Trương đại quan nhân thở dài: Con mẹ nó, sao cái đám chó chết này đều không biết tự lượng sức mình như vậy nhỉ...
Nói còn chưa dứt lời thì một đạo sét đánh xé rách màn trời màu đen, ngay sau đó thì một tiếng sấm rền vang lên, chấn cho Trương đại quan nhân không khỏi rùng mình một cái, từ phương xa truyền đến tiếng gió rít như tiếng dã thú gào.
Trong tiếng gió mơ hồ truyền đến giọng nói của một nữ tử, Trương đại quan nhân giỏng tai lắng nghe, tiếng nói đó đứt quãng trong gió đêm, bị tiếng gió và tiếng mưa rơi xé thành từng mảnh nhỏ, có điều hắn vẫn phân biệt ra đó là giọng nói của Kiều Mộng Viện: Trương Dương... Anh ở đâu Trương Dương Trương Dương!
Trương Dương không nghe nhầm, người tới đúng là Kiều Mộng Viện, Trương Dương đi rồi, cô ta vẫn ở trên gò đất cao duy trì trật tự, vừa rồi Trình Diễm Đông bị thương trở về , Kiều Mộng Viện mới biết chuyện bọn họ bị tập kích bị tập kích, cảnh viên ở hiện trường không nhịn được, khi Trình Diễm Đông liên hệ cứu binh thì Kiều Mộng Viện trộm một chiếc ca nô đi tới đây, cô ta tìm kiếm hơn mười ở mảng thủy vực này, vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Trương Dương, mưa gió càng lúc càng lớn, sóng so với vừa rồi thì tựa hồ còn lớn hơn rất nhiều, ca nô không ngừng xóc nảy trong nước, Kiều Mộng Viện thì vừa lo vừa sợ, cô ta xưa nay luôn kiên cường lúc này cũng không khỏi bật khóc: Trương Dương! Trương Dương.. Anh đừng bỏ em... Ca nô tựa hồ đụng phải thứ gì đó, Kiều Mộng Viện cầm đèn pin chiếu xuống thì nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch của người chết, cô ta sợ đến nỗi hét rầm trời.
Mộng Viện! Kiều Mộng Viện ngẩng đầu, cô ta nhìn thấy ánh sáng trên nóc kho hàng, cô ta nhìn thấy thân ảnh trong mưa gió tuy rằng rất mơ hồ, nhưng vẫn kiên cường sừng sững, Kiều Mộng Viện che miệng bật khóc, nước mắt tùy ý tuôn ra, nhưng cô ta biết mình giờ phút này đang hạnh phúc.
Trương Dương từ nóc kho hàng bay xuống, mũi chân điểm nhẹ lên xác chết đang nổi bồng bềnh, nhảy vào trong ca nô, tới trước mặt Kiều Mộng Viện, hai người nhìn nhau trong mưa gió, bỗng nhiên đồng thời lao lên, ôm chặt lấy đối phương, thân thể thân thể dã sớm bị mưa gió làm ướt đẫm, nhưng nội tâm của bọn họ lại như lửa nóng, Trương Dương tìm môi Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện chủ động dâng hiến, hôn lên môi Trương Dương.
Tiếng sét đánh liên tiếp khiến đôi tình lữ đang đắm chìm trong hạnh phúc tỉnh táo lại, Trương Dương ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời giống như kim xà loạn, khi thì sáng ban ngày, khi thì yên lặng như rơi vào hắc ám vô tận.
Kiều Mộng Viện có chút sợ hãi nói: Liệu có bão nữa không?
Trương Dương lắc đầu ánh mắt trong ánh mắt lại lộ ra vẻ u buồn, hắn nói khẽ: Trước tiên rời khỏi nơi này đã rồi tính.
Kiều Mộng Viện giao ca nô cho hắn, lúc này sầm và chớp đột nhiên ngừng lại, mưa gió cũng nhỏ đi, toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức bọn họ có thể rõ ràng tiếng hô hấp của nhau.
