Triệu Quốc Cường nói: Ủy ban kỷ luật Tỉnh ở Đông Giang mà, bí thư Trần hay là tới chỗ chúng tôi ngồi đã!
Trần Cương nói: Anh giống như hình như không có quyền lực đó!
Triệu Quốc Cường nói nói: Tôi không có nhưng pháp luật thì có! Bí thư Trần phối hợp chút đi, tôi không muốn chọn dùng thủ đoạn cưỡng bách.
Trần Cương cúi đầu, cuối cùng vẫn khuất phục.
Triệu Quốc Cường đưa Trần Cương tới khách sạn kim thuẫn, đặc biệt an bài một căn phòng thanh tịnh cho hắn, Triệu Quốc Cường đối đãi với Trần Cương vẫn rất khách khí, mời Trần Cương vào phòng, hắn mỉm cười nói: Bí thư Trần, ngài hài lòng với điều kiện nơi này chứ?
Trần Cương lạnh lùng nhìn bốn phía: Đây là muốn giam lỏng tôi ư?
Triệu Quốc Cường nói: Là muốn bảo vệ ngài thôi!
Trần Cương cười ha ha, ngồi xuống sô pha, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, Triệu Quốc Cường lại vươn tay: Xin lỗi, bí thư Trần, thiết bị liên lạc của ngài tôi phải tạm thời bảo quản.
Trần Cương đưa điện thoại di động cho hắn: Tôi muốn gặp bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Triệu Quốc Cường nói: Ngài sẽ được gặp!
Trần Cương nói: Nhốt tôi ở đây rốt cuộc là chủ ý của bí thư Hạng hay là chủ ý của bí thư Lưu?
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Trần đừng nghĩ nhiều, trước tiên cứ bình tĩnh lại đã, anh đừng lo cho vấn đề an toàn cá nhân của mình, tôi đã an bài người làm tốt biện pháp an toàn chu mật nhất ở những căn phòng xung quanh rồi.
Trần Cương nói: Biện pháp an toàn của các căn bản không đáng nhắc tới, tôi phạm tội ư? Vì sao muốn giam lỏng tôi?
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Trần đừng lo, tôi mời ngài tới đây cũng để sớm điều tra rõ tình huống thôi, một khi chuyện được làm rõ thì chúng tôi sẽ đưa bí thư Trần về.
Trần Cương cười khổ lắc đầu, hắn không cho rằng mình có thể lấy lại được tự do như trước nữa, có lẽ từ giờ trở đi hắn cũng sẽ không được hít thở không khí tự do nữa rồi.
Tôi muốn gặp bí thư Lưu Chiêu, có một số lời tôi chỉ có thể nói với một mình anh ta thôi. Trần Cương đã là lần thứ hai đề xuất yêu cầu này.
Triệu Quốc Cường nói: Yêu cầu của Ngài tôi sẽ phản ánh lên trên giúp ngài.
Khống chế Trần Cương là mệnh lệnh mà bí thư thị ủy Hạng Thành tự mình hạ đạt, sau khi Triệu Quốc Cường thành công khống chế Trần Cương thì Lập tức báo cáo tình huống cho Hạng Thành.
Hạng Thành sau khi biết Trần Cương đã bị khống chế thì thầm thở phào nhẹ nhõm, y dặn dò: Nhất định phải làm tốt công tác phòng vệ an toàn. Dưới tiền đề bảo đảm an toàn cho đồng chí Trần Cương, tránh để anh ta tiếp xúc với ngoại giới, trước khi cấp trên có quyết định xử lý thì Bất kỳ ai muốn gặp Trần Cương phải được sự đồng ý của tôi trước.
Hạng Thành dặn dò xong chuyện này thì lập tức gọi điện thoại cho bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu, lựa chọn Lưu Chiêu để báo cáo chuyện của Trần Cương không chỉ bởi vì Lưu Chiêu là Ủy ban kỷ luật Ủy ban kỷ luật tỉnh, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là Lưu Chiêu vẫn đang ở Lâm Mông.
Trời mù mịt , mưa không ngừng rơi, Trương đại quan nhân cũng biết tin tức bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương đã bị khống chế, chuyện này chuyện này hắn cũng không bất ngờ. Từ sau khi Hồng Trường Thanh ngộ hại, nhật kí và băng ghi âm của cô ta đã rơi vào trong tay Triệu Quốc Cường, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ sáng tỏ, cho dù Trần Cương không có bất kỳ liên quan gì tới án mưu sát này thì hắn cũng khó thoát khỏi được kết cục bị song quy.
