Rất nhiều người khi nhìn hắn đã mất đi sự kính ý trước đây, trong lòng mỗi người đều có cân đòn, bọn họ sẽ không tự chủ được suy nghĩ tới phát triển trong tương lai của Trương Dương. Bất kể là bất kỳ lĩnh vực nào, tới cuối cùng cũng chỉ có thể là số ít người, bởi vì không phải mỗi người đều có ánh mắt xa rộng, nếu đại đa số mọi người có thể thấy rõ đại thế phát triển của tương lai, như vậy thì cũng sẽ không có những nhân vật cơ sở quy mô khổng lồ.
Trương đại quan nhân không quan tâm những người này thấy thế nào, bởi vì do Văn Hạo Nam, quan hệ của hắn và Văn gia quả thực đã bất hòa, nhưng hắn và Sở Yên Nhiên không hề chia tay, vừa rồi trên đường đi làm, hai người còn nói chuyện điện thoại với nhau, sự ủng hộ của Tống Hoài Minh đối với hắn thủy chung không thay đổi, tất cả đều đang phát triển theo trong dự đoán của bọn họ, cuộc biểu diễn phấn khích của hắn và Cung Kì Vĩ đã che mắt được mắt của mọi người ở Bắc Cảng. Tang Bối Bối diễn vở này, khiến Viên Hiếu Thương và Trần Cương cho rằng đã nắm được nhược điểm của hắn, cho rằng đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền với hắn, một cánh cửa vốn đóng kín đã mở ra một khe hở cho hắn.
Giao quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ, trong mắt người ở bên ngoài thì cách làm này sẽ chỉ làm quan hệ giữa bọn họ càng họa vô đơn chí, có nghĩa là tỉnh lý đã không còn tín nhiệm Trương Dương, đang từng bước cắt giảm quyền lực của hắn, ngày lành của Trương Dương đã sắp kết thúc rồi.
Trương Dương trở lại văn phòng, Phó Trường Chinh báo cáo công tác gần đây với hắn, từ Phong Trạch đến Tân Hải, Phó Trường Chinh đi theo Trương Dương suốt, cũng rất hiểu tính tình của hắn, chứng kiến vô số mưa gió, trong những trận phong ba này, cũng đã thành lập sự tín nhiệm đối với Trương Dương, hắn tin chắc bất kể là mưa gió như thế nào thì cũng không thể hạ gục được Trương Dương.
Sự trầm ổn của Phó Trường Chinh chính là chỗ mà Trương Dương thích nhất, hắn cũng không bị ngôn luận bên ngoài ảnh hưởng, bất kỳ lúc nào cũng chuyên chú vào công tác của mình, tận chức tận trách và cẩn trọng.
Trương Dương nói: Trường Chinh, gần đây tin đồn bên ngoài có phải rất nhiều hay không?
Phó Trường Chinh mỉm cười nói: Bí thư Trương, nếu ngài đã nói đó là tin đồn thì việc gì phải để ý bọn họ nói gì?
Trương Dương nói: Trường Chinh à, cậu càng lúc càng lão luyện đấy.
Phó Trường Chinh nói: Đi theo làm việc bên cạnh bí thư Trương, trải qua nhiều mưa gió, tất nhiên cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Trương Dương cười ha ha, lúc này Thường Hải Tâm tới, Phó Trường Chinh cáo từ, Trương Dương nói: Đúng rồi, cậu thông tri cho các vị thường ủy, mười giờ sáng tới phòng họp nhỏ họp.
Sau khi Phó Trường Chinh rời đi, Thường Hải Tâm cắn cắn môi: Anh không sao chứ?
Trương Dương cười nói: Em thấy anh giống như đang có chuyện à?
Thường Hải Tâm nói: Không nhìn ra, loại người như anh chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng.
Trương Dương nói: Đối với người khác thì giấu, nhưng đối với em thì không. Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Thường Hải Tâm, dang tay ra bế cô ta, sau đó thì hôn lên môi cô ta, không biết vì sao, Trương đại quan nhân vừa mới động thì trong lòng không ngờ cảm thấy có chút sợ hãi, hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua, có điều lúc này thì một chút phản ứng dị thường cũng không có.
Mặt Thường Hải Tâm đỏ lên, nhẹ giọng gắt: Cửa cũng chưa đóng, anh muốn chết à!
Trương Dương cười nói: Không sao cả, cùng lắm thì thì lại chụp cho anh cái mũ tác phong bất chính, dù sao hiện tại tài liệu tố cáo anh cũng nhiều như núi rồi.
Thường Hải Tâm nói: Anh sao có chút cam chịu vậy?
Trương đại quan nhân bật cười: Nha đầu, em thực cảm thấy anh bị đả kích ư?
