Thiên không màu lam một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, ánh mặt trời so với vừa rồi còn gắt hơn, Hạng Thành nói: Vận khí của chúng ta không tồi, không ngờ có thể nhìn thấy một kỳ quan kiếm có như vậy... Nói còn chưa dứt lời thì lại có một con chim ị lên vai hắn, vẻ mặt của Hạng Thành vì xấu hổ mà cứng ngắc ra đó.
Người nhìn thấy cảnh này thì không ai dám cười, Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, thường thường trước khi có thiên tai lớn, động vật sẽ phát hiện sớm nhất, có lẽ đây là chúng nó đang báo động trước cho chúng ta.
Hạng Thành không nói gì, nhận lấy khăn mặt do thư ký đưa tới, lau cứt chim trên người, mang theo một loại mùi lạ chui vào trong ô tô.
Cung Kì Vĩ lên xe theo, hắn đang chờ Hạng Thành đưa ra phương án ứng đối.
Hạng Thành nói: Trước tiên cho tan làm trước một giờ, thông báo với toàn thành phố rằng bão nhiệt đới có thể sẽ đột kích, để bộ môn các cấp làm tốt biện pháp chuẩn bị khẩn cấp, thông tri cho bộ môn công an, từ giờ trở đi cả hai mươi tư tiếng đồng hồ phải ở vào trạng thái khẩn cấp, câu thông với chính ủy quân phân khu một chút, bảo bộ đội làm tốt chuẩn bị hiệp trợ chống thiên tai, làm tốt cảnh giới bờ biển, để tất cả thị dân rút về trong phạm vi an toàn, bất kể trận bão nhiệt đới này có đến hay không thì chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, bảo đảm an toàn cho sinh mệnh và tài sản của tất cả thị dân. Từ những lời này của Hạng Thành có thể nhìn ra, y đã rất coi trọng trận bão nhiệt đới có khả năng sẽ đến này.
Càng tới gần Bắc Cảng thì nhiệt độ không khí càng oi bức, Trương Dương khi xuống đường cao tốc thì đã là bốn rưỡi chiều, áp khí rất thấp, có điều thời tiết vẫn sáng sủa, ánh mặt trời vẫn gắt như cũ, trên bầu trời không có nổi một ngọn gió này, cũng không thấy mây, Trương Dương đỗ ô tô lại bên cạnh một quán bán nước giải khát. Hắn một đường chạy đến Bắc Cảng, nước đã uống hết rồi, lúc này cảm thấy có chút khát nước.
Trương Dương mua một chai nước khoáng lạnh, sau khi uống hết nửa bình thì mới thấy thoải mái hơn một chút
Ông chủ cửa hàng thầm oán: Dự báo thời tiết đúng là không đáng tin, nói là có bão nhiệt đới, chó má. Trời nóng đến chết người luôn!
Trương Dương vứt bình nước đã uống hết vào thùng rác, lại bảo ông chủ cửa hàng mang cho mình một thùng để vào cốp.
Sau khi Khởi động ô tô Trương Dương bấm điện thoại của Phó Trường Chinh: Trường chinh, có tin tức gì không?
Phó Trường Chinh nói: Vừa mới hỏi qua cục hải dương rồi. Nói bão nhiệt đới đã chậm lại, có thể là tới chạm hơn so với thời gian dự tính, cũng có thể trận bão lần này trực tiếp đi qua Bắc Cảng, sẽ không ảnh hưởng đến Bắc Cảng, ai biết được, chuyện thiên nhiên rất khó nói.
Trương Dương nói: Tôi là nói thị lý có làm tốt biện pháp ứng đối hay không?
Phó Trường Chinh nói: Thị trưởng vừa mới mở họp, thành thị vùng duyên hải ứng đối với loại khí hậu ác liệt này vẫn có kinh nghiệm nhất định, có điều vừa rồi phía Bắc Cảng hạ thông tri, yêu cầu bộ môn các cấp làm tốt biện pháp ứng đối, trường học đã được nghỉ. Đơn vị sự nghiệp cũng được tan tầm trước một giờ, vô cùng coi trọng đối với cơn bão nhiệt đới có thể sẽ tới lần này.
Trương Dương nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẫn là tinh không vạn lí, hắn cười nói: Có lẽ lần này đích xác là cục khí tượng báo sai, đến bây giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu có bão.
Phó Trường Chinh nói: Bất kể trận bão này có tới hay thì cũng vẫn cần phải áp dụng biện pháp dự phòng, phòng hoạn lúc chưa xảy ra mà.
Trương Dương bật cười: Trường chinh, cậu nói chuyện càng lúc càng giống một lãnh đạo.
