Nghe Chu Hưng Dân nói như vậy, Trương đại quan nhân ngược lại lại bình tĩnh, hắn cười một tiếng: Tỉnh trưởng Chu, ngài đừng lấy làm lạ, gần đây mọi việc của tôi đều không thuận lợi, cho nên tâm tình không tốt lắm, ngài vừa nói như vậy, trong lòng tôi lại kích động ngay, nói chuyện không biết giữ miệng, ngài đừng giận nhé.
Chu Hưng Dân nói: Anh làm việc chính là thông minh vặt, đã nói chuyện anh và tập đoàn Nguyên Hòa xung đột thật ra không cần phải để công khai hóa, mở rộng ảnh hưởng thì chẳng có lợi cho ai cả, bọn họ nguyện ý cúi đầu thì anh cũng phải cho người ta chút tình cảm chứ, đăng báo cho ai xem? Thêu hoa à? Tôi không phải nói anh kiên trì nguyên tắc là không đúng, mà là anh làm như vậy là một loại biểu hiện không thành thục trong chính trị.
Trương Dương nói: Tôi thành thục trên chính trị thì cũng không đến mức chỉ là bí thư thị ủy trên danh nghĩa của Tân Hải.
Chu Hưng Dân nói: Cái gì gọi là bí thư trên danh nghĩa? cho anh quyền lực rồi, tự anh không dùng thì còn trách ai?
Trương Dương nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu giao cho người khác quản lý rồi, thế mà gọi là cho tôi quyền lực à? Tuy rằng quyền lực của khu bảo lưu thuế nhập khẩu bị rút đi là do Tống Hoài Minh cố ý bố cục, nhưng Trương Dương vẫn biểu hiện ra vẻ tức giận bất bình.
Chu Hưng Dân nói: Lúc ban đầu giao quyền lực cho anh nhưng anh không đạt được yêu cầu mà lãnh đạo mong muốn, cho nên quyền quản lý phải giao cho người thích hợp hơn. Chu Hưng Dân nói tới đây thì tạm dừng một chút, hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, nói khẽ: Trương Dương à, anh và Yên Nhiên có khả năng nối lại tình xưa không?
Trương Dương thở dài: Tỉnh trưởng Chu à, ngài không phải là gọi tôi tới để bàn công tác ư? Sao đột nhiên lại quan tâm tới vấn đề cá nhân của tôi như vậy?
Chu Hưng Dân nói: Anh cũng không còn nhỏ nữa rồi, sắp ba mươi rồi. Đã đến tuổi lập gia đình rồi.
Trương Dương cười nói: Tôi biết cưới ai đây, đối tượng cũng chưa có mà.
Chu Hưng Dân nói: Lúc trước là tôi dốc hết sức giới thiệu anh tới Tân Hải, tôi cũng không ngờ lại trở thành như thế này.
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu à, không giấu gì ngài, tôi hiện tại tâm ý nguội lạnh rồi, có lẽ là đã tôi lúc nên cân nhắc rời khỏi. Trương đại quan nhân chỉ là cố ý nói như vậy, tạo thành một loại biểu hiện giả dối cho Chu Hưng Dân, bí mật giữa hắn và Tống Hoài Minh, Cung Kì Vĩ tuyệt đối không thể để người ngoài biết, cho dù là Chu Hưng Dân cũng không ngoại lệ.
Chu Hưng Dân gật đầu: Tôi cũng nghĩ như vậy. Tình huống hiện tại, thay đổi hoàn cảnh đối với anh mà nói cũng không phải là một chuyện không tốt.
Trương đại quan nhân không ngờ Chu Hưng Dân lại biết thời biết thế, lập tức trợn tròn mắt. nhưng ngoài mặt thì vẫn không để lộ ra, trong lòng thì mắng thầm mình lắm miệng, diễn trò quá lố rồi, Chu Hưng Dân hình như thật sự muốn điều mình ra khỏi Tân Hải.
