Kiều Mộng Viện nói: Chính bởi vì anh bị đá, cho nên liền trút hết oán khí lên đầu người khác ư? Ngay cả lãnh đạo trực tiếp cũng dám trêu chọc?
Trương Dương nói: Chuyện của tôi không cần cô lo, tôi không chịu cầu tiến cũng được, tôi trụy lạc cũng được, đó là chuyện của tôi, không liên quan tới cô, cũng không liên quan tới bất kỳ ai cả.
Kiều Mộng Viện có chút tức giận: Trương Dương, anh mà được coi như là người trưởng thành à? Chẳng chín chắn chút nào, nhìn bộ dạng hiện tại của anh, đâu có phải là một bí thư thị ủy, mà giống một đứa bé bốc đồng hơn. Nếu không phải coi anh là bạn, tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới anh.
Trương Dương nói: Tôi cũng không cần cô quản tôi!
Kiều Mộng Viện nói: Không thể nói lý! Cô ta đứng dậy muốn đi, có điều lại đổi ý, nói với Trương Dương: Anh đứng lên cho tôi!
Trương Dương nói: Làm gì?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi bảo anh đứng lên thì anh đứng lên, Ít nói nhảm thôi!
Trương Dương nói: Cô đây là quản tôi ư?
Quản anh thì sao?
Tôi là bí thư thị ủy, tôi là lãnh đạo của cô, cô dựa vào gì mà quản?
Kiều Mộng Viện đi tới, nhéo lỗ tai hắn: Anh có bệnh à, không khí có phải hay không? Nhìn cái gì cũng không vừa mắt có phải hay không? Tốt, anh cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng chỉ tới nước bị chúng bạn xa lánh, hiện tại anh theo tôi đi ra ngoài, nhìn Tân Hải của anh xem, nhìn khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà anh khó khăn lắm mới tranh thủ được xem, ngẫm lại những lời anh từng nói đi, rốt cuộc có còn muốn tiếp tục hay không?
Ở trước mặt Kiều Mộng Viện, Trương Dương không ngờ biểu hiện rất nghe lời, hắn cùng Kiều Mộng Viện rời khỏi văn phòng. Gọi Chu Sơn Hổ lái xe, đưa bọn họ tới cảng Phước Long.
Kiều Mộng Viện không hề bảo Chu Sơn Hổ dừng xe, chỉ bảo Chu Sơn Hổ lái xe dọc theo phạm vi của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Ô tô tới chân núi Ngưu của góc Thương Gia.
Kiều Mộng Viện xuống xe. Trương Dương bước xuống cùng cô ta, có chút kinh ngạc nói: Cô kéo tôi tới đây làm gì?
Kiều Mộng Viện nói: Bảo anh tới thắp hương, hôm nay là mùng một!
Trương đại quan nhân bấm tay tính toán. Hắn nhìn nhìn Tĩnh Vân tự trên núi Ngưu: Có đường quốc lộ lên núi, chúng ta trực tiếp ngồi xe là được rồi.
Kiều Mộng Viện nói: Thắp hương bái Phật thì phải thành tâm mới linh, chúng ta đi bộ.
Trương Dương nói: Nhưng tôi có tin cái này đâu.
Kiều Mộng Viện đi lên đường núi. Trương Dương bất lực, chỉ có thể với Chu Sơn Hổ đi theo sơn đạo lên núi trước, còn mình thì đi theo Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện nói: Anh bất kể là chuyện gì, cần nhất chính là phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể thấy được rõ bản thân, mới có thể làm ra lựa chọn chính xác, để tránh sai càng thêm sai.
Trương Dương cười nói: Cô cho rằng tôi làm sai ư?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không rõ anh đã làm, nhưng tôi biết anh là người tốt.
Nội tâm Trương Dương ấm áp, hắn biết rõ loại ấm áp này là sự tín nhiệm của Kiều Mộng Viện đối với hắn. Trương Dương nói: Tôi chưa chắc đã là người tốt. Nhưng tôi đối với cô là tốt thật.
Mặt Kiều Mộng Viện nóng lên, nhẹ giọng đáp lại: Anh đối với cô gái nào cũng tốt cả.
Trương Dương nói: Người bác ái thường thường luôn chết thảm.
