Trương đại quan nhân nói: Thế này là sao? Hôm nay định mở cuộc họp phê bình tôi à?
Chu Hưng Quốc cười nói: Thằng nhóc cậu bây giờ đúng là đầu hủ rơi vào vôi, đập không được mà đánh cũng không xong.
Trương Dương nói: Buổi trưa tôi đặt bàn đón gió tẩy trần cho hai người nhé.
Chu Hưng Quốc nói: Không cần, tôi và Vĩ Đồng đã đặt rồi, chúng tôi tới Minh Công Ngư.
Minh Công Ngư? Trương Dương vẫn là lần đầu nghe nói.
Chu Hưng Quốc nói: Ngay bên cạnh hồ Thu Hà, vị trí không tồi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nhắc tới là đói bụng rồi, đi thôi.
Ba ngườilái xe tới thẳng Minh Công Ngư quán, nơi này chủ doanh thuỷ sản, ở phụ cận Đông Giang khách sạn cùng loại không ít, trong lúc Tiết Vĩ Đồng đi gọi món ăn, Trương Dương và Chu Hưng Quốc ngồi xuống nói chuyện phiếm, Trương Dương nói: Vĩ Đồng hình như đã khôi phục tình tự rồi .
Chu Hưng Quốc gật đầu nói: Tình cảm của cô ta và Tiết lão rất sâu, lần này đối với cô ta là đả kích không nhỏ.
Trương Dương nói: Tiết lão ra đi cũng có chút đột nhiên.
Chu Hưng Quốc nói: Tiết gia thời gian trước xảy ra không ít chuyện, chuyện chú Tiết bị ám sát đến bây giờ vẫn chưa được điều tra rõ.
Trương Dương nói: Nhà nào cũng có kinh khó niệm cả mà.
Chu Hưng Quốc nói: Tôi nghe nói gần đây này lăn lộn cũng không được đắc chí, quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đã bị người khác cướp rồi.
Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: Có người nhìn tôi không vừa mắt, tôi biết làm sao đây.
Chu Hưng Quốc nói: Tôi nghe anh tôi nói, cậu muốn được điều đi?
Trương đại quan nhân thầm cười khổ, vốn chuyện này là Chu Hưng Dân nhắc tới sớm nhất, hiện tại không ngờ biến thành mình muốn được đi, nhưng chuyện nếu đã được truyền ra rồi. Mình cũng không thể không thừa nhận, hắn gật đầu: Đúng là có ý muốn như vậy, so với ở Tân Hải để rồi bị làm khác, chẳng ra ra ngoài, tỉnh trưởng Chu đã đáp ứng hoạt động giúp tôi, mục đích là Trung ương đoàn.
Chu Hưng Quốc nói: Ra ngoài mở mang nhãn giới một chút cũng tốt, cậu và Yên Nhiên chia tay cũng ảnh hưởng không nhỏ tới cậu. Lão đệ. Quan trường là một địa phương thực tế nhất, trước đây cậu là chồng chưa cưới của Yên Nhiên, rất nhiều người đều sẽ bởi vì bí thư Tống , vài phần kính trọng cậu vài phần kính trọng. Bất kể cậu thừa nhận hay không, cậu cũng nhờ được không ít hào quang của bí thư Tống.
Trương Dương thở dài nói: Lòng người dễ thay đổi, tôi cảm nhận được rồi.
Chu Hưng Quốc nói: Tôi nghe nói cậu và Văn Hạo Nam đã trở mặt. Chuyện này có phải thật hay không?
Trương Dương gật đầu nói: Tôi cũng không biết vì sao hắn cứ muốn nhằm vào tôi!
Chu Hưng Quốc nói: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ai cũng biết Văn phu nhân đối với cậu rất tốt, có thể là người làm con ruột như hắn nhìn thấy, trong lòng bất bình hành, cho rằng cậu lấy đi tình thương của mẹ hắn, cho nên nhằm vào cậu cũng là rất bình thường.
Trương Dương cười nói: Hắn không nhỏ nhen như vậy chứ. Thật ra trong lòng hắn đã biết nguyên nhân chân chính, Văn Hạo Nam sở dĩ hận hắn như vậy tất cả là vì Tần Manh Manh, Văn Hạo Nam chưa bao giờ thực sự buông bỏ tình cảm với Tần Manh Manh. Hắn cho rằng là mình đã phá hủy tình cảm giữa bọn họ, Trương đại quan nhân trong chuyện này không thể giải thích được.
Tiết Vĩ Đồng gọi món ăn về, mỉm cười: Em gọi một con ba ba, nghe nói cơm ba ba ở nơi này rất ngon.
