Hồng Thi Kiều không phải cảnh sát, cô ta chỉ dựa theo tư duy lô-gích của mình để phân tích vấn đề. Triệu Quốc Cường đương nhiên sẽ không công nhận toàn bộ suy luận của cô ta, nhưng suy luận của cô ta cũng vô cùng có đạo lý, nếu Hồng Trường Thanh thực sự từng bước ép sát Trần Cương, Trần Cương dưới tình huống bị bức ác quá, cũng có thể mất lý trí, làm ra chuyện diệt khẩu, Triệu Quốc Cường nói: Nói chuyện dượng cô đi.
Hồng Thi Kiều nói: Có lẽ anh nên trực tiếp đi hỏi hắn. Tuy rằng cô đã chết, nhưng Hồng Thi Kiều vẫn không muốn bình luận về quan hệ vợ chồng của bọn họ.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi đã hỏi hắn rồi, hắn không muốn nhắc tới quan hệ với cô cô, cũng không cung cấp bất kỳ manh mối gì cả. Tôi nhìn ra được hắn có oán niệm rất lớn với cô cô, tình cảm đối với cô ta cũng rất đạm mạc. Triệu Quốc Cường cũng không phải là bới chuyện, hắn là muốn dẫn dắt lời nói của Hồng Thi Kiều.
Hồng Thi Kiều không hề kích động như dự kiến, cô ta khinh thường nói: Hắn có gì mà oán giận? Nếu không có cô tôi thì hắn liệu có được vị trí hôm nay không? Lúc trước còn không phải là hắn đã đẩy cô tôi vào lòng Trần Cương ư? Ai cũng đều có thể khinh thường cô tôi, nhưng chỉ có hắn là không thể, anh có thể đi hỏi thử hắn, hắn ở ở bên ngoài rốt cuộc có mấy người tình?
Triệu Quốc Cường nghe mà to cả đầu, xem ra cuộc sống tình cảm hai vợ chồng của Trương Minh Trung và Hồng Trường Thanh rất đặc sặc, chẳng ai tốt đẹp gì cả.
Hồng Thi Kiều nói xong liền ý thức được mình nói nhiều quá rồi, cũng ý thức được mình đã bị Triệu Quốc Cường cho vào bẫy, có chút bất mãn nhìn hắn: Triệu cục, ngài còn muốn biết gì nữa?
Triệu Quốc Cường mỉm cười nói: Không có gì nữa cả, cô yên tâm, tổ của chuyên án chúng tôi nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất phá án và bắt giam. Nhất định sẽ cho người chết một cái công đạo, cho các cô một cái công đạo.
Triệu Quốc Cường rời khỏi phòng, ra tới trên hành lang thì nhìn thấy Trương Dương đang chắp tay sau lưng lắc lư đi tới ban chiêu thương, Triệu Quốc Cường lập tức dừng chân, có chút có hứng thú nhìn Trương Dương, còn nói nữa à, thằng cha này vẫn có vài phần khí chất lãnh đạo. Không đợi đi đến trước mặt Triệu Quốc Cường. Trương đại quan nhân đã bật cười, cười như ánh mặt trời tỏa sáng: Triệu cục, khéo quá nhỉ!
Triệu Quốc Cường ý vị thâm trường nói: Chỉ sợ không phải là trùng hợp?
Trương Dương gật đầu: Tôi xuất hiện ở đây thì không tính là trùng hợp, anh xuất hiện ở đây cũng không bình thường, hai chúng ta gặp gỡ ở đây chính là trùng hợp thuần túy.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi đến tìm đồng chí Hồng Thi Kiều để tìm hiểu một số tình tiết vụ án.
Trương Dương mời: Tới văn phòng của tôi ngồi chơi đi.
Triệu Quốc Cường tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn: Sao? Nghĩ thông rồi à? Định tiết lộ chút tin tức cho tôi ư?
Trương Dương cười nói: Tóm lại là chỉ có lợi đối với anh thôi.
Triệu Quốc Cường đi theo hắn tới văn phòng.
Phó Trường Chinh sớm pha tra xong rồi, nhìn thấy bọn họ tới thì cười cười xoay người đi. Trương Dương làm động tác mời, mời Triệu Quốc Cường ngồi xuống trước bàn trà.
Triệu Quốc Cường nói: Còn nói là trùng hợp nữa à? Tôi thấy anh là súc mưu từ lâu rồi. Có phải Trình Diễm Đông đã nói với anh tôi đến Tân Hải để tìm hiểu tình huống hay không?
