Văn Hạo Nam gật đầu, mời hai người ngồi xuống rồi Đứng dậy mang cho bọn họ hai chai nước, sau đó nói: Từ khi tôi phụ trách tổ điều tra Bắc Cảng của thính công an, đến bây giờ đảm nhiệm chức đại cục trưởng cục công an Bắc Cảng, trước sau cũng công tác được hơn bốn tháng, tôi đối với Bắc Cảng cũng hiểu biết được một chút.
Triệu Quốc Cường nghe rất nghiêm túc, biết Văn Hạo Nam đây là đang bàn giao nhiệm vụ.
Văn Hạo Nam nói: Vụ án mà tôi trước mắt đang điều tra không ít, hồ sơ tôi cũng đã chỉnh lý lại tốt rồi, để ở trên bàn, anh có thể giành vài ngày để làm quen.
Triệu Quốc Cường đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy trên bàn là xấp hồ sơ rất dày, quả thực không ít, từ đó có thể thấy được Văn Hạo Nam đối với công tác của Bắc Cảng vẫn rất nghiêm túc, bỏ không ít sức.
Văn Hạo Nam nói: Tôi giản lược nói một chút trọng điểm với anh, đồng thời cũng là báo cáo công tác của tôi ở Bắc Cảng với Vinh thính. Văn Hạo Nam trong lòng tràn ngập sự không cam lòng, hắn cho rằng mình ở Bắc Cảng đã công tác tận chức tận trách rồi, thành tích cũng lớn, hiện tại bắt hắn rời khỏi , là không công bình, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể lấy ý chí chủ quan của hắn mà thay đổi.
Văn Hạo Nam nói: Trước khi tôi đến Bắc Cảng thì Bắc Cảng liên tiếp xảy ra mấy vụ án, một là vụ án huynh đệ Đinh Cao Sơn bị giết, còn có một việc là thính trưởng thính giám sát tỉnh Lưu Diễm Hồng ở trên đường gặp tai nạn, thủ pháp của hai vụ án rất giống nhau, đều là lợi dụng ô tô để chế tạo tai nạn. Huynh đệ Đinh Cao Sơn bị tình nghi dính líu đến buôn lậu, khi tôi đang điều tra vụ án này thì phát hiện con rể Phùng Kính Quốc của Đinh Cao Sơn lúc sinh tiền từng có liên quan tới rất nhiều vụ án buôn lậu, có đại lượng tài sản không rõ lai lịch, Phùng Kính Quốc bị con nuôi Phan Cường của Đinh Cao Sơn giết chết, mà Phan Cường và con gái Đinh Lâm của Đinh Cao Sơn lại có quan hệ ám muội, hiện giờ hai người bọn họ đều đã bị tôi bắt, Đinh Lâm đang thẩm vấn.
Triệu Quốc Cường gật đầu, vụ án về Phan Cường hắn cũng đã nghe nói, thật ra trước khi hắn đến Bắc Cảng cũng đã làm không ít công tác điều tra, đối với chuyện xảy ra quay chung quanh Văn Hạo Nam cũng tìm hiểu không ít.
Văn Hạo Nam nói: Thính trưởng Lưu là tới Bắc Cảng để xác minh một số vấn đề tố cáo, có lẽ cô ta đã phát hiện gì đó, gây ảnh hưởng tới lợi ích của một số người, cho nên có xuống tay với cô ta trên đường, mục đích chân chính là không muốn cô ta tiếp tục điều tra.
Vinh Bằng Phi cười cười ngắt lời Văn Hạo Nam: Hạo Nam, anh có phải đã thêm quá nhiều quan điểm cá nhân không, như vậy rất dễ ảnh hưởng tới phán đoán của Quốc Cường, tôi thấy tất cả cứ để lại cho Quốc Cường tự mình giải quyết đi, cách làm hiện tại của anh là đang áp đặt suy nghĩ của mình lên Quốc Cường.
Triệu Quốc Cường cười nói: Vinh thính, Hạo Nam cũng là mà tôi mau chóng tìm hiểu tình huống, trong thời gian ngắn nhất thích ứng với công tác thôi mà.