Kiều Mộng Viện cười cười không nói gì.
Núi Ngưu không, rất nhanh bọn họ liền lên tới đỉnh núi. Kiều Mộng Viện và Trương Dương cùng nhau đi vào Tĩnh Vân tự. Khi cô ta dâng hương, Trương Dương đứng ở một bên lặng lẽ nhìn. Kiều Mộng Viện vô cùng thành kính, sau khi dâng hương thì trở lại bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Anh không làm à?
Trương Dương lắc đầu, sóng vai ra cửa miếu với Kiều Mộng Viện, tới đài ngắm biển mới nói: Tôi là người theo thuyết vô thần.
Kiều Mộng Viện nói: Bất kể có tin hay không, ở đây luôn có thể khiến cho người ta được lòng yên tĩnh.
Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, bất giác nhớ tới Mạnh Truyền Mĩ, mẹ cô ta, Mạnh Truyền Mĩ là vì tao ngộ tình cảm mà suy sụp, cho nên lựa chọn ký thác bên trong đường, cuối cùng chết vở dưới thanh đăng cổ phật. Bình tĩnh mà xem xét thì Trương Dương không muốn Kiều Mộng Viện đi theo vết xe đổ của mẹ cô ta.
Kiều Mộng Viện nói: Từng có một lần, tôi cũng có ý muốn xuất gia.
Trương Dương lộ ra vẻ lo lắng.
Kiều Mộng Viện chợt lại cười nói: Biết cái gì đã triệt để thay đổi suy nghĩ của tôi không?
Trương Dương lắc đầu.
Kiều Mộng Viện nói: Cái chết của mẹ, chính cái chết của bà ấy đã khiến tôi hiểu được đạo lý, có một số việc vĩnh viễn tránh không tránh không được được, cho dù là xuất gia, tiễn được ba ngàn sợi phiền não, nhưng vẫn không thể thực sự quên được phiền não, đơn giản là lừa gạt mình thôi, cho nên tôi lựa chọn đối mặt.
Trương Dương mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, nói khẽ: Cô vẫn luôn là một nữ hài tử kiên cường.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi chưa chắc đã kiên cường, nhưng tôi có thể nhìn thẳng vào hiện thực, ông nội lần này tới thăm tôi, tôi biết ông ấy đang lo lắng điều gì? Tin đồn ở Kinh thành tôi sao có thể không biết, nhưng biết thì sao? Đối với tôi mà nói, chuyện đã phát sinh thì không thể thay đổi, tôi phải tiếp nhận, rất nhiều chuyện tuy rằng khiến tôi không vui, nhưng tôi cũng sẽ không bởi vậy mà thương tâm, có lẽ tôi đã chai sạn rồi, mới có thể bình thản chịu đựng gian khổ đến bây giờ?
Trương Dương nói: Mộng Viện, cô thực sự rất không đơn giản.
Kiều Mộng Viện nói: Khi tôi gặp gian nan nhất, đều là bởi vì có sự giúp đỡ của anh mới vượt qua được, anh tuy rằng không phải một người vĩ đại, nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện vĩ đại.
Trương đại quan nhân bất giác ưỡn thẳng ngực, cảm thấy mình đột nhiên như cao lớn hơn rất nhiều. Có điều thằng cha này vẫn phản bác: Tôi có những lúc vẫn có thể dính dáng một chút tới vĩ đại đấy chứ.
Kiều Mộng Viện bật cười: Tôi là ăn ngay nói thật, trước giờ cũng không cảm thấy anh là vĩ nhân, bởi vì vĩ nhân thường thường cao không thể với tới, tôi coi anh trở thành bằng hữu tốt nhất.
Chỉ là bằng hữu thôi ư?
Kiều Mộng Viện gật đầu, như là đang nhắc nhở mình: Không hơn!
Trương Dương nói: Ở trong mắt tôi, cô không chỉ là bằng hữu của tôi.
Kiều Mộng Viện nói: Cái khiến tôi không thể hiểu được nhất chính là tình cảm quan của anh, Trương Dương, Yên Nhiên bỏ anh tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, anh biết không? Yêu phải một người giống như anh, đối với bất kỳ nữ hài tử nào cũng đều là một loại tra tấn.
