Tiêu Mân Hồng nói: Sắp điều động công tác à?
Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì không khỏi sửng sốt. Lập tức bật cười: Sức tưởng tượng của Nữ nhân quả nhiên phong phú!
Trương Dương tới nhà Hồng Trường Thanh, linh đường của Hồng Trường Thanh được đặt ở đây, tuy rằng Hồng Trường Thanh lúc sinh tiền có rất nhiều bằng hữu. Nhưng sau khi chết thì người tới phúng viếng lại không có mấy, lòng người dễ thay đổi tất nhiên là một phương diện, có một có một nguyên nhân quan trọng là Hồng Trường Thanh chết vì bị giết, rất nhiều người kiêng kị về phương diện này.
Trương Dương tới trước linh cữu của Hồng Trường Thanh, nhìn thấy Kiều Mộng Viện ở đó đang an ủi Hồng Thi Kiều, hiện tại Hồng Thi Kiều công tác dưới tay cô ta, hai người làm việc chung cũng không tồi.
Hồng Thi Kiều nhìn thấy Trương Dương tới thì vội vàng ra đón, mắt có chút đỏ lên nói: Bí thư Trương. Ngài sao lại tới đây?
Trương Dương nói: Mọi người từng là đồng sự, tôi nên tới đây bái! Hắn hiến vòng hoa, lại đi tới trước linh cữu, cúi đầu ba cái trước di ảnh của Hồng Trường Thanh. Hồng Trường Thanh lúc sinh tiền nằm mơ cũng không ngờ có một ngày bí thư thị ủy Trương Dương sẽ cúi đầu với cô ta.
Chồng Hồng Trường Thanh Trương Minh Trung cũng tới chào hỏi Trương Dương.
Trương Dương bắt tay hắn: Nén bi thương thuận biến! Hắn và Trương Minh Trung là lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Trương Minh Trung nói: Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm, bí thư Trương bận trăm việc còn giành thời gian tới đây, Trường Thanh nếu ở trên trời có linh thiêng, cô ta nhất định sẽ vô cùng cảm động.
Trương đại quan nhân nói: Chủ nhiệm Hồng lúc sinh tiền trong lúc công tác ở Tân Hải vẫn luôn rất tận tâm, rất được nhiều người yêu quý. Cũng nhận được dự công nhận của chúng tôi. Thằng cha này nói như vậy liền có chút dối trá, có điều Hồng Trường Thanh cũng đã chết rồi, chuyện xấu đã làm trước đây tất nhiên cũng được xóa bỏ, Trương đại quan nhân nói những lời này cũng là để an ủi Trương Minh Trung.
Trương Minh Trung gật đầu.
Lúc này một người trẻ tuổi cao lớn đi tới, chính là Hồng Trường Hà, anh trai của Hồng Thi Kiều. Trương Dương trước đây cũng đã từng gặp hắn, là Hồng Trường Thanh và Hồng Thi Kiều hai người lập bẫy mình, Hồng Trường Hà chạy vào gây sự, biết thằng cha này là hạng vô lại trên xã hội.
Trương Minh Trung nhìn thấy hắn thì không khỏi có chút biến sắc, thấp giọng cáo từ Trương Dương chuẩn bị vào linh bằng, lại nghe Hồng Trường Hà hô to: Trương Minh Trung, anh đứng lại đó cho tôi!
Trương Minh Trung bất đắc dĩ chỉ có thể dừng chân: Trường Hà, anh gào thét cái gì? Không nhìn xem đây là đâu à?
Hồng Trường Hà chỉ vào mũi hắn nói: Sổ tiết kiệm của cô tôi đâu? Bà tôi con sống, anh dựa vào gì mà lấy hết đồ của cô tôi đi? Có phải là muốn độc hưởng hay không?
Trương Minh Trung tức giận nói: Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi đã bao giờ thấy sổ tiết kiệm gì đâu?