Văn Hạo Nam lại nói: Tôi hoài nghi rất nhiều quan viên của Bắc Cảng thậm chí là Tân Hải có chặt chẽ quan hệ với thương nhân bản địa, trong đó có thể tồn tại những hành vi vi phạm kỷ cương nghiêm trọng, căn cứ vào điều tra gần đây của tôi thì phát hiện bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương tồn tại vấn đề không nhỏ.
Nghe thấy tên của Trương Dương, Triệu Quốc Cường và Vinh Bằng Phi đều là cả kinh trong lòng.
Văn Hạo Nam lấy ra một tấm ảnh: Nữ nhân trong ảnh tên là Tang Bối Bối, từng làm người chế rượu ở Thiên Nhai, căn cứ vào manh mối mà tôi có được thì trong lúc Trương Dương nhậm chức ở Tân Hải, đã bảo trì quan hệ nam nữ bất chính với nữ nhân này, hơn nữa thường xuyên tới Thiên Nhai, sao đó thì vào một lần xung đột, Tang Bối Bối biến mất khỏi Thiên Nhai, nói một cách chính xác không chỉ là ở Thiên Nhai, mà là biến mất khỏi tầm mắt mọi người, tôi nhận được được bức thư tố cáo, hoài nghi Tang Bối Bối đã ngộ hại, trước mắt tôi đang điều tra.
Triệu Quốc Cường cầm bức ảnh đó lên xem, cô gái rất đẹp, cô gái như vậy có chút dây dưa với Trương Dương là rất bình thường, ít nhất trong khái niệm hắn cũng đã quen rồi.
Vinh Bằng Phi nói: Hạo Nam, Trương Dương còn không đến mức làm ra loại chuyện này đâu.
Văn Hạo Nam nói: Vinh thính, trước khi không có chứng cớ thì tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng tôi cần một lời giải thích, một cách sao lại tự dưng biến mất.
Trương đại quan nhân ngồi trong văn phòng, trên bàn làm việc đã bày giấy và bút, hắn đang chữ, gần đây Trương đại quan nhân rõ ràng đã lơ là chính sự, đa số thời gian đều ở trong văn phòng của mình đọc sách viết chữ.
Phó Trường Chinh gõ cửa phòng, sau khi được cho phép thì bước vào, cung kính nói: Bí thư Trương, cuộc họp thường ủy buổi sáng hôm nay có mở không?
Trương Dương lắc đầu: Không có chuyện gì thì việc gì phải họp.
Phó Trường Chinh gật đầu, hắn lại nói: Mười một giờ sáng Hôm nay phó bí thư Cung sẽ mở hội nghị về trọng điểm công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong giai đoạn sau ở phòng họp của bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mời ngài tới tham gia dự thính.
Trương Dương nói: Không đi !cứ nói thân thể tôi không thoải mái, trả lời hắn vậy!
Phó Trường Chinh có chút bất đắc dĩ nhìn Trương Dương, gần đây rõ ràng cảm thấy tình tự của hắn không ổn.
Trương đại quan nhân viết xuống một nét cuối cùng trên giấy Tuyên Thành, nhìn nhìn rồi sau đó lắc đầu, vò lại rồi ném vào sọt giấy. Hắn chuẩn bị ra ngoài dạo một chút, nói với Phó Trường Chinh: Tôi ra ngoài làm việc, có chuyện gì quan trọng thì gọi vào di động cho tôi.
Vâng!
Trương Dương đi tới hành lang thì nhìn thấy một người đang đi về phía hắn, hắn liếc một cái liền nhận ra người đến là Triệu Quốc Cường, cục trưởng tân nhiệm của cục công an thành phố Bắc Cảng. Vì thế Trương Dương dừng chân, trên mặt lộ ra nụ cười, vươn tay ra chờ Triệu Quốc Cường đi tới.
Triệu Quốc Cường tới trước mặt hắn, hai người cuối cùng bắt tay nhau, Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Trương, muốn ra ngoài à?
