Trên đời này rất nhiều chuyện đều rất kỳ quái, tựa như quan hệ giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam, Trương Dương vốn cho rằng bọn họ cho dù không làm được bạn thì cũng sẽ không biến thành kẻ địch, nhưng sự thật chứng minh hắn đã sai rồi, bất kể hắn có nguyện ý hay không thì Văn Hạo Nam đã coi hắn là kẻ địch, hơn nữa cừu hận đối với hắn mãnh liệt vô cùng.
Triệu Thiên Tài bị bắt đủ để chứng minh, Văn Hạo Nam đã phát hiện mình bị nghe lén, hành động lần này của hắn có thể gọi là bắt được cả nhân chứng lẫn vật chứng, nếu hắn kiên trì xuống tay đối với Triệu Thiên Tài thì Triệu Thiên Tài rất khó toàn thân trở ra. Trương Dương vốn định đi tìm Văn Hạo Nam, nhưng hắn nghĩ một lúc rồi quyết định từ bỏ ý đồ này, Văn Hạo Nam chưa chắc đã chịu nể mặt hắn.
Nếu là trước đây có lẽ Trương Dương sẽ nhờ La Tuệ Ninh giúp đỡ, nhưng những lời của Văn Hạo Nam hôm nay đã làm tổn thương tới lòng tự tôn của hắn, hắn có thể có được ngày hôm nay, tuy rằng cũng có quan hệ nhất định với sự chiếu cố của Văn gia đối với hắn, nhưng trên trình độ rất lớn vẫn là dựa vào bản thân hắn, Trương Dương không cho rằng mình nợ Văn gia, quan hệ của hắn và Văn gia bắt đầu là từ La Tuệ Ninh, ở trong cảm nhận của hắn La Tuệ Ninh không khác gì mẹ mình, hắn nguyện ý làm tất cả vì La Tuệ Ninh, chưa bao giờ cân nhắc tới vấn đề hồi báo. Nhưng hôm nay hắn ý thức được, bất kể mình làm gì cho Văn gia thì mình thủy chung vẫn chỉ là một người ngoài, hắn phát hiện hành vi xuất phát từ thiện ý của mình không được người ta hiểu, thậm chí ngay cả mẹ nuôi La Tuệ Ninh cũng đã nảy sinh một số hoài nghi đối với hành vi của hắn. Khi Trương Dương quỳ xuống trước mặt La Tuệ Ninh, trong tiềm thức đã phân chia giới hạn với Văn gia, nếu như không cần thiết thì hắn sẽ không đi cầu bất kỳ ai trong Văn gia, bao gồm cả mẹ nuôi La Tuệ Ninh.
Triệu Thiên Tài bị bắt, khiến Trương Dương cảm thấy vô cùng khó xử, chuyện này tuy rằng ước nguyện ban đầu của hắn không phải là muốn đối phó với Văn Hạo Nam, nhưng trong sự đọc hiểu của đối phương khẳng định là có hàm nghĩa một khác, nhất là khi Sophia bị bắt cóc, Văn Hạo Nam nói không chừng sẽ chụp mũ lên đầu Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài trong chuyện này không có trách nhiệm gì cả, người bày kể thực sự là mình, tuy rằng Văn Hạo Nam cừu thị mình, nhưng hắn bây giờ chắc sẽ chưa ngang nhiên ra tay với mình, đối với Triệu Thiên Tài thì hắn không có cố kỵ như vậy.
Sau khi thâm tư thục lự Trương Dương muốn tìm đến một người quen thuộc với Văn Hạo Nam, đồng thời cũng biết Triệu Thiên Tài, quan trọng hơn là, lời nói của người này có phân lượng, có thể sẽ dẫn tới sự coi trọng của Văn Hạo Nam, người hắn nghĩ tới là Kiều Mộng Viện.
Trương Dương đối với Kiều Mộng Viện sẽ ra mặt giải quyết chuyện này cũng không nắm chắc lắm, dụng ý chân chính của hắn là muốn thông qua Kiều Mộng Viện để điều tra một chút thái độ của Văn Hạo Nam. Ở trước mặt Kiều Mộng Viện, Trương Dương không hề giấu diếm gì, nói thẳng ra tất cả phiền toái của mình.
Kiều Mộng Viện nghe hắn nói xong thì không khỏi thở dài: Tôi còn tưởng rằng anh lần này là đặc biệt tới cổ động cho triển lãm, nhưng không ngờ anh tới là để cải thiện quan hệ với Văn Hạo Nam.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Chỉ tiếc không như mong muốn, quan hệ giữa chúng tôi chẳng những không được cải thiện mà ngược lại trở nên càng ác liệt hơn.
