Sau khi Trần Cương đi vào, liền thở dài nói: Trương Dương à, với cái tính tình này của anh, bảo tôi phải nói gì với anh bây giờ? Phó bí thư Cung là lãnh đạo của anh, trước mặt nhiều người như vậy anh chống đối hắn, khiến hắn có thể xuống đài được.
Trương Dương nói: Tự hắn chuốc lấy thôi. Hắn đứng lên đóng cửa văn phòng lại.
Trần Cương ngồi xuống sô pha, rút ra một điếu thuốc châm rồi nhả khói, nói: Trương Dương, anh gần đây rất găng với đồng chí Kì Vĩ, có phải bởi vì Giang Nhạc hay không? Trần Cương tự nhận là có chút hiểu biết về chuyện gần đây của Trương Dương.
Trương Dương lạnh lùng nói: Giang Nhạc ư? Hắn cũng xứng à?
Trần Cương thở dài nói: Tôi nghe nói anh đã chia tay với con gái của bí thư Tống? Có phải có chuyện này hay không?
Trương Dương ngồi xuống cạnh Trần Cương rồi gật đầu nói: Chia tay rồi, chuyện vừa lên tới hôn nhân, chính là lệnh cha mẹ, lời mai mối, vậy mà có người ở trước mặt bí thư Tống bôi nhọ tôi, nếu để tôi bắt được thằng chó đó, tôi kiểu gì cũng giết hắn.
Trần Cương không cho rằng Trương Dương chỉ nói mà thôi, buổi tối hôm đó hắn chính mắt chứng kiến hắn hủy thi diệt tích Tang Bối Bối, nhớ tới sự kiện đó, Trần Cương vẫn còn có chút không rét mà run, thằng ôn này chuyện gì cũng làm được, Trần Cương khuyên nhủ: Thật ra giữa người trẻ tuổi phân phân hợp hợp cũng là chuyện rất bình thường, cho dù không yêu nhau được thì vẫn có thể là bạn mà.
Trương Dương nói: Có người nói tác phong sinh hoạt của tôi có vấn đề, chụp không ít ảnh của tôi gửi cho bí thư Tống. Hắn đứng dậy trở lại trước bàn làm việc, cầm một phong thư, rút ra mấy tấm ảnh đưa cho Trần Cương xem.
Trần Cương nhìn thấy có ảnh hắn và Tang Bối Bối anh anh em em với nhau, còn có cả ảnh hắn hôn nữ nhân khác, góc độ chụp rất rõ. Trần Cương thầm nghĩ trong lòng, đừng nói bí thư Tống tức giận, chuyện này cho dù là người cha nào cũng giận cả, ai lại chịu gả con gái cho loại đa tình, huống chi anh còn là tội phạm giết người. Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: Có người luôn luôn tại ở sau lưng chơi tôi, lão Trần, anh có nhận được tài liệu tố cáo về phương diện này hay không?
Trần Cương hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: Không, không có, tuyệt đối không có, nếu có ai đưa mấy thứ này đến chỗ tôi, tôi khẳng định sẽ ngay lập tức thông tri cho anh, bất kể là như thế nào cũng sẽ không để lọt vào tay bí thư Tống.
Trương Dương vỗ vai hắn, nói: Lão Trần, tôi không hoài nghi anh. Hắn cất ảnh đi, thở dài nói: Tôi chỉ là không ngờ, nhân tình trên quan trường lại bạc như vậy, năm đó khi ở Nam Tích, tôi đã đối với hắn thế nào, hắn hiện tại trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cho rằng tôi không biết ư? Hắn cảm thấy tôi và Yên Nhiên chia tay, bí thư Tống có ý kiến đối với tôi, cho rằng tôi thất thế, không còn tác dụng gì, cho nên mới dám đối với tôi như vậy.
Trần Cương nói: Không đến mức đó đâu, trước đây các anh có mâu thuẫn gì không?
Trương Dương nói: Con người ta rồi sẽ thay đổi, nếu là trước đây, tôi đánh Giang Nhạc, hắn không dám hé răng, nhưng chưa chắc đã tâm phục, hiện tại có thể nói thù mới hận cũ tính hết với tôi.
