Cơn giận của Võ Trực Chính Dã vẫn chưa tiêu hết: Tao sở dĩ dẫn mày tới Trung Quốc chính là lo lắng mày ở trong nước phóng túng. Không ngờ dẫn mày đến đây mà mày vẫn thế, vẫn đàng điếm qua ngày, hiện tại thì hay rồi, không ngờ còn đâm người ta. Thằng khốn nạn, nếu không phải vì việc của mày, chú Trung Đảo của mày có phải ăn nói khép nép đi cầu người khác không?
Võ Trực Anh Nam không nói được một lời, chỉ đầu, hắn từ nhỏ đã sợ cha, ở trước mặt cha luôn câm như hến.
Võ Trực Chính Dã thật ra cực kỳ yêu thương đưa con trai này, lần này vội vàng từ kinh thành tới đây, nguyên nhân thực sự không phải là giúp con trai xử lý rắc rối, mà là xem con trai bị thương thế nào, hắn ở sâu trong lòng không cho rằng chuyện con trai gặp phải phiền toái lớn, chỉ là sau khi con trai đột phát quái bệnh thì hắn mới trở nên khẩn trương.
Võ Trực Chính Dã xua tay về phía con trai: Cút, đừng ở chỗ này làm tao tức thêm.
Võ Trực Anh Nam nghe thấy câu này thì như trút được gánh nặng, sau khi tạm biệt thì vội vàng trở về phòng.
Võ Trực Chính Dã thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: Thằng khốn nạn này mang tới phiền toái cho Trung Đảo quân rồi.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Chính Dã huynh, và tôi quen biết nhiều năm rồi, là tương giao tâm đầu ý hợp, trong mắt tôi vẫn luôn coi Anh Nam như con trai của mình, sao lại cảm thấy phiền toái? Giữa tôi và anh không cần phải nói những lời khách khí này làm gì.
Võ Trực Chính Dã nói: Tôi nghe nói Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đáp ứng yêu cầu của phía Trung, muốn Anh Nam công khai xin lỗi, cũng bồi thường tổn thất cho công nhân bị thương.
Trung Đảo Xuyên Thái thở dài nói: Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể giải quyết vấn đề.
Võ Trực Chính Dã nói: Chờ chuyện này qua rồi tôi sẽ đuổi Anh Nam về nước. Hắn tạm dừng một chút rồi ghé sát vào Trung Đảo Xuyên Thái: Trương Dương đó rốt cuộc là người thế nào? Lợi hại lắm à?
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Hắn là con nuôi của phó thủ tướng Văn, cũng thiếu chút nữa trở thành con rể của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh, thân phận chỉ là thứ yếu, mấu chốt là võ công của hắn vô cùng lợi hại, từng đánh bại Phục Bộ Nhất Diệp, cũng phế bỏ một cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp.
Hai hàng lông mày của Võ Trực Chính Dã nhíu lại: Thì ra là hắn!
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Phục Bộ Nhất Diệp, Phục Bộ Nhất Sinh hai người đều trước sau giao thủ với hắn, tất cả đều thua ở trong tay của hắn, Liễu Sinh Chính Đạo được xưng là đại sư kiếm pháp đương đại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Võ Trực Chính Dã khinh thường nói: Ba người bọn họ căn bản không phải là cao thủ đứng đầu của Phục Bộ gia tộc và Liễu Sinh gia tộc, thắng bọn họ vẫn không chứng minh được gì.
Trung Đảo Xuyên Thái suýt nữa nói ra kinh lịch lúc trước lúc trước thảm bại dưới tay Trương Dương, nhưng lời nói đến môi thì nuốt ngược trở vào.
Võ Trực Chính Dã nói: Nguyên Hòa Hạnh Tử lần này vì sao thỏa hiệp với hắn? Cô ta trước đây làm việc không phải như vậy!
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Có câu tôi không biết có nên nói với ngài hay không.
Võ Trực Chính Dã gật đầu nói: Anh nói đi!
Trung Đảo Xuyên Thái nhìn nhìn sang ở bên cạnh, trong phòng khách còn có Nghiêm Quốc Chiêu ngồi ở đó, bởi vì hắn từ đầu đến cuối không nói gì, khiến cho người ta rất dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của hắn. Trung Đảo Xuyên Thái không quen Nghiêm Quốc Chiêu, cho nên vẫn có chút kiêng kị.
