Trương đại quan nhân thở dài nói: Thật ra hắn cũng không giống người nhỏ nhen như vậy.
Triệu Thiên Tài nói: Bất kể là nguyên nhân gì thì anh cũng phải cẩn thận với hắn, những lời vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đó, hắn là quyết tâm chơi anh, giảng nhân nghĩa đạo đức với loại người như vậy chỉ sợ là vô dụng.
Trương Dương biết những gì mà đều là sự thực, hắn nhíu mày, nói khẽ: Thiên Tài, tôi gần đây phải tới kinh thành một chuyến, anh giúp tôi theo dõi hắn nhé, có tình huống dị thường gì thì lập tức điện thoại cho tôi biết.
Triệu Thiên Tài nói: Không thành vấn đề.
Trương Dương vốn không có ý định tới kinh thành, tuy rằng khu bảo lưu thuế nhập khẩu vào hội kinh mậu mùa hè lần này muốn làm quảng bá, nhưng có Kiều Mộng Viện tọa trấn, Trương Dương cũng yên tâm, nhưng những động tác liên tiếp của Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng đã dẫn tới sự chú ý của Trương Dương, nếu hắn không làm ra một số biện pháp ứng đối thì Văn Hạo Nam khẳng định sẽ từng bước ép sát. Đổi thành người khác, Trương đại quan nhân đã sớm ra tay rồi, nhưng giữa hắn và Văn Hạo Nam dù sao cũng liên quan tới Văn gia, cho dù hắn có thể không nhận Văn Hạo Nam này làm anh trai, nhưng lại không thể không nhận La Tuệ Ninh là mẹ nuôi.
Đoàn thương mậu Tân Hải đã tới trung tâm triển lãm kinh mậu ở kinh thành xây dựng cơ sở tạm thời, phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, phó chủ nhiệm ban chiêu thương Kiều Mộng Viện, người phụ trách bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu Thường Hải Thiên đều đã tới, cũng biểu hiện ra sự coi trọng của bọn họ đối với công tác chiêu thương lần này.
Trước đây không hề xác định mình sẽ tới, cho nên hắn đến vẫn mang tới cho mọi người sự bất ngờ, sau khi xuống tàu hỏa, Trương đại quan nhân trực tiếp bắt xe tới trung tâm triển lãm, ngày mai mới chính thức khai mạc, trước mắt các đơn vị tham gia triển lãm tham gia triển lãm đều đang khẩn trương bố trí công tác.
Trương Dương tới gian hàng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, nhìn thấy đứng đó đứng đó chỉ huy, trên đài, mấy người trang trí trẻ tuổi đang đang chuyên tâm công tác.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, không khỏi có chút ngạc nhiên, dù sao trước đó hắn cũng không xác định sẽ tới tới tham gia hội kinh mậu, có điều Kiều Mộng Viện cũng biết Trương Dương xưa nay làm việc rất tùy tâm sở dục, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cũng không cảm thấy quá mức đột nhiên, cô ta cười nói: Bí thư Trương. Anh đến đây lúc nào vậy?
Trương Dương nói: Vừa xuống tàu hỏa đã tới đây ngay.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi nhớ rõ anh hai ngày trước còn nói không có thời gian tới đây cơ mà.
Trương Dương cười nói: Có câu kế hoạch không bằng biến hóa, ở Tân Hải cũng không có việc gì làm, còn không bằng đến kinh thành giúp một tay.
Kiều Mộng Viện ý vị thâm trường nói: Chắc không phải sợ Văn Hạo Nam tìm anh gây phiền toái chứ?
Trương Dương nói: Cô sao lại nói như vậy? Tôi từng sợ ai bao giờ chưa?
Kiều Mộng Viện nói: Trước khi tôi đến kinh thành, hắn cũng tìm tôi để tìm hiểu chuyện mất xe, có một số việc anh tuy rằng không nói cho tôi biết, nhưng luôn luôn sẽ có người nói.
Trương đại quan nhân nói: Cái này gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, xem ra chuyện hắn nhằm vào tôi cả thế giới đều biết.
Kiều Mộng Viện nói: Thật sự không biết các anh là huynh đệ hay là oan gia.
Trương Dương cười cười, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dễ nghe từ trên đài triển lãm: Anh Trương, em biết anh sẽ tới mà.
Trương Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng mặc đồ quảng cáo màu đỏ, quần công tác màu lam, cười cười vẫy tay với hắn, tay dính không ít thuốc màu vẽ. Thì ra Cố Dưỡng Dưỡng được Kiều Mộng Viện mời đến giúp làm bối cảnh trang trí, mấy người khác đều là bạn học của cô ta.