Kiều Mộng Viện nói: Từ góc độ của một người bàng quan mà nói thì anh nghe lén Văn Hạo Nam trên đạo lý quả thực là không đúng trước, hắn bởi vậy sinh ra oán hận đối với anh cũng là bình thường. Kiều Mộng Viện tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại không cảm thấy Trương Dương làm như vậy có gì không đúng, trên thực tế, Trương Dương làm bất kỳ chuyện gì, cô ta đều sẽ đứng trên lập trường của Trương Dương để cân nhắc vấn đề.
Trương Dương nói: Tôi nghe lén hắn cũng là hành động bất đắc dĩ, hành động gần đây của Văn Hạo Nam vô cùng kỳ quái, hơn nữa rõ ràng là đang nhằm vào tôi, tôi muốn nắm giữ một số việc của hắn, tôi không phải muốn đối phó hắn, mà là muốn phòng bị trước một chút, không ngờ lại vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và bọn bắt cóc.
Kiều Mộng Viện nói: Ngày Sophia bị bắt cóc, tôi cũng cảm thấy vô cùng vô cùng, anh sao lại biết trước, không ngờ là vì nguyên nhân này.
Trương Dương nói: Trên đời này căn bản không có chuyện biết trước, Triệu Thiên Tài là bạn tốt của tôi, năm đó đã cùng tôi vào sinh ra tử, chuyện lần này hắn chỉ là muốn giúp tôi.
Hắn anh lại để hắn dính vào quả sâu, Văn Hạo Nam ở hiện trường lại tìm thấy thiết bị nghe lén của hắn. Trương Dương à Trương Dương, anh thật sự là thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời, Hương Sơn biệt viện là địa phương nào? Là tòa nhà mà Thiên Trì tiên sinh để lại cho anh, là nơi mà anh mỗi lần đến kinh đô sẽ ở lại, hắn phát hiện bị anh nghe lén, tới đó lục soát cũng là hết sức bình thường.
Trương đại quan nhân thầm than, hiện tại nói gì cũng muộn rồi, hắn vốn cho ằng chuyện hắn nghe trộm làm rất bí mật, Văn Hạo Nam sẽ không phát giác, nhưng chung quy hắn vẫn ở triển lãm để lộ ra sơ hở, Văn Hạo Nam cũng không phải là nhân vật tầm thường, phát hiện dấu vết để lại, rồi từ theo manh mối này tìm tới Hương Sơn biệt viện, bắt quả tang Triệu Thiên Tài.
Kiều Mộng Viện nói: Thật ra để cô La ra mặt thì thích hợp hơn.
Trương Dương nói: Tôi không muốn khiến bà ta phải phiền thêm.
Kiều Mộng Viện nhìn vẻ mặt uể oải của Trương Dương, lập tức minh bạch tâm tình của Trương Dương lúc này, cô ta nói khẽ: Tôi sẽ hỏi một chút!
Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Tài: Theo dõi tôi bao lâu rồi?
Triệu Thiên Tài nói: Ai theo dõi anh? Tôi cũng không biết anh vì sao lại bắt tôi?
Văn Hạo Nam gật đầu, hắn cầm gậy, một gã thuộc hạ đặt một xấp tạp chí dầy trước ngực Triệu Thiên Tài, Văn Hạo Nam hung hăng đánh xuống.
Triệu Thiên Tài thét lớn một tiếng, cơn đau ở ngực khiến hắn cảm thấy như xương sườn sắp gẫy, không đợi hắn có thời gian thở, lại một gậy nữa đập xuống, không khí trong hai lá phổi tựa hồ như trong khoảng thời gian ngắn bị người ta ép hết ra ngoài, mắt nổ đom đóm, hắn liều mạng há to miệng như muốn hít không khí, một lúc sau mới bình thường lại, cổ họng thì phát ra tiếng động quái dị, sau đó thì ho khan kịch liệt.
Văn Hạo Nam nói: Khi tôi hỏi anh, anh tốt nhất hãy thành thật trả lời, giờ thì nói cho tôi biết, có phải Trương Dương sai anh làm hay không?
Triệu Thiên Tài lắc đầu: Không biết!
Văn Hạo Nam lại một gậy nữa đập lên người hắn, Triệu Thiên Tài cả người lẫn ghế ngã xuống đất, trán đập xuống đất tìm bầm, Văn Hạo Nam xông lên đang định đánh hắn tiếp thì lúc này di động của hắn đổ chuông.
Văn Hạo Nam chỉ vào miệng nói: Tôi trước tiên để cho anh thở đã. Hắn ra hiệu cho thủ hạ bịt miệng Triệu Thiên Tài lại rồi bắt máy: Alo!
Điện thoại là Kiều Mộng Viện gọi tới, nghe thấy giọng nói của Kiều Mộng Viện, lập tức liên tưởng đến Trương Dương.
