Trương Dương cười nói: Kiều lão, tôi cũng vừa mới bắt đầu công tác ở Tân Hải, tình cảm cá nhân của tôi quả thực xuất hiện một số vấn đề, nhưng tôi tin chuyện tình cảm sẽ không ảnh hưởng đến công tác của tôi.
Kiều lão gật đầu: Bất kỳ lúc nào nếu thay đổi ý định thì cứ tìm tôi!
Cám ơn Kiều lão!
Kiều lão lại nghĩ tới một chuyện, nói khẽ: Có một số người đừng đi lại thân cận quá, cho dù là có tâm lý lợi dụng, nhưng bảo hổ lột da luôn là một chuyện rất mạo hiểm, rất nhiều lúc người chịu thương tổn thường thường là mình.
Trương Dương hơi ngẩn ra, trong lòng thầm cân nhắc, Kiều lão rốt cuộc là đang ám chỉ ai? Cha nuôi Văn Quốc Quyền hay là Tiết Thế Luân?
Loại chuyện này Kiều lão sẽ không trực tiếp điểm rõ, ông ta chỉ chỉ vào khối phỉ thúy rồi nói: Đề nghị vừa rồi của anh không tồi, khối phỉ thúy này tôi sẽ đưa cho Mộng Viện, anh giúp tôi tìm một công tượng tốt, dùng khối phỉ thúy này làm vài món vật phẩm trang sức, làm đồ cưới cho cháu gái ngoan của tôi. Lời này chẳng khác nào đã hoàn toàn chỉ rõ.
Trương đại quan nhân gật đầu, vòng một vòng tảng đá này lại lại trở tay mình, Kiều lão đối với mình thực sự là rất coi trọng.
Trương Dương giao khối phỉ thúy này cho Tra Tấn Bắc, tuy rằng hắn không thích nhân phẩm của Tra Tấn Bắc, nhưng vẫn rất tán thành bản lĩnh trên nghệ thuật của Tra Tấn Bắc, huống chi Tinh Toản có nhiều thiết kế sư ưu tú như vậy, khẳng định có thực lực biến khối phỉ thúy này thành một bộ tác phẩm hoàn mỹ.
Tra Tấn Bắc cũng sợ hãi không thôi vì tính chất của khối phỉ thúy này, nghe Trương Dương nói xong kinh lịch hắn có được khối phỉ thùy, thì không khỏi cảm thán nói: Có một số người chính là trời sinh tài vận, anh nếu đi lam kinh thương thì chỉ sợ đám người chúng tôi chẳng làm được gì.
Trương Dương nói: Trên đời này chẳng phải có rất nhiều người làm sinh ý tốt hơn anh mà anh vẫn phát tài ư?
Tra Tấn Bắc không khỏi cười ha ha.
Hắn có chút chú ý tới tràng xung đột của Trương Dương và Tạ Khôn Cử, hàn huyên hai câu rồi lại quay về đề tài đó: Trương Dương, anh và Cố Minh Kiện lần này chơi không đẹp rồi, làm hại làm hại vợ chồng thượng tự dưng tổn thất bốn trăm triệu.
Trương đại quan nhân không khỏi nhíu mày: Tra tổng, lời này của ngài tôi sao nghe không được tự nhiên nhỉ, tôi trước giờ cũng không hại người, hai vợ chồng bọn họ tổn thất bốn trăn triệu thì có liên quan gì tới tôi đâu.
Tra Tấn Bắc nhìn thấy thằng ôn này thề thốt phủ nhận thì không khỏi cười nói: Lời này không phải tôi nói, là toàn bộ thương giới kinh thành nói, gần đây mọi người đều đang bàn về chuyện này.
Trương đại quan nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói: Ý tứ của Tra tổng là nói tôi đã làm một chuyện rất hợp lòng người?
Tra Tấn Bắc nói: Người ngoài thấy thế nào thì là kiến nhân kiến trí! Hắn vẫn giảo hoạt trước sau như một.