Nghiêm Quốc Chiêu là người thông minh, Võ Trực Chính Dã đã đưa hắn tới đây, chứng tỏ rất tín nhiệm hắn, nhưng cách nhìn của Võ Trực Chính Dã không thể đại biểu cho cách nhìn của người khác. Nhìn thấy vẻ mặt của Trung Đảo Xuyên Thái, Nghiêm Quốc Chiêu mỉm cười đứng dậy: Tôi đi tâm sự với Anh Nam.
Sau khi Nghiêm Quốc Chiêu rời đi, Võ Trực Chính Dã nói với Trung Đảo Xuyên Thái: Hắn là bằng hữu tốt của tôi.
Trung Đảo Xuyên Thái áy náy nói: Có thể là tôi cẩn thận quá.
Võ Trực Chính Dã nói: Quan hệ nhân mạch của hắn rất rộng, tôi dẫn hắn đến vốn định giúp giải quyết chuyện của Anh Nam.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện trước mắt đã được giải quyết rồi, không cần thiết phải tạo sóng nữa.
Võ Trực Chính Dã nói: Các anh xử lý chuyện này quá mức yếu đuối, chẳng những phải công khai xin lỗi, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn, bảo tôi còn mặt mũi gì nữa? Võ Trực Chính Dã thực sự rất bất mãn với kết quả xử lý hiện tại của bọn họ.
Trung Đảo Xuyên Thái thầm nghĩ anh là không rõ chi tiết của sự việc đó thôi, càng không biết sự lợi hại của Trương Dương, công khai xin lỗi cũng không phải là vì chúng tôi, là con trai anh không ra gì, hắn nếu không ra mặt xin lỗi thì chỉ sợ ngay cả cái đó cũng không được bảo đảm.
Võ Trực Chính Dã nhìn thấy Trung Đảo Xuyên Thái không đáp lại thì cũng đoán được Trung Đảo không đồng ý với những lời này của mình, hắn thở dài nói: Nếu đã quyết định rồi thì cứ làm đi, đúng rồi, anh vừa rồi nói gì, Nguyên Hòa Hạnh Tử có vấn đề gì ư?
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Ngay từ đầu cô ta đã không muốn làm lớn chuyện này.. tôi cảm thấy... Cô ta đối với Trương Dương hình như có chút khác lạ... Trung Đảo Xuyên Thái không nói rõ, nhưng hắn rất giỏi lợi dụng kỹ xảo nói chuyện của mình để truyền đạt ý tứ của mình với Võ Trực Chính Dã.
Võ Trực Chính Dã nheo mắt lại: Anh là nói cô ta có nảy sinh tình cảm với Trương Dương ư?
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Chắc là không thể, có điều từ quan sát của tôi cho thấy, hình như giống.
Võ Trực Chính Dã gật đầu, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: Giúp tôi hẹn gặp Trương Dương này, tôi cũng muốn xem hắn thế nào.
Trương đại quan nhân và Tang Bối Bối hai người ở bên ngoài ngồi ước chừng một giờ, Trương đại quan nhân tất nhiên cảm thấy buồn chán, Tang Bối Bối tuy rằng xem rất chăm chú, có điều cũng không thu hoạch được quá nhiều tin tức. Có điều trong khoảng thời gian này cô ta vẫn bảo Trương Dương lặng lẽ đi lắp hai cái máy theo dõi lên hai chiếc Lexus đó.
Cuối cùng đợi cho có người muốn đi, Nghiêm Quốc Chiêu từ trên lầu xuống dưới cáo từ chủ nhân.
Võ Trực Chính Dã tiễn Nghiêm Quốc Chiêu ra ngoài cửa, Nghiêm Quốc Chiêu lái xe rời đi.
Đợi cho tất cả bình tĩnh rồi, Trương Dương và Tang Bối Bối hai người lặng lẽ rút lui khỏi biệt thự của Trung Đảo Xuyên Thái, rời khỏi khu biệt thự, trở lại bên trong xe của bọn họ. Tang Bối Bối mở máy theo dõi, rất nhanh từ trên màn hình tìm được tín hiệu vị trí của Nghiêm Quốc Chiêu, có thể thấy được Nghiêm Quốc Chiêu đang di động về phía bờ sông.
