Hắn quay sang nói với bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành: Đồng chí Bộ Thành, công tác tuyên truyền là trọng yếu nhất, dưới tình trạng trước mắt, nội tâm của đa số người dân đều thấp thỏm lo âu, chúng ta nhất định phải kịp thời tuyên truyền chính sách của đảng tới bọn họ, phải để cho người dân có lòng tin đối với chính phủ chúng ta, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể dấy lên hy vọng đối với cuộc sống, mới có thể một lần nữa nhen nhóm lên động lực công tác.
Hoàng Bộ Thành gật đầu, rất nghiêm túc ghi ghi chép chép vào quyển sổ nhỏ đặt trên bàn.
Cung Hoàn Sơn lại nói: Sau đại tai thường thường sẽ có đại dịch, trên điểm này cũng phải có tăng cường chú ý, đồng chí Hứa Khôn cường điệu nắm chắc việc này.
Phó thị trưởng Hứa Khôn phụ trách văn giáo vệ sinh, đây là công tác bản chức của hắn, Hứa Khôn gật đầu.
Cung Hoàn Sơn nói: Còn nữa,phải khảo sát tình trạng an toàn trong các trường tiểu học trong phạm vi toàn thành phố, để bảo đảm phương tiện dạy học dưới tiền đề không có ẩn hoạn, mau chóng an bài cho học sinh đi học trở lại.
Hứa Khôn nói: Công tác trên Phương diện này đang được làm rồi.
Cung Hoàn Sơn gật đầu, ánh mắt chuyển sang Triệu Quốc Cường: Vấn đề trị an sau thiên tai cũng là một việc khó khăn, đồng chí Quốc Cường nhất định phải đẩy mạnh công tác trên phương diện này, toàn thể công an cảnh sát trong lúc lo cứu tế giải nguy đồng thời còn phải phụ trách tốt công tác trị an, vất vả cho các anh rồi.
Triệu Quốc Cường nói: Thị trưởng Cung yên tâm, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cung Hoàn Sơn lưu ý thấy hắn vẫn gọi mình là thị trưởng Cung chứ không phải là bí thư Cung, trên thực tế nội tâm Cung Hoàn Sơn cũng không để ý, nhân sinh rất nhiều lúc sẽ biến chuyển trong tự nhiên, hắn cũng đột nhiên nhìn thấu danh lợi, nếu Hạng Thành còn sống, hắn sẽ sẽ an tâm làm chức thị trưởng Bắc Cảng của mình, nếu Cung Kì Vĩ vẫn còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không quật khởi ý đồ cạnh tranh. Chuyển biến như vậy người khác sẽ không hiểu, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.
Ánh mắt của Cung Hoàn Sơn cuối cùng dừng lại trên người Trương Dương: Đồng chí Trương Dương, Tân Hải là địa phương gặp phải tai hoạ nghiêm trọng nhất của thành phố Bắc Cảng, đối với Tân Hải mà nói, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã trở thành khu vực gặp thiên tai rất nặng, phương tiện cơ sở vừa mới được xây dựng lên đã bị phá hoại nghiêm trọng, nhà đầu tư các nơi đều gặp tổn thất trên trình độ bất đồng. Cho nên anh trong lúc làm công tác cứu tế đồng thời cũng còn phải làm công tác câu thông với nhà đầu tư, tranh thủ đạt được sự lý giải của bọn họ. Để bọn họ tin chính phủ chúng ta là một chính phủ có trách nhiệm, có có năng lực bảo đảm cho lợi ích của bọn họ.
Trương Dương gật đầu. Không nói gì. Đầu óc hắn đến bây giờ vẫn rất loạn.
Cung Hoàn Sơn sau khi nói xong thì nhìn mọi người chung quanh: Mọi người còn có điều gì muốn nói không?
Hiện trường là một mảng trầm mặc.
Cung Hoàn Sơn lại nói: Có suy nghĩ gì thì cứ nói thoải mái, đừng cố kỵ gì cả.
Vẫn không có ai lên tiếng, Cung Hoàn Sơn gật đầu: Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, tan họp.
Sau khi hội nghị kế thúc, Triệu Quốc Cường và Trương Dương cùng nhau tới cảng mới, hai người dừng xe ở bến tàu, đỗ dưới ánh mặt trời. Nhìn đại đã khôi phục bình tĩnh phía trước, Triệu Quốc Cường nheo mắt lại, chỉ chỉ về phía trước bên phải: Thi thể của Hạng Thành chính là được phát hiện ở chỗ đó.
Trương Dương gật đầu, đi về phía trước vài bước rồi nói khẽ: Hắn là tự sát à?
