Không bao lâu sau thì nghe thấy người phụ nữ đó đi vào phòng, bà ta tới cửa sổ phòng của Liễu Đan Thần rồi nhìn nhìn. Tựa hồ không hề phát hiện sơ hở gì, đi một vòng quay giường lớn, trong miệng tụng niệm chú ngữ, thỉnh thoảng lại rải cái gì đó lên trên người Liễu Đan Thần.
Trương đại quan nhân lặng lẽ chuồn ra khỏi ký túc xá của viện kinh kịch, trở lại bên trong xe thì nhìn thấy Trần Tuyết vẫn ở bên trong xe chờ mình.
Trần Tuyết nói: Như thế nào rồi? Có phát hiện gì không?
Trương Dương nói: Cứ về đã rồi nói.
Trở lại Hương Sơn biệt viện, Trương đại quan nhân kể lại từ đầu chí cuối những gì mà mình thấy sau khi lẻn vào phòng Liễu Đan Thần cho Trần Tuyết nghe.
Trần Tuyết nói: Dựa theo tình hình mà anh nói thì người phụ nữ kia hiển nhiên là một cao thủ gieo chủng, tôi còn tưởng rằng loại chuyện này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng không ngờ trong hiện thực cũng thực sự tồn tại.
Trương Dương nói: Gieo chủng của Người Miêu vô cùng thần bí, tôi tuy rằng biết một số phương pháp phá giải, nhưng cũng không dám nói là có thể chữa khỏi cổ độc, nhìn bộ dạng của Liễu Đan Thần thì tựa hồ đã sớm trúng cổ độc rồi, có điều kỳ quái là tôi đã mấy lần bắt mạch cho cô ta mà cũng không phát hiện ra dị trạng gì.
Trần Tuyết nói: Có thể khi cổ độc không phát tác thì cũng không khác gì người bình thường, từ mạch tượng thì không thể nhận ra được.
Trương Dương nói: Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, tôi nghe người phụ nữ đó nói, nếu không có bà ta thì Liễu Đan Thần đã sớm chết rồi, chẳng lẽ bà ta là lợi dụng loại phương pháp này để giúp cho Liễu Đan Thần? Hắn lại nghĩ tới quyển album đó của Liễu Đan Thần, không biết người phụ nữ này đặt album ảnh khỏa thân của Liễu Đan Thần lên bàn thờ làm cái quái gì? Vừa rồi Liễu Đan Thần trần truồng lao vào mình, căn bản đã mất đi ý thức, mình hai lần điểm trúng huyệt đạo của cô ta, nhưng đều không hề có hiệu quả, trước đây hắn từng giúp xoa bóp cho Liễu Đan Thần, khi đó cũng không hề phát hiện huyệt vị của Liễu Đan Thần có chỗ nào khác với người bình thường, với công phu điểm huyệt của hắn, tuyệt đối không thể phát sinh sai sót, chẳng lẽ nói cổ độc mà Liễu Đan Thần trúng phải có thể thay đổi vị trí huyệt đạo của cô ta?
Trần Tuyết cho: Tôi đã từng đọc qua tư liệu về phương diện này, nghe nói cao thủ gieo chủng có thể hạ trong vô hình, anh tuy rằng võ công cao cường, nhưng vẫn nên cẩn thận.
Trương Dương nói: Tôi vừa rồi đã điều tức rồi, thân thể cũng không có gì dị thường.
Trần Tuyết nói: Về sau anh tốt nhất hãy giữ khoảng cách với Liễu Đan Thần, người bên cạnh cô ta rất kỳ quái. Trần Tuyết tuy rằng nói rất uyển chuyển, nhưng vẫn biểu đạt ra sự hoài nghi đối với Liễu Đan Thần.
Trương Dương nói: Như vậy, con ngựa đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử có cách giải thích rồi, cảm giác của động vật luôn mẫn cảm, khẳng định là con ngựa đó đã cảm nhận được khí tức nào đó trên người Liễu Đan Thần, cho nên mới bị kinh hãi.
