Trần Cương nói: Cung Kì Vĩ này quá kiêu ngạo, ỷ vào được bí thư Tống ủng hộ, sau khi tới Bắc Cảng thì cả ngày nói ẩu nói tả, ngay cả ngài cũng không để vào mắt, giữa hắn và Trương Dương sinh ra mâu thuẫn, cũng không phải là ngẫu nhiên. Hai người này đều là hạng người tự cao tự đại, đối với ai cũng không phục.
Hạng Thành nói: Chuyện Trương Dương đánh Giang Nhạc, cá nhân Cung Kì Vĩ cũng không muốn truy cứu.
Trần Cương nói: Hắn là không dám truy cứu, đừng nhìn ngoài mặt thì ồn ào, bộ dạng cương trực công chính, thật ra hắn cũng không phải là kẻ ngốc, hậu trường của Trương Dương hắn hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác. Hơn nữa năm đó Trương Dương đã cứu con gái của hắn, hắn nếu làm găng với Trương Dương thì người khác sẽ nói hắn vong ân phụ nghĩa.
Hạng Thành nói: Cho nên anh giúp bọn họ đốt bó lửa này.
Trần Cương mỉm cười nói: Mâu thuẫn đều là chậm rãi tích lũy lại, tôi chỉ trợ giúp mà thôi.
Hạng Thành nói: Bản quyết định xử lý anh tự tay giao cho Trương Dương.
Trần Cương cười khổ nói: Vì sao lại là tôi? Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu rõ. Mình là bí thư Ủy ban kỷ luật, đây là chuyện hắn bụng làm dạ chịu.
Hai người ở bên này đang nói chuyện thì phó bí thư Thị ủy Cung Kì Vĩ căm giận phẫn hiên tìm tới.
Cung Kì Vĩ vừa vào cửa đã nói: Bí thư Hạng, tôi nghe nói tỉnh lý quyết định xử phạt cảnh cáo trong đảng đối với Trương Dương?
Hạng Thành thở dài: Tôi đang thương lượng với lão Trần đây, sao chuyện này lại thành như vậy, đồng chí Kì Vĩ, tôi đã sớm khuyên anh rồi, chuyện giữa Giang Nhạc và Trương Dương là mâu thuẫn nội bộ, trăm ngàn lần đừng có làm lớn, hiện tại thì hay rồi, sao lại ầm ĩ tới cả tỉnh lý, để cho người khác chế giễu.
Cung Kì Vĩ nói: Chuyện này tôi căn bản không định làm lớn, Giang Nhạc bên kia tôi cũng đã trấn an rồi, hắn cũng đồng ý không truy cứu, rốt cuộc là ai đem chuyện này tới tỉnh lý, đây không phải cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa tôi và Trương Dương ư?
Trần Cương cũng lộ ra vẻ lòng đầy căm phẫn: Tôi phát hiện, luôn có một số người dụng tâm kín đáo như vậy, vốn không có gì, lại cứ muốn châm ngòi thổi gió, thế nào cũng phải chế tạo mâu thuẫn nội bộ.
Hạng Thành nói: Hiện nói gì cũng vô ích, tỉnh lý đã đưa ra quyết định xử lý, xử phạt cảnh cáo trong đảng là phải cấp cho Trương Dương, hơn nữa bí thư Tống đặc biệt cường điệu, phải tiến hành công bố chuyện này.
Trần Cương cố ý nói: Bí thư Hạng, tôi thấy xử phạt này hay đừng để lộ ra, tiểu tử Trương Dương đó đặc biệt ưa sĩ diện, vốn đã bởi vì chuyện lần trước mà có khúc mắc với đồng chí Kì Vĩ rồi, cứ như vậy chẳng phải là họa vô đơn chí, hắn sẽ cho rằng chuyện đều là bí thư Cung ra, mâu thuẫn chẳng phải là sẽ tiến thêm một bước trở nên gay gắt ư?
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, anh thấy, có nên nói một tiếng với tỉnh lý hay không, khuyên bọn họ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Hạng Thành nói: Tôi có còn gì mà chưa nói đâu? Nhưng lần này không biết là thế nào lại chạm tới nghịch lân của bí thư Tống, y dù thế nào cũng muốn trừng trị Trương Dương, tôi cũng không có cách nào!
