Nguyên Hòa Hạnh Tử xách cái giỏ đồ ăn đi trên con phố lát gạch, trong ấn tượng của Trương đại quan nhân cô ta vẫn luôn dùng tư thái của nữ cường nhân để xuất hiện ở bên ngoài, nhưng không ngờ cô ta lại dùng phương thức cuộc sống hóa như vậy để xuất hiện trước mặt người khác.
Nguyên Hòa Hạnh Tử xách giỏ đồ ăn tới trước quán hải sản cách đó không xa lựa thực phẩm, trong lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, cô ta nhìn thấy Trương Dương đang chăm chú nhìn mình, Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười, nụ cười của cô ta khiến ánh sáng mặt trời rực rỡ tựa hồ cũng trở nên mờ nhạt.
Trương đại quan nhân cũng cười, hắn vẫy vẫy tay với Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi trả tiền thì xách giỏ thức ăn tới trước mặt Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười nói: Không ngờ cô còn có hứng thú đi chợ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử không lập tức ngồi xuống mà nói khẽ: Mua nguyên liệu nấu ăn tươi, lát nữa có thể mang về làm.
Trương Dương nói: Không quen ăn đồ ăn Trung Quốc à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chỉ là có chút nhớ những món ăn Nhật Bản chính tông.
Trương Dương mời: Ngồi đi, tôi mời cô ăn bữa sáng!
Nguyên Hòa Hạnh Tử bật cười: Tôi còn tưởng rằng anh không mời tôi ngồi xuống đấy.
Trương Dương nói: Ăn gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử gọi một bát sủi cảo đậu hủ và một bát nước đậu xanh.
Sau đó hai người liền bắt đầu ăn cơm, trong quá trình này , Trương đại quan nhân cũng không chủ động nói chuyện, dù sao hắn thực sự có chút đói bụng, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không bắt chuyện với hắn, cho tới lúc bọn họ ăn xong rồi, Trương đại quan nhân gọi người tính tiền, mới ý thức được trong ví của mình không ngờ không có tiền, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, chuyến đi lần này tới Nam Triều Tiên của Trương đại quan nhân thực sự đã trải qua quá nhiều chuyện, chút tiền mang theo không biết đã sớm bay đi đâu mất rồi. Thằng cha này cười cười có chút xấu hổ: À...
Nguyên Hòa Hạnh Tử không đợi hắn nói ra đã đoán được hắn muốn nói gì: Có phải không mang theo tiền hay không?
Trương đại quan nhân liên tục gật đầu: Sao cô biết?
Quan viên các anh đa số là không có thói quen mang tiền theo người.
Ặc. Trương đại quan nhân nghẹn lời, có điều hắn rất nhanh đã có phản ứng: Thế chẳng phải là chứng tỏ chúng tôi rất thanh liêm ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười không nói gì, móc ví ra trả.
Trương đại quan nhân cười nói: Thật sự là ngại quá, là tôi mời cô ăn cơm mà cuối cùng lại bắt cô trả tiền.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có thể được mời bí thư Trương ăn cơm là vinh hạnh của tôi, chỉ là một bữa sáng thôi mà, cũng không cần phải khách khí.
Hai người đứng dậy rời khỏi tiệm ăn sáng, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bí thư Trương trở về lúc nào vậy?
Trương Dương nói: Đêm qua!
Nguyên Hòa Hạnh Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt ít nhiều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trương Dương thay đổi đề tài ngày: Vừa rồi tôi tới cảng Phước Long, phát hiện tiến triển của công trình cải tạo xây dựng thêm rất thuận lợi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: Cái đó cũng nhờ công tác của bí thư Trương.
Trương Dương cười nói: Thật ra tôi cũng không làm gì cả. Hiện tại chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu tôi không còn quản nữa, tôi cũng không dám kể công.
Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân, nhìn Trương Dương rồi nói: Anh có phải sắp phải rời khỏi Tân Hải hay không?
Trương Dương cười ha ha, nói: Cô nghe ai nói vậy? Sao tôi không biết.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã không có nguyên nhân, gần đây nghe thấy rất nhiều lời đồn đại về anh, nếu anh thực sự muốn đi thì nhất định phải báo cho tôi biết trước, tôi sẽ an bài tiễn anh.
Trương Dương nói: Tôi đến Tân Hải còn chưa tới một năm, chưa hết nhiệm kỳ thì sao có thể đi được?