Trương Dương nói: Thứ đó... hắn đang nói thì nhìn thấy có người từ bên ngoài đi vào. Không ngờ là tiền cục trưởng phân cục Tây thành và cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn, Loan Thắng Văn và Trương Dương quen nhau, hắn cười cười đi tới chào hỏi, Hoắc Vân Trung thì có thù với Trương Dương, hắn nhìn lướt qua Trương Dương rồi vội vàng đi lên lầu.
Loan Thắng Văn cười cười bắt tay với Trương Dương: Trương Dương. Rất lâu không nhìn thấy anh ở Đông Giang.
Trương Dương nói: Tôi gần đây rất ít tới đây.
Loan Thắng Văn nói: Tôi và mấy đồng sự hẹn ăn cơm. Nội bộ cục Công an có tửu lệnh cấm rượu, cho dù không uống rượu, nhưng để cho người ta nhìn thấy bọn họ ra vào nhà hàng thì ảnh hưởng cũng không tốt, cho nên Loan Thắng Văn bọn họ đặc biệt chọn một nơi xa trung tâm thành phố, nhưng không ngờ vẫn gặp người quen ở đây.
Trương Dương nói: Loan cục đi đi, chúng tôi cũng ăn chút gì đó rồi đi.
Loan Thắng Văn rất khách khí khách khí: Bữa này để tôi tính tiền.
Trương Dương cười nói: Không cần, chúng ta chỉ coi như là không ai gặp ai, đợi khi khác tôi lại mời Loan cục uống rượu.
Loan Thắng Văn cũng không kiên trì, xoay người bước đi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Hắn là ai vậy?
Trương Dương nói ra thân phận của Loan Thắng Văn, Tiết Vĩ Đồng khinh thường nói: Thì ra là người làm quan, chẳng trách rộng rãi như vậy, còn nói muốn tính tiền cho chúng ta, dùng công khoản à?
Trương Dương nói: Nha đầu, em đừng có nghĩ quần thể cán bộ đen tối như vậy được không? Không phải tất cả cán bộ đều lạm dụng công khoản.
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Trương Dương mở bình Đại Minh xuân rồi rót cho Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng không muốn uống rượu, gọi một *** nước ngọt. Làm xong một ly, Chu Hưng Quốc tiếp tục chủ đề vừa rồi: Tới kinh thành cũng không tồi, rèn luyện mấy năm ở Trung ương đoàn, về sau lại tới địa phương, có thể bay lên một bậc thang lớn, hơn nữa tới Trung ương học tập cũng là một bước quan trọng trong sĩ đồ.
Trương Dương nói: Tôi vốn cho rằng tỉnh trưởng Chu có ý kiến đối với tôi.
Chu Hưng Quốc nói: Vì sao có ý kiến với cậu? Hắn nói xong lập tức minh bạch nguyên nhân Trương Dương nói như vậy, không khỏi cười nói: Chuyện của Tạ Khôn Cử ư? cậu cho rằng đại ca của tôi nhỏ nhen vậy à?
Trương Dương nói: Tôi có nói vậy đâu.
Chu Hưng Quốc nói: Sự thành công của một người cũng không phải là ngẫu nhiên, đại ca của tôi có thể có được thành tựu hôm nay, năng lực lòng dạ, thiếu một thứ cũng không được, cậu yên tâm đi, hắn không có ý kiến gì với cậu cả, còn rất thưởng thức sự mạnh dạn đi đầu của cậu.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, em thấy anh rối rắm quá, dứt khoát đừng làm quan nữa, đến chỗ em, em cho anh làm tổng giám đốc, giao hết quyền lực cho anh, tiêu diêu tự tại, không phải là sướng hơn làm quan ư?
Trương Dương cười nói: Thế chắc phải là bị em quản ư.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em không quản anh, cho anh quyền lực lớn nhất.
Trương Dương nói: Anh cũng có chút tự hiểu lấy mình, anh không có bản sự làm kinh thương, cho dù không làm quan thì anh thà làm lang trung tha phương còn hơn.
Tiết Vĩ Đồng nói: Thế cũng không tồi, y thuật của anh cao như vậy, dứt khoát mở bệnh viện tư nhân đi, hiện tại mở khai cũng kiếm tiền lắm.
Trương Dương nói: Những ý tưởng này đều không hợp lý, anh ở trong trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng là cấp chính ban, làm việc dù sao cũng phải dù sao cũng phải đến nơi đến chốn, anh không chưa tới mức sơn cùng thủy tận mà?
Chu Hưng Quốc gật đầu: Được rồi! Nào, huynh đệ tôi chúc cậu sớm ngày vượt qua sóng gió, tiền đồ rộng lớn, từng bước lên cao.