Trần Cương nói: Phó bí thư Cung vừa hay được phân quản công tác của anh, cho nên có chút va chạm cũng là bình thường.
Trương Dương nói: Con người mà, luôn luôn không nhớ chỗ tốt của người khác, nhưng anh có chỗ nào đắc tội với hắn, cho dù là một chuyện nhỏ thì cũng xóa đi hết chỗ tốt của anh. Đây là tình đời, đây là hiện thực.
Trần Cương nhìn Trương Dương, không ngờ có chút đồng tình với hắn, trong khoảng thời gian này hắn quả thực rất không như ý, trong công tác không hài lòng, bị bạn gái đá, tình nhân thì bị hắn giết, từ họa vô đơn chí dùng trên người hắn thì đúng là không còn gì thích hợp hơn.
Nhưng lòng đồng tình của Trần Cương không hề tồn tại quá lâu, hắn lập tức liền nghĩ tới mình, mình còn chưa thoát khỏi phiền toái, làm gì có tâm tình đi quản chuyện của người khác. Trần Cương nói: Trương Dương, chuyện hôm nay có thể sẽ tạo thành một số ảnh hưởng bất lợi đối với anh, tôi thấy, anh tốt nhất hãy tìm bí thư Hạng nói chuyện, để tránh có người lấy chuyện hôm nay ra chọc ngoáy. Những lời này của hắn rõ ràng là đang xúi giục.
Trương Dương nói: Tôi không sợ hắn!
Trần Cương nói: Sắp tới mùng một tháng bảy rồi, hiện tại toàn quốc trên dưới đang cường điệu cục diện yên ổn đoàn kết, hôm nay bất kể điểm xuất phát của những công nhân này là gì, tụ tập gây sự đã là sự thật không tránh khỏi, loại chuyện này sợ nhất bị kẻ dụng tâm kín đáo lợi dụng, anh nhất định đừng khinh thường.
Trương Dương thở dài nói: Bí thư Trần, tôi hiểu rồi, cám ơn anh.
Trần Cương nói: Giữa chúng ta còn cần nói cám ơn ư? Khi nói những lời này, thằng cha này cảm thấy mặt có chút nóng lên, mình sao lại phạm tiện như vậy, bị một người tuổi còn trẻ đùa bỡn trong lòng bàn tay. Trần Cương nói: Chỗ Bí thư Hạng tôi sẽ nói đỡ cho anh, chỗ phó bí thư Cung tôi cũng sẽ nói, có điều tôi và hắn không có giao tình gì, người ta chưa chắc đã chịu nghe tôi.
Trương Dương nói: Đây là Tân Hải, còn không tới lượt hắn đến khoa tay múa chân.
Trần Cương nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ với Trương Dương rồi cáo từ, hắn đi không thì Nguyên Hòa Hạnh Tử liền gọi điện thoại tới.
Nguyên Hòa Hạnh Tử là đặc biệt hỏi chuyện công nhân của cảng Phước Long gây sự.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trương tiên sinh, hôm nay ngài lại hát bài gì vậy?
Trương Dương nói: Tiếng Trung của phu nhân tiến bộ nhanh quá, nếu không phải là trước đó đã biết thân phận của cô, người khác nhất định sẽ nghĩ cô là người Trung Quốc.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh chắc không phải thực sự quyết định muốn xây dựng cảng mới chứ? Chiêu thức ấy có phải là lao và chỗ chết rồi tái sinh không?
Trương Dương cười nói: Quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lại thở dài nói: Trải qua chuyện hôm nay, tôi đã không còn xem trọng tiền cảnh đầu tư của Tân Hải như lúc ban đầu nữa rồi.
Trương Dương nói: Trung Quốc chúng tôi có câu châm ngôn, đó là làm việc tốt thường gian nan, nếu gặp chút chuyện như vậy, phu nhân đã mất đi lòng tin thì tôi khuyên cô nhanh chóng bứt ra đi, không cần tôi nhắc nhở cô chứ, nhà đầu tư có hứng thú đối với cảng Phước Long còn có rất nhiều.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh đang uy hiếp tôi? Ngữ khí Của cô ta vẫn bình thản, không hề lộ ra vẻ tức giận.