Nguyên Hòa Hạnh Tử Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Theo tôi thấy thì chính đàn Trung Quốc phức tạp hơn Nhật Bản rất nhiều. Thứ Ảnh hưởng tới nhiệm kỳ của một người không chỉ là chính tích. Còn có rất nhiều nhân tố khác.
Cô hình như rất hiểu về thể chế Trung Quốc?
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: Đều là nghe nói thôi!
Trương Dương cười nói: Nghe nói cái gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Lòng hiếu kỳ của Bí thư Trương rất mạnh.
Trương Dương có một phát hiện bất ngờ, trước đây Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không gọi hắn là bí thư Trương, hiện tại đột nhiên xưng hô quan hàm của hắn. Rốt cuộc là trên tình cảm thì thân thiết với hắn hơn, hay là cố ý dùng cách xưng hô như vậy để cường điệu khoảng cách giữa hai bên? Trương đại quan nhân cho rằng cái trước có khả năng lớn hơn.
Trương đại quan nhân tuy rằng không phải là một nhà tâm lý học, nhưng năng lực lý giải tâm lý của nữ nhân của hắn thì hơn người ta một bậc. Nếu không thì hắn sao có thể giành được trái tim của nhiều tuyệt đại giai nhân như vậy, nguyên nhân mà nữ nhân bắt đầu chủ động bảo trì khoảng cách với anh thường thường có hai cái, một là cô ta chán ghét anh, một là cô ta sợ anh, Trương đại quan nhân cho rằng mình bất kể kiếp trước hay kiếp này thì cũng không phải một nhân vật khiến nữ nhân ghét, cho nên chỉ tồn tại một loại khả năng, Nguyên Hòa Hạnh Tử sợ mình, loại hiện tượng này hẳn là từ lần trước du thuyền mà bọn họ ngồi gặp phải hải tặc, dựa theo lẽ thường thì Nguyên Hòa Hạnh Tử không những chắc không sợ mình, ngược lại nên thông qua sự kiện đó mà càng thân mình hơn mới đúng. Nguyên Hòa Hạnh Tử hiện tại có biểu hiện như vậy, chỉ có thể chứng minh cô ta sợ tiếp tục gần mình.
Trương đại quan nhân sở dĩ sinh ra suy nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, cho tới giờ, thằng cha này đều tự nhận là mị lực hơn người, sự thật cũng nhiều lần nghiệm chứng điểm này. Trương đại quan nhân cố nặn ra một nụ cười mà hắn tự nhận là tràn ngập mị lực, chỉ tiếc hắn còn chưa nói ra miệng thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đề xuất cáo từ: Bí thư Trương, tôi còn có việc quan trọng phải làm, cáo từ trước!
Trương đại quan nhân há to miệng, một câu vừa mới muốn phun ra thì đành nuốt lại, phải nói bị cự tuyệt về mới đúng. Vẻ mặt của Thằng cha này khó tránh khỏi có chút xấu hổ, lại nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹ nhàng biến mất trong tại triều hà.
Trương Dương về tới chỗ ở không lâu thì Chu Sơn Hổ trở lại, hắn báo cáo tình huống đưa Kim Mẫn Nhi tới sân bay với Trương Dương, chuyện cụ thể Chu Sơn Hổ cũng không hỏi, đi theo bên cạnh Trương Dương lâu như vậy, hắn cũng học được không ít thứ, chuyện lãnh đạo giao cho anh, cứ tận sức mà làm là được rồi, trăm ngàn lần đừng hỏi nhiều, mặc dù Trương Dương là ân nhân của hắn, là huynh trưởng của hắn, nhưng chuyện không nên quản thì nhất định không thể quản.
Trương Dương cầm điện thoại, vốn định gọi điện thoại, nhưng sau khi bấm mấy số thì lại bỏ xuống, hắn nói với Chu Sơn Hổ: Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?
Chu Sơn Hổ ặc một tiếng, lộ ra vẻ do dự.
Trương Dương nói: Không sao đâu, cứ nói đi.
Chu Sơn Hổ nói: Phó bí thư Cung trong cuộc họp chỉ đích danh anh, nói anh không trưng cầu sự đồng ý của bất kỳ ai, không nói tiếng nào rời khỏi cương vị công tác, nói anh lơ là nhiệm vụ.