Trương đại quan nhân nói: Cô khi ở với tôi cũng cảm thấy như bị tra tấn ư?
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Anh là một bằng hữu khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và an tâm, nhưng tuyệt đối không phải là người yêu khiến cho người ta yên tâm.
Trương đại quan nhân nói: Cho dù tôi không thể khiến cho người ta yên tâm, nhưng tôi vẫn có thể khiến cho người ta thoải mái.
Mặt Kiều Mộng Viện ửng đỏ, cô ta đương nhiên biết thằng cha này đang ám chỉ điều gì, cô ta nhắm mắt lại, không nhìn ánh mắt tính xâm lược mười phần của Trương Dương nữa,, nói khẽ: Anh nghe đi!
Trương đại quan nhân giỏng tai lắng nghe, nghe thấy trong chùa vang lên tiếng trống chiều.
Kiều Mộng Viện nói: Phật môn là nơi thanh tịnh, trong đầu óc của anh thì toàn là những suy nghĩ dơ bẩn, có phải là tội ác tày trời hay không?
Trương đại quan nhân nói: Ngã phật hữu vân, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Sáng mờ bao phủ khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân nhìn mà nuốt nước miếng.
Kiều Mộng Viện không nhìn bộ dạng sắc thụ hồn dữ của thằng cha này, vẫn nhắm hai mắt nói: Trương Dương, tôi tin Yên Nhiên sẽ không vứt bỏ anh, anh cũng không muốn bị vứt bỏ phải không?
Trương Dương nói: Chỉ cần là nữ nhân khiến tôi nhớ thương thì tôi chết cũng sẽ không vứt bỏ!
Kiều Mộng Viện mở mắt, trong hai mắt lộ vẻ ngượng ngùng, da mặt của thằng cha này thật sự là quá dầy, cô ta nhẹ giọng nhắc nhở: Tôi không nên dẫn anh đến đây.
Trương Dương cười nói: Còn nói nữa à, sau khi nói những lời này với cô, tâm tình của tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, thức ăn chay của Tĩnh Vân Trai không tồi, chúng ta đi nếm thử.
Kiều Mộng Viện nói: Anh vẫn chưa đáp ứng tôi, phải tỉnh táo lại, công tác cho tốt.
Trương Dương nói: Yên tâm đi, tôi trước giờ đều phân rất rõ công tác và tình cảm, tuyệt đối không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công tác của tôi.
Chu Sơn Hổ đỗ xe trong bãi đỗ xe trước cửa Tĩnh Vân Trai, hai người gọi Chu Sơn Hổ tới, khi đi vào Tĩnh Vân Trai, ở trước cửa gặp ba huynh đệ Viên Hiếu Công. Bọn họ hôm nay cũng đặc biệt tới đây dâng hương, làm siêu độ cho vong hồn của lão Nhị Viên Hiếu Nông
Viên Hiếu Công đương nhiên cũng nghe nói tới chuyện Trương Dương bị xử phạt cảnh cáo trong đảng, gần đây tin tức về Trương Dương không ít, tin tức lớn nhất là hắn và Sở Yên Nhiên đã chia tay, mất đi bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh làm chỗ dựa, có điều với bối cảnh của Trương Dương vẫn không đến mức bởi vậy mà thất thế, hắn dù sao cũng còn cha nuôi là phó thủ tướng.
Nhìn thấy Trương Dương và Kiều Mộng Viện đi cùng nhau, trong lòng Viên Hiếu Công thầm nghĩ, thằng ôn này xoay chuyển hướng gió đúng là nhanh thật, vừa chia tay với con gái của Tống Hoài Minh đã dính lấy cháu gái của Kiều lão, bản sự này cũng không phải là bình thường.
Trương Dương cười cười bắt tay với Viên Hiếu Công: Viên cục, khéo vậy.
Viên Hiếu Công nói: Ba anh em chúng tôi tới đây dâng hương, siêu độ cho Hiếu Nông. Hắn lễ phép cười nói với Kiều Mộng Viện: Kiều tiểu thư, cùng nhau ăn cơm nhé.
Kiều Mộng Viện gật đầu.
Viên Hiếu Thương trước khi đến đã đặt phòng, mời Kiều Mộng Viện và Trương Dương vào.