Hồng Trường Hà mắng: Anh con mẹ nó đừng giả bộ, lúc sinh tiền cô tôi còn sống có tiền lương cao như vậy, đồ trang sức của cô ấy ít nhất cũng phải giá trị mấy trăm vạn, sao tất cả không thấy đâu? Khẳng định bị anh giấu đi rồi, tôi cảnh cáo anh, anh nếu muốn độc chiếm thì tôi không tha cho anh đâu.
Trương Minh Trung tức giận đến nỗi mặt tái đi, đứa cháu này của Hồng Trường Thanh căn bản chính là tên khốn nạn không có não, đừng nói mình không lấy, cho dù là mình cầm mấy thứ này thì hắn cũng không thể ở trước mặt mọi người gào thét thế được. Huống chi chung quanh còn có nhiều đồng sự của Hồng Trường Thanh như vậy, Trương Minh Trung cố nén lửa giận, oán hận gật đầu: Tôi mặc kệ anh! Hắn xoay người muốn bỏ đi, nhưng Hồng Trường Hà giữ tay hắn lại: Còn muốn chạy à? Hôm nay anh nếu giao ra đồ của cô tôi thì đừng hòng đi đâu!
Giọng nói phẫn nộ của Hồng Thi Kiều vang lên: Anh, anh làm gì thế hả?
Hồng Trường Hà nói: Em gái, chuyện này không liên quan tới em!
Hồng Thi Kiều xông lên muốn tách hai người bọn họ ra, lại bị Hồng Trường Hà đẩy sang bên, Hồng Thi Kiều lảo đảo suýt nữa thì ngã, may mà Trương Dương kịp thời đỡ lấy cô ta.
Trương Minh Trung tức giận nói: Anh buông ra, không buông ra là tôi báo cảnh sát đấy?
Hồng Trường Hà cười lạnh nói: Báo cảnh sát ư? Anh cho rằng tôi sợ à? Cô tôi chính là bị anh hại chết, chúng ta xem công an tới thì bắt tôi hay là bắt anh.
Anh nói thối lắm. Trương Minh Trung đã triệt để phẫn nộ rồi, hắn liều lĩnh xông lên đánh nhau với Hồng Trường Hà.
Trương đại quan nhân và Kiều Mộng Viện chỉ là người ngoài cuộc, Trương Dương vốn không muốn nhúng vào, nhưng Kiều Mộng Viện đẩy hắn một cái, ra hắn cho đi can hai người, cũng chỉ hắn mới có năng lực như vậy.
Trương Dương lắc đầu, đang chuẩn bị tới tách hai người ra thì có một vật trong quá trình hai người vật lộn mà rơi xuống mặt đất, Trương đại quan nhân nhìn rất rõ, đó là một chiếc đồng hồ, hiệu Giang Thi Đan, trước đây hắn từng thấy Hồng Trường Thanh đeo rồi.
Hai người vẫn đang đánh nhau nên không thấy, Trương Dương đang chuẩn bị tới nhặt chiếc đồng hồ đó lên thì người đã nhanh hơn hắn một bước, nhặt đồng hồ lên, chính là cục trưởng cục công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường.
Hồng Trường Hà nhìn thấy Triệu Quốc Cường nhặt đồng hồ lên thì hét: Làm gì thế? Đồng hồ đó là của tôi!
Hôm nay Triệu Quốc Cường mặc thường phục, Hồng Trường Hà hiển nhiên không biết vị cục trưởng cục công an mới tới này.
Triệu Quốc Cường nói: Đồng hồ này là của anh à?
Sao?
Triệu Quốc Cường nói: Anh theo tôi, tôi có mấy câu muốn hỏi anh.
Sao cơ? Hồng Trường Hà nghiêng đầu nhìn Triệu Quốc Cường, bộ dạng cơ hồ có thể nuốt sống Triệu Quốc Cường.
Trương Dương đi tới, kẹp cổ hắn: Nói ít con mẹ mày thôi, ra đây!
