Thường Hải Tâm tới bên cạnh bên cạnh đoạt lấy tạp chí trong tay hắn rồi nhìn nhìn, thì ra là một quyển tạp chí giải trí, bên trên có tin tức của Hà Hâm Nhan, Thường Hải Tâm gắt: Em còn tưởng anh hôm nay nổi trận lôi đình, thì ra trốn ở trong phòng ngắm mỹ nhân.
Trương Dương cười nói: Hải Tâm, về lúc nào thế? Sao không cho anh biết để anh đi đón em?
Thường Hải Tâm cuộn tạp chí lại đánh một cái lên vai hắn: Anh em đắc tội với anh à mà anh mắng anh ấy thành như vậy?
Trương Dương cười nói: Anh không mắng hắn, chỉ phê bình vài câu thôi, sao? Thân là lãnh đạo anh chẳng lẽ không thể phê bình cấp dưới.
Thường Hải Tâm nói: Anh em có chỗ nào không đúng thì anh có thể nói, nhưng không được khi phụ anh ấy.
Trương Dương nói: Nha đầu, thôi chúng ta đừng có nhắc tới mấy chuyện không vui này nữa, để anh ôm cái nào, xem có gầy đi không?
Thường Hải Tâm nói: Em mặc kệ anh, chỉ biết khi dễ người thật thà thôi.
Anh em còn nói gì nữa? Trương đại quan nhân kéo Thường Hải Tâm, cô ta mất thăng bằng ngồi vào lòng Trương Dương, cảm thấy cái chỗ cưng cứng đó đã chạm vào bộ vị mẫn cảm của mình, Thường Hải Tâm muốn đứng dậy, nhưng Trương Dương đã ôm lấy cô ta.
Thường Hải Tâm dịu dàng nói: Anh em nói không sai, em đúng là đi đâm vào họng súng.
Trương đại quan nhân không khỏi bật cười ha ha, Thường Hải Tâm khó khăn lắm mới giãy ra được, trợn mắt lườm hắn nói: Anh đó, không xem đây là đâu à.
Trương Dương nói: Lần này về Lam Sơn thế nào, Hải Long và Tiết Yến đã xác định hôn lễ chưa?
Thường Hải Tâm gật đầu nói: Rồi, bọn họ định kết hôn vào mùng một tháng bảy.
Trương Dương cười nói: Xem ra là chờ không nổi nữa rồi.
Thường Hải Tâm nói: Anh bớt nói móc thôi, đúng rồi, có chuyện em vẫn chưa hỏi anh, chị Thanh sao đang yên đang lành lại từ chức?
Trương Dương nói: Áp lực công tác của cô ta gần đây khá lớn, cho nên mới muốn đi, chuyện này em không nên hỏi anh, nên trực tiếp đến hỏi cô ta ý!
Thường Hải Tâm nói: Em tuần này sẽ tới Giang Thành tìm chị Thanh.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Đi đi, hai chị em lâu ngày rồi chưa gặp nhau, chắc có nhiều chuyện muốn nói, anh nếu rảnh thì sẽ đi cùng em.
Thường Hải Tâm nói: Không cần anh đi theo làm phiề đâu, anh đi rồi thì bọn em chẳng nói chuyện gì được đâu.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Thường Hải Tâm có chút kinh ngạc nói: Không đúng, xem ra tình tự của anh hình như rất không tồi, căn bản không giống như là bộ dạng đang tức giận.
Trương Dương nói: Anh luôn tách bạch công tác và cuộc sống, không thể đưa tình tự trong công tác vào trong cuộc sống được.
Thường Hải Tâm nói: Nhưng em sao luôn cảm thấy anh hình như đang có âm mưu?
Trương Dương vỗ vỗ mông của cô ta: Về nghỉ ngơi trước đi, tối nay anh tới tìm em.
Thường Hải Tâm đỏ mặt: Không cần, em mệt rồi, cần nghỉ ngơi... vả lại... Hôm nay người ta không tiện.
Trương đại quan nhân có chút tiếc nuối thở dài.
Thường Hải Tâm nói: Em đi rồi, anh về sau phải tốt với anh em một chút, nếu không niệm giao tình của hai anh thì anh ấy cũng sẽ không vứt bỏ sự nghiệp mà tới giúp anh đâu.
