Nguyên Hòa Hạnh Tử hỏi ngược lại: Anh không phải không phụ trách công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa rồi sao?
Trương Dương nói: Phu nhân cho rằng lợi dụng cái gọi là thủ đoạn ngoại giao thì có thể khiến tôi nhượng bộ ư? Đạo lý ở trong tay tôi, con người của tôi trước giờ đều là là được lý mà không buông tha người ta.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nhìn ra mà, anh chẳng những được lý mà không buông tha người ta, anh còn vô lý chiếm ba phần nữa cơ. Nam tử Nhật Bản đứng bên cạnh cô ta, nói: Phu nhân, hắn có phải đang quấy rối cô hay không, tôi có thể khống cáo hắn! Nghe hắn nói thì lại là tiếng Trung Quốc rất chuẩn.
Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn thằng cha này rồi nói: Cắn hạt dưa chui ra sâu thối, anh là từ đó chui ra hả?
Nam tử đó căm tức nhìn Trương Dương: Anh nói năng cẩn thận một chút, tôi là luật sư đại diện của tập đoàn Nguyên Hòa Tôn Hiểu Minh, quản lý vụ kiện tranh chấp lần này, anh còn nói năng lỗ mãng nữa là cẩn thận không tôi khởi tố anh đó.
Trương Dương nói: Anh là người Nhật Bản à?
Tôn Hiểu Minh cũng không phải là người Nhật Bản, hắn có quốc tịch Nhật Bản thì không sai, nhưng hắn là người Hoa hàng thật giá thật, Tôn Hiểu Minh nói: Pháp luật không có biên giới, đi đến đâu cũng phải tuân theo pháp luật.
Trương đại quan nhân chậc chậc lấy làm lạ nói: Người Trung Quốc, người Trung Quốc giúp người Nhật Bản thưa kiện, mới mẻ nhỉ?
Tôn Hiểu Minh nói: Sao? Trong lòng có phải đang mắng tôi là Hán gian hay không? Hẹp hòi, tôi là giúp lý không giúp người, anh chờ nhận thư của luật sư đi!
Tôi sợ anh à! Trương đại quan nhân chớp mắt, hung tướng lộ rõ.
Tôn Hiểu Minh nhìn thấy bộ dạng của hắn thì cũng không khỏi có chút chột dạ, Trương đại quan nhân hiện tại là ác danh vang xa, biểu hiện vừa rồi của Tôn Hiểu Minh cũng là để giành được sự tín nhiệm của cố chủ, nhưng hắn cũng ý thức được. Đối phương là hạng người không giảng đạo lý, chọc giận hắn nói không chừng hắn sẽ tẩn mình một trận luôn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôn tiên sinh, anh qua bên kia chờ tôi đi đã, tôi và bí thư Trương có một số lời muốn nói riêng với nhau.
Tôn Hiểu Minh gật đầu, nhân cơ hội tránh ra.
Đợi cho Tôn Hiểu Minh đi rồi, Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: Bí thư Trương. Anh cứ muốn làm to chuyện tới tình trạng không thể vãn hồi thì mới cam tâm à?
Trương Dương nói: Cô lầm rồi, không phải tôi muốn gây sự, là các cô gây chuyện trước. Hiện tại một công nhân của chúng tôi còn đang nằm trong bệnh viện, là người của các cô đâm bị thương hắn, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Thứ cho tôi nói thẳng. Chuyện này ầm ĩ lên thì cũng chẳng có lợi gì cho các anh cả, tôi có thể gánh vác tất cả tiền thuốc men và tổn thất tương ứng của công nhân đó. Chuyện này giải hòa ở đây được không? Nguyên Hòa Hạnh Tử rõ ràng không muốn làm lớn chuyện.
Trương Dương nói: Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi rồi, tôi là muốn tìm ra hung thủ, là muốn một câu trả lời rõ ràng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nếu không phải chúng tôi bị mất đồ thì việc gì phải chạy tới ký túc xá của công nhân điều tra, xét đến cùng thì cũng là các anh không giữ được trị an của nơi làm việc, là do các anh.
Trương Dương nói: Thế cũng không thể thành lý do để các cô đả thương người ta được, nếu các cô thực sự muốn giải quyết chuyện này thì giao ra hung thủ cho tôi, về phần đồ mà các cô bị mất, tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm lại.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Vậy thì không việc gì phải bàn nữa cả?
Trương Dương nói: Vấn đề Nguyên tắc, thứ cho tôi không thể nhượng bộ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Được rồi, vậy tôi cũng không cần phải nói chuyện với anh nữa.