Trương Dương cười nói: Anh đừng quên. Nơi này là Tân Hải, tôi là bí thư thị ủy của nơi này, trên một mẫu ba phân đất của tôi, nhất cử nhất động của anh tất cả đều nằm trong tầm mắt của tôi.
Anh chắc không phải đang giám thị tôi chứ?
Trương Dương nói: Giám thị cục trưởng thị cục, anh cho rằng đầu óc của tôi có bệnh à?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi còn có việc, anh có chuyện gì thì nói mau đi.
Trương Dương nói: Hồng Thi Kiều có cung cấp manh mối hữu dụng gì cho anh không?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi có cần thiết phải báo cáo với anh không? Mà tôi bực lắm nhé, tra án là chuyện của cảnh sát chúng tôi. Anh đi theo làm gì? Anh nếu thật sự muốn thật sự muốn giúp thì cung cấp chút manh mối đi. Không muốn giúp thì tránh xa ra, tôi nói này, anh rốt cuộc là có dính dáng gì tới việc này. Hay là rảnh quá không có việc gì, muốn muốn tìm chút việc vui để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ư? Triệu Quốc Cường rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Trương đại quan nhân lại rất , hắn cười nói: Sao nóng thế, tôi bảo này, anh có thể đừng nóng thế được không? Làm chuyện gì cũng phải từ từ chứ, sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng đâu.
Triệu Quốc Cường cười khổ nói: Tôi sợ anh rồi đấy, anh đứng nói chuyện thì thắt lưng không đau, tôi đến Bắc Cảng mới được vài ngày đã có một vị nữ cán bộ bị giết, tôi nếu không nhanh chóng phá án thì người khác sẽ nhìn tôi như thế nào?
Trương Dương nói: Hồng Thi Kiều đối đãi với vấn đề có chút cực đoan, cô ta cho rằng vụ án này chính là Trần Cương làm!
Triệu Quốc Cường nhìn Trương Dương một cái: Anh biết cô ta nói thế nào?
Trương Dương nói: Cô ta trước đó đã tới tìm tôi, nhờ tôi giúp phản ánh, cô ta cho rằng Hồng Trường Thanh là Trần Cương giết.
Triệu Quốc Cường nói: Trước đó anh sao không nói?
Trương Dương nói: Tôi không phải lo lắng những lời này có thể sẽ tạo thành ngộ đạo tới anh ư? Cho nên không thể nói được.
Triệu Quốc Cường nói: Anh cho rằng sức phán đoán của tôi kém như vậy à? Chỉ dựa vào một câu của cô ta mà tôi sẽ tới bắt bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố thẩm vấn ư?
Trương Dương nói: Cấp bậc của anh hình như không đủ.
Triệu Quốc Cường nghiêm mặt nói: Vương tử phạm pháp đồng tội với dân, huống chi là bí thư Ủy ban kỷ luật cấp thành phố.
Trương Dương nói: Trần Cương không thể giết chết Hồng Trường Thanh.
Triệu Quốc Cường nói: Anh vì sao có kết luận như vậy?
Trương Dương nói: Chút chuyện giữa Trần Cương và Hồng Trường Thanh rất nhiều người đều biết, Trần Cương muốn giết người diệt khẩu thì người hắn phải giết nhiều lắm.”
Triệu Quốc Cường nói: Anh biết ư? Anh nếu biết hành vi trái pháp luật loạn kỉ cương của Trần Cương thì vì sao không báo cáo lên cấp chết? Vì sao dung lưu cho hạng phần tử hủ bại như Trần Cương tiếp tục đứng ở trong bộ môn kiểm tra kỷ luật?
Trương Dương nói: Anh trước tiên đừng có gào thét với tôi, cũng đừng nghĩ tôi như hắn, tôi là đang trình bày một sự thật, chúng ta đang thảo luận tình tiết vụ án!
Triệu Quốc Cường tức giận nói: Tôi thảo luận tình tiết vụ án gì với anh? Tôi có cần phải làm thế không? Anh biết mà không báo chính là thông đồng làm bậy!
Trương Dương nói: Anh lại chụp mũ tôi rồi.
Triệu Quốc Cường nói: Anh quan tâm tới vụ án của Hồng Trường Thanh như vậy, rốt cuộc là vì sao? Anh minh bạch!
Trương Dương nói: Tôi chính là muốn giúp anh thôi, để anh đừng để bị chuyện ngoài mặt mê hoặc, đừng chuyên chú quá vào quan hệ giữa Trần Cương và Hồng Trường Thanh.