Trương Dương nói: Tôi nào dám chọc giận phu nhân, vả lại, cũng không cần thiết mà, mua bán không thành còn nhân nghĩa, chúng ta cho dù làm sinh ý không được thì cũng chưa chắc đã không làm bằng hữu được.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: Phong phạm của Trương tiên sinh thật sự là hơn người một bậc, hợp tác với anh rất khó chiếm được tiện nghi.
Trương Dương cười nói: Phu nhân đừng lo, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cô đâu. Những lời này nói ra miệng, Trương đại quan nhân mới ý thức được tràn ngập ý tứ khiêu khích, có điều Nguyên Hòa Hạnh Tử không hề tức giận vì những lời này của hắn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử trầm mặc một lát rồi nói khẽ: Buổi tối có thời gian không?
Trương Dương nói: Phu nhân có chuyện gì ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh nếu rảnh thì buổi tối hẹn anh tới Bạch đảo ăn cơm. Nói xong cô ta lại bổ sung: Tiêu tiểu thư đã trở lại rồi, chúng tôi cùng nhau nói chuyện hợp tác.
Trương Dương gật đầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Năm giờ, tôi ở số 17 cảng Phước Long chờ anh?
Trương Dương kinh ngạc nói: Cảng Phước Long ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Từ cảng Phước Long ngồi du thuyền đi thì gần hơn chút.
Từ Tân Hải trực tiếp đi thuyền tới Bạch đảo, đối với Trương Dương mà nói vẫn là lần đầu tiên, trước đây hắn đi tới Bạch đảo đều là trước tiên lái xe đến Bắc Cảng rồi sau đó từ Bắc Cảng ngồi du thuyền tới Bạch đảo. Trương Dương tới bến số 17 cảng Phước Long đúng hẹn, nhìn thấy một chiếc du thuyền màu trắng bỏ neo trước bến tàu, du thuyền cũng không lớn, giống như một trăng lưỡi liềm lặng lặng nằm trong bến cảng màu lam.
Trương Dương nói: Tự hắn chuốc lấy thôi. Hắn đứng lên đóng cửa văn phòng lại.
Trần Cương ngồi xuống sô pha, rút ra một điếu thuốc châm rồi nhả khói, nói: Trương Dương, anh gần đây rất găng với đồng chí Kì Vĩ, có phải bởi vì Giang Nhạc hay không? Trần Cương tự nhận là có chút hiểu biết về chuyện gần đây của Trương Dương.
Trương Dương lạnh lùng nói: Giang Nhạc ư? Hắn cũng xứng à?
Trần Cương thở dài nói: Tôi nghe nói anh đã chia tay với con gái của bí thư Tống? Có phải có chuyện này hay không?
Trương Dương ngồi xuống cạnh Trần Cương rồi gật đầu nói: Chia tay rồi, chuyện vừa lên tới hôn nhân, chính là lệnh cha mẹ, lời mai mối, vậy mà có người ở trước mặt bí thư Tống bôi nhọ tôi, nếu để tôi bắt được thằng chó đó, tôi kiểu gì cũng giết hắn.
Trần Cương không cho rằng Trương Dương chỉ nói mà thôi, buổi tối hôm đó hắn chính mắt chứng kiến hắn hủy thi diệt tích Tang Bối Bối, nhớ tới sự kiện đó, Trần Cương vẫn còn có chút không rét mà run, thằng ôn này chuyện gì cũng làm được, Trần Cương khuyên nhủ: Thật ra giữa người trẻ tuổi phân phân hợp hợp cũng là chuyện rất bình thường, cho dù không yêu nhau được thì vẫn có thể là bạn mà.
Trương Dương nói: Có người nói tác phong sinh hoạt của tôi có vấn đề, chụp không ít ảnh của tôi gửi cho bí thư Tống. Hắn đứng dậy trở lại trước bàn làm việc, cầm một phong thư, rút ra mấy tấm ảnh đưa cho Trần Cương xem.