Trương Dương nói: Tôi không quan tâm người ngoài thấy thế nào, tôi quan tâm Tra tổng thấy thế nào cơ!
Tra Tấn Bắc nói: Không giấu gì anh, quan hệ cá nhân của tôi và hai huynh đệ Tạ gia không tồi, chuyện này tôi không dám bình phán. Chẳng giúp bên nào cả.
Trương Dương nói: Tra tổng thực biết làm người, khó trách anh thành thạo trong sinh ý như vậy.
Tra Tấn Bắc cười nói: Trương Dương à Trương Dương. Chẳng lẽ anh không nghe tới câu hòa khí sinh tài ư?
Trương Dương nói: Những lời này nói thì dễ lắm. Nhưng làm được thì không đơn giản tí nào.
Tra Tấn Bắc nói: Đúng vậy, nếu lúc trước tôi thực sự lĩnh hội được ý tứ của hòa khí sinh tài thì cũng không găng với Hà Trường An như vậy, hắn cũng sẽ không oán niệm đối với sự tồn tại của tôi sâu như vậy, có lẽ sẽ chuyển nhượng mỏ vàng cho tôi. Cho tới bây giờ, Tra Tấn Bắc vẫn thấy đáng tiếc vì không có được mỏ vàng của Hà Trường An ở Phi Châu.
Trương Dương nói: Sự thật chứng minh Tra tổng vẫn là ngươi cười đến cuối cùng, Hà Trường An hiện tại thì không biết đã trốn tới nơi nào rồi.
Biển rộng cá nhảy, trời cao chim bay, chỉ cần không bị bắt vào tù thì ở đâu mà chẳng được tiêu sái tự tại? Cho dù người khác không biết hắn ở đâu, nhưng con gái tư sinh Hà Vũ Mông của hắn thì nhất định biết. Hiện giờ sản nghiệp của Hà Trường An đều đã giao cho cô ta, thật sự không biết cô ta có năng lực chống đỡ hay không?
Trương Dương nói: Chuyện trên đời rất khó nói, trước khi anh chưa làm thì rất khó biết được mình rốt cuộc có năng lực ở phương diện này hay không.
Tra Tấn Bắc thầm công nhận, hắn gật đầu nói: Trước đây khi Tra Vi làm thiết kế châu báu, tôi cho rằng nó làm gì cũng không kiên trì, nhưng không ngờ sau khi nói tiếp xúc rồi thì lại rất đam mê, một bộ trang sức được thiết kế năm nay ở hội chợ châu báu Paris đã đạt được huy chương bạc, tôi định giao khối phỉ thúy của anh cho nó thiết kế.
Trương Dương nói: Cô ta vẫn ở Paris à? Sau khi tới kinh thành, Trương Dương đã liên hệ với Tra Vi, biết cô ta vẫn đang ở Paris.
Tra Tấn Bắc nói: Sau khi giành được phần thưởng thì tham gia phỏng vấn, thuận tiện quảng bá cho Tinh Toản, sau đó Vương Triều Kim Cương mời cô ta tới Đài Loan tuyên truyền, hiện tại nó đã thành một trong những thiết kế sư hot nhất của Tinh Toản rồi.
Trương Dương mỉm cười nói: Người làm chú như anh phải đối xử tử tế với cô ta, trăm ngàn lần đừng để cô ta bị ủy khuất.
Tra Tấn Bắc nghe ra ẩn ý của Trương Dương, biết hắn vẫn nhớ chuyện mình lần trước để Tra Vi phải chịu tiếng xấu thay, xấu hổ ho khan một tiếng: Thật ra tôi đã bồi dưỡng nó trở thành người nối nghiệp cho sự nghiệp của tôi.
Đối với lời nói của Tra Tấn Bắc, Trương đại quan nhân cũng không tin, hắn luôn cho rằng giữa Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên có rất nhiều mục đích không thể cho ai biết, thủ pháp làm ăn của hắn không quang minh chính đại bằng Hà Trường An.