Trần Tuyết nói: Cái này cũng không thể giải thích được toàn bộ, con ngựa cho dù là sợ thì sao lại sợ đến chết? Chẳng lẽ chỉ khí tức trên người cô ta cũng có thể hù chết được ngựa ư?
Trương Dương nhíu mày, nói khẽ: Người phụ nữ Miêu tộc đó khẳng định không phải là người lương thiện.
Sau khi Trần Tuyết trở về phòng nghỉ ngơi thì Trương đại quan nhân tu luyện đại thừa quyết, xác định bản thân không có dị trạng gì thì mới yên lòng, nhắm mắt lại nằm trên giường, nhớ tới ánh mắt mị hoặc trong quyển album đó, lại nghĩ tới tình cảnh Liễu Đan Thần trần như nhộng nhào vào trong lòng mình, nhớ tới ánh mắt yêu dị lóe ra hào quang mang màu lam của cô ta, Trương đại quan nhân bất giác có chút to đầu, trên người Liễu Đan Thần rốt cuộc cất giấu bí mật như thế nào? Bên cạnh cô ta vì sao lại có một người phụ nữ Miêu tộc đi theo?
Buổi sáng, Trương Dương trước khi đi đã đặc biệt gọi điện thoại cho Liễu Đan Thần, ngoài mặt là nói lời từ biệt với cô ta, trên thực tế là muốn điều tra một chút cô ta có ấn tượng với chuyện tối hôm qua hay không. Liễu Đan Thần xem ra hoàn toàn không biết gì cả về chuyện tối hôm qua.
Mang theo nghi hoặc đầy bụng, Trương đại quan nhân và Trần Tuyết cùng nhau lên xe đi về phía nam, Trương đại quan nhân nằm giường mềm, Trần Tuyết thì ngồi ghế cứng, Trương Dương thông qua quan hệ chuyển giường mềm cho Trần Tuyết, lần này xe không quá đông, trên xe còn có rất nhiều chỗ trống, trong toa vừa hay cũng chỉ có hai người họ, Trần Tuyết vừa lên xe đã liền bắt đầu đọc sách, cô ta tính tình lãnh đạm, Trương Dương nếu không chủ động nói chuyện với cô ta, thì cô ta cũng sẽ không chủ động mở miệng, thật ra cho dù Trương đại quan nhân chủ động bắt chuyện thì thường thường cũng chỉ là hỏi cô ta dăm ba câu thì cô ta đáp lại một câu.
Trương đại quan nhân rất nhanh liền cảm thấy vô vị, hắn khoanh chân điều tức luyện công.
Lần này điểm dừng cuối cùng của tàu là Bắc Cảng, có điều trước tiên đến Giang Thành, Trần Tuyết xuống xe ở Giang Thành, cô ta chỉ mang theo một chiếc ba lô, không có nhiều , không để Trương Dương đưa cô ta xuống đã phất phất tay nói: Tôi đi đây!
Trương Dương gật đầu, nhìn bóng dáng của Trần Tuyết rồi bất giác bật cười, bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, tuy rằng cũng đã trải qua không ít chuyện với nhau, nhưng thủy chung vẫn tồn tại một khoảng cách, có lẽ Trần Tuyết đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là một đóa hoa bạch liên chỉ ngắm thôi chứ không thể đụng.
Xe lửa đến Bắc Cảng, Chu Sơn Hổ đã tôi sân ga đợi từ trước, Trương Dương đưa hành lý trong tay cho Chu Sơn Hổ, cùng nhau đi tới bãi đỗ xe, Trương Dương nói: Hổ tử, gần đây có chuyện gì không?
Chu Sơn Hổ gật đầu nói: Rất ổn, không có chuyện đặc biệt gì cả.
Trương Dương bảo hắn trước tiên đưa mình tới thị ủy Bắc Cảng một chuyến, khi ở Trương Dương Hạng Thành đã gọi điện thoại cho hắn, bảo hay sau khi về thì tới thị lý một chuyến. Có chuyện muốn bàn với hắn.