Tâm tình của Trương Dương lại không được thả lỏng chút nào, không biết vì sao, hắn cảm thấy một loại áp lực nói không nên lời.
Từ khi trận bão này bắt đầu, Hạng Thành không hề rời khỏi văn phòng của y, tin tức xấu liên tiếp truyền đến, Hạng Thành tựa hồ đã chết lặng, y cảm thấy tinh thần của mình như bị hút ra khỏi thể xác, tuy rằng sinh mệnh của y vẫn còn, nhưng y hắn hiện tại đã hoàn toàn trở thành một cái xác không hồn.
Điện thoại Trên bàn vang lên rất lâu, nhưng Hạng Thành lại không hề muốn nhấc, từ tin tức xấu thì còn có thể có gì nữa? Hạng Thành châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ hít một hơi, như muốn tìm về tinh thần của mìn.
Cửa phòng vào lúc này vang lên tiếng gõ, Hạng Thành có chút không kiên nhẫn gầm lên: Tôi không phải đã nói rồi ư, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy tôi, tôi không muốn gặp ai cả, tôi không muốn gặp ai cả.
Thư ký nghe thấy tiếng hét của Hạng Thành, nhưng hắn vẫn chịu áp lực bước vào, vẻ mặt sợ hãi nhìn Hạng Thành: Bí thư Hạng, vừa mới nhận được thông báo thời tiết mới nhất, bão Zeus vẫn đang tiếp cận Bắc Cảng, trong phạm vi ba km vùng duyên hải có thể sẽ bị bao phủ, còn nữa.... Vừa mới xảy ra địa chấn. Căn cứ vào thông báo của cục địa chấn thì tối nay còn có thể phát sinh địa chấn nữa, địa chấn thường xuyên có lẽ có thể khiến cho sóng thần lớn hơn..
Hạng Thành nheo mắt lại: Vậy thì sao?
Thư ký cho rằng mình nghe lầm, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạng Thành: Gì cơ ạ?
Vậy thì sao? Anh có thể ngăn cản được ư? Anh cho rằng tôi có thể ngăn cản tất cả những chuyện này phát sinh ư?
Thư ký á khẩu không trả lời được, một lát sau hắn mới nói khẽ: Bí thư Hạng, hiện tại mọi người đều đã bắt đầu rút lui khỏi trụ sở, nơi này cách đường ven biển cũng rất gần, không an toàn. Cho nên...
Hạng Thành lắc đầu: Các anh đi đi, tôi ở lại!
Bí thư Hạng...
Ra ngoài! Hạng Thành giận dữ hét.
Sau khi cửa phòng đóng lại, ánh mắt phẫn nộ của Hạng Thành nhanh chóng trở nên ảm đạm, y đột nhiên cảm thấy nhân sinh của mình đã mất đi ý nghĩa, y bắt đầu nghĩ lại, bắt đầu nhớ lại.Y không nhớ nổi mình bắt đầu từ khi nào đã đi lên con đường này, chỉ biết là từ sau khi lựa chọn con đường này thì đã không thể quay đầu, chỉ có thể đi mãi.
Tiếng ma sát của kim loại từ xa truyền lại, giống như mãnh thú viễn cổ gào rít. Trương Dương nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng động nặng nề và liên tục từ phương xa truyền đến, chấn động đến từ sâu trong hải dương. Trương Dương bỗng nhiên mở mắt ra, hắn khởi động ca nô, dùng tốc độ kinh người lao tới hải đăng phía trước, Kiều Mộng Viện mở to mắt đẹp, nhìn mặt biển phương xa, cô ta nhìn thấy một ngấn nước màu trắng đang tới gần bọn họ, sóng thần, sóng thần cao bằng cả mười tầng nhà, tần suất sóng lớn đập khiến cả thiên địa như rung chuyển.
Ca nô tiếp cận hải đăng, Trương Dương ôm eo nhỏ của Kiều Mộng Viện. Toàn lực nhảy lên, bắt được cầu thang sắt ở bên ngoài hải đăng, sau đó dùng tốc độ kinh người leo lên trên.
