Trương đại quan nhân ở trước mặt lãnh đạo như vậy bất giác có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng rồi nói: Vị đồng chí này, anh hiểu lầm rồi, ai nói chúng tôi bán cảng cho người Nhật Bản? chúng tôi là hợp tác với Nhật thương, biên chế và đãi ngộ của các anh đều sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Một thanh âm trong đám người vang lên: Gạt người à, ai chẳng biết lúc chiến tranh kháng Nhật còn nói cái gì thuyết Đại Đông Á, cũng là hợp tác, nhưng tính chất căn bản chính là xâm lược, chính là bán nước!
Trương đại quan nhân tức giận nói: Ai ở đó nói hưu nói vượn thế, đứng ra cho tôi!
Đám công nhân kia đồng thời tiến vài bước về phía trước, rất có tư thế cùng tiến cùng thoái.
Cung Kì Vĩ nói: Mọi người đừng kích động, đối với tình huống mà mọi người phản ánh chúng tôi nhất định sẽ coi trọng, có một điểm tôi muốn mọi người yên tâm, đảng của chúng ta, chính phủ của chúng ta trước giờ đều đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu, chúng tôi không thể bán đứng lợi ích của các anh, càng không thể càng không thể bán đứng lợi ích quốc gia.
Dưới sự khuyên bảo của Bàng Kim Quý, khó khăn lắm đám công nhân này mới về cương vị.
Sắc mặt của Hạng Thành trở nên rất khó coi, sau đó y đề xuất muốn tới thôn công nhân, mục đích của Hạng Thành rõ ràng là hành vi thị sát, Trương Dương đã đưa ra một kết luận, Hạng Thành nhất định đã nắm giữ được tình huống cụ thể bên này, nếu không cũng sẽ không đùng một cái đột nhiên tập kích, Trương Dương bước chậm lại, đi ngang với Trần Cương, Trần Cương nói khẽ: Tôi cũng không biết chuyện hắn muốn tới thị sát. Hắn là đang giải thích với Trương Dương rằng mình không biết gì cả.
Sau khi thị sát xong thôn công nhân, tất cả mọi người tới phòng họp của cảng Phước Long, Hạng Thành vứt vấn đề cho Cung Kì Vĩ, y nói khẽ: Đồng chí Kì Vĩ, phương diện này là anh phân quản, anh nói vài câu đi.
Cung Kì Vĩ hắng giọng nói: Nếu bí thư Hạng bảo tôi nói, vậy tôi xin nói vài câu. Tình huống thị sát hôm nay Khiến tôi vô cùng không hài lòng, tỉnh lý đã đặt khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải Tân Hải, là tín nhiệm các anh. Nhưng các anh để tay lên ngực tự hỏi xem, có phụ lòng tin nhiệm này hay không?
Trương Dương không nói gì, hai tay bưng chén trà tựa hồ nghĩ ra gì đó.
Cung Kì Vĩ nói: Hôm nay tới đây thị sát, cũng không phải chúng tôi nổi hứng nhất thời, mà là chúng tôi nhận được rất nhiều phản ánh, cho tới nay, tôi tôi rất tín nhiệm ban lãnh đạo thành phố Tân Hải các anh, cho rằng các anh có có năng lực làm tốt chuyện của mình, nhưng tình trạng hôm nay lại khiến tôi cảm thấy thất vọng, tôi tin mọi người đa số đều có chung suy nghĩ với tôi.
Hạng Thành ở bên cạnh gật đầu. Hiển nhiên là công nhận cách nói của Cung Kì Vĩ. Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ không chút lưu tình lên án mạnh mẽ ban lãnh đạo thành phố Tân Hải khiến y cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trương Dương nói: Đám công nhân này căn bản không biết tình huống, chuyện mà bọn họ nói cũng không phải là sự thật.
