Dương biết trong lòng Ngũ Đắc Chí thủy chung không thể quên được Đồng Tú Tú, chỉ là bởi vì hắn xấu hổ mình xấu xí, cho nên mới cự tuyệt tình cảm của Đồng Tú Tú, nếu lần này có thể giúp hắn khôi phục bộ dạng trước đây, có lẽ Ngũ Đắc Chí sẽ lấy lại được sự tự tin.
Trương Dương nói: Tôi giúp anh cũng có giá cả đấy, gần đây tôi trong công tác gặp một số phiền toái, muốn hai anh tới Tân Hải giúp tôi.
Triệu Thiên Tài cười nói: Tôi đã sớm biết trong thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, bí thư Trương khẳng định có việc mà.
Trương Dương nói: Đừng có coi tôi như con buôn thế, cả đám là anh em mà, tôi gặp phiền phức, trước tiên đương nhiên là nhớ tới các huynh đệ của mình.
Triệu Thiên Tài nói: Đừng có làm thần bí như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?
Trương Dương cười nói: Hiện tại không thể nói được, sau này các anh ắt biết, tóm lại anh cứ yên tâm, tôi khẳng định sẽ không làm chuyện lừa bằng hữu của mình.
Ngũ Đắc Chí nói: Anh tốt nhất cứ nói rõ ràng ra đi, lần trước bị anh ép tới Bắc Triều Tiên, lần này không đơn giản như vậy chứ?
Trương Dương cười nói: Tôi cam đoan, lần này ở ngay trong nước thôi, ở ngay Bắc Cảng này, hai người các anh giúp tôi một chút, thuận tiện hít thở khí biển, phơi nắng tắm nắng, nhẹ nhàng như nghỉ ngơi thôi.
Triệu Thiên Tài nói: Thực sự có chuyện tốt như vậy ư?
Ngũ Đắc Chí nói: Nhân sinh của tôi gần đây quả thực là quá thái bình nhạt hẽo, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù là anh lừa tôi thì tôi cũng không có tổn thất gì.
Triệu Thiên Tài nói: Anh đi làm phẫu thuật, bên cạnh luôn phải có người chiếu cố, vì tình bạn của chúng ta, tôi sẽ đi cùng anh.
Ngũ Đắc Chí lắc đầu nói: Tôi vẫn chưa quyết định có nhận nhân tình này của bí thư Trương hay không mà. Hắn nhìn Trương Dương một cái rồi nói: Anh vẫn chưa nói cho tôi biết là ai giúp tìm bác sĩ?
Kim Mẫn Nhi! Trương đại quan nhân chớp chớp mắt: Anh yên tâm, tuyệt đối không phải là Đồng Tú Tú.
Thật sao?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi lừa anh làm gì, từ lần trước sau khi các anh bị thương tôi cũng chưa từng gặp cô ta.
Trương đại quan nhân không nói thật, tuy rằng người giúp mời bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ hàng đầu thế giới là Kim Mẫn Nhi, nhưng phương diện sưu tập tư liệu và người chủ động nhắc tới chuyện này lại là Đồng Tú Tú, sau khi hắn nói với Ngũ Đắc Chí chuyện này không lâu thì liền gặp mặt Đồng Tú Tú.
Sau khi Trương đại quan nhân rời khỏi Quốc An, cơ hồ không tiếp xúc với người của bọn họ nữa, gặp mặt Đồng Tú Tú cũng không phải là bởi vì quan hệ công tác, hắn đã định vị Đồng Tú Tú là bằng hữu của mình, bọn họ gặp mặt cũng là vì Ngũ Đắc Chí.
Đồng Tú Tú khôi phục rất tốt, vụ nổ lần trước không hề lưu lại bất kỳ vết sẹo nào cho cô ta, nhưng lại để lại cho cô ta vết thương và đau xót bao lớn, cô ta đã thử hàn gắn tình cảm giữa mình và Ngũ Đắc Chí, nhưng Ngũ Đắc Chí lại xa lánh cô ta, từ sau khi bị thương, liền lạnh lùng xa cách cô ta, Đồng Tú Tú biết đây không phải là bổn ý của hắn, Ngũ Đắc Chí là vì vụ nổ mà tàn phế hủy dung, sinh ra tâm lý tự ti nghiêm trọng.
Khi Trương Dương tới quán cà phê Lam Mạn, Đồng Tú Tú đã ngồi đây phơi nắng được một lúc, nhìn thấy Trương Dương, cô ta mỉm cười vẫy vẫy tay, nhưng Trương Dương vẫn rất dễ dàng từ trong hai mắt cô ta tìm được sự ưu thương ẩn sâu.