Trương đại quan nhân lần này đi quá vội vàng, quả thực chưa kịp xin phép tổ chức, mâu thuẫn giữa hắn và Cung Kì Vĩ đã thành bí mật công khai của Bắc Cảng, Cung Kì Vĩ lợi dụng chuyện này để làm khó dễ hắn cũng là rất bình thường.
Nguyên Hòa Hạnh Tử xách giỏ đồ ăn tới trước quán hải sản cách đó không xa lựa thực phẩm, trong lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, cô ta nhìn thấy Trương Dương đang chăm chú nhìn mình, Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười, nụ cười của cô ta khiến ánh sáng mặt trời rực rỡ tựa hồ cũng trở nên mờ nhạt.
Trương đại quan nhân cũng cười, hắn vẫy vẫy tay với Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi trả tiền thì xách giỏ thức ăn tới trước mặt Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười nói: Không ngờ cô còn có hứng thú đi chợ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử không lập tức ngồi xuống mà nói khẽ: Mua nguyên liệu nấu ăn tươi, lát nữa có thể mang về làm.
Trương Dương nói: Không quen ăn đồ ăn Trung Quốc à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chỉ là có chút nhớ những món ăn Nhật Bản chính tông.
Trương Dương mời: Ngồi đi, tôi mời cô ăn bữa sáng!
Nguyên Hòa Hạnh Tử bật cười: Tôi còn tưởng rằng anh không mời tôi ngồi xuống đấy.
Trương Dương nói: Ăn gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử gọi một bát sủi cảo đậu hủ và một bát nước đậu xanh.
Sau đó hai người liền bắt đầu ăn cơm, trong quá trình này , Trương đại quan nhân cũng không chủ động nói chuyện, dù sao hắn thực sự có chút đói bụng, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không bắt chuyện với hắn, cho tới lúc bọn họ ăn xong rồi, Trương đại quan nhân gọi người tính tiền, mới ý thức được trong ví của mình không ngờ không có tiền, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, chuyến đi lần này tới Nam Triều Tiên của Trương đại quan nhân thực sự đã trải qua quá nhiều chuyện, chút tiền mang theo không biết đã sớm bay đi đâu mất rồi. Thằng cha này cười cười có chút xấu hổ: À...
Nguyên Hòa Hạnh Tử không đợi hắn nói ra đã đoán được hắn muốn nói gì: Có phải không mang theo tiền hay không?
Trương đại quan nhân liên tục gật đầu: Sao cô biết?
Quan viên các anh đa số là không có thói quen mang tiền theo người.
Ặc. Trương đại quan nhân nghẹn lời, có điều hắn rất nhanh đã có phản ứng: Thế chẳng phải là chứng tỏ chúng tôi rất thanh liêm ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười không nói gì, móc ví ra trả.
Trương đại quan nhân cười nói: Thật sự là ngại quá, là tôi mời cô ăn cơm mà cuối cùng lại bắt cô trả tiền.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có thể được mời bí thư Trương ăn cơm là vinh hạnh của tôi, chỉ là một bữa sáng thôi mà, cũng không cần phải khách khí.
Hai người đứng dậy rời khỏi tiệm ăn sáng, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bí thư Trương trở về lúc nào vậy?
Trương Dương nói: Đêm qua!
Nguyên Hòa Hạnh Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt ít nhiều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trương Dương thay đổi đề tài ngày: Vừa rồi tôi tới cảng Phước Long, phát hiện tiến triển của công trình cải tạo xây dựng thêm rất thuận lợi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: Cái đó cũng nhờ công tác của bí thư Trương.
Trương Dương cười nói: Thật ra tôi cũng không làm gì cả. Hiện tại chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu tôi không còn quản nữa, tôi cũng không dám kể công.
Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân, nhìn Trương Dương rồi nói: Anh có phải sắp phải rời khỏi Tân Hải hay không?
Trương Dương cười ha ha, nói: Cô nghe ai nói vậy? Sao tôi không biết.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã không có nguyên nhân, gần đây nghe thấy rất nhiều lời đồn đại về anh, nếu anh thực sự muốn đi thì nhất định phải báo cho tôi biết trước, tôi sẽ an bài tiễn anh.
Trương Dương nói: Tôi đến Tân Hải còn chưa tới một năm, chưa hết nhiệm kỳ thì sao có thể đi được?
Nguyên Hòa Hạnh Tử Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Theo tôi thấy thì chính đàn Trung Quốc phức tạp hơn Nhật Bản rất nhiều. Thứ Ảnh hưởng tới nhiệm kỳ của một người không chỉ là chính tích. Còn có rất nhiều nhân tố khác.
