Kim Mẫn Nhi cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Trương Dương, cô ta kích động tới lệ nóng doanh tròng, Trương Dương nói khẽ: Mẫn nhi, đừng sợ, đi theo phía sau anh, anh dẫn em chạy.
Kim Mẫn Nhi rưng rưng nói: Không sợ, có anh bên cạnh em cho dù vào núi đao biển lửa cũng không sợ!
Bởi vì Kim Mẫn Nhi thoát đi bị phát hiện quá sớm, Trương Dương không thể không thay đổi kế hoạch, hắn bảo Kim Mẫn Nhi đi theo phía sau hắn, hai người không dựa theo quỹ tích trước đó mà thoát đi, mà là trực tiếp dọc theo ống thông gió tới tầng hầm ngầm, Trương Dương một cước đá văng một đoạn của ống thông gió, lộ ra một lỗ thủng màu đen, hắn trước tiên nhảy xuống, sau đó thì đỡ Kim Mẫn Nhi xuống. Kim Mẫn Nhi vào chạm chân xuống đất thì lập tức nhào vào trong lòng Trương Dương, Trương Dương ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nếu tình cổ phát tác đúng vào lúc này, chỉ sợ hai người lên trời không cửa xuống đất không lối. Cũng may nhu tình của Kim Mẫn Nhi không hề dẫn phát cổ độc trong cơ thể hắn, xem ra mình chỉ là một người mắc bệnh giai đoạn đầu.
Tuy rằng rất nhớ nhung, nhưng hai người lại không rảnh nói hết tâm sự. Trương Dương nhìn nhìn bốn phía, đây là một tầng hầm, bên trong chất đầy tủ sắt. hắn kéo tay Kim Mẫn Nhi đi tới trước cửa, nhưng chưa tới nơi thì đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, đã có người điều tra tới nơi này.
Bọn họ đã không có đường lui.
Kim Mẫn Nhi cái khó ló cái khôn, ghé vào bên tai Trương Dương nói khẽ: Bắt cóc em, anh uy hiếp muốn giết chết em, dùng em làm con tin!
Dưới tình huống hiện tại, quả thực cũng không nghĩ ra được biện pháp khác, không chờ bọn họ cân nhắc thêm, cửa phòng đã bị mở ra, mấy nhân viên bảo an mặc tây trang màu đen cầm xung lao vào.
Trương đại quan nhân dùng dao ăn mình tìm được trên hiện trường tiệc rượu kề vào cổ Kim Mẫn Nhi, dùng tiếng Anh gầm lên: Tránh ra! Bằng không tôi sẽ giết cô ta! Nói xong lại dùng truyền âm nhập mật nói: Mẫn nhi, anh không nỡ làm vậy đâu!
Tuy rằng trước mặt quân địch, nhưng Kim Mẫn Nhi lại không nhịn được muốn cười ra tiếng, cũng chỉ có Trương Dương mới có thể mang tới sự khoái hoạt như vậy cho cô ta.
Mấy nhân viên bảo an không hiểu hiện trạng, một đám ngơ ngác nhìn nhau.
Trương đại quan nhân hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, uy hiếp: Tất cả bỏ súng xuống!
Nhân viên bảo an đang chuẩn bị buông súng thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói âm lãnh: Đừng nghe hắn! Tôi cũng muốn xem xem anh có gan động vào con gái của tôi không!
Trương đại quan nhân nghe không hiểu tiếng Hàn, nhưng từ giọng nói đã biết là Kim Thừa Hoán đã đến.
Kim Thừa Hoán nhìn Trương Dương như hổ rình mồi, tuy rằng Trương Dương đã trải qua cải trang, nhưng Kim Thừa Hoán vẫn từ trong thần thái và cử chỉ của hắn phán đoán ra thân phận thực sự của hắn, Kim Thừa Hoán lại không thể vạch trần trước mặt mọi người, hắn cũng không cần thiết phải điểm phá. Hắn tin Trương Dương không thể thương tổn tới con gái mình.
