Y Đạo Quan Đồ

Chương 2088 - Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ (1)

/2583


Trương Dương cười nói: Tiêu tiên sinh quên rồi, thường thường người chết đuối đều là những người biết bơi.

Tiêu Quốc Thành bật cười ha ha, hắn buông chén trà trong tay xuống, tay trái nhẹ nhàng chuyển động phật châu.

Trương Dương nói: Tay trái cầm tràng hạt, tay phải cầm chuyển kinh luân!

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Xem ra anh vẫn nhớ cuộc nói chuyện trước đây của chúng ta.

Trương Dương nói: Cuộc nói chuyện lần trước khiến tôi nhớ rất kỹ, cũng mang tới không ít lợi ích cho tôi.

Tiêu Quốc Thành nói: Người sống trên đời, trăm ngàn lần đừng để người ngoài ảnh hưởng quá nhiều, mỗi người đều có tuệ căn, tuệ căn trên ý nghĩa nào đó thì chính là phật tính, nếu anh bị người khác ảnh hưởng, thì có nghĩa là phật tính của anh bị quấy nhiễu của, tâm tính của anh sẽ bị chi phối.

Trương Dương nói: Lời nói của Tiêu tiên sinh thật sự là bí hiểm, tôi không thể lý giải.

Tiêu Quốc Thành nói: Ngộ và không hiểu không có gì khác nhau cả, lý giải chưa chắc đã là chuyện tốt, nếu một người không hiểu tất cả chuyện trên đời, như vậy trong mắt hắn thế giới đơn thuần như nhất, một người nhìn thấu hồng trần, ngộ rõ lục đạo luân hồi, đại thế giới trong mắt hắn cũng giống như hư vô, vạn sự giai không, cảnh giới của hai người tuy rằng bất đồng, nhưng trăm sông đổ về một biển, có gì khác nhau đâu?

Trương Dương nói: Tâm tình của Tiêu tiên sinh không phải tôi có thể bì được.

Tiêu Quốc Thành nói: Tôi nói thấu triệt, nhưng mình lại không làm được, trên thế giới này hai chữ thiếp hợp chính là hỗn độn, trên đời tuyệt đại đa số người đều thật ra không hiểu, nhân sinh cũng hỗn độn, thường xuyên có người nói hồ đồ cả đời, kỳ thật mọi người đều như vậy cả.

Trương Dương nói: Mỗi người đều muốn sống minh bạch một chút.

Tiêu Quốc Thành nói: Hậu quả của minh bạch thường thường đau khổ nhiều hơn. Nếu anh không minh bạch, như vậy còn có thể vui vẻ mà sống, nếu anh minh bạch mà giả vờ không minh bạch, như vậy anh sẽ chịu rất nhiều đau khổ.

Trương đại quan nhân bởi vì lời nói của Tiêu Quốc Thành mà đăm chiêu suy nghĩ, qua một hồi lâu mới nói: Minh bạch càng ít thì nhân sinh càng khoái nhạc.

Tiêu Quốc Thành cầm ấm trà lên chậm rãi rót trà. Ý vị thâm trường nói: Mỗi người nhìn thế giới đều khác nhau.

Trương Dương uống ngụm trà, hắn cười nói: Mỗi lần sau khi nói chuyện với Tiêu tiên sinh, tôi sẽ sinh ra suy nghĩ chán ghét trần thế trần thế, tôi thực sự lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, có một ngày tôi sẽ bị ngài ảnh hưởng đến xuất gia làm sư, xem ra về sau tôi ít đến vẫn tốt hơn.

Tiêu Quốc Thành cười nói: Tôi không ảnh hưởng đến anh. Tôi nói những cái này, nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không làm được.

Hai người đồng thời bật cười. Sau khi tiếng cười dứt. Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, sức khỏe của ngài gần đây thế nào?

Tiêu Quốc Thành nói: Rất tốt, từ sau khi anh trị liệu giúp tôi, đã rất lâu rồi không phát tác, đúng rồi, tôi còn quên nói với anh một chuyện, biết thời gian trước tôi đi đâu không?

Trương Dương lắc đầu.

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói mỉm cười nói: Đảo Thần miếu.”

Trương đại quan nhân nghe ba chữ này, trong lòng không khỏi chấn động. Đảo Thần miếu không phải là tiểu đảo mà Sở Yên Nhiên trước mắt đang khai phá không? Tiêu Quốc Thành sao lại đi tới đó?

Tiêu Quốc Thành nói: Sở tiểu thư là vợ chưa cưới của anh à?

Trương đại quan nhân cười khổ nói: Tiêu tiên sinh có lẽ nên thêm một cũ tiền ở phía sau, chúng tôi đã chia tay.

