Tống Hoài Minh châm bó đuốc này quả thật là có mục đích rõ ràng, phương pháp tốt nhất để tìm hiểu tình hình thực tế xung quanh chính là thông qua hành động thực tế. Vị trí tỉnh trưởng Bình Hành tiền nhiệm của Hứa Thường Đức ngồi không lâu, cả quá trình nhậm chức chỉ có thể dùng từ lặng lẽ để hình dung, cái này có liên quan tới năng lực của Hứa Thường Đức, và cũng quan hệ rất lớn tới cường thế của bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, Tống Hoài Minh không phải là Hứa Thường Đức, y biết rõ trên chính trị che sáng thu mình là điều lên làm, nhưng vào lúc thích hợp cũng phải chứng tỏ thực lực, muốn giành được sự tôn trọng của người khác thì không được cứ mãi nhân nhượng và lùi bước, mà phải để người khác ý thức được tính quan trọng của mình, nhận thức được năng lực của mình.
Lưu Diễm Hồng hiểu rất rõ Tống Hoài Minh, biết rằng Tống Hoài Minh là một nhân vật không chịu ở dưới chân người ta, y lúc ở Tĩnh An đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, đã dùng biện pháp kinh tế và pháp chế để nổi danh, ở quốc nội khắp nơi đều đang rộn ràng cải cách mở cửa, lấy kinh tế làm chủ. Tống Hoài Minh bất vi sở động, y đều xuất khái niệm bình hành, hơn nữa phải lấy pháp chế làm cơ sở, đảm bảo trật tự xã hội và hoàn cảnh xã hội thật tốt, như vậy mới có thể bảo chứng phát triển kinh tế có thể tiến hành ngay ngắn có trật tự, mới có thể bảo chứng lợi ích của người dân và lợi ích của giới đầu tư. Bình Hải và Bắc Nguyên là hai tỉnh phận nằm kề nhau, kinh tế của Bắc Nguyên phát triển kém Bình Hải, điều này có quan hệ nhất định tới hoàn cảnh kinh tế của hai tỉnh. Nhưng từ sau khi Tống Hoài Minh thượng nhiệm, tốc độ phát triển kinh tế ở Bắc Nguyên đã cầm cờ đi trước.
Lưu Diễm Hồng nói: Đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông của huyện Bảo Hòa và kế toán đã bị bắt, miệng của bọn họ rất kín!
Tống Hoài Minh cười nói: Cấp biển cho xe lậu không phải bọn họ nói là được, chuyện này liên quan tới cả tầng lớp lãnh đạo của huyện Bảo Hòa.
Lưu Diễm Hồng nói: Kỳ thực chuyện giống như thế này ở quốc nội có rất nhiều, điểm xuất phát của chúgn là để huyện lý được tăng thêm thu nhập, chứ không phải là vì mưu cầu lợi ích cá nhân, đây là vấn đề của nhận thức. Bình tâm mà luận, Lưu Diễm Hồng cho rằng chuyện này không nên đào quá sâu.
Tống Hoài Minh nói: Đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông và kế toán đại biểu cho thái độ của huyện Bảo Hòa ư? Xem ra bọn họ đối với sai lầm mà mình đã phạm phải vẫn có nhận thức chưa được sâu, bất kể ước nguyện ban đầu mà bọn họ làm vậy có phải là vì tư lợi cá nhân hay không, đã làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia là sự thực không thể sánh khỏi.
Lưu Diễm Hồng nhìn Tống Hoài Minh với vẻ mặt rất phức tạp, thái độ kiến quyết đả kích việc xe lậu của Tống Hoài Minh là điều mà bà ta lúc ban đầu không hề ngờ tới, chuyện của huyện Bảo Hòa vẫn chưa khiến y hài lòng, xem ra tổ kiếm tra nhất thời bán hội vẫn chưa thể rút về được.
...
Trương Dương trên đường lái xe về khách sạn ở quảng trường Cổ Lâu bị cảnh sát giao thông chặn lại, hơn mười cảnh sát giao thông đang ở hiện trường chấp hành nhiệm vụ kiểm tra, hai ngày nay hành động đả kích buôn lậu được phối hợp với tỉnh lý, đại đội cảnh sát giao thông Đông Giang bắt đầu chỉnh lý một loạt giao thông, đối với say rượu lái xe, không có giấy phép lái xe, xe lậu tiến hành đả kích nghiêm ngặt ở trên đường.
Trương Dương xuống xe Toyota, hắn không sợ bị kiểm tra, giấy phép lái xe và giấy tờ xe hắn đều mang theo, hơn nữa hôm nay không hề uống rượu, chẳng có sai phạm gì cả.
Cảnh sát giao thông xem giấy tờ của hắn, lại lấy giấy phép lái xe và giấy tờ xe ra đối chiếu với nhau, ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương, hỏi với giọng nghiêm khắc: Chủ xe không phải là anh à?
Trương Dương gật đầu: Mượn của bạn? Không được à?
Cảnh sát giao thông này nhận ra tên của Chu Vân Phàm, gã cầm giấy phép lái xe đi tới chỗ cả đội trưởng trực ban đêm nay để báo cáo.
Trương Dương cảm thấy có chút không ổn, lại nhìn xung quanh, năm sáu chiếc xe đang đỗ, trong đó còn có hai chiếc treo giấy thông hành của người nhà tỉnh ủy, xem ra xe lậu chạy trên đường phố Đông Giang không chỉ có một chiếc của mình, lòng hắn trở nên thoải mái hơn, nhưng một lát sau nhìn thấy những xe khác đều được cho đi, chỉ còn lại chiếc xe của hắn, vị đội trưởng trực ban và người cảnh sát giao thông vừa kiểm tra cho hắn cùng nhau đi tới, đội trưởng trực đêm nói: Cậu là người của Giang Thành à? Sao lại lái xe mang biển của Đông Giang.
Phạm pháp à? Trương Dương có chút bực bội.
Có phạm pháp hay không thì tôi không nói được, mà cậu cũng không nói được! Đội trưởng trực đêm nói có chút cường thế.
Trương Dương híp mắt lại, khinh thường nhìn gã: Vậy ai nói được?
Pháp luật!
Lúc này lại có một chiếc xe Jaguar bị chặn lái, lái xe không chịu xuống xe, gã gọi đội trưởng trực ban: Đội trưởng Trần!
Đội trưởng trực ban gật gật đầu, tỏ ý bảo thủ hạ thả cho đi, Trương Dương cũng nhận ra thằng ôn đó không ngờ là Đinh Bân, người yêu cũ của em gái mình, con trai của Đinh Nguy Phong, bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, lập tức cảm thấy cơn tức không có chỗ xả, Đinh Bân rõ ràng nhận ra Trương Dương, gã sợ Trương Dương tới vãi đái, ngay cả chào hỏi cũng không dám, lái xe phóng đi luôn.
Trương Dương cười nói: Sao hả? Xe mà gã lái cũng là xe nhập khẩu, sao các anh không kiểm tra mà cứ kiểm tra tôi, thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải không?
Đội trưởng trực ban này tên là Trần Hưng Cương, là phó đại đội trưởng đại đội cảnh sát giao thông khu Cổ Lâu của Đông Giang, gã và anh hai Đinh Triệu Dũng của Đinh Bân là bạn học, đương nhiên biết xuất thân gia đình của Đinh Bân, chiếc xe này gã cũng nhận ra, là của Đinh Triệu Dũng, cho nên ngay cả giấy phép lái xe của Đinh Bân cũng chẳng buồn kiểm tra đã cho đi, kiểu chiếu cố nhân tình này, đối với bọn họ mà nói là chuyện thường tình, ai ngờ lại gặp được một người tích cực. Gã nhìn Trương Dương: Cậu có thái độ gì vậy? Biết cái gì gọi là gây trở ngại chấp pháp không hả?
Trương Dương cười nói: Định chụp mũ cho tôi đấy à, anh lợi hại lắm, được, các anh kiểm tra xong chưa? Tôi có đầy đủ giấy tờ, cũng không uống rượu, cũng không phạm quy, hiện tại có thể để tôi đi chưa?
Trần Hưng Cương cũng nổi danh là có tính tình khó dây, gã lắc đầu nói: Xin lỗi, tôi hoài nghi chiếc xe này của anh có vấn đề, giấy phép của anh theo quy định thì phải tạm thời thu giữ, ngày mai anh tới đại đội cảnh sát giao thông khu Cổ Lâu để tiếp nhận xử lý!
Dựa vào gì? Tôi con mẹ nó vi phạm chỗ nào?
Trần Hương Cương tức giận bảo: Đồng chí, xin chú ý ngôn từ một chút. Địa chỉ gia đình, số điện thoại! Anh có quan hệ gì với Chu Vân Phàm? Y vì sao đưa xe cho anh dùng?
Trương Dương tức giận rồi, lão hổ không ra oai thì các ngươi cho rằng ta là mèo bệnh à, hắn gật đầu, nói: Thế này đi, xe này cũng không phải là của tôi, tôi mượn của người ta, các anh muốn tìm hiểu tình huống thì đi mà tìm chủ xe nói chuyện! Dẫu sao thì Chu Vân Phàm cũng không ở trong nước, có mệt chết bọn họ cũng chẳng liên hệ được với chủ xe.
Trần Hưng Cương bị thái độ ngạo mạn của Trương Dương chọc giận, ngươi cho rằng ta không tra rồi à? Trên giấy tờ xe có số điện thoại đăng ký, điện thoại là số của Đông Giang, gã ở trước mặt Trương Dương móc điện thoại ra, Trương Dương gật đầu, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Trần Hưng Cương sao lại moi ra được số điện thoại nhà của Cố Giai Đồng nhỉ, nhưng hắn đã đoán trước được chuyện đang phát triển theo phương hướng rất thú vị, ngươi tự mình tìm chết, chẳng liên quan gì tới ta cả.
Trần Hưng Cương trực tiếp ấn số điện thoại, người nhận điện thoại là một phụ nữ trung niên, Trần Hưng Cương hỏi: xin hỏi xe có biển số A12345 là của các vị phải không?
Chuyện thường thường luôn rất trùng hợp, chủ của chiếc xe Toyota này tuy vẫn là Chu Vân Phàm, nhưng biển xe là Cố Giai Đồng làm giúp Trương Dương. Lúc làm biển xe của ma xui quỷ khiến thế nào lại để lại số điện thoại nhà mình, phải biết rằng số điện thoại nhà của bí thư tỉnh ủy luôn được bảo mật, ngay cả cục điện tín còn không tra được, nhưng Cố Giai Đồng lúc đó cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận tay viết xuống, ai ngờ dãy số lúc đó thuận tay viết xuống, hiện giờ lại dậy lên một cơn sóng lớn như thế này.
Lúc bảo mẫu tiếp điện thoại, Cố Doãn Tri đang ở trong phòng khách nghe thời sự, bảo mẫu ngẩng đầu lên: Bí thư Cố, có người hỏi chuyện xe cộ!
Nếu là điện thoại khác, Cố Doãn Tri sẽ không tiếp, nghe thấy chuyện xe cộ, ông ta ngay lập tức nghĩ tới chiếc xe BMW mini mà Cố Giai Đồng mua, chuyện này đã có người báo cáo lên ủy ban kỷ luật tỉnh, Cố Doãn Tri trong lòng rất không vui, ông ta còn cho rằng có người giải thích với mình chuyện này, liền gật gật đầu. Bảo mẫu đưa điện thoại tới cho ông ta, Cố Doãn Tri cầm điện thoại lên: Alo...
Ông ta còn chưa nói xong, đối phương đã chất vấn với giọng rất uy nghiêm: Ông là chủ chiếc xe A12345 phải không? Chiếc xe này là mua từ chỗ Long Tường Thương Mậu ư?
Trong ấn tượng của Cố Doãn Tri, trước giờ chưa có ai dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình, ông ta nhíu mày, biển xe của xe BMW ông ta không biết, ông ta cũng không biết biển số xe của Trương Dương, loại chuyện nhỏ này ông ta rất ít khi chú ý, gnhe thấy tên Long Tường Thương Mậu, ông ta lập tức nổi giận: Anh là ai?
Không cần phải biết tôi là ai? Tôi đang tra án. Ông hiện tại có liên quan tới loại xe hơi lậu, ông tốt nhất hãy phối hợp với cơ quan điều tra! Nếu không...
Cố Doãn Tri gắng áp chế lửa giận trong lòng, hỏi ngược lại: Nếu không thì sao?
Ông có biết mua xe lậu là phạm tội không hả?
Vậy thì anh tới mà bắt tôi! Vị đại lão bản của Bình Hải chưa từng phẫn nộ như hiện tại, ông ta cảm thấy ngực mình như có một ngọn lửa đang cháy rừng rực, nhưng ngữ khí của ông ta vẫn lạnh lùng bình tĩnh, không hề để lộ ra một chút phẫn nộ nào.
Tính danh, địa chỉ gia đình!
Cố Doãn Tri, số 9 đường Ninh Tĩnh!
Trần Hưng Cương ngây người, một lúc sau mới có phản ứng thì đối phương đã gác điện thoại rồi, tay nắm điện thoại của gã không khỏi run rẩy, gã đương nhiên biết Cố Doãn Tri là ai? Càng biết được số 9 đương Ninh Tĩnh là đại biểu cho ý gì, Trần Hưng Cương quay sang Trương Dương, thằng nhóc này đang dựa vào thanh bảo hiểm trước xe Toyota, mặt nở nụ cười vui mừng trước tai họa của người khác.
Trần Hưng Cương nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, hận không thể xông lên đấm vỡ mũi thằng ôn này, nhưng gã chỉ có thể nghĩ mà thôi, gã không dám. Trần Hưng Cương bước tới: Số điện thoại đăng ký xe là của nhà bí thư Cố à...?