Trần Cương nhìn thấy có ảnh hắn và Tang Bối Bối anh anh em em với nhau, còn có cả ảnh hắn hôn nữ nhân khác, góc độ chụp rất rõ. Trần Cương thầm nghĩ trong lòng, đừng nói bí thư Tống tức giận, chuyện này cho dù là người cha nào cũng giận cả, ai lại chịu gả con gái cho loại đa tình, huống chi anh còn là tội phạm giết người. Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: Có người luôn luôn tại ở sau lưng chơi tôi, lão Trần, anh có nhận được tài liệu tố cáo về phương diện này hay không?
Trần Cương hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: Không, không có, tuyệt đối không có, nếu có ai đưa mấy thứ này đến chỗ tôi, tôi khẳng định sẽ ngay lập tức thông tri cho anh, bất kể là như thế nào cũng sẽ không để lọt vào tay bí thư Tống.
Trương Dương vỗ vai hắn, nói: Lão Trần, tôi không hoài nghi anh. Hắn cất ảnh đi, thở dài nói: Tôi chỉ là không ngờ, nhân tình trên quan trường lại bạc như vậy, năm đó khi ở Nam Tích, tôi đã đối với hắn thế nào, hắn hiện tại trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cho rằng tôi không biết ư? Hắn cảm thấy tôi và Yên Nhiên chia tay, bí thư Tống có ý kiến đối với tôi, cho rằng tôi thất thế, không còn tác dụng gì, cho nên mới dám đối với tôi như vậy.
Trần Cương nói: Không đến mức đó đâu, trước đây các anh có mâu thuẫn gì không?
Trương Dương nói: Con người ta rồi sẽ thay đổi, nếu là trước đây, tôi đánh Giang Nhạc, hắn không dám hé răng, nhưng chưa chắc đã tâm phục, hiện tại có thể nói thù mới hận cũ tính hết với tôi.
Trần Cương nói: Phó bí thư Cung vừa hay được phân quản công tác của anh, cho nên có chút va chạm cũng là bình thường.
Trương Dương nói: Con người mà, luôn luôn không nhớ chỗ tốt của người khác, nhưng anh có chỗ nào đắc tội với hắn, cho dù là một chuyện nhỏ thì cũng xóa đi hết chỗ tốt của anh. Đây là tình đời, đây là hiện thực.
Trần Cương nhìn Trương Dương, không ngờ có chút đồng tình với hắn, trong khoảng thời gian này hắn quả thực rất không như ý, trong công tác không hài lòng, bị bạn gái đá, tình nhân thì bị hắn giết, từ họa vô đơn chí dùng trên người hắn thì đúng là không còn gì thích hợp hơn.
Nhưng lòng đồng tình của Trần Cương không hề tồn tại quá lâu, hắn lập tức liền nghĩ tới mình, mình còn chưa thoát khỏi phiền toái, làm gì có tâm tình đi quản chuyện của người khác. Trần Cương nói: Trương Dương, chuyện hôm nay có thể sẽ tạo thành một số ảnh hưởng bất lợi đối với anh, tôi thấy, anh tốt nhất hãy tìm bí thư Hạng nói chuyện, để tránh có người lấy chuyện hôm nay ra chọc ngoáy. Những lời này của hắn rõ ràng là đang xúi giục.
Trương Dương nói: Tôi không sợ hắn!
Trần Cương nói: Sắp tới mùng một tháng bảy rồi, hiện tại toàn quốc trên dưới đang cường điệu cục diện yên ổn đoàn kết, hôm nay bất kể điểm xuất phát của những công nhân này là gì, tụ tập gây sự đã là sự thật không tránh khỏi, loại chuyện này sợ nhất bị kẻ dụng tâm kín đáo lợi dụng, anh nhất định đừng khinh thường.
Trương Dương thở dài nói: Bí thư Trần, tôi hiểu rồi, cám ơn anh.