Chu Hưng Dân nói: Anh là bạn tốt của Hưng Quốc, lại là người tôi đề cử tới Tân Hải công tác, xuất hiện tình huống trước mắt, tôi ít nhiều cũng có trách nhiệm, như vậy, tới Trung ương đoàn công tác đi, bên kia tôi đã an bài công tác cho anh rồi. Anh ở cơ sở ma luyện cũng đủ lâu rồi, đã tới lúc thay đổi hoàn cảnh để rèn luyện một chút.
Trong lòng Trương đại quan nhân rất không tình nguyện, nhưng vừa rồi mình nói quá dở, đã chặt đứt đường lui của mình rồi, Chu Hưng Dân nói như vậy chẳng khác nào lại đẩy hắn một cái. Trương Dương đầu óc xoay chuyển: Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, muốn đi thật, nhưng đi như vậy thì lại có chút không cam lòng.
Chu Hưng Dân cười nói: Trong chính trị, không có ai cứ đi mãi một con đường được, lúc thích hợp thì phải chọn vu hồi để tiến lên, tôi không muốn đánh giá về công tác của anh ở Tân Hải. Tôi chỉ đánh giá đối với công tác tương lai của anh ở Tân Hải, từ tình trạng trước mắt cho thấy, anh tiếp tục ở lại Tân Hải thì đối với sự phát triển của Tân Hải cũng không có lợi lớn.
Trương đại quan nhân đã chân chính cảm thấy sự lợi hại của Chu Hưng Dân, vị tỉnh trưởng này luôn miệng nói đang giúp mình, nhưng trên thực tế hắn là đang muốn đá mình ra khỏi vòng chính trị của Bình Hải, rốt cuộc hắn thực sự muốn vậy hắn là chỉ lợi dụng phương thức này để thăm dò mình? Cái này thì không thể biết được. Lời nói của Chu Hưng Dân như thủy ngân rải đất, lấp kín mỗi một khe hở, Trương đại quan nhân trong nhất thời trong nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một câu, học nghệ không thành thì chết trước, tuy rằng không đến nỗi chết thảm như vậy, nhưng chuyện của Tân Hải căn bản chưa xong xuôi, chẳng lẽ bỏ đi giưa đường ư? Nội tâm hắn đang giao chiến kịch liệt, rất nhanh hắn liền nghĩ tới Tống Hoài Minh, mình là một bộ phận mấu chốt trong bố cục của Tống Hoài Minh, nếu Chu Hưng Dân hiện tại điều mình đi, thế tất sẽ ảnh hưởng tới bố cục kế tiếp của Tống Hoài Minh, y sẽ không đáp ứng.
Nghĩ vậy, Trương Dương lập tức thản nhiên, có một số việc không cần thiết phải quá lo lắng, gánh nặng này hay là ném cho Tống Hoài Minh đi, hắn thở dài nói: Tỉnh trưởng Chu, nói thật lòng, tôi đã sớm muốn đi rồi, anh chắc cũng biết, tôi và Yên Nhiên đã chia tay, từ sau khi chúng tôi chia tay, tôi trong công tác cũng không được thuận lợi, tuy rằng tôi rất không cam lòng cứ như vậy mà đi, nhưng tôi nếu tiếp tục ở lại thì cũng không thể phát triển được.
Chu Hưng Dân nói: Trương Dương, tôi vẫn tôn trọng ý nguyện cá nhân của anh, nếu anh kiên quyết muốn đi thì chuyện này tôi sẽ an bài.
Trương đại quan nhân lúc này là đã đâm lao phải theo lao, hắn gật đầu nói: Phiền tỉnh trưởng Chu rồi.
Chu Hưng Dân nói: Tôi tìm anh đến không chỉ là vì việc công, việc công bàn xong rồi thì chúng ta tâm sự về vấn đề cá nhân của anh.
Trương Dương cười nói: Tỉnh trưởng Chu ngài sao lại vòng về vấn đề này thế.
Chu Hưng Dân nói: Nói tiếp đề tài vừa rồi nhé, gần ba mươi rồi, anh cũng nên cân nhắc tới vấn đề lập gia đình, tôi giới thiệu cho anh một đối tượng nhé.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Chu Hưng Dân nói: Anh cười cái gì? Nghiêm túc chút đi, tôi nói chuyện đứng đắn với anh, nữ hài tử , tôi giới thiệu cho anh khá xuất sắc đấy.
