Văn Hạo Nam nói: Tôi không muốn đàm luận về bất kỳ vấn đề gì của hắn, hiện tại điều tôi quan tâm nhất chính là sự an nguy của Sophia, vừa rồi Phan Cường gọi điện thoại tới, nói muốn dùng Sophia để trao đổi Đinh Lâm với tôi.
Lý Vĩ nói khẽ: Hắn thực sự nói như vậy ư?
Văn Hạo Nam gật đầu.
Lý Vĩ nói: Anh định làm như thế nào?
Hắn bảo tôi ba giờ sáng ngày mai tới đập chứa nước Phú Sơn, trao đổi người ở đó. Văn Hạo Nam nói xong thì tạm dừng một chút rồi bổ sung: Hắn bảo tôi đi một mình. Nếu phát hiện tôi không dựa theo điều kiện mà hắn đã làm thì sẽ thương hại tới Sophia.
Lý Vĩ lắc đầu nói: Rất nguy hiểm!
Văn Hạo Nam nói: Nếu tôi không đi thì chỉ sợ không có cơ hội cứu Sophia. Hắn vỗ vỗ bả vai Lý Vĩrồi nói : Nhất định không thể nói cho mẹ tôi biết, tôi không muốn để bà ta lo lắng cho tôi.
Lý Vĩ nói: Tôi đi với anh!
Nếu không phải vì Triệu Thiên Tài thì Trương Dương cũng sẽ không đi tìm Chương Bích Quân, nữ nhân này tuyệt đối không phải là lương người lương thiện. Từ sau chuyện cứu Lệ Phù, Trương Dương đã triệt để phân rõ giới hạn với Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân nhận được điện thoại của Trương Dương, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn tới đúng hẹn.
Tám giờ tối, ở trong một quán trà tên là Bốn Mùa Hoa, Trương đại quan nhân lẳng lặng chờ Chương Bích Quân đến.
Một đoạn thời gian không gặp, Chương Bích Quân tựa hồ đã gầy đi một chút, không biết có phải là vì áp lực công tác quá lớn hay không.
Trương Dương biết nữ nhân này rất không đơn giản, Hình Triêu Huy mất tích, Triệu Quân bị giết, Lệ Phù và Tang Bối Bối trước sau bị hãm hại, tất cả có khả năng đều có quan hệ trực tiếp tới nữ nhân này.
Chương Bích Quân ngồi xuống đối diện Trương Dương, vẻ mặt thong dong, cô ta mỉm cười gọi một ly hồng trà sau đó hướng ánh mắt về phía Trương Dương nói: Tôi còn tưởng rằng anh vĩnh viễn sẽ không chủ động tìm tôi.
Trương Dương nói: Tôi hôm nay tìm anh là muốn cô giúp tôi một việc.
Chương Bích Quân gật đầu nói: Nói ra nghe thử đi, xem tôi có giúp gì được anh không?
Tôi có một bằng hữu tên là Triệu Thiên Tài, nghe nói hắn đã lọt vào tay bộ môn của các cô, tôi hy vọng cô có thể thả hắn ra.
Chương Bích Quân nói: Tổ chức không chỉ có một bộ môn của chúng tôi, anh chờ chút, tôi sẽ hỏi thăm xem có chuyện này hay không. Cô ta ở trước mặt Trương Dương gọi điện thoại, Quốc An tuy lớn, nhưng điều tra về một người cũng không khó, Chương Bích Quân rất nhanh liền xác nhận được tin tức, cô ta nói với Trương Dương: Không có chuyện này, tôi đã hỏi qua trung tâm tư liệu rồi, trong một tháng gần đây không có ai tên là Triệu Thiên Tài bị chúng tôi khống chế cả, anh có phải nhầm rồi hay không? Rốt cuộc là có chuyện gì.
Trương Dương nhíu mày, nếu Chương Bích Quân không nói dối thì như vậy chuyện này chính là Văn Hạo Nam đang nói dối, hắn căn bản không đưa Triệu Thiên Tài tới Quốc An, nói cách khác thì Triệu Thiên Tài vẫn ở trong khống chế của hắn.