Trương Dương nói: Vốn muốn ra ngoài đi dạo, không ngờ cục trưởng triệu lại tới.
Triệu Quốc Cường nói: Xem ra tôi tới đúng lúc rồi.
Trương Dương nói: Triệu cục tìm tôi vì việc công hay là việc tư?
Triệu Quốc Cường nói: Có phân biệt gì ư.
Trương Dương nói: Nếu là việc công thì chúng ta tới văn phòng bàn, nếu việc tư thì tôi mời anh ra ngoài vừa uống vừa nói chuyện, coi như là đón gió tẩy trần cho anh.
Triệu Quốc Cường cười nói: Có cả hai.
Trương đại quan nhân cũng không nhịn được cười: Có cả hai à, vậy thì ra ngoài đi, anh vừa tới Bắc Cảng, thân là địa, tôi cũng phải thể hiện một chút. Hắn nói với Phó Trường Chinh ở phía sau: Trường chinh, cậu giúp tôi đặt chỗ ở làng chài hải đảo, tôi lập tức sẽ tới ngay.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường cũng từng có quá thời gian gay gắt, có điều đoạn thời gian đó trôi qua rất nhanh, trong công tác chung, hai người đều dần dần hiểu đối phương, có thể nói Triệu Quốc Cường là người duy nhất bên trong Triệu gia tin cái chết của em trai không liên can gì tới Trương Dương.
Trương Dương cầm Đại Minh xuân, rót đầy rượu vào cốc thủy tinh, một chai vừa hay rót đầy bốn cốc.
Triệu Quốc Cường nhìn rượu trong cốc thủy tinh: Anh vẫn tửu lượng như biển như xưa!
Trương Dương nói: Rượu là thứ tốt,nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Hắn cầm chén rượu lên.
Triệu Quốc Cường nói: “Sao nghe như có ý mượn rượu tiêu sầu thế nhỉ?
Trương Dương cười nói: Rượu vào lời ra, muốn nghe lời nói thật thì anh cứ chuốc say tôi đi, tôi bảo đảm cái gì cũng nói ra hết.
Triệu Quốc Cường cười nói: Tôi không có bản sự đó. Hắn cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, uống một ngụm, ăn một miếng rồi nói: Nơi này không tồi!
Triệu Quốc Cường nghe rất nghiêm túc, biết Văn Hạo Nam đây là đang bàn giao nhiệm vụ.
Văn Hạo Nam nói: Vụ án mà tôi trước mắt đang điều tra không ít, hồ sơ tôi cũng đã chỉnh lý lại tốt rồi, để ở trên bàn, anh có thể giành vài ngày để làm quen.
Triệu Quốc Cường đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy trên bàn là xấp hồ sơ rất dày, quả thực không ít, từ đó có thể thấy được Văn Hạo Nam đối với công tác của Bắc Cảng vẫn rất nghiêm túc, bỏ không ít sức.
Văn Hạo Nam nói: Tôi giản lược nói một chút trọng điểm với anh, đồng thời cũng là báo cáo công tác của tôi ở Bắc Cảng với Vinh thính. Văn Hạo Nam trong lòng tràn ngập sự không cam lòng, hắn cho rằng mình ở Bắc Cảng đã công tác tận chức tận trách rồi, thành tích cũng lớn, hiện tại bắt hắn rời khỏi , là không công bình, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể lấy ý chí chủ quan của hắn mà thay đổi.
Văn Hạo Nam nói: Trước khi tôi đến Bắc Cảng thì Bắc Cảng liên tiếp xảy ra mấy vụ án, một là vụ án huynh đệ Đinh Cao Sơn bị giết, còn có một việc là thính trưởng thính giám sát tỉnh Lưu Diễm Hồng ở trên đường gặp tai nạn, thủ pháp của hai vụ án rất giống nhau, đều là lợi dụng ô tô để chế tạo tai nạn. Huynh đệ Đinh Cao Sơn bị tình nghi dính líu đến buôn lậu, khi tôi đang điều tra vụ án này thì phát hiện con rể Phùng Kính Quốc của Đinh Cao Sơn lúc sinh tiền từng có liên quan tới rất nhiều vụ án buôn lậu, có đại lượng tài sản không rõ lai lịch, Phùng Kính Quốc bị con nuôi Phan Cường của Đinh Cao Sơn giết chết, mà Phan Cường và con gái Đinh Lâm của Đinh Cao Sơn lại có quan hệ ám muội, hiện giờ hai người bọn họ đều đã bị tôi bắt, Đinh Lâm đang thẩm vấn.