Trong mắt Cố Dưỡng Dưỡng dạt dào niềm vui, bất kể là lúc nào, cô ta cũng không che giấu vẻ khoái hoạt khi nhìn thấy Trương Dương.
Trương Dương nói: Anh đang thấy sao triển lãm được bố trí đẹp thế, thì ra là Dưỡng Dưỡng ra tay.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Em và ba vị bạn học cùng nhau làm, bọn họ phụ trách đài triển lãm bên này, còn em phụ trách vẽ bối cảnh sân khấu ở phía sau.
Trương Dương nói: Còn có cả biểu diễn nữa à?
Kiều Mộng Viện nói: Có chứ, anh quên à, mấy ngày này đều có biểu diễn.Vẫn là anh giúp mời Liễu Đan Thần của viện kinh kịch tới đó thôi.
Trương Dương vỗ vỗ gáy, nói: Em xem cái trí nhớ của anh này, gần đây chỉ lo công tác, không ngờ quên cả chuyện này.
Kiều Mộng Viện nói: Cái này cũng không giốn anh rồi, bí thư Trương của chúng ta trước giờ nhìn thấy mỹ nữ đều là nhớ mãi không quên mà.
Trương đại quan nhân nói: Cô là đang khen tôi hay là đang mắng tôi vậy?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Chị Mộng Viện nói đúng lắm.
Trương Dương nói: Thích mỹ nữ thì sai à? Ai mà không thích mỹ nữ? Hơn nữa, tôi đó là hân thưởng, hân thưởng có hiểu không? Đừng dùng ánh mắt thế tục để nhìn tôi.
Bọn họ tán gẫu rất náo nhiệt, Liễu Đan Thần cũng tới đây. Cô ta là tới đây trước để làm quen một chút với hiện trường, thuận tiện tham thảo một số chi tiết biểu diễn ngày mai, loại hội triển lãm này khác với diễn xuất trên sân khấu, không gian rất nhỏ, nhân viên lưu động hiện trường nhiều. Không thể dựa theo hát truyền thống để làm một lượt. Bộ phận trọng điểm của biểu diễn phải đặt ở sự thể hiện đặc sắc của kinh kịch. Chứ không phải là một hồi kịch mục đầy đủ, trước đây Liễu Đan Thần trong điện thoại đã câu thông với Kiều Mộng Viện rồi.
Liễu Đan Thần cũng không ngờ lần này Trương Dương sẽ đến, cô ta cười nói: Tán gẫu gì mà náo nhiệt như vậy?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Tán gẫu về cô, bí thư Trương nói thích đại mỹ nữ.
Liễu Đan Thần ửng đỏ ửng đỏ nói: Cố tiểu thư đùa tôi rồi, cô mới là đại mỹ nữ.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng nói: Nào, chúng ta hình như nên nói về công việc rồi, mấy nữ đồng chí các cô sao lại thích lạc đề như vậy?
Mấy người đều bật cười, Kiều Mộng Viện nói: Bí thư Trương, anh nhìn xem, bàn khăn bàn trang trí thế nào? Có chỗ nào thiếu sót thì đề suất mau đi, chúng ta hiện tại sửa vẫn còn kịp.
Trương Dương nói: Phương diện này tôi không được đâu! Dưỡng Dưỡng học mỹ thuật tạo hình, thẩm mỹ của cô ta khẳng định là mạnh hơn tôi, cô ta nói được là được.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Đúng rồi, trên sân khấu còn có câu đối chưa viết, anh Trương Dương, thư pháp của anh đẹp như vậy, chuyện này anh phải làm chứ.
Trương đại quan nhân vui vẻ gật đầu, tới trước bàn của hiện trường, cầm bút lông nhúng vào mực nước rồi hỏi: Viết gì?
Mấy người hướng ánh mắt về phía Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng nói: Bố trí Sân khấu chính là lôi đài nhỏ, anh viết quyền đả nam sơn mãnh hổ, cước thích bắc hải giao long đi.
Trương đại quan nhân gật đầu, xoẹt xoẹt xoẹt, như có thần giúp viết xong câu đối này, chờ sau khi nét mực khô rồi, Cố Dưỡng Dưỡng nhờ người dán câu đối lên hai bên sân khấu. Trong đám người không thiếu người trong nghề, nhìn thấy bức tranh chữ này thì chậc chậc khen ngợi.
Chỉ có Liễu Đan Thần thì lắc đầu không thôi, Trương đại quan nhân nói: Cô lắc cái gì? Có phải là bức tranh chữ này của tôi viết không tốt không?