Trương Dương cười cười gật đầu: Anh biết rồi.
Thường Hải Tâm đi rồi, Trương Dương mới nhớ ra buổi tối hôm nay hẹn gặp mặt Tang Bối Bối, nếu không có gì bất ngờ thì kết quả giám định thân phận của Nguyên Hòa Hạnh Tử chắc có rồi, trong lòng Trương đại quan nhân vẫn có chút khẩn trương.
Sáu giờ tối, Tang Bối Bối rất đúng giờ xuất hiện ở địa điểm ước định của bọn họ, Trương Dương gần đây rất ít lái xe riêng của mình, thật sự là quá mức rêu rao, chỉ cần chiếc xe đó xuất hiện thì người khác đều biết là hắn tới, hiện tại lái một chiếc Audi màu đen.
Tang Bối Bối vô cùng cẩn thận, xác định chung quanh không có ai theo dõi lúc này mới lên ô tô của Trương Dương.
Tang Bối Bối vừa lên, Trương đại quan nhân đã khẩn cấp nói: Như thế nào rồi?Đã có Kết quả chưa?
Tang Bối Bối nói: Xem anh gấp đến độ nào rồi kìa, hôm nay nóng thật, điều hòa của anh hỏng rồi à?
Trương Dương nhìn ra cô ta là đang cố ý thừa nước đục thả câu, vươn tay ra giật túi giấy tờ của cô ta.
Tang Bối Bối chế nhạo: Anh đọc có hiểu không?
Trương Dương lấy ra kết quả kiểm tra, đối với số liệu chuyên ngành bên trên, hắn quả thực là đọc chả hiểu gì. Tang Bối Bối nói: Điều tra ra rồi. Không liên quan gì tới bản gốc mà anh dưa tôi, mấy mẫu của Nguyên Hòa Hạnh Tử mà anh cho tôi vốn không có bất kỳ quan hệ gì.
Trương đại quan nhân nửa tin nửa ngờ nói: Thật ư?
Tang Bối Bối trực tiếp lấy ra tờ đối chiếu gien, chỉ vào tập tranh ảnh tư liệu bên trên: Đây là của Nguyên Hòa Hạnh Tử, phía dưới là mẫu mà anh đưa tôi, tôi đã làm bản đô so sánh trực quan rồi, anh sẽ phát hiện, căn bản không có bất kỳ chỗ nào giống nhau cả.
Trương Dương nhìn thoáng qua rồi khép tài liệu lại, có chút mệt mỏi tựa vào ghế ngồi.
Tang Bối Bối nói: Làm sao vậy? Đột nhiên xì hơi như quả bóng cao su vậy?
Trương Dương biết kết quả của Tang Bối Bối sẽ không có sai lầm, để cẩn thận, hắn đã lấy mẫu của Cố Doãn Tri và Cố Dưỡng Dưỡng, còn cung cấp cả bộ phận tóc của Cố Giai Đồng mà mình rất quý để làm đối chiếu, kết quả cũng không tính là bất ngờ, cho tới nay Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng chưa bao giờ từng thừa nhận cô ta là Cố Giai Đồng, kết quả này khiến một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng trong lòng triệt để tan biến.
Tang Bối Bối nói: Anh chắc không phải là nhìn trúng nữ nhân Nhật Bản này rồi chứ?
Trương Dương tức giận nói: Liên quan chó gì tới cô!
Ôi, anh đúng là tên vong ân phụ nghĩa, lợi dụng tôi xong rồi thì lập tức trở mặt với tôi, có tin tôi tố cáo anh mưu sát không?
Trương Dương nói: Cô dám à, có tin tôi thực sự giết người diệt khẩu diệt khẩu không?
Tang Bối Bối thè lưỡi, giả bộ sợ hãi: Anh Anh rất ngoan độc.
Trương đại quan nhân cười lạnh nói: Vô độc bất trượng phu!