Chương Bích Quân từ vẻ mặt của Trương Dương nhìn ra được hắn nhất định đã gặp phiền toái không nhỏ, nói khẽ: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, có lẽ tôi có thể giúp anh.
Trương đại quan nhân cười nói: Không có chuyện gì lớn cả, xem ra là tôi lầm rồi. Hắn đứng dậy cáo từ Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân lựa chọn đi cùng hắn, khi ra tới cửa quán trà, Chương Bích Quân nói: Trương Dương, tôi nghe nói anh ở kinh thành gặp một số phiền toái?
Trương Dương nói: Chuyện khiến tôi bực bội có rất hiều, cô rốt cuộc là đang nói chuyện nào?
Chương Bích Quân cười nói: Không sao là tốt rồi, tôi luôn cho rằng anh là người khoáng đạt.
Hai người đi lên ô tô của mình rồi đi.
Mưa đã đỡ đi nhiều, Chương Bích Quân mửa cửa xe dưới đất rồi đi tới một ngôi biệt thư ở ngoại ô, cô ta trực tiếp lái vào gara dưới đất, lấy ra hộp điều khiển. Mở thang máy rồi tư thang máy tầng hầm ngầm trực tiếp đi tới tầng một.
Đi vào trong phòng khách, cô ta lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc. Cởi áo khoác, lần theo mùi này đi tới thư phỏng, đẩy cửa bước vào. Bên trong không thắp đèn, một thân ảnh cao lớn đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, đang ngắm màn mưa đêm ngoài cửa sổ.
Chương Bích Quân chậm rãi tới gần cái bóng đó, dang tay ra ôm hắn từ phía sau, ép sát gò má lên lưng hắn, cảm thụ mùi thuốc trên người hắn và một cỗ ấm áp khó có thể hình dung.
Nam tử đó hít một hơi xì gà, lửa thuốc lúc sáng lúc tối vẽ ra đường cong của khuôn mặt hắn, người này chính là Tiết Thế Luân, hắn nói khẽ: Sao về muộn thế? Đi đâu vậy?
Chương Bích Quân thở dài nói: Trương Dương hẹn gặp mặt em, hỏi em một số việc.
Tiết Thế Luân gật đầu rồi vỗ vỗ tay Chương Bích Quân, ý bảo cô ta buông mình ra, rồi đi sang sô pha ở bên cạnh ngồi xuống.
Chương Bích Quân tới bên cạnh hắn rồi vươn tay ra giật xì gà, dập thuốc vào gạt tàn. Nói khẽ: Anh đó, hút ít thuốc thôi, không có lợi cho sức khỏe đâu.
Tiết Thế Luân cười nói: Đã thành một loại thói quen rồi, giống như là cá quen sống trong nước đục, cho ra nước sạch một ngày không khéo không sống nổi.
Đừng có nói vớ vẩn, đang sống yên lành mà. Trước mặt người khác Chương Bích Quân trước giờ luôn nổi danh là nữ cường nhân, nhưng hiện giờ thì lại giống như một chú chim non.
Tiết Thế Luân ôm vai cô ta, nói khẽ: Thằng ôn này tìm em làm gì?
Chương Bích Quân nói: Một bằng hữu của hắn bị Văn Hạo Nam bắt đi, tiểu tử của Văn gia nói là đã đưa người đó tới Quốc An, thật ra thì chẳng liên quan gì tới bọn em cả.
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Văn gia làm ra trò gì vậy? Anh em trong nhà cãi cọ nhau, thủ túc tương tàn ư?
Chương Bích Quân nói: Vợ chưa cưới của Văn Hạo Nam bị người ta bắt cóc, ngay ở đài triển lãm của Tân Hải, xem ra Văn Hạo Nam đã đổ trách nhiệm của chuyện này lên trên người Trương Dương.
Tiết Thế Luân nói: Văn Hạo Nam chỉ là một tên tiểu tử không biết sâu cạn, sau khi hắn tới Bắc Cảng, làm việc quá mức cấp tiến, bị trả thù cũng là chuyện trong dự kiến.
Chương Bích Quân tựa đầu lên vai Tiết Thế Luân, nói khẽ: Chuyện này anh đã biết từ lâu rồi à?