Cơ hồ là đồng thời, cơn sóng gió động trời bổ nhào vào bên cạnh hắn, ca nô như một chiếc lá khô bị cuốn đi, sau đó thì bay lên không trung như con dê con. Lập tức một đợt sóng ập đến vỗ tan ca nô.
Trương đại quan nhân vừa rồi đã phán đoán ra sẽ còn một đợt sóng đánh tới, cho dù ca nô toàn tốc đi tới cũng không thể né kịp sự tập kích của sóng to, sống chết trước mắt, Trương Dương lựa chọn tòa hải đăng này, nếu hải đăng có thể may mắn còn tồn tại trong đợt trùng kích của đợt sóng vừa rồi thì có lẽ nó vẫn trụ được khảo nghiệm của đợt sóng thứ hai.
Sự thật chứng minh phán đoán của Trương Dương là chính xác. Kết cấu kiên cố của hải đăng đã chịu được đợt tùng kích của sóng biển.
Trương Dương dẫn Kiều Mộng Viện leo lên, đá văng cửa sổ hải đăng, trước tiên đưa Kiều Mộng Viện vào, sau đó thì bản thân cũng chui vào.
Hải đăng không ngừng rung rung trong sóng biển, giống như tùy thời đều có thể đổ sập.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện lên tới tầng mười, đoạn cao nhất của hải đăng, đèn chong của tháp vẫn sáng, mang tới cho bọn họ một chút ấm áp.
Trương Dương đi tới phía trước cửa sổ, nhìn xa tình cảnh bên ngoài, toàn bộ kho cất đồ của cảng Phước Long đều đã bị thủy triều bao phủ, hải đăng chỗ bọn họ tựa hồ đã trở thành cái phao duy nhất trong thủy triều, hơn phân nửa đã ngập trong nước, theo đợt sóng này, mưa gió lại buông xuống, sấm chớp đang chà đạp mảnh đất vốn đã thụ thương rất nặng này rồi.
Nói còn chưa dứt lời thì một đạo sét đánh xé rách màn trời màu đen, ngay sau đó thì một tiếng sấm rền vang lên, chấn cho Trương đại quan nhân không khỏi rùng mình một cái, từ phương xa truyền đến tiếng gió rít như tiếng dã thú gào.
Trong tiếng gió mơ hồ truyền đến giọng nói của một nữ tử, Trương đại quan nhân giỏng tai lắng nghe, tiếng nói đó đứt quãng trong gió đêm, bị tiếng gió và tiếng mưa rơi xé thành từng mảnh nhỏ, có điều hắn vẫn phân biệt ra đó là giọng nói của Kiều Mộng Viện: Trương Dương... Anh ở đâu Trương Dương Trương Dương!
Trương Dương không nghe nhầm, người tới đúng là Kiều Mộng Viện, Trương Dương đi rồi, cô ta vẫn ở trên gò đất cao duy trì trật tự, vừa rồi Trình Diễm Đông bị thương trở về , Kiều Mộng Viện mới biết chuyện bọn họ bị tập kích bị tập kích, cảnh viên ở hiện trường không nhịn được, khi Trình Diễm Đông liên hệ cứu binh thì Kiều Mộng Viện trộm một chiếc ca nô đi tới đây, cô ta tìm kiếm hơn mười ở mảng thủy vực này, vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Trương Dương, mưa gió càng lúc càng lớn, sóng so với vừa rồi thì tựa hồ còn lớn hơn rất nhiều, ca nô không ngừng xóc nảy trong nước, Kiều Mộng Viện thì vừa lo vừa sợ, cô ta xưa nay luôn kiên cường lúc này cũng không khỏi bật khóc: Trương Dương! Trương Dương.. Anh đừng bỏ em... Ca nô tựa hồ đụng phải thứ gì đó, Kiều Mộng Viện cầm đèn pin chiếu xuống thì nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch của người chết, cô ta sợ đến nỗi hét rầm trời.