Trương đại quan nhân nói: Nói thật, tôi không thích ăn chay.
Trương Dương nói: Chuyện của tôi không cần cô lo, tôi không chịu cầu tiến cũng được, tôi trụy lạc cũng được, đó là chuyện của tôi, không liên quan tới cô, cũng không liên quan tới bất kỳ ai cả.
Kiều Mộng Viện có chút tức giận: Trương Dương, anh mà được coi như là người trưởng thành à? Chẳng chín chắn chút nào, nhìn bộ dạng hiện tại của anh, đâu có phải là một bí thư thị ủy, mà giống một đứa bé bốc đồng hơn. Nếu không phải coi anh là bạn, tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới anh.
Trương Dương nói: Tôi cũng không cần cô quản tôi!
Kiều Mộng Viện nói: Không thể nói lý! Cô ta đứng dậy muốn đi, có điều lại đổi ý, nói với Trương Dương: Anh đứng lên cho tôi!
Trương Dương nói: Làm gì?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi bảo anh đứng lên thì anh đứng lên, Ít nói nhảm thôi!
Trương Dương nói: Cô đây là quản tôi ư?
Quản anh thì sao?
Tôi là bí thư thị ủy, tôi là lãnh đạo của cô, cô dựa vào gì mà quản?
Kiều Mộng Viện đi tới, nhéo lỗ tai hắn: Anh có bệnh à, không khí có phải hay không? Nhìn cái gì cũng không vừa mắt có phải hay không? Tốt, anh cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng chỉ tới nước bị chúng bạn xa lánh, hiện tại anh theo tôi đi ra ngoài, nhìn Tân Hải của anh xem, nhìn khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà anh khó khăn lắm mới tranh thủ được xem, ngẫm lại những lời anh từng nói đi, rốt cuộc có còn muốn tiếp tục hay không?
Ở trước mặt Kiều Mộng Viện, Trương Dương không ngờ biểu hiện rất nghe lời, hắn cùng Kiều Mộng Viện rời khỏi văn phòng. Gọi Chu Sơn Hổ lái xe, đưa bọn họ tới cảng Phước Long.
Kiều Mộng Viện không hề bảo Chu Sơn Hổ dừng xe, chỉ bảo Chu Sơn Hổ lái xe dọc theo phạm vi của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Ô tô tới chân núi Ngưu của góc Thương Gia.
Kiều Mộng Viện xuống xe. Trương Dương bước xuống cùng cô ta, có chút kinh ngạc nói: Cô kéo tôi tới đây làm gì?
Kiều Mộng Viện nói: Bảo anh tới thắp hương, hôm nay là mùng một!
Trương đại quan nhân bấm tay tính toán. Hắn nhìn nhìn Tĩnh Vân tự trên núi Ngưu: Có đường quốc lộ lên núi, chúng ta trực tiếp ngồi xe là được rồi.
Kiều Mộng Viện nói: Thắp hương bái Phật thì phải thành tâm mới linh, chúng ta đi bộ.
Trương Dương nói: Nhưng tôi có tin cái này đâu.
Kiều Mộng Viện đi lên đường núi. Trương Dương bất lực, chỉ có thể với Chu Sơn Hổ đi theo sơn đạo lên núi trước, còn mình thì đi theo Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện nói: Anh bất kể là chuyện gì, cần nhất chính là phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể thấy được rõ bản thân, mới có thể làm ra lựa chọn chính xác, để tránh sai càng thêm sai.
Trương Dương cười nói: Cô cho rằng tôi làm sai ư?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không rõ anh đã làm, nhưng tôi biết anh là người tốt.
Nội tâm Trương Dương ấm áp, hắn biết rõ loại ấm áp này là sự tín nhiệm của Kiều Mộng Viện đối với hắn. Trương Dương nói: Tôi chưa chắc đã là người tốt. Nhưng tôi đối với cô là tốt thật.
Mặt Kiều Mộng Viện nóng lên, nhẹ giọng đáp lại: Anh đối với cô gái nào cũng tốt cả.
Trương Dương nói: Người bác ái thường thường luôn chết thảm.
Kiều Mộng Viện cười cười không nói gì.