Cung Kì Vĩ nói: Cái gì gọi là sự thật? Cái chúng ta nhìn thấy mới là sự thật, công nhân vì sao không biết tình huống? Bởi vì các anh công tác bất lực. Bởi vì các anh không làm tốt công tác của mình. Không có được sự công nhận và lý giải của người dân, Trương Dương. Tôi đã sớm nói qua với anh, làm việc đừng có hấp tấp, phải thật kiên định chắc chắn, phải thể nghiệm và quan sát dân tình, mắt đừng chỉ chăm chú vào chính tích. Những lời này của Cung Kì Vĩ nói rất nặng, ngay cả Hạng Thành cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, Cung Kì Vĩ ở nhiều người như vậy nhiều người như vậy căn bản không cho Trương Dương mặt mũi, với tính tình kiệt ngạo bất tuân của Trương Dương chưa chắc đã chịu phục.
Quả nhiên, Trương Dương lập tức nói: Cái gì gọi là mắt tôi chỉ chăm chú vào chính tích, phó bí thư Cung, tôi làm mỗi chuyện đều không trái với lương tâm của mình, tôi thừa nhận trong công tác có chỗ thiếu xót, nhưng anh không thể bởi vì một chuyện nhỏ mà phủ định tất cả cố gắng của tôi, đây là điều không không công bình với ban lãnh đạo thành phố Tân Hải chúng tôi.
Cung Kì Vĩ hiển nhiên có chút tức giận: Trương Dương, anh cho rằng là việc nhỏ ư? Các công nhân vì sao có oán khí lớn như vậy? Việc xây dựng trái phép của thôn Công nhân anh có nhìn thấy hay không? Thân là người trưởng quan địa phương, anh dám nói anh không có trách nhiệm đối với tất cả những điều này không? Một cảng Phước Long nho nhỏ mà anh còn làm không sao thì sao có thể quản lý cả Tân Hải lớn như vậy?
Trương Dương nói: Phó bí thư Cung, ngài thấy tôi quản không tốt thì ngài dạy tôi nên làm như thế nào đi, nói thì dễ, nhưng khi làm thì thường thường rất khó, chuyện của Tân Hải tôi có thể xử lý tốt, không nhọc ngài lo. Những lời này của thằng cha này cũng cuồng ngạo vô cùng.
Hạng Thành cũng không nhịn được muốn mắng hắn vài câu, nhưng hôm nay đã ném củ khoai lang nóng cho Cung Kì Vĩ, hắn mừng rỡ ở bên cạnh sống chết mặc bây.
Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương, thái độ này của anh là gì thế? Anh có thể xử lý tốt ư? Anh có thể xử lý tốt thì liệu có nhiều công nhân như vậy gây sự không? Anh có thể xử lý tốt, thì nhà đầu tư phía Nhật liệu có đến thị lý kháng nghị hay không? Những gì mà chúng tôi hôm nay nhìn thấy nghe thấy có thể khiến người ta hài lòng hay không?
Trương Dương nói: Phó bí thư Cung, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác, con người của tôi thế nào thì trong lòng anh còn không rõ ư? Hôm nay anh nói những lời này là không công bằng, anh chỉ nhìn thấy một số hiện tượng bên ngoài liền phủ định thành tích công tác của chúng tôi, anh căn bản không nhìn thấy cố gắng mà chúng tôi làm ra.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi tin vào hai mắt của mình.
Trương Dương nói: Thứ nhìn thấy chưa chắc đã là thật, những người làm lãnh đạo lớn các anh cao cao tại thượng, chưa chắc có thể thấy rõ ràng được Tân Hải.
Cung Kì Vĩ tức giận tới nỗi sắc mặt tái xanh.