Triệu Quốc Cường gật đầu, vụ án về Phan Cường hắn cũng đã nghe nói, thật ra trước khi hắn đến Bắc Cảng cũng đã làm không ít công tác điều tra, đối với chuyện xảy ra quay chung quanh Văn Hạo Nam cũng tìm hiểu không ít.
Văn Hạo Nam nói: Thính trưởng Lưu là tới Bắc Cảng để xác minh một số vấn đề tố cáo, có lẽ cô ta đã phát hiện gì đó, gây ảnh hưởng tới lợi ích của một số người, cho nên có xuống tay với cô ta trên đường, mục đích chân chính là không muốn cô ta tiếp tục điều tra.
Vinh Bằng Phi cười cười ngắt lời Văn Hạo Nam: Hạo Nam, anh có phải đã thêm quá nhiều quan điểm cá nhân không, như vậy rất dễ ảnh hưởng tới phán đoán của Quốc Cường, tôi thấy tất cả cứ để lại cho Quốc Cường tự mình giải quyết đi, cách làm hiện tại của anh là đang áp đặt suy nghĩ của mình lên Quốc Cường.
Triệu Quốc Cường cười nói: Vinh thính, Hạo Nam cũng là mà tôi mau chóng tìm hiểu tình huống, trong thời gian ngắn nhất thích ứng với công tác thôi mà.
Văn Hạo Nam lại nói: Tôi hoài nghi rất nhiều quan viên của Bắc Cảng thậm chí là Tân Hải có chặt chẽ quan hệ với thương nhân bản địa, trong đó có thể tồn tại những hành vi vi phạm kỷ cương nghiêm trọng, căn cứ vào điều tra gần đây của tôi thì phát hiện bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương tồn tại vấn đề không nhỏ.
Nghe thấy tên của Trương Dương, Triệu Quốc Cường và Vinh Bằng Phi đều là cả kinh trong lòng.
Văn Hạo Nam lấy ra một tấm ảnh: Nữ nhân trong ảnh tên là Tang Bối Bối, từng làm người chế rượu ở Thiên Nhai, căn cứ vào manh mối mà tôi có được thì trong lúc Trương Dương nhậm chức ở Tân Hải, đã bảo trì quan hệ nam nữ bất chính với nữ nhân này, hơn nữa thường xuyên tới Thiên Nhai, sao đó thì vào một lần xung đột, Tang Bối Bối biến mất khỏi Thiên Nhai, nói một cách chính xác không chỉ là ở Thiên Nhai, mà là biến mất khỏi tầm mắt mọi người, tôi nhận được được bức thư tố cáo, hoài nghi Tang Bối Bối đã ngộ hại, trước mắt tôi đang điều tra.
Triệu Quốc Cường cầm bức ảnh đó lên xem, cô gái rất đẹp, cô gái như vậy có chút dây dưa với Trương Dương là rất bình thường, ít nhất trong khái niệm hắn cũng đã quen rồi.
Vinh Bằng Phi nói: Hạo Nam, Trương Dương còn không đến mức làm ra loại chuyện này đâu.
Văn Hạo Nam nói: Vinh thính, trước khi không có chứng cớ thì tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng tôi cần một lời giải thích, một cách sao lại tự dưng biến mất.
Trương đại quan nhân ngồi trong văn phòng, trên bàn làm việc đã bày giấy và bút, hắn đang chữ, gần đây Trương đại quan nhân rõ ràng đã lơ là chính sự, đa số thời gian đều ở trong văn phòng của mình đọc sách viết chữ.