Trương Dương ngay lập tức báo cáo tình huống của Trần Cương với Tống Hoài Minh. Tống Hoài Minh lập tức đưa ra chỉ thị, bảo phía Bắc Cảng ngay lập tức đưa Trần Cương tới Đông Giang, chuyện này sẽ do tỉnh lý tự mình hỏi đến.
Trần Cương ngồi ở chỗ xa cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, tuy rằng hắn rất muốn nhìn một chút cảnh trời mưa bên ngoài, đáng tiếc cảnh sát lại không cho hắn tới gần cửa sổ.
Bên trong có hai cảnh sát trẻ tuổi phụ trách trông coi hắn. Một người trông còn non choẹt, chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhìn như thanh niên mới lớn, Trần Cương nhìn hắn, mỉm cười: Tiểu đồng chí, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn hắn với vẻ cảnh giác, không trả lời.
Trần Cương thở dài, cảm thấy những cảnh sát này thực sự đã đối đãi với mình như tù phạm rồi, nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ không đúng ư? Mình quả thực đã thành tù nhân. Không ai nguyện ý trao đổi với hắn cả, trong phòng mặc dù có ba người, nhưng Trần Cương lại cảm thấy áp lực và cô độc trước giờ chưa từng có, từ lúc chào đời tới nay, hắn lần đầu tiên cảm thấy tự do đáng quý như vậy, Trần Cương nói: Tôi có thể đi toilet không?
Hai cảnh sát gật đầu, cảnh sát trẻ tuổi cùng hắn đi, tới trước toilet, Trần Cương muốn đóng cửa phòng thì cảnh sát trẻ tuổi lại nói: Cứ để cửa đó!
Trần Cương xấu hổ nhìn hắn: Tôi... Dù sao cũng phải có chút riêng tư chứ?
Đây là để bảo hộ anh, anh tự quyết định, hoặc là mở cửa giải quyết, hoặc là quay lại! Giọng nói của cảnh sát vô cùng nghiêm khắc Ở trong mắt hắn, vị bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố này tựa hồ đã thành tội phạm bị hắn quản chế.
Trần Cương gật đầu, trong lòng nổi lên sự bi ai. Hắn kiên trì nói: Hay là anh còng tôi lại đi, tôi thề, tôi nhất định sẽ thành thành thật thật, anh nhìn tôi như vậy, tôi... Tôi...
Cảnh sát cuối cùng cũng đồng ý với thỉnh cầu của hắn, lấy tay còng Trần Cương lên trên ống nước, sau đó thì xoay người đi ra ngoài.
Trần Cương ngồi đờ đẫn trên bồn cầu, hổ xuống bình dương bị chó nhờn, có lẽ hắn về sau sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại dưới loại tình huống này.
Trần Cương nhắm mắt lại, nhớ tới rất nhiều chuyện, rất nhiều người, có Hạng Thành, cũng có Trương Dương. Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, lớn tiếng nói: Tôi muốn gặp Triệu cục của các anh!
Trương Dương lúc này đang ở khách sạn Kim Sắc Cảng Loan đối diện với khách sạn Kim Thuẫn, Tang Bối Bối đang điều chỉnh thiết bị, cô ta cúi người qua kính viễn vọng nhìn về phía trước, từ tầng hai mươi mốt quan sát phía dưới, cái mông cong cong đầy đặn mà săn chắc hếch lên, Trương đại quan nhân không biết là cố ý hay là vô tình vừa hay xuất hiện phía sau cô ta, vì thế mông của Tang Bối Bối chạm đúng vào hàng của hắn, Tang Bối Bối anh một tiếng, nhảy dựng lên giống như bị rắn cắn, sau đó thì vẻ mặt đỏ bừng xoay người lại, nhìn Trương Dương, khẽ cắn môi rồi gắt giọng: Lại giở trò lưu manh!
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười nói: Tôi đang đứng yên tự dưng cô hếch mông lên.
Sặc! còn nói hưu nói vượn nữa! Tang Bối Bối tất nhiên không tin, cô ta trước giờ cũng tin không vào nhân phẩm của thằng cha này, ở cái mùa này, quần áo vốn đã mỏng, tuy rằng hai người vừa rồi chỉ tiếp xúc một chút là dừng, nhưng Tang Bối Bối vẫn cảm thấy sức nóng và sự cưng cứng trong thoáng chốc.
Trương đại quan nhân đã kịp thời quay lại sô pha rồi ngồi xuống, phải ngồi xuống thôi. Bằng không một bộ phận nào đó của mình phát sinh biến hóa khẳng định sẽ không chỗ nào mà che giấu. Trương đại quan nhân nhìn thân thể mềm mại linh lung với Tang Bối Bối, trong lòng thầm nghĩ, chuyện này không thể trách tôi được, trời nóng quá, mặc gợi cảm như vậy làm gì?