Mộng Viện! Kiều Mộng Viện ngẩng đầu, cô ta nhìn thấy ánh sáng trên nóc kho hàng, cô ta nhìn thấy thân ảnh trong mưa gió tuy rằng rất mơ hồ, nhưng vẫn kiên cường sừng sững, Kiều Mộng Viện che miệng bật khóc, nước mắt tùy ý tuôn ra, nhưng cô ta biết mình giờ phút này đang hạnh phúc.
Trương Dương từ nóc kho hàng bay xuống, mũi chân điểm nhẹ lên xác chết đang nổi bồng bềnh, nhảy vào trong ca nô, tới trước mặt Kiều Mộng Viện, hai người nhìn nhau trong mưa gió, bỗng nhiên đồng thời lao lên, ôm chặt lấy đối phương, thân thể thân thể dã sớm bị mưa gió làm ướt đẫm, nhưng nội tâm của bọn họ lại như lửa nóng, Trương Dương tìm môi Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện chủ động dâng hiến, hôn lên môi Trương Dương.
Tiếng sét đánh liên tiếp khiến đôi tình lữ đang đắm chìm trong hạnh phúc tỉnh táo lại, Trương Dương ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời giống như kim xà loạn, khi thì sáng ban ngày, khi thì yên lặng như rơi vào hắc ám vô tận.
Kiều Mộng Viện có chút sợ hãi nói: Liệu có bão nữa không?
Trương Dương lắc đầu ánh mắt trong ánh mắt lại lộ ra vẻ u buồn, hắn nói khẽ: Trước tiên rời khỏi nơi này đã rồi tính.
Kiều Mộng Viện giao ca nô cho hắn, lúc này sầm và chớp đột nhiên ngừng lại, mưa gió cũng nhỏ đi, toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức bọn họ có thể rõ ràng tiếng hô hấp của nhau.
Tâm tình của Trương Dương lại không được thả lỏng chút nào, không biết vì sao, hắn cảm thấy một loại áp lực nói không nên lời.
Từ khi trận bão này bắt đầu, Hạng Thành không hề rời khỏi văn phòng của y, tin tức xấu liên tiếp truyền đến, Hạng Thành tựa hồ đã chết lặng, y cảm thấy tinh thần của mình như bị hút ra khỏi thể xác, tuy rằng sinh mệnh của y vẫn còn, nhưng y hắn hiện tại đã hoàn toàn trở thành một cái xác không hồn.
Điện thoại Trên bàn vang lên rất lâu, nhưng Hạng Thành lại không hề muốn nhấc, từ tin tức xấu thì còn có thể có gì nữa? Hạng Thành châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ hít một hơi, như muốn tìm về tinh thần của mìn.
Cửa phòng vào lúc này vang lên tiếng gõ, Hạng Thành có chút không kiên nhẫn gầm lên: Tôi không phải đã nói rồi ư, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy tôi, tôi không muốn gặp ai cả, tôi không muốn gặp ai cả.
Thư ký nghe thấy tiếng hét của Hạng Thành, nhưng hắn vẫn chịu áp lực bước vào, vẻ mặt sợ hãi nhìn Hạng Thành: Bí thư Hạng, vừa mới nhận được thông báo thời tiết mới nhất, bão Zeus vẫn đang tiếp cận Bắc Cảng, trong phạm vi ba km vùng duyên hải có thể sẽ bị bao phủ, còn nữa.... Vừa mới xảy ra địa chấn. Căn cứ vào thông báo của cục địa chấn thì tối nay còn có thể phát sinh địa chấn nữa, địa chấn thường xuyên có lẽ có thể khiến cho sóng thần lớn hơn..
Hạng Thành nheo mắt lại: Vậy thì sao?
Thư ký cho rằng mình nghe lầm, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạng Thành: Gì cơ ạ?
Vậy thì sao? Anh có thể ngăn cản được ư? Anh cho rằng tôi có thể ngăn cản tất cả những chuyện này phát sinh ư?