Triệu Thiên Tài nói: Bất kể là nguyên nhân gì thì anh cũng phải cẩn thận với hắn, những lời vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đó, hắn là quyết tâm chơi anh, giảng nhân nghĩa đạo đức với loại người như vậy chỉ sợ là vô dụng.
Trương Dương biết những gì mà đều là sự thực, hắn nhíu mày, nói khẽ: Thiên Tài, tôi gần đây phải tới kinh thành một chuyến, anh giúp tôi theo dõi hắn nhé, có tình huống dị thường gì thì lập tức điện thoại cho tôi biết.
Triệu Thiên Tài nói: Không thành vấn đề.
Trương Dương vốn không có ý định tới kinh thành, tuy rằng khu bảo lưu thuế nhập khẩu vào hội kinh mậu mùa hè lần này muốn làm quảng bá, nhưng có Kiều Mộng Viện tọa trấn, Trương Dương cũng yên tâm, nhưng những động tác liên tiếp của Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng đã dẫn tới sự chú ý của Trương Dương, nếu hắn không làm ra một số biện pháp ứng đối thì Văn Hạo Nam khẳng định sẽ từng bước ép sát. Đổi thành người khác, Trương đại quan nhân đã sớm ra tay rồi, nhưng giữa hắn và Văn Hạo Nam dù sao cũng liên quan tới Văn gia, cho dù hắn có thể không nhận Văn Hạo Nam này làm anh trai, nhưng lại không thể không nhận La Tuệ Ninh là mẹ nuôi.
Đoàn thương mậu Tân Hải đã tới trung tâm triển lãm kinh mậu ở kinh thành xây dựng cơ sở tạm thời, phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, phó chủ nhiệm ban chiêu thương Kiều Mộng Viện, người phụ trách bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu Thường Hải Thiên đều đã tới, cũng biểu hiện ra sự coi trọng của bọn họ đối với công tác chiêu thương lần này.
Trước đây không hề xác định mình sẽ tới, cho nên hắn đến vẫn mang tới cho mọi người sự bất ngờ, sau khi xuống tàu hỏa, Trương đại quan nhân trực tiếp bắt xe tới trung tâm triển lãm, ngày mai mới chính thức khai mạc, trước mắt các đơn vị tham gia triển lãm tham gia triển lãm đều đang khẩn trương bố trí công tác.
Trương Dương tới gian hàng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, nhìn thấy đứng đó đứng đó chỉ huy, trên đài, mấy người trang trí trẻ tuổi đang đang chuyên tâm công tác.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, không khỏi có chút ngạc nhiên, dù sao trước đó hắn cũng không xác định sẽ tới tới tham gia hội kinh mậu, có điều Kiều Mộng Viện cũng biết Trương Dương xưa nay làm việc rất tùy tâm sở dục, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cũng không cảm thấy quá mức đột nhiên, cô ta cười nói: Bí thư Trương. Anh đến đây lúc nào vậy?
Trương Dương nói: Vừa xuống tàu hỏa đã tới đây ngay.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi nhớ rõ anh hai ngày trước còn nói không có thời gian tới đây cơ mà.
Trương Dương cười nói: Có câu kế hoạch không bằng biến hóa, ở Tân Hải cũng không có việc gì làm, còn không bằng đến kinh thành giúp một tay.
Kiều Mộng Viện ý vị thâm trường nói: Chắc không phải sợ Văn Hạo Nam tìm anh gây phiền toái chứ?
Trương Dương nói: Cô sao lại nói như vậy? Tôi từng sợ ai bao giờ chưa?
Kiều Mộng Viện nói: Trước khi tôi đến kinh thành, hắn cũng tìm tôi để tìm hiểu chuyện mất xe, có một số việc anh tuy rằng không nói cho tôi biết, nhưng luôn luôn sẽ có người nói.
Trương đại quan nhân nói: Cái này gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, xem ra chuyện hắn nhằm vào tôi cả thế giới đều biết.
Kiều Mộng Viện nói: Thật sự không biết các anh là huynh đệ hay là oan gia.
Trương Dương cười cười, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dễ nghe từ trên đài triển lãm: Anh Trương, em biết anh sẽ tới mà.
Trương Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng mặc đồ quảng cáo màu đỏ, quần công tác màu lam, cười cười vẫy tay với hắn, tay dính không ít thuốc màu vẽ. Thì ra Cố Dưỡng Dưỡng được Kiều Mộng Viện mời đến giúp làm bối cảnh trang trí, mấy người khác đều là bạn học của cô ta.