Tiêu Quốc Thành ồ một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó có chút tiếc hận: Nữ hài tử ưu tú Như vậy mà để tuột khỏi tay thì thật là đáng tiếc.

Trương Dương nói: Thật ra là tôi bị đá! Thằng cha này bày ra bộ mặt thất tình.

Tiêu Quốc Thành: Nói giữa nam nữ Trẻ tuổi phân phân hợp hợp cũng là bình thường. Nói không chừng qua một đoạn thời gian nữa hai người lại hòa hảo thôi.

Trương Dương nói: Chuyện tình cảm không thể mãi theo ý nguyện, cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Tiêu Quốc Thành nói: Đảo Thần miếu thật sự là thiên đường nhân gian, tôi là được mấy vị bằng hữu mời tới nghỉ ngơi, khi tới nơi rồi tôi mới phát hiện nơi đó thật sự có thể nói là đẹp không sao tả xiết, vì thế tôi có ý muốn đầu tư vào đó. Hắn nói xong lại thở dài: Đáng tiếc tập đoàn tài chính Benin không thiếu tiền, bọn họ không cần đầu tư từ bên ngoài, kết quả là tôi ở trên đảo mua hai căn biệt thự.

Trương đại quan nhân nói: Tôi sao cảm thấy Tiêu tiên sinh đang sát muối lên vết thương của tôi nhỉ?

Tiêu Quốc Thành ồ một tiếng, sau đó bật cười, hắn áy náy nói: Tôi chỉ cố nói cho sướng miệng, lại không để ý tới cảm thụ của anh.

Trương đại quan nhân nói: Cũng may tố chất tâm lý của tôi tốt, bằng không đã sớm ở trước mặt ngài khóc rống lên rồi.

Tiêu Quốc Thành mỉm cười, nói về chính đề: Tôi nghe nói thị lý đã thu hồi quyền quản lý của anh đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu?

Trương Dương gật đầu nói: Quả thực thì nói chính xác là tỉnh lý.

Tiêu Quốc Thành nói: Đắc tội với người đứng đầu Bình Hải, con đường về sau của anh chắc không dễ đi đâu. Lời nói của hắn vô cùng trực tiếp.

Trương Dương thở dài: Tôi phát hiện thực sự làm được công và tư rõ ràng không có mấy ai.

Tiêu Quốc Thành nói: Về sau có tính toán gì không?

Trương Dương nói: Có chút chán nản rồi, đang hoạt động, xem có chỗ nào tốt để đi không.

Có cần tôi giúp hay không?

Trương Dương lắc đầu nói: Không cần phiền tới Tiêu tiên sinh, ngài đã giúp tôi rất nhiều rồi. Lúc trước khi Trương Dương ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu cất bước cũng khó đi thì chính là Tiêu Quốc Thành cho hắn mượn năm trăm triệu để làm tài chính khởi động. Trong điểm này, Trương Dương vẫn khá cảm kích đối với hắn.

Tiêu Quốc Thành nói: Thay đổi hoàn cảnh vẫn có thể xem là một lựa chọn rất tốt.

Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, có chuyện tôi muốn hỏi anh, anh có được nơi hạ lạc của Đao Minh Quân hay không?

Tiêu Quốc Thành hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: Sao đột nhiên muốn hỏi về việc này?

Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh chẳng lẽ quên rồi ư, cổ độc trong cơ thể anh vẫn chưa được trừ sạch, tuy rằng tôi dùng dược lực để tạm thời trấn, nhưng chỉ có thể tạo được tác dụng trì hoãn nó phát tác thôi, không thể trị tận gốc triệt để, tôi hoài nghi là Đao Minh Quân này động tay động chân, chỉ có tìm được cô ta thì mới có thể triệt để thanh trừ được cổ độc trong cơ thể anh.

Tiêu Quốc Thành cười nói: Mạng thôi mà, tới tuổi của tôi, cái gì cũng trả qua rồi, cũng gì cũng nhìn nhạt rồi, tất cả để tùy duyên đi.

Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, là Trình Diễm Đông gọi tới, Tân Hải bên kia xảy ra chuyện, công trường khu bảo lưu thuế nhập khẩu xảy ra sự kiện xô sát có vũ khí, vốn chuyện như vậy cũng không cần phiền tới bí thư thị ủy Trương Dương, nhưng một người trong đó là chú họ Trương Chiến Bị của Trương Dương, trong lúc đánh nhau, hắn bị người ta đâm một đao, đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Trương Dương vừa nghe vậy liền phát hỏa, tức giận nói: Anh làm ăn kiểu gì vậy? Bắt tất cả người có trách nhiệm tương quan lại cho tôi, tôi lập tức tới đây! Buông điện thoại, hắn vội vàng cáo từ Tiêu Quốc Thành.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status