Đi tới nơi thì mới biết các thường ủy đang, cuối tuần chính là ngày mùng bảy tháng một, trọng điểm công tác của toàn quốc đều là nghênh đón Hongkong trở về, Hạng Thành đang bố trí công tác.
Trương Dương ở phòng nghỉ đợi trong chốc lát thì thư ký của Hạng Thành thông tri y đã tan họp, bí thư Hạng đã trở lại văn phòng chờ hắn.
Trương Dương mang theo một hộp dưa muối cho Hạng Thành, tuy rằng quan hệ của hắn và Hạng Thành không được tốt lắm, nhưng Trương đại quan nhân ngoài mặt vẫn làm rất tốt.
Hạng Thành cười ha ha nói: Quá khách khí rồi, đi xa như vậy vẫn còn nhớ mang dưa muối về cho tôi.
Trương Dương nói: Ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ nhẹ nhưng tình ý thì nặng, bí thư Hạng, đây chính là tôi dùng tiền lương để mua, ngài nhất định phải nhận lấy.
Hạng Thành mỉm cười gật đầu nói: Tôi gọi anh tới là có một số việc muốn nói với anh.
Trương Dương ngồi xuống đối diện Hạng Thành, Hạng Thành chỉ chỉ vào trà dã chuẩn bị cho hắn: Uống trà đi.
Trương Dương cười nói: Trên xe lửa uống suốt rồi, bụng toàn là nước.
Hạng Thành nói: Thu hoạch của hội kinh mậu Lần này thế nào?
Trương Dương nói: Thu hoạch rất lớn, ký hợp đồng hơn một tỷ, còn có một số công ty đa quốc gia sắp tới sẽ lục tục tới Bắc Cảng khảo sát.
Hạng Thành nói: Tôi cũng không lo lắng tới năng lực nghiệp vụ của anh, khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở trong tay anh đúng là biến hóa từng ngày, xem ra tổ chức giao Tân Hải cho cậu là chính xác.
Trương Dương nói: Ít nhiều cũng nhờ mọi người giúp, thành tích hôm nay cũng đều là kết quả cố gắng của toàn đoàn đội.
Trương đại quan nhân lặng lẽ chuồn ra khỏi ký túc xá của viện kinh kịch, trở lại bên trong xe thì nhìn thấy Trần Tuyết vẫn ở bên trong xe chờ mình.
Trần Tuyết nói: Như thế nào rồi? Có phát hiện gì không?
Trương Dương nói: Cứ về đã rồi nói.
Trở lại Hương Sơn biệt viện, Trương đại quan nhân kể lại từ đầu chí cuối những gì mà mình thấy sau khi lẻn vào phòng Liễu Đan Thần cho Trần Tuyết nghe.
Trần Tuyết nói: Dựa theo tình hình mà anh nói thì người phụ nữ kia hiển nhiên là một cao thủ gieo chủng, tôi còn tưởng rằng loại chuyện này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng không ngờ trong hiện thực cũng thực sự tồn tại.
Trương Dương nói: Gieo chủng của Người Miêu vô cùng thần bí, tôi tuy rằng biết một số phương pháp phá giải, nhưng cũng không dám nói là có thể chữa khỏi cổ độc, nhìn bộ dạng của Liễu Đan Thần thì tựa hồ đã sớm trúng cổ độc rồi, có điều kỳ quái là tôi đã mấy lần bắt mạch cho cô ta mà cũng không phát hiện ra dị trạng gì.
Trần Tuyết nói: Có thể khi cổ độc không phát tác thì cũng không khác gì người bình thường, từ mạch tượng thì không thể nhận ra được.