Trương Dương nói: Vẫn theo dõi à?
Tang Bối Bối gật đầu nói: Nghiêm Quốc Chiêu này là người rất quan trọng, hắn phụ trách nhân vật mấu chốt phụ trách liên hệ của Chương Bích Quân và phía Nhật.
Trương Dương khởi động ô tô, nói khẽ: Có lẽ tối nay chúng ta có thể nhìn thấy Chương Bích Quân.
Nghiêm Quốc Chiêu lái xe tới thẳng bến tàu Hồng Tinh ở bờ sông, Trương Dương và Tang Bối Bối khi tới bến tàu thì nhìn thấy Nghiêm Quốc Chiêu đã xuống xe ở bến tàu, khóa xe xong thì đi về phía bến tàu, ở đó có một chiếc tàu thủy chạy bằng hơi nước.
Bởi vì lo lắng bị người ta phát hiện hành tung, Trương Dương và Tang Bối Bối không dám tới quá gần, người tới đi lên chỗ cao, Tang Bối Bối thông qua kính viễn vọng nhìn tình cảnh bến tàu ở xa, liền thấy Nghiêm Quốc Chiêu đã đi lên tàu thủy, một nữ nhân mặc áo đen đang đứng trên tàu, không phải Chương Bích Quân thì còn là ai? Tang Bối Bối nhìn thấy cừu nhân sát hại anh trai mình thì lập tức lửa giận xộc lên, cô ta hận không thể hiện tại xông lên một phát bắn chết nữ nhân độc ác này.
Trương Dương cũng nhìn ra biến hóa tình tự của cô ta, nói khẽ: Đừng xung động!
Tang Bối Bối đưa kính viễn vọng cho hắn, Trương Dương nhìn vào kính viễn vọng, nhìn thấy Chương Bích Quân đứng trên sàn tàu, bắt tay với Nghiêm Quốc Chiêu, hai người cùng nhau đi vào khoang thuyền, sau đó thì tàu chậm rãi khởi động, nhanh chóng rời khỏi bến tàu.
Trương Dương nói khẽ: Nữ nhân này chẳng lẽ thực sự cấu kết với người Nhật Bản ư? Chẳng lẽ cô ta bán cơ mật của quốc gia chúng ta cho người Nhật Bản?
Tang Bối Bối nghiến răng nghiến lợi nói: Tôi nhất định phải khiến cô ta trả giá đắt. Trương đại quan nhân nhìn khuôn mặt tràn ngập sát khí của Tang Bối Bối, không biết là bị dọa hay là bị gió lạnh ùa vào mặt mà đột nhiên hắt xì: Nữ nhân quả nhiên là không thể đắc tội!
Nhìn tàu thủy càng đi càng xa, Trương Dương nói: Người đi rồi, chúng ta cũng trở về thôi.
Tang Bối Bối nói: Chờ một chút, Nghiêm Quốc Chiêu đó sẽ không đi lâu đâu, hắn là đang báo cáo tình huống với Chương Bích Quân, không lâu nữa hắn sẽ trở về.
Trương Dương nói: Sao? Cô định bắt Nghiêm Quốc Chiêu để nghiêm hình bức cung à?
Tang Bối Bối nói: Tạm thời không muốn manh động, có điều trước tiên phải tra ra hành động của hắn ở Đông Giang.
Trương Dương nhìn thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy thì cũng chỉ có thể chờ với cô ta, hai người đợi hai tiếng đồng hồ ở bờ sông, vẫn không thấy chiếc tàu đó trở lại, Trương Dương thở dài nói: Xem ra Chương Bích Quân là chuẩn bị giữ hắn lại qua đêm.
Tang Bối Bối nói: Thôi, về đi.
Hai người khi đi qua quảng trường Lầu Canh, Trương Dương đề nghị đi ăn đêm, Tang Bối Bối không có tâm tình ăn uống, nhưng nhìn thấy bộ dạng hứng trí dạt dào của Trương Dương thì cũng không đành lòng làm hắn mất hứng, hai người tới quảng trường mỹ thực, Trương Dương gọi một một chậu tôm hùm, hai món ăn lạnh và hai chai bia.