Tang Bối Bối nói: Nói thật ra, anh có phải hoài nghi đám người Trần Cương và Viên Hiếu Thương hay không? Cho nên mới chế tạo ra giả tượng giết chết tôi, cố ý để lại một nhược điểm vào tay bọn họ, như vậy tướng mạo sẵn có của bọn họ có thể sẽ bại lộ ra nhanh hơn một chút. Bí thư Trương, thực sự không nhìn ra, anh đây là muốn xâm nhập vào trong lòng địch.
Coi như cô thông minh, cô không nói thì cũng không ai bảo cô câ đâu. Tôi cảnh cáo cảnh cáo cô, biết càng nhiều thì nguy hiểm càng lớn, lại càng có nguy hiểm bị giết người diệt khẩu đấy.
Tang Bối Bối cười nói: Anh nỡ ư?
Trương đại quan nhân nói: Nỡ chứ, cùng lắm thì tôi trước tiên làm cái đó rồi giết.
Tang Bối Bối tuy rằng thoải mái. Nhưng dù sao vẫn là gái chưa chồng, nghe thằng ôn này nói năng bỗ bã như vậy, thật sự có chút chịu không nổi. Cô ta đỏ mặt, ghé vào đầu vai hắn há miệng cắn một nhát. Cắn cho Trương đại quan nhân đau đến hét thảm một tiếng, với nội lực của hắn vốn sẽ không bị Tang Bối Bối cắn bị thương, nhưng hắn thương hương tiếc ngọc, không nỡ dùng cương khí hộ thể chấn cô ta, nếu như vậy thì chỉ sợ răng cửa của Tang Bối Bối sẽ bị hắn chấn gãy.
Tang Bối Bối cắn xong, nhả cổ áo Trương Dương ra, nhìn thấy nhìn thấy trên vai hắn có một dấu răng rõ ràng, máu cũng chảy ra. Tang Bối Bối không khỏi lại có chút đau lòng, nói khẽ: Đau không?
Trương đại quan nhân nói: Nói thừa, cô tự cắn mình một phát xem?
Tang Bối Bối cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên dấu răng, sau đó đỏ mặt mở cửa xe nhảy xuống.
Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng của cô ta, không khỏi mỉm cười, thì ra cô gái nhỏ này cũng vẫn biết đau lòng vì mình. Hắn vốn định đuổi theo ra, nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn nhìn số, là Cung Kì Vĩ gọi tới, Trương Dương bắt máy, mỉm cười nói: Ngại quá, hôm nay không giận tôi chứ?
Cung Kì Vĩ ở bên kia thở dài. Nói khẽ: Ủy khuất cho anh rồi.
Trương Dương nói: Không có gì mà ủy khuất cả, Giang Nhạc mới ủy khuất. Đúng rồi, hắn có sao không?
Cung Kì Vĩ nói: Không có gì, có điều chuyện này truyền ra rồi, tất cả mọi người đều đang chờ chê cười.
Trương Dương nói: Định xử lý tôi như thế nào?
Cung Kì Vĩ nói: Chuyện này tôi sẽ không ra tay, nhưng có người sẽ phản ánh đến tỉnh lý, tôi phỏng chừng lần này khả năng sẽ xử phạt anh, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt vào.
Trương Dương nói: Nếu thực sự là vậy thì tôi khẳng định sẽ càng hận anh.
Cung Kì Vĩ nói khẽ: Anh là hảo huynh đệ vĩnh viễn của tôi.
Trương Dương gác điện thoại, lại phát hiện Tang Bối Bối đã đi rồi, hắn mở cửa xe bước xuống, tới bờ cát cách đó không xa, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống ở mặt biển phía tây, trong nhất thời trong lòng ngàn vạn suy tư. Có lẽ Bắc Cảng sẽ trở thành điểm cuối trên sĩ đồ của hắn, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, hắn sẽ quy hoạch lại nhân sinh của mình, ý nghĩa sinh tồn của hắn không chỉ có mình, còn có cả những người con gái mà hắn yêu nữa, còn có đứa bé sắp ra đời, còn có người nhà của hắn, hắn vốn không thuộc về thời đại này, nhưng sinh mệnh của hắn, tình cảm của hắn tất cả đã dung nhập vào trong thế giới này.