Trương Dương cười nói: Nghe ngài nói như vậy tôi cũng thấy có hứng thú, rốt cuộc khuê nữ nhà ai mà có thể khiến tỉnh trưởng Chu ngài tự mình xuất động làm mai như vậy?
Chu Hưng Dân nói: Kiều Mộng Viện!
Trương đại quan nhân hiển nhiên bị ba chữ Kiều Mộng Viện này chấn trụ, trợn trừng hai mắt: Hả...
Chu Hưng Dân nói: Giữa hai người chắc cũng không cần qua sự giới thiệu của tôi để hiểu hơn về nhau đúng không? Dung mạo và thân thế của Kiều Mộng Viện chắc là xứng với anh chứ hả?
Trương đại quan nhân sau lưng túa mồ hôi, hôm nay đúng là không nên tới, Chu Hưng Dân sao giỏi túm chỗ bảy thốn của mình thế nhỉ? Đối tượng giới thiệu cho mình không ngờ là Kiều Mộng Viện. Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Tỉnh trưởng Chu, sao đột nhiên lại muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?
Chu Hưng Dân nói: Anh cho rằng tôi muốn giới thiệu cho anh lắm à? Bình Hải nhiều chuyện như vậy tôi còn lo chưa xong ư? Lại còn muốn đi quan tâm tới hôn nhân đại sự của anh? Tôi cũng không giấu anh, bảo tôi giới thiệu đối tượng cho anh cũng không phải là ai xa lạ, là Kiều Chấn Lương bí thư Kiều, thật sự không biết thằng nhóc anh kiếp trước tu luyện thế nào mà được nhiều lãnh đạo coi trọng như vậy, đều muốn anh làm con rể.
Trương Dương nghĩ thầm Kiều Chấn Lương sao đột nhiên quan tâm tới chuyện này? Hơn nữa y sao lại tìm Chu Hưng Dân để giật dây bắc cầu, chuyện này thật sự là làm khó hắn rồi.
Trong lòng Trương đại quan nhân đương nhiên là nguyện ý đáp ứng chuyện này, nhưng thằng cha này trong lòng không chỉ có một Kiều Mộng Viện, nếu đáp ứng, thế tất sẽ tạo thành thương tổn cho những người khác, người đứng mũi chịu sào chính là Sở Yên Nhiên, giữa bọn họ cũng không phải là chia tay thật, mà nếu mình cự tuyệt, với trí tuệ của Chu Hưng Dân khẳng định sẽ nhìn ra trong đây có vấn đề, thậm chí ra hắn và Tống Hoài Minh đang diễn tròcũng chưa biết chừng, Trương Dương thở dài nói: Tỉnh trưởng Chu, chuyện này tôi muốn từ từ suy nghĩ.
Chu Hưng Dân cười nói: Có gì mà phải nghĩ? Chuyện yêu đương cũng không ảnh hưởng đến công tác mà, anh chỉ cần cho tôi một câu trả lời rõ ràng là anh có thiện cảm với Kiều Mộng Viện hay không thôi?
Trương đại quan nhân trả lời một cách khẳng định: Có, nhưng tôi cảm thấy với tình cảnh trước mắt của tôi không thích hợp để bàn tới vấn đề tình cảm.
Chu Hưng Dân nói: Anh lo lắng bí thư Tống sẽ có ý kiến à?
Trương Dương gật đầu nói: Tôi dù sao vẫn đang công tác ở Bình Hải, tôi và Yên Nhiên chia tay chưa được bao lâu, hơn nữa tôi...
Chu Hưng Dân nói: Đừng có dông dài, có gì thì cứ.
Trương Dương nói: Tôi vẫn đang cố gắng, hy vọng có thể vãn hồi tình cảm với Yên Nhiên. Trương Dương chỉ có thể nghĩ ra lý do này. Chuyện này không thể đáp ứng được, Kiều Chấn Lương vào lúc này ủy thác Chu Hưng Dân làm mai mối giúp con gái, chỉ sợ không chỉ xuất phát từ sự quan tâm tới Kiều Mộng Viện, mà Chu Hưng Dân nhắc tới chuyện này, động cơ sau lưng cũng rất khó nói, hắn rất có thể là thông qua chuyện này để thử mình, Trương đại quan nhân cũng không phải là kẻ ngốc, rất uyển chuyển từ chối.