Núi Ngưu không, rất nhanh bọn họ liền lên tới đỉnh núi. Kiều Mộng Viện và Trương Dương cùng nhau đi vào Tĩnh Vân tự. Khi cô ta dâng hương, Trương Dương đứng ở một bên lặng lẽ nhìn. Kiều Mộng Viện vô cùng thành kính, sau khi dâng hương thì trở lại bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Anh không làm à?
Trương Dương lắc đầu, sóng vai ra cửa miếu với Kiều Mộng Viện, tới đài ngắm biển mới nói: Tôi là người theo thuyết vô thần.
Kiều Mộng Viện nói: Bất kể có tin hay không, ở đây luôn có thể khiến cho người ta được lòng yên tĩnh.
Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, bất giác nhớ tới Mạnh Truyền Mĩ, mẹ cô ta, Mạnh Truyền Mĩ là vì tao ngộ tình cảm mà suy sụp, cho nên lựa chọn ký thác bên trong đường, cuối cùng chết vở dưới thanh đăng cổ phật. Bình tĩnh mà xem xét thì Trương Dương không muốn Kiều Mộng Viện đi theo vết xe đổ của mẹ cô ta.
Kiều Mộng Viện nói: Từng có một lần, tôi cũng có ý muốn xuất gia.
Trương Dương lộ ra vẻ lo lắng.
Kiều Mộng Viện chợt lại cười nói: Biết cái gì đã triệt để thay đổi suy nghĩ của tôi không?
Trương Dương lắc đầu.
Kiều Mộng Viện nói: Cái chết của mẹ, chính cái chết của bà ấy đã khiến tôi hiểu được đạo lý, có một số việc vĩnh viễn tránh không tránh không được được, cho dù là xuất gia, tiễn được ba ngàn sợi phiền não, nhưng vẫn không thể thực sự quên được phiền não, đơn giản là lừa gạt mình thôi, cho nên tôi lựa chọn đối mặt.
Trương Dương mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, nói khẽ: Cô vẫn luôn là một nữ hài tử kiên cường.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi chưa chắc đã kiên cường, nhưng tôi có thể nhìn thẳng vào hiện thực, ông nội lần này tới thăm tôi, tôi biết ông ấy đang lo lắng điều gì? Tin đồn ở Kinh thành tôi sao có thể không biết, nhưng biết thì sao? Đối với tôi mà nói, chuyện đã phát sinh thì không thể thay đổi, tôi phải tiếp nhận, rất nhiều chuyện tuy rằng khiến tôi không vui, nhưng tôi cũng sẽ không bởi vậy mà thương tâm, có lẽ tôi đã chai sạn rồi, mới có thể bình thản chịu đựng gian khổ đến bây giờ?
Trương Dương nói: Mộng Viện, cô thực sự rất không đơn giản.
Kiều Mộng Viện nói: Khi tôi gặp gian nan nhất, đều là bởi vì có sự giúp đỡ của anh mới vượt qua được, anh tuy rằng không phải một người vĩ đại, nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện vĩ đại.
Trương đại quan nhân bất giác ưỡn thẳng ngực, cảm thấy mình đột nhiên như cao lớn hơn rất nhiều. Có điều thằng cha này vẫn phản bác: Tôi có những lúc vẫn có thể dính dáng một chút tới vĩ đại đấy chứ.
Kiều Mộng Viện bật cười: Tôi là ăn ngay nói thật, trước giờ cũng không cảm thấy anh là vĩ nhân, bởi vì vĩ nhân thường thường cao không thể với tới, tôi coi anh trở thành bằng hữu tốt nhất.
Chỉ là bằng hữu thôi ư?
Kiều Mộng Viện gật đầu, như là đang nhắc nhở mình: Không hơn!
Trương Dương nói: Ở trong mắt tôi, cô không chỉ là bằng hữu của tôi.
Kiều Mộng Viện nói: Cái khiến tôi không thể hiểu được nhất chính là tình cảm quan của anh, Trương Dương, Yên Nhiên bỏ anh tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, anh biết không? Yêu phải một người giống như anh, đối với bất kỳ nữ hài tử nào cũng đều là một loại tra tấn.
Trương đại quan nhân nói: Cô khi ở với tôi cũng cảm thấy như bị tra tấn ư?