Trương Dương gật đầu: Phải!
Anh... anh sao không nói sớm...
Anh cho tôi cơ hội để nói à? Ngữ khí của Trương Dương tràn ngập vẻ trào phúng, con mẹ nó, cái gì vậy, con trai của bí thư ủy ban chính pháp ngươi chẳng buồn kiểm tra đã thả đi, ta nói hết lời với ngươi mà ngươi còn đòi thu giấy tờ của ta. Trương Dương ta đây dễ bắt nạt như vậy à, bình tâm mà luận, ta thật sự cũng chẳng muốn đốt đuốc lên đầu Cố Doãn Tri, ai ngờ Cố Giai Đồng lúc trước đăng ký xe lại báo số điện thoại của nhà cô ta, xem ra tất cả đều được định trước từ nơi xa xôi, ông chủ Cố muốn đặt thân ở ngoài việc cũng không thể.
Lúc này điện thoại của Trần Hưng Cương đổ chuông, dọa cho gã suýt nữa thì đánh rơi cả điện thoại, nhìn điện thoại thì là bạn cũ Lưu Hưng Đức gọi, hắn đi sang một chỗ bắt điện thoại, Lưu Hưng Đức là gọi điện xin cho người bạn bị bắt xe, Trần Hưng Cương hiện tại trong đầu đều là chuyện đã chọc giận Cố Doãn Tri, gã nói khẽ: Lão Lưu, cậu có biết một người tên là Trương Dương không?
Lưu Hưng Đức đương nhiên là biết, lần trước ở quảng trường Vĩnh An Trương Dương đánh nhau với đám lưu mảnh bản địa, khiến cho Lưu Hưng Đức mất hết mặt mũi, cũng may Loan Văn Thắng kịp thời nhắc nhở gã, cho nên mới không té ngã, gã kinh ngạc thốt lên: Trương Dương của Giang Thành ư? Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lưu Hưng Đức hốt hoảng nói: Hưng Cương, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, gặp phải hắn, cậu có thể đi được bao xa thì cố mà đi bấy nhiêu xa, đừng có để hắn thù cậu!
Trần Hưng Cương thở hổn hển vào điện thoại, một lúc sau mới nói: Muộn rồi...
...
Trần Hưng Cương tự mình đưa giấy phép lái xe và giấy tờ xe cho Trương Dương, hắn cũng muốn cười bồi, nhưng lại cười không được, đắc tội với đại lão bản của Bình Hải, chẳng có ai là cười nổi cả.
Trương Dương cầm giấy tờ xe của mình rồi lên xe Toyota, chuyện này hắn không sai, cũng không muốn lợi dụng Cố Giai Đồng, là Trần Hưng Cương tự mình tìm chết, Trương Dương tuy không biết Cố Doãn Tri nói gì, nhưng từ vẻ mặt hốt hoảng sợ hãi của Trần Hưng Cương đã đoán ra bí thư Cố khẳng định là phát hỏa rồi.
Trương Dương cũng rất tức giận, nhưng gã chẳng buồn tức giận vì loại người như Trần Hưng Cương làm gì, mục đích mà hắn tới Đông Giang không phải là tìm mấy tên cảnh sát giao thông để phát tiết nộ khí trong lòng, mục đích chủ yếu của hắn là vì cứu người, vì cứu Hồ Nhân Như, chiếc xe vừa rồi của Đinh Bân khẳng định có vấn đề, nếu như không phải là bởi vì gã quen biết Trần Hưng Cương, không phải bởi vì cha của hắn là bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, gã khẳng định là bị điều tra giống như mình. Trương Dương rất giỏi từ nhỏ thấy lớn, suy một ra ba, Đinh Bân đã có tình huống như vậy, rất nhiều con cháu của quan cao ở Bình Hải nhất định cũng tồn tại vấn đề đồng dạng. Hắn phải thu thập tài liệu của tất cả những người này lại, tỉnh lý của bọn họ không phải là muốn giày vò ư? Vậy chúng ta tiếp tục giày vò đi, trước mắt là một cái ví dụ rõ ràng, con trai của ủy bản chính pháp tỉnh các người không điều tra? Hắn nhớ một câu nói trong quá khứ, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, hắn biệt hiện tại có câu này, ở trước mặt pháp luật ai ai cũng bình đẳng.
Cố Doãn Tri sau khi nhận được điện thoại, rất bực bội quay về phòng nghỉ ngơi, ông đã bảo tối nay bất kỳ điện thoại của ai cũng không tiếp.
…
Tối nay đối với Trần Hưng Cương là ngàn đời không quên, gã chú định là không thể ngủ ngon, mà người cũng không thể ngủ ngon giống như gã còn có Địch Khánh Quảng, cục trưởng phân cục công an khu Cổ Lâu và Lạc Kiến Tân, cục trưởng cục công an Đông Giang mới nhậm chức.
Chuyện này thậm chí còn được thống báo tới chỗ bí thư thị ủy Đông Giang, phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải Lương Thiên Chính, hai ngày nay không những không cảm thấy kinh hoàng mà ngược lại còn có chút vui mừng trước tai họa của người khác, thật sự là một màn đầy kịch tính, đả kích xe lậu không ngờ còn đả kích tới cả đầu bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, lần này thì có náo nhiệt để xem rồi.
Lương Thiên Chính lúc biết tin tức này, cháu trai Lương Thành Long đang ở nhà y, đối với chuyện mà Trương Dương ủy thác, Lương Thành Long vẫn khá coi trọng, gã và Trương Dương tuy đã từng có lúc không vừa lòng nhau, thậm chí bởi vì chuyện của Cố Giai Đồng mà bị Trương Dương đánh, nhưng sau vài chuyện xảy ra, khiến Lương Thành Long thay đổi cách nhìn với Trương Dương, gã là một người làm ăn, biết đạo lý trên thương trường không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viên, Trương Dương trước mắt không nghi ngờ gì nữa chính là một đối tượng hợp tác rất tốt.
Trước khi Tống Hoài Minh được xác định làm đại tỉnh trưởng Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính và phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình cũng giống, đều bởi ôm lòng hứng thú rất đậm đối với vị trí mà Hứa Thường Đức đột tử để lại, trong mắt người ngoài hi vọng của Triệu Quý Đình so với Lương Thiên Chính thì lớn hơn một chút nhưng Lương Thiên Chính cũng vẫn không ngừng nỗ lực, y thông qua đường riêng liên hệ với phó thủ tướng Văn, uyển chuyển biểu đạt quyết tâm muốn truy cầu tiến bộ của mình, nhưng phó thủ tướng Văn đối với quyết tâm của y lại không có phản ứng quá nhiều, có lẽ chuyện của Hứa Thường Đức phát sinh, khiến Văn Quốc Cường muốn tạm thời bỏ qua chuyện Bình Hải.
Kết quả cuối cùng của sự việc là Tống Hoài Minh nhảy dù xuống Bình Hải, Lương Thiên Chính không biết người khác sẽ nghĩ gì, nhưng trong lòng y rất không thoải mái.
Bó đuốc đầu tiên mà Tống Hoài Minh đốt lên là nhắm vào chuyện lắp biển cho xe lậu, đứng mũi chịu sào chính là huyện Bảo Hòa dưới quyền quản lý của Lương Thiên Chính, như vậy chẳng khác nào gián tiếp vỗ vào mặt Lương Thiên Chính, thành tích quản lý Đông Giang của Lương Thiên Chính vẫn là rõ như bạn ngày, bỏ qua việc xe lậu không nhắc đến, con số kinh tế tăng trưởng hàng năm đã chứng minh tất cả. Đối với pháp chế, ổn định, hài hòa, phát triển mà Tống Hoài Minh đề xuất, Lương Thiên Chính trong lòng không tán thành, phát triển kinh tế mới là chủ đề của ngày hôm nay, toàn quốc trên dưới đâu đâu cũng đề xướng cải cách mở rộng là vì cái gì? Chẳng phải là bởi vì phát triển kinh tế ư, nhân dân có tiền thì mới truy cầu văn minh tinh thần, kinh tế phát triển mới có thể đề cao tố chất toàn dân, một số lý luận của Tống Hoài Minh ở trong mắt Lương Thiên Chính là đã lỗi thời rồi, vốn không nên thuộc về cán bộ trẻ tuổi như y. Song hiện tại chính là hiện thực, Tống Hoài Minh mới là đại tỉnh trưởng, là phó bí thư tỉnh ủy Bình Hải, y đang có rành mạch rõ ràng phổ biến chính kiến của mình, bí thư tỉnh ủy Bình Hải Cố Doãn Tri tựa hồ như cũng mặc kệ hành vi của y.
Lương Thiên Chính lăng lộn trên quan trường nhiều năm, từ lúc mới đầu y đã ý thức được rằng giữa Tống Hoài Minh và Cố Doãn Tri sớm muộn gì cũng có mâu thuẫn, hơn nữa mâu thuẫn này không lâu nữa sẽ lộ ra ngoài, tất cả quả nhiên đúng như y đã đoán, bó đuốc đầu tiên của Tống Hoài Minh lại đốt lên đầu Cố Doãn Tri.
Chú à, chú thấy án của Hồ Nhân Như có dư địa để hoạt động không? Lưu Thành Long rụt rè hỏi.
Lương Thiên Chính nói: Cháu chẳng lẽ không nhìn ra trong sự kiện cấp biển cho xe tư này, Long Tường Thương Mậu không phải là trọng điểm ư?
Lương Thành Long hơi ngây người, lời nói của ông chú khiến gã ngộ ra một số thứ, gã nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: Bất kỳ chuyện gì có bắt đầu thì ắt phải có kết thúc, tỉnh lý chắc không thể tra mãi được chứ?
Lương Thiên Chính hỏi lại: Có liên quan gì tới cháu à?
Lương Thành Long nói: Cháu thiếu Trương Dương một cái nhân tình, hắn lần này quyết tâm muốn giúp Hồ Nhân Như thoát tội, tìm tới chỗ cháu, cháu định tận lực giúp đỡ hắn!
Lương Thiên Chính nói: Con người phải biết ân mà báo đáp, tiểu Long, điểm này cháu làm rất tốt. Chuyện của Long Tường Thương Mậu, kẻ đầu têu là Chu Vân Phàm, chỉ cần hắn y đứng ra nhận tội, bồi tường tiền phạt, tội trạng của Hồ Nhân Như tự sẽ được giảm nhẹ như nhiều.
Chuyện này cháu cũng nghĩ tới rồi, nhưng Chu Vân Phàm hiện tại đang ở hải ngoại, biết rằng đã xảy ra chuyện, y không dám quay về đâu!
Chu Vân phàm có phải sớm đã chuẩn bị để Hồ Nhân Như gánh tội cho y ư?
Lương Thành Long nói: Nếu như vậy, Hồ Nhân Như e rằng phiền phức rồi!
Lương Thiên Chính gật đầu: Cháu yên tâm đi, chuyện này chú sẽ hỏi tới, cô ta không phải là pháp nhân của công ti, cho dù có tội, cũng không đến nỗi phải gánh hết tội trạng của Long Tường đâu!
Trương Dương trước giờ đều không phải là một người biết kiên nhẫn chờ đợi, đặc biệt là sau khi hắn nghĩ ra phương pháp để giải quyết vấn đề, người đầu tiên mà hắn tìm chính là Đinh Bân, Đinh Bân rất nổi tiếng ở đại học sư phạm Đông Giang, chiếc xe Jaguar này là của anh hai Triệu Dũng của gã, gã chỉ là mượn lái, không ai ngờ lại xui xẻo như vậy, vừa hay bị Trương đại quan nhân đợi xử lý, càng xui xẻo hơn là Trương Dương một khi đã chấm gã thì nhất định không dễ dàng bỏ qua cho gã, thế nên Đinh Bân vừa mới lái xe Jaguar tới cổng trường đại học sư phạm thì bị Trương Dương chặn ở đây.
Đinh Bân từ sâu trong lòng vô cùng sợ hãi Trương Dương, Trương Dương chặn đầu xe gã, vỗ vỗ lên nắp động cơ của xe hơi, sau đó kéo cửa ngồi vào trong. Điều hòa bên trong tuy rất mát, nhưng Đinh Bân vẫn không thể tránh khỏi toát mồ hôi, gã run giọng hỏi: Anh Trương... có chuyện gì vậy? Gã không ngờ Trương Dương lại xông vào xe của gã, còn cho rằng Trương Dương muốn tìm gã để tính sổ chuyện của Triệu Tĩnh, trong lòng rất lấy làm lạ, mình đã rất lâu rồi không có liên hệ gì với Triệu Tĩnh mà.
Đưa giấy phép lái xe và giấy tờ xe ra cho tôi xem! Biểu hiện của Trương Dương lúc này giống như như cảnh sát giao thông.
Đinh Bân tuy cảm thấy yêu cầu của hắn rất vô lễ, nhưng vẫn lấy giấy tờ ra đưa cho hắn, Trương Dương nhìn nhìn, tên đăng ký trên giấy tờ xe chính là Đinh Triệu Dũng, hắn hờ hững hỏi: Xe này là mua từ đâu?
Long Tường Thương Mậu! Đinh Bân thật thà trả lời.
Trương Dương vừa nghe thấy vậy đã hứng trí, điều này chứng tỏ không ít con cháu nhà quan thông qua Long Tường Thương Mậu để mua xe ngoại, hắn cũng không làm khó Đinh Bân, vỗ vỗ vai gã: Một học sinh mà lái xe ra vào trường học, khệnh khạng quá, cha cậu nếu biết thì liệu có cao hứng không?
Đinh Bân mấp máy môi, trơ mắt nhìn Trương Dương rời khỏi xe của gã, lúc này mới chạy vào trong trường như một làn gió.