Phía Nhật bởi vì thái độ cường ngạnh của mà rất căm tức, chuyện này đã được phản ánh tới sứ quán phía Nhật, đại sứ phía Nhật đưa ra kháng nghị tới bộ ngoại giao Trung Quốc. Vì thế Trương đại quan nhân lại bị bộ ngoại giao điểm danh, người phụ trách giải quyết chuyện này vẫn là Bạch Chí Quân, mấy ngày trước mới cùng phía Nam Triều Tiên tới Tân Hải tìm Trương Dương đòi người, mấy ngày sau lại được cấp trên xuống dưới tới tìm hiểu tình huống xung đột của Trương Dương và phía Nhật.
Cho nên Bạch Chí Quân nhìn thấy Trương Dương, câu đầu tiên là oán thán: Trương Dương à Trương Dương, tôi thật sự là phục anh lắm rồi đó, một cán bộ địa phương như anh sao động chút là gây ra tranh chấp quốc tế thế hả? Anh có phải cảm thấy tôi nhàn rỗi quá, cho nên muốn kéo tôi tới đây chơi hay không?
Trương đại quan nhân cười ồ lên: Lần trước anh tới đây, tôi cũng chưa có cơ hội mời anh ăn cơm, lần này nhất định phải uống một bữa nhé.
Bạch Chí Quân nói: Anh đừng có giả bộ như không có chuyện gì, lần này cũng không phải là việc nhỏ đâu, sứ quán Nhật Bản đã báo với bộ ngoại giao, nói anh ngược đãi nhân viên phía Nhật, cũng tiến hành nghiêm hình bức cung bọn họ, tôi tới đây là muốn tìm hiểu tình huống cụ thể.
Trương Dương nói: Người Nhật Bản nói gì các anh cũng tin à? Đầu óc anh thế nào vậy?
Bạch Chí Quân nói: Đầu óc tôi chả sao cả, tôi là tới để làm rõ chân tướng, anh nói anh xem, hết chọc Nam Triều Tiên rồi lại chọc tới Nhật Bản, anh có thể nằm yên chút cho tôi không.
Trương Dương nói: Ai chọc họ đâu? Là họ chọc tôi mà!
Bạch Chí Quân nói: Ai chọc ai thì tôi không rõ, nhưng đừng ở chỗ này to mồm, lần trước chuyện của Nam Triều Tiên không phải có đại sứ Thư đỡ cho anh, thì chỉ sợ người ta đã sớm phái đặc công tới đây đuổi giết anh rồi.
Bọn họ dám à! Trương đại quan nhân nói xong lại bật cười: À, gần đây Kim Thừa Hoán có còn gây phiền toái nữa không?
Bạch Chí Quân nói: Kim Mẫn Nhi đã hiện thân ở Đông Kinh, cho nên hắn nói anh lừa con gái hắn đi là vô căn cứ. Tôi không biết hắn có phải hận thù gì anh hay không, có điều gần đây không gây phiền phức gì nữa rồi.
Trương Dương gật đầu.
Bạch Chí Quân nói: Chuyện phía Nhật Bản rốt cuộc là thế nào?
Trương Dương nói: Đi thôi, đi uống rượu, vừa uống vừa nói.
Bạch Chí Quân nói: Tôi tới là để làm việc chứ không phải là để uống rượu.
Trương Dương cực kỳ nhiệt tình ôm vai hắn nói: Thời đại này, không uống chút rượu thì còn nói được việc công cái rắm.
Bạch Chí Quân bị hắn lôi ra ngoài, tới cửa thì gặp Trình Diễm Đông, Trương Dương cười nói: Diễm Đông, anh tới đúng lúc lắm, nào, chúng ta đi uống rượu.
Người tới người tới làng chài hải đảo, Trình Diễm Đông nói với hắn mục đích tới đây của mình: Bí thư Trương, căn cứ vào tư liệu mà Trương Chiến Bị cung cấp thì chúng tôi đã bước đầu xách định được hung thủ đã đâm bị thương hắn. Hắn dưa một tấm ảnh cho Trương Dương.
Trương Dương cầm lên xem, người trên ảnh hắn quen, không ngờ là Võ Trực Anh Nam, trước đây Trương Dương từng vì Tang Bối Bối mà ở Thiên Nhai đánh Võ Trực Anh Nam, cho nên cũng biết chút ít về thằng cha này, biết cha hắn là phó đại sứ Võ Trực Chính Dã Nhật Bản đương nhiệm, trước đây Trương Dương cũng không lưu ý, hiện tại nhìn kỹ thì trên mi phải của Võ Trực Anh Nam quả nhiên có một khối bớt màu xanh.