Triệu Quốc Cường nói: Căn cứ vào suy đoán thì chắc là như vậy. Có điều vẫn còn thiếu bằng chứng hữu lực.
Trương Dương nói: Hắn dã gài bẫy hãm hại phó bí thư Cung.
Triệu Quốc Cường nói: Có thể nói về chuyện đã phát sinh không?
Trương Dương nói: Tôi và bí thư Cung đều là người ghét ác như thù, quan hệ giữa chúng tôi cũng không phải như người khác nhìn thấy.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi đã sớm đoán được rồi, khi các anh ở Nam Tích hợp tác rất vui vẻ, hơn nữa anh còn từng cứu con gái của bí thư Cung, với quan hệ tốt đẹp lúc trước của các anh thì tuyệt đối sẽ không trong ngắn hạn chuyển biến xấu tới loại tình trạng như vậy.
Trương Dương thở dài, Triệu Quốc Cường nếu có thể nhìn ra thì chứng minh khẳng định có người khác cũng nhìn ra các loại mấu chốt trong đây.
Triệu Quốc Cường nói: Hiện tại tất cả đầu mâu và điểm đáng ngờ đều chỉ về phía Hạng Thành.
Sau lưng hắn nhất định còn có người sai khiến.
Triệu Quốc Cường nói: Cho dù có người sai khiến, kẻ biết than phận thực sự của người này cũng không nhiều, Hạng Thành ra đi, rất nhiều manh mối đều gián đoạn theo cái chết của hắn.
Trương Dương nói: Tôi sẽ không để người này nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.
Triệu Quốc Cường nói: Anh biết người này là ai không?
Trương Dương lắc đầu: Chuyện không có chứng cứ tôi không thể nói lung tung.
Triệu Quốc Cường thở dài: Thật ra bí thư Cung không phải hy sinh vô ích, sau chuyện này, tên độc thủ phía sau màn có lẽ sẽ buông bỏ lợi ích ở Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Tôi thì sẽ không bỏ qua!
Triệu Quốc Cường nhìn vào hai mắt Trương Dương, chủ động vươn tay về phía hắn, hai người không nói gì, nắm chặt tay nhau, đã minh bạch cõi lòng của đối phương.
Buổi chiều Hôm ấy vợ góa của Cung Kì Vĩ, Dương Ninh dẫn con gái Cung Nhã Hinh tới Bắc Cảng, hai mẹ con đều biểu hiện ra sự kiên cường hơn người, mắt đỏ nhưng không có một giọt nước mắt nào.
Trương Dương nhìn Dương Ninh, mím môi, đầy thương cảm nói: Chị dâu, xin lỗi!
Dương Ninh nói khẽ: Là sự lựa chọn của anh ấy, không trách được bất kỳ ai! Anh không cần phải xin lỗi tôi.
Hai Mẹ con kiên cường nhìn Cung Kì Vĩ lần cuối, Dương Ninh nước mắt rơi như mưa, Cung Nhã Hinh thì khóc ngất đi, thấy cảnh này, Trương Dương và Triệu Quốc Cường đi cùng cũng đỏ lựng cả mắt, khó khăn lắm mới khuyên hai người trở lại phòng nghỉ.
Dương Ninh bình phục tình tự một chút, tiếp lấy một ly trà Trương Dương đưa cho tôi, nói khẽ: Trương Dương, trước đó bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nói anh và Kì Vĩ có mâu thuẫn, nhưng tôi biết chắc chắn không phải vậy.
Trương Dương nói: Tẩu tử, bí thư Cung vĩnh viễn là đại ca và bằng hữu mà tôi tôn kính nhất.
Dương Ninh nói: Tôi hỏi qua Kì Vĩ rồi, anh ấy từng nói, anh là huynh đệ của anh ấy, tôi biết các anh nhất định đều đang vì tương lai của Bắc Cảng mà cố gắng, Kỳ Vĩ không có phúc, không thể kiên trì đi đến cuối cùng, tôi biết nguyện vọng trong lòng anh ấy, tôi chỉ là một phụ đạo nhân gia, không thể thay anh ấy hoàn thành tâm nguyện, chuyện này chỉ có dựa vào anh thôi..
Trương Dương dùng sức gật đầu nói: Chị dâu, chị cứ yên tâm, chuyện của bí thư Cung tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng.
Cung Nhã Hinh rưng rưng nói: Chú Trương, cha cháu có phải bị người ta hại chết hay không?
Trương Dương lắc đầu, trước đó bọn họ và Dương Ninh đã câu thông với nhau, giấu Cung Nhã Hinh nguyên nhân cái chết thực sự của Cung Kì Vĩ, đây cũng là để bảo vệ đứa trẻ này, tránh để tâm linh non nớt của Cung Nhã Hinh bị tổn thương, Trương Dương nói: Cha cháu là anh hùng, anh ta vì chỉ huy chống thiên tai mà hi sinh vì nhiệm vụ, tổ chức đã quyết định truy nhận bí thư Cung danh hiệu liệt sĩ.