Cô hình như rất hiểu về thể chế Trung Quốc?
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: Đều là nghe nói thôi!
Trương Dương cười nói: Nghe nói cái gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Lòng hiếu kỳ của Bí thư Trương rất mạnh.
Trương Dương có một phát hiện bất ngờ, trước đây Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không gọi hắn là bí thư Trương, hiện tại đột nhiên xưng hô quan hàm của hắn. Rốt cuộc là trên tình cảm thì thân thiết với hắn hơn, hay là cố ý dùng cách xưng hô như vậy để cường điệu khoảng cách giữa hai bên? Trương đại quan nhân cho rằng cái trước có khả năng lớn hơn.
Trương đại quan nhân tuy rằng không phải là một nhà tâm lý học, nhưng năng lực lý giải tâm lý của nữ nhân của hắn thì hơn người ta một bậc. Nếu không thì hắn sao có thể giành được trái tim của nhiều tuyệt đại giai nhân như vậy, nguyên nhân mà nữ nhân bắt đầu chủ động bảo trì khoảng cách với anh thường thường có hai cái, một là cô ta chán ghét anh, một là cô ta sợ anh, Trương đại quan nhân cho rằng mình bất kể kiếp trước hay kiếp này thì cũng không phải một nhân vật khiến nữ nhân ghét, cho nên chỉ tồn tại một loại khả năng, Nguyên Hòa Hạnh Tử sợ mình, loại hiện tượng này hẳn là từ lần trước du thuyền mà bọn họ ngồi gặp phải hải tặc, dựa theo lẽ thường thì Nguyên Hòa Hạnh Tử không những chắc không sợ mình, ngược lại nên thông qua sự kiện đó mà càng thân mình hơn mới đúng. Nguyên Hòa Hạnh Tử hiện tại có biểu hiện như vậy, chỉ có thể chứng minh cô ta sợ tiếp tục gần mình.
Trương đại quan nhân sở dĩ sinh ra suy nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, cho tới giờ, thằng cha này đều tự nhận là mị lực hơn người, sự thật cũng nhiều lần nghiệm chứng điểm này. Trương đại quan nhân cố nặn ra một nụ cười mà hắn tự nhận là tràn ngập mị lực, chỉ tiếc hắn còn chưa nói ra miệng thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đề xuất cáo từ: Bí thư Trương, tôi còn có việc quan trọng phải làm, cáo từ trước!
Trương đại quan nhân há to miệng, một câu vừa mới muốn phun ra thì đành nuốt lại, phải nói bị cự tuyệt về mới đúng. Vẻ mặt của Thằng cha này khó tránh khỏi có chút xấu hổ, lại nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹ nhàng biến mất trong tại triều hà.
Trương Dương về tới chỗ ở không lâu thì Chu Sơn Hổ trở lại, hắn báo cáo tình huống đưa Kim Mẫn Nhi tới sân bay với Trương Dương, chuyện cụ thể Chu Sơn Hổ cũng không hỏi, đi theo bên cạnh Trương Dương lâu như vậy, hắn cũng học được không ít thứ, chuyện lãnh đạo giao cho anh, cứ tận sức mà làm là được rồi, trăm ngàn lần đừng hỏi nhiều, mặc dù Trương Dương là ân nhân của hắn, là huynh trưởng của hắn, nhưng chuyện không nên quản thì nhất định không thể quản.
Trương Dương cầm điện thoại, vốn định gọi điện thoại, nhưng sau khi bấm mấy số thì lại bỏ xuống, hắn nói với Chu Sơn Hổ: Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?
Chu Sơn Hổ ặc một tiếng, lộ ra vẻ do dự.
Trương Dương nói: Không sao đâu, cứ nói đi.
Chu Sơn Hổ nói: Phó bí thư Cung trong cuộc họp chỉ đích danh anh, nói anh không trưng cầu sự đồng ý của bất kỳ ai, không nói tiếng nào rời khỏi cương vị công tác, nói anh lơ là nhiệm vụ.
Trương đại quan nhân lần này đi quá vội vàng, quả thực chưa kịp xin phép tổ chức, mâu thuẫn giữa hắn và Cung Kì Vĩ đã thành bí mật công khai của Bắc Cảng, Cung Kì Vĩ lợi dụng chuyện này để làm khó dễ hắn cũng là rất bình thường.
/2583
|