Hạng Thành cảm thấy mình cần phải nói một câu, y thở dài: Trương Dương, anh là không đủ khiêm tốn, những lời mà đồng chí Kì Vĩ nói cũng là điều mà tôi muốn nói, anh nói anh cố gắng, tôi thừa nhận, trong chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, anh đúng là đã công, nhưng anh không thể cứ nắm lấy công lao của quá khứ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu được đặt ở Tân Hải chỉ là bước đầu tiên, xây dựng tốt khu bảo lưu thuế nhập khẩu mới là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta, anh nói đúng không hả?
Trương Dương nói: Tôi ở đây cam đoan với các vị lãnh đạo, chuyện này tôi sẽ mau chóng giải quyết.
Hạng Thành Hạng Thành nói: Tôi tin anh có năng lực như vậy, tôi hy vọng anh có thể nói được thì làm được, mau chóng khống chế cục diện, đừng để tình thế phát triển càng ngày càng tệ.
Sau khi hội nghị kế thúc, Trương đại quan nhân mặt xám mày tro đi theo phía sau lãnh đạo, trong ấn tượng của Trần Cương chưa bao giờ thấy hắn uất ức như vậy, Trần Cương thả chậm bước chân, đi song song với hắn, thuận tiện an ủi hắn vài câu, Trần Cương cho rằng Trương Dương gần đây gặp vận xui, vụ giết Tang Bối Bối tất nhiên cũng tính vào trong đó, hiện tại lại gặp chuyện cảng Phước Long, xem ra không ai có thể vĩnh viễn gặp may mắn, cho dù là Trương Dương cũng không ngoại lệ.
Trần Cương nói: Những công nhân này đúng là kỳ cục, sao lại chọn lúc này để phản ánh tình huống, căn bản là vượt cấp.
Trương Dương nói: Bọn họ không quản chuyện vượt cấp hay không vượt cấp đâu, giờ thì hay rồi, coi tôi là quân bán nước.
Trần Cương cười nói: Anh cũng đừng để trong lòng, tôi thấy các lãnh đạo hôm nay là luận sự không luận người.
Trương Dương cảm thán nói: Tôi hôm nay xem như đã nhìn rõ rồi, trên quan trường chỉ có lợi ích vĩnh hằng chứ không có bằng hữu vĩnh viễn.
Trần Cương cười cười, lúc này thư ký Giang Nhạc của Cung Kì Vĩ đi tới, hắn hiển nhiên có chút e ngại Trương Dương, ánh mắt lấp lánh, tới trước mặt Trương Dương rụt rè nói: Bí thư Trương, bí thư Cung bảo anh viết một bản báo cáo về tình huống của cảng Phước Long.
Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Giang Nhạc nói: Viết con mẹ mày!
Giang Nhạc ngây ra một thoáng, lập tức mặt đỏ bừng: Anh... Anh... Sao mắng chửi người ta như vậy?
Trương Dương tức giận nói: Cút đi! Đi được bao xa thì đi bấy nhiêu xa, đừng để bố mày nhìn thấy mày nữa!
Trần Cương đương nhiên biết Trương Dương phản cảm đối với Giang Nhạc, nghĩ thầm thằng ôn Giang Nhạc này đúng là không có mắt, biết rõ Trương Dương lúc này tâm tình không tốt, lại còn đi tới, không phải là muốn ăn đòn ư?
Giang Nhạc không biết sao lại to gan ra, nói khẽ: Anh sao lại lấy tôi ra trút giận, có giỏi thì đi tìm bí thư Cung ấy! Những lời này của hắn lập tức châm ngòi lửa giận của Trương đại quan nhân.
Trương đại quan nhân vung tay tát cho hắn một cái, không đợi Giang Nhạc có phản ứng đã bồi thêm một cước.
Trần Cương cũng không ngờ hắn dám ở trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy đánh người, vội vàng xông lên ôm lấy Trương Dương.
Trương đại quan nhân xuống tay cũng khá thâm, đánh cho Giang Nhạc mặt nở hoa, đến lúc này Trương đại quan nhân của mọi người đều bị hấp dẫn tới đây. Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, Trương Dương tuy rằng là đánh Giang Nhạc, nhưng ở trong mắt người khác chẳng khác nào ngang nhiên mạo phạm Cung Kì Vĩ.