Trương Dương lại đi gặp Hồ Nhân Như, chuyện của Đinh Bân khiến hắn mở ra được hướng suy nghĩ, những con cháu quan to này từ Long Tường Thương Mậu mua xe chắc là rất nhiều, hắn có lý do để tin rằng, Hồ Nhân Như có thể nắm danh sách người mua, buôn lậu xe hơi không phải là thương phẩm loại nhỏ, phía tài vụ của Long Tường Thương Mậu khẳng định có ghi chép kỹ càng.
Khiến Trương Dương bất ngờ là Hồ Nhân Như lại cự tuyệt giao ra bản ghi chép này, cô ta rõ ràng có chút tiêu tụy hơn, nhưng mắt thì vẫn rất kiên định: Trương Dương, chuyện này anh đừng nhúng tay vào làm gì, chuyện của tôi cứ để tự tôi gánh!
Trương Dương tức giận nói: Nói cái gì vậy? Tội nghiệt mà Chu Vân Phàm phạm, vì sao cô phải gánh chịu? Tôi đã điều tra rồi, không ít của con cháu quan to của Bình Hải mua xe từ Long Tường Thương Mậu, cô giao bản ghi chép đó cho tôi, bọn họ đã muốn xử lý, bọn họ đã muốn làm rõ tất cả mọi chuyện thì cứ xem xem có ai là sạch sẽ nào!
Hồ Nhân Như cười nhạt một tiếng, cô ta đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên tay Trương Dương: Trương Dương, anh là cán bộ quốc gia, đừng có bốc đồng nữa, loại chuyện này nếu giũ ra thì không có ích lợi gì cho cậu cả, tôi không xuất hóa đơn, buôn bán xe lậu trước giờ tôi chưa từng hỏi qua, cho dù tôi có, tôi cũng không giao ra cho anh đâu!
Trương Dương lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát của cô ta, từ sâu trong ánh mắt của Hồ Nhân Như tìm thấy một tia bi ai mờ mờ, hắn quyết không thể trơ mắt Hồ Nhân Như vì việc này mà dấn thân vào vòng lao lý, hắn muốn cứu cô ta ra khỏi đây, bất kể là phải trả giá lớn như thế nào.
Hồ Nhân Như ôn nhu nói: Anh rất thích làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi còn cho rằng tình bạn thuần kiệt giữa tôi và anh sớm đã thay đổi rồi? Vì bạn bè, anh chắc sẽ không tận lực như vậy, tôi biết anh là người trọng sắc khinh bạn!
Trương Dương nhẹ nhàng xoa bàn tay của Hồ Nhân Như: Cô rất hiểu tôi ư?
Tôi sợ anh! Anh quá có tính xâm lược, tôi sợ ở lâu cùng anh, tình bạn thuần khiết sẽ thay đổi!
Trương Dương nói khẽ: Cho nên cô thà chọn ngồi tù để tránh tôi?
Tránh được ư? Tôi ngồi một năm trong tù sẽ nhớ anh, mà ngồi mười năm thì cũng vẫn nhớ anh, chỉ cần tôi còn sống mà ra khỏi đây, người đầu tiên muốn gặp chỉ có thể là anh, có điều lúc đó tôi đã già rồi, tuổi thanh xuân không thể quay trở lại, người trọng sắc khinh bạn như anh có lẽ thật sự sẽ coi tôi là bạn bè!
Không đâu, bởi vì tôi không đợi được mười năm, tôi nhất định sẽ dẫn cô ra khỏi đây, bất kể là dùng thủ đoạn nào, tôi cũng cũng muốn làm bạn bè với cô... Trương Dương dừng lại một chút, sau đó nhìn vào mắt Hồ Nhân Như, hạ thấp giọng: Anh muốn em làm nữ nhân của anh!
Tim của Hồ Nhân Như đập thình thịch, cô ta đương nhiên hiểu câu này của Trương Dương có ý nghĩa gì, cô ta nhẹ nhàng cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, thẽ thọt nói: Anh biết không, người mà em ghét nhất chính là nam nhân hoa tâm, nhưng... đối diện với anh...em lại không tìm ra bất kỳ lý do gì để ghét anh cả! Trong con mắt sáng rỡ của cô ta đã lấp lánh ánh lệ.
Trương Dương nắm lấy tay của cô ta rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta: Tin anh không?
Hồ Nhân Như gật đầu, hai hàng nước mắt trong suốt lóng lánh cuối cũng của rơi giống khuôn mặt xinh đẹp: Em tin anh, em tin anh hơn bất cứ ai, bất kể là em có thể đi ra khỏi đây hay không, bất kể là em phải đợi mười năm hay là hai mươi năm... Trong lòng em đều nhớ anh, bởi vì, em đã là nữ nhân của anh, em chỉ muốn làm nữ nhân của anh mà thôi...
…
Cố Doãn Tri vừa cười vừa kể lại chuyện tối ngày hôm qua, nhưng những thường ủy khác thì chẳng ai cười cả, Tống Hoài Minh cũng không cười, nụ cười của bí thư Cố mang theo rất nhiều loại hàm nghĩa, ông ta đương nhiên không so đo tính toán với một cảnh sát giao thông nho nhỏ, nhưng chuyện này không nghi gì nữa khiến ông ta không vui.
Phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình là cán bộ do một tay Cố Doãn Tri đề bạt, lần này Tống Hoài Minh nhảy dù xuống Bình Hải, khiến mộng tưởng tự nhiên thay thế Hứa Thường Đức của y bay biến, oán niệm đối với Tống Hoài Minh ở trong lòng y không nghi ngờ gì nữa là lớn nhất trong những người ngồi đây, Cố Doãn Tri vừa nói xong, y là người đầu tiên đứng dậy tỏ thái độ: Thời đại hiện tại là một thời đại cải cách thâm hóa, rất nhiều chế độ đều đang trong quá trình dần dần hoàn thiện, điều này yêu cầu chúng ta không thể sải bước quá xa ngay được, Bình Hải giống như một con thuyền máy khổng lồ, chúng ta thì giống như là thủy thủ ở trên thuyền, muốn để thuyền máy đọ tốc độ với thuyền cao tốc, làm sao mà được?
Cố Doãn Tri cười nói: Thuyền máy cũng được, chiến hạm cao tốc cũng được, tốc độ nhanh một chút thì lúc nào cũng tốt, tôi nhắc tới chuyện này trên cuộc họp thường ủy không phải là bởi vì trong lòng không cao hứng, mà là tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, người nhà của chúng ta rất nhiều, vô luận là hữu ý hay là vô ý, có bao nhiêu người thông qua con đường trực tiếp hoặc là gián tiếp để mua xe lậu? Chúng ta có thể làm một hành động tự tra.
Cố Doãn Tri vừa nói xong câu này, cả hội trường lặng ngắt như tờ, trong cái thường ủy có mặt ở đây có không ít con cháu lái xe nhập khẩu ra vào khu vực nhà ở của gia đình tỉnh ủy, Cố Doãn Tri bình thường đều nhìn thấy, câu này của ông ta chẳng khác nào là nói với mỗi một người có mặt ở đây, các người không phải là muốn điều tra ư? Ta đây **** sợ điều tra, đã muốn điều tra thì ta chính thức chời đùa cùng các ngươi.
Tống Hoài Minh bật cười, trong những người có mặt ở đây, y là người thoải mái nhất, giống như là người khởi xướng chuyện này không phải là y mà là người khác vậy, loại tâm thái này ngay cả Cố Doãn Tri cũng có chút bội phục. Vị đại thị trưởng mới tới này không phải chỉ sợ vào Kiều lão chống lưng cho y, y quả thực là có gan, có ý tưởng, so với Hứa Thường Đức đã chết, Tống Hoài Minh rõ ràng là cán bộ của hai loại phong cách, Cố Doãn Tri đột nhiên nhớ tới một câu, nghé non không sợ hổ, nhưng lập tức lại tự phủ quyết cách nghĩ này, Tống Hoài Minh rõ ràng không phải là nghé con gì cả, đây là một lão hổ đã thành niên, nó đã sải bước lên núi, tiến về đỉnh của Bình hải.
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Cố đã nhắc tới chuyện này, tôi cũng thông báo một chút cho mọi người về chuyện điều tra cấp biển cho xe lậu gần đây, căn cứ theo tình hình mà tổ trưởng tổ công tác ủy ban kỷ luật nắm được, huyện Bảo Hòa trong vòng ba năm nhờ việc cấp biển cho xe lậu mà có thu nhập tài chính tổng cộng đạt tới hai ngàn bảy trăm vạn nhân dân tệ! Con số tài chính này đối với Đông Giang không tính là gì, thậm chí đối với thu nhập tài chính hàng năm của huyện Bảo Hòa cũng không tính là gì, nhưng các vị có từng nghĩ rằng, hai ngàn bảy trăm vạn này có nghĩa là quốc gia bởi vì chuyện này mà bị chảy mất bao nhiêu tiền thuế, có nghĩa là có bao nhiêu xe lậu đang chạy trên đường phố Bình Hải? Phí thủ tục của một chiếc xe là ba vạn nhân dân tệ, vậy ba năm nay thông qua con đường cấp biểu cho xe lậu này đã có hơn chín trăm chiếc xe, có nghĩa là đã tạo thành tổn thất trên trăm triệu cho quốc gia, con số này rất kinh người! Tống Hoài Minh dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: Câu nói vừa rồi của phó tỉnh trưởng Triệu rất đúng, bất kỳ chế độ nào cũng phải có một quá trình từ từ hoàn thiện, bởi vì cải cách sẽ mang tới rất nhiều cơ hội để phát triển kinh tế, đồng thời bởi vì cải cách cũng mang tới rất nhiều vấn đề mà trước đây chúng ta chưa từng gặp và cũng chưa từng nghĩ tới, cái mà chúng ta nên suy nghĩ là làm thế nào nhanh chóng giải quyết được vấn đề, đây mới là thực sự cầu thị.
Cố Doãn Tri mỉm cười gật đầu.
Bí thư ủy ban chính pháp Đinh Nguy Phong nói: Ý của tỉnh trưởng Tống là hành động xử lý việc buôn lậu xe lần này vẫn còn phải tiếp tục tiến hành?
Tống Hoài Minh cười nói: Xử lý là thủ đoạn chứ không phải là mục đích, việc xử lý của chúng ta trong đoạn thời gian này không phải chỉ nhằm vào những chiếc xe lậu mà còn phải nhắm vào an toàn giao thông, tuy trên xã hội sản sinh một số tâm tình bất mãn, nhưng thành tích chỉnh thể vẫn là đáng để khẳng định.
Cố Doãn Tri nói: Hoài Minh nói không sai, tôi thấy hành động xử lý xe lậu lần này vẫn nên tiếp tục thâm hóa, không chỉ ở Đông Giang mà nên tiến hành ở cả Bình Hải!
Tống Hoài Minh rất mẫn cảm phát giác ra rằng Cố Doãn Tri thuận theo câu nói của mình mà giáng cho mình một kích, một kích này không để lại dấu vết, có điều đã biểu hiện ra sự bất mãn của ông ta đối với mình, trên quan trường trước giờ đều tồn tại một vấn đề bình hành, giả như ngươi phá hỏng loại bình hành này, người khác lập tức sẽ đề xuất vấn đề trái và phải, cho nên quan viên Trung Quốc rất giỏi nắm vững đạo trung dung, đặc biệt là ở trước mặt lãnh đạo, độ nắm bắt đặc biệt quan trọng. Tống Hoài Minh trước khi tới Bình Hải đã tìm hiểu rất kỹ kết cấu quyền lực của Bình Hải, biết rằng sức ảnh hưởng của Cố Doãn Tri ở Bình Hải là rất lớn, thời gian y ở Bình Hai tuy không dài, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết trước mắt, sức ảnh hưởng của bí thư Cố so với sự tưởng tượng của y còn lớn hơn, Tống Hoài Minh là một người thực tế, tới Bình Hải, y mang theo hùng tâm tráng khí mở ra một phen sự nghiệp mà tới, y sẽ không lựa chọn ẩn nhẫn cho tới khi Cố Doãn Tri nghỉ hưu rồi mới bắt đầu thúc đẩy chính kiến của mình, y cũng không định xung đột chính diện với Cố Doãn Tri, chuyện đả kích xe lậu là một lần thử đường biên ngang của Cố Doãn Tri, là một lần khảo sát của y đối với toàn thể đồng liêu, y muốn thông qua chuyện này, xác định xem ngày sau mình nên đi như thế nào, làm như thế nào, xác định mình ở dưới sự lãnh đạo của Cố Doãn Tri có thể giành được bao nhiêu không gian hoạt động.
Tống Hoài Minh cười nói: Xem ra ý kiến của tôi và bí thư Cố là không mưu mà hợp!
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều nghe ra rằng câu nói vừa rồi của đại lão bản ít nhiều mang theo ý vị bất mãn, Tống Hoài Minh nói ra cậu này là thuận nước đẩy thuyền, biết rõ rồi còn cố phạm, y ở ngay trước mặt mọi người chơi trò thủ đoạn với đại lão bản.
Triệu Quý Đình nhìn Tống Hoài Minh, trong lòng cười lạnh không thôi, ngươi, đi chết đi!