Trương Dương nói: Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, tôi nghe người phụ nữ đó nói, nếu không có bà ta thì Liễu Đan Thần đã sớm chết rồi, chẳng lẽ bà ta là lợi dụng loại phương pháp này để giúp cho Liễu Đan Thần? Hắn lại nghĩ tới quyển album đó của Liễu Đan Thần, không biết người phụ nữ này đặt album ảnh khỏa thân của Liễu Đan Thần lên bàn thờ làm cái quái gì? Vừa rồi Liễu Đan Thần trần truồng lao vào mình, căn bản đã mất đi ý thức, mình hai lần điểm trúng huyệt đạo của cô ta, nhưng đều không hề có hiệu quả, trước đây hắn từng giúp xoa bóp cho Liễu Đan Thần, khi đó cũng không hề phát hiện huyệt vị của Liễu Đan Thần có chỗ nào khác với người bình thường, với công phu điểm huyệt của hắn, tuyệt đối không thể phát sinh sai sót, chẳng lẽ nói cổ độc mà Liễu Đan Thần trúng phải có thể thay đổi vị trí huyệt đạo của cô ta?
Trần Tuyết cho: Tôi đã từng đọc qua tư liệu về phương diện này, nghe nói cao thủ gieo chủng có thể hạ trong vô hình, anh tuy rằng võ công cao cường, nhưng vẫn nên cẩn thận.
Trương Dương nói: Tôi vừa rồi đã điều tức rồi, thân thể cũng không có gì dị thường.
Trần Tuyết nói: Về sau anh tốt nhất hãy giữ khoảng cách với Liễu Đan Thần, người bên cạnh cô ta rất kỳ quái. Trần Tuyết tuy rằng nói rất uyển chuyển, nhưng vẫn biểu đạt ra sự hoài nghi đối với Liễu Đan Thần.
Trương Dương nói: Như vậy, con ngựa đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử có cách giải thích rồi, cảm giác của động vật luôn mẫn cảm, khẳng định là con ngựa đó đã cảm nhận được khí tức nào đó trên người Liễu Đan Thần, cho nên mới bị kinh hãi.
Trần Tuyết nói: Cái này cũng không thể giải thích được toàn bộ, con ngựa cho dù là sợ thì sao lại sợ đến chết? Chẳng lẽ chỉ khí tức trên người cô ta cũng có thể hù chết được ngựa ư?
Trương Dương nhíu mày, nói khẽ: Người phụ nữ Miêu tộc đó khẳng định không phải là người lương thiện.
Sau khi Trần Tuyết trở về phòng nghỉ ngơi thì Trương đại quan nhân tu luyện đại thừa quyết, xác định bản thân không có dị trạng gì thì mới yên lòng, nhắm mắt lại nằm trên giường, nhớ tới ánh mắt mị hoặc trong quyển album đó, lại nghĩ tới tình cảnh Liễu Đan Thần trần như nhộng nhào vào trong lòng mình, nhớ tới ánh mắt yêu dị lóe ra hào quang mang màu lam của cô ta, Trương đại quan nhân bất giác có chút to đầu, trên người Liễu Đan Thần rốt cuộc cất giấu bí mật như thế nào? Bên cạnh cô ta vì sao lại có một người phụ nữ Miêu tộc đi theo?
Buổi sáng, Trương Dương trước khi đi đã đặc biệt gọi điện thoại cho Liễu Đan Thần, ngoài mặt là nói lời từ biệt với cô ta, trên thực tế là muốn điều tra một chút cô ta có ấn tượng với chuyện tối hôm qua hay không. Liễu Đan Thần xem ra hoàn toàn không biết gì cả về chuyện tối hôm qua.
Mang theo nghi hoặc đầy bụng, Trương đại quan nhân và Trần Tuyết cùng nhau lên xe đi về phía nam, Trương đại quan nhân nằm giường mềm, Trần Tuyết thì ngồi ghế cứng, Trương Dương thông qua quan hệ chuyển giường mềm cho Trần Tuyết, lần này xe không quá đông, trên xe còn có rất nhiều chỗ trống, trong toa vừa hay cũng chỉ có hai người họ, Trần Tuyết vừa lên xe đã liền bắt đầu đọc sách, cô ta tính tình lãnh đạm, Trương Dương nếu không chủ động nói chuyện với cô ta, thì cô ta cũng sẽ không chủ động mở miệng, thật ra cho dù Trương đại quan nhân chủ động bắt chuyện thì thường thường cũng chỉ là hỏi cô ta dăm ba câu thì cô ta đáp lại một câu.