Trương đại quan nhân cười cười ngồi xuống đối diện cô ta, sau đó theo thói quen quan sát bốn phía.
Đồng Tú Tú nói khẽ: Cà phê hay là trà?
Trương Dương nói: Trà! Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt đã lướt qua mỗi một ngóc ngách của quán cà phê.
Đồng Tú Tú cười nói: Vẫn cảnh giác như vậy à, lo lắng có người theo dõi anh ư?
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi là một cán bộ bình thường, nào có ai thèm theo dõi tôi, ngược lại là anh cô, cơ cấu tổ chức của các cô nghiêm mật như vậy, nhất cử nhất động chỉ sợ cũng bị giám thị.
Thở dài thở dài: Sau chuyện lần trước, tổ chức đã cho tôi vài nhiệm vụ, tôi đều làm rất không tốt, cuối năm ngoái tôi còn bị thương, nằm hơn một tháng ở bệnh viện.
Trương Dương nhìn Đồng Tú Tú, có chút đồng tình nói: Vụ nổ lần đó đã để lại ám ảnh trong lòng cô ư?
Đồng Tú Tú gật đầu, nhẹ nhàng quấy cốc cà phê trước mặt, nói: Tôi chỉ cần nhắm mắt lại là trước mắt sẽ hiện lên tình cảnh vụ nổ ngày đó, tôi không thể đảm nhiệm công tác của Quốc An nữa, sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo tôi sẽ lựa chọn tạm rời cương vị công tác, hiện tại tôi và Quốc An đã không có bất kỳ liên quan gì.
Trương Dương kinh ngạc nhìn cô ta, hắn không biết Đồng Tú Tú xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đồng Tú Tú nói: Tôi hiện tại ở Đông Giang, làm huấn luyện viên thể dục thẩm mỹ cho một trung tâm.
Trương Dương nói: Ngũ Đắc Chí cũng không biết à?
Đồng Tú Tú nói: Tôi tới Nam Tích thăm hắn , từ rất xa, không để hắn phát hiện, cuộc sống hiện tại của hắn rât yên ổn, tôi không muốn bởi vì sự xuất hiện của tôi mà quấy rầy đến sự yên tĩnh của hắn.
Trương Dương nói: cháu sẽ giúp chú giải quyết chuyện này.
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: cậu không cần làm gì cho tôi cả, Trương Dương, có những lúc, tôi thậm chí suy nghĩ, nếu cậu là con tôi thì tôi sẽ không lựa chọn cho cậu phát triển theo con đường này.
Trương Dương nói: Tốt xấu cũng coi như là một nửa mà.
Tống Hoài Minh không khỏi bật cười, con rể cũng là một nửa con trai, những lời này của Trương Dương nói vô cùng chính xác, Tống Hoài Minh nói: cậu định đi mãi trên con đường này ư?
Trương Dương ăn ngay nói thật: Không biết! Hắn đã mất đi hứng thú lúc trước đối với quan trường, hiện tại nghĩ đến nhiều nhất chính là làm như thế nào để vẽ ra cuộc sống gia đình tương lai của mình, từ sau khi Tần Thanh mang thai, nguyện vọng trở về với gia đình của Trương đại quan nhân trở nên càng ngày càng mãnh liệt, ham muốn quyền lực trong lòng trở nên càng lúc càng mờ nhạt.
Tống Hoài Minh nói: Người ta cả đời khẳng định không thể chỉ làm một chuyện, nhưng làm một chuyện thì phải làm thật tốt.
Trương Dương nói: Lưu thính từng nói với tôi tình huống của Bắc Cảng vô cùng phức tạp, muốn phá cục nhất định phải dấn thân vào trong cuộc.
Tống Hoài Minh yên lặng đứng đó, qua một hồi lâu mới nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương, nói khẽ: cậu quyết định vậy ư?
Trương Dương nói: Quyết định vậy, cháu hiểu Bắc Cảng hơn so với bất kỳ ai.
Tống Hoài Minh nói: Yên Nhiên không nhìn lầm cậu, cậu là người có trách nhiệm.
Trương đại quan nhân bất giác có chút nóng mặt, mình không tính là người có trách nhiệm, mắt thấy đã trở thành cha của hai đứa nhỏ mà vẫn phải giấu diếm, hắn cũng muốn thổ lộ, nhưng hắn không dám, làm thế nào có thể giữ thăng bằng bát nước tình cảm này, thật sự là rất không dễ dàng.