Tiết Thế Luân lắc đầu: Anh chẳng buồn chấp nhặt với chấp nhặt, loại chuyện bắt cóc con tin này quá mức cấp thấp, anh việc gì phải làm? Em đang tại hoài nghi chỉ số thông minh của anh ư?
Chương Bích Quân không nhịn được cười nói: Trên đời này ai dám hoài nghi chỉ số thông minh của anh chứ?
Tiết Thế Luân nói: Tình cảnh gần đây của Trương Dương không tốt lắm, Tống Hoài Minh thì ghét hắn, ở bên Văn gia thì lại ầm ĩ với Văn Hạo Nam, dưới loại tình huống này không ngờ còn dám ra tay đối phó với Tạ gia, chỗ dựa duy nhất của hắn chỉ còn lại Kiều lão.
Nhắc tới tên của Trương Dương, trong lòng Chương Bích Quân lại nổi lửa, cô ta oán hận nói: Hắn đã có lòng nghi ngờ đối với em, giữ hắn lại trên đời sớm muộn gì cũng thành họa hại, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để trừ bỏ hắn, có thể tùy tiện tính món nợ này lên người ai cũng được.
Tiết Thế Luân lắc đầu nói: Trước mắt hắn vẫn chưa cấu thành uy hiếp đối với chúng ta, nếu trừ bỏ hắn thì rất nhiều người sẽ chú ý tới chuyện này, ngược lại có thể sẽ hướng đầu mâu tới trên người chúng ta, vả lại... Hắn tạm dừng một chút rồi nói: Quan hệ của Đồng Đồng và hắn rất tốt, anh không muốn làm Đồng phải Thương tâm.
Chương Bích Quân thở dài nói: Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có nó thôi.
Tiết Thế Luân nói: Đối đãi với con cái của mình, anh trước giờ luôn rất bình đẳng.
Chương Bích Quân nói: Thế Luân, em có chút chán nản rồi, hiện tại chúng ta đã không còn thiếu thứ gì, sao cứ phải làm những việc này nữa? Anh còn thấy gì chưa đủ?
Tiết Thế Luân nói khẽ: Anh đáp ứng với em, rất nhanh thôi có thể kết thúc tất cả, chờ đến lúc đó, anh sẽ buông bỏ tất cả, dẫn em đi du lịch thế giới. Khi nói những lời này, ngay cả bản thân hắn cũng không tin được, ánh mắt của Tiết Thế Luân trong bóng đêm lộ ra vẻ bối rối.
Du lịch thế giới là niềm mơ ước trong lòng mỗi người, Trương đại quan nhân hiện tại lại chỉ chú ý tới một bộ phận trên thế giới, dưới ánh đèn hắn đang nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ mà Triệu Thiên Tài để lại.
Kiều Mộng Viện mang cho hắn một ly cà phê: Có phát hiện gì chưa?
Trương Dương cầm cà phê lên uống một ngụm rồi nói: Chắc ở vùng Phú Sơn, Thiên Tài đã đánh dấu lên bản đồ.
Kiều Mộng Viện nói: Phạm vi lớn như vậy, muốn tìm một người là vô cùng khó khăn.
Trương Dương nói: Khó khăn đến mấy thì cũng phải tìm, chỉ có tìm được Sophia thì mới có thể khiến Văn Hạo Nam thả Thiên Tài.
Lúc nào thì bắt đầu?
Trương Dương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối rồi: Hiện tại bắt đầu luôn, tìm được Sophia càng sớm thì cô ta càng an toàn.
Kiều Mộng Viện nói: Anh muốn dùng Sophia để đổi lấy Triệu Thiên Tài ư?
Trương Dương nói: Văn Hạo Nam không dám làm gì Thiên Tài đâu! Hắn dù sao cũng là cảnh sát, sẽ không nhúng chàm đâu.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi cảm thấy anh nên tránh xa hắn thì tốt hơn, hắn rất hận anh, loại oán hận này chắc không thể chỉ vì một chuyện.
Trương Dương biết nguyên nhân chân chính, hắn cười nói: Đành chịu thôi, tôi bình tĩnh nghĩ lại thì giữa chúng ta trở thành như thế này quả thực là không thể trách mỗi hắn, tôi cũng làm rất nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, không để ý tới cảm thụ của hắn, sự bất mãn tích lũy lâu ngày, cuối cùng sẽ hình thành một tòa núi lửa.