Kim Mẫn Nhi cả tiếng nói: Đừng!Sự quan tâm của cô ta đối với Trương Dương là phát ra từ phế phủ.
Quan tâm quá tất loạn, tất cả mọi người ở đây đã nhìn ra Kim Mẫn Nhi không phải là bị bắt cóc.
Kim Thừa Hoán nhìn con gái, từ trong ánh mắt của con gái hắn đọc được sự quật cường, sự quật cường này là được di truyền từ hắn.
Lúc này Hồng Chính Tể cũng dẫn người chạy tới, hắn không nắm rõ tình hình, khẩn trương nói: Đừng thương tổn tới Mẫn nhi.
Trương đại quan nhân vẫn luôn đang tìm thời cơ tay, hắn đột nhiên đây Kim Mẫn Nhi về phía trước, bản thân thì giống như tia chớp lao đi, chờ khi người chung quanh ý thức được thì hắn đã đánh bại thị vệ bên cạnh Hồng Chính Tể, đoạt lấy súng lục, họng súng dí vào huyệt Thái Dương của Hồng Chính Tể.
Không ai ngờ thân thủ của thằng cha này xuất sắc như vậy, Kim Thừa Hoán không lo lắng Trương Dương sẽ gây thương tổn tới con gái, nhưng hắn lại không thể không kiêng kị cho tính mạng của Hồng Chính Tể, Trương Dương đối với Hồng Chính Tể tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Trương đại quan nhân lúc này đã có vốn để cò kè mặc cả, Kim Mẫn Nhi tới bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: Tránh ra! Tất cả tránh ra cho tôi!
Hồng Chính Tể hiện tại cuối cùng cũng minh bạch, Kim Mẫn Nhi và tên bắt cọc này là cùng một bọn. Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, không chỉ vì sợ hãi, mà còn bởi vì vào ngày đính hôn, vợ chưa cưới của mình không ngờ liên thủ với nam nhân khác đối phó mình, lần này mình khẳng định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Kim Thừa Hoán ném chuột sợ vỡ đồ, nếu Hồng Chính Tể hôm nay có gì không hay xảy ra, quan hệ hợp tác giữa hắn và tổng thống Hồng khẳng định sẽ kết thúc. Hắn xua tay, ra hiệu cho mọi người mở ra con đường, trơ mắt nhìn Trương Dương và Kim Mẫn Nhi kéo Hồng Chính Tể ra ngoài.
Vốn khách quý tới tham gia vũ hội đã được mời đi rồi, khi Trương Dương và Kim Mẫn Nhi trở lại đại sảnh thì trong phòng toàn là nhân viên an phòng, ba tầng trong ba tầng ngoài vây kín bọn họ.
Hồng Chính Tể nói: Các anh trốn không thoát đâu! Hiện tại thả tôi ra, tôi có thể khuyên cha tôi mở một mặt lưới cho hai người.
Kim Mẫn Nhi nói: Nếu anh muốn sống thì thành thành thật thật câm miệng lại đi. Cô ta nói với cha đang đi tới: Trong vòng mười phút, chuẩn bị một chiếc trực thăng đầy xăng.
Tổng thống Hồng đã ở hiện trường, nhìn thấy tình huống trước mắt, hắn cũng vô cùng khẩn trương.
Kim Thừa Hoán tức giận nói: Mẫn nhi, đừng có gây chuyện nữa.
Tổng thống Hồng nói: Mẫn nhi, có gì thì từ từ nói, thả Chính Tể ra đã.
Kim Mẫn Nhi nói: Xin lỗi, tôi không thể thả hắn ra được, tuy rằng tôi cũng không muốn thương hại hắn, nhưng các người không nên ép tôi!
Tổng thống Hồng gật đầu, hắn đánh mắt ra hiệu cho Kim Thừa Hoán, đi sang một bên, tiến hành thương nghị.
Việc đã đến nước này, tổng thống Hồng cũng đã nhìn rõ mọi chuyện, hắn nói khẽ: Kim tướng quân, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi không thể coi là trò đùa được.
Kim Thừa Hoán lúng túng nói: Tổng thống tiên sinh, anh nghe tôi giải thích đã...