Kiều Mộng Viện không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: Văn cục, tôi nghe nói anh bắt một bằng hữu của tôi đi, cho nên muốn cho nên muốn tìm anh xin một cái nhân tình!
Triệu Thiên Tài bị bắt đủ để chứng minh, Văn Hạo Nam đã phát hiện mình bị nghe lén, hành động lần này của hắn có thể gọi là bắt được cả nhân chứng lẫn vật chứng, nếu hắn kiên trì xuống tay đối với Triệu Thiên Tài thì Triệu Thiên Tài rất khó toàn thân trở ra. Trương Dương vốn định đi tìm Văn Hạo Nam, nhưng hắn nghĩ một lúc rồi quyết định từ bỏ ý đồ này, Văn Hạo Nam chưa chắc đã chịu nể mặt hắn.
Nếu là trước đây có lẽ Trương Dương sẽ nhờ La Tuệ Ninh giúp đỡ, nhưng những lời của Văn Hạo Nam hôm nay đã làm tổn thương tới lòng tự tôn của hắn, hắn có thể có được ngày hôm nay, tuy rằng cũng có quan hệ nhất định với sự chiếu cố của Văn gia đối với hắn, nhưng trên trình độ rất lớn vẫn là dựa vào bản thân hắn, Trương Dương không cho rằng mình nợ Văn gia, quan hệ của hắn và Văn gia bắt đầu là từ La Tuệ Ninh, ở trong cảm nhận của hắn La Tuệ Ninh không khác gì mẹ mình, hắn nguyện ý làm tất cả vì La Tuệ Ninh, chưa bao giờ cân nhắc tới vấn đề hồi báo. Nhưng hôm nay hắn ý thức được, bất kể mình làm gì cho Văn gia thì mình thủy chung vẫn chỉ là một người ngoài, hắn phát hiện hành vi xuất phát từ thiện ý của mình không được người ta hiểu, thậm chí ngay cả mẹ nuôi La Tuệ Ninh cũng đã nảy sinh một số hoài nghi đối với hành vi của hắn. Khi Trương Dương quỳ xuống trước mặt La Tuệ Ninh, trong tiềm thức đã phân chia giới hạn với Văn gia, nếu như không cần thiết thì hắn sẽ không đi cầu bất kỳ ai trong Văn gia, bao gồm cả mẹ nuôi La Tuệ Ninh.
Triệu Thiên Tài bị bắt, khiến Trương Dương cảm thấy vô cùng khó xử, chuyện này tuy rằng ước nguyện ban đầu của hắn không phải là muốn đối phó với Văn Hạo Nam, nhưng trong sự đọc hiểu của đối phương khẳng định là có hàm nghĩa một khác, nhất là khi Sophia bị bắt cóc, Văn Hạo Nam nói không chừng sẽ chụp mũ lên đầu Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài trong chuyện này không có trách nhiệm gì cả, người bày kể thực sự là mình, tuy rằng Văn Hạo Nam cừu thị mình, nhưng hắn bây giờ chắc sẽ chưa ngang nhiên ra tay với mình, đối với Triệu Thiên Tài thì hắn không có cố kỵ như vậy.
Sau khi thâm tư thục lự Trương Dương muốn tìm đến một người quen thuộc với Văn Hạo Nam, đồng thời cũng biết Triệu Thiên Tài, quan trọng hơn là, lời nói của người này có phân lượng, có thể sẽ dẫn tới sự coi trọng của Văn Hạo Nam, người hắn nghĩ tới là Kiều Mộng Viện.
Trương Dương đối với Kiều Mộng Viện sẽ ra mặt giải quyết chuyện này cũng không nắm chắc lắm, dụng ý chân chính của hắn là muốn thông qua Kiều Mộng Viện để điều tra một chút thái độ của Văn Hạo Nam. Ở trước mặt Kiều Mộng Viện, Trương Dương không hề giấu diếm gì, nói thẳng ra tất cả phiền toái của mình.
Kiều Mộng Viện nghe hắn nói xong thì không khỏi thở dài: Tôi còn tưởng rằng anh lần này là đặc biệt tới cổ động cho triển lãm, nhưng không ngờ anh tới là để cải thiện quan hệ với Văn Hạo Nam.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Chỉ tiếc không như mong muốn, quan hệ giữa chúng tôi chẳng những không được cải thiện mà ngược lại trở nên càng ác liệt hơn.
Kiều Mộng Viện nói: Từ góc độ của một người bàng quan mà nói thì anh nghe lén Văn Hạo Nam trên đạo lý quả thực là không đúng trước, hắn bởi vậy sinh ra oán hận đối với anh cũng là bình thường. Kiều Mộng Viện tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại không cảm thấy Trương Dương làm như vậy có gì không đúng, trên thực tế, Trương Dương làm bất kỳ chuyện gì, cô ta đều sẽ đứng trên lập trường của Trương Dương để cân nhắc vấn đề.