Tống Hoài Minh nói: Có điều tôi cho rằng chuyện xe lậu không nên để làm chủ đề, mà là trong phạm vi toàn tỉnh triển khai một đợt chỉnh lý tổng hợp an toàn giao thông đường phố, đối với trị an và phát triển kinh tế cũng có chỗ tốt! Câu này của y nói một cách cực kỳ xảo diệu, là thuận theo lời của Cố Doãn Tri mà nói, mới nghe thì nghĩ là khiến Cố Doãn Tri mất mặt trước mặt mọi người, nhưng lập tức lại chuyển đề tài, mình trong chuyện xe lậu có chút hòa hoãn, ai cũng có thể nghe ra rõ ràng, nguyên nhân nổi dậy của chuyện này chính là bởivì sự kiện xe lậu, mà hiện tại đột nhiên lại chuyển thành quản lý tổng hợp hệ thống giao thông đường phố, là Tống Hoài Minh đang chơi Thái Cực, đang lén thay đổi khái niệm, y nhìn ra Cố Doãn Tri không vui, cũng nhìn ra tất cả thường ủy có chút không hài lòng với hành động lần này của y, y là một người mới tới, tuy trên đầu mang hào quang của đại tỉnh trưởng, nhưng y hiểu rõ, trong mắt đám thường ủy này mình vẫn là một kẻ từ ngoài tới, có lẽ trong mắt một số người mình chỉ là một kẻ may mắn. Trong lòng người khác nảy sinh bài xích y là chuyện hết sức bình thường, Tống Hoài Minh kiên trì muốn làm việc, chính là khiến người khác dần dần thay đổi cách nhìn về y, khiến người khác biết được năng lực của y, Tống Hoài Minh không thèm để ý sẽ lưu lại ấn tượng gì ở trong lòng người khác, bất kể là tốt hay là xấu y cũng chẳng buồn quan tâm, loại người mà y không thể tha thứ nhất chính là người vô vi tâm thường.
Cố Doãn Tri nhìn vẻ kinh diễm rất khó kìm nén trong mắt Tống Hoài Minh, sự thuận nước đẩy thuyền của Tống Hoài Minh, sự nhượng bộ xảo quyệt của Tống Hoài Minh, đều hoàn thành trong một câu nói này, làm sao mà không khiến người khác kinh thán cho được, lúc ban đầu, Tống Hoài Minh nắm chặt lấy vụ án cấp biển cho xe tư của huyện Bảo Hòa, khiến Cố Doãn Tri một mực cho rằng y vội vàng đốt bó đuốc đầu tiên, vội chứng tỏ mình, nhưng biểu hiện vừa rồi của Tống Hoài Minh lại khiến Cố Doãn Tri ý thức được được sự ứng biến cơ trí của y, đồng thời vào lúc ông ta quan sát biểu hiện của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh cũng đang quan sát nhất cử nhất động của bản thân ông ta, Cố Doãn Tri đột nhiên ý thức được, mục tiêu mà bó đuốc đầu tiên của Tống Hoài Minh nhắm vào không phải là mình, y có lẽ là mượn sự kiện đả kích xe tư mà thử đường biên ngang của mình, nếu không phải là như vậy, y sao lại cảm giác thấy sắp chọc tức được mình là lập tức thu liễm ngay? Cố Doãn Tri bắt đầu cảm thấy thú vị, ông ta mỉm cười, nói: Tan họp thôi!
...
Sau khi tan họp Cố Doãn Tri giữ một mình Tống Hoài Minh lại, thân làm người lãnh đạo số một của tỉnh Bình Hải, ông ta cần phải quan tâm một chú tính huống sinh hoạt của vị cán bộ trẻ tuổi này sau khi tới Bình Hải.
Hoài Minh, tới Đông Giang đã được một thời gian rồi? Đã quen với kiểu sống nơi đây chưa?
Đa tạ bí thư Cố đã quan tâm, tôi ở ngay số 11, ngoài trừ thức ăn của Đông Giang hơn thanh đạm một chút ra, những thứ khác đều tốt cả!
Cố Doãn Tri ý vị thâm trường nói: Những thứ có tính kích thích không có ích lợi gì đối với thân thể cả, thanh đạm một chút thì vẫn tốt hơn!
Tống Hoài Minh mỉm cười, nói: Cho nên tôi đang thích ứng dần dần, chắc khẩu vị của tôi vẫn cần một khoảng thời gian nữa thì mới thích ứng được.
Nhất định sẽ thích ứng thôi, sau khi thích ứng, cậu sẽ cảm thấy thích thức ăn ở đây!
Hai người đồng thời bật cười, Cố Doãn Tri lại nói: Vấn đề công tác của vợ cậu đã giải quyết được chưa?
Tống Hoài Minh nói: Cuối tuần là tới đây rồi, cô ấy trước đây chỉ ở Tĩnh An, tâm tư đối với sự nghiệp còn nặng hơn tôi!
Cố Doãn Tri cười nói: Tôi đã bảo bộ tổ chức đặc biệt an bài chuyện này, an bài tốt chưa?
Đã quyết định rồi, trường trung học Đông Giang có hiệu trưởng về hưu, phía cục giáo dục cân nhắc cô ấy trước đây có kinh nghiệm lãnh đạo kha khá, bảo cô ấy tới làm hiệu trưởng!
Rất tốt, cậu tới đây, chẳng khác nào giúp đưa tới một nhân tài quản lý cho giới giáo dục Đông Giang chúng tôi !
Tống Hoài Minh lắc đầu, nói: Tôi sợ cô ấy không quen thủy thổ, lúc ở Tĩnh An còn làm ra một ít thành tích, không biết có thể thích ứng với hoàn cảnh giáo dục của Đông Giang hay không.
Cố Doãn Tri đương nhiên có thể nghe ra ý ngầm trong lời nói của Tống Hoài Minh, cái mà y nói là chuyện của Liễu Ngọc Oánh vợ y, trên thực tế lại nói tới bản thân y, Cố Doãn Tri cười nói: Trung Quốc chúng ta có một câu tục ngữ, là vàng thì sẽ phát sáng, chẳng lẽ cậu không có lòng tin đối với vợ của mình ư?
Có lòng tin! Tôi tin cô ấy nhất định có thể làm tốt!
Cố Doãn Tri gật đầu, nói: Trước khi cậu tới Bình Hải, tôi đã nghe rất nhiều người đàm luận về cậu, nói cậu là một người xuất sắc nhất trong số những cán bộ trẻ tuổi.
Bí thư Cố đừng khen tôi, tôi sắp đỏ mặt rồi đó.
Chút tố chất tâm lý này cũng không có, làm sao mà có thể làm được người đứng đầu một tỉnh? Tố chất tâm lý của cậu không có vấn đề! Cố Doãn Tri cười nói: Bọn họ nói cậu là pháp gia của thời đại mới!
Tống Hoài Minh cũng là lần đầu tiên nghe thấy kiểu gọi này, không khỏi ngây ra, lập tứ hiểu rõ ý tứ của Cố Doãn Tri, y cười khổ: Bí thư Cố, tôi trước đây xuất thân từ trường luật, ngươi ta nói tôi như vậy là đang mỉa mai tôi đó.
Cố Doãn Tri cười nói: Trị quốc theo luật thì có gì mà không đúng? Tôi cũng rất tán thành, lúc cậu ở Tĩnh An, pháp chế và kinh tế đều nằm vững, cũng giành được hiệu quả không nhỏ, mọi người đều nhìn thấy mà!
Tống Hoài Minh nhìn Cố Doãn Tri đang có vẻ rất hòa ái dễ gần, trong lòng thì hiểu rõ, thời gian ma Cố Doãn Tri tiêu tốn để tìm hiểu về y cũng tuyệt không ít hơn y, hai người bọn họ phân biệt đại biểu Đảng và chính phủ, bọn họ là chính phó ban trưởng của Bình Hải, hiểu biết và ma hợp giữa bọn họ là rất quan trọng, Cố Doãn Tri tuy tuổi tác lớn rồi, nhưng ông ta có thể đả tạo Bình Hải thành thuyền máy lĩnh quân của kinh tế Trung Quốc, đủ thấy ông ta có một mặt rất không tầm thường, đối với dạng người này Tống Hoài Minh sâu trong đáy lòng luôn bảo trì sự tôn trọng, nhưng tôn trọng không có nghĩa là sợ hãi, không có nghĩa là mù quáng làm theo, rồi sẽ có một ngày y sẽ tiếp nhận quyền chỉ huy từ tay của Cố Doãn Tri, y sẽ đưa còn thuyền máy Bình Hải này hướng tới mặt biển bao la hơn và sảng sủa hơn, y phải từ trên người Cố Doãn Tri học được những gì mà mình chưa có, y phải không ngừng lớn mạnh, cho tới khi có thức lực để ngồi ngang hàng, thậm chí là hơn cả Cố Doãn Tri. Tống Hoài Minh nói một cách chân thành: Sự hiểu biết của tôi về Bình Hải vẫn còn rất ít, hi vọng bí thư Cố giúp đỡ thêm nhiều!
Câu nói này biểu lộ sự khiêm hư của Tống Hoài Minh, nhưng Cố Doãn Tri không tin sự chân thành trong câu nói này của y, Tống Hoài Minh trước mặt là một người có tư tưởng độc lập, y biết cách biểu hiện mình, cũng hiểu lúc nào thì nên nhượng bộ, so với Tống Hoài Minh, Cố Doãn Tri cảm thấy mình thật sự có chút già rồi, chênh nhau hai mươi tuổi, tuyệt không phải là một câu nói có thể nói rõ ràng, nhưng Cố Doãn Tri đối với năng lực chân chính của Tống Hoài Minh vẫn bảo lưu, trong đội ngũ cán bộ hiện tại không thiếu sự tồn tại của những nhân vật chỉ biết lý luận suông, muốn thật sự hiểu rõ một người phải qua quá trình công tác thực tế, có điều có một điểm Cố Doãn Tri có thể khẳng định, tốc độ ứng biến của Tống Hoài Minh đã đạt tới cảnh giới cao thủ.
..
Trương Dương không ngờ Chu vân Phàm lại chủ động liên hệ với mình, khi nhận được điện thoại của Chu Vân Phàm, phản ứng đầu tiên của hắn là phẫn nộ. Hắn gầm lên: Chu Vân Phàm, anh cũng được coi là nam nhân, xảy ra chuyện, bản thân thì chạy trước, để một cô gái ở lại chịu tiếng xấu thay cho mình!
Chu Vân Phàm sớm đã đoán trước sự phẫn nộ của Trương Dương, y thở dài nói: Trương Dương, cậu đường có nóng, tôi coi Nhân Như như con gái của mình, tôi sao lại nhẫn tâm hại cô ấy!
Nói thì thế nào mà chả được, hiện tại cô ta đang ngồi trong tù, còn anh thì ở đâu? Phơi nắng trên bãi biển Indonesia à?
Chu Vân Phàm trước khi gọi điện thoại cho Trương Dương đã tìm tới Lương Thành Long, lúc này mới biết Trương Dương đặc biệt bôn ba tới Đông Giang vì việc của Hồ Nhân Như, cho nên Chu Vân Phàm mới có thể nhớ tới Trương Dương, y nói khẽ: Trương Dương, chuyện này không liên quan gì tới Nhân Như, pháp nhân của Long Tường Thương Mậu cũng không phải là cô ấy, tôi bán xe lâu như vậy rồi, hậu quả gì tôi cũng từng nghĩ tới, tôi sao lại không lưu lại hậu thủ. Trương Dương, tôi không tin người khác, thời gian chúng ta tiếp xúc tuy không lâu, nhưng tôi tin, cậu là một người đàn ông dám gánh trách nhiệm, ghi chép xuất hàng của những chiếc xe đó tôi đều lưu lại, bán bao nhiêu tiền, tôi bỏ ra bao nhiêu nhân tình, trong lòng tôi biết rõ hơn bất kỳ ai.
Trương Dương nhớ tới chiếc xe Jaguar của Đinh Bân, nhớ tới chiếc xe Toyota của mình, lại nhớ tới chiếc xe BMW mini mà Cố Giai Đồng đã mua, xem ra những chiếc xe này đều là hậu thủ mà Chu Vân Phàm lưu lại, thằng chó này cũng không phải là hạng tốt lành gì, lúc thật sự gặp nạn, y khẳng định phải giũ hết những chuyện này ra. Trương Dương nói: Anh có phải là muốn giao bản ghi chép đó cho tôi?
Chu Vân Phàm nói: Chuyện đã xảy ra rồi, tôi không phải là trốn tránh, tôi đang nghĩ xem nên bù đắp thế nào, làm thế nào để giảm tổn thất của công ty xuống thấp nhất. Trương Dương, chuyện này giũ ra cũng chẳng có nghĩa gì, cho dù có thể kéo được một hai người xuống nước, nhưng vẫn không cứu được Nhân Như, không cứu được công ty của tôi!
Trương Dương cười lạnh, nói: Cho nên anh mới thờ ơ lạnh nhạt! Co giò bỏ chạy?
Không phải, tôi chỉ quan tâm tới sự phát triển của sự tình, quan tâm lực độ đả kích xe lậu của tỉnh lý lần này rốt cuộc có bao lớn, Trương Dương, tôi có thứ này muốn giao cho cậu, ở số 16 khu biệt thư Thượng, trong quỹ bảo hiểm của tôi còn giữ một tờ hóa đơn, và tài liệu đăng ký của công ty Long Tường, phần tài liệu đó có thể chứng minh Nhân Như không có quan hệ gì với công ty. Còn lợi dụng nó như thế nào mới dành được hiệu lực lớn nhất thì phải trông vào bản thân cậu!
Trương Dương nói: Chuyện này là do anh gây ra, anh chạy rồi, cứ vậy vứt bỏ công ty, ai đi thu thấp cục diện rối rắm này chứ!
Chu Vân Phàm nói: Chỉ cầu có thể giúp Nhân Như thoát tội, tôi không để ý đến tiền, cậu giúp tôi chuyển cáo tới bọn họ, tôi thậm chí có thể giao nộp khoản tiền phạt... Y dừng lại một chút rồi lại nói: Những gì mà tôi có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi! Nhờ cậy vào cậu đó! Chu Vân Phàm nói xong liền vội vàng giập máy.