Trương đại quan nhân rất nhanh liền cảm thấy vô vị, hắn khoanh chân điều tức luyện công.
Lần này điểm dừng cuối cùng của tàu là Bắc Cảng, có điều trước tiên đến Giang Thành, Trần Tuyết xuống xe ở Giang Thành, cô ta chỉ mang theo một chiếc ba lô, không có nhiều , không để Trương Dương đưa cô ta xuống đã phất phất tay nói: Tôi đi đây!
Trương Dương gật đầu, nhìn bóng dáng của Trần Tuyết rồi bất giác bật cười, bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, tuy rằng cũng đã trải qua không ít chuyện với nhau, nhưng thủy chung vẫn tồn tại một khoảng cách, có lẽ Trần Tuyết đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là một đóa hoa bạch liên chỉ ngắm thôi chứ không thể đụng.
Xe lửa đến Bắc Cảng, Chu Sơn Hổ đã tôi sân ga đợi từ trước, Trương Dương đưa hành lý trong tay cho Chu Sơn Hổ, cùng nhau đi tới bãi đỗ xe, Trương Dương nói: Hổ tử, gần đây có chuyện gì không?
Chu Sơn Hổ gật đầu nói: Rất ổn, không có chuyện đặc biệt gì cả.
Trương Dương bảo hắn trước tiên đưa mình tới thị ủy Bắc Cảng một chuyến, khi ở Trương Dương Hạng Thành đã gọi điện thoại cho hắn, bảo hay sau khi về thì tới thị lý một chuyến. Có chuyện muốn bàn với hắn.
Đi tới nơi thì mới biết các thường ủy đang, cuối tuần chính là ngày mùng bảy tháng một, trọng điểm công tác của toàn quốc đều là nghênh đón Hongkong trở về, Hạng Thành đang bố trí công tác.
Trương Dương ở phòng nghỉ đợi trong chốc lát thì thư ký của Hạng Thành thông tri y đã tan họp, bí thư Hạng đã trở lại văn phòng chờ hắn.
Trương Dương mang theo một hộp dưa muối cho Hạng Thành, tuy rằng quan hệ của hắn và Hạng Thành không được tốt lắm, nhưng Trương đại quan nhân ngoài mặt vẫn làm rất tốt.
Hạng Thành cười ha ha nói: Quá khách khí rồi, đi xa như vậy vẫn còn nhớ mang dưa muối về cho tôi.
Trương Dương nói: Ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ nhẹ nhưng tình ý thì nặng, bí thư Hạng, đây chính là tôi dùng tiền lương để mua, ngài nhất định phải nhận lấy.
Hạng Thành mỉm cười gật đầu nói: Tôi gọi anh tới là có một số việc muốn nói với anh.
Trương Dương ngồi xuống đối diện Hạng Thành, Hạng Thành chỉ chỉ vào trà dã chuẩn bị cho hắn: Uống trà đi.
Trương Dương cười nói: Trên xe lửa uống suốt rồi, bụng toàn là nước.
Hạng Thành nói: Thu hoạch của hội kinh mậu Lần này thế nào?
Trương Dương nói: Thu hoạch rất lớn, ký hợp đồng hơn một tỷ, còn có một số công ty đa quốc gia sắp tới sẽ lục tục tới Bắc Cảng khảo sát.
Hạng Thành nói: Tôi cũng không lo lắng tới năng lực nghiệp vụ của anh, khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở trong tay anh đúng là biến hóa từng ngày, xem ra tổ chức giao Tân Hải cho cậu là chính xác.
Trương Dương nói: Ít nhiều cũng nhờ mọi người giúp, thành tích hôm nay cũng đều là kết quả cố gắng của toàn đoàn đội.
/2583
|