Trần Cương nói: Tôi thấy chuyện này hay là trước tiên làm công tác tư tưởng cho Trương Dương đã, với tính tình của hắn, không chừng muốn gây ra chuyện gì lắm.
Mấy người đang nói chuyện thì có người hốt hoảng chạy vào: Bí thư Cung... Không tốt rồi... Không tốt rồi... Trương Dương tới văn phòng của ngài muốn tìm Giang Nhạc tính sổ.... Mấy người nghe vậy đều sửng sốt, sau đó cơ hồ đồng thời phản ứng.
Phải nóng rằng Giang Nhạc gần đây thật sự là lắm gian truân, không tới một tuần đã bị Trương Dương đánh ba bốn bận, hôm nay còn đỡ, bởi vì hiện trường có nhiều người, ngăn cản được Trương Dương, cho nên Trương Dương chỉ dùng sổ sách ném hắn một chút, thằng cha này hôm nay muốn tới văn phòng Cung Kì Vĩ khởi binh vấn tội.
Mấy Hạng Thành người tới văn phòng của Cung Kì Vĩ, nhìn thấy cửa lớn của văn phòng bị đá ra một cái lỗ lớn, nhìn thấy cảnh này, Cung Kì Vĩ giận tím mặt, chỉ vào Trương Dương đang hùng hổ, nói: Trương Dương, anh làm cái gì vậy?
Trương Dương không chút yếu thế đối mặt với hắn: Cung Kì Vĩ, tôi thực sự không ngờ anh là loại người như vậy, nếu có gan thì nhắm vào tôi đây này, ở sau lưng bôi nhọ người khác đâu được coi là hảo hán?
Cung Kì Vĩ tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét: Trương Dương, trước mặt bí thư Hạng anh nói rõ ra xem nào, tôi bôi nhọ anh lúc nào?
Trương Dương nói: Anh làm chuyện gì thì tự mình hiểu rõ, lúc trước nếu không có tôi, anh làm được cái rắm gì ở cảng Nước Sâu, nếu không phải anh thông qua tôi nịnh bợ bí thư Tống thì anh có ngày hôm nay không? Sao giờ cánh cứng rồi thì bắt đầu chơi tôi à?
Anh... Cung Kì Vĩ tức giận đến nỗi tay chân run run.
Hạng Thành và Trần Cương thật sự là trong lòng rất khoái, nhưng hai người ngoài mặt vẫn phải giả mù sa mưa khuyên bảo, Trần Cương kéo Trương Dương muốn lôi hắn đi, Trương Dương chỉ vào Giang Nhạc nói: Giang Nhạc, thằng chó mày, về sau đừng để tao nhìn thấy mặt mày nữa, tao thấy mày ở đâu là đánh ở đó đấy.
Cuộc cãi vã bên này cơ hồ kinh động tới tất cả mọi người của trung tâm hành chính thành phố.
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn cũng chạy tới xem náo nhiệt, hắn và Trần Cương cùng nhau lôi Trương Dương đi, kéo vào trong phòng hội nghị. Đóng cửa lại, Trần Cương cũng giả bộ nổi trận lôi đình: Trương Dương, anh làm cái gì vậy? Đây là chỗ nào chứ? Vậy mà anh cũng dám ở đây gây chuyện, lại còn phá cửa văn phòng của bí thư Cung nữa.
Trương đại quan nhân căm giận nói: Không phải là xử phạt tôi ư? Tôi không sao cả, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, cùng lắm thì cách chức tôi đi, dù sao tôi cũng không muốn làm nữa.
Cung Hoàn Sơn nói: Sao lại vậy? Trương Dương, anh rốt cuộc là muốn làm ầm ĩ tới thế nào nữa?
Trần Cương nói: Xử phạt anh cũng không phải thị lý cấp, là tỉnh lý định ra, bí thư Tống quyết định, anh muốn làm ầm lên thì đi tìm bí thư Tống ấy?
Trương Dương tựa hồ bình tĩnh hơn một chút.