Một thanh âm trong đám người vang lên: Gạt người à, ai chẳng biết lúc chiến tranh kháng Nhật còn nói cái gì thuyết Đại Đông Á, cũng là hợp tác, nhưng tính chất căn bản chính là xâm lược, chính là bán nước!
Trương đại quan nhân tức giận nói: Ai ở đó nói hưu nói vượn thế, đứng ra cho tôi!
Đám công nhân kia đồng thời tiến vài bước về phía trước, rất có tư thế cùng tiến cùng thoái.
Cung Kì Vĩ nói: Mọi người đừng kích động, đối với tình huống mà mọi người phản ánh chúng tôi nhất định sẽ coi trọng, có một điểm tôi muốn mọi người yên tâm, đảng của chúng ta, chính phủ của chúng ta trước giờ đều đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu, chúng tôi không thể bán đứng lợi ích của các anh, càng không thể càng không thể bán đứng lợi ích quốc gia.
Dưới sự khuyên bảo của Bàng Kim Quý, khó khăn lắm đám công nhân này mới về cương vị.
Sắc mặt của Hạng Thành trở nên rất khó coi, sau đó y đề xuất muốn tới thôn công nhân, mục đích của Hạng Thành rõ ràng là hành vi thị sát, Trương Dương đã đưa ra một kết luận, Hạng Thành nhất định đã nắm giữ được tình huống cụ thể bên này, nếu không cũng sẽ không đùng một cái đột nhiên tập kích, Trương Dương bước chậm lại, đi ngang với Trần Cương, Trần Cương nói khẽ: Tôi cũng không biết chuyện hắn muốn tới thị sát. Hắn là đang giải thích với Trương Dương rằng mình không biết gì cả.
Sau khi thị sát xong thôn công nhân, tất cả mọi người tới phòng họp của cảng Phước Long, Hạng Thành vứt vấn đề cho Cung Kì Vĩ, y nói khẽ: Đồng chí Kì Vĩ, phương diện này là anh phân quản, anh nói vài câu đi.
Cung Kì Vĩ hắng giọng nói: Nếu bí thư Hạng bảo tôi nói, vậy tôi xin nói vài câu. Tình huống thị sát hôm nay Khiến tôi vô cùng không hài lòng, tỉnh lý đã đặt khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải Tân Hải, là tín nhiệm các anh. Nhưng các anh để tay lên ngực tự hỏi xem, có phụ lòng tin nhiệm này hay không?
Trương Dương không nói gì, hai tay bưng chén trà tựa hồ nghĩ ra gì đó.
Cung Kì Vĩ nói: Hôm nay tới đây thị sát, cũng không phải chúng tôi nổi hứng nhất thời, mà là chúng tôi nhận được rất nhiều phản ánh, cho tới nay, tôi tôi rất tín nhiệm ban lãnh đạo thành phố Tân Hải các anh, cho rằng các anh có có năng lực làm tốt chuyện của mình, nhưng tình trạng hôm nay lại khiến tôi cảm thấy thất vọng, tôi tin mọi người đa số đều có chung suy nghĩ với tôi.
Hạng Thành ở bên cạnh gật đầu. Hiển nhiên là công nhận cách nói của Cung Kì Vĩ. Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ không chút lưu tình lên án mạnh mẽ ban lãnh đạo thành phố Tân Hải khiến y cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trương Dương nói: Đám công nhân này căn bản không biết tình huống, chuyện mà bọn họ nói cũng không phải là sự thật.