Hồng Trường Hà bị Trương Dương tóm cổ, lập tức mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn.
Triệu Quốc Cường và Trương Dương cùng nhau dẫn Hồng Trường Hà đi, kéo hắn lên ô tô của mình, đóng cửa xe lại, hai người kẹp hắn ở giữa. Trương Dương vừa buông Hồng Trường Hà ra thì Hồng Trường Hà đã hét lên: Các anh cướp đồ của tôi, còn đánh tôi nữa, tôi muốn tố cáo các anh, tôi muốn báo cảnh sát.
Trương Dương vỗ một phát lên ót hắn: Nhìn cho rõ đi, người trước mắt này chính là cục trưởng cục công an Bắc Cảng, anh không phải muốn báo cảnh sát ư? Tìm anh ta đi!
Hồng Trường Hà giờ mới biết thân phận của Triệu Quốc Cường, trên mặt lập tức hiện ra vài phần sợ hãi, lúng túng nói: Cục... cục trưởng Triệu... Hắn cũng biết cục trưởng cục công an mới tới họ Triệu.
Triệu Quốc Cường giơ chiếc đồng hồ đó lên: Thứ này từ đâu mà có?
Hồng Trường Hà nói: Của tôi.
Trương Dương nói: Thối lắm, đàn ông sao lại đeo đồng hồ đàn bà?
Tôi... tôi mua cho vợ tôi. Sao? Hồng Trường Hà vẫn gân cổ lên nói.
Trương Dương giơ tay muốn tẩn hắn thì Triệu Quốc Cường ngăn lại: Thôi, chờ tôi hỏi xong đã.
Trương Dương nói: Còn hỏi nữa à? Anh nhìn cái bộ dạng của hắn xem, chỉ dựa vào hắn thì cả đời cũng chẳng kiếm nổi tiền mua cái đồng hồ này, cái đồng hồ này khẳng định là trộm được.
Hồng Trường Hà biến sắc: Tôi không trộm, tôi không trộm...
Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì không khỏi sửng sốt. Lập tức bật cười: Sức tưởng tượng của Nữ nhân quả nhiên phong phú!
Trương Dương tới nhà Hồng Trường Thanh, linh đường của Hồng Trường Thanh được đặt ở đây, tuy rằng Hồng Trường Thanh lúc sinh tiền có rất nhiều bằng hữu. Nhưng sau khi chết thì người tới phúng viếng lại không có mấy, lòng người dễ thay đổi tất nhiên là một phương diện, có một có một nguyên nhân quan trọng là Hồng Trường Thanh chết vì bị giết, rất nhiều người kiêng kị về phương diện này.
Trương Dương tới trước linh cữu của Hồng Trường Thanh, nhìn thấy Kiều Mộng Viện ở đó đang an ủi Hồng Thi Kiều, hiện tại Hồng Thi Kiều công tác dưới tay cô ta, hai người làm việc chung cũng không tồi.
Hồng Thi Kiều nhìn thấy Trương Dương tới thì vội vàng ra đón, mắt có chút đỏ lên nói: Bí thư Trương. Ngài sao lại tới đây?
Trương Dương nói: Mọi người từng là đồng sự, tôi nên tới đây bái! Hắn hiến vòng hoa, lại đi tới trước linh cữu, cúi đầu ba cái trước di ảnh của Hồng Trường Thanh. Hồng Trường Thanh lúc sinh tiền nằm mơ cũng không ngờ có một ngày bí thư thị ủy Trương Dương sẽ cúi đầu với cô ta.
Chồng Hồng Trường Thanh Trương Minh Trung cũng tới chào hỏi Trương Dương.
Trương Dương bắt tay hắn: Nén bi thương thuận biến! Hắn và Trương Minh Trung là lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Trương Minh Trung nói: Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm, bí thư Trương bận trăm việc còn giành thời gian tới đây, Trường Thanh nếu ở trên trời có linh thiêng, cô ta nhất định sẽ vô cùng cảm động.