Trong mắt Cố Dưỡng Dưỡng dạt dào niềm vui, bất kể là lúc nào, cô ta cũng không che giấu vẻ khoái hoạt khi nhìn thấy Trương Dương.
Trương Dương nói: Anh đang thấy sao triển lãm được bố trí đẹp thế, thì ra là Dưỡng Dưỡng ra tay.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Em và ba vị bạn học cùng nhau làm, bọn họ phụ trách đài triển lãm bên này, còn em phụ trách vẽ bối cảnh sân khấu ở phía sau.
Trương Dương nói: Còn có cả biểu diễn nữa à?
Kiều Mộng Viện nói: Có chứ, anh quên à, mấy ngày này đều có biểu diễn.Vẫn là anh giúp mời Liễu Đan Thần của viện kinh kịch tới đó thôi.
Trương Dương vỗ vỗ gáy, nói: Em xem cái trí nhớ của anh này, gần đây chỉ lo công tác, không ngờ quên cả chuyện này.
Kiều Mộng Viện nói: Cái này cũng không giốn anh rồi, bí thư Trương của chúng ta trước giờ nhìn thấy mỹ nữ đều là nhớ mãi không quên mà.
Trương đại quan nhân nói: Cô là đang khen tôi hay là đang mắng tôi vậy?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Chị Mộng Viện nói đúng lắm.
Trương Dương nói: Thích mỹ nữ thì sai à? Ai mà không thích mỹ nữ? Hơn nữa, tôi đó là hân thưởng, hân thưởng có hiểu không? Đừng dùng ánh mắt thế tục để nhìn tôi.
Bọn họ tán gẫu rất náo nhiệt, Liễu Đan Thần cũng tới đây. Cô ta là tới đây trước để làm quen một chút với hiện trường, thuận tiện tham thảo một số chi tiết biểu diễn ngày mai, loại hội triển lãm này khác với diễn xuất trên sân khấu, không gian rất nhỏ, nhân viên lưu động hiện trường nhiều. Không thể dựa theo hát truyền thống để làm một lượt. Bộ phận trọng điểm của biểu diễn phải đặt ở sự thể hiện đặc sắc của kinh kịch. Chứ không phải là một hồi kịch mục đầy đủ, trước đây Liễu Đan Thần trong điện thoại đã câu thông với Kiều Mộng Viện rồi.
Liễu Đan Thần cũng không ngờ lần này Trương Dương sẽ đến, cô ta cười nói: Tán gẫu gì mà náo nhiệt như vậy?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Tán gẫu về cô, bí thư Trương nói thích đại mỹ nữ.
Liễu Đan Thần ửng đỏ ửng đỏ nói: Cố tiểu thư đùa tôi rồi, cô mới là đại mỹ nữ.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng nói: Nào, chúng ta hình như nên nói về công việc rồi, mấy nữ đồng chí các cô sao lại thích lạc đề như vậy?
Mấy người đều bật cười, Kiều Mộng Viện nói: Bí thư Trương, anh nhìn xem, bàn khăn bàn trang trí thế nào? Có chỗ nào thiếu sót thì đề suất mau đi, chúng ta hiện tại sửa vẫn còn kịp.
Trương Dương nói: Phương diện này tôi không được đâu! Dưỡng Dưỡng học mỹ thuật tạo hình, thẩm mỹ của cô ta khẳng định là mạnh hơn tôi, cô ta nói được là được.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Đúng rồi, trên sân khấu còn có câu đối chưa viết, anh Trương Dương, thư pháp của anh đẹp như vậy, chuyện này anh phải làm chứ.
Trương đại quan nhân vui vẻ gật đầu, tới trước bàn của hiện trường, cầm bút lông nhúng vào mực nước rồi hỏi: Viết gì?
Mấy người hướng ánh mắt về phía Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng nói: Bố trí Sân khấu chính là lôi đài nhỏ, anh viết quyền đả nam sơn mãnh hổ, cước thích bắc hải giao long đi.
Trương đại quan nhân gật đầu, xoẹt xoẹt xoẹt, như có thần giúp viết xong câu đối này, chờ sau khi nét mực khô rồi, Cố Dưỡng Dưỡng nhờ người dán câu đối lên hai bên sân khấu. Trong đám người không thiếu người trong nghề, nhìn thấy bức tranh chữ này thì chậc chậc khen ngợi.
Chỉ có Liễu Đan Thần thì lắc đầu không thôi, Trương đại quan nhân nói: Cô lắc cái gì? Có phải là bức tranh chữ này của tôi viết không tốt không?
/2583
|