Cung Hoàn Sơn thở dài nói: Đều là đồng chí của mình, sao lại tới nước này? Trương Dương, tôi nhớ rõ quan hệ của anh và đồng chí Kì Vĩ vẫn luôn rất tốt cơ mà, sao đột nhiên biến thành như vậy?
Trương Dương nói: Tôi thừa nhận, tôi trước đây là mù mắt, không biết nhìn người.
Trần Cương nói: Trương Dương, tôi nhắc nhở anh, đối với lãnh đạo thượng cấp, anh phải bảo trì tôn trọng tối thiểu.
Trương Dương nói: Tôi làm người làm việc không thẹn với tâm, người ta kính tôi một thước thì tôi kính người ta một trượng, ai con mẹ nó có lỗi với tôi thì tôi sẽ không không tha cho hắn.
Cung Hoàn Sơn nói: Nhìn bộ dạng hiện tại của anh đi, còn giống cán bộ quốc gia ư? Há miệng ngậm miệng là mẹ nó, có khác gì với lưu manh ngoài chợ đâu.
Một câu của Cung Hoàn Sơn đã chuyển dời cơn tức của Trương đại quan nhân đến trên đầu hắn, Trương Dương nhìn hắn gườm gườm, khiến cho Cung Hoàn Sơn trong lòng sợ hãi, thầm kêu xúi quẩy rồi, mình như vậy không phải là lắm miệng ư? là mâu thuẫn của hai người người ta, liên quan chó gì tới mình? Đánh nhau tới đầu rơi máu chảy thì càng tốt.
Trần Cương nói: Trương Dương, anh bình tĩnh lại đi, đã ầm ĩ đến thế này rồi, tỉnh lý xử phạt cảnh cáo trong đảng anh, giờ có thêm chuyện gì bị tỉnh lý biết thì người chịu thiệt chỉ có anh thôi. chúng tôi đương nhiên không muốn chuyện ầm ĩ, vừa rồi bí thư Hạng còn đang thương lượng chuyện của anh với tôi, mâu thuẫn nội bộ, giải quyết nội bộ, không ai muốn xử phạt anh hết.
Trương Dương nói: Rốt cuộc là ai hại tôi? Cố ý đem chuyện của tôi chọc ra? Đây không phải là cố ý chơi tôi ư?
Trần Cương nói: Anh không chứng cớ chứng cớ, dựa vào gì mà tới phá cửa bí thư Cung, ảnh hưởng như vậy ác liệt thế nào? Anh còn trẻ, đường về sau còn dài, phải có chút giác ngộ có được không?
Trương Dương nói: Tôi con mẹ nó uất ức lắm, tôi đối với hắn thế nào thì các anh đều rõ, vì sao hắn lại đối với tôi lại như vậy?
Khi Trần Cương và Cung Hoàn Sơn làm công tác tư tưởng với Trương Dương thì Hạng Thành cũng đang khuyên bảo Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ tức giận đến nỗi mặt cũng tái đi, điều này cũng có thể lý giải, đổi thành ai khác cũng sẽ tức giận, Trương Dương tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, nhưng cái cán bộ cấp ban, hắn dám chạy đến thị ủy Bắc Cảng, đạp cửa văn phòng của Cung Kì Vĩ, hành vi của thằng ôn này chỉ có thể dùng từ kiêu ngạo để hình dung.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, anh cũng nhìn thấy rồi đó, hắn cho rằng là tôi mách chuyện này lên, tôi hảo tâm che giấu giúp hắn, cuối cùng lại phải chịu kết quả như vậy, thằng ôn này có lương tâm hay không?
Hạng Thành nói: Kì Vĩ, anh chắc phải hiểu hắn hơn tôi, tính hắn là vậy đó, chuyện đã xảy ra, anh nói làm sao bây giờ? Tỉnh lý đã xử phạt cảnh cáo hắn, chúng ta nếu còn vung gậy nữa, chỉ sợ chuyện chỉ có thể càng thêm găng?
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, là ai đang cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa chúng tôi? Anh biết đấy, tôi căn bản không định truy cứu chuyện này.