Trương đại quan nhân nói: Chủ nhiệm Hồng lúc sinh tiền trong lúc công tác ở Tân Hải vẫn luôn rất tận tâm, rất được nhiều người yêu quý. Cũng nhận được dự công nhận của chúng tôi. Thằng cha này nói như vậy liền có chút dối trá, có điều Hồng Trường Thanh cũng đã chết rồi, chuyện xấu đã làm trước đây tất nhiên cũng được xóa bỏ, Trương đại quan nhân nói những lời này cũng là để an ủi Trương Minh Trung.
Trương Minh Trung gật đầu.
Lúc này một người trẻ tuổi cao lớn đi tới, chính là Hồng Trường Hà, anh trai của Hồng Thi Kiều. Trương Dương trước đây cũng đã từng gặp hắn, là Hồng Trường Thanh và Hồng Thi Kiều hai người lập bẫy mình, Hồng Trường Hà chạy vào gây sự, biết thằng cha này là hạng vô lại trên xã hội.
Trương Minh Trung nhìn thấy hắn thì không khỏi có chút biến sắc, thấp giọng cáo từ Trương Dương chuẩn bị vào linh bằng, lại nghe Hồng Trường Hà hô to: Trương Minh Trung, anh đứng lại đó cho tôi!
Trương Minh Trung bất đắc dĩ chỉ có thể dừng chân: Trường Hà, anh gào thét cái gì? Không nhìn xem đây là đâu à?
Hồng Trường Hà chỉ vào mũi hắn nói: Sổ tiết kiệm của cô tôi đâu? Bà tôi con sống, anh dựa vào gì mà lấy hết đồ của cô tôi đi? Có phải là muốn độc hưởng hay không?
Trương Minh Trung tức giận nói: Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi đã bao giờ thấy sổ tiết kiệm gì đâu?
Hồng Trường Hà mắng: Anh con mẹ nó đừng giả bộ, lúc sinh tiền cô tôi còn sống có tiền lương cao như vậy, đồ trang sức của cô ấy ít nhất cũng phải giá trị mấy trăm vạn, sao tất cả không thấy đâu? Khẳng định bị anh giấu đi rồi, tôi cảnh cáo anh, anh nếu muốn độc chiếm thì tôi không tha cho anh đâu.
Trương Minh Trung tức giận đến nỗi mặt tái đi, đứa cháu này của Hồng Trường Thanh căn bản chính là tên khốn nạn không có não, đừng nói mình không lấy, cho dù là mình cầm mấy thứ này thì hắn cũng không thể ở trước mặt mọi người gào thét thế được. Huống chi chung quanh còn có nhiều đồng sự của Hồng Trường Thanh như vậy, Trương Minh Trung cố nén lửa giận, oán hận gật đầu: Tôi mặc kệ anh! Hắn xoay người muốn bỏ đi, nhưng Hồng Trường Hà giữ tay hắn lại: Còn muốn chạy à? Hôm nay anh nếu giao ra đồ của cô tôi thì đừng hòng đi đâu!
Giọng nói phẫn nộ của Hồng Thi Kiều vang lên: Anh, anh làm gì thế hả?
Hồng Trường Hà nói: Em gái, chuyện này không liên quan tới em!
Hồng Thi Kiều xông lên muốn tách hai người bọn họ ra, lại bị Hồng Trường Hà đẩy sang bên, Hồng Thi Kiều lảo đảo suýt nữa thì ngã, may mà Trương Dương kịp thời đỡ lấy cô ta.
Trương Minh Trung tức giận nói: Anh buông ra, không buông ra là tôi báo cảnh sát đấy?
Hồng Trường Hà cười lạnh nói: Báo cảnh sát ư? Anh cho rằng tôi sợ à? Cô tôi chính là bị anh hại chết, chúng ta xem công an tới thì bắt tôi hay là bắt anh.