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Đa tạ cát ngôn của đại ca.
Chu Hưng Quốc cười nói: Thằng nhóc cậu bây giờ đúng là đầu hủ rơi vào vôi, đập không được mà đánh cũng không xong.
Trương Dương nói: Buổi trưa tôi đặt bàn đón gió tẩy trần cho hai người nhé.
Chu Hưng Quốc nói: Không cần, tôi và Vĩ Đồng đã đặt rồi, chúng tôi tới Minh Công Ngư.
Minh Công Ngư? Trương Dương vẫn là lần đầu nghe nói.
Chu Hưng Quốc nói: Ngay bên cạnh hồ Thu Hà, vị trí không tồi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Nhắc tới là đói bụng rồi, đi thôi.
Ba ngườilái xe tới thẳng Minh Công Ngư quán, nơi này chủ doanh thuỷ sản, ở phụ cận Đông Giang khách sạn cùng loại không ít, trong lúc Tiết Vĩ Đồng đi gọi món ăn, Trương Dương và Chu Hưng Quốc ngồi xuống nói chuyện phiếm, Trương Dương nói: Vĩ Đồng hình như đã khôi phục tình tự rồi .
Chu Hưng Quốc gật đầu nói: Tình cảm của cô ta và Tiết lão rất sâu, lần này đối với cô ta là đả kích không nhỏ.
Trương Dương nói: Tiết lão ra đi cũng có chút đột nhiên.
Chu Hưng Quốc nói: Tiết gia thời gian trước xảy ra không ít chuyện, chuyện chú Tiết bị ám sát đến bây giờ vẫn chưa được điều tra rõ.
Trương Dương nói: Nhà nào cũng có kinh khó niệm cả mà.
Chu Hưng Quốc nói: Tôi nghe nói gần đây này lăn lộn cũng không được đắc chí, quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đã bị người khác cướp rồi.
Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: Có người nhìn tôi không vừa mắt, tôi biết làm sao đây.
Chu Hưng Quốc nói: Tôi nghe anh tôi nói, cậu muốn được điều đi?
Trương đại quan nhân thầm cười khổ, vốn chuyện này là Chu Hưng Dân nhắc tới sớm nhất, hiện tại không ngờ biến thành mình muốn được đi, nhưng chuyện nếu đã được truyền ra rồi. Mình cũng không thể không thừa nhận, hắn gật đầu: Đúng là có ý muốn như vậy, so với ở Tân Hải để rồi bị làm khác, chẳng ra ra ngoài, tỉnh trưởng Chu đã đáp ứng hoạt động giúp tôi, mục đích là Trung ương đoàn.
Chu Hưng Quốc nói: Ra ngoài mở mang nhãn giới một chút cũng tốt, cậu và Yên Nhiên chia tay cũng ảnh hưởng không nhỏ tới cậu. Lão đệ. Quan trường là một địa phương thực tế nhất, trước đây cậu là chồng chưa cưới của Yên Nhiên, rất nhiều người đều sẽ bởi vì bí thư Tống , vài phần kính trọng cậu vài phần kính trọng. Bất kể cậu thừa nhận hay không, cậu cũng nhờ được không ít hào quang của bí thư Tống.
Trương Dương thở dài nói: Lòng người dễ thay đổi, tôi cảm nhận được rồi.
Chu Hưng Quốc nói: Tôi nghe nói cậu và Văn Hạo Nam đã trở mặt. Chuyện này có phải thật hay không?
Trương Dương gật đầu nói: Tôi cũng không biết vì sao hắn cứ muốn nhằm vào tôi!
Chu Hưng Quốc nói: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ai cũng biết Văn phu nhân đối với cậu rất tốt, có thể là người làm con ruột như hắn nhìn thấy, trong lòng bất bình hành, cho rằng cậu lấy đi tình thương của mẹ hắn, cho nên nhằm vào cậu cũng là rất bình thường.
Trương Dương cười nói: Hắn không nhỏ nhen như vậy chứ. Thật ra trong lòng hắn đã biết nguyên nhân chân chính, Văn Hạo Nam sở dĩ hận hắn như vậy tất cả là vì Tần Manh Manh, Văn Hạo Nam chưa bao giờ thực sự buông bỏ tình cảm với Tần Manh Manh. Hắn cho rằng là mình đã phá hủy tình cảm giữa bọn họ, Trương đại quan nhân trong chuyện này không thể giải thích được.
Tiết Vĩ Đồng gọi món ăn về, mỉm cười: Em gọi một con ba ba, nghe nói cơm ba ba ở nơi này rất ngon.