Ánh mặt trời chìm hết vào trong mặt biển, nhuộm mặt biển thành một mảng đỏ rực, tất cả cảnh vật chung quanh đều bị bao phủ trong màu hoa hồng lãng mạn, dưới ánh nắng chiều Trương Dương nhìn thấy một nữ nhân giống như hoa hồng đang đi về phía mình.
Trương Dương cười nói: Hải Tâm, về lúc nào thế? Sao không cho anh biết để anh đi đón em?
Thường Hải Tâm cuộn tạp chí lại đánh một cái lên vai hắn: Anh em đắc tội với anh à mà anh mắng anh ấy thành như vậy?
Trương Dương cười nói: Anh không mắng hắn, chỉ phê bình vài câu thôi, sao? Thân là lãnh đạo anh chẳng lẽ không thể phê bình cấp dưới.
Thường Hải Tâm nói: Anh em có chỗ nào không đúng thì anh có thể nói, nhưng không được khi phụ anh ấy.
Trương Dương nói: Nha đầu, thôi chúng ta đừng có nhắc tới mấy chuyện không vui này nữa, để anh ôm cái nào, xem có gầy đi không?
Thường Hải Tâm nói: Em mặc kệ anh, chỉ biết khi dễ người thật thà thôi.
Anh em còn nói gì nữa? Trương đại quan nhân kéo Thường Hải Tâm, cô ta mất thăng bằng ngồi vào lòng Trương Dương, cảm thấy cái chỗ cưng cứng đó đã chạm vào bộ vị mẫn cảm của mình, Thường Hải Tâm muốn đứng dậy, nhưng Trương Dương đã ôm lấy cô ta.
Thường Hải Tâm dịu dàng nói: Anh em nói không sai, em đúng là đi đâm vào họng súng.
Trương đại quan nhân không khỏi bật cười ha ha, Thường Hải Tâm khó khăn lắm mới giãy ra được, trợn mắt lườm hắn nói: Anh đó, không xem đây là đâu à.
Trương Dương nói: Lần này về Lam Sơn thế nào, Hải Long và Tiết Yến đã xác định hôn lễ chưa?
Thường Hải Tâm gật đầu nói: Rồi, bọn họ định kết hôn vào mùng một tháng bảy.
Trương Dương cười nói: Xem ra là chờ không nổi nữa rồi.
Thường Hải Tâm nói: Anh bớt nói móc thôi, đúng rồi, có chuyện em vẫn chưa hỏi anh, chị Thanh sao đang yên đang lành lại từ chức?
Trương Dương nói: Áp lực công tác của cô ta gần đây khá lớn, cho nên mới muốn đi, chuyện này em không nên hỏi anh, nên trực tiếp đến hỏi cô ta ý!
Thường Hải Tâm nói: Em tuần này sẽ tới Giang Thành tìm chị Thanh.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Đi đi, hai chị em lâu ngày rồi chưa gặp nhau, chắc có nhiều chuyện muốn nói, anh nếu rảnh thì sẽ đi cùng em.
Thường Hải Tâm nói: Không cần anh đi theo làm phiề đâu, anh đi rồi thì bọn em chẳng nói chuyện gì được đâu.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Thường Hải Tâm có chút kinh ngạc nói: Không đúng, xem ra tình tự của anh hình như rất không tồi, căn bản không giống như là bộ dạng đang tức giận.
Trương Dương nói: Anh luôn tách bạch công tác và cuộc sống, không thể đưa tình tự trong công tác vào trong cuộc sống được.
Thường Hải Tâm nói: Nhưng em sao luôn cảm thấy anh hình như đang có âm mưu?
Trương Dương vỗ vỗ mông của cô ta: Về nghỉ ngơi trước đi, tối nay anh tới tìm em.
Thường Hải Tâm đỏ mặt: Không cần, em mệt rồi, cần nghỉ ngơi... vả lại... Hôm nay người ta không tiện.
Trương đại quan nhân có chút tiếc nuối thở dài.
Thường Hải Tâm nói: Em đi rồi, anh về sau phải tốt với anh em một chút, nếu không niệm giao tình của hai anh thì anh ấy cũng sẽ không vứt bỏ sự nghiệp mà tới giúp anh đâu.
Trương Dương cười cười gật đầu: Anh biết rồi.