Trương Dương còn chưa kịp cất điện thoại thì Lương Thành Long lại gọi tới, gã thông báo với Trương Dương rằng Chu Vân Phàm đã xuất hiện rồi, gã đã bảo Chu Vân Phàm liên hệ với Trương Dương, Trương Dương nói với gã rằng Chu Vân Phàm đã liên hệ với mình, còn nội dung cuộc nói chuyện cụ thể giữa bọn họ thì Trương Dương không nhắc tới, trước khi đi lấy những đồ mà Chu Vân Phàm đã nói, tất cả vẫn chưa rõ ràng, Trương Dương cũng chưa quyết định nên làm gì.
Lưu Diễm Hồng hiểu rất rõ Tống Hoài Minh, biết rằng Tống Hoài Minh là một nhân vật không chịu ở dưới chân người ta, y lúc ở Tĩnh An đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, đã dùng biện pháp kinh tế và pháp chế để nổi danh, ở quốc nội khắp nơi đều đang rộn ràng cải cách mở cửa, lấy kinh tế làm chủ. Tống Hoài Minh bất vi sở động, y đều xuất khái niệm bình hành, hơn nữa phải lấy pháp chế làm cơ sở, đảm bảo trật tự xã hội và hoàn cảnh xã hội thật tốt, như vậy mới có thể bảo chứng phát triển kinh tế có thể tiến hành ngay ngắn có trật tự, mới có thể bảo chứng lợi ích của người dân và lợi ích của giới đầu tư. Bình Hải và Bắc Nguyên là hai tỉnh phận nằm kề nhau, kinh tế của Bắc Nguyên phát triển kém Bình Hải, điều này có quan hệ nhất định tới hoàn cảnh kinh tế của hai tỉnh. Nhưng từ sau khi Tống Hoài Minh thượng nhiệm, tốc độ phát triển kinh tế ở Bắc Nguyên đã cầm cờ đi trước.
Lưu Diễm Hồng nói: Đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông của huyện Bảo Hòa và kế toán đã bị bắt, miệng của bọn họ rất kín!
Tống Hoài Minh cười nói: Cấp biển cho xe lậu không phải bọn họ nói là được, chuyện này liên quan tới cả tầng lớp lãnh đạo của huyện Bảo Hòa.
Lưu Diễm Hồng nói: Kỳ thực chuyện giống như thế này ở quốc nội có rất nhiều, điểm xuất phát của chúgn là để huyện lý được tăng thêm thu nhập, chứ không phải là vì mưu cầu lợi ích cá nhân, đây là vấn đề của nhận thức. Bình tâm mà luận, Lưu Diễm Hồng cho rằng chuyện này không nên đào quá sâu.
Tống Hoài Minh nói: Đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông và kế toán đại biểu cho thái độ của huyện Bảo Hòa ư? Xem ra bọn họ đối với sai lầm mà mình đã phạm phải vẫn có nhận thức chưa được sâu, bất kể ước nguyện ban đầu mà bọn họ làm vậy có phải là vì tư lợi cá nhân hay không, đã làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia là sự thực không thể sánh khỏi.
Lưu Diễm Hồng nhìn Tống Hoài Minh với vẻ mặt rất phức tạp, thái độ kiến quyết đả kích việc xe lậu của Tống Hoài Minh là điều mà bà ta lúc ban đầu không hề ngờ tới, chuyện của huyện Bảo Hòa vẫn chưa khiến y hài lòng, xem ra tổ kiếm tra nhất thời bán hội vẫn chưa thể rút về được.
...
Trương Dương trên đường lái xe về khách sạn ở quảng trường Cổ Lâu bị cảnh sát giao thông chặn lại, hơn mười cảnh sát giao thông đang ở hiện trường chấp hành nhiệm vụ kiểm tra, hai ngày nay hành động đả kích buôn lậu được phối hợp với tỉnh lý, đại đội cảnh sát giao thông Đông Giang bắt đầu chỉnh lý một loạt giao thông, đối với say rượu lái xe, không có giấy phép lái xe, xe lậu tiến hành đả kích nghiêm ngặt ở trên đường.
Trương Dương xuống xe Toyota, hắn không sợ bị kiểm tra, giấy phép lái xe và giấy tờ xe hắn đều mang theo, hơn nữa hôm nay không hề uống rượu, chẳng có sai phạm gì cả.
Cảnh sát giao thông xem giấy tờ của hắn, lại lấy giấy phép lái xe và giấy tờ xe ra đối chiếu với nhau, ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương, hỏi với giọng nghiêm khắc: Chủ xe không phải là anh à?
Trương Dương gật đầu: Mượn của bạn? Không được à?
Cảnh sát giao thông này nhận ra tên của Chu Vân Phàm, gã cầm giấy phép lái xe đi tới chỗ cả đội trưởng trực ban đêm nay để báo cáo.
Trương Dương cảm thấy có chút không ổn, lại nhìn xung quanh, năm sáu chiếc xe đang đỗ, trong đó còn có hai chiếc treo giấy thông hành của người nhà tỉnh ủy, xem ra xe lậu chạy trên đường phố Đông Giang không chỉ có một chiếc của mình, lòng hắn trở nên thoải mái hơn, nhưng một lát sau nhìn thấy những xe khác đều được cho đi, chỉ còn lại chiếc xe của hắn, vị đội trưởng trực ban và người cảnh sát giao thông vừa kiểm tra cho hắn cùng nhau đi tới, đội trưởng trực đêm nói: Cậu là người của Giang Thành à? Sao lại lái xe mang biển của Đông Giang.
Phạm pháp à? Trương Dương có chút bực bội.
Có phạm pháp hay không thì tôi không nói được, mà cậu cũng không nói được! Đội trưởng trực đêm nói có chút cường thế.
Trương Dương híp mắt lại, khinh thường nhìn gã: Vậy ai nói được?
Pháp luật!
Lúc này lại có một chiếc xe Jaguar bị chặn lái, lái xe không chịu xuống xe, gã gọi đội trưởng trực ban: Đội trưởng Trần!
Đội trưởng trực ban gật gật đầu, tỏ ý bảo thủ hạ thả cho đi, Trương Dương cũng nhận ra thằng ôn đó không ngờ là Đinh Bân, người yêu cũ của em gái mình, con trai của Đinh Nguy Phong, bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, lập tức cảm thấy cơn tức không có chỗ xả, Đinh Bân rõ ràng nhận ra Trương Dương, gã sợ Trương Dương tới vãi đái, ngay cả chào hỏi cũng không dám, lái xe phóng đi luôn.
Trương Dương cười nói: Sao hả? Xe mà gã lái cũng là xe nhập khẩu, sao các anh không kiểm tra mà cứ kiểm tra tôi, thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải không?
Đội trưởng trực ban này tên là Trần Hưng Cương, là phó đại đội trưởng đại đội cảnh sát giao thông khu Cổ Lâu của Đông Giang, gã và anh hai Đinh Triệu Dũng của Đinh Bân là bạn học, đương nhiên biết xuất thân gia đình của Đinh Bân, chiếc xe này gã cũng nhận ra, là của Đinh Triệu Dũng, cho nên ngay cả giấy phép lái xe của Đinh Bân cũng chẳng buồn kiểm tra đã cho đi, kiểu chiếu cố nhân tình này, đối với bọn họ mà nói là chuyện thường tình, ai ngờ lại gặp được một người tích cực. Gã nhìn Trương Dương: Cậu có thái độ gì vậy? Biết cái gì gọi là gây trở ngại chấp pháp không hả?
Trương Dương cười nói: Định chụp mũ cho tôi đấy à, anh lợi hại lắm, được, các anh kiểm tra xong chưa? Tôi có đầy đủ giấy tờ, cũng không uống rượu, cũng không phạm quy, hiện tại có thể để tôi đi chưa?
Trần Hưng Cương cũng nổi danh là có tính tình khó dây, gã lắc đầu nói: Xin lỗi, tôi hoài nghi chiếc xe này của anh có vấn đề, giấy phép của anh theo quy định thì phải tạm thời thu giữ, ngày mai anh tới đại đội cảnh sát giao thông khu Cổ Lâu để tiếp nhận xử lý!
Dựa vào gì? Tôi con mẹ nó vi phạm chỗ nào?
Trần Hương Cương tức giận bảo: Đồng chí, xin chú ý ngôn từ một chút. Địa chỉ gia đình, số điện thoại! Anh có quan hệ gì với Chu Vân Phàm? Y vì sao đưa xe cho anh dùng?
Trương Dương tức giận rồi, lão hổ không ra oai thì các ngươi cho rằng ta là mèo bệnh à, hắn gật đầu, nói: Thế này đi, xe này cũng không phải là của tôi, tôi mượn của người ta, các anh muốn tìm hiểu tình huống thì đi mà tìm chủ xe nói chuyện! Dẫu sao thì Chu Vân Phàm cũng không ở trong nước, có mệt chết bọn họ cũng chẳng liên hệ được với chủ xe.
Trần Hưng Cương bị thái độ ngạo mạn của Trương Dương chọc giận, ngươi cho rằng ta không tra rồi à? Trên giấy tờ xe có số điện thoại đăng ký, điện thoại là số của Đông Giang, gã ở trước mặt Trương Dương móc điện thoại ra, Trương Dương gật đầu, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Trần Hưng Cương sao lại moi ra được số điện thoại nhà của Cố Giai Đồng nhỉ, nhưng hắn đã đoán trước được chuyện đang phát triển theo phương hướng rất thú vị, ngươi tự mình tìm chết, chẳng liên quan gì tới ta cả.
Trần Hưng Cương trực tiếp ấn số điện thoại, người nhận điện thoại là một phụ nữ trung niên, Trần Hưng Cương hỏi: xin hỏi xe có biển số A12345 là của các vị phải không?
Chuyện thường thường luôn rất trùng hợp, chủ của chiếc xe Toyota này tuy vẫn là Chu Vân Phàm, nhưng biển xe là Cố Giai Đồng làm giúp Trương Dương. Lúc làm biển xe của ma xui quỷ khiến thế nào lại để lại số điện thoại nhà mình, phải biết rằng số điện thoại nhà của bí thư tỉnh ủy luôn được bảo mật, ngay cả cục điện tín còn không tra được, nhưng Cố Giai Đồng lúc đó cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận tay viết xuống, ai ngờ dãy số lúc đó thuận tay viết xuống, hiện giờ lại dậy lên một cơn sóng lớn như thế này.
Lúc bảo mẫu tiếp điện thoại, Cố Doãn Tri đang ở trong phòng khách nghe thời sự, bảo mẫu ngẩng đầu lên: Bí thư Cố, có người hỏi chuyện xe cộ!
Nếu là điện thoại khác, Cố Doãn Tri sẽ không tiếp, nghe thấy chuyện xe cộ, ông ta ngay lập tức nghĩ tới chiếc xe BMW mini mà Cố Giai Đồng mua, chuyện này đã có người báo cáo lên ủy ban kỷ luật tỉnh, Cố Doãn Tri trong lòng rất không vui, ông ta còn cho rằng có người giải thích với mình chuyện này, liền gật gật đầu. Bảo mẫu đưa điện thoại tới cho ông ta, Cố Doãn Tri cầm điện thoại lên: Alo...
Ông ta còn chưa nói xong, đối phương đã chất vấn với giọng rất uy nghiêm: Ông là chủ chiếc xe A12345 phải không? Chiếc xe này là mua từ chỗ Long Tường Thương Mậu ư?
Trong ấn tượng của Cố Doãn Tri, trước giờ chưa có ai dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình, ông ta nhíu mày, biển xe của xe BMW ông ta không biết, ông ta cũng không biết biển số xe của Trương Dương, loại chuyện nhỏ này ông ta rất ít khi chú ý, gnhe thấy tên Long Tường Thương Mậu, ông ta lập tức nổi giận: Anh là ai?
Không cần phải biết tôi là ai? Tôi đang tra án. Ông hiện tại có liên quan tới loại xe hơi lậu, ông tốt nhất hãy phối hợp với cơ quan điều tra! Nếu không...
Cố Doãn Tri gắng áp chế lửa giận trong lòng, hỏi ngược lại: Nếu không thì sao?
Ông có biết mua xe lậu là phạm tội không hả?
Vậy thì anh tới mà bắt tôi! Vị đại lão bản của Bình Hải chưa từng phẫn nộ như hiện tại, ông ta cảm thấy ngực mình như có một ngọn lửa đang cháy rừng rực, nhưng ngữ khí của ông ta vẫn lạnh lùng bình tĩnh, không hề để lộ ra một chút phẫn nộ nào.
Tính danh, địa chỉ gia đình!
Cố Doãn Tri, số 9 đường Ninh Tĩnh!
Trần Hưng Cương ngây người, một lúc sau mới có phản ứng thì đối phương đã gác điện thoại rồi, tay nắm điện thoại của gã không khỏi run rẩy, gã đương nhiên biết Cố Doãn Tri là ai? Càng biết được số 9 đương Ninh Tĩnh là đại biểu cho ý gì, Trần Hưng Cương quay sang Trương Dương, thằng nhóc này đang dựa vào thanh bảo hiểm trước xe Toyota, mặt nở nụ cười vui mừng trước tai họa của người khác.
Trần Hưng Cương nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, hận không thể xông lên đấm vỡ mũi thằng ôn này, nhưng gã chỉ có thể nghĩ mà thôi, gã không dám. Trần Hưng Cương bước tới: Số điện thoại đăng ký xe là của nhà bí thư Cố à...?
Trương Dương gật đầu: Phải!
Anh... anh sao không nói sớm...
Anh cho tôi cơ hội để nói à? Ngữ khí của Trương Dương tràn ngập vẻ trào phúng, con mẹ nó, cái gì vậy, con trai của bí thư ủy ban chính pháp ngươi chẳng buồn kiểm tra đã thả đi, ta nói hết lời với ngươi mà ngươi còn đòi thu giấy tờ của ta. Trương Dương ta đây dễ bắt nạt như vậy à, bình tâm mà luận, ta thật sự cũng chẳng muốn đốt đuốc lên đầu Cố Doãn Tri, ai ngờ Cố Giai Đồng lúc trước đăng ký xe lại báo số điện thoại của nhà cô ta, xem ra tất cả đều được định trước từ nơi xa xôi, ông chủ Cố muốn đặt thân ở ngoài việc cũng không thể.