Tang Bối Bối lắc đầu nói: Tôi không uống bia, đỡ phải vào toilet, anh uống đi, tôi ăn cơm được rồi.
Võ Trực Anh Nam không nói được một lời, chỉ đầu, hắn từ nhỏ đã sợ cha, ở trước mặt cha luôn câm như hến.
Võ Trực Chính Dã thật ra cực kỳ yêu thương đưa con trai này, lần này vội vàng từ kinh thành tới đây, nguyên nhân thực sự không phải là giúp con trai xử lý rắc rối, mà là xem con trai bị thương thế nào, hắn ở sâu trong lòng không cho rằng chuyện con trai gặp phải phiền toái lớn, chỉ là sau khi con trai đột phát quái bệnh thì hắn mới trở nên khẩn trương.
Võ Trực Chính Dã xua tay về phía con trai: Cút, đừng ở chỗ này làm tao tức thêm.
Võ Trực Anh Nam nghe thấy câu này thì như trút được gánh nặng, sau khi tạm biệt thì vội vàng trở về phòng.
Võ Trực Chính Dã thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: Thằng khốn nạn này mang tới phiền toái cho Trung Đảo quân rồi.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Chính Dã huynh, và tôi quen biết nhiều năm rồi, là tương giao tâm đầu ý hợp, trong mắt tôi vẫn luôn coi Anh Nam như con trai của mình, sao lại cảm thấy phiền toái? Giữa tôi và anh không cần phải nói những lời khách khí này làm gì.
Võ Trực Chính Dã nói: Tôi nghe nói Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đáp ứng yêu cầu của phía Trung, muốn Anh Nam công khai xin lỗi, cũng bồi thường tổn thất cho công nhân bị thương.
Trung Đảo Xuyên Thái thở dài nói: Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể giải quyết vấn đề.
Võ Trực Chính Dã nói: Chờ chuyện này qua rồi tôi sẽ đuổi Anh Nam về nước. Hắn tạm dừng một chút rồi ghé sát vào Trung Đảo Xuyên Thái: Trương Dương đó rốt cuộc là người thế nào? Lợi hại lắm à?
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Hắn là con nuôi của phó thủ tướng Văn, cũng thiếu chút nữa trở thành con rể của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh, thân phận chỉ là thứ yếu, mấu chốt là võ công của hắn vô cùng lợi hại, từng đánh bại Phục Bộ Nhất Diệp, cũng phế bỏ một cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp.
Hai hàng lông mày của Võ Trực Chính Dã nhíu lại: Thì ra là hắn!
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Phục Bộ Nhất Diệp, Phục Bộ Nhất Sinh hai người đều trước sau giao thủ với hắn, tất cả đều thua ở trong tay của hắn, Liễu Sinh Chính Đạo được xưng là đại sư kiếm pháp đương đại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Võ Trực Chính Dã khinh thường nói: Ba người bọn họ căn bản không phải là cao thủ đứng đầu của Phục Bộ gia tộc và Liễu Sinh gia tộc, thắng bọn họ vẫn không chứng minh được gì.
Trung Đảo Xuyên Thái suýt nữa nói ra kinh lịch lúc trước lúc trước thảm bại dưới tay Trương Dương, nhưng lời nói đến môi thì nuốt ngược trở vào.
Võ Trực Chính Dã nói: Nguyên Hòa Hạnh Tử lần này vì sao thỏa hiệp với hắn? Cô ta trước đây làm việc không phải như vậy!
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Có câu tôi không biết có nên nói với ngài hay không.
Võ Trực Chính Dã gật đầu nói: Anh nói đi!
Trung Đảo Xuyên Thái nhìn nhìn sang ở bên cạnh, trong phòng khách còn có Nghiêm Quốc Chiêu ngồi ở đó, bởi vì hắn từ đầu đến cuối không nói gì, khiến cho người ta rất dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của hắn. Trung Đảo Xuyên Thái không quen Nghiêm Quốc Chiêu, cho nên vẫn có chút kiêng kị.