Trần Cương nói: Anh giống như hình như không có quyền lực đó!
Triệu Quốc Cường nói nói: Tôi không có nhưng pháp luật thì có! Bí thư Trần phối hợp chút đi, tôi không muốn chọn dùng thủ đoạn cưỡng bách.
Trần Cương cúi đầu, cuối cùng vẫn khuất phục.
Triệu Quốc Cường đưa Trần Cương tới khách sạn kim thuẫn, đặc biệt an bài một căn phòng thanh tịnh cho hắn, Triệu Quốc Cường đối đãi với Trần Cương vẫn rất khách khí, mời Trần Cương vào phòng, hắn mỉm cười nói: Bí thư Trần, ngài hài lòng với điều kiện nơi này chứ?
Trần Cương lạnh lùng nhìn bốn phía: Đây là muốn giam lỏng tôi ư?
Triệu Quốc Cường nói: Là muốn bảo vệ ngài thôi!
Trần Cương cười ha ha, ngồi xuống sô pha, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, Triệu Quốc Cường lại vươn tay: Xin lỗi, bí thư Trần, thiết bị liên lạc của ngài tôi phải tạm thời bảo quản.
Trần Cương đưa điện thoại di động cho hắn: Tôi muốn gặp bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Triệu Quốc Cường nói: Ngài sẽ được gặp!
Trần Cương nói: Nhốt tôi ở đây rốt cuộc là chủ ý của bí thư Hạng hay là chủ ý của bí thư Lưu?
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Trần đừng nghĩ nhiều, trước tiên cứ bình tĩnh lại đã, anh đừng lo cho vấn đề an toàn cá nhân của mình, tôi đã an bài người làm tốt biện pháp an toàn chu mật nhất ở những căn phòng xung quanh rồi.
Trần Cương nói: Biện pháp an toàn của các căn bản không đáng nhắc tới, tôi phạm tội ư? Vì sao muốn giam lỏng tôi?
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Trần đừng lo, tôi mời ngài tới đây cũng để sớm điều tra rõ tình huống thôi, một khi chuyện được làm rõ thì chúng tôi sẽ đưa bí thư Trần về.
Trần Cương cười khổ lắc đầu, hắn không cho rằng mình có thể lấy lại được tự do như trước nữa, có lẽ từ giờ trở đi hắn cũng sẽ không được hít thở không khí tự do nữa rồi.
Tôi muốn gặp bí thư Lưu Chiêu, có một số lời tôi chỉ có thể nói với một mình anh ta thôi. Trần Cương đã là lần thứ hai đề xuất yêu cầu này.
Triệu Quốc Cường nói: Yêu cầu của Ngài tôi sẽ phản ánh lên trên giúp ngài.
Khống chế Trần Cương là mệnh lệnh mà bí thư thị ủy Hạng Thành tự mình hạ đạt, sau khi Triệu Quốc Cường thành công khống chế Trần Cương thì Lập tức báo cáo tình huống cho Hạng Thành.
Hạng Thành sau khi biết Trần Cương đã bị khống chế thì thầm thở phào nhẹ nhõm, y dặn dò: Nhất định phải làm tốt công tác phòng vệ an toàn. Dưới tiền đề bảo đảm an toàn cho đồng chí Trần Cương, tránh để anh ta tiếp xúc với ngoại giới, trước khi cấp trên có quyết định xử lý thì Bất kỳ ai muốn gặp Trần Cương phải được sự đồng ý của tôi trước.
Hạng Thành dặn dò xong chuyện này thì lập tức gọi điện thoại cho bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu, lựa chọn Lưu Chiêu để báo cáo chuyện của Trần Cương không chỉ bởi vì Lưu Chiêu là Ủy ban kỷ luật Ủy ban kỷ luật tỉnh, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là Lưu Chiêu vẫn đang ở Lâm Mông.
Trời mù mịt , mưa không ngừng rơi, Trương đại quan nhân cũng biết tin tức bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương đã bị khống chế, chuyện này chuyện này hắn cũng không bất ngờ. Từ sau khi Hồng Trường Thanh ngộ hại, nhật kí và băng ghi âm của cô ta đã rơi vào trong tay Triệu Quốc Cường, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ sáng tỏ, cho dù Trần Cương không có bất kỳ liên quan gì tới án mưu sát này thì hắn cũng khó thoát khỏi được kết cục bị song quy.
Trương Dương ngay lập tức báo cáo tình huống của Trần Cương với Tống Hoài Minh. Tống Hoài Minh lập tức đưa ra chỉ thị, bảo phía Bắc Cảng ngay lập tức đưa Trần Cương tới Đông Giang, chuyện này sẽ do tỉnh lý tự mình hỏi đến.