Trương Dương nói: Phu nhân cho rằng lợi dụng cái gọi là thủ đoạn ngoại giao thì có thể khiến tôi nhượng bộ ư? Đạo lý ở trong tay tôi, con người của tôi trước giờ đều là là được lý mà không buông tha người ta.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nhìn ra mà, anh chẳng những được lý mà không buông tha người ta, anh còn vô lý chiếm ba phần nữa cơ. Nam tử Nhật Bản đứng bên cạnh cô ta, nói: Phu nhân, hắn có phải đang quấy rối cô hay không, tôi có thể khống cáo hắn! Nghe hắn nói thì lại là tiếng Trung Quốc rất chuẩn.
Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn thằng cha này rồi nói: Cắn hạt dưa chui ra sâu thối, anh là từ đó chui ra hả?
Nam tử đó căm tức nhìn Trương Dương: Anh nói năng cẩn thận một chút, tôi là luật sư đại diện của tập đoàn Nguyên Hòa Tôn Hiểu Minh, quản lý vụ kiện tranh chấp lần này, anh còn nói năng lỗ mãng nữa là cẩn thận không tôi khởi tố anh đó.
Trương Dương nói: Anh là người Nhật Bản à?
Tôn Hiểu Minh cũng không phải là người Nhật Bản, hắn có quốc tịch Nhật Bản thì không sai, nhưng hắn là người Hoa hàng thật giá thật, Tôn Hiểu Minh nói: Pháp luật không có biên giới, đi đến đâu cũng phải tuân theo pháp luật.
Trương đại quan nhân chậc chậc lấy làm lạ nói: Người Trung Quốc, người Trung Quốc giúp người Nhật Bản thưa kiện, mới mẻ nhỉ?
Tôn Hiểu Minh nói: Sao? Trong lòng có phải đang mắng tôi là Hán gian hay không? Hẹp hòi, tôi là giúp lý không giúp người, anh chờ nhận thư của luật sư đi!
Tôi sợ anh à! Trương đại quan nhân chớp mắt, hung tướng lộ rõ.
Tôn Hiểu Minh nhìn thấy bộ dạng của hắn thì cũng không khỏi có chút chột dạ, Trương đại quan nhân hiện tại là ác danh vang xa, biểu hiện vừa rồi của Tôn Hiểu Minh cũng là để giành được sự tín nhiệm của cố chủ, nhưng hắn cũng ý thức được. Đối phương là hạng người không giảng đạo lý, chọc giận hắn nói không chừng hắn sẽ tẩn mình một trận luôn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôn tiên sinh, anh qua bên kia chờ tôi đi đã, tôi và bí thư Trương có một số lời muốn nói riêng với nhau.
Tôn Hiểu Minh gật đầu, nhân cơ hội tránh ra.
Đợi cho Tôn Hiểu Minh đi rồi, Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: Bí thư Trương. Anh cứ muốn làm to chuyện tới tình trạng không thể vãn hồi thì mới cam tâm à?
Trương Dương nói: Cô lầm rồi, không phải tôi muốn gây sự, là các cô gây chuyện trước. Hiện tại một công nhân của chúng tôi còn đang nằm trong bệnh viện, là người của các cô đâm bị thương hắn, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Thứ cho tôi nói thẳng. Chuyện này ầm ĩ lên thì cũng chẳng có lợi gì cho các anh cả, tôi có thể gánh vác tất cả tiền thuốc men và tổn thất tương ứng của công nhân đó. Chuyện này giải hòa ở đây được không? Nguyên Hòa Hạnh Tử rõ ràng không muốn làm lớn chuyện.
Trương Dương nói: Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi rồi, tôi là muốn tìm ra hung thủ, là muốn một câu trả lời rõ ràng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nếu không phải chúng tôi bị mất đồ thì việc gì phải chạy tới ký túc xá của công nhân điều tra, xét đến cùng thì cũng là các anh không giữ được trị an của nơi làm việc, là do các anh.
Trương Dương nói: Thế cũng không thể thành lý do để các cô đả thương người ta được, nếu các cô thực sự muốn giải quyết chuyện này thì giao ra hung thủ cho tôi, về phần đồ mà các cô bị mất, tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm lại.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Vậy thì không việc gì phải bàn nữa cả?
Trương Dương nói: Vấn đề Nguyên tắc, thứ cho tôi không thể nhượng bộ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Được rồi, vậy tôi cũng không cần phải nói chuyện với anh nữa.