Trương Dương sau khi giao chuyện phỉ thúy cho Tra Tấn Bắc thì trên đường trở về tranh thủ tạt qua thôn hoạ sĩ, thuận tiện thăm Cố Dưỡng Dưỡng đang vẽ vật thực ở đó.
Mặt trời chiều ngã về tây, Cố Dưỡng Dưỡng đang ngồi ở trong lương đình, vẽ phác thảo cầu đá phía trước, cầu đá này cô ta đã vẽ vô số lần rồi, nhưng muốn từ những góc độ bất đồng để suy diễn ra những vẻ đẹp bất đồng của cầu đá.
Trương đại quan nhân đứng phía sau cô ta, nhìn ước chừng năm phút đồng hồ, Cố Dưỡng Dưỡng mới phát hiện hắn đến, cô ta cười nói: Làm gì thế? Tới cũng không nói tiếng nào, có phải lại muốn hù chết em không?
Trương Dương mỉm cười nói: Anh đáng sợ lắm à?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Đối với người khác thì có lẽ là vậy, còn đối với em thì không phải! Khi Nói những lời này mặt của cô ta có chút ửng đỏ.
Trương Dương nói: Vừa rồi tới Tinh Toản, trên đường về đi qua nơi này cho nên thuận tiện tới thăm, thương thế của em ổn rổi chứ?
Cố Dưỡng Dưỡng lưu ý thấy trong lời nói của hắn có hai chữ thuận tiện, trong lòng không khỏi có chút mất mát, nói khẽ: Sớm đã khỏi rồi, Trương Dương, anh ăn cơm chưa?
Trương Dương cười nói: Chưa, anh mời em đi ăn cơm!
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng: Anh đợi chút, em vẽ thêm vài nét nữa rồi đi. Bên cạnh có trà đó, anh tự lấy mà uống!
Trương đại quan nhân quả thực có chút khát nước, ánh mắt hướng sang bên cạnh, nhìn thấy chỉ có một cái chén giữ ấm màu đỏ ở đó, lập tức minh bạch chén trà này là Cố Dưỡng Dưỡng dùng, nha đầu này đúng là không coi hắn là người ngoài, Trương Dương cười cười.
Kiều lão gật đầu: Bất kỳ lúc nào nếu thay đổi ý định thì cứ tìm tôi!
Cám ơn Kiều lão!
Kiều lão lại nghĩ tới một chuyện, nói khẽ: Có một số người đừng đi lại thân cận quá, cho dù là có tâm lý lợi dụng, nhưng bảo hổ lột da luôn là một chuyện rất mạo hiểm, rất nhiều lúc người chịu thương tổn thường thường là mình.
Trương Dương hơi ngẩn ra, trong lòng thầm cân nhắc, Kiều lão rốt cuộc là đang ám chỉ ai? Cha nuôi Văn Quốc Quyền hay là Tiết Thế Luân?
Loại chuyện này Kiều lão sẽ không trực tiếp điểm rõ, ông ta chỉ chỉ vào khối phỉ thúy rồi nói: Đề nghị vừa rồi của anh không tồi, khối phỉ thúy này tôi sẽ đưa cho Mộng Viện, anh giúp tôi tìm một công tượng tốt, dùng khối phỉ thúy này làm vài món vật phẩm trang sức, làm đồ cưới cho cháu gái ngoan của tôi. Lời này chẳng khác nào đã hoàn toàn chỉ rõ.
Trương đại quan nhân gật đầu, vòng một vòng tảng đá này lại lại trở tay mình, Kiều lão đối với mình thực sự là rất coi trọng.
Trương Dương giao khối phỉ thúy này cho Tra Tấn Bắc, tuy rằng hắn không thích nhân phẩm của Tra Tấn Bắc, nhưng vẫn rất tán thành bản lĩnh trên nghệ thuật của Tra Tấn Bắc, huống chi Tinh Toản có nhiều thiết kế sư ưu tú như vậy, khẳng định có thực lực biến khối phỉ thúy này thành một bộ tác phẩm hoàn mỹ.