Phó Trường Chinh nói: Tôi là lính của ngài, ngài mới là lãnh đạo của tôi.
Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một thứ đen xì lăn tới bánh xe, vội vàng đạp phanh, nhưng không kịp nữa rồi. Lái xe quả nhiên không thể phân tâm, vừa lái xe vừa gọi điện thoại rất dễ xảy ra chuyện.
Phó Trường Chinh ở trong điện thoại nghe thấy Trương Dương kinh hô một tiếng, còn tưởng rằng hắn xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng hỏi.
Trương Dương cũng không nói kỹ với hắn, chỉ nói là không có chuyện lớn gì cả. Tuy rằng hắn không thấy rõ rốt cuộc là vật gì chui xuống dưới bánh xa, có điều hắn có thể kết luận khẳng định không phải là người.
Trương Dương xuống ô tô, nghe thấy dưới bánh xe truyền đến tiếng gào thét, theo giọng nói nhìn lại thì liền thấy bánh xe sau ở bên phải có một con chó, nó đang nhìn Trương Dương với ánh mắt đáng thương.
Trương đại quan nhân nhìn nhìn bốn phía, thấy không có ai, đổi thành người khác thì đã sớm bỏ đi rồi, nhưng Trương đại quan nhân là người rất có trách nhiệm, hơn nữa ánh mắt của con chó đầy vẻ bất lực và cầu xin thương xót, không ngờ làm Trương đại quan nhân xúc động, vì thế Trương Dương đi tới bên cạnh nó, kiểm tra một chút, chân trái trước của con chó bị bánh xe nghiề qua, đã bị đứt, Trương Dương tìm một cành cây cố định hân cho nó, sau đó thì đặt vào trong cốp.
Nếu để cho người khác nhìn thấy thì mười phần có chín sẽ cho rằng Trương Dương là tên trộm chó.
Sau khi mang con chó lên ô tô, Trương Dương lái xe thẳng đến Tân Hải, tới trung tâm hành chính Tân Hải, thì nhìn thấy phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ từ bên trong đi ra, Đổng Ngọc Vũ nhìn thấy Trương Dương xuống xe thì vội vàng cười cười ra đón: Bí thư Trương, ngài đã về rồi à?
Trương Dương gật đầu: Nghe nói bão nhiệt đới sắp tới cho nên vội về ngay.
Đổng Ngọc Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn thiên không: Hình như không tới đây, đài khí tượng này còn không đáng tin bằng mắt của tôi.
Lúc này Phó Trường Chinh cũng từ bên trong đi ra, hắn là nhìn thấy ô tô của Trương Dương đã tới bãi đỗ xe, cho nên ra đón, Trương Dương ném cho hắn chìa khóa xe rồi nói: Trường chinh, trong xe có một con chó bị thương, giúp tôi chiếu cố nó.
Phó Trường Chinh còn tưởng rằng mình nghe lầm, mở cốp ra thì thấy quả nhiên có một con chó vàng nằm đó, hắn không khỏi bật cười: Bí thư Trương, ngài từ lúc nào cũng bắt đầu nuôi thú cưng vậy.
Trương Dương nói: Trên đường bị tôi đâm phải, không biết chủ nhân là ai, tôi không thể vứt nó lại giữa đường được, xương đùi trước của nó bị gãy rồi, tôi là người gây họa cho nên tôi phải chịu trách nhiệm.
Đổng Ngọc Vũ và Phó Trường Chinh đều cảm thấy có chút buồn cười.
Trương Dương nói với Đổng Ngọc Vũ: Thị trưởng Hứa đã dặn dò việc chuẩn bị chống bãi chưa?
Đổng Ngọc Vũ gật đầu, hắn đi theo Trương Dương trở lại văn phòng bí thư.
Trương Dương đi tới mở ti-vi, trên ti-vi đang phát dự báo thời tiết mới nhất, vốn đã báo bão Zeus sẽ đổ bộ vào buổi chiều, nhưng với tốc độ trước mắt thì cho dù đến Bắc Cảng cũng phải là buổi trưa ngày mai, có điều có một luồng khí xoáy nhiệt đới khác đang từ phía nam tiếp cận bên này.
Đổng Ngọc Vũ nhìn về phía bản đồ vệ tinh: Bí thư Trương, xem ra hôm nay không cần phải lo rồi.