Thường Hải Tâm đi rồi, Trương Dương mới nhớ ra buổi tối hôm nay hẹn gặp mặt Tang Bối Bối, nếu không có gì bất ngờ thì kết quả giám định thân phận của Nguyên Hòa Hạnh Tử chắc có rồi, trong lòng Trương đại quan nhân vẫn có chút khẩn trương.
Sáu giờ tối, Tang Bối Bối rất đúng giờ xuất hiện ở địa điểm ước định của bọn họ, Trương Dương gần đây rất ít lái xe riêng của mình, thật sự là quá mức rêu rao, chỉ cần chiếc xe đó xuất hiện thì người khác đều biết là hắn tới, hiện tại lái một chiếc Audi màu đen.
Tang Bối Bối vô cùng cẩn thận, xác định chung quanh không có ai theo dõi lúc này mới lên ô tô của Trương Dương.
Tang Bối Bối vừa lên, Trương đại quan nhân đã khẩn cấp nói: Như thế nào rồi?Đã có Kết quả chưa?
Tang Bối Bối nói: Xem anh gấp đến độ nào rồi kìa, hôm nay nóng thật, điều hòa của anh hỏng rồi à?
Trương Dương nhìn ra cô ta là đang cố ý thừa nước đục thả câu, vươn tay ra giật túi giấy tờ của cô ta.
Tang Bối Bối chế nhạo: Anh đọc có hiểu không?
Trương Dương lấy ra kết quả kiểm tra, đối với số liệu chuyên ngành bên trên, hắn quả thực là đọc chả hiểu gì. Tang Bối Bối nói: Điều tra ra rồi. Không liên quan gì tới bản gốc mà anh dưa tôi, mấy mẫu của Nguyên Hòa Hạnh Tử mà anh cho tôi vốn không có bất kỳ quan hệ gì.
Trương đại quan nhân nửa tin nửa ngờ nói: Thật ư?
Tang Bối Bối trực tiếp lấy ra tờ đối chiếu gien, chỉ vào tập tranh ảnh tư liệu bên trên: Đây là của Nguyên Hòa Hạnh Tử, phía dưới là mẫu mà anh đưa tôi, tôi đã làm bản đô so sánh trực quan rồi, anh sẽ phát hiện, căn bản không có bất kỳ chỗ nào giống nhau cả.
Trương Dương nhìn thoáng qua rồi khép tài liệu lại, có chút mệt mỏi tựa vào ghế ngồi.
Tang Bối Bối nói: Làm sao vậy? Đột nhiên xì hơi như quả bóng cao su vậy?
Trương Dương biết kết quả của Tang Bối Bối sẽ không có sai lầm, để cẩn thận, hắn đã lấy mẫu của Cố Doãn Tri và Cố Dưỡng Dưỡng, còn cung cấp cả bộ phận tóc của Cố Giai Đồng mà mình rất quý để làm đối chiếu, kết quả cũng không tính là bất ngờ, cho tới nay Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng chưa bao giờ từng thừa nhận cô ta là Cố Giai Đồng, kết quả này khiến một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng trong lòng triệt để tan biến.
Tang Bối Bối nói: Anh chắc không phải là nhìn trúng nữ nhân Nhật Bản này rồi chứ?
Trương Dương tức giận nói: Liên quan chó gì tới cô!
Ôi, anh đúng là tên vong ân phụ nghĩa, lợi dụng tôi xong rồi thì lập tức trở mặt với tôi, có tin tôi tố cáo anh mưu sát không?
Trương Dương nói: Cô dám à, có tin tôi thực sự giết người diệt khẩu diệt khẩu không?
Tang Bối Bối thè lưỡi, giả bộ sợ hãi: Anh Anh rất ngoan độc.
Trương đại quan nhân cười lạnh nói: Vô độc bất trượng phu!
Tang Bối Bối nói: Nói thật ra, anh có phải hoài nghi đám người Trần Cương và Viên Hiếu Thương hay không? Cho nên mới chế tạo ra giả tượng giết chết tôi, cố ý để lại một nhược điểm vào tay bọn họ, như vậy tướng mạo sẵn có của bọn họ có thể sẽ bại lộ ra nhanh hơn một chút. Bí thư Trương, thực sự không nhìn ra, anh đây là muốn xâm nhập vào trong lòng địch.