Trần Cương ngồi ở chỗ xa cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, tuy rằng hắn rất muốn nhìn một chút cảnh trời mưa bên ngoài, đáng tiếc cảnh sát lại không cho hắn tới gần cửa sổ.
Bên trong có hai cảnh sát trẻ tuổi phụ trách trông coi hắn. Một người trông còn non choẹt, chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhìn như thanh niên mới lớn, Trần Cương nhìn hắn, mỉm cười: Tiểu đồng chí, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn hắn với vẻ cảnh giác, không trả lời.
Trần Cương thở dài, cảm thấy những cảnh sát này thực sự đã đối đãi với mình như tù phạm rồi, nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ không đúng ư? Mình quả thực đã thành tù nhân. Không ai nguyện ý trao đổi với hắn cả, trong phòng mặc dù có ba người, nhưng Trần Cương lại cảm thấy áp lực và cô độc trước giờ chưa từng có, từ lúc chào đời tới nay, hắn lần đầu tiên cảm thấy tự do đáng quý như vậy, Trần Cương nói: Tôi có thể đi toilet không?
Hai cảnh sát gật đầu, cảnh sát trẻ tuổi cùng hắn đi, tới trước toilet, Trần Cương muốn đóng cửa phòng thì cảnh sát trẻ tuổi lại nói: Cứ để cửa đó!
Trần Cương xấu hổ nhìn hắn: Tôi... Dù sao cũng phải có chút riêng tư chứ?
Đây là để bảo hộ anh, anh tự quyết định, hoặc là mở cửa giải quyết, hoặc là quay lại! Giọng nói của cảnh sát vô cùng nghiêm khắc Ở trong mắt hắn, vị bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố này tựa hồ đã thành tội phạm bị hắn quản chế.
Trần Cương gật đầu, trong lòng nổi lên sự bi ai. Hắn kiên trì nói: Hay là anh còng tôi lại đi, tôi thề, tôi nhất định sẽ thành thành thật thật, anh nhìn tôi như vậy, tôi... Tôi...
Cảnh sát cuối cùng cũng đồng ý với thỉnh cầu của hắn, lấy tay còng Trần Cương lên trên ống nước, sau đó thì xoay người đi ra ngoài.
Trần Cương ngồi đờ đẫn trên bồn cầu, hổ xuống bình dương bị chó nhờn, có lẽ hắn về sau sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại dưới loại tình huống này.
Trần Cương nhắm mắt lại, nhớ tới rất nhiều chuyện, rất nhiều người, có Hạng Thành, cũng có Trương Dương. Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, lớn tiếng nói: Tôi muốn gặp Triệu cục của các anh!
Trương Dương lúc này đang ở khách sạn Kim Sắc Cảng Loan đối diện với khách sạn Kim Thuẫn, Tang Bối Bối đang điều chỉnh thiết bị, cô ta cúi người qua kính viễn vọng nhìn về phía trước, từ tầng hai mươi mốt quan sát phía dưới, cái mông cong cong đầy đặn mà săn chắc hếch lên, Trương đại quan nhân không biết là cố ý hay là vô tình vừa hay xuất hiện phía sau cô ta, vì thế mông của Tang Bối Bối chạm đúng vào hàng của hắn, Tang Bối Bối anh một tiếng, nhảy dựng lên giống như bị rắn cắn, sau đó thì vẻ mặt đỏ bừng xoay người lại, nhìn Trương Dương, khẽ cắn môi rồi gắt giọng: Lại giở trò lưu manh!
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười nói: Tôi đang đứng yên tự dưng cô hếch mông lên.
Sặc! còn nói hưu nói vượn nữa! Tang Bối Bối tất nhiên không tin, cô ta trước giờ cũng tin không vào nhân phẩm của thằng cha này, ở cái mùa này, quần áo vốn đã mỏng, tuy rằng hai người vừa rồi chỉ tiếp xúc một chút là dừng, nhưng Tang Bối Bối vẫn cảm thấy sức nóng và sự cưng cứng trong thoáng chốc.
Trương đại quan nhân đã kịp thời quay lại sô pha rồi ngồi xuống, phải ngồi xuống thôi. Bằng không một bộ phận nào đó của mình phát sinh biến hóa khẳng định sẽ không chỗ nào mà che giấu. Trương đại quan nhân nhìn thân thể mềm mại linh lung với Tang Bối Bối, trong lòng thầm nghĩ, chuyện này không thể trách tôi được, trời nóng quá, mặc gợi cảm như vậy làm gì?
/2583
|