Trương đại quan nhân trước khi ra tay cũng đã nghĩ tới hậu quả, sau khi rời khỏi cảng Phước Long, thằng cha này tắt di động, điều này có nghĩa là không ai tìm được hắn cả.
Ngày hôm sau có vô số cú điện thoại nhưng không tìm thấy Trương Dương, tất nhiên là phải phải tìm Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông bị quấy cho cả đêm không thể yên giấc. Tối hôm đó Trình Diễm Đông đột kích thẩm vấn Liễu Sinh Chính Đạo, sáng sớm, Trương Dương tới bệnh viện thăm Trương Chiến Bị đã tỉnh lại, Trương Chiến Bị thoạt nhìn thì tinh thần cũng không tệ lắm, nhìn thấy Trương Dương đến, giãy dụa muốn ngồi dậy, Trương Dương ấn vai y, nói: Chú tám, chú đừng động đậy.
Trương Chiến Bị lộ ra có chút bất an: Đều tại tôi không tốt, lần này mang tới phiền phức cho cậu rồi.
Trương Dương cười nói: Người trong nhà mà, cháu là cháu chú, chú sao phải nói những lời khách khí như vậy với cháu làm gì?
Trương Chiến Bị nói: Tôi vốn là cũng muốn nén giận, nhưng đám người Nhật Bản đó lại chọc tôi tức, vu cho chúng tôi là kẻ trộm, lấy đồ của họ, tôi cảm thấy, chúng tôi chịu ủy khuất thì cũng không sao, nhưng không thể để quốc gia cũng phải chịu ủy khuất được, nói cả người Trung Quốc chúng ta thì không được. Chỉ là... đã mang tới phiền phức cho cậu.
Trương Dương cười nói: Có gì mà phiền phức? Cháu tối hôm qua đã tới chỗ họ, đánh cả đám Nhật Bản một trận rồi.
Trương Chiến Bị hai mắt sáng rực, nói: Thật ư?
Trương Dương gật đầu: Cháu việc gì phải lừa chú?
Trương Chiến Bị nói: Vậy thì tốt quá, có điều.. thế liệu có mang tới phiền toái cho cậu không, cậu là người làm quan, không giống như bọn chân đất mắt toét như chúng tôi.
Trương Dương mỉm cười nói: Yên tâm đi, cháu tự có biện pháp.
Trương Chiến Bị nói: Dương nhi, tôi nhờ cậu một chuyện.
Trương Dương gật đầu nói: Chú cứ nói.
Chuyện lần này có không ít công nhân tham gia. Tôi cũng biết đánh nhau với bọn người Nhật Bản khẳng định sẽ có hậu quả, nếu có phiền toái gì thì để một mình tôi gánh chịu.
Trương Dương nói: Có gì mà phiền toái? Cháu ở Tân Hải, nơi này do cháu định đoạt, ai dám tìm chúng ta gây phiền toái?
Trương Chiến Bị trong lòng kích động, nhưng y cũng là người thông minh. Biết Trương Dương tuy rằng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là việc nhỏ. Trương Chiến Bị nói: Tôi chỉ sợ lại mang tới phiền toái cho cậu thôi, vạn nhất ảnh hưởng đến cậu. Ông nội cậu khẳng định sẽ đánh gẫy chân tôi.
Trương Dương nói: Chú tám à, chú cứ an tâm dưỡng thương đi, những chuyện khác không có bất kỳ liên quan gì tới chú cả. Cháu cam đoan với chú, chuyện này sẽ không mang đến bất kỳ phiền toái nào cho chú và công nhân của chú cả, đúng rồi, chú có thể xác định chuyện bên Nhật Bản mất đồ không liên quan gì tới chúng ta không ?
Trương Chiến Bị ra sức gật đầu nói: Xác định, lúc ấy trong lều mọi người đều có mặt, vừa mới nằm ngủ, lúc trước tôi đã kiểm tra nhân số rồi.
Trương Dương nói: Cháu đã tìm được tên đâm chú bị thương rồi.
Trương Chiến Bị nói: Nếu là hiểu lầm thì bỏ đi, lúc ấy loạn như vậy, người trẻ tuổi đó cũng không phải là thực sự muốn đâm tôi.
Người trẻ tuổi ư? Trương đại quan nhân không khỏi ngẩn ra. Liễu Sinh Chính Đạo đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể là người trẻ tuổi.
Trương Chiến Bị nói: Bộ dạng khoảng hơn hai mươi tuổi, ở trên mi phái có một cái bớt xanh.