Tổng thống Hồng nói: Tôi không cần nghe cái gì giải thích gì cả, tôi chỉ cần Chính Tể bình an, anh phải cam đoan điểm này với tôi!
Mười phút sau, tiếng cánh quạt Trực thăng xuất hiện phía trên phủ tổng thống. Trương Dương và Kim Mẫn Nhi kéo Hồng Chính Tể ra ngoài, hiện trường tuy rằng có không ít tay súng bắn tỉa, nhưng không ai mạo hiểm bắn. Nếu ngộ thương tới con trai của tổng thống thì không ai có thể gánh vác được trách nhiệm như vậy.
Trương Dương bọn họ cuối cùng cũng thành công tiến vào trong trực thăng, Kim Mẫn Nhi bảo phi công rời khỏi. Cô ta ngồi ở ghế lái. Trương Dương điểm huyệt đạo của Hồng Chính Tể, ném hắn vào trong trực thăng.
Kim Thừa Hoán và tổng thống Hồng đuổi tới ngoài cửa, trơ mắt nhìn trực thăng bay đi. Sắc mặt của Tổng thống Hồng xanh mét, căm tức nhìn Kim Thừa Hoán, Kim Thừa Hoán thầm thở dài, trong lòng minh bạch, tất cả những gì mình khổ tâm kinh doanh không nghi ngờ gì nữa đã nước chảy về biển đông rồi.
Trương Dương biết rõ muốn bằng vào chiếc trực thăng này thoát khỏi Nam Triều Tiên thì cơ hội cực kỳ bé nhỏ, từ lúc bọn họ cất cánh thì cũng đã bị hệ thống phòng không của quân đội chú ý. Hắn tuy rằng bắt cóc Hồng Chính Tể. Nhưng không hề muốn giết hắn, Trương Dương lần này tới là để cứu người chứ không phải vì giết người.
Hồng Chính Tể cảm thấy thân thể thả lỏng, là Trương Dương giải khai huyệt đạo cho hắn, Trương Dương chỉ chỉ vào dù, dùng tiếng Anh nói với hắn: Trước khi tôi hối hận thì mau nhảy xuống đi!
Kim Mẫn Nhi rưng rưng nói: Không sợ, có anh bên cạnh em cho dù vào núi đao biển lửa cũng không sợ!
Bởi vì Kim Mẫn Nhi thoát đi bị phát hiện quá sớm, Trương Dương không thể không thay đổi kế hoạch, hắn bảo Kim Mẫn Nhi đi theo phía sau hắn, hai người không dựa theo quỹ tích trước đó mà thoát đi, mà là trực tiếp dọc theo ống thông gió tới tầng hầm ngầm, Trương Dương một cước đá văng một đoạn của ống thông gió, lộ ra một lỗ thủng màu đen, hắn trước tiên nhảy xuống, sau đó thì đỡ Kim Mẫn Nhi xuống. Kim Mẫn Nhi vào chạm chân xuống đất thì lập tức nhào vào trong lòng Trương Dương, Trương Dương ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nếu tình cổ phát tác đúng vào lúc này, chỉ sợ hai người lên trời không cửa xuống đất không lối. Cũng may nhu tình của Kim Mẫn Nhi không hề dẫn phát cổ độc trong cơ thể hắn, xem ra mình chỉ là một người mắc bệnh giai đoạn đầu.
Tuy rằng rất nhớ nhung, nhưng hai người lại không rảnh nói hết tâm sự. Trương Dương nhìn nhìn bốn phía, đây là một tầng hầm, bên trong chất đầy tủ sắt. hắn kéo tay Kim Mẫn Nhi đi tới trước cửa, nhưng chưa tới nơi thì đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, đã có người điều tra tới nơi này.
Bọn họ đã không có đường lui.
Kim Mẫn Nhi cái khó ló cái khôn, ghé vào bên tai Trương Dương nói khẽ: Bắt cóc em, anh uy hiếp muốn giết chết em, dùng em làm con tin!