Trần Cương nói: Giữa chúng ta còn cần nói cám ơn ư? Khi nói những lời này, thằng cha này cảm thấy mặt có chút nóng lên, mình sao lại phạm tiện như vậy, bị một người tuổi còn trẻ đùa bỡn trong lòng bàn tay. Trần Cương nói: Chỗ Bí thư Hạng tôi sẽ nói đỡ cho anh, chỗ phó bí thư Cung tôi cũng sẽ nói, có điều tôi và hắn không có giao tình gì, người ta chưa chắc đã chịu nghe tôi.
Trương Dương nói: Đây là Tân Hải, còn không tới lượt hắn đến khoa tay múa chân.
Trần Cương nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ với Trương Dương rồi cáo từ, hắn đi không thì Nguyên Hòa Hạnh Tử liền gọi điện thoại tới.
Nguyên Hòa Hạnh Tử là đặc biệt hỏi chuyện công nhân của cảng Phước Long gây sự.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trương tiên sinh, hôm nay ngài lại hát bài gì vậy?
Trương Dương nói: Tiếng Trung của phu nhân tiến bộ nhanh quá, nếu không phải là trước đó đã biết thân phận của cô, người khác nhất định sẽ nghĩ cô là người Trung Quốc.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh chắc không phải thực sự quyết định muốn xây dựng cảng mới chứ? Chiêu thức ấy có phải là lao và chỗ chết rồi tái sinh không?
Trương Dương cười nói: Quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lại thở dài nói: Trải qua chuyện hôm nay, tôi đã không còn xem trọng tiền cảnh đầu tư của Tân Hải như lúc ban đầu nữa rồi.
Trương Dương nói: Trung Quốc chúng tôi có câu châm ngôn, đó là làm việc tốt thường gian nan, nếu gặp chút chuyện như vậy, phu nhân đã mất đi lòng tin thì tôi khuyên cô nhanh chóng bứt ra đi, không cần tôi nhắc nhở cô chứ, nhà đầu tư có hứng thú đối với cảng Phước Long còn có rất nhiều.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh đang uy hiếp tôi? Ngữ khí Của cô ta vẫn bình thản, không hề lộ ra vẻ tức giận.
Trương Dương nói: Tôi nào dám chọc giận phu nhân, vả lại, cũng không cần thiết mà, mua bán không thành còn nhân nghĩa, chúng ta cho dù làm sinh ý không được thì cũng chưa chắc đã không làm bằng hữu được.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: Phong phạm của Trương tiên sinh thật sự là hơn người một bậc, hợp tác với anh rất khó chiếm được tiện nghi.
Trương Dương cười nói: Phu nhân đừng lo, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cô đâu. Những lời này nói ra miệng, Trương đại quan nhân mới ý thức được tràn ngập ý tứ khiêu khích, có điều Nguyên Hòa Hạnh Tử không hề tức giận vì những lời này của hắn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử trầm mặc một lát rồi nói khẽ: Buổi tối có thời gian không?
Trương Dương nói: Phu nhân có chuyện gì ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh nếu rảnh thì buổi tối hẹn anh tới Bạch đảo ăn cơm. Nói xong cô ta lại bổ sung: Tiêu tiểu thư đã trở lại rồi, chúng tôi cùng nhau nói chuyện hợp tác.
Trương Dương gật đầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Năm giờ, tôi ở số 17 cảng Phước Long chờ anh?
Trương Dương kinh ngạc nói: Cảng Phước Long ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Từ cảng Phước Long ngồi du thuyền đi thì gần hơn chút.
Từ Tân Hải trực tiếp đi thuyền tới Bạch đảo, đối với Trương Dương mà nói vẫn là lần đầu tiên, trước đây hắn đi tới Bạch đảo đều là trước tiên lái xe đến Bắc Cảng rồi sau đó từ Bắc Cảng ngồi du thuyền tới Bạch đảo. Trương Dương tới bến số 17 cảng Phước Long đúng hẹn, nhìn thấy một chiếc du thuyền màu trắng bỏ neo trước bến tàu, du thuyền cũng không lớn, giống như một trăng lưỡi liềm lặng lặng nằm trong bến cảng màu lam.
/2583
|