Cung Kì Vĩ nói: Cái gì gọi là sự thật? Cái chúng ta nhìn thấy mới là sự thật, công nhân vì sao không biết tình huống? Bởi vì các anh công tác bất lực. Bởi vì các anh không làm tốt công tác của mình. Không có được sự công nhận và lý giải của người dân, Trương Dương. Tôi đã sớm nói qua với anh, làm việc đừng có hấp tấp, phải thật kiên định chắc chắn, phải thể nghiệm và quan sát dân tình, mắt đừng chỉ chăm chú vào chính tích. Những lời này của Cung Kì Vĩ nói rất nặng, ngay cả Hạng Thành cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, Cung Kì Vĩ ở nhiều người như vậy nhiều người như vậy căn bản không cho Trương Dương mặt mũi, với tính tình kiệt ngạo bất tuân của Trương Dương chưa chắc đã chịu phục.
Quả nhiên, Trương Dương lập tức nói: Cái gì gọi là mắt tôi chỉ chăm chú vào chính tích, phó bí thư Cung, tôi làm mỗi chuyện đều không trái với lương tâm của mình, tôi thừa nhận trong công tác có chỗ thiếu xót, nhưng anh không thể bởi vì một chuyện nhỏ mà phủ định tất cả cố gắng của tôi, đây là điều không không công bình với ban lãnh đạo thành phố Tân Hải chúng tôi.
Cung Kì Vĩ hiển nhiên có chút tức giận: Trương Dương, anh cho rằng là việc nhỏ ư? Các công nhân vì sao có oán khí lớn như vậy? Việc xây dựng trái phép của thôn Công nhân anh có nhìn thấy hay không? Thân là người trưởng quan địa phương, anh dám nói anh không có trách nhiệm đối với tất cả những điều này không? Một cảng Phước Long nho nhỏ mà anh còn làm không sao thì sao có thể quản lý cả Tân Hải lớn như vậy?
Trương Dương nói: Phó bí thư Cung, ngài thấy tôi quản không tốt thì ngài dạy tôi nên làm như thế nào đi, nói thì dễ, nhưng khi làm thì thường thường rất khó, chuyện của Tân Hải tôi có thể xử lý tốt, không nhọc ngài lo. Những lời này của thằng cha này cũng cuồng ngạo vô cùng.
Hạng Thành cũng không nhịn được muốn mắng hắn vài câu, nhưng hôm nay đã ném củ khoai lang nóng cho Cung Kì Vĩ, hắn mừng rỡ ở bên cạnh sống chết mặc bây.
Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương, thái độ này của anh là gì thế? Anh có thể xử lý tốt ư? Anh có thể xử lý tốt thì liệu có nhiều công nhân như vậy gây sự không? Anh có thể xử lý tốt, thì nhà đầu tư phía Nhật liệu có đến thị lý kháng nghị hay không? Những gì mà chúng tôi hôm nay nhìn thấy nghe thấy có thể khiến người ta hài lòng hay không?
Trương Dương nói: Phó bí thư Cung, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác, con người của tôi thế nào thì trong lòng anh còn không rõ ư? Hôm nay anh nói những lời này là không công bằng, anh chỉ nhìn thấy một số hiện tượng bên ngoài liền phủ định thành tích công tác của chúng tôi, anh căn bản không nhìn thấy cố gắng mà chúng tôi làm ra.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi tin vào hai mắt của mình.
Trương Dương nói: Thứ nhìn thấy chưa chắc đã là thật, những người làm lãnh đạo lớn các anh cao cao tại thượng, chưa chắc có thể thấy rõ ràng được Tân Hải.
Cung Kì Vĩ tức giận tới nỗi sắc mặt tái xanh.
Hạng Thành cảm thấy mình cần phải nói một câu, y thở dài: Trương Dương, anh là không đủ khiêm tốn, những lời mà đồng chí Kì Vĩ nói cũng là điều mà tôi muốn nói, anh nói anh cố gắng, tôi thừa nhận, trong chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, anh đúng là đã công, nhưng anh không thể cứ nắm lấy công lao của quá khứ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu được đặt ở Tân Hải chỉ là bước đầu tiên, xây dựng tốt khu bảo lưu thuế nhập khẩu mới là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta, anh nói đúng không hả?