Dưới tình huống hiện tại, quả thực cũng không nghĩ ra được biện pháp khác, không chờ bọn họ cân nhắc thêm, cửa phòng đã bị mở ra, mấy nhân viên bảo an mặc tây trang màu đen cầm xung lao vào.
Trương đại quan nhân dùng dao ăn mình tìm được trên hiện trường tiệc rượu kề vào cổ Kim Mẫn Nhi, dùng tiếng Anh gầm lên: Tránh ra! Bằng không tôi sẽ giết cô ta! Nói xong lại dùng truyền âm nhập mật nói: Mẫn nhi, anh không nỡ làm vậy đâu!
Tuy rằng trước mặt quân địch, nhưng Kim Mẫn Nhi lại không nhịn được muốn cười ra tiếng, cũng chỉ có Trương Dương mới có thể mang tới sự khoái hoạt như vậy cho cô ta.
Mấy nhân viên bảo an không hiểu hiện trạng, một đám ngơ ngác nhìn nhau.
Trương đại quan nhân hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, uy hiếp: Tất cả bỏ súng xuống!
Nhân viên bảo an đang chuẩn bị buông súng thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói âm lãnh: Đừng nghe hắn! Tôi cũng muốn xem xem anh có gan động vào con gái của tôi không!
Trương đại quan nhân nghe không hiểu tiếng Hàn, nhưng từ giọng nói đã biết là Kim Thừa Hoán đã đến.
Kim Thừa Hoán nhìn Trương Dương như hổ rình mồi, tuy rằng Trương Dương đã trải qua cải trang, nhưng Kim Thừa Hoán vẫn từ trong thần thái và cử chỉ của hắn phán đoán ra thân phận thực sự của hắn, Kim Thừa Hoán lại không thể vạch trần trước mặt mọi người, hắn cũng không cần thiết phải điểm phá. Hắn tin Trương Dương không thể thương tổn tới con gái mình.
Kim Mẫn Nhi cả tiếng nói: Đừng!Sự quan tâm của cô ta đối với Trương Dương là phát ra từ phế phủ.
Quan tâm quá tất loạn, tất cả mọi người ở đây đã nhìn ra Kim Mẫn Nhi không phải là bị bắt cóc.
Kim Thừa Hoán nhìn con gái, từ trong ánh mắt của con gái hắn đọc được sự quật cường, sự quật cường này là được di truyền từ hắn.
Lúc này Hồng Chính Tể cũng dẫn người chạy tới, hắn không nắm rõ tình hình, khẩn trương nói: Đừng thương tổn tới Mẫn nhi.
Trương đại quan nhân vẫn luôn đang tìm thời cơ tay, hắn đột nhiên đây Kim Mẫn Nhi về phía trước, bản thân thì giống như tia chớp lao đi, chờ khi người chung quanh ý thức được thì hắn đã đánh bại thị vệ bên cạnh Hồng Chính Tể, đoạt lấy súng lục, họng súng dí vào huyệt Thái Dương của Hồng Chính Tể.
Không ai ngờ thân thủ của thằng cha này xuất sắc như vậy, Kim Thừa Hoán không lo lắng Trương Dương sẽ gây thương tổn tới con gái, nhưng hắn lại không thể không kiêng kị cho tính mạng của Hồng Chính Tể, Trương Dương đối với Hồng Chính Tể tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Trương đại quan nhân lúc này đã có vốn để cò kè mặc cả, Kim Mẫn Nhi tới bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: Tránh ra! Tất cả tránh ra cho tôi!
Hồng Chính Tể hiện tại cuối cùng cũng minh bạch, Kim Mẫn Nhi và tên bắt cọc này là cùng một bọn. Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, không chỉ vì sợ hãi, mà còn bởi vì vào ngày đính hôn, vợ chưa cưới của mình không ngờ liên thủ với nam nhân khác đối phó mình, lần này mình khẳng định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Kim Thừa Hoán ném chuột sợ vỡ đồ, nếu Hồng Chính Tể hôm nay có gì không hay xảy ra, quan hệ hợp tác giữa hắn và tổng thống Hồng khẳng định sẽ kết thúc. Hắn xua tay, ra hiệu cho mọi người mở ra con đường, trơ mắt nhìn Trương Dương và Kim Mẫn Nhi kéo Hồng Chính Tể ra ngoài.