Thường Hải Tâm nói: Đối với loại quan như anh mà nói thì không chuyện gì quan trọng hơn quyền lực, hiện tại quyền lực bị chia rồi, trong lòng đặc biệt khó chịu đúng không?
Trương Dương cười nói: Em nhìn nam nhân của mình như vậy à? Lòng dạ của anh hẹp hòi lắm ư?
Thường Hải Tâm nói: Anh và Yên Nhiên rốt cuộc là làm sao?
Trương đại quan nhân chép miệng một cái nói: Tình cảm không hợp!
Có trời mới tin anh.
Tùy em có tin hay không, dù sao bọn anh hiện tại cũng chia tay rồi. Trương đại quan nhân không muốn nói nhiều về chuyện này, chuyện của hắn và Sở Yên Nhiên phải giữ nghiêm bí mật, nếu tiết lộ ra tình huống thực sự của bọn họ thì chỉ sợ toàn bộ cố gắng trước đó của hắn sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thường Hải Tâm nói: Ngày kia em và anh em trở về Lam Sơn.
Trương đại quan nhân nghe vậy thì cả kinh: Cái gì, đi à, sao lại đi. Hắn còn tưởng rằng hai anh em Thường Hải Tâm bởi vì chuyện của mình mà muốn phải rời khỏi Tân Hải.
Thường Hải Tâm cười nói: Anh nghĩ đi đâu thế, anh quên là ngày mùng bảy tháng một anh hai em sẽ kết hôn à, bọn em về trước chuẩn bị.
Trương đại quan nhân vỗ vỗ gáy mình rồi nói: Em xem đầu óc của anh này, không ngờ ngay cả chuyện trọng yếu như vậy cũng quên mất.
Thường Hải Tâm có chút đau lòng nhìn hắn: Gần đây anh thực sự cũng gặp quá nhiều chuyện, đừng làm cho mình quá mệt mỏi.
Trương Dương nói: Ngày mùng bảy tháng một anh sẽ tận lực giành thời gian.
Thường Hải Tâm nói: Anh nếu không đi được thì cũng đừng miễn cưỡng, anh hai em cũng không định làm lớn. Cha em bảo, nhất định phải phải làm vừa vừa thôi, đám cán bộ của thành phố Lam Sơn ông ấy cũng không thông tri gì, sợ phiền toái, chờ ngày đó gọi mấy thân thích tới ăn bữa cơm, sau đó thì hai người bọn họ đi du lịch.
Trương Dương nói: Coi anh trở thành người ngoài à, anh hai em thì cũng là anh hai của anh.
Thường Hải Tâm cười nói: Em biết anh coi trọng gia sự của em, nhưng gần đây anh gặp nhiều chuyện quá, ngày mùng bảy tháng một lại là ngày đặc thù, ngay cả cha em cũng cố tìm thời gian để tham gia hôn lễ, cho nên, anh trước tiên đừng có nói chắc cái gì cả, có thời gian thì đi, không có thời gian thì thôi, công tác vẫn quan trọng hơn.
Trương đại quan nhân nói: Đúng là biết săn sóc quá, cô bé, em nói như vậy thực sự khiến anh rất cảm động.
Thường Hải Tâm nói: Em không cần anh cảm động, em chỉ cần anh cả đời tốt với em thôi.
Trương đại quan nhân mỉm cười gật đầu.
Lúc này Thường Hải Thiên cũng tới đây tìm, nhìn thấy em gái đã ở đây, liền cười nói: Vừa hay Hải Tâm cũng ở đây, chuyện Hải Long kết hôn đã nói với hắn chưa?
Thường Hải Tâm nói: Vừa nói qua rồi.
Thường Hải Thiên nói: Chúng tôi về giúp trước, bí thư Trương, vừa rồi Hải Long gọi điện nói, nếu anh không đi được thì không cần tới, nhưng quà cưới thì nhất định phải gửi.
Trương đại quan nhân cười nói: Sao ai cũng cảm thấy tôi không đi được nhỉ, hay là các người vốn không muốn tôi tới.
Thường Hải Thiên nói: Tôi trước tiên nói chính sự cái đã, Hải Long nhờ anh viết một bức tranh chữ, là bài của Lý Thương Ẩn ấy, thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Trương Dương nói: Không thành vấn đề! Lát nữa tôi sẽ viết, ngày mai sai người đưa tới cho anh. Nhắc tới chuyện viết chữ, Trương Dương nhớ tới Viên Phân Kì, liền kể lại chuyện ở ở kinh thành gặp Viên Phân Kì với họ.
Thường Hải Tâm nói: Tôi đã lâu rồi chưa gặp nó, trước đó nghe nói nó tới Nhật Bản, cũng không biết nó đã về.