Anh nói thối lắm. Trương Minh Trung đã triệt để phẫn nộ rồi, hắn liều lĩnh xông lên đánh nhau với Hồng Trường Hà.
Trương đại quan nhân và Kiều Mộng Viện chỉ là người ngoài cuộc, Trương Dương vốn không muốn nhúng vào, nhưng Kiều Mộng Viện đẩy hắn một cái, ra hắn cho đi can hai người, cũng chỉ hắn mới có năng lực như vậy.
Trương Dương lắc đầu, đang chuẩn bị tới tách hai người ra thì có một vật trong quá trình hai người vật lộn mà rơi xuống mặt đất, Trương đại quan nhân nhìn rất rõ, đó là một chiếc đồng hồ, hiệu Giang Thi Đan, trước đây hắn từng thấy Hồng Trường Thanh đeo rồi.
Hai người vẫn đang đánh nhau nên không thấy, Trương Dương đang chuẩn bị tới nhặt chiếc đồng hồ đó lên thì người đã nhanh hơn hắn một bước, nhặt đồng hồ lên, chính là cục trưởng cục công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường.
Hồng Trường Hà nhìn thấy Triệu Quốc Cường nhặt đồng hồ lên thì hét: Làm gì thế? Đồng hồ đó là của tôi!
Hôm nay Triệu Quốc Cường mặc thường phục, Hồng Trường Hà hiển nhiên không biết vị cục trưởng cục công an mới tới này.
Triệu Quốc Cường nói: Đồng hồ này là của anh à?
Sao?
Triệu Quốc Cường nói: Anh theo tôi, tôi có mấy câu muốn hỏi anh.
Sao cơ? Hồng Trường Hà nghiêng đầu nhìn Triệu Quốc Cường, bộ dạng cơ hồ có thể nuốt sống Triệu Quốc Cường.
Trương Dương đi tới, kẹp cổ hắn: Nói ít con mẹ mày thôi, ra đây!
Hồng Trường Hà bị Trương Dương tóm cổ, lập tức mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn.
Triệu Quốc Cường và Trương Dương cùng nhau dẫn Hồng Trường Hà đi, kéo hắn lên ô tô của mình, đóng cửa xe lại, hai người kẹp hắn ở giữa. Trương Dương vừa buông Hồng Trường Hà ra thì Hồng Trường Hà đã hét lên: Các anh cướp đồ của tôi, còn đánh tôi nữa, tôi muốn tố cáo các anh, tôi muốn báo cảnh sát.
Trương Dương vỗ một phát lên ót hắn: Nhìn cho rõ đi, người trước mắt này chính là cục trưởng cục công an Bắc Cảng, anh không phải muốn báo cảnh sát ư? Tìm anh ta đi!
Hồng Trường Hà giờ mới biết thân phận của Triệu Quốc Cường, trên mặt lập tức hiện ra vài phần sợ hãi, lúng túng nói: Cục... cục trưởng Triệu... Hắn cũng biết cục trưởng cục công an mới tới họ Triệu.
Triệu Quốc Cường giơ chiếc đồng hồ đó lên: Thứ này từ đâu mà có?
Hồng Trường Hà nói: Của tôi.
Trương Dương nói: Thối lắm, đàn ông sao lại đeo đồng hồ đàn bà?
Tôi... tôi mua cho vợ tôi. Sao? Hồng Trường Hà vẫn gân cổ lên nói.
Trương Dương giơ tay muốn tẩn hắn thì Triệu Quốc Cường ngăn lại: Thôi, chờ tôi hỏi xong đã.
Trương Dương nói: Còn hỏi nữa à? Anh nhìn cái bộ dạng của hắn xem, chỉ dựa vào hắn thì cả đời cũng chẳng kiếm nổi tiền mua cái đồng hồ này, cái đồng hồ này khẳng định là trộm được.
Hồng Trường Hà biến sắc: Tôi không trộm, tôi không trộm...
/2583
|