Lúc này điện thoại của Trần Hưng Cương đổ chuông, dọa cho gã suýt nữa thì đánh rơi cả điện thoại, nhìn điện thoại thì là bạn cũ Lưu Hưng Đức gọi, hắn đi sang một chỗ bắt điện thoại, Lưu Hưng Đức là gọi điện xin cho người bạn bị bắt xe, Trần Hưng Cương hiện tại trong đầu đều là chuyện đã chọc giận Cố Doãn Tri, gã nói khẽ: Lão Lưu, cậu có biết một người tên là Trương Dương không?
Lưu Hưng Đức đương nhiên là biết, lần trước ở quảng trường Vĩnh An Trương Dương đánh nhau với đám lưu mảnh bản địa, khiến cho Lưu Hưng Đức mất hết mặt mũi, cũng may Loan Văn Thắng kịp thời nhắc nhở gã, cho nên mới không té ngã, gã kinh ngạc thốt lên: Trương Dương của Giang Thành ư? Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lưu Hưng Đức hốt hoảng nói: Hưng Cương, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, gặp phải hắn, cậu có thể đi được bao xa thì cố mà đi bấy nhiêu xa, đừng có để hắn thù cậu!
Trần Hưng Cương thở hổn hển vào điện thoại, một lúc sau mới nói: Muộn rồi...
...
Trần Hưng Cương tự mình đưa giấy phép lái xe và giấy tờ xe cho Trương Dương, hắn cũng muốn cười bồi, nhưng lại cười không được, đắc tội với đại lão bản của Bình Hải, chẳng có ai là cười nổi cả.
Trương Dương cầm giấy tờ xe của mình rồi lên xe Toyota, chuyện này hắn không sai, cũng không muốn lợi dụng Cố Giai Đồng, là Trần Hưng Cương tự mình tìm chết, Trương Dương tuy không biết Cố Doãn Tri nói gì, nhưng từ vẻ mặt hốt hoảng sợ hãi của Trần Hưng Cương đã đoán ra bí thư Cố khẳng định là phát hỏa rồi.
Trương Dương cũng rất tức giận, nhưng gã chẳng buồn tức giận vì loại người như Trần Hưng Cương làm gì, mục đích mà hắn tới Đông Giang không phải là tìm mấy tên cảnh sát giao thông để phát tiết nộ khí trong lòng, mục đích chủ yếu của hắn là vì cứu người, vì cứu Hồ Nhân Như, chiếc xe vừa rồi của Đinh Bân khẳng định có vấn đề, nếu như không phải là bởi vì gã quen biết Trần Hưng Cương, không phải bởi vì cha của hắn là bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, gã khẳng định là bị điều tra giống như mình. Trương Dương rất giỏi từ nhỏ thấy lớn, suy một ra ba, Đinh Bân đã có tình huống như vậy, rất nhiều con cháu của quan cao ở Bình Hải nhất định cũng tồn tại vấn đề đồng dạng. Hắn phải thu thập tài liệu của tất cả những người này lại, tỉnh lý của bọn họ không phải là muốn giày vò ư? Vậy chúng ta tiếp tục giày vò đi, trước mắt là một cái ví dụ rõ ràng, con trai của ủy bản chính pháp tỉnh các người không điều tra? Hắn nhớ một câu nói trong quá khứ, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, hắn biệt hiện tại có câu này, ở trước mặt pháp luật ai ai cũng bình đẳng.
Cố Doãn Tri sau khi nhận được điện thoại, rất bực bội quay về phòng nghỉ ngơi, ông đã bảo tối nay bất kỳ điện thoại của ai cũng không tiếp.
…
Tối nay đối với Trần Hưng Cương là ngàn đời không quên, gã chú định là không thể ngủ ngon, mà người cũng không thể ngủ ngon giống như gã còn có Địch Khánh Quảng, cục trưởng phân cục công an khu Cổ Lâu và Lạc Kiến Tân, cục trưởng cục công an Đông Giang mới nhậm chức.
Chuyện này thậm chí còn được thống báo tới chỗ bí thư thị ủy Đông Giang, phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải Lương Thiên Chính, hai ngày nay không những không cảm thấy kinh hoàng mà ngược lại còn có chút vui mừng trước tai họa của người khác, thật sự là một màn đầy kịch tính, đả kích xe lậu không ngờ còn đả kích tới cả đầu bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, lần này thì có náo nhiệt để xem rồi.
Lương Thiên Chính lúc biết tin tức này, cháu trai Lương Thành Long đang ở nhà y, đối với chuyện mà Trương Dương ủy thác, Lương Thành Long vẫn khá coi trọng, gã và Trương Dương tuy đã từng có lúc không vừa lòng nhau, thậm chí bởi vì chuyện của Cố Giai Đồng mà bị Trương Dương đánh, nhưng sau vài chuyện xảy ra, khiến Lương Thành Long thay đổi cách nhìn với Trương Dương, gã là một người làm ăn, biết đạo lý trên thương trường không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viên, Trương Dương trước mắt không nghi ngờ gì nữa chính là một đối tượng hợp tác rất tốt.
Trước khi Tống Hoài Minh được xác định làm đại tỉnh trưởng Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính và phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình cũng giống, đều bởi ôm lòng hứng thú rất đậm đối với vị trí mà Hứa Thường Đức đột tử để lại, trong mắt người ngoài hi vọng của Triệu Quý Đình so với Lương Thiên Chính thì lớn hơn một chút nhưng Lương Thiên Chính cũng vẫn không ngừng nỗ lực, y thông qua đường riêng liên hệ với phó thủ tướng Văn, uyển chuyển biểu đạt quyết tâm muốn truy cầu tiến bộ của mình, nhưng phó thủ tướng Văn đối với quyết tâm của y lại không có phản ứng quá nhiều, có lẽ chuyện của Hứa Thường Đức phát sinh, khiến Văn Quốc Cường muốn tạm thời bỏ qua chuyện Bình Hải.
Kết quả cuối cùng của sự việc là Tống Hoài Minh nhảy dù xuống Bình Hải, Lương Thiên Chính không biết người khác sẽ nghĩ gì, nhưng trong lòng y rất không thoải mái.
Bó đuốc đầu tiên mà Tống Hoài Minh đốt lên là nhắm vào chuyện lắp biển cho xe lậu, đứng mũi chịu sào chính là huyện Bảo Hòa dưới quyền quản lý của Lương Thiên Chính, như vậy chẳng khác nào gián tiếp vỗ vào mặt Lương Thiên Chính, thành tích quản lý Đông Giang của Lương Thiên Chính vẫn là rõ như bạn ngày, bỏ qua việc xe lậu không nhắc đến, con số kinh tế tăng trưởng hàng năm đã chứng minh tất cả. Đối với pháp chế, ổn định, hài hòa, phát triển mà Tống Hoài Minh đề xuất, Lương Thiên Chính trong lòng không tán thành, phát triển kinh tế mới là chủ đề của ngày hôm nay, toàn quốc trên dưới đâu đâu cũng đề xướng cải cách mở rộng là vì cái gì? Chẳng phải là bởi vì phát triển kinh tế ư, nhân dân có tiền thì mới truy cầu văn minh tinh thần, kinh tế phát triển mới có thể đề cao tố chất toàn dân, một số lý luận của Tống Hoài Minh ở trong mắt Lương Thiên Chính là đã lỗi thời rồi, vốn không nên thuộc về cán bộ trẻ tuổi như y. Song hiện tại chính là hiện thực, Tống Hoài Minh mới là đại tỉnh trưởng, là phó bí thư tỉnh ủy Bình Hải, y đang có rành mạch rõ ràng phổ biến chính kiến của mình, bí thư tỉnh ủy Bình Hải Cố Doãn Tri tựa hồ như cũng mặc kệ hành vi của y.
Lương Thiên Chính lăng lộn trên quan trường nhiều năm, từ lúc mới đầu y đã ý thức được rằng giữa Tống Hoài Minh và Cố Doãn Tri sớm muộn gì cũng có mâu thuẫn, hơn nữa mâu thuẫn này không lâu nữa sẽ lộ ra ngoài, tất cả quả nhiên đúng như y đã đoán, bó đuốc đầu tiên của Tống Hoài Minh lại đốt lên đầu Cố Doãn Tri.
Chú à, chú thấy án của Hồ Nhân Như có dư địa để hoạt động không? Lưu Thành Long rụt rè hỏi.
Lương Thiên Chính nói: Cháu chẳng lẽ không nhìn ra trong sự kiện cấp biển cho xe tư này, Long Tường Thương Mậu không phải là trọng điểm ư?
Lương Thành Long hơi ngây người, lời nói của ông chú khiến gã ngộ ra một số thứ, gã nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: Bất kỳ chuyện gì có bắt đầu thì ắt phải có kết thúc, tỉnh lý chắc không thể tra mãi được chứ?
Lương Thiên Chính hỏi lại: Có liên quan gì tới cháu à?
Lương Thành Long nói: Cháu thiếu Trương Dương một cái nhân tình, hắn lần này quyết tâm muốn giúp Hồ Nhân Như thoát tội, tìm tới chỗ cháu, cháu định tận lực giúp đỡ hắn!
Lương Thiên Chính nói: Con người phải biết ân mà báo đáp, tiểu Long, điểm này cháu làm rất tốt. Chuyện của Long Tường Thương Mậu, kẻ đầu têu là Chu Vân Phàm, chỉ cần hắn y đứng ra nhận tội, bồi tường tiền phạt, tội trạng của Hồ Nhân Như tự sẽ được giảm nhẹ như nhiều.
Chuyện này cháu cũng nghĩ tới rồi, nhưng Chu Vân Phàm hiện tại đang ở hải ngoại, biết rằng đã xảy ra chuyện, y không dám quay về đâu!
Chu Vân phàm có phải sớm đã chuẩn bị để Hồ Nhân Như gánh tội cho y ư?
Lương Thành Long nói: Nếu như vậy, Hồ Nhân Như e rằng phiền phức rồi!
Lương Thiên Chính gật đầu: Cháu yên tâm đi, chuyện này chú sẽ hỏi tới, cô ta không phải là pháp nhân của công ti, cho dù có tội, cũng không đến nỗi phải gánh hết tội trạng của Long Tường đâu!
Trương Dương trước giờ đều không phải là một người biết kiên nhẫn chờ đợi, đặc biệt là sau khi hắn nghĩ ra phương pháp để giải quyết vấn đề, người đầu tiên mà hắn tìm chính là Đinh Bân, Đinh Bân rất nổi tiếng ở đại học sư phạm Đông Giang, chiếc xe Jaguar này là của anh hai Triệu Dũng của gã, gã chỉ là mượn lái, không ai ngờ lại xui xẻo như vậy, vừa hay bị Trương đại quan nhân đợi xử lý, càng xui xẻo hơn là Trương Dương một khi đã chấm gã thì nhất định không dễ dàng bỏ qua cho gã, thế nên Đinh Bân vừa mới lái xe Jaguar tới cổng trường đại học sư phạm thì bị Trương Dương chặn ở đây.
Đinh Bân từ sâu trong lòng vô cùng sợ hãi Trương Dương, Trương Dương chặn đầu xe gã, vỗ vỗ lên nắp động cơ của xe hơi, sau đó kéo cửa ngồi vào trong. Điều hòa bên trong tuy rất mát, nhưng Đinh Bân vẫn không thể tránh khỏi toát mồ hôi, gã run giọng hỏi: Anh Trương... có chuyện gì vậy? Gã không ngờ Trương Dương lại xông vào xe của gã, còn cho rằng Trương Dương muốn tìm gã để tính sổ chuyện của Triệu Tĩnh, trong lòng rất lấy làm lạ, mình đã rất lâu rồi không có liên hệ gì với Triệu Tĩnh mà.
Đưa giấy phép lái xe và giấy tờ xe ra cho tôi xem! Biểu hiện của Trương Dương lúc này giống như như cảnh sát giao thông.
Đinh Bân tuy cảm thấy yêu cầu của hắn rất vô lễ, nhưng vẫn lấy giấy tờ ra đưa cho hắn, Trương Dương nhìn nhìn, tên đăng ký trên giấy tờ xe chính là Đinh Triệu Dũng, hắn hờ hững hỏi: Xe này là mua từ đâu?
Long Tường Thương Mậu! Đinh Bân thật thà trả lời.
Trương Dương vừa nghe thấy vậy đã hứng trí, điều này chứng tỏ không ít con cháu nhà quan thông qua Long Tường Thương Mậu để mua xe ngoại, hắn cũng không làm khó Đinh Bân, vỗ vỗ vai gã: Một học sinh mà lái xe ra vào trường học, khệnh khạng quá, cha cậu nếu biết thì liệu có cao hứng không?
Đinh Bân mấp máy môi, trơ mắt nhìn Trương Dương rời khỏi xe của gã, lúc này mới chạy vào trong trường như một làn gió.
Trương Dương lại đi gặp Hồ Nhân Như, chuyện của Đinh Bân khiến hắn mở ra được hướng suy nghĩ, những con cháu quan to này từ Long Tường Thương Mậu mua xe chắc là rất nhiều, hắn có lý do để tin rằng, Hồ Nhân Như có thể nắm danh sách người mua, buôn lậu xe hơi không phải là thương phẩm loại nhỏ, phía tài vụ của Long Tường Thương Mậu khẳng định có ghi chép kỹ càng.