Chu Hưng Dân nói: Anh làm việc chính là thông minh vặt, đã nói chuyện anh và tập đoàn Nguyên Hòa xung đột thật ra không cần phải để công khai hóa, mở rộng ảnh hưởng thì chẳng có lợi cho ai cả, bọn họ nguyện ý cúi đầu thì anh cũng phải cho người ta chút tình cảm chứ, đăng báo cho ai xem? Thêu hoa à? Tôi không phải nói anh kiên trì nguyên tắc là không đúng, mà là anh làm như vậy là một loại biểu hiện không thành thục trong chính trị.
Trương Dương nói: Tôi thành thục trên chính trị thì cũng không đến mức chỉ là bí thư thị ủy trên danh nghĩa của Tân Hải.
Chu Hưng Dân nói: Cái gì gọi là bí thư trên danh nghĩa? cho anh quyền lực rồi, tự anh không dùng thì còn trách ai?
Trương Dương nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu giao cho người khác quản lý rồi, thế mà gọi là cho tôi quyền lực à? Tuy rằng quyền lực của khu bảo lưu thuế nhập khẩu bị rút đi là do Tống Hoài Minh cố ý bố cục, nhưng Trương Dương vẫn biểu hiện ra vẻ tức giận bất bình.
Chu Hưng Dân nói: Lúc ban đầu giao quyền lực cho anh nhưng anh không đạt được yêu cầu mà lãnh đạo mong muốn, cho nên quyền quản lý phải giao cho người thích hợp hơn. Chu Hưng Dân nói tới đây thì tạm dừng một chút, hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, nói khẽ: Trương Dương à, anh và Yên Nhiên có khả năng nối lại tình xưa không?
Trương Dương thở dài: Tỉnh trưởng Chu à, ngài không phải là gọi tôi tới để bàn công tác ư? Sao đột nhiên lại quan tâm tới vấn đề cá nhân của tôi như vậy?
Chu Hưng Dân nói: Anh cũng không còn nhỏ nữa rồi, sắp ba mươi rồi. Đã đến tuổi lập gia đình rồi.
Trương Dương cười nói: Tôi biết cưới ai đây, đối tượng cũng chưa có mà.
Chu Hưng Dân nói: Lúc trước là tôi dốc hết sức giới thiệu anh tới Tân Hải, tôi cũng không ngờ lại trở thành như thế này.
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu à, không giấu gì ngài, tôi hiện tại tâm ý nguội lạnh rồi, có lẽ là đã tôi lúc nên cân nhắc rời khỏi. Trương đại quan nhân chỉ là cố ý nói như vậy, tạo thành một loại biểu hiện giả dối cho Chu Hưng Dân, bí mật giữa hắn và Tống Hoài Minh, Cung Kì Vĩ tuyệt đối không thể để người ngoài biết, cho dù là Chu Hưng Dân cũng không ngoại lệ.
Chu Hưng Dân gật đầu: Tôi cũng nghĩ như vậy. Tình huống hiện tại, thay đổi hoàn cảnh đối với anh mà nói cũng không phải là một chuyện không tốt.
Trương đại quan nhân không ngờ Chu Hưng Dân lại biết thời biết thế, lập tức trợn tròn mắt. nhưng ngoài mặt thì vẫn không để lộ ra, trong lòng thì mắng thầm mình lắm miệng, diễn trò quá lố rồi, Chu Hưng Dân hình như thật sự muốn điều mình ra khỏi Tân Hải.
Chu Hưng Dân nói: Anh là bạn tốt của Hưng Quốc, lại là người tôi đề cử tới Tân Hải công tác, xuất hiện tình huống trước mắt, tôi ít nhiều cũng có trách nhiệm, như vậy, tới Trung ương đoàn công tác đi, bên kia tôi đã an bài công tác cho anh rồi. Anh ở cơ sở ma luyện cũng đủ lâu rồi, đã tới lúc thay đổi hoàn cảnh để rèn luyện một chút.