Hạng Thành thở dài nói: Tôi tấy các anh nên bình tĩnh đi, đều là đồng chí của mình, không có gì là không giải quyết được hết, làm ầm lên chỉ tổ khiến người khác chê cười.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi lớn tuổi như vậy, tôi lại thèm đi cãi vả với một thằng trẻ con như hắn ư?
Hạng Thành nói: Chuyện Trương Dương đánh Giang Nhạc, cá nhân Cung Kì Vĩ cũng không muốn truy cứu.
Trần Cương nói: Hắn là không dám truy cứu, đừng nhìn ngoài mặt thì ồn ào, bộ dạng cương trực công chính, thật ra hắn cũng không phải là kẻ ngốc, hậu trường của Trương Dương hắn hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác. Hơn nữa năm đó Trương Dương đã cứu con gái của hắn, hắn nếu làm găng với Trương Dương thì người khác sẽ nói hắn vong ân phụ nghĩa.
Hạng Thành nói: Cho nên anh giúp bọn họ đốt bó lửa này.
Trần Cương mỉm cười nói: Mâu thuẫn đều là chậm rãi tích lũy lại, tôi chỉ trợ giúp mà thôi.
Hạng Thành nói: Bản quyết định xử lý anh tự tay giao cho Trương Dương.
Trần Cương cười khổ nói: Vì sao lại là tôi? Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu rõ. Mình là bí thư Ủy ban kỷ luật, đây là chuyện hắn bụng làm dạ chịu.
Hai người ở bên này đang nói chuyện thì phó bí thư Thị ủy Cung Kì Vĩ căm giận phẫn hiên tìm tới.
Cung Kì Vĩ vừa vào cửa đã nói: Bí thư Hạng, tôi nghe nói tỉnh lý quyết định xử phạt cảnh cáo trong đảng đối với Trương Dương?
Hạng Thành thở dài: Tôi đang thương lượng với lão Trần đây, sao chuyện này lại thành như vậy, đồng chí Kì Vĩ, tôi đã sớm khuyên anh rồi, chuyện giữa Giang Nhạc và Trương Dương là mâu thuẫn nội bộ, trăm ngàn lần đừng có làm lớn, hiện tại thì hay rồi, sao lại ầm ĩ tới cả tỉnh lý, để cho người khác chế giễu.
Cung Kì Vĩ nói: Chuyện này tôi căn bản không định làm lớn, Giang Nhạc bên kia tôi cũng đã trấn an rồi, hắn cũng đồng ý không truy cứu, rốt cuộc là ai đem chuyện này tới tỉnh lý, đây không phải cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa tôi và Trương Dương ư?
Trần Cương cũng lộ ra vẻ lòng đầy căm phẫn: Tôi phát hiện, luôn có một số người dụng tâm kín đáo như vậy, vốn không có gì, lại cứ muốn châm ngòi thổi gió, thế nào cũng phải chế tạo mâu thuẫn nội bộ.
Hạng Thành nói: Hiện nói gì cũng vô ích, tỉnh lý đã đưa ra quyết định xử lý, xử phạt cảnh cáo trong đảng là phải cấp cho Trương Dương, hơn nữa bí thư Tống đặc biệt cường điệu, phải tiến hành công bố chuyện này.
Trần Cương cố ý nói: Bí thư Hạng, tôi thấy xử phạt này hay đừng để lộ ra, tiểu tử Trương Dương đó đặc biệt ưa sĩ diện, vốn đã bởi vì chuyện lần trước mà có khúc mắc với đồng chí Kì Vĩ rồi, cứ như vậy chẳng phải là họa vô đơn chí, hắn sẽ cho rằng chuyện đều là bí thư Cung ra, mâu thuẫn chẳng phải là sẽ tiến thêm một bước trở nên gay gắt ư?
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, anh thấy, có nên nói một tiếng với tỉnh lý hay không, khuyên bọn họ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Hạng Thành nói: Tôi có còn gì mà chưa nói đâu? Nhưng lần này không biết là thế nào lại chạm tới nghịch lân của bí thư Tống, y dù thế nào cũng muốn trừng trị Trương Dương, tôi cũng không có cách nào!
Trần Cương nói: Tôi thấy chuyện này hay là trước tiên làm công tác tư tưởng cho Trương Dương đã, với tính tình của hắn, không chừng muốn gây ra chuyện gì lắm.