Nghiêm Quốc Chiêu là người thông minh, Võ Trực Chính Dã đã đưa hắn tới đây, chứng tỏ rất tín nhiệm hắn, nhưng cách nhìn của Võ Trực Chính Dã không thể đại biểu cho cách nhìn của người khác. Nhìn thấy vẻ mặt của Trung Đảo Xuyên Thái, Nghiêm Quốc Chiêu mỉm cười đứng dậy: Tôi đi tâm sự với Anh Nam.
Sau khi Nghiêm Quốc Chiêu rời đi, Võ Trực Chính Dã nói với Trung Đảo Xuyên Thái: Hắn là bằng hữu tốt của tôi.
Trung Đảo Xuyên Thái áy náy nói: Có thể là tôi cẩn thận quá.
Võ Trực Chính Dã nói: Quan hệ nhân mạch của hắn rất rộng, tôi dẫn hắn đến vốn định giúp giải quyết chuyện của Anh Nam.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện trước mắt đã được giải quyết rồi, không cần thiết phải tạo sóng nữa.
Võ Trực Chính Dã nói: Các anh xử lý chuyện này quá mức yếu đuối, chẳng những phải công khai xin lỗi, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn, bảo tôi còn mặt mũi gì nữa? Võ Trực Chính Dã thực sự rất bất mãn với kết quả xử lý hiện tại của bọn họ.
Trung Đảo Xuyên Thái thầm nghĩ anh là không rõ chi tiết của sự việc đó thôi, càng không biết sự lợi hại của Trương Dương, công khai xin lỗi cũng không phải là vì chúng tôi, là con trai anh không ra gì, hắn nếu không ra mặt xin lỗi thì chỉ sợ ngay cả cái đó cũng không được bảo đảm.
Võ Trực Chính Dã nhìn thấy Trung Đảo Xuyên Thái không đáp lại thì cũng đoán được Trung Đảo không đồng ý với những lời này của mình, hắn thở dài nói: Nếu đã quyết định rồi thì cứ làm đi, đúng rồi, anh vừa rồi nói gì, Nguyên Hòa Hạnh Tử có vấn đề gì ư?
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Ngay từ đầu cô ta đã không muốn làm lớn chuyện này.. tôi cảm thấy... Cô ta đối với Trương Dương hình như có chút khác lạ... Trung Đảo Xuyên Thái không nói rõ, nhưng hắn rất giỏi lợi dụng kỹ xảo nói chuyện của mình để truyền đạt ý tứ của mình với Võ Trực Chính Dã.
Võ Trực Chính Dã nheo mắt lại: Anh là nói cô ta có nảy sinh tình cảm với Trương Dương ư?
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Chắc là không thể, có điều từ quan sát của tôi cho thấy, hình như giống.
Võ Trực Chính Dã gật đầu, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: Giúp tôi hẹn gặp Trương Dương này, tôi cũng muốn xem hắn thế nào.
Trương đại quan nhân và Tang Bối Bối hai người ở bên ngoài ngồi ước chừng một giờ, Trương đại quan nhân tất nhiên cảm thấy buồn chán, Tang Bối Bối tuy rằng xem rất chăm chú, có điều cũng không thu hoạch được quá nhiều tin tức. Có điều trong khoảng thời gian này cô ta vẫn bảo Trương Dương lặng lẽ đi lắp hai cái máy theo dõi lên hai chiếc Lexus đó.
Cuối cùng đợi cho có người muốn đi, Nghiêm Quốc Chiêu từ trên lầu xuống dưới cáo từ chủ nhân.
Võ Trực Chính Dã tiễn Nghiêm Quốc Chiêu ra ngoài cửa, Nghiêm Quốc Chiêu lái xe rời đi.
Đợi cho tất cả bình tĩnh rồi, Trương Dương và Tang Bối Bối hai người lặng lẽ rút lui khỏi biệt thự của Trung Đảo Xuyên Thái, rời khỏi khu biệt thự, trở lại bên trong xe của bọn họ. Tang Bối Bối mở máy theo dõi, rất nhanh từ trên màn hình tìm được tín hiệu vị trí của Nghiêm Quốc Chiêu, có thể thấy được Nghiêm Quốc Chiêu đang di động về phía bờ sông.
Trương Dương nói: Vẫn theo dõi à?