Coi như cô thông minh, cô không nói thì cũng không ai bảo cô câ đâu. Tôi cảnh cáo cảnh cáo cô, biết càng nhiều thì nguy hiểm càng lớn, lại càng có nguy hiểm bị giết người diệt khẩu đấy.
Tang Bối Bối cười nói: Anh nỡ ư?
Trương đại quan nhân nói: Nỡ chứ, cùng lắm thì tôi trước tiên làm cái đó rồi giết.
Tang Bối Bối tuy rằng thoải mái. Nhưng dù sao vẫn là gái chưa chồng, nghe thằng ôn này nói năng bỗ bã như vậy, thật sự có chút chịu không nổi. Cô ta đỏ mặt, ghé vào đầu vai hắn há miệng cắn một nhát. Cắn cho Trương đại quan nhân đau đến hét thảm một tiếng, với nội lực của hắn vốn sẽ không bị Tang Bối Bối cắn bị thương, nhưng hắn thương hương tiếc ngọc, không nỡ dùng cương khí hộ thể chấn cô ta, nếu như vậy thì chỉ sợ răng cửa của Tang Bối Bối sẽ bị hắn chấn gãy.
Tang Bối Bối cắn xong, nhả cổ áo Trương Dương ra, nhìn thấy nhìn thấy trên vai hắn có một dấu răng rõ ràng, máu cũng chảy ra. Tang Bối Bối không khỏi lại có chút đau lòng, nói khẽ: Đau không?
Trương đại quan nhân nói: Nói thừa, cô tự cắn mình một phát xem?
Tang Bối Bối cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên dấu răng, sau đó đỏ mặt mở cửa xe nhảy xuống.
Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng của cô ta, không khỏi mỉm cười, thì ra cô gái nhỏ này cũng vẫn biết đau lòng vì mình. Hắn vốn định đuổi theo ra, nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn nhìn số, là Cung Kì Vĩ gọi tới, Trương Dương bắt máy, mỉm cười nói: Ngại quá, hôm nay không giận tôi chứ?
Cung Kì Vĩ ở bên kia thở dài. Nói khẽ: Ủy khuất cho anh rồi.
Trương Dương nói: Không có gì mà ủy khuất cả, Giang Nhạc mới ủy khuất. Đúng rồi, hắn có sao không?
Cung Kì Vĩ nói: Không có gì, có điều chuyện này truyền ra rồi, tất cả mọi người đều đang chờ chê cười.
Trương Dương nói: Định xử lý tôi như thế nào?
Cung Kì Vĩ nói: Chuyện này tôi sẽ không ra tay, nhưng có người sẽ phản ánh đến tỉnh lý, tôi phỏng chừng lần này khả năng sẽ xử phạt anh, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt vào.
Trương Dương nói: Nếu thực sự là vậy thì tôi khẳng định sẽ càng hận anh.
Cung Kì Vĩ nói khẽ: Anh là hảo huynh đệ vĩnh viễn của tôi.
Trương Dương gác điện thoại, lại phát hiện Tang Bối Bối đã đi rồi, hắn mở cửa xe bước xuống, tới bờ cát cách đó không xa, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống ở mặt biển phía tây, trong nhất thời trong lòng ngàn vạn suy tư. Có lẽ Bắc Cảng sẽ trở thành điểm cuối trên sĩ đồ của hắn, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, hắn sẽ quy hoạch lại nhân sinh của mình, ý nghĩa sinh tồn của hắn không chỉ có mình, còn có cả những người con gái mà hắn yêu nữa, còn có đứa bé sắp ra đời, còn có người nhà của hắn, hắn vốn không thuộc về thời đại này, nhưng sinh mệnh của hắn, tình cảm của hắn tất cả đã dung nhập vào trong thế giới này.
Ánh mặt trời chìm hết vào trong mặt biển, nhuộm mặt biển thành một mảng đỏ rực, tất cả cảnh vật chung quanh đều bị bao phủ trong màu hoa hồng lãng mạn, dưới ánh nắng chiều Trương Dương nhìn thấy một nữ nhân giống như hoa hồng đang đi về phía mình.
/2583
|