Mấy người đang nói chuyện thì có người hốt hoảng chạy vào: Bí thư Cung... Không tốt rồi... Không tốt rồi... Trương Dương tới văn phòng của ngài muốn tìm Giang Nhạc tính sổ.... Mấy người nghe vậy đều sửng sốt, sau đó cơ hồ đồng thời phản ứng.
Phải nóng rằng Giang Nhạc gần đây thật sự là lắm gian truân, không tới một tuần đã bị Trương Dương đánh ba bốn bận, hôm nay còn đỡ, bởi vì hiện trường có nhiều người, ngăn cản được Trương Dương, cho nên Trương Dương chỉ dùng sổ sách ném hắn một chút, thằng cha này hôm nay muốn tới văn phòng Cung Kì Vĩ khởi binh vấn tội.
Mấy Hạng Thành người tới văn phòng của Cung Kì Vĩ, nhìn thấy cửa lớn của văn phòng bị đá ra một cái lỗ lớn, nhìn thấy cảnh này, Cung Kì Vĩ giận tím mặt, chỉ vào Trương Dương đang hùng hổ, nói: Trương Dương, anh làm cái gì vậy?
Trương Dương không chút yếu thế đối mặt với hắn: Cung Kì Vĩ, tôi thực sự không ngờ anh là loại người như vậy, nếu có gan thì nhắm vào tôi đây này, ở sau lưng bôi nhọ người khác đâu được coi là hảo hán?
Cung Kì Vĩ tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét: Trương Dương, trước mặt bí thư Hạng anh nói rõ ra xem nào, tôi bôi nhọ anh lúc nào?
Trương Dương nói: Anh làm chuyện gì thì tự mình hiểu rõ, lúc trước nếu không có tôi, anh làm được cái rắm gì ở cảng Nước Sâu, nếu không phải anh thông qua tôi nịnh bợ bí thư Tống thì anh có ngày hôm nay không? Sao giờ cánh cứng rồi thì bắt đầu chơi tôi à?
Anh... Cung Kì Vĩ tức giận đến nỗi tay chân run run.
Hạng Thành và Trần Cương thật sự là trong lòng rất khoái, nhưng hai người ngoài mặt vẫn phải giả mù sa mưa khuyên bảo, Trần Cương kéo Trương Dương muốn lôi hắn đi, Trương Dương chỉ vào Giang Nhạc nói: Giang Nhạc, thằng chó mày, về sau đừng để tao nhìn thấy mặt mày nữa, tao thấy mày ở đâu là đánh ở đó đấy.
Cuộc cãi vã bên này cơ hồ kinh động tới tất cả mọi người của trung tâm hành chính thành phố.
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn cũng chạy tới xem náo nhiệt, hắn và Trần Cương cùng nhau lôi Trương Dương đi, kéo vào trong phòng hội nghị. Đóng cửa lại, Trần Cương cũng giả bộ nổi trận lôi đình: Trương Dương, anh làm cái gì vậy? Đây là chỗ nào chứ? Vậy mà anh cũng dám ở đây gây chuyện, lại còn phá cửa văn phòng của bí thư Cung nữa.
Trương đại quan nhân căm giận nói: Không phải là xử phạt tôi ư? Tôi không sao cả, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, cùng lắm thì cách chức tôi đi, dù sao tôi cũng không muốn làm nữa.
Cung Hoàn Sơn nói: Sao lại vậy? Trương Dương, anh rốt cuộc là muốn làm ầm ĩ tới thế nào nữa?
Trần Cương nói: Xử phạt anh cũng không phải thị lý cấp, là tỉnh lý định ra, bí thư Tống quyết định, anh muốn làm ầm lên thì đi tìm bí thư Tống ấy?
Trương Dương tựa hồ bình tĩnh hơn một chút.
Cung Hoàn Sơn thở dài nói: Đều là đồng chí của mình, sao lại tới nước này? Trương Dương, tôi nhớ rõ quan hệ của anh và đồng chí Kì Vĩ vẫn luôn rất tốt cơ mà, sao đột nhiên biến thành như vậy?