Hoàng Bộ Thành gật đầu, rất nghiêm túc ghi ghi chép chép vào quyển sổ nhỏ đặt trên bàn.
Cung Hoàn Sơn lại nói: Sau đại tai thường thường sẽ có đại dịch, trên điểm này cũng phải có tăng cường chú ý, đồng chí Hứa Khôn cường điệu nắm chắc việc này.
Phó thị trưởng Hứa Khôn phụ trách văn giáo vệ sinh, đây là công tác bản chức của hắn, Hứa Khôn gật đầu.
Cung Hoàn Sơn nói: Còn nữa,phải khảo sát tình trạng an toàn trong các trường tiểu học trong phạm vi toàn thành phố, để bảo đảm phương tiện dạy học dưới tiền đề không có ẩn hoạn, mau chóng an bài cho học sinh đi học trở lại.
Hứa Khôn nói: Công tác trên Phương diện này đang được làm rồi.
Cung Hoàn Sơn gật đầu, ánh mắt chuyển sang Triệu Quốc Cường: Vấn đề trị an sau thiên tai cũng là một việc khó khăn, đồng chí Quốc Cường nhất định phải đẩy mạnh công tác trên phương diện này, toàn thể công an cảnh sát trong lúc lo cứu tế giải nguy đồng thời còn phải phụ trách tốt công tác trị an, vất vả cho các anh rồi.
Triệu Quốc Cường nói: Thị trưởng Cung yên tâm, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cung Hoàn Sơn lưu ý thấy hắn vẫn gọi mình là thị trưởng Cung chứ không phải là bí thư Cung, trên thực tế nội tâm Cung Hoàn Sơn cũng không để ý, nhân sinh rất nhiều lúc sẽ biến chuyển trong tự nhiên, hắn cũng đột nhiên nhìn thấu danh lợi, nếu Hạng Thành còn sống, hắn sẽ sẽ an tâm làm chức thị trưởng Bắc Cảng của mình, nếu Cung Kì Vĩ vẫn còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không quật khởi ý đồ cạnh tranh. Chuyển biến như vậy người khác sẽ không hiểu, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.
Ánh mắt của Cung Hoàn Sơn cuối cùng dừng lại trên người Trương Dương: Đồng chí Trương Dương, Tân Hải là địa phương gặp phải tai hoạ nghiêm trọng nhất của thành phố Bắc Cảng, đối với Tân Hải mà nói, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã trở thành khu vực gặp thiên tai rất nặng, phương tiện cơ sở vừa mới được xây dựng lên đã bị phá hoại nghiêm trọng, nhà đầu tư các nơi đều gặp tổn thất trên trình độ bất đồng. Cho nên anh trong lúc làm công tác cứu tế đồng thời cũng còn phải làm công tác câu thông với nhà đầu tư, tranh thủ đạt được sự lý giải của bọn họ. Để bọn họ tin chính phủ chúng ta là một chính phủ có trách nhiệm, có có năng lực bảo đảm cho lợi ích của bọn họ.
Trương Dương gật đầu. Không nói gì. Đầu óc hắn đến bây giờ vẫn rất loạn.
Cung Hoàn Sơn sau khi nói xong thì nhìn mọi người chung quanh: Mọi người còn có điều gì muốn nói không?
Hiện trường là một mảng trầm mặc.
Cung Hoàn Sơn lại nói: Có suy nghĩ gì thì cứ nói thoải mái, đừng cố kỵ gì cả.
Vẫn không có ai lên tiếng, Cung Hoàn Sơn gật đầu: Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, tan họp.
Sau khi hội nghị kế thúc, Triệu Quốc Cường và Trương Dương cùng nhau tới cảng mới, hai người dừng xe ở bến tàu, đỗ dưới ánh mặt trời. Nhìn đại đã khôi phục bình tĩnh phía trước, Triệu Quốc Cường nheo mắt lại, chỉ chỉ về phía trước bên phải: Thi thể của Hạng Thành chính là được phát hiện ở chỗ đó.
Trương Dương gật đầu, đi về phía trước vài bước rồi nói khẽ: Hắn là tự sát à?
Triệu Quốc Cường nói: Căn cứ vào suy đoán thì chắc là như vậy. Có điều vẫn còn thiếu bằng chứng hữu lực.
Trương Dương nói: Hắn dã gài bẫy hãm hại phó bí thư Cung.
Triệu Quốc Cường nói: Có thể nói về chuyện đã phát sinh không?