Lý Vĩ nói khẽ: Hắn thực sự nói như vậy ư?
Văn Hạo Nam gật đầu.
Lý Vĩ nói: Anh định làm như thế nào?
Hắn bảo tôi ba giờ sáng ngày mai tới đập chứa nước Phú Sơn, trao đổi người ở đó. Văn Hạo Nam nói xong thì tạm dừng một chút rồi bổ sung: Hắn bảo tôi đi một mình. Nếu phát hiện tôi không dựa theo điều kiện mà hắn đã làm thì sẽ thương hại tới Sophia.
Lý Vĩ lắc đầu nói: Rất nguy hiểm!
Văn Hạo Nam nói: Nếu tôi không đi thì chỉ sợ không có cơ hội cứu Sophia. Hắn vỗ vỗ bả vai Lý Vĩrồi nói : Nhất định không thể nói cho mẹ tôi biết, tôi không muốn để bà ta lo lắng cho tôi.
Lý Vĩ nói: Tôi đi với anh!
Nếu không phải vì Triệu Thiên Tài thì Trương Dương cũng sẽ không đi tìm Chương Bích Quân, nữ nhân này tuyệt đối không phải là lương người lương thiện. Từ sau chuyện cứu Lệ Phù, Trương Dương đã triệt để phân rõ giới hạn với Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân nhận được điện thoại của Trương Dương, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn tới đúng hẹn.
Tám giờ tối, ở trong một quán trà tên là Bốn Mùa Hoa, Trương đại quan nhân lẳng lặng chờ Chương Bích Quân đến.
Một đoạn thời gian không gặp, Chương Bích Quân tựa hồ đã gầy đi một chút, không biết có phải là vì áp lực công tác quá lớn hay không.
Trương Dương biết nữ nhân này rất không đơn giản, Hình Triêu Huy mất tích, Triệu Quân bị giết, Lệ Phù và Tang Bối Bối trước sau bị hãm hại, tất cả có khả năng đều có quan hệ trực tiếp tới nữ nhân này.
Chương Bích Quân ngồi xuống đối diện Trương Dương, vẻ mặt thong dong, cô ta mỉm cười gọi một ly hồng trà sau đó hướng ánh mắt về phía Trương Dương nói: Tôi còn tưởng rằng anh vĩnh viễn sẽ không chủ động tìm tôi.
Trương Dương nói: Tôi hôm nay tìm anh là muốn cô giúp tôi một việc.
Chương Bích Quân gật đầu nói: Nói ra nghe thử đi, xem tôi có giúp gì được anh không?
Tôi có một bằng hữu tên là Triệu Thiên Tài, nghe nói hắn đã lọt vào tay bộ môn của các cô, tôi hy vọng cô có thể thả hắn ra.
Chương Bích Quân nói: Tổ chức không chỉ có một bộ môn của chúng tôi, anh chờ chút, tôi sẽ hỏi thăm xem có chuyện này hay không. Cô ta ở trước mặt Trương Dương gọi điện thoại, Quốc An tuy lớn, nhưng điều tra về một người cũng không khó, Chương Bích Quân rất nhanh liền xác nhận được tin tức, cô ta nói với Trương Dương: Không có chuyện này, tôi đã hỏi qua trung tâm tư liệu rồi, trong một tháng gần đây không có ai tên là Triệu Thiên Tài bị chúng tôi khống chế cả, anh có phải nhầm rồi hay không? Rốt cuộc là có chuyện gì.
Trương Dương nhíu mày, nếu Chương Bích Quân không nói dối thì như vậy chuyện này chính là Văn Hạo Nam đang nói dối, hắn căn bản không đưa Triệu Thiên Tài tới Quốc An, nói cách khác thì Triệu Thiên Tài vẫn ở trong khống chế của hắn.
Chương Bích Quân từ vẻ mặt của Trương Dương nhìn ra được hắn nhất định đã gặp phiền toái không nhỏ, nói khẽ: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, có lẽ tôi có thể giúp anh.