Triệu Quốc Cường nói: Nói nhiều như vậy rồi, anh vẫn còn không phải là muốn bảo hộ Trần Cương ư, sợ bởi vì vụ án này mà để ra quan hệ của Trần Cương và Hồng Trường Thanh.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Tôi thừa nhận, quan hệ cá nhân của tôi và Trần Cương không tồi, tôi không hy vọng hắn bị té ngã như vậy, công bình mà nói thì người này trừ tác phong có chút tật xấu ra thì công tác vẫn không tồi.
Hồng Thi Kiều nói: Có lẽ anh nên trực tiếp đi hỏi hắn. Tuy rằng cô đã chết, nhưng Hồng Thi Kiều vẫn không muốn bình luận về quan hệ vợ chồng của bọn họ.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi đã hỏi hắn rồi, hắn không muốn nhắc tới quan hệ với cô cô, cũng không cung cấp bất kỳ manh mối gì cả. Tôi nhìn ra được hắn có oán niệm rất lớn với cô cô, tình cảm đối với cô ta cũng rất đạm mạc. Triệu Quốc Cường cũng không phải là bới chuyện, hắn là muốn dẫn dắt lời nói của Hồng Thi Kiều.
Hồng Thi Kiều không hề kích động như dự kiến, cô ta khinh thường nói: Hắn có gì mà oán giận? Nếu không có cô tôi thì hắn liệu có được vị trí hôm nay không? Lúc trước còn không phải là hắn đã đẩy cô tôi vào lòng Trần Cương ư? Ai cũng đều có thể khinh thường cô tôi, nhưng chỉ có hắn là không thể, anh có thể đi hỏi thử hắn, hắn ở ở bên ngoài rốt cuộc có mấy người tình?
Triệu Quốc Cường nghe mà to cả đầu, xem ra cuộc sống tình cảm hai vợ chồng của Trương Minh Trung và Hồng Trường Thanh rất đặc sặc, chẳng ai tốt đẹp gì cả.
Hồng Thi Kiều nói xong liền ý thức được mình nói nhiều quá rồi, cũng ý thức được mình đã bị Triệu Quốc Cường cho vào bẫy, có chút bất mãn nhìn hắn: Triệu cục, ngài còn muốn biết gì nữa?
Triệu Quốc Cường mỉm cười nói: Không có gì nữa cả, cô yên tâm, tổ của chuyên án chúng tôi nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất phá án và bắt giam. Nhất định sẽ cho người chết một cái công đạo, cho các cô một cái công đạo.
Triệu Quốc Cường rời khỏi phòng, ra tới trên hành lang thì nhìn thấy Trương Dương đang chắp tay sau lưng lắc lư đi tới ban chiêu thương, Triệu Quốc Cường lập tức dừng chân, có chút có hứng thú nhìn Trương Dương, còn nói nữa à, thằng cha này vẫn có vài phần khí chất lãnh đạo. Không đợi đi đến trước mặt Triệu Quốc Cường. Trương đại quan nhân đã bật cười, cười như ánh mặt trời tỏa sáng: Triệu cục, khéo quá nhỉ!
Triệu Quốc Cường ý vị thâm trường nói: Chỉ sợ không phải là trùng hợp?
Trương Dương gật đầu: Tôi xuất hiện ở đây thì không tính là trùng hợp, anh xuất hiện ở đây cũng không bình thường, hai chúng ta gặp gỡ ở đây chính là trùng hợp thuần túy.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi đến tìm đồng chí Hồng Thi Kiều để tìm hiểu một số tình tiết vụ án.
Trương Dương mời: Tới văn phòng của tôi ngồi chơi đi.
Triệu Quốc Cường tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn: Sao? Nghĩ thông rồi à? Định tiết lộ chút tin tức cho tôi ư?
Trương Dương cười nói: Tóm lại là chỉ có lợi đối với anh thôi.
Triệu Quốc Cường đi theo hắn tới văn phòng.
Phó Trường Chinh sớm pha tra xong rồi, nhìn thấy bọn họ tới thì cười cười xoay người đi. Trương Dương làm động tác mời, mời Triệu Quốc Cường ngồi xuống trước bàn trà.
Triệu Quốc Cường nói: Còn nói là trùng hợp nữa à? Tôi thấy anh là súc mưu từ lâu rồi. Có phải Trình Diễm Đông đã nói với anh tôi đến Tân Hải để tìm hiểu tình huống hay không?
Trương Dương cười nói: Anh đừng quên. Nơi này là Tân Hải, tôi là bí thư thị ủy của nơi này, trên một mẫu ba phân đất của tôi, nhất cử nhất động của anh tất cả đều nằm trong tầm mắt của tôi.
Anh chắc không phải đang giám thị tôi chứ?
Trương Dương nói: Giám thị cục trưởng thị cục, anh cho rằng đầu óc của tôi có bệnh à?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi còn có việc, anh có chuyện gì thì nói mau đi.