Khiến Trương Dương bất ngờ là Hồ Nhân Như lại cự tuyệt giao ra bản ghi chép này, cô ta rõ ràng có chút tiêu tụy hơn, nhưng mắt thì vẫn rất kiên định: Trương Dương, chuyện này anh đừng nhúng tay vào làm gì, chuyện của tôi cứ để tự tôi gánh!
Trương Dương tức giận nói: Nói cái gì vậy? Tội nghiệt mà Chu Vân Phàm phạm, vì sao cô phải gánh chịu? Tôi đã điều tra rồi, không ít của con cháu quan to của Bình Hải mua xe từ Long Tường Thương Mậu, cô giao bản ghi chép đó cho tôi, bọn họ đã muốn xử lý, bọn họ đã muốn làm rõ tất cả mọi chuyện thì cứ xem xem có ai là sạch sẽ nào!
Hồ Nhân Như cười nhạt một tiếng, cô ta đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên tay Trương Dương: Trương Dương, anh là cán bộ quốc gia, đừng có bốc đồng nữa, loại chuyện này nếu giũ ra thì không có ích lợi gì cho cậu cả, tôi không xuất hóa đơn, buôn bán xe lậu trước giờ tôi chưa từng hỏi qua, cho dù tôi có, tôi cũng không giao ra cho anh đâu!
Trương Dương lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát của cô ta, từ sâu trong ánh mắt của Hồ Nhân Như tìm thấy một tia bi ai mờ mờ, hắn quyết không thể trơ mắt Hồ Nhân Như vì việc này mà dấn thân vào vòng lao lý, hắn muốn cứu cô ta ra khỏi đây, bất kể là phải trả giá lớn như thế nào.
Hồ Nhân Như ôn nhu nói: Anh rất thích làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi còn cho rằng tình bạn thuần kiệt giữa tôi và anh sớm đã thay đổi rồi? Vì bạn bè, anh chắc sẽ không tận lực như vậy, tôi biết anh là người trọng sắc khinh bạn!
Trương Dương nhẹ nhàng xoa bàn tay của Hồ Nhân Như: Cô rất hiểu tôi ư?
Tôi sợ anh! Anh quá có tính xâm lược, tôi sợ ở lâu cùng anh, tình bạn thuần khiết sẽ thay đổi!
Trương Dương nói khẽ: Cho nên cô thà chọn ngồi tù để tránh tôi?
Tránh được ư? Tôi ngồi một năm trong tù sẽ nhớ anh, mà ngồi mười năm thì cũng vẫn nhớ anh, chỉ cần tôi còn sống mà ra khỏi đây, người đầu tiên muốn gặp chỉ có thể là anh, có điều lúc đó tôi đã già rồi, tuổi thanh xuân không thể quay trở lại, người trọng sắc khinh bạn như anh có lẽ thật sự sẽ coi tôi là bạn bè!
Không đâu, bởi vì tôi không đợi được mười năm, tôi nhất định sẽ dẫn cô ra khỏi đây, bất kể là dùng thủ đoạn nào, tôi cũng cũng muốn làm bạn bè với cô... Trương Dương dừng lại một chút, sau đó nhìn vào mắt Hồ Nhân Như, hạ thấp giọng: Anh muốn em làm nữ nhân của anh!
Tim của Hồ Nhân Như đập thình thịch, cô ta đương nhiên hiểu câu này của Trương Dương có ý nghĩa gì, cô ta nhẹ nhàng cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, thẽ thọt nói: Anh biết không, người mà em ghét nhất chính là nam nhân hoa tâm, nhưng... đối diện với anh...em lại không tìm ra bất kỳ lý do gì để ghét anh cả! Trong con mắt sáng rỡ của cô ta đã lấp lánh ánh lệ.
Trương Dương nắm lấy tay của cô ta rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta: Tin anh không?
Hồ Nhân Như gật đầu, hai hàng nước mắt trong suốt lóng lánh cuối cũng của rơi giống khuôn mặt xinh đẹp: Em tin anh, em tin anh hơn bất cứ ai, bất kể là em có thể đi ra khỏi đây hay không, bất kể là em phải đợi mười năm hay là hai mươi năm... Trong lòng em đều nhớ anh, bởi vì, em đã là nữ nhân của anh, em chỉ muốn làm nữ nhân của anh mà thôi...
…
Cố Doãn Tri vừa cười vừa kể lại chuyện tối ngày hôm qua, nhưng những thường ủy khác thì chẳng ai cười cả, Tống Hoài Minh cũng không cười, nụ cười của bí thư Cố mang theo rất nhiều loại hàm nghĩa, ông ta đương nhiên không so đo tính toán với một cảnh sát giao thông nho nhỏ, nhưng chuyện này không nghi gì nữa khiến ông ta không vui.
Phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình là cán bộ do một tay Cố Doãn Tri đề bạt, lần này Tống Hoài Minh nhảy dù xuống Bình Hải, khiến mộng tưởng tự nhiên thay thế Hứa Thường Đức của y bay biến, oán niệm đối với Tống Hoài Minh ở trong lòng y không nghi ngờ gì nữa là lớn nhất trong những người ngồi đây, Cố Doãn Tri vừa nói xong, y là người đầu tiên đứng dậy tỏ thái độ: Thời đại hiện tại là một thời đại cải cách thâm hóa, rất nhiều chế độ đều đang trong quá trình dần dần hoàn thiện, điều này yêu cầu chúng ta không thể sải bước quá xa ngay được, Bình Hải giống như một con thuyền máy khổng lồ, chúng ta thì giống như là thủy thủ ở trên thuyền, muốn để thuyền máy đọ tốc độ với thuyền cao tốc, làm sao mà được?
Cố Doãn Tri cười nói: Thuyền máy cũng được, chiến hạm cao tốc cũng được, tốc độ nhanh một chút thì lúc nào cũng tốt, tôi nhắc tới chuyện này trên cuộc họp thường ủy không phải là bởi vì trong lòng không cao hứng, mà là tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, người nhà của chúng ta rất nhiều, vô luận là hữu ý hay là vô ý, có bao nhiêu người thông qua con đường trực tiếp hoặc là gián tiếp để mua xe lậu? Chúng ta có thể làm một hành động tự tra.
Cố Doãn Tri vừa nói xong câu này, cả hội trường lặng ngắt như tờ, trong cái thường ủy có mặt ở đây có không ít con cháu lái xe nhập khẩu ra vào khu vực nhà ở của gia đình tỉnh ủy, Cố Doãn Tri bình thường đều nhìn thấy, câu này của ông ta chẳng khác nào là nói với mỗi một người có mặt ở đây, các người không phải là muốn điều tra ư? Ta đây **** sợ điều tra, đã muốn điều tra thì ta chính thức chời đùa cùng các ngươi.
Tống Hoài Minh bật cười, trong những người có mặt ở đây, y là người thoải mái nhất, giống như là người khởi xướng chuyện này không phải là y mà là người khác vậy, loại tâm thái này ngay cả Cố Doãn Tri cũng có chút bội phục. Vị đại thị trưởng mới tới này không phải chỉ sợ vào Kiều lão chống lưng cho y, y quả thực là có gan, có ý tưởng, so với Hứa Thường Đức đã chết, Tống Hoài Minh rõ ràng là cán bộ của hai loại phong cách, Cố Doãn Tri đột nhiên nhớ tới một câu, nghé non không sợ hổ, nhưng lập tức lại tự phủ quyết cách nghĩ này, Tống Hoài Minh rõ ràng không phải là nghé con gì cả, đây là một lão hổ đã thành niên, nó đã sải bước lên núi, tiến về đỉnh của Bình hải.
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Cố đã nhắc tới chuyện này, tôi cũng thông báo một chút cho mọi người về chuyện điều tra cấp biển cho xe lậu gần đây, căn cứ theo tình hình mà tổ trưởng tổ công tác ủy ban kỷ luật nắm được, huyện Bảo Hòa trong vòng ba năm nhờ việc cấp biển cho xe lậu mà có thu nhập tài chính tổng cộng đạt tới hai ngàn bảy trăm vạn nhân dân tệ! Con số tài chính này đối với Đông Giang không tính là gì, thậm chí đối với thu nhập tài chính hàng năm của huyện Bảo Hòa cũng không tính là gì, nhưng các vị có từng nghĩ rằng, hai ngàn bảy trăm vạn này có nghĩa là quốc gia bởi vì chuyện này mà bị chảy mất bao nhiêu tiền thuế, có nghĩa là có bao nhiêu xe lậu đang chạy trên đường phố Bình Hải? Phí thủ tục của một chiếc xe là ba vạn nhân dân tệ, vậy ba năm nay thông qua con đường cấp biểu cho xe lậu này đã có hơn chín trăm chiếc xe, có nghĩa là đã tạo thành tổn thất trên trăm triệu cho quốc gia, con số này rất kinh người! Tống Hoài Minh dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: Câu nói vừa rồi của phó tỉnh trưởng Triệu rất đúng, bất kỳ chế độ nào cũng phải có một quá trình từ từ hoàn thiện, bởi vì cải cách sẽ mang tới rất nhiều cơ hội để phát triển kinh tế, đồng thời bởi vì cải cách cũng mang tới rất nhiều vấn đề mà trước đây chúng ta chưa từng gặp và cũng chưa từng nghĩ tới, cái mà chúng ta nên suy nghĩ là làm thế nào nhanh chóng giải quyết được vấn đề, đây mới là thực sự cầu thị.
Cố Doãn Tri mỉm cười gật đầu.
Bí thư ủy ban chính pháp Đinh Nguy Phong nói: Ý của tỉnh trưởng Tống là hành động xử lý việc buôn lậu xe lần này vẫn còn phải tiếp tục tiến hành?
Tống Hoài Minh cười nói: Xử lý là thủ đoạn chứ không phải là mục đích, việc xử lý của chúng ta trong đoạn thời gian này không phải chỉ nhằm vào những chiếc xe lậu mà còn phải nhắm vào an toàn giao thông, tuy trên xã hội sản sinh một số tâm tình bất mãn, nhưng thành tích chỉnh thể vẫn là đáng để khẳng định.
Cố Doãn Tri nói: Hoài Minh nói không sai, tôi thấy hành động xử lý xe lậu lần này vẫn nên tiếp tục thâm hóa, không chỉ ở Đông Giang mà nên tiến hành ở cả Bình Hải!
Tống Hoài Minh rất mẫn cảm phát giác ra rằng Cố Doãn Tri thuận theo câu nói của mình mà giáng cho mình một kích, một kích này không để lại dấu vết, có điều đã biểu hiện ra sự bất mãn của ông ta đối với mình, trên quan trường trước giờ đều tồn tại một vấn đề bình hành, giả như ngươi phá hỏng loại bình hành này, người khác lập tức sẽ đề xuất vấn đề trái và phải, cho nên quan viên Trung Quốc rất giỏi nắm vững đạo trung dung, đặc biệt là ở trước mặt lãnh đạo, độ nắm bắt đặc biệt quan trọng. Tống Hoài Minh trước khi tới Bình Hải đã tìm hiểu rất kỹ kết cấu quyền lực của Bình Hải, biết rằng sức ảnh hưởng của Cố Doãn Tri ở Bình Hải là rất lớn, thời gian y ở Bình Hai tuy không dài, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết trước mắt, sức ảnh hưởng của bí thư Cố so với sự tưởng tượng của y còn lớn hơn, Tống Hoài Minh là một người thực tế, tới Bình Hải, y mang theo hùng tâm tráng khí mở ra một phen sự nghiệp mà tới, y sẽ không lựa chọn ẩn nhẫn cho tới khi Cố Doãn Tri nghỉ hưu rồi mới bắt đầu thúc đẩy chính kiến của mình, y cũng không định xung đột chính diện với Cố Doãn Tri, chuyện đả kích xe lậu là một lần thử đường biên ngang của Cố Doãn Tri, là một lần khảo sát của y đối với toàn thể đồng liêu, y muốn thông qua chuyện này, xác định xem ngày sau mình nên đi như thế nào, làm như thế nào, xác định mình ở dưới sự lãnh đạo của Cố Doãn Tri có thể giành được bao nhiêu không gian hoạt động.
Tống Hoài Minh cười nói: Xem ra ý kiến của tôi và bí thư Cố là không mưu mà hợp!
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều nghe ra rằng câu nói vừa rồi của đại lão bản ít nhiều mang theo ý vị bất mãn, Tống Hoài Minh nói ra cậu này là thuận nước đẩy thuyền, biết rõ rồi còn cố phạm, y ở ngay trước mặt mọi người chơi trò thủ đoạn với đại lão bản.
Triệu Quý Đình nhìn Tống Hoài Minh, trong lòng cười lạnh không thôi, ngươi, đi chết đi!
Tống Hoài Minh nói: Có điều tôi cho rằng chuyện xe lậu không nên để làm chủ đề, mà là trong phạm vi toàn tỉnh triển khai một đợt chỉnh lý tổng hợp an toàn giao thông đường phố, đối với trị an và phát triển kinh tế cũng có chỗ tốt! Câu này của y nói một cách cực kỳ xảo diệu, là thuận theo lời của Cố Doãn Tri mà nói, mới nghe thì nghĩ là khiến Cố Doãn Tri mất mặt trước mặt mọi người, nhưng lập tức lại chuyển đề tài, mình trong chuyện xe lậu có chút hòa hoãn, ai cũng có thể nghe ra rõ ràng, nguyên nhân nổi dậy của chuyện này chính là bởivì sự kiện xe lậu, mà hiện tại đột nhiên lại chuyển thành quản lý tổng hợp hệ thống giao thông đường phố, là Tống Hoài Minh đang chơi Thái Cực, đang lén thay đổi khái niệm, y nhìn ra Cố Doãn Tri không vui, cũng nhìn ra tất cả thường ủy có chút không hài lòng với hành động lần này của y, y là một người mới tới, tuy trên đầu mang hào quang của đại tỉnh trưởng, nhưng y hiểu rõ, trong mắt đám thường ủy này mình vẫn là một kẻ từ ngoài tới, có lẽ trong mắt một số người mình chỉ là một kẻ may mắn. Trong lòng người khác nảy sinh bài xích y là chuyện hết sức bình thường, Tống Hoài Minh kiên trì muốn làm việc, chính là khiến người khác dần dần thay đổi cách nhìn về y, khiến người khác biết được năng lực của y, Tống Hoài Minh không thèm để ý sẽ lưu lại ấn tượng gì ở trong lòng người khác, bất kể là tốt hay là xấu y cũng chẳng buồn quan tâm, loại người mà y không thể tha thứ nhất chính là người vô vi tâm thường.