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Anh là một bằng hữu khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và an tâm, nhưng tuyệt đối không phải là người yêu khiến cho người ta yên tâm.
Trương đại quan nhân nói: Cho dù tôi không thể khiến cho người ta yên tâm, nhưng tôi vẫn có thể khiến cho người ta thoải mái.
Mặt Kiều Mộng Viện ửng đỏ, cô ta đương nhiên biết thằng cha này đang ám chỉ điều gì, cô ta nhắm mắt lại, không nhìn ánh mắt tính xâm lược mười phần của Trương Dương nữa,, nói khẽ: Anh nghe đi!
Trương đại quan nhân giỏng tai lắng nghe, nghe thấy trong chùa vang lên tiếng trống chiều.
Kiều Mộng Viện nói: Phật môn là nơi thanh tịnh, trong đầu óc của anh thì toàn là những suy nghĩ dơ bẩn, có phải là tội ác tày trời hay không?
Trương đại quan nhân nói: Ngã phật hữu vân, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Sáng mờ bao phủ khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân nhìn mà nuốt nước miếng.
Kiều Mộng Viện không nhìn bộ dạng sắc thụ hồn dữ của thằng cha này, vẫn nhắm hai mắt nói: Trương Dương, tôi tin Yên Nhiên sẽ không vứt bỏ anh, anh cũng không muốn bị vứt bỏ phải không?
Trương Dương nói: Chỉ cần là nữ nhân khiến tôi nhớ thương thì tôi chết cũng sẽ không vứt bỏ!
Kiều Mộng Viện mở mắt, trong hai mắt lộ vẻ ngượng ngùng, da mặt của thằng cha này thật sự là quá dầy, cô ta nhẹ giọng nhắc nhở: Tôi không nên dẫn anh đến đây.
Trương Dương cười nói: Còn nói nữa à, sau khi nói những lời này với cô, tâm tình của tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, thức ăn chay của Tĩnh Vân Trai không tồi, chúng ta đi nếm thử.
Kiều Mộng Viện nói: Anh vẫn chưa đáp ứng tôi, phải tỉnh táo lại, công tác cho tốt.
Trương Dương nói: Yên tâm đi, tôi trước giờ đều phân rất rõ công tác và tình cảm, tuyệt đối không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công tác của tôi.
Chu Sơn Hổ đỗ xe trong bãi đỗ xe trước cửa Tĩnh Vân Trai, hai người gọi Chu Sơn Hổ tới, khi đi vào Tĩnh Vân Trai, ở trước cửa gặp ba huynh đệ Viên Hiếu Công. Bọn họ hôm nay cũng đặc biệt tới đây dâng hương, làm siêu độ cho vong hồn của lão Nhị Viên Hiếu Nông
Viên Hiếu Công đương nhiên cũng nghe nói tới chuyện Trương Dương bị xử phạt cảnh cáo trong đảng, gần đây tin tức về Trương Dương không ít, tin tức lớn nhất là hắn và Sở Yên Nhiên đã chia tay, mất đi bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh làm chỗ dựa, có điều với bối cảnh của Trương Dương vẫn không đến mức bởi vậy mà thất thế, hắn dù sao cũng còn cha nuôi là phó thủ tướng.
Nhìn thấy Trương Dương và Kiều Mộng Viện đi cùng nhau, trong lòng Viên Hiếu Công thầm nghĩ, thằng ôn này xoay chuyển hướng gió đúng là nhanh thật, vừa chia tay với con gái của Tống Hoài Minh đã dính lấy cháu gái của Kiều lão, bản sự này cũng không phải là bình thường.
Trương Dương cười cười bắt tay với Viên Hiếu Công: Viên cục, khéo vậy.
Viên Hiếu Công nói: Ba anh em chúng tôi tới đây dâng hương, siêu độ cho Hiếu Nông. Hắn lễ phép cười nói với Kiều Mộng Viện: Kiều tiểu thư, cùng nhau ăn cơm nhé.
Kiều Mộng Viện gật đầu.
Viên Hiếu Thương trước khi đến đã đặt phòng, mời Kiều Mộng Viện và Trương Dương vào.
Trương đại quan nhân nói: Nói thật, tôi không thích ăn chay.
/2583
|