Trương đại quan nhân cười nói: Không có chuyện gì lớn cả, xem ra là tôi lầm rồi. Hắn đứng dậy cáo từ Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân lựa chọn đi cùng hắn, khi ra tới cửa quán trà, Chương Bích Quân nói: Trương Dương, tôi nghe nói anh ở kinh thành gặp một số phiền toái?
Trương Dương nói: Chuyện khiến tôi bực bội có rất hiều, cô rốt cuộc là đang nói chuyện nào?
Chương Bích Quân cười nói: Không sao là tốt rồi, tôi luôn cho rằng anh là người khoáng đạt.
Hai người đi lên ô tô của mình rồi đi.
Mưa đã đỡ đi nhiều, Chương Bích Quân mửa cửa xe dưới đất rồi đi tới một ngôi biệt thư ở ngoại ô, cô ta trực tiếp lái vào gara dưới đất, lấy ra hộp điều khiển. Mở thang máy rồi tư thang máy tầng hầm ngầm trực tiếp đi tới tầng một.
Đi vào trong phòng khách, cô ta lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc. Cởi áo khoác, lần theo mùi này đi tới thư phỏng, đẩy cửa bước vào. Bên trong không thắp đèn, một thân ảnh cao lớn đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, đang ngắm màn mưa đêm ngoài cửa sổ.
Chương Bích Quân chậm rãi tới gần cái bóng đó, dang tay ra ôm hắn từ phía sau, ép sát gò má lên lưng hắn, cảm thụ mùi thuốc trên người hắn và một cỗ ấm áp khó có thể hình dung.
Nam tử đó hít một hơi xì gà, lửa thuốc lúc sáng lúc tối vẽ ra đường cong của khuôn mặt hắn, người này chính là Tiết Thế Luân, hắn nói khẽ: Sao về muộn thế? Đi đâu vậy?
Chương Bích Quân thở dài nói: Trương Dương hẹn gặp mặt em, hỏi em một số việc.
Tiết Thế Luân gật đầu rồi vỗ vỗ tay Chương Bích Quân, ý bảo cô ta buông mình ra, rồi đi sang sô pha ở bên cạnh ngồi xuống.
Chương Bích Quân tới bên cạnh hắn rồi vươn tay ra giật xì gà, dập thuốc vào gạt tàn. Nói khẽ: Anh đó, hút ít thuốc thôi, không có lợi cho sức khỏe đâu.
Tiết Thế Luân cười nói: Đã thành một loại thói quen rồi, giống như là cá quen sống trong nước đục, cho ra nước sạch một ngày không khéo không sống nổi.
Đừng có nói vớ vẩn, đang sống yên lành mà. Trước mặt người khác Chương Bích Quân trước giờ luôn nổi danh là nữ cường nhân, nhưng hiện giờ thì lại giống như một chú chim non.
Tiết Thế Luân ôm vai cô ta, nói khẽ: Thằng ôn này tìm em làm gì?
Chương Bích Quân nói: Một bằng hữu của hắn bị Văn Hạo Nam bắt đi, tiểu tử của Văn gia nói là đã đưa người đó tới Quốc An, thật ra thì chẳng liên quan gì tới bọn em cả.
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Văn gia làm ra trò gì vậy? Anh em trong nhà cãi cọ nhau, thủ túc tương tàn ư?
Chương Bích Quân nói: Vợ chưa cưới của Văn Hạo Nam bị người ta bắt cóc, ngay ở đài triển lãm của Tân Hải, xem ra Văn Hạo Nam đã đổ trách nhiệm của chuyện này lên trên người Trương Dương.
Tiết Thế Luân nói: Văn Hạo Nam chỉ là một tên tiểu tử không biết sâu cạn, sau khi hắn tới Bắc Cảng, làm việc quá mức cấp tiến, bị trả thù cũng là chuyện trong dự kiến.
Chương Bích Quân tựa đầu lên vai Tiết Thế Luân, nói khẽ: Chuyện này anh đã biết từ lâu rồi à?
Tiết Thế Luân lắc đầu: Anh chẳng buồn chấp nhặt với chấp nhặt, loại chuyện bắt cóc con tin này quá mức cấp thấp, anh việc gì phải làm? Em đang tại hoài nghi chỉ số thông minh của anh ư?