Trương Dương nói: Tôi thừa nhận, tôi trước đây là mù mắt, không biết nhìn người.
Trần Cương nói: Trương Dương, tôi nhắc nhở anh, đối với lãnh đạo thượng cấp, anh phải bảo trì tôn trọng tối thiểu.
Trương Dương nói: Tôi làm người làm việc không thẹn với tâm, người ta kính tôi một thước thì tôi kính người ta một trượng, ai con mẹ nó có lỗi với tôi thì tôi sẽ không không tha cho hắn.
Cung Hoàn Sơn nói: Nhìn bộ dạng hiện tại của anh đi, còn giống cán bộ quốc gia ư? Há miệng ngậm miệng là mẹ nó, có khác gì với lưu manh ngoài chợ đâu.
Một câu của Cung Hoàn Sơn đã chuyển dời cơn tức của Trương đại quan nhân đến trên đầu hắn, Trương Dương nhìn hắn gườm gườm, khiến cho Cung Hoàn Sơn trong lòng sợ hãi, thầm kêu xúi quẩy rồi, mình như vậy không phải là lắm miệng ư? là mâu thuẫn của hai người người ta, liên quan chó gì tới mình? Đánh nhau tới đầu rơi máu chảy thì càng tốt.
Trần Cương nói: Trương Dương, anh bình tĩnh lại đi, đã ầm ĩ đến thế này rồi, tỉnh lý xử phạt cảnh cáo trong đảng anh, giờ có thêm chuyện gì bị tỉnh lý biết thì người chịu thiệt chỉ có anh thôi. chúng tôi đương nhiên không muốn chuyện ầm ĩ, vừa rồi bí thư Hạng còn đang thương lượng chuyện của anh với tôi, mâu thuẫn nội bộ, giải quyết nội bộ, không ai muốn xử phạt anh hết.
Trương Dương nói: Rốt cuộc là ai hại tôi? Cố ý đem chuyện của tôi chọc ra? Đây không phải là cố ý chơi tôi ư?
Trần Cương nói: Anh không chứng cớ chứng cớ, dựa vào gì mà tới phá cửa bí thư Cung, ảnh hưởng như vậy ác liệt thế nào? Anh còn trẻ, đường về sau còn dài, phải có chút giác ngộ có được không?
Trương Dương nói: Tôi con mẹ nó uất ức lắm, tôi đối với hắn thế nào thì các anh đều rõ, vì sao hắn lại đối với tôi lại như vậy?
Khi Trần Cương và Cung Hoàn Sơn làm công tác tư tưởng với Trương Dương thì Hạng Thành cũng đang khuyên bảo Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ tức giận đến nỗi mặt cũng tái đi, điều này cũng có thể lý giải, đổi thành ai khác cũng sẽ tức giận, Trương Dương tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, nhưng cái cán bộ cấp ban, hắn dám chạy đến thị ủy Bắc Cảng, đạp cửa văn phòng của Cung Kì Vĩ, hành vi của thằng ôn này chỉ có thể dùng từ kiêu ngạo để hình dung.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, anh cũng nhìn thấy rồi đó, hắn cho rằng là tôi mách chuyện này lên, tôi hảo tâm che giấu giúp hắn, cuối cùng lại phải chịu kết quả như vậy, thằng ôn này có lương tâm hay không?
Hạng Thành nói: Kì Vĩ, anh chắc phải hiểu hắn hơn tôi, tính hắn là vậy đó, chuyện đã xảy ra, anh nói làm sao bây giờ? Tỉnh lý đã xử phạt cảnh cáo hắn, chúng ta nếu còn vung gậy nữa, chỉ sợ chuyện chỉ có thể càng thêm găng?
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, là ai đang cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa chúng tôi? Anh biết đấy, tôi căn bản không định truy cứu chuyện này.
Hạng Thành thở dài nói: Tôi tấy các anh nên bình tĩnh đi, đều là đồng chí của mình, không có gì là không giải quyết được hết, làm ầm lên chỉ tổ khiến người khác chê cười.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi lớn tuổi như vậy, tôi lại thèm đi cãi vả với một thằng trẻ con như hắn ư?
/2583
|