Phó Trường Chinh gõ cửa phòng, sau khi được cho phép thì bước vào, cung kính nói: Bí thư Trương, cuộc họp thường ủy buổi sáng hôm nay có mở không?
Trương Dương lắc đầu: Không có chuyện gì thì việc gì phải họp.
Phó Trường Chinh gật đầu, hắn lại nói: Mười một giờ sáng Hôm nay phó bí thư Cung sẽ mở hội nghị về trọng điểm công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong giai đoạn sau ở phòng họp của bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mời ngài tới tham gia dự thính.
Trương Dương nói: Không đi !cứ nói thân thể tôi không thoải mái, trả lời hắn vậy!
Phó Trường Chinh có chút bất đắc dĩ nhìn Trương Dương, gần đây rõ ràng cảm thấy tình tự của hắn không ổn.
Trương đại quan nhân viết xuống một nét cuối cùng trên giấy Tuyên Thành, nhìn nhìn rồi sau đó lắc đầu, vò lại rồi ném vào sọt giấy. Hắn chuẩn bị ra ngoài dạo một chút, nói với Phó Trường Chinh: Tôi ra ngoài làm việc, có chuyện gì quan trọng thì gọi vào di động cho tôi.
Vâng!
Trương Dương đi tới hành lang thì nhìn thấy một người đang đi về phía hắn, hắn liếc một cái liền nhận ra người đến là Triệu Quốc Cường, cục trưởng tân nhiệm của cục công an thành phố Bắc Cảng. Vì thế Trương Dương dừng chân, trên mặt lộ ra nụ cười, vươn tay ra chờ Triệu Quốc Cường đi tới.
Triệu Quốc Cường tới trước mặt hắn, hai người cuối cùng bắt tay nhau, Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Trương, muốn ra ngoài à?
Trương Dương nói: Vốn muốn ra ngoài đi dạo, không ngờ cục trưởng triệu lại tới.
Triệu Quốc Cường nói: Xem ra tôi tới đúng lúc rồi.
Trương Dương nói: Triệu cục tìm tôi vì việc công hay là việc tư?
Triệu Quốc Cường nói: Có phân biệt gì ư.
Trương Dương nói: Nếu là việc công thì chúng ta tới văn phòng bàn, nếu việc tư thì tôi mời anh ra ngoài vừa uống vừa nói chuyện, coi như là đón gió tẩy trần cho anh.
Triệu Quốc Cường cười nói: Có cả hai.
Trương đại quan nhân cũng không nhịn được cười: Có cả hai à, vậy thì ra ngoài đi, anh vừa tới Bắc Cảng, thân là địa, tôi cũng phải thể hiện một chút. Hắn nói với Phó Trường Chinh ở phía sau: Trường chinh, cậu giúp tôi đặt chỗ ở làng chài hải đảo, tôi lập tức sẽ tới ngay.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường cũng từng có quá thời gian gay gắt, có điều đoạn thời gian đó trôi qua rất nhanh, trong công tác chung, hai người đều dần dần hiểu đối phương, có thể nói Triệu Quốc Cường là người duy nhất bên trong Triệu gia tin cái chết của em trai không liên can gì tới Trương Dương.
Trương Dương cầm Đại Minh xuân, rót đầy rượu vào cốc thủy tinh, một chai vừa hay rót đầy bốn cốc.
Triệu Quốc Cường nhìn rượu trong cốc thủy tinh: Anh vẫn tửu lượng như biển như xưa!
Trương Dương nói: Rượu là thứ tốt,nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Hắn cầm chén rượu lên.
Triệu Quốc Cường nói: “Sao nghe như có ý mượn rượu tiêu sầu thế nhỉ?
Trương Dương cười nói: Rượu vào lời ra, muốn nghe lời nói thật thì anh cứ chuốc say tôi đi, tôi bảo đảm cái gì cũng nói ra hết.
Triệu Quốc Cường cười nói: Tôi không có bản sự đó. Hắn cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, uống một ngụm, ăn một miếng rồi nói: Nơi này không tồi!
/2583
|