Trong lòng Trương đại quan nhân rất không tình nguyện, nhưng vừa rồi mình nói quá dở, đã chặt đứt đường lui của mình rồi, Chu Hưng Dân nói như vậy chẳng khác nào lại đẩy hắn một cái. Trương Dương đầu óc xoay chuyển: Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, muốn đi thật, nhưng đi như vậy thì lại có chút không cam lòng.
Chu Hưng Dân cười nói: Trong chính trị, không có ai cứ đi mãi một con đường được, lúc thích hợp thì phải chọn vu hồi để tiến lên, tôi không muốn đánh giá về công tác của anh ở Tân Hải. Tôi chỉ đánh giá đối với công tác tương lai của anh ở Tân Hải, từ tình trạng trước mắt cho thấy, anh tiếp tục ở lại Tân Hải thì đối với sự phát triển của Tân Hải cũng không có lợi lớn.
Trương đại quan nhân đã chân chính cảm thấy sự lợi hại của Chu Hưng Dân, vị tỉnh trưởng này luôn miệng nói đang giúp mình, nhưng trên thực tế hắn là đang muốn đá mình ra khỏi vòng chính trị của Bình Hải, rốt cuộc hắn thực sự muốn vậy hắn là chỉ lợi dụng phương thức này để thăm dò mình? Cái này thì không thể biết được. Lời nói của Chu Hưng Dân như thủy ngân rải đất, lấp kín mỗi một khe hở, Trương đại quan nhân trong nhất thời trong nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một câu, học nghệ không thành thì chết trước, tuy rằng không đến nỗi chết thảm như vậy, nhưng chuyện của Tân Hải căn bản chưa xong xuôi, chẳng lẽ bỏ đi giưa đường ư? Nội tâm hắn đang giao chiến kịch liệt, rất nhanh hắn liền nghĩ tới Tống Hoài Minh, mình là một bộ phận mấu chốt trong bố cục của Tống Hoài Minh, nếu Chu Hưng Dân hiện tại điều mình đi, thế tất sẽ ảnh hưởng tới bố cục kế tiếp của Tống Hoài Minh, y sẽ không đáp ứng.
Nghĩ vậy, Trương Dương lập tức thản nhiên, có một số việc không cần thiết phải quá lo lắng, gánh nặng này hay là ném cho Tống Hoài Minh đi, hắn thở dài nói: Tỉnh trưởng Chu, nói thật lòng, tôi đã sớm muốn đi rồi, anh chắc cũng biết, tôi và Yên Nhiên đã chia tay, từ sau khi chúng tôi chia tay, tôi trong công tác cũng không được thuận lợi, tuy rằng tôi rất không cam lòng cứ như vậy mà đi, nhưng tôi nếu tiếp tục ở lại thì cũng không thể phát triển được.
Chu Hưng Dân nói: Trương Dương, tôi vẫn tôn trọng ý nguyện cá nhân của anh, nếu anh kiên quyết muốn đi thì chuyện này tôi sẽ an bài.
Trương đại quan nhân lúc này là đã đâm lao phải theo lao, hắn gật đầu nói: Phiền tỉnh trưởng Chu rồi.
Chu Hưng Dân nói: Tôi tìm anh đến không chỉ là vì việc công, việc công bàn xong rồi thì chúng ta tâm sự về vấn đề cá nhân của anh.
Trương Dương cười nói: Tỉnh trưởng Chu ngài sao lại vòng về vấn đề này thế.
Chu Hưng Dân nói: Nói tiếp đề tài vừa rồi nhé, gần ba mươi rồi, anh cũng nên cân nhắc tới vấn đề lập gia đình, tôi giới thiệu cho anh một đối tượng nhé.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Chu Hưng Dân nói: Anh cười cái gì? Nghiêm túc chút đi, tôi nói chuyện đứng đắn với anh, nữ hài tử , tôi giới thiệu cho anh khá xuất sắc đấy.
Trương Dương cười nói: Nghe ngài nói như vậy tôi cũng thấy có hứng thú, rốt cuộc khuê nữ nhà ai mà có thể khiến tỉnh trưởng Chu ngài tự mình xuất động làm mai như vậy?