Tống Hoài Minh nói: Về sau bất kể phát sinh chuyện gì, cứ trực tiếp báo cáo với tôi.
Sau lần nói chuyện này với Tống Hoài Minh, Trương Dương càng kiên định muốn tra ra manh mối vấn đề của Bắc Cảng, hắn mời hai người Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí tới Đông Giang, nhà máy khí tu mà Triệu Thiên Tài và Viên Ba cùng mở hiện giờ đã đi vào quỹ đạo, thằng cha này nhàn rỗi không có việc gì làm, trong khoảng thời gian này cũng bắt đầu cân nhắc tới du lịch thế giới, so với hắn, Ngũ Đắc Chí an phận hơn rất nhiều, hắn rất ít ra ngoài hoạt động, nếu không phải Trương Dương tìm hắn thì hắn cũng lười chẳng muốn rời khỏi nơi công tác của mình.
Trương Dương thông qua quan hệ của giúp Ngũ Đắc Chí liên hệ với một chuyên gia chỉnh hình, đã nói trong thời gian ngắn nhất sẽ tới trong nước mổ cho hắn, hắn cùng đã nói qua chuyện này với Ngũ Đắc Chí, Ngũ Đắc Chí cũng không có hứng thú lắm với chuyện này, hắn nhẹ giọng thở dài nói: Tôi hiện tại đã thích ứng với khuôn mặt này rồi, nếu lại thay đổi thì chỉ sợ tôi sẽ mất đi chính tôi.
Trương Dương nói: “Anh trước giờ không hề mất đi chính mình, chỉ chẳng qua là anh phong bế mình lại thôi. Bác sĩ chỉnh hình đó là chuyên gia đứng đầu quốc tế, bằng hữu của tôi khó khăn lắm mới mời được người ta, tôi đã liên hệ rồi, anh theo tôi về Tân Hải, anh sẽ ở bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải, địa điểm phẫu thuật cũng là ở đây.
Ngũ Đắc Chí nói: Tôi đều chấp nhận hiện thực rồi, anh hà tất phải phí tâm.
Trương Dương cười cười không nói gì, thật ra là là không đành lòng nhìn Ngũ Đắc Chí phong bế mình như vậy, từ sau khi hắn bị hủy dung, đã cắt đứt liên hệ với Đồng Tú Tú, Trương Dương biết trong lòng Ngũ Đắc Chí thủy chung không thể quên được Đồng Tú Tú, chỉ là bởi vì hắn xấu hổ mình xấu xí, cho nên mới cự tuyệt tình cảm của Đồng Tú Tú, nếu lần này có thể giúp hắn khôi phục bộ dạng trước đây, có lẽ Ngũ Đắc Chí sẽ lấy lại được sự tự tin.
Trương Dương nói: Tôi giúp anh cũng có giá cả đấy, gần đây tôi trong công tác gặp một số phiền toái, muốn hai anh tới Tân Hải giúp tôi.
Triệu Thiên Tài cười nói: Tôi đã sớm biết trong thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, bí thư Trương khẳng định có việc mà.
Trương Dương nói: Đừng có coi tôi như con buôn thế, cả đám là anh em mà, tôi gặp phiền phức, trước tiên đương nhiên là nhớ tới các huynh đệ của mình.
Triệu Thiên Tài nói: Đừng có làm thần bí như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?
Trương Dương cười nói: Hiện tại không thể nói được, sau này các anh ắt biết, tóm lại anh cứ yên tâm, tôi khẳng định sẽ không làm chuyện lừa bằng hữu của mình.
Ngũ Đắc Chí nói: Anh tốt nhất cứ nói rõ ràng ra đi, lần trước bị anh ép tới Bắc Triều Tiên, lần này không đơn giản như vậy chứ?
Trương Dương cười nói: Tôi cam đoan, lần này ở ngay trong nước thôi, ở ngay Bắc Cảng này, hai người các anh giúp tôi một chút, thuận tiện hít thở khí biển, phơi nắng tắm nắng, nhẹ nhàng như nghỉ ngơi thôi.
Triệu Thiên Tài nói: Thực sự có chuyện tốt như vậy ư?
Ngũ Đắc Chí nói: Nhân sinh của tôi gần đây quả thực là quá thái bình nhạt hẽo, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù là anh lừa tôi thì tôi cũng không có tổn thất gì.
Triệu Thiên Tài nói: Anh đi làm phẫu thuật, bên cạnh luôn phải có người chiếu cố, vì tình bạn của chúng ta, tôi sẽ đi cùng anh.