Trương Dương càng nghe càng thấy không đúng, nếu Trương Chiến Bị nói không sai thì như vậy Liễu Sinh Chính Đạo hiển nhiên thay người ta chịu tội.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Một giọng nữ ôn nhu nói: Trương tiên sinh có trong đó không?
Là Nguyên Hòa Hạnh Tử đến, trong tay cô ta xách một giỏ hoa quả, nhìn thấy Trương Dương trong hòng. Bên trong mắt đẹp của Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi lộ ra vài phần oán trách. Có điều trước mặt Trương Chiến Bị, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không biểu lộ ra, cô ta tới trước mặt Trương Chiến Bị rồi vái một cái thật sâu: Trương tiên sinh, tôi đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa xin lỗi ngài, xin lỗi bởi vì nguyên nhân của phía chúng tôi đã làm cho Trương tiên sinh bị thương, thật sự là rất áy náy.
Trương Chiến Bị cũng là người thành thật, vốn hắn đối với người Nhật Bản cũng không có bao nhiêu thiện cảm, nhưng nhìn thấy thái độ xin lỗi của người ta thành khẩn như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: Không có gì... không có gì...
Nguyên Hòa Hạnh Tử đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường, nói với Trương Chiến Bị: Trương tiên sinh, ngài yên tâm, tập đoàn của chúng tôi sẽ gánh vác tất cả phí dụng trị liệu của ngài, cũng sẽ bồi thường tương ứng cho ngài.
Trương Chiến Bị nói: Được rồi, được rồi!
Nguyên Hòa Hạnh Tử còn nói thêm vài câu với hắn rồi sau đó cáo từ.
Trương Dương cũng đứng dậy rời khỏi.
Hai người ở trong thang máy gặp nhau, Trương đại quan nhân cười cười với Nguyên Hòa Hạnh Tử, trên mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử thì lại rất lạnh lùng, đối đãi với Trương Dương giống như người qua đường. Cũng khó trách cô ta tức giận, tối hôm qua cô ta gọi vô số cú điện thoại của Trương Dương, thằng cha này lại thủy chung tắt máy, Nguyên Hòa Hạnh Tử cho rằng loại tình huống này cũng không phải là ngẫu nhiên, thằng cha này là rắp tâm cố ý.
Trương đại quan nhân sớm đã có chuẩn bị tâm lý về thái độ lạnh như băng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô đã coi tôi là người qua đường, tôi cũng chẳng việc gì tự tìm mất mặt, cửa thang máy vừa mở ra thì Trương đại quan nhân liền đi ra ngoài, bỏ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại sau lưng, hắn khi đi tới bãi đỗ xe lấy xe thì nghe thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử ở phía sau nói: Anh đứng lại đó cho tôi!
Khóe môi Trương đại quan nhân lộ ra ý cười, không để ý đến cô ta mà tiếp tục đi về phía trước.
Trương Dương, anh có nghe hay không! Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên tức giận rồi.
Trương đại quan nhân nghe thấy cô ta chỉ tên gọi họ mình thì mới dừng lại, nặn ra vẻ mặt kinh ngạc: Cô đang gọi tôi à?
Vừa hay ở bên cạnh có một con chó chạy qua, Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận nói: Tôi không gọi anh thì chẳng lẽ gọi nó?
Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười: Tôi nói này Nguyên Hòa, cô ở trong lòng tôi khí chất và tu dưỡng trước giờ đều rất khá, sao lại mở miệng ra là đả thương người thế?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Xuất khẩu đả thương người còn tốt hơn là ám tiễn đả thương người!
Trương đại quan nhân nói: Nói tôi ám tiễn đả thương người ư?
Anh làm thì trong lòng mình hiểu rõ.
Ôi, tôi phát hiện người Nhật Bản các cô sao luôn vô lý chiếm ba phần thế nhỉ? Rõ ràng là các cô gây chuyện, sao lại cứ như mình phải chịu ủy khuất ý?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh tối hôm qua vì sao phải tắt máy?
Cô có thể tắt máy, vì sao tôi không thể.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi là vì di động không bắt được sóng.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi cũng thế, khéo nhỉ, xem ra hai ta thật đúng là hữu duyên.
Nhìn bộ dạng cợt nhả của thằng cha này, Nguyên Hòa Hạnh Tử thật sự có chút bất lực, cô ta gật đầu nói: Trương Dương à Trương Dương, anh là quyết tâm muốn làm hỏng hợp tác giữa chúng ta phải không?
Trương Dương nói: Công là công và tư là tư, trước giờ tôi đều là công và tư rõ ràng, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ giữa chúng ta.
Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận nói: Tôi với anh không có bất kỳ liên quan gì cả!
Ngày hôm sau có vô số cú điện thoại nhưng không tìm thấy Trương Dương, tất nhiên là phải phải tìm Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông bị quấy cho cả đêm không thể yên giấc. Tối hôm đó Trình Diễm Đông đột kích thẩm vấn Liễu Sinh Chính Đạo, sáng sớm, Trương Dương tới bệnh viện thăm Trương Chiến Bị đã tỉnh lại, Trương Chiến Bị thoạt nhìn thì tinh thần cũng không tệ lắm, nhìn thấy Trương Dương đến, giãy dụa muốn ngồi dậy, Trương Dương ấn vai y, nói: Chú tám, chú đừng động đậy.
Trương Chiến Bị lộ ra có chút bất an: Đều tại tôi không tốt, lần này mang tới phiền phức cho cậu rồi.
Trương Dương cười nói: Người trong nhà mà, cháu là cháu chú, chú sao phải nói những lời khách khí như vậy với cháu làm gì?
Trương Chiến Bị nói: Tôi vốn là cũng muốn nén giận, nhưng đám người Nhật Bản đó lại chọc tôi tức, vu cho chúng tôi là kẻ trộm, lấy đồ của họ, tôi cảm thấy, chúng tôi chịu ủy khuất thì cũng không sao, nhưng không thể để quốc gia cũng phải chịu ủy khuất được, nói cả người Trung Quốc chúng ta thì không được. Chỉ là... đã mang tới phiền phức cho cậu.
Trương Dương cười nói: Có gì mà phiền phức? Cháu tối hôm qua đã tới chỗ họ, đánh cả đám Nhật Bản một trận rồi.
Trương Chiến Bị hai mắt sáng rực, nói: Thật ư?
Trương Dương gật đầu: Cháu việc gì phải lừa chú?
Trương Chiến Bị nói: Vậy thì tốt quá, có điều.. thế liệu có mang tới phiền toái cho cậu không, cậu là người làm quan, không giống như bọn chân đất mắt toét như chúng tôi.
Trương Dương mỉm cười nói: Yên tâm đi, cháu tự có biện pháp.
Trương Chiến Bị nói: Dương nhi, tôi nhờ cậu một chuyện.
Trương Dương gật đầu nói: Chú cứ nói.
Chuyện lần này có không ít công nhân tham gia. Tôi cũng biết đánh nhau với bọn người Nhật Bản khẳng định sẽ có hậu quả, nếu có phiền toái gì thì để một mình tôi gánh chịu.
Trương Dương nói: Có gì mà phiền toái? Cháu ở Tân Hải, nơi này do cháu định đoạt, ai dám tìm chúng ta gây phiền toái?
Trương Chiến Bị trong lòng kích động, nhưng y cũng là người thông minh. Biết Trương Dương tuy rằng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là việc nhỏ. Trương Chiến Bị nói: Tôi chỉ sợ lại mang tới phiền toái cho cậu thôi, vạn nhất ảnh hưởng đến cậu. Ông nội cậu khẳng định sẽ đánh gẫy chân tôi.
Trương Dương nói: Chú tám à, chú cứ an tâm dưỡng thương đi, những chuyện khác không có bất kỳ liên quan gì tới chú cả. Cháu cam đoan với chú, chuyện này sẽ không mang đến bất kỳ phiền toái nào cho chú và công nhân của chú cả, đúng rồi, chú có thể xác định chuyện bên Nhật Bản mất đồ không liên quan gì tới chúng ta không ?
Trương Chiến Bị ra sức gật đầu nói: Xác định, lúc ấy trong lều mọi người đều có mặt, vừa mới nằm ngủ, lúc trước tôi đã kiểm tra nhân số rồi.
Trương Dương nói: Cháu đã tìm được tên đâm chú bị thương rồi.
Trương Chiến Bị nói: Nếu là hiểu lầm thì bỏ đi, lúc ấy loạn như vậy, người trẻ tuổi đó cũng không phải là thực sự muốn đâm tôi.
Người trẻ tuổi ư? Trương đại quan nhân không khỏi ngẩn ra. Liễu Sinh Chính Đạo đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể là người trẻ tuổi.
Trương Chiến Bị nói: Bộ dạng khoảng hơn hai mươi tuổi, ở trên mi phái có một cái bớt xanh.
Trương Dương càng nghe càng thấy không đúng, nếu Trương Chiến Bị nói không sai thì như vậy Liễu Sinh Chính Đạo hiển nhiên thay người ta chịu tội.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Một giọng nữ ôn nhu nói: Trương tiên sinh có trong đó không?