Trương Dương nói: Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Đổng Ngọc Vũ nói: Lần này thị lý vô cùng coi trọng trận bão nhiệt đới lần này, tôi cũng đồng ý là phải coi trọng, nhưng vô số kinh nghiệm trong lịch sử chứng minh, địa khu Bắc Cảng chúng ta trước giờ không có bão lớn, hơn nữa chúng ta từ trên xuống dưới đều rất coi trọng như vậy trận bão nhiệt đới này, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
Người nhìn thấy cảnh này thì không ai dám cười, Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, thường thường trước khi có thiên tai lớn, động vật sẽ phát hiện sớm nhất, có lẽ đây là chúng nó đang báo động trước cho chúng ta.
Hạng Thành không nói gì, nhận lấy khăn mặt do thư ký đưa tới, lau cứt chim trên người, mang theo một loại mùi lạ chui vào trong ô tô.
Cung Kì Vĩ lên xe theo, hắn đang chờ Hạng Thành đưa ra phương án ứng đối.
Hạng Thành nói: Trước tiên cho tan làm trước một giờ, thông báo với toàn thành phố rằng bão nhiệt đới có thể sẽ đột kích, để bộ môn các cấp làm tốt biện pháp chuẩn bị khẩn cấp, thông tri cho bộ môn công an, từ giờ trở đi cả hai mươi tư tiếng đồng hồ phải ở vào trạng thái khẩn cấp, câu thông với chính ủy quân phân khu một chút, bảo bộ đội làm tốt chuẩn bị hiệp trợ chống thiên tai, làm tốt cảnh giới bờ biển, để tất cả thị dân rút về trong phạm vi an toàn, bất kể trận bão nhiệt đới này có đến hay không thì chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, bảo đảm an toàn cho sinh mệnh và tài sản của tất cả thị dân. Từ những lời này của Hạng Thành có thể nhìn ra, y đã rất coi trọng trận bão nhiệt đới có khả năng sẽ đến này.
Càng tới gần Bắc Cảng thì nhiệt độ không khí càng oi bức, Trương Dương khi xuống đường cao tốc thì đã là bốn rưỡi chiều, áp khí rất thấp, có điều thời tiết vẫn sáng sủa, ánh mặt trời vẫn gắt như cũ, trên bầu trời không có nổi một ngọn gió này, cũng không thấy mây, Trương Dương đỗ ô tô lại bên cạnh một quán bán nước giải khát. Hắn một đường chạy đến Bắc Cảng, nước đã uống hết rồi, lúc này cảm thấy có chút khát nước.
Trương Dương mua một chai nước khoáng lạnh, sau khi uống hết nửa bình thì mới thấy thoải mái hơn một chút
Ông chủ cửa hàng thầm oán: Dự báo thời tiết đúng là không đáng tin, nói là có bão nhiệt đới, chó má. Trời nóng đến chết người luôn!
Trương Dương vứt bình nước đã uống hết vào thùng rác, lại bảo ông chủ cửa hàng mang cho mình một thùng để vào cốp.
Sau khi Khởi động ô tô Trương Dương bấm điện thoại của Phó Trường Chinh: Trường chinh, có tin tức gì không?
Phó Trường Chinh nói: Vừa mới hỏi qua cục hải dương rồi. Nói bão nhiệt đới đã chậm lại, có thể là tới chạm hơn so với thời gian dự tính, cũng có thể trận bão lần này trực tiếp đi qua Bắc Cảng, sẽ không ảnh hưởng đến Bắc Cảng, ai biết được, chuyện thiên nhiên rất khó nói.
Trương Dương nói: Tôi là nói thị lý có làm tốt biện pháp ứng đối hay không?
Phó Trường Chinh nói: Thị trưởng vừa mới mở họp, thành thị vùng duyên hải ứng đối với loại khí hậu ác liệt này vẫn có kinh nghiệm nhất định, có điều vừa rồi phía Bắc Cảng hạ thông tri, yêu cầu bộ môn các cấp làm tốt biện pháp ứng đối, trường học đã được nghỉ. Đơn vị sự nghiệp cũng được tan tầm trước một giờ, vô cùng coi trọng đối với cơn bão nhiệt đới có thể sẽ tới lần này.
Trương Dương nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẫn là tinh không vạn lí, hắn cười nói: Có lẽ lần này đích xác là cục khí tượng báo sai, đến bây giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu có bão.
Phó Trường Chinh nói: Bất kể trận bão này có tới hay thì cũng vẫn cần phải áp dụng biện pháp dự phòng, phòng hoạn lúc chưa xảy ra mà.
Trương Dương bật cười: Trường chinh, cậu nói chuyện càng lúc càng giống một lãnh đạo.
Phó Trường Chinh nói: Tôi là lính của ngài, ngài mới là lãnh đạo của tôi.
Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một thứ đen xì lăn tới bánh xe, vội vàng đạp phanh, nhưng không kịp nữa rồi. Lái xe quả nhiên không thể phân tâm, vừa lái xe vừa gọi điện thoại rất dễ xảy ra chuyện.
Phó Trường Chinh ở trong điện thoại nghe thấy Trương Dương kinh hô một tiếng, còn tưởng rằng hắn xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng hỏi.
Trương Dương cũng không nói kỹ với hắn, chỉ nói là không có chuyện lớn gì cả. Tuy rằng hắn không thấy rõ rốt cuộc là vật gì chui xuống dưới bánh xa, có điều hắn có thể kết luận khẳng định không phải là người.
Trương Dương xuống ô tô, nghe thấy dưới bánh xe truyền đến tiếng gào thét, theo giọng nói nhìn lại thì liền thấy bánh xe sau ở bên phải có một con chó, nó đang nhìn Trương Dương với ánh mắt đáng thương.
Trương đại quan nhân nhìn nhìn bốn phía, thấy không có ai, đổi thành người khác thì đã sớm bỏ đi rồi, nhưng Trương đại quan nhân là người rất có trách nhiệm, hơn nữa ánh mắt của con chó đầy vẻ bất lực và cầu xin thương xót, không ngờ làm Trương đại quan nhân xúc động, vì thế Trương Dương đi tới bên cạnh nó, kiểm tra một chút, chân trái trước của con chó bị bánh xe nghiề qua, đã bị đứt, Trương Dương tìm một cành cây cố định hân cho nó, sau đó thì đặt vào trong cốp.
Nếu để cho người khác nhìn thấy thì mười phần có chín sẽ cho rằng Trương Dương là tên trộm chó.
Sau khi mang con chó lên ô tô, Trương Dương lái xe thẳng đến Tân Hải, tới trung tâm hành chính Tân Hải, thì nhìn thấy phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ từ bên trong đi ra, Đổng Ngọc Vũ nhìn thấy Trương Dương xuống xe thì vội vàng cười cười ra đón: Bí thư Trương, ngài đã về rồi à?
Trương Dương gật đầu: Nghe nói bão nhiệt đới sắp tới cho nên vội về ngay.
Đổng Ngọc Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn thiên không: Hình như không tới đây, đài khí tượng này còn không đáng tin bằng mắt của tôi.
Lúc này Phó Trường Chinh cũng từ bên trong đi ra, hắn là nhìn thấy ô tô của Trương Dương đã tới bãi đỗ xe, cho nên ra đón, Trương Dương ném cho hắn chìa khóa xe rồi nói: Trường chinh, trong xe có một con chó bị thương, giúp tôi chiếu cố nó.
Phó Trường Chinh còn tưởng rằng mình nghe lầm, mở cốp ra thì thấy quả nhiên có một con chó vàng nằm đó, hắn không khỏi bật cười: Bí thư Trương, ngài từ lúc nào cũng bắt đầu nuôi thú cưng vậy.
Trương Dương nói: Trên đường bị tôi đâm phải, không biết chủ nhân là ai, tôi không thể vứt nó lại giữa đường được, xương đùi trước của nó bị gãy rồi, tôi là người gây họa cho nên tôi phải chịu trách nhiệm.
Đổng Ngọc Vũ và Phó Trường Chinh đều cảm thấy có chút buồn cười.
Trương Dương nói với Đổng Ngọc Vũ: Thị trưởng Hứa đã dặn dò việc chuẩn bị chống bãi chưa?
Đổng Ngọc Vũ gật đầu, hắn đi theo Trương Dương trở lại văn phòng bí thư.
Trương Dương đi tới mở ti-vi, trên ti-vi đang phát dự báo thời tiết mới nhất, vốn đã báo bão Zeus sẽ đổ bộ vào buổi chiều, nhưng với tốc độ trước mắt thì cho dù đến Bắc Cảng cũng phải là buổi trưa ngày mai, có điều có một luồng khí xoáy nhiệt đới khác đang từ phía nam tiếp cận bên này.
Đổng Ngọc Vũ nhìn về phía bản đồ vệ tinh: Bí thư Trương, xem ra hôm nay không cần phải lo rồi.
Trương Dương nói: Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Đổng Ngọc Vũ nói: Lần này thị lý vô cùng coi trọng trận bão nhiệt đới lần này, tôi cũng đồng ý là phải coi trọng, nhưng vô số kinh nghiệm trong lịch sử chứng minh, địa khu Bắc Cảng chúng ta trước giờ không có bão lớn, hơn nữa chúng ta từ trên xuống dưới đều rất coi trọng như vậy trận bão nhiệt đới này, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
/2583
|