Trương Dương nói: Tôi và bí thư Cung đều là người ghét ác như thù, quan hệ giữa chúng tôi cũng không phải như người khác nhìn thấy.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi đã sớm đoán được rồi, khi các anh ở Nam Tích hợp tác rất vui vẻ, hơn nữa anh còn từng cứu con gái của bí thư Cung, với quan hệ tốt đẹp lúc trước của các anh thì tuyệt đối sẽ không trong ngắn hạn chuyển biến xấu tới loại tình trạng như vậy.
Trương Dương thở dài, Triệu Quốc Cường nếu có thể nhìn ra thì chứng minh khẳng định có người khác cũng nhìn ra các loại mấu chốt trong đây.
Triệu Quốc Cường nói: Hiện tại tất cả đầu mâu và điểm đáng ngờ đều chỉ về phía Hạng Thành.
Sau lưng hắn nhất định còn có người sai khiến.
Triệu Quốc Cường nói: Cho dù có người sai khiến, kẻ biết than phận thực sự của người này cũng không nhiều, Hạng Thành ra đi, rất nhiều manh mối đều gián đoạn theo cái chết của hắn.
Trương Dương nói: Tôi sẽ không để người này nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.
Triệu Quốc Cường nói: Anh biết người này là ai không?
Trương Dương lắc đầu: Chuyện không có chứng cứ tôi không thể nói lung tung.
Triệu Quốc Cường thở dài: Thật ra bí thư Cung không phải hy sinh vô ích, sau chuyện này, tên độc thủ phía sau màn có lẽ sẽ buông bỏ lợi ích ở Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Tôi thì sẽ không bỏ qua!
Triệu Quốc Cường nhìn vào hai mắt Trương Dương, chủ động vươn tay về phía hắn, hai người không nói gì, nắm chặt tay nhau, đã minh bạch cõi lòng của đối phương.
Buổi chiều Hôm ấy vợ góa của Cung Kì Vĩ, Dương Ninh dẫn con gái Cung Nhã Hinh tới Bắc Cảng, hai mẹ con đều biểu hiện ra sự kiên cường hơn người, mắt đỏ nhưng không có một giọt nước mắt nào.
Trương Dương nhìn Dương Ninh, mím môi, đầy thương cảm nói: Chị dâu, xin lỗi!
Dương Ninh nói khẽ: Là sự lựa chọn của anh ấy, không trách được bất kỳ ai! Anh không cần phải xin lỗi tôi.
Hai Mẹ con kiên cường nhìn Cung Kì Vĩ lần cuối, Dương Ninh nước mắt rơi như mưa, Cung Nhã Hinh thì khóc ngất đi, thấy cảnh này, Trương Dương và Triệu Quốc Cường đi cùng cũng đỏ lựng cả mắt, khó khăn lắm mới khuyên hai người trở lại phòng nghỉ.
Dương Ninh bình phục tình tự một chút, tiếp lấy một ly trà Trương Dương đưa cho tôi, nói khẽ: Trương Dương, trước đó bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nói anh và Kì Vĩ có mâu thuẫn, nhưng tôi biết chắc chắn không phải vậy.
Trương Dương nói: Tẩu tử, bí thư Cung vĩnh viễn là đại ca và bằng hữu mà tôi tôn kính nhất.
Dương Ninh nói: Tôi hỏi qua Kì Vĩ rồi, anh ấy từng nói, anh là huynh đệ của anh ấy, tôi biết các anh nhất định đều đang vì tương lai của Bắc Cảng mà cố gắng, Kỳ Vĩ không có phúc, không thể kiên trì đi đến cuối cùng, tôi biết nguyện vọng trong lòng anh ấy, tôi chỉ là một phụ đạo nhân gia, không thể thay anh ấy hoàn thành tâm nguyện, chuyện này chỉ có dựa vào anh thôi..
Trương Dương dùng sức gật đầu nói: Chị dâu, chị cứ yên tâm, chuyện của bí thư Cung tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng.
Cung Nhã Hinh rưng rưng nói: Chú Trương, cha cháu có phải bị người ta hại chết hay không?
Trương Dương lắc đầu, trước đó bọn họ và Dương Ninh đã câu thông với nhau, giấu Cung Nhã Hinh nguyên nhân cái chết thực sự của Cung Kì Vĩ, đây cũng là để bảo vệ đứa trẻ này, tránh để tâm linh non nớt của Cung Nhã Hinh bị tổn thương, Trương Dương nói: Cha cháu là anh hùng, anh ta vì chỉ huy chống thiên tai mà hi sinh vì nhiệm vụ, tổ chức đã quyết định truy nhận bí thư Cung danh hiệu liệt sĩ.
/2583
|