Là Nguyên Hòa Hạnh Tử đến, trong tay cô ta xách một giỏ hoa quả, nhìn thấy Trương Dương trong hòng. Bên trong mắt đẹp của Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi lộ ra vài phần oán trách. Có điều trước mặt Trương Chiến Bị, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không biểu lộ ra, cô ta tới trước mặt Trương Chiến Bị rồi vái một cái thật sâu: Trương tiên sinh, tôi đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa xin lỗi ngài, xin lỗi bởi vì nguyên nhân của phía chúng tôi đã làm cho Trương tiên sinh bị thương, thật sự là rất áy náy.
Trương Chiến Bị cũng là người thành thật, vốn hắn đối với người Nhật Bản cũng không có bao nhiêu thiện cảm, nhưng nhìn thấy thái độ xin lỗi của người ta thành khẩn như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: Không có gì... không có gì...
Nguyên Hòa Hạnh Tử đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường, nói với Trương Chiến Bị: Trương tiên sinh, ngài yên tâm, tập đoàn của chúng tôi sẽ gánh vác tất cả phí dụng trị liệu của ngài, cũng sẽ bồi thường tương ứng cho ngài.
Trương Chiến Bị nói: Được rồi, được rồi!
Nguyên Hòa Hạnh Tử còn nói thêm vài câu với hắn rồi sau đó cáo từ.
Trương Dương cũng đứng dậy rời khỏi.
Hai người ở trong thang máy gặp nhau, Trương đại quan nhân cười cười với Nguyên Hòa Hạnh Tử, trên mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử thì lại rất lạnh lùng, đối đãi với Trương Dương giống như người qua đường. Cũng khó trách cô ta tức giận, tối hôm qua cô ta gọi vô số cú điện thoại của Trương Dương, thằng cha này lại thủy chung tắt máy, Nguyên Hòa Hạnh Tử cho rằng loại tình huống này cũng không phải là ngẫu nhiên, thằng cha này là rắp tâm cố ý.
Trương đại quan nhân sớm đã có chuẩn bị tâm lý về thái độ lạnh như băng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô đã coi tôi là người qua đường, tôi cũng chẳng việc gì tự tìm mất mặt, cửa thang máy vừa mở ra thì Trương đại quan nhân liền đi ra ngoài, bỏ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại sau lưng, hắn khi đi tới bãi đỗ xe lấy xe thì nghe thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử ở phía sau nói: Anh đứng lại đó cho tôi!
Khóe môi Trương đại quan nhân lộ ra ý cười, không để ý đến cô ta mà tiếp tục đi về phía trước.
Trương Dương, anh có nghe hay không! Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên tức giận rồi.
Trương đại quan nhân nghe thấy cô ta chỉ tên gọi họ mình thì mới dừng lại, nặn ra vẻ mặt kinh ngạc: Cô đang gọi tôi à?
Vừa hay ở bên cạnh có một con chó chạy qua, Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận nói: Tôi không gọi anh thì chẳng lẽ gọi nó?
Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười: Tôi nói này Nguyên Hòa, cô ở trong lòng tôi khí chất và tu dưỡng trước giờ đều rất khá, sao lại mở miệng ra là đả thương người thế?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Xuất khẩu đả thương người còn tốt hơn là ám tiễn đả thương người!
Trương đại quan nhân nói: Nói tôi ám tiễn đả thương người ư?
Anh làm thì trong lòng mình hiểu rõ.
Ôi, tôi phát hiện người Nhật Bản các cô sao luôn vô lý chiếm ba phần thế nhỉ? Rõ ràng là các cô gây chuyện, sao lại cứ như mình phải chịu ủy khuất ý?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh tối hôm qua vì sao phải tắt máy?
Cô có thể tắt máy, vì sao tôi không thể.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi là vì di động không bắt được sóng.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi cũng thế, khéo nhỉ, xem ra hai ta thật đúng là hữu duyên.
Nhìn bộ dạng cợt nhả của thằng cha này, Nguyên Hòa Hạnh Tử thật sự có chút bất lực, cô ta gật đầu nói: Trương Dương à Trương Dương, anh là quyết tâm muốn làm hỏng hợp tác giữa chúng ta phải không?
Trương Dương nói: Công là công và tư là tư, trước giờ tôi đều là công và tư rõ ràng, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ giữa chúng ta.
Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận nói: Tôi với anh không có bất kỳ liên quan gì cả!
/2583
|