Cố Doãn Tri nhìn vẻ kinh diễm rất khó kìm nén trong mắt Tống Hoài Minh, sự thuận nước đẩy thuyền của Tống Hoài Minh, sự nhượng bộ xảo quyệt của Tống Hoài Minh, đều hoàn thành trong một câu nói này, làm sao mà không khiến người khác kinh thán cho được, lúc ban đầu, Tống Hoài Minh nắm chặt lấy vụ án cấp biển cho xe tư của huyện Bảo Hòa, khiến Cố Doãn Tri một mực cho rằng y vội vàng đốt bó đuốc đầu tiên, vội chứng tỏ mình, nhưng biểu hiện vừa rồi của Tống Hoài Minh lại khiến Cố Doãn Tri ý thức được được sự ứng biến cơ trí của y, đồng thời vào lúc ông ta quan sát biểu hiện của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh cũng đang quan sát nhất cử nhất động của bản thân ông ta, Cố Doãn Tri đột nhiên ý thức được, mục tiêu mà bó đuốc đầu tiên của Tống Hoài Minh nhắm vào không phải là mình, y có lẽ là mượn sự kiện đả kích xe tư mà thử đường biên ngang của mình, nếu không phải là như vậy, y sao lại cảm giác thấy sắp chọc tức được mình là lập tức thu liễm ngay? Cố Doãn Tri bắt đầu cảm thấy thú vị, ông ta mỉm cười, nói: Tan họp thôi!
...
Sau khi tan họp Cố Doãn Tri giữ một mình Tống Hoài Minh lại, thân làm người lãnh đạo số một của tỉnh Bình Hải, ông ta cần phải quan tâm một chú tính huống sinh hoạt của vị cán bộ trẻ tuổi này sau khi tới Bình Hải.
Hoài Minh, tới Đông Giang đã được một thời gian rồi? Đã quen với kiểu sống nơi đây chưa?
Đa tạ bí thư Cố đã quan tâm, tôi ở ngay số 11, ngoài trừ thức ăn của Đông Giang hơn thanh đạm một chút ra, những thứ khác đều tốt cả!
Cố Doãn Tri ý vị thâm trường nói: Những thứ có tính kích thích không có ích lợi gì đối với thân thể cả, thanh đạm một chút thì vẫn tốt hơn!
Tống Hoài Minh mỉm cười, nói: Cho nên tôi đang thích ứng dần dần, chắc khẩu vị của tôi vẫn cần một khoảng thời gian nữa thì mới thích ứng được.
Nhất định sẽ thích ứng thôi, sau khi thích ứng, cậu sẽ cảm thấy thích thức ăn ở đây!
Hai người đồng thời bật cười, Cố Doãn Tri lại nói: Vấn đề công tác của vợ cậu đã giải quyết được chưa?
Tống Hoài Minh nói: Cuối tuần là tới đây rồi, cô ấy trước đây chỉ ở Tĩnh An, tâm tư đối với sự nghiệp còn nặng hơn tôi!
Cố Doãn Tri cười nói: Tôi đã bảo bộ tổ chức đặc biệt an bài chuyện này, an bài tốt chưa?
Đã quyết định rồi, trường trung học Đông Giang có hiệu trưởng về hưu, phía cục giáo dục cân nhắc cô ấy trước đây có kinh nghiệm lãnh đạo kha khá, bảo cô ấy tới làm hiệu trưởng!
Rất tốt, cậu tới đây, chẳng khác nào giúp đưa tới một nhân tài quản lý cho giới giáo dục Đông Giang chúng tôi !
Tống Hoài Minh lắc đầu, nói: Tôi sợ cô ấy không quen thủy thổ, lúc ở Tĩnh An còn làm ra một ít thành tích, không biết có thể thích ứng với hoàn cảnh giáo dục của Đông Giang hay không.
Cố Doãn Tri đương nhiên có thể nghe ra ý ngầm trong lời nói của Tống Hoài Minh, cái mà y nói là chuyện của Liễu Ngọc Oánh vợ y, trên thực tế lại nói tới bản thân y, Cố Doãn Tri cười nói: Trung Quốc chúng ta có một câu tục ngữ, là vàng thì sẽ phát sáng, chẳng lẽ cậu không có lòng tin đối với vợ của mình ư?
Có lòng tin! Tôi tin cô ấy nhất định có thể làm tốt!
Cố Doãn Tri gật đầu, nói: Trước khi cậu tới Bình Hải, tôi đã nghe rất nhiều người đàm luận về cậu, nói cậu là một người xuất sắc nhất trong số những cán bộ trẻ tuổi.
Bí thư Cố đừng khen tôi, tôi sắp đỏ mặt rồi đó.
Chút tố chất tâm lý này cũng không có, làm sao mà có thể làm được người đứng đầu một tỉnh? Tố chất tâm lý của cậu không có vấn đề! Cố Doãn Tri cười nói: Bọn họ nói cậu là pháp gia của thời đại mới!
Tống Hoài Minh cũng là lần đầu tiên nghe thấy kiểu gọi này, không khỏi ngây ra, lập tứ hiểu rõ ý tứ của Cố Doãn Tri, y cười khổ: Bí thư Cố, tôi trước đây xuất thân từ trường luật, ngươi ta nói tôi như vậy là đang mỉa mai tôi đó.
Cố Doãn Tri cười nói: Trị quốc theo luật thì có gì mà không đúng? Tôi cũng rất tán thành, lúc cậu ở Tĩnh An, pháp chế và kinh tế đều nằm vững, cũng giành được hiệu quả không nhỏ, mọi người đều nhìn thấy mà!
Tống Hoài Minh nhìn Cố Doãn Tri đang có vẻ rất hòa ái dễ gần, trong lòng thì hiểu rõ, thời gian ma Cố Doãn Tri tiêu tốn để tìm hiểu về y cũng tuyệt không ít hơn y, hai người bọn họ phân biệt đại biểu Đảng và chính phủ, bọn họ là chính phó ban trưởng của Bình Hải, hiểu biết và ma hợp giữa bọn họ là rất quan trọng, Cố Doãn Tri tuy tuổi tác lớn rồi, nhưng ông ta có thể đả tạo Bình Hải thành thuyền máy lĩnh quân của kinh tế Trung Quốc, đủ thấy ông ta có một mặt rất không tầm thường, đối với dạng người này Tống Hoài Minh sâu trong đáy lòng luôn bảo trì sự tôn trọng, nhưng tôn trọng không có nghĩa là sợ hãi, không có nghĩa là mù quáng làm theo, rồi sẽ có một ngày y sẽ tiếp nhận quyền chỉ huy từ tay của Cố Doãn Tri, y sẽ đưa còn thuyền máy Bình Hải này hướng tới mặt biển bao la hơn và sảng sủa hơn, y phải từ trên người Cố Doãn Tri học được những gì mà mình chưa có, y phải không ngừng lớn mạnh, cho tới khi có thức lực để ngồi ngang hàng, thậm chí là hơn cả Cố Doãn Tri. Tống Hoài Minh nói một cách chân thành: Sự hiểu biết của tôi về Bình Hải vẫn còn rất ít, hi vọng bí thư Cố giúp đỡ thêm nhiều!
Câu nói này biểu lộ sự khiêm hư của Tống Hoài Minh, nhưng Cố Doãn Tri không tin sự chân thành trong câu nói này của y, Tống Hoài Minh trước mặt là một người có tư tưởng độc lập, y biết cách biểu hiện mình, cũng hiểu lúc nào thì nên nhượng bộ, so với Tống Hoài Minh, Cố Doãn Tri cảm thấy mình thật sự có chút già rồi, chênh nhau hai mươi tuổi, tuyệt không phải là một câu nói có thể nói rõ ràng, nhưng Cố Doãn Tri đối với năng lực chân chính của Tống Hoài Minh vẫn bảo lưu, trong đội ngũ cán bộ hiện tại không thiếu sự tồn tại của những nhân vật chỉ biết lý luận suông, muốn thật sự hiểu rõ một người phải qua quá trình công tác thực tế, có điều có một điểm Cố Doãn Tri có thể khẳng định, tốc độ ứng biến của Tống Hoài Minh đã đạt tới cảnh giới cao thủ.
..
Trương Dương không ngờ Chu vân Phàm lại chủ động liên hệ với mình, khi nhận được điện thoại của Chu Vân Phàm, phản ứng đầu tiên của hắn là phẫn nộ. Hắn gầm lên: Chu Vân Phàm, anh cũng được coi là nam nhân, xảy ra chuyện, bản thân thì chạy trước, để một cô gái ở lại chịu tiếng xấu thay cho mình!
Chu Vân Phàm sớm đã đoán trước sự phẫn nộ của Trương Dương, y thở dài nói: Trương Dương, cậu đường có nóng, tôi coi Nhân Như như con gái của mình, tôi sao lại nhẫn tâm hại cô ấy!
Nói thì thế nào mà chả được, hiện tại cô ta đang ngồi trong tù, còn anh thì ở đâu? Phơi nắng trên bãi biển Indonesia à?
Chu Vân Phàm trước khi gọi điện thoại cho Trương Dương đã tìm tới Lương Thành Long, lúc này mới biết Trương Dương đặc biệt bôn ba tới Đông Giang vì việc của Hồ Nhân Như, cho nên Chu Vân Phàm mới có thể nhớ tới Trương Dương, y nói khẽ: Trương Dương, chuyện này không liên quan gì tới Nhân Như, pháp nhân của Long Tường Thương Mậu cũng không phải là cô ấy, tôi bán xe lâu như vậy rồi, hậu quả gì tôi cũng từng nghĩ tới, tôi sao lại không lưu lại hậu thủ. Trương Dương, tôi không tin người khác, thời gian chúng ta tiếp xúc tuy không lâu, nhưng tôi tin, cậu là một người đàn ông dám gánh trách nhiệm, ghi chép xuất hàng của những chiếc xe đó tôi đều lưu lại, bán bao nhiêu tiền, tôi bỏ ra bao nhiêu nhân tình, trong lòng tôi biết rõ hơn bất kỳ ai.
Trương Dương nhớ tới chiếc xe Jaguar của Đinh Bân, nhớ tới chiếc xe Toyota của mình, lại nhớ tới chiếc xe BMW mini mà Cố Giai Đồng đã mua, xem ra những chiếc xe này đều là hậu thủ mà Chu Vân Phàm lưu lại, thằng chó này cũng không phải là hạng tốt lành gì, lúc thật sự gặp nạn, y khẳng định phải giũ hết những chuyện này ra. Trương Dương nói: Anh có phải là muốn giao bản ghi chép đó cho tôi?
Chu Vân Phàm nói: Chuyện đã xảy ra rồi, tôi không phải là trốn tránh, tôi đang nghĩ xem nên bù đắp thế nào, làm thế nào để giảm tổn thất của công ty xuống thấp nhất. Trương Dương, chuyện này giũ ra cũng chẳng có nghĩa gì, cho dù có thể kéo được một hai người xuống nước, nhưng vẫn không cứu được Nhân Như, không cứu được công ty của tôi!
Trương Dương cười lạnh, nói: Cho nên anh mới thờ ơ lạnh nhạt! Co giò bỏ chạy?
Không phải, tôi chỉ quan tâm tới sự phát triển của sự tình, quan tâm lực độ đả kích xe lậu của tỉnh lý lần này rốt cuộc có bao lớn, Trương Dương, tôi có thứ này muốn giao cho cậu, ở số 16 khu biệt thư Thượng, trong quỹ bảo hiểm của tôi còn giữ một tờ hóa đơn, và tài liệu đăng ký của công ty Long Tường, phần tài liệu đó có thể chứng minh Nhân Như không có quan hệ gì với công ty. Còn lợi dụng nó như thế nào mới dành được hiệu lực lớn nhất thì phải trông vào bản thân cậu!
Trương Dương nói: Chuyện này là do anh gây ra, anh chạy rồi, cứ vậy vứt bỏ công ty, ai đi thu thấp cục diện rối rắm này chứ!
Chu Vân Phàm nói: Chỉ cầu có thể giúp Nhân Như thoát tội, tôi không để ý đến tiền, cậu giúp tôi chuyển cáo tới bọn họ, tôi thậm chí có thể giao nộp khoản tiền phạt... Y dừng lại một chút rồi lại nói: Những gì mà tôi có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi! Nhờ cậy vào cậu đó! Chu Vân Phàm nói xong liền vội vàng giập máy.
Trương Dương còn chưa kịp cất điện thoại thì Lương Thành Long lại gọi tới, gã thông báo với Trương Dương rằng Chu Vân Phàm đã xuất hiện rồi, gã đã bảo Chu Vân Phàm liên hệ với Trương Dương, Trương Dương nói với gã rằng Chu Vân Phàm đã liên hệ với mình, còn nội dung cuộc nói chuyện cụ thể giữa bọn họ thì Trương Dương không nhắc tới, trước khi đi lấy những đồ mà Chu Vân Phàm đã nói, tất cả vẫn chưa rõ ràng, Trương Dương cũng chưa quyết định nên làm gì.
/2583
|