Trương Dương nói: Về rồi đấy, xem ra lăn lộn cũng tốt lắm, ở ở kinh thành quen được mấy phú thương, bình thường hay tham gia bút hội gì đó, chắc thu nhập cũng không tệ lắm.
Thường Hải Thiên nói: Thằng ôn này trước đây không phải vẫn luôn rất thanh cao ư? Sao cũng thích làm chuyện loại này nhỉ?
Trương đại quan nhân không quan tâm những người này thấy thế nào, bởi vì do Văn Hạo Nam, quan hệ của hắn và Văn gia quả thực đã bất hòa, nhưng hắn và Sở Yên Nhiên không hề chia tay, vừa rồi trên đường đi làm, hai người còn nói chuyện điện thoại với nhau, sự ủng hộ của Tống Hoài Minh đối với hắn thủy chung không thay đổi, tất cả đều đang phát triển theo trong dự đoán của bọn họ, cuộc biểu diễn phấn khích của hắn và Cung Kì Vĩ đã che mắt được mắt của mọi người ở Bắc Cảng. Tang Bối Bối diễn vở này, khiến Viên Hiếu Thương và Trần Cương cho rằng đã nắm được nhược điểm của hắn, cho rằng đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền với hắn, một cánh cửa vốn đóng kín đã mở ra một khe hở cho hắn.
Giao quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ, trong mắt người ở bên ngoài thì cách làm này sẽ chỉ làm quan hệ giữa bọn họ càng họa vô đơn chí, có nghĩa là tỉnh lý đã không còn tín nhiệm Trương Dương, đang từng bước cắt giảm quyền lực của hắn, ngày lành của Trương Dương đã sắp kết thúc rồi.
Trương Dương trở lại văn phòng, Phó Trường Chinh báo cáo công tác gần đây với hắn, từ Phong Trạch đến Tân Hải, Phó Trường Chinh đi theo Trương Dương suốt, cũng rất hiểu tính tình của hắn, chứng kiến vô số mưa gió, trong những trận phong ba này, cũng đã thành lập sự tín nhiệm đối với Trương Dương, hắn tin chắc bất kể là mưa gió như thế nào thì cũng không thể hạ gục được Trương Dương.
Sự trầm ổn của Phó Trường Chinh chính là chỗ mà Trương Dương thích nhất, hắn cũng không bị ngôn luận bên ngoài ảnh hưởng, bất kỳ lúc nào cũng chuyên chú vào công tác của mình, tận chức tận trách và cẩn trọng.
Trương Dương nói: Trường Chinh, gần đây tin đồn bên ngoài có phải rất nhiều hay không?
Phó Trường Chinh mỉm cười nói: Bí thư Trương, nếu ngài đã nói đó là tin đồn thì việc gì phải để ý bọn họ nói gì?
Trương Dương nói: Trường Chinh à, cậu càng lúc càng lão luyện đấy.
Phó Trường Chinh nói: Đi theo làm việc bên cạnh bí thư Trương, trải qua nhiều mưa gió, tất nhiên cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Trương Dương cười ha ha, lúc này Thường Hải Tâm tới, Phó Trường Chinh cáo từ, Trương Dương nói: Đúng rồi, cậu thông tri cho các vị thường ủy, mười giờ sáng tới phòng họp nhỏ họp.
Sau khi Phó Trường Chinh rời đi, Thường Hải Tâm cắn cắn môi: Anh không sao chứ?
Trương Dương cười nói: Em thấy anh giống như đang có chuyện à?
Thường Hải Tâm nói: Không nhìn ra, loại người như anh chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng.
Trương Dương nói: Đối với người khác thì giấu, nhưng đối với em thì không. Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Thường Hải Tâm, dang tay ra bế cô ta, sau đó thì hôn lên môi cô ta, không biết vì sao, Trương đại quan nhân vừa mới động thì trong lòng không ngờ cảm thấy có chút sợ hãi, hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua, có điều lúc này thì một chút phản ứng dị thường cũng không có.
Mặt Thường Hải Tâm đỏ lên, nhẹ giọng gắt: Cửa cũng chưa đóng, anh muốn chết à!
Trương Dương cười nói: Không sao cả, cùng lắm thì thì lại chụp cho anh cái mũ tác phong bất chính, dù sao hiện tại tài liệu tố cáo anh cũng nhiều như núi rồi.
Thường Hải Tâm nói: Anh sao có chút cam chịu vậy?
Trương đại quan nhân bật cười: Nha đầu, em thực cảm thấy anh bị đả kích ư?
Thường Hải Tâm nói: Đối với loại quan như anh mà nói thì không chuyện gì quan trọng hơn quyền lực, hiện tại quyền lực bị chia rồi, trong lòng đặc biệt khó chịu đúng không?
Trương Dương cười nói: Em nhìn nam nhân của mình như vậy à? Lòng dạ của anh hẹp hòi lắm ư?