Trương Dương nói: Tôi nghe lén hắn cũng là hành động bất đắc dĩ, hành động gần đây của Văn Hạo Nam vô cùng kỳ quái, hơn nữa rõ ràng là đang nhằm vào tôi, tôi muốn nắm giữ một số việc của hắn, tôi không phải muốn đối phó hắn, mà là muốn phòng bị trước một chút, không ngờ lại vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và bọn bắt cóc.
Kiều Mộng Viện nói: Ngày Sophia bị bắt cóc, tôi cũng cảm thấy vô cùng vô cùng, anh sao lại biết trước, không ngờ là vì nguyên nhân này.
Trương Dương nói: Trên đời này căn bản không có chuyện biết trước, Triệu Thiên Tài là bạn tốt của tôi, năm đó đã cùng tôi vào sinh ra tử, chuyện lần này hắn chỉ là muốn giúp tôi.
Hắn anh lại để hắn dính vào quả sâu, Văn Hạo Nam ở hiện trường lại tìm thấy thiết bị nghe lén của hắn. Trương Dương à Trương Dương, anh thật sự là thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời, Hương Sơn biệt viện là địa phương nào? Là tòa nhà mà Thiên Trì tiên sinh để lại cho anh, là nơi mà anh mỗi lần đến kinh đô sẽ ở lại, hắn phát hiện bị anh nghe lén, tới đó lục soát cũng là hết sức bình thường.
Trương đại quan nhân thầm than, hiện tại nói gì cũng muộn rồi, hắn vốn cho ằng chuyện hắn nghe trộm làm rất bí mật, Văn Hạo Nam sẽ không phát giác, nhưng chung quy hắn vẫn ở triển lãm để lộ ra sơ hở, Văn Hạo Nam cũng không phải là nhân vật tầm thường, phát hiện dấu vết để lại, rồi từ theo manh mối này tìm tới Hương Sơn biệt viện, bắt quả tang Triệu Thiên Tài.
Kiều Mộng Viện nói: Thật ra để cô La ra mặt thì thích hợp hơn.
Trương Dương nói: Tôi không muốn khiến bà ta phải phiền thêm.
Kiều Mộng Viện nhìn vẻ mặt uể oải của Trương Dương, lập tức minh bạch tâm tình của Trương Dương lúc này, cô ta nói khẽ: Tôi sẽ hỏi một chút!
Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Tài: Theo dõi tôi bao lâu rồi?
Triệu Thiên Tài nói: Ai theo dõi anh? Tôi cũng không biết anh vì sao lại bắt tôi?
Văn Hạo Nam gật đầu, hắn cầm gậy, một gã thuộc hạ đặt một xấp tạp chí dầy trước ngực Triệu Thiên Tài, Văn Hạo Nam hung hăng đánh xuống.
Triệu Thiên Tài thét lớn một tiếng, cơn đau ở ngực khiến hắn cảm thấy như xương sườn sắp gẫy, không đợi hắn có thời gian thở, lại một gậy nữa đập xuống, không khí trong hai lá phổi tựa hồ như trong khoảng thời gian ngắn bị người ta ép hết ra ngoài, mắt nổ đom đóm, hắn liều mạng há to miệng như muốn hít không khí, một lúc sau mới bình thường lại, cổ họng thì phát ra tiếng động quái dị, sau đó thì ho khan kịch liệt.
Văn Hạo Nam nói: Khi tôi hỏi anh, anh tốt nhất hãy thành thật trả lời, giờ thì nói cho tôi biết, có phải Trương Dương sai anh làm hay không?
Triệu Thiên Tài lắc đầu: Không biết!
Văn Hạo Nam lại một gậy nữa đập lên người hắn, Triệu Thiên Tài cả người lẫn ghế ngã xuống đất, trán đập xuống đất tìm bầm, Văn Hạo Nam xông lên đang định đánh hắn tiếp thì lúc này di động của hắn đổ chuông.
Văn Hạo Nam chỉ vào miệng nói: Tôi trước tiên để cho anh thở đã. Hắn ra hiệu cho thủ hạ bịt miệng Triệu Thiên Tài lại rồi bắt máy: Alo!
Điện thoại là Kiều Mộng Viện gọi tới, nghe thấy giọng nói của Kiều Mộng Viện, lập tức liên tưởng đến Trương Dương.
Kiều Mộng Viện không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: Văn cục, tôi nghe nói anh bắt một bằng hữu của tôi đi, cho nên muốn cho nên muốn tìm anh xin một cái nhân tình!
/2583
|