Ngũ Đắc Chí lắc đầu nói: Tôi vẫn chưa quyết định có nhận nhân tình này của bí thư Trương hay không mà. Hắn nhìn Trương Dương một cái rồi nói: Anh vẫn chưa nói cho tôi biết là ai giúp tìm bác sĩ?
Kim Mẫn Nhi! Trương đại quan nhân chớp chớp mắt: Anh yên tâm, tuyệt đối không phải là Đồng Tú Tú.
Thật sao?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi lừa anh làm gì, từ lần trước sau khi các anh bị thương tôi cũng chưa từng gặp cô ta.
Trương đại quan nhân không nói thật, tuy rằng người giúp mời bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ hàng đầu thế giới là Kim Mẫn Nhi, nhưng phương diện sưu tập tư liệu và người chủ động nhắc tới chuyện này lại là Đồng Tú Tú, sau khi hắn nói với Ngũ Đắc Chí chuyện này không lâu thì liền gặp mặt Đồng Tú Tú.
Sau khi Trương đại quan nhân rời khỏi Quốc An, cơ hồ không tiếp xúc với người của bọn họ nữa, gặp mặt Đồng Tú Tú cũng không phải là bởi vì quan hệ công tác, hắn đã định vị Đồng Tú Tú là bằng hữu của mình, bọn họ gặp mặt cũng là vì Ngũ Đắc Chí.
Đồng Tú Tú khôi phục rất tốt, vụ nổ lần trước không hề lưu lại bất kỳ vết sẹo nào cho cô ta, nhưng lại để lại cho cô ta vết thương và đau xót bao lớn, cô ta đã thử hàn gắn tình cảm giữa mình và Ngũ Đắc Chí, nhưng Ngũ Đắc Chí lại xa lánh cô ta, từ sau khi bị thương, liền lạnh lùng xa cách cô ta, Đồng Tú Tú biết đây không phải là bổn ý của hắn, Ngũ Đắc Chí là vì vụ nổ mà tàn phế hủy dung, sinh ra tâm lý tự ti nghiêm trọng.
Khi Trương Dương tới quán cà phê Lam Mạn, Đồng Tú Tú đã ngồi đây phơi nắng được một lúc, nhìn thấy Trương Dương, cô ta mỉm cười vẫy vẫy tay, nhưng Trương Dương vẫn rất dễ dàng từ trong hai mắt cô ta tìm được sự ưu thương ẩn sâu.
Trương đại quan nhân cười cười ngồi xuống đối diện cô ta, sau đó theo thói quen quan sát bốn phía.
Đồng Tú Tú nói khẽ: Cà phê hay là trà?
Trương Dương nói: Trà! Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt đã lướt qua mỗi một ngóc ngách của quán cà phê.
Đồng Tú Tú cười nói: Vẫn cảnh giác như vậy à, lo lắng có người theo dõi anh ư?
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi là một cán bộ bình thường, nào có ai thèm theo dõi tôi, ngược lại là anh cô, cơ cấu tổ chức của các cô nghiêm mật như vậy, nhất cử nhất động chỉ sợ cũng bị giám thị.
Thở dài thở dài: Sau chuyện lần trước, tổ chức đã cho tôi vài nhiệm vụ, tôi đều làm rất không tốt, cuối năm ngoái tôi còn bị thương, nằm hơn một tháng ở bệnh viện.
Trương Dương nhìn Đồng Tú Tú, có chút đồng tình nói: Vụ nổ lần đó đã để lại ám ảnh trong lòng cô ư?
Đồng Tú Tú gật đầu, nhẹ nhàng quấy cốc cà phê trước mặt, nói: Tôi chỉ cần nhắm mắt lại là trước mắt sẽ hiện lên tình cảnh vụ nổ ngày đó, tôi không thể đảm nhiệm công tác của Quốc An nữa, sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo tôi sẽ lựa chọn tạm rời cương vị công tác, hiện tại tôi và Quốc An đã không có bất kỳ liên quan gì.
Trương Dương kinh ngạc nhìn cô ta, hắn không biết Đồng Tú Tú xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đồng Tú Tú nói: Tôi hiện tại ở Đông Giang, làm huấn luyện viên thể dục thẩm mỹ cho một trung tâm.
Trương Dương nói: Ngũ Đắc Chí cũng không biết à?
Đồng Tú Tú nói: Tôi tới Nam Tích thăm hắn , từ rất xa, không để hắn phát hiện, cuộc sống hiện tại của hắn rât yên ổn, tôi không muốn bởi vì sự xuất hiện của tôi mà quấy rầy đến sự yên tĩnh của hắn.
/2583
|