Thường Hải Tâm nói: Anh và Yên Nhiên rốt cuộc là làm sao?
Trương đại quan nhân chép miệng một cái nói: Tình cảm không hợp!
Có trời mới tin anh.
Tùy em có tin hay không, dù sao bọn anh hiện tại cũng chia tay rồi. Trương đại quan nhân không muốn nói nhiều về chuyện này, chuyện của hắn và Sở Yên Nhiên phải giữ nghiêm bí mật, nếu tiết lộ ra tình huống thực sự của bọn họ thì chỉ sợ toàn bộ cố gắng trước đó của hắn sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thường Hải Tâm nói: Ngày kia em và anh em trở về Lam Sơn.
Trương đại quan nhân nghe vậy thì cả kinh: Cái gì, đi à, sao lại đi. Hắn còn tưởng rằng hai anh em Thường Hải Tâm bởi vì chuyện của mình mà muốn phải rời khỏi Tân Hải.
Thường Hải Tâm cười nói: Anh nghĩ đi đâu thế, anh quên là ngày mùng bảy tháng một anh hai em sẽ kết hôn à, bọn em về trước chuẩn bị.
Trương đại quan nhân vỗ vỗ gáy mình rồi nói: Em xem đầu óc của anh này, không ngờ ngay cả chuyện trọng yếu như vậy cũng quên mất.
Thường Hải Tâm có chút đau lòng nhìn hắn: Gần đây anh thực sự cũng gặp quá nhiều chuyện, đừng làm cho mình quá mệt mỏi.
Trương Dương nói: Ngày mùng bảy tháng một anh sẽ tận lực giành thời gian.
Thường Hải Tâm nói: Anh nếu không đi được thì cũng đừng miễn cưỡng, anh hai em cũng không định làm lớn. Cha em bảo, nhất định phải phải làm vừa vừa thôi, đám cán bộ của thành phố Lam Sơn ông ấy cũng không thông tri gì, sợ phiền toái, chờ ngày đó gọi mấy thân thích tới ăn bữa cơm, sau đó thì hai người bọn họ đi du lịch.
Trương Dương nói: Coi anh trở thành người ngoài à, anh hai em thì cũng là anh hai của anh.
Thường Hải Tâm cười nói: Em biết anh coi trọng gia sự của em, nhưng gần đây anh gặp nhiều chuyện quá, ngày mùng bảy tháng một lại là ngày đặc thù, ngay cả cha em cũng cố tìm thời gian để tham gia hôn lễ, cho nên, anh trước tiên đừng có nói chắc cái gì cả, có thời gian thì đi, không có thời gian thì thôi, công tác vẫn quan trọng hơn.
Trương đại quan nhân nói: Đúng là biết săn sóc quá, cô bé, em nói như vậy thực sự khiến anh rất cảm động.
Thường Hải Tâm nói: Em không cần anh cảm động, em chỉ cần anh cả đời tốt với em thôi.
Trương đại quan nhân mỉm cười gật đầu.
Lúc này Thường Hải Thiên cũng tới đây tìm, nhìn thấy em gái đã ở đây, liền cười nói: Vừa hay Hải Tâm cũng ở đây, chuyện Hải Long kết hôn đã nói với hắn chưa?
Thường Hải Tâm nói: Vừa nói qua rồi.
Thường Hải Thiên nói: Chúng tôi về giúp trước, bí thư Trương, vừa rồi Hải Long gọi điện nói, nếu anh không đi được thì không cần tới, nhưng quà cưới thì nhất định phải gửi.
Trương đại quan nhân cười nói: Sao ai cũng cảm thấy tôi không đi được nhỉ, hay là các người vốn không muốn tôi tới.
Thường Hải Thiên nói: Tôi trước tiên nói chính sự cái đã, Hải Long nhờ anh viết một bức tranh chữ, là bài của Lý Thương Ẩn ấy, thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Trương Dương nói: Không thành vấn đề! Lát nữa tôi sẽ viết, ngày mai sai người đưa tới cho anh. Nhắc tới chuyện viết chữ, Trương Dương nhớ tới Viên Phân Kì, liền kể lại chuyện ở ở kinh thành gặp Viên Phân Kì với họ.
Thường Hải Tâm nói: Tôi đã lâu rồi chưa gặp nó, trước đó nghe nói nó tới Nhật Bản, cũng không biết nó đã về.
Trương Dương nói: Về rồi đấy, xem ra lăn lộn cũng tốt lắm, ở ở kinh thành quen được mấy phú thương, bình thường hay tham gia bút hội gì đó, chắc thu nhập cũng không tệ lắm.
Thường Hải Thiên nói: Thằng ôn này trước đây không phải vẫn luôn rất thanh cao ư? Sao cũng thích làm chuyện loại này nhỉ?
/2583
|