Trương Dương nói: Thứ đó... hắn đang nói thì nhìn thấy có người từ bên ngoài đi vào. Không ngờ là tiền cục trưởng phân cục Tây thành và cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn, Loan Thắng Văn và Trương Dương quen nhau, hắn cười cười đi tới chào hỏi, Hoắc Vân Trung thì có thù với Trương Dương, hắn nhìn lướt qua Trương Dương rồi vội vàng đi lên lầu.
Loan Thắng Văn cười cười bắt tay với Trương Dương: Trương Dương. Rất lâu không nhìn thấy anh ở Đông Giang.
Trương Dương nói: Tôi gần đây rất ít tới đây.
Loan Thắng Văn nói: Tôi và mấy đồng sự hẹn ăn cơm. Nội bộ cục Công an có tửu lệnh cấm rượu, cho dù không uống rượu, nhưng để cho người ta nhìn thấy bọn họ ra vào nhà hàng thì ảnh hưởng cũng không tốt, cho nên Loan Thắng Văn bọn họ đặc biệt chọn một nơi xa trung tâm thành phố, nhưng không ngờ vẫn gặp người quen ở đây.
Trương Dương nói: Loan cục đi đi, chúng tôi cũng ăn chút gì đó rồi đi.
Loan Thắng Văn rất khách khí khách khí: Bữa này để tôi tính tiền.
Trương Dương cười nói: Không cần, chúng ta chỉ coi như là không ai gặp ai, đợi khi khác tôi lại mời Loan cục uống rượu.
Loan Thắng Văn cũng không kiên trì, xoay người bước đi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Hắn là ai vậy?
Trương Dương nói ra thân phận của Loan Thắng Văn, Tiết Vĩ Đồng khinh thường nói: Thì ra là người làm quan, chẳng trách rộng rãi như vậy, còn nói muốn tính tiền cho chúng ta, dùng công khoản à?
Trương Dương nói: Nha đầu, em đừng có nghĩ quần thể cán bộ đen tối như vậy được không? Không phải tất cả cán bộ đều lạm dụng công khoản.
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Trương Dương mở bình Đại Minh xuân rồi rót cho Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng không muốn uống rượu, gọi một *** nước ngọt. Làm xong một ly, Chu Hưng Quốc tiếp tục chủ đề vừa rồi: Tới kinh thành cũng không tồi, rèn luyện mấy năm ở Trung ương đoàn, về sau lại tới địa phương, có thể bay lên một bậc thang lớn, hơn nữa tới Trung ương học tập cũng là một bước quan trọng trong sĩ đồ.
Trương Dương nói: Tôi vốn cho rằng tỉnh trưởng Chu có ý kiến đối với tôi.
Chu Hưng Quốc nói: Vì sao có ý kiến với cậu? Hắn nói xong lập tức minh bạch nguyên nhân Trương Dương nói như vậy, không khỏi cười nói: Chuyện của Tạ Khôn Cử ư? cậu cho rằng đại ca của tôi nhỏ nhen vậy à?
Trương Dương nói: Tôi có nói vậy đâu.
Chu Hưng Quốc nói: Sự thành công của một người cũng không phải là ngẫu nhiên, đại ca của tôi có thể có được thành tựu hôm nay, năng lực lòng dạ, thiếu một thứ cũng không được, cậu yên tâm đi, hắn không có ý kiến gì với cậu cả, còn rất thưởng thức sự mạnh dạn đi đầu của cậu.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, em thấy anh rối rắm quá, dứt khoát đừng làm quan nữa, đến chỗ em, em cho anh làm tổng giám đốc, giao hết quyền lực cho anh, tiêu diêu tự tại, không phải là sướng hơn làm quan ư?
Trương Dương cười nói: Thế chắc phải là bị em quản ư.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em không quản anh, cho anh quyền lực lớn nhất.
Trương Dương nói: Anh cũng có chút tự hiểu lấy mình, anh không có bản sự làm kinh thương, cho dù không làm quan thì anh thà làm lang trung tha phương còn hơn.
Tiết Vĩ Đồng nói: Thế cũng không tồi, y thuật của anh cao như vậy, dứt khoát mở bệnh viện tư nhân đi, hiện tại mở khai cũng kiếm tiền lắm.
Trương Dương nói: Những ý tưởng này đều không hợp lý, anh ở trong trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng là cấp chính ban, làm việc dù sao cũng phải dù sao cũng phải đến nơi đến chốn, anh không chưa tới mức sơn cùng thủy tận mà?
Chu Hưng Quốc gật đầu: Được rồi! Nào, huynh đệ tôi chúc cậu sớm ngày vượt qua sóng gió, tiền đồ rộng lớn, từng bước lên cao.
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Đa tạ cát ngôn của đại ca.
/2583
|