Chu Hưng Dân nói: Kiều Mộng Viện!
Trương đại quan nhân hiển nhiên bị ba chữ Kiều Mộng Viện này chấn trụ, trợn trừng hai mắt: Hả...
Chu Hưng Dân nói: Giữa hai người chắc cũng không cần qua sự giới thiệu của tôi để hiểu hơn về nhau đúng không? Dung mạo và thân thế của Kiều Mộng Viện chắc là xứng với anh chứ hả?
Trương đại quan nhân sau lưng túa mồ hôi, hôm nay đúng là không nên tới, Chu Hưng Dân sao giỏi túm chỗ bảy thốn của mình thế nhỉ? Đối tượng giới thiệu cho mình không ngờ là Kiều Mộng Viện. Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Tỉnh trưởng Chu, sao đột nhiên lại muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?
Chu Hưng Dân nói: Anh cho rằng tôi muốn giới thiệu cho anh lắm à? Bình Hải nhiều chuyện như vậy tôi còn lo chưa xong ư? Lại còn muốn đi quan tâm tới hôn nhân đại sự của anh? Tôi cũng không giấu anh, bảo tôi giới thiệu đối tượng cho anh cũng không phải là ai xa lạ, là Kiều Chấn Lương bí thư Kiều, thật sự không biết thằng nhóc anh kiếp trước tu luyện thế nào mà được nhiều lãnh đạo coi trọng như vậy, đều muốn anh làm con rể.
Trương Dương nghĩ thầm Kiều Chấn Lương sao đột nhiên quan tâm tới chuyện này? Hơn nữa y sao lại tìm Chu Hưng Dân để giật dây bắc cầu, chuyện này thật sự là làm khó hắn rồi.
Trong lòng Trương đại quan nhân đương nhiên là nguyện ý đáp ứng chuyện này, nhưng thằng cha này trong lòng không chỉ có một Kiều Mộng Viện, nếu đáp ứng, thế tất sẽ tạo thành thương tổn cho những người khác, người đứng mũi chịu sào chính là Sở Yên Nhiên, giữa bọn họ cũng không phải là chia tay thật, mà nếu mình cự tuyệt, với trí tuệ của Chu Hưng Dân khẳng định sẽ nhìn ra trong đây có vấn đề, thậm chí ra hắn và Tống Hoài Minh đang diễn tròcũng chưa biết chừng, Trương Dương thở dài nói: Tỉnh trưởng Chu, chuyện này tôi muốn từ từ suy nghĩ.
Chu Hưng Dân cười nói: Có gì mà phải nghĩ? Chuyện yêu đương cũng không ảnh hưởng đến công tác mà, anh chỉ cần cho tôi một câu trả lời rõ ràng là anh có thiện cảm với Kiều Mộng Viện hay không thôi?
Trương đại quan nhân trả lời một cách khẳng định: Có, nhưng tôi cảm thấy với tình cảnh trước mắt của tôi không thích hợp để bàn tới vấn đề tình cảm.
Chu Hưng Dân nói: Anh lo lắng bí thư Tống sẽ có ý kiến à?
Trương Dương gật đầu nói: Tôi dù sao vẫn đang công tác ở Bình Hải, tôi và Yên Nhiên chia tay chưa được bao lâu, hơn nữa tôi...
Chu Hưng Dân nói: Đừng có dông dài, có gì thì cứ.
Trương Dương nói: Tôi vẫn đang cố gắng, hy vọng có thể vãn hồi tình cảm với Yên Nhiên. Trương Dương chỉ có thể nghĩ ra lý do này. Chuyện này không thể đáp ứng được, Kiều Chấn Lương vào lúc này ủy thác Chu Hưng Dân làm mai mối giúp con gái, chỉ sợ không chỉ xuất phát từ sự quan tâm tới Kiều Mộng Viện, mà Chu Hưng Dân nhắc tới chuyện này, động cơ sau lưng cũng rất khó nói, hắn rất có thể là thông qua chuyện này để thử mình, Trương đại quan nhân cũng không phải là kẻ ngốc, rất uyển chuyển từ chối.
/2583
|