Trương Dương nói: Tôi ở đây cam đoan với các vị lãnh đạo, chuyện này tôi sẽ mau chóng giải quyết.
Hạng Thành Hạng Thành nói: Tôi tin anh có năng lực như vậy, tôi hy vọng anh có thể nói được thì làm được, mau chóng khống chế cục diện, đừng để tình thế phát triển càng ngày càng tệ.
Sau khi hội nghị kế thúc, Trương đại quan nhân mặt xám mày tro đi theo phía sau lãnh đạo, trong ấn tượng của Trần Cương chưa bao giờ thấy hắn uất ức như vậy, Trần Cương thả chậm bước chân, đi song song với hắn, thuận tiện an ủi hắn vài câu, Trần Cương cho rằng Trương Dương gần đây gặp vận xui, vụ giết Tang Bối Bối tất nhiên cũng tính vào trong đó, hiện tại lại gặp chuyện cảng Phước Long, xem ra không ai có thể vĩnh viễn gặp may mắn, cho dù là Trương Dương cũng không ngoại lệ.
Trần Cương nói: Những công nhân này đúng là kỳ cục, sao lại chọn lúc này để phản ánh tình huống, căn bản là vượt cấp.
Trương Dương nói: Bọn họ không quản chuyện vượt cấp hay không vượt cấp đâu, giờ thì hay rồi, coi tôi là quân bán nước.
Trần Cương cười nói: Anh cũng đừng để trong lòng, tôi thấy các lãnh đạo hôm nay là luận sự không luận người.
Trương Dương cảm thán nói: Tôi hôm nay xem như đã nhìn rõ rồi, trên quan trường chỉ có lợi ích vĩnh hằng chứ không có bằng hữu vĩnh viễn.
Trần Cương cười cười, lúc này thư ký Giang Nhạc của Cung Kì Vĩ đi tới, hắn hiển nhiên có chút e ngại Trương Dương, ánh mắt lấp lánh, tới trước mặt Trương Dương rụt rè nói: Bí thư Trương, bí thư Cung bảo anh viết một bản báo cáo về tình huống của cảng Phước Long.
Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Giang Nhạc nói: Viết con mẹ mày!
Giang Nhạc ngây ra một thoáng, lập tức mặt đỏ bừng: Anh... Anh... Sao mắng chửi người ta như vậy?
Trương Dương tức giận nói: Cút đi! Đi được bao xa thì đi bấy nhiêu xa, đừng để bố mày nhìn thấy mày nữa!
Trần Cương đương nhiên biết Trương Dương phản cảm đối với Giang Nhạc, nghĩ thầm thằng ôn Giang Nhạc này đúng là không có mắt, biết rõ Trương Dương lúc này tâm tình không tốt, lại còn đi tới, không phải là muốn ăn đòn ư?
Giang Nhạc không biết sao lại to gan ra, nói khẽ: Anh sao lại lấy tôi ra trút giận, có giỏi thì đi tìm bí thư Cung ấy! Những lời này của hắn lập tức châm ngòi lửa giận của Trương đại quan nhân.
Trương đại quan nhân vung tay tát cho hắn một cái, không đợi Giang Nhạc có phản ứng đã bồi thêm một cước.
Trần Cương cũng không ngờ hắn dám ở trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy đánh người, vội vàng xông lên ôm lấy Trương Dương.
Trương đại quan nhân xuống tay cũng khá thâm, đánh cho Giang Nhạc mặt nở hoa, đến lúc này Trương đại quan nhân của mọi người đều bị hấp dẫn tới đây. Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, Trương Dương tuy rằng là đánh Giang Nhạc, nhưng ở trong mắt người khác chẳng khác nào ngang nhiên mạo phạm Cung Kì Vĩ.
/2583
|