Tra Tấn Bắc cũng sợ hãi không thôi vì tính chất của khối phỉ thúy này, nghe Trương Dương nói xong kinh lịch hắn có được khối phỉ thùy, thì không khỏi cảm thán nói: Có một số người chính là trời sinh tài vận, anh nếu đi lam kinh thương thì chỉ sợ đám người chúng tôi chẳng làm được gì.
Trương Dương nói: Trên đời này chẳng phải có rất nhiều người làm sinh ý tốt hơn anh mà anh vẫn phát tài ư?
Tra Tấn Bắc không khỏi cười ha ha.
Hắn có chút chú ý tới tràng xung đột của Trương Dương và Tạ Khôn Cử, hàn huyên hai câu rồi lại quay về đề tài đó: Trương Dương, anh và Cố Minh Kiện lần này chơi không đẹp rồi, làm hại làm hại vợ chồng thượng tự dưng tổn thất bốn trăm triệu.
Trương đại quan nhân không khỏi nhíu mày: Tra tổng, lời này của ngài tôi sao nghe không được tự nhiên nhỉ, tôi trước giờ cũng không hại người, hai vợ chồng bọn họ tổn thất bốn trăn triệu thì có liên quan gì tới tôi đâu.
Tra Tấn Bắc nhìn thấy thằng ôn này thề thốt phủ nhận thì không khỏi cười nói: Lời này không phải tôi nói, là toàn bộ thương giới kinh thành nói, gần đây mọi người đều đang bàn về chuyện này.
Trương đại quan nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói: Ý tứ của Tra tổng là nói tôi đã làm một chuyện rất hợp lòng người?
Tra Tấn Bắc nói: Người ngoài thấy thế nào thì là kiến nhân kiến trí! Hắn vẫn giảo hoạt trước sau như một.
Trương Dương nói: Tôi không quan tâm người ngoài thấy thế nào, tôi quan tâm Tra tổng thấy thế nào cơ!
Tra Tấn Bắc nói: Không giấu gì anh, quan hệ cá nhân của tôi và hai huynh đệ Tạ gia không tồi, chuyện này tôi không dám bình phán. Chẳng giúp bên nào cả.
Trương Dương nói: Tra tổng thực biết làm người, khó trách anh thành thạo trong sinh ý như vậy.
Tra Tấn Bắc cười nói: Trương Dương à Trương Dương. Chẳng lẽ anh không nghe tới câu hòa khí sinh tài ư?
Trương Dương nói: Những lời này nói thì dễ lắm. Nhưng làm được thì không đơn giản tí nào.
Tra Tấn Bắc nói: Đúng vậy, nếu lúc trước tôi thực sự lĩnh hội được ý tứ của hòa khí sinh tài thì cũng không găng với Hà Trường An như vậy, hắn cũng sẽ không oán niệm đối với sự tồn tại của tôi sâu như vậy, có lẽ sẽ chuyển nhượng mỏ vàng cho tôi. Cho tới bây giờ, Tra Tấn Bắc vẫn thấy đáng tiếc vì không có được mỏ vàng của Hà Trường An ở Phi Châu.
Trương Dương nói: Sự thật chứng minh Tra tổng vẫn là ngươi cười đến cuối cùng, Hà Trường An hiện tại thì không biết đã trốn tới nơi nào rồi.
Biển rộng cá nhảy, trời cao chim bay, chỉ cần không bị bắt vào tù thì ở đâu mà chẳng được tiêu sái tự tại? Cho dù người khác không biết hắn ở đâu, nhưng con gái tư sinh Hà Vũ Mông của hắn thì nhất định biết. Hiện giờ sản nghiệp của Hà Trường An đều đã giao cho cô ta, thật sự không biết cô ta có năng lực chống đỡ hay không?
Trương Dương nói: Chuyện trên đời rất khó nói, trước khi anh chưa làm thì rất khó biết được mình rốt cuộc có năng lực ở phương diện này hay không.