Thư ký á khẩu không trả lời được, một lát sau hắn mới nói khẽ: Bí thư Hạng, hiện tại mọi người đều đã bắt đầu rút lui khỏi trụ sở, nơi này cách đường ven biển cũng rất gần, không an toàn. Cho nên...
Hạng Thành lắc đầu: Các anh đi đi, tôi ở lại!
Bí thư Hạng...
Ra ngoài! Hạng Thành giận dữ hét.
Sau khi cửa phòng đóng lại, ánh mắt phẫn nộ của Hạng Thành nhanh chóng trở nên ảm đạm, y đột nhiên cảm thấy nhân sinh của mình đã mất đi ý nghĩa, y bắt đầu nghĩ lại, bắt đầu nhớ lại.Y không nhớ nổi mình bắt đầu từ khi nào đã đi lên con đường này, chỉ biết là từ sau khi lựa chọn con đường này thì đã không thể quay đầu, chỉ có thể đi mãi.
Tiếng ma sát của kim loại từ xa truyền lại, giống như mãnh thú viễn cổ gào rít. Trương Dương nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng động nặng nề và liên tục từ phương xa truyền đến, chấn động đến từ sâu trong hải dương. Trương Dương bỗng nhiên mở mắt ra, hắn khởi động ca nô, dùng tốc độ kinh người lao tới hải đăng phía trước, Kiều Mộng Viện mở to mắt đẹp, nhìn mặt biển phương xa, cô ta nhìn thấy một ngấn nước màu trắng đang tới gần bọn họ, sóng thần, sóng thần cao bằng cả mười tầng nhà, tần suất sóng lớn đập khiến cả thiên địa như rung chuyển.
Ca nô tiếp cận hải đăng, Trương Dương ôm eo nhỏ của Kiều Mộng Viện. Toàn lực nhảy lên, bắt được cầu thang sắt ở bên ngoài hải đăng, sau đó dùng tốc độ kinh người leo lên trên.
Cơ hồ là đồng thời, cơn sóng gió động trời bổ nhào vào bên cạnh hắn, ca nô như một chiếc lá khô bị cuốn đi, sau đó thì bay lên không trung như con dê con. Lập tức một đợt sóng ập đến vỗ tan ca nô.
Trương đại quan nhân vừa rồi đã phán đoán ra sẽ còn một đợt sóng đánh tới, cho dù ca nô toàn tốc đi tới cũng không thể né kịp sự tập kích của sóng to, sống chết trước mắt, Trương Dương lựa chọn tòa hải đăng này, nếu hải đăng có thể may mắn còn tồn tại trong đợt trùng kích của đợt sóng vừa rồi thì có lẽ nó vẫn trụ được khảo nghiệm của đợt sóng thứ hai.
Sự thật chứng minh phán đoán của Trương Dương là chính xác. Kết cấu kiên cố của hải đăng đã chịu được đợt tùng kích của sóng biển.
Trương Dương dẫn Kiều Mộng Viện leo lên, đá văng cửa sổ hải đăng, trước tiên đưa Kiều Mộng Viện vào, sau đó thì bản thân cũng chui vào.
Hải đăng không ngừng rung rung trong sóng biển, giống như tùy thời đều có thể đổ sập.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện lên tới tầng mười, đoạn cao nhất của hải đăng, đèn chong của tháp vẫn sáng, mang tới cho bọn họ một chút ấm áp.
Trương Dương đi tới phía trước cửa sổ, nhìn xa tình cảnh bên ngoài, toàn bộ kho cất đồ của cảng Phước Long đều đã bị thủy triều bao phủ, hải đăng chỗ bọn họ tựa hồ đã trở thành cái phao duy nhất trong thủy triều, hơn phân nửa đã ngập trong nước, theo đợt sóng này, mưa gió lại buông xuống, sấm chớp đang chà đạp mảnh đất vốn đã thụ thương rất nặng này rồi.
/2583
|