Vốn khách quý tới tham gia vũ hội đã được mời đi rồi, khi Trương Dương và Kim Mẫn Nhi trở lại đại sảnh thì trong phòng toàn là nhân viên an phòng, ba tầng trong ba tầng ngoài vây kín bọn họ.
Hồng Chính Tể nói: Các anh trốn không thoát đâu! Hiện tại thả tôi ra, tôi có thể khuyên cha tôi mở một mặt lưới cho hai người.
Kim Mẫn Nhi nói: Nếu anh muốn sống thì thành thành thật thật câm miệng lại đi. Cô ta nói với cha đang đi tới: Trong vòng mười phút, chuẩn bị một chiếc trực thăng đầy xăng.
Tổng thống Hồng đã ở hiện trường, nhìn thấy tình huống trước mắt, hắn cũng vô cùng khẩn trương.
Kim Thừa Hoán tức giận nói: Mẫn nhi, đừng có gây chuyện nữa.
Tổng thống Hồng nói: Mẫn nhi, có gì thì từ từ nói, thả Chính Tể ra đã.
Kim Mẫn Nhi nói: Xin lỗi, tôi không thể thả hắn ra được, tuy rằng tôi cũng không muốn thương hại hắn, nhưng các người không nên ép tôi!
Tổng thống Hồng gật đầu, hắn đánh mắt ra hiệu cho Kim Thừa Hoán, đi sang một bên, tiến hành thương nghị.
Việc đã đến nước này, tổng thống Hồng cũng đã nhìn rõ mọi chuyện, hắn nói khẽ: Kim tướng quân, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi không thể coi là trò đùa được.
Kim Thừa Hoán lúng túng nói: Tổng thống tiên sinh, anh nghe tôi giải thích đã...
Tổng thống Hồng nói: Tôi không cần nghe cái gì giải thích gì cả, tôi chỉ cần Chính Tể bình an, anh phải cam đoan điểm này với tôi!
Mười phút sau, tiếng cánh quạt Trực thăng xuất hiện phía trên phủ tổng thống. Trương Dương và Kim Mẫn Nhi kéo Hồng Chính Tể ra ngoài, hiện trường tuy rằng có không ít tay súng bắn tỉa, nhưng không ai mạo hiểm bắn. Nếu ngộ thương tới con trai của tổng thống thì không ai có thể gánh vác được trách nhiệm như vậy.
Trương Dương bọn họ cuối cùng cũng thành công tiến vào trong trực thăng, Kim Mẫn Nhi bảo phi công rời khỏi. Cô ta ngồi ở ghế lái. Trương Dương điểm huyệt đạo của Hồng Chính Tể, ném hắn vào trong trực thăng.
Kim Thừa Hoán và tổng thống Hồng đuổi tới ngoài cửa, trơ mắt nhìn trực thăng bay đi. Sắc mặt của Tổng thống Hồng xanh mét, căm tức nhìn Kim Thừa Hoán, Kim Thừa Hoán thầm thở dài, trong lòng minh bạch, tất cả những gì mình khổ tâm kinh doanh không nghi ngờ gì nữa đã nước chảy về biển đông rồi.
Trương Dương biết rõ muốn bằng vào chiếc trực thăng này thoát khỏi Nam Triều Tiên thì cơ hội cực kỳ bé nhỏ, từ lúc bọn họ cất cánh thì cũng đã bị hệ thống phòng không của quân đội chú ý. Hắn tuy rằng bắt cóc Hồng Chính Tể. Nhưng không hề muốn giết hắn, Trương Dương lần này tới là để cứu người chứ không phải vì giết người.
Hồng Chính Tể cảm thấy thân thể thả lỏng, là Trương Dương giải khai huyệt đạo cho hắn, Trương Dương chỉ chỉ vào dù, dùng tiếng Anh nói với hắn: Trước khi tôi hối hận thì mau nhảy xuống đi!
/2583
|