Tra Tấn Bắc thầm công nhận, hắn gật đầu nói: Trước đây khi Tra Vi làm thiết kế châu báu, tôi cho rằng nó làm gì cũng không kiên trì, nhưng không ngờ sau khi nói tiếp xúc rồi thì lại rất đam mê, một bộ trang sức được thiết kế năm nay ở hội chợ châu báu Paris đã đạt được huy chương bạc, tôi định giao khối phỉ thúy của anh cho nó thiết kế.
Trương Dương nói: Cô ta vẫn ở Paris à? Sau khi tới kinh thành, Trương Dương đã liên hệ với Tra Vi, biết cô ta vẫn đang ở Paris.
Tra Tấn Bắc nói: Sau khi giành được phần thưởng thì tham gia phỏng vấn, thuận tiện quảng bá cho Tinh Toản, sau đó Vương Triều Kim Cương mời cô ta tới Đài Loan tuyên truyền, hiện tại nó đã thành một trong những thiết kế sư hot nhất của Tinh Toản rồi.
Trương Dương mỉm cười nói: Người làm chú như anh phải đối xử tử tế với cô ta, trăm ngàn lần đừng để cô ta bị ủy khuất.
Tra Tấn Bắc nghe ra ẩn ý của Trương Dương, biết hắn vẫn nhớ chuyện mình lần trước để Tra Vi phải chịu tiếng xấu thay, xấu hổ ho khan một tiếng: Thật ra tôi đã bồi dưỡng nó trở thành người nối nghiệp cho sự nghiệp của tôi.
Đối với lời nói của Tra Tấn Bắc, Trương đại quan nhân cũng không tin, hắn luôn cho rằng giữa Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên có rất nhiều mục đích không thể cho ai biết, thủ pháp làm ăn của hắn không quang minh chính đại bằng Hà Trường An.
Trương Dương sau khi giao chuyện phỉ thúy cho Tra Tấn Bắc thì trên đường trở về tranh thủ tạt qua thôn hoạ sĩ, thuận tiện thăm Cố Dưỡng Dưỡng đang vẽ vật thực ở đó.
Mặt trời chiều ngã về tây, Cố Dưỡng Dưỡng đang ngồi ở trong lương đình, vẽ phác thảo cầu đá phía trước, cầu đá này cô ta đã vẽ vô số lần rồi, nhưng muốn từ những góc độ bất đồng để suy diễn ra những vẻ đẹp bất đồng của cầu đá.
Trương đại quan nhân đứng phía sau cô ta, nhìn ước chừng năm phút đồng hồ, Cố Dưỡng Dưỡng mới phát hiện hắn đến, cô ta cười nói: Làm gì thế? Tới cũng không nói tiếng nào, có phải lại muốn hù chết em không?
Trương Dương mỉm cười nói: Anh đáng sợ lắm à?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Đối với người khác thì có lẽ là vậy, còn đối với em thì không phải! Khi Nói những lời này mặt của cô ta có chút ửng đỏ.
Trương Dương nói: Vừa rồi tới Tinh Toản, trên đường về đi qua nơi này cho nên thuận tiện tới thăm, thương thế của em ổn rổi chứ?
Cố Dưỡng Dưỡng lưu ý thấy trong lời nói của hắn có hai chữ thuận tiện, trong lòng không khỏi có chút mất mát, nói khẽ: Sớm đã khỏi rồi, Trương Dương, anh ăn cơm chưa?
Trương Dương cười nói: Chưa, anh mời em đi ăn cơm!
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng: Anh đợi chút, em vẽ thêm vài nét nữa rồi đi. Bên cạnh có trà đó, anh tự lấy mà uống!
Trương đại quan nhân quả thực có chút khát nước, ánh mắt hướng sang bên cạnh, nhìn thấy chỉ có một cái chén giữ ấm màu đỏ ở đó, lập tức minh bạch chén trà này là Cố Dưỡng Dưỡng dùng, nha đầu này đúng là không coi hắn là người ngoài, Trương Dương cười cười.
/2583
|