Chương Bích Quân không nhịn được cười nói: Trên đời này ai dám hoài nghi chỉ số thông minh của anh chứ?
Tiết Thế Luân nói: Tình cảnh gần đây của Trương Dương không tốt lắm, Tống Hoài Minh thì ghét hắn, ở bên Văn gia thì lại ầm ĩ với Văn Hạo Nam, dưới loại tình huống này không ngờ còn dám ra tay đối phó với Tạ gia, chỗ dựa duy nhất của hắn chỉ còn lại Kiều lão.
Nhắc tới tên của Trương Dương, trong lòng Chương Bích Quân lại nổi lửa, cô ta oán hận nói: Hắn đã có lòng nghi ngờ đối với em, giữ hắn lại trên đời sớm muộn gì cũng thành họa hại, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để trừ bỏ hắn, có thể tùy tiện tính món nợ này lên người ai cũng được.
Tiết Thế Luân lắc đầu nói: Trước mắt hắn vẫn chưa cấu thành uy hiếp đối với chúng ta, nếu trừ bỏ hắn thì rất nhiều người sẽ chú ý tới chuyện này, ngược lại có thể sẽ hướng đầu mâu tới trên người chúng ta, vả lại... Hắn tạm dừng một chút rồi nói: Quan hệ của Đồng Đồng và hắn rất tốt, anh không muốn làm Đồng phải Thương tâm.
Chương Bích Quân thở dài nói: Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có nó thôi.
Tiết Thế Luân nói: Đối đãi với con cái của mình, anh trước giờ luôn rất bình đẳng.
Chương Bích Quân nói: Thế Luân, em có chút chán nản rồi, hiện tại chúng ta đã không còn thiếu thứ gì, sao cứ phải làm những việc này nữa? Anh còn thấy gì chưa đủ?
Tiết Thế Luân nói khẽ: Anh đáp ứng với em, rất nhanh thôi có thể kết thúc tất cả, chờ đến lúc đó, anh sẽ buông bỏ tất cả, dẫn em đi du lịch thế giới. Khi nói những lời này, ngay cả bản thân hắn cũng không tin được, ánh mắt của Tiết Thế Luân trong bóng đêm lộ ra vẻ bối rối.
Du lịch thế giới là niềm mơ ước trong lòng mỗi người, Trương đại quan nhân hiện tại lại chỉ chú ý tới một bộ phận trên thế giới, dưới ánh đèn hắn đang nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ mà Triệu Thiên Tài để lại.
Kiều Mộng Viện mang cho hắn một ly cà phê: Có phát hiện gì chưa?
Trương Dương cầm cà phê lên uống một ngụm rồi nói: Chắc ở vùng Phú Sơn, Thiên Tài đã đánh dấu lên bản đồ.
Kiều Mộng Viện nói: Phạm vi lớn như vậy, muốn tìm một người là vô cùng khó khăn.
Trương Dương nói: Khó khăn đến mấy thì cũng phải tìm, chỉ có tìm được Sophia thì mới có thể khiến Văn Hạo Nam thả Thiên Tài.
Lúc nào thì bắt đầu?
Trương Dương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối rồi: Hiện tại bắt đầu luôn, tìm được Sophia càng sớm thì cô ta càng an toàn.
Kiều Mộng Viện nói: Anh muốn dùng Sophia để đổi lấy Triệu Thiên Tài ư?
Trương Dương nói: Văn Hạo Nam không dám làm gì Thiên Tài đâu! Hắn dù sao cũng là cảnh sát, sẽ không nhúng chàm đâu.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi cảm thấy anh nên tránh xa hắn thì tốt hơn, hắn rất hận anh, loại oán hận này chắc không thể chỉ vì một chuyện.
Trương Dương biết nguyên nhân chân chính, hắn cười nói: Đành chịu thôi, tôi bình tĩnh nghĩ lại thì giữa chúng ta trở thành như thế này quả thực là không thể trách mỗi hắn, tôi cũng làm rất nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, không để ý tới cảm thụ của hắn, sự bất mãn tích lũy lâu ngày, cuối cùng sẽ hình thành một tòa núi lửa.
/2583
|