Trương Dương nói: Hồng Thi Kiều có cung cấp manh mối hữu dụng gì cho anh không?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi có cần thiết phải báo cáo với anh không? Mà tôi bực lắm nhé, tra án là chuyện của cảnh sát chúng tôi. Anh đi theo làm gì? Anh nếu thật sự muốn thật sự muốn giúp thì cung cấp chút manh mối đi. Không muốn giúp thì tránh xa ra, tôi nói này, anh rốt cuộc là có dính dáng gì tới việc này. Hay là rảnh quá không có việc gì, muốn muốn tìm chút việc vui để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ư? Triệu Quốc Cường rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Trương đại quan nhân lại rất , hắn cười nói: Sao nóng thế, tôi bảo này, anh có thể đừng nóng thế được không? Làm chuyện gì cũng phải từ từ chứ, sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng đâu.
Triệu Quốc Cường cười khổ nói: Tôi sợ anh rồi đấy, anh đứng nói chuyện thì thắt lưng không đau, tôi đến Bắc Cảng mới được vài ngày đã có một vị nữ cán bộ bị giết, tôi nếu không nhanh chóng phá án thì người khác sẽ nhìn tôi như thế nào?
Trương Dương nói: Hồng Thi Kiều đối đãi với vấn đề có chút cực đoan, cô ta cho rằng vụ án này chính là Trần Cương làm!
Triệu Quốc Cường nhìn Trương Dương một cái: Anh biết cô ta nói thế nào?
Trương Dương nói: Cô ta trước đó đã tới tìm tôi, nhờ tôi giúp phản ánh, cô ta cho rằng Hồng Trường Thanh là Trần Cương giết.
Triệu Quốc Cường nói: Trước đó anh sao không nói?
Trương Dương nói: Tôi không phải lo lắng những lời này có thể sẽ tạo thành ngộ đạo tới anh ư? Cho nên không thể nói được.
Triệu Quốc Cường nói: Anh cho rằng sức phán đoán của tôi kém như vậy à? Chỉ dựa vào một câu của cô ta mà tôi sẽ tới bắt bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố thẩm vấn ư?
Trương Dương nói: Cấp bậc của anh hình như không đủ.
Triệu Quốc Cường nghiêm mặt nói: Vương tử phạm pháp đồng tội với dân, huống chi là bí thư Ủy ban kỷ luật cấp thành phố.
Trương Dương nói: Trần Cương không thể giết chết Hồng Trường Thanh.
Triệu Quốc Cường nói: Anh vì sao có kết luận như vậy?
Trương Dương nói: Chút chuyện giữa Trần Cương và Hồng Trường Thanh rất nhiều người đều biết, Trần Cương muốn giết người diệt khẩu thì người hắn phải giết nhiều lắm.”
Triệu Quốc Cường nói: Anh biết ư? Anh nếu biết hành vi trái pháp luật loạn kỉ cương của Trần Cương thì vì sao không báo cáo lên cấp chết? Vì sao dung lưu cho hạng phần tử hủ bại như Trần Cương tiếp tục đứng ở trong bộ môn kiểm tra kỷ luật?
Trương Dương nói: Anh trước tiên đừng có gào thét với tôi, cũng đừng nghĩ tôi như hắn, tôi là đang trình bày một sự thật, chúng ta đang thảo luận tình tiết vụ án!
Triệu Quốc Cường tức giận nói: Tôi thảo luận tình tiết vụ án gì với anh? Tôi có cần phải làm thế không? Anh biết mà không báo chính là thông đồng làm bậy!
Trương Dương nói: Anh lại chụp mũ tôi rồi.
Triệu Quốc Cường nói: Anh quan tâm tới vụ án của Hồng Trường Thanh như vậy, rốt cuộc là vì sao? Anh minh bạch!
Trương Dương nói: Tôi chính là muốn giúp anh thôi, để anh đừng để bị chuyện ngoài mặt mê hoặc, đừng chuyên chú quá vào quan hệ giữa Trần Cương và Hồng Trường Thanh.
Triệu Quốc Cường nói: Nói nhiều như vậy rồi, anh vẫn còn không phải là muốn bảo hộ Trần Cương ư, sợ bởi vì vụ án này mà để ra quan hệ của Trần Cương và Hồng Trường Thanh.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Tôi thừa nhận, quan hệ cá nhân của tôi và Trần Cương không tồi, tôi không hy vọng hắn bị té ngã như vậy, công bình mà nói thì người này trừ tác phong có chút tật xấu ra thì công tác vẫn không tồi.
/2583
|