Phía Nhật bởi vì thái độ cường ngạnh của mà rất căm tức, chuyện này đã được phản ánh tới sứ quán phía Nhật, đại sứ phía Nhật đưa ra kháng nghị tới bộ ngoại giao Trung Quốc. Vì thế Trương đại quan nhân lại bị bộ ngoại giao điểm danh, người phụ trách giải quyết chuyện này vẫn là Bạch Chí Quân, mấy ngày trước mới cùng phía Nam Triều Tiên tới Tân Hải tìm Trương Dương đòi người, mấy ngày sau lại được cấp trên xuống dưới tới tìm hiểu tình huống xung đột của Trương Dương và phía Nhật.
Cho nên Bạch Chí Quân nhìn thấy Trương Dương, câu đầu tiên là oán thán: Trương Dương à Trương Dương, tôi thật sự là phục anh lắm rồi đó, một cán bộ địa phương như anh sao động chút là gây ra tranh chấp quốc tế thế hả? Anh có phải cảm thấy tôi nhàn rỗi quá, cho nên muốn kéo tôi tới đây chơi hay không?
Trương đại quan nhân cười ồ lên: Lần trước anh tới đây, tôi cũng chưa có cơ hội mời anh ăn cơm, lần này nhất định phải uống một bữa nhé.
Bạch Chí Quân nói: Anh đừng có giả bộ như không có chuyện gì, lần này cũng không phải là việc nhỏ đâu, sứ quán Nhật Bản đã báo với bộ ngoại giao, nói anh ngược đãi nhân viên phía Nhật, cũng tiến hành nghiêm hình bức cung bọn họ, tôi tới đây là muốn tìm hiểu tình huống cụ thể.
Trương Dương nói: Người Nhật Bản nói gì các anh cũng tin à? Đầu óc anh thế nào vậy?
Bạch Chí Quân nói: Đầu óc tôi chả sao cả, tôi là tới để làm rõ chân tướng, anh nói anh xem, hết chọc Nam Triều Tiên rồi lại chọc tới Nhật Bản, anh có thể nằm yên chút cho tôi không.
Trương Dương nói: Ai chọc họ đâu? Là họ chọc tôi mà!
Bạch Chí Quân nói: Ai chọc ai thì tôi không rõ, nhưng đừng ở chỗ này to mồm, lần trước chuyện của Nam Triều Tiên không phải có đại sứ Thư đỡ cho anh, thì chỉ sợ người ta đã sớm phái đặc công tới đây đuổi giết anh rồi.
Bọn họ dám à! Trương đại quan nhân nói xong lại bật cười: À, gần đây Kim Thừa Hoán có còn gây phiền toái nữa không?
Bạch Chí Quân nói: Kim Mẫn Nhi đã hiện thân ở Đông Kinh, cho nên hắn nói anh lừa con gái hắn đi là vô căn cứ. Tôi không biết hắn có phải hận thù gì anh hay không, có điều gần đây không gây phiền phức gì nữa rồi.
Trương Dương gật đầu.
Bạch Chí Quân nói: Chuyện phía Nhật Bản rốt cuộc là thế nào?
Trương Dương nói: Đi thôi, đi uống rượu, vừa uống vừa nói.
Bạch Chí Quân nói: Tôi tới là để làm việc chứ không phải là để uống rượu.
Trương Dương cực kỳ nhiệt tình ôm vai hắn nói: Thời đại này, không uống chút rượu thì còn nói được việc công cái rắm.
Bạch Chí Quân bị hắn lôi ra ngoài, tới cửa thì gặp Trình Diễm Đông, Trương Dương cười nói: Diễm Đông, anh tới đúng lúc lắm, nào, chúng ta đi uống rượu.
Người tới người tới làng chài hải đảo, Trình Diễm Đông nói với hắn mục đích tới đây của mình: Bí thư Trương, căn cứ vào tư liệu mà Trương Chiến Bị cung cấp thì chúng tôi đã bước đầu xách định được hung thủ đã đâm bị thương hắn. Hắn dưa một tấm ảnh cho Trương Dương.
Trương Dương cầm lên xem, người trên ảnh hắn quen, không ngờ là Võ Trực Anh Nam, trước đây Trương Dương từng vì Tang Bối Bối mà ở Thiên Nhai đánh Võ Trực Anh Nam, cho nên cũng biết chút ít về thằng cha này, biết cha hắn là phó đại sứ Võ Trực Chính Dã Nhật Bản đương nhiệm, trước đây Trương Dương cũng không lưu ý, hiện tại nhìn kỹ thì trên mi phải của Võ Trực Anh Nam quả nhiên có một khối bớt màu xanh.
/2583
|