Tang Bối Bối gật đầu nói: Nghiêm Quốc Chiêu này là người rất quan trọng, hắn phụ trách nhân vật mấu chốt phụ trách liên hệ của Chương Bích Quân và phía Nhật.
Trương Dương khởi động ô tô, nói khẽ: Có lẽ tối nay chúng ta có thể nhìn thấy Chương Bích Quân.
Nghiêm Quốc Chiêu lái xe tới thẳng bến tàu Hồng Tinh ở bờ sông, Trương Dương và Tang Bối Bối khi tới bến tàu thì nhìn thấy Nghiêm Quốc Chiêu đã xuống xe ở bến tàu, khóa xe xong thì đi về phía bến tàu, ở đó có một chiếc tàu thủy chạy bằng hơi nước.
Bởi vì lo lắng bị người ta phát hiện hành tung, Trương Dương và Tang Bối Bối không dám tới quá gần, người tới đi lên chỗ cao, Tang Bối Bối thông qua kính viễn vọng nhìn tình cảnh bến tàu ở xa, liền thấy Nghiêm Quốc Chiêu đã đi lên tàu thủy, một nữ nhân mặc áo đen đang đứng trên tàu, không phải Chương Bích Quân thì còn là ai? Tang Bối Bối nhìn thấy cừu nhân sát hại anh trai mình thì lập tức lửa giận xộc lên, cô ta hận không thể hiện tại xông lên một phát bắn chết nữ nhân độc ác này.
Trương Dương cũng nhìn ra biến hóa tình tự của cô ta, nói khẽ: Đừng xung động!
Tang Bối Bối đưa kính viễn vọng cho hắn, Trương Dương nhìn vào kính viễn vọng, nhìn thấy Chương Bích Quân đứng trên sàn tàu, bắt tay với Nghiêm Quốc Chiêu, hai người cùng nhau đi vào khoang thuyền, sau đó thì tàu chậm rãi khởi động, nhanh chóng rời khỏi bến tàu.
Trương Dương nói khẽ: Nữ nhân này chẳng lẽ thực sự cấu kết với người Nhật Bản ư? Chẳng lẽ cô ta bán cơ mật của quốc gia chúng ta cho người Nhật Bản?
Tang Bối Bối nghiến răng nghiến lợi nói: Tôi nhất định phải khiến cô ta trả giá đắt. Trương đại quan nhân nhìn khuôn mặt tràn ngập sát khí của Tang Bối Bối, không biết là bị dọa hay là bị gió lạnh ùa vào mặt mà đột nhiên hắt xì: Nữ nhân quả nhiên là không thể đắc tội!
Nhìn tàu thủy càng đi càng xa, Trương Dương nói: Người đi rồi, chúng ta cũng trở về thôi.
Tang Bối Bối nói: Chờ một chút, Nghiêm Quốc Chiêu đó sẽ không đi lâu đâu, hắn là đang báo cáo tình huống với Chương Bích Quân, không lâu nữa hắn sẽ trở về.
Trương Dương nói: Sao? Cô định bắt Nghiêm Quốc Chiêu để nghiêm hình bức cung à?
Tang Bối Bối nói: Tạm thời không muốn manh động, có điều trước tiên phải tra ra hành động của hắn ở Đông Giang.
Trương Dương nhìn thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy thì cũng chỉ có thể chờ với cô ta, hai người đợi hai tiếng đồng hồ ở bờ sông, vẫn không thấy chiếc tàu đó trở lại, Trương Dương thở dài nói: Xem ra Chương Bích Quân là chuẩn bị giữ hắn lại qua đêm.
Tang Bối Bối nói: Thôi, về đi.
Hai người khi đi qua quảng trường Lầu Canh, Trương Dương đề nghị đi ăn đêm, Tang Bối Bối không có tâm tình ăn uống, nhưng nhìn thấy bộ dạng hứng trí dạt dào của Trương Dương thì cũng không đành lòng làm hắn mất hứng, hai người tới quảng trường mỹ thực, Trương Dương gọi một một chậu tôm hùm, hai món ăn lạnh và hai chai bia.
Tang Bối Bối lắc đầu nói: Tôi không uống bia, đỡ phải vào toilet, anh uống đi, tôi ăn cơm được rồi.
/2583
|