Không ai ngờ được rằng Vinh Bằng Phi lại có thể đáp ứng một cách dứt khoát nhanh gọn như vậy, ở ngay tại chỗ đáp ứng cho Đỗ Vũ Phong vào tổ chuyên án, Vinh Bằng Phi kỳ thực có tính toán của mình, y lần này đơn phương độc mã tới Giang Thành là muốn làm quen với tình huống thật nhanh, phải bắt đầu sử dụng cảnh sát đương địa, nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng thành viên nòng cốt cho mình, tổ chuyên án không nghi ngờ gì nữa chính là một cơ hội lớn nhất, Khương Lượng bởi vì quan hệ mật thiết với bọn họ và án tình cho nên sớm đã lọt vào tầm ngắm của y, Đỗ Vũ Phong là bạn bè của Trương Dương, Vinh Bằng Phi đưa Đỗ Vũ Phong vào tổ chuyên án không những tặng nhân tình cho Trương Dương, hơn nữa còn liên hệ chặt chẽ Trương Dương với vụ án này hơn, vụ án của Điền Khánh Long không phải là một án kiện hình sự bình thường, sau lưng liên quan tới quá nhiều nhân tố chính trị, chuyện về hình sự thì Vinh Bằng Phi có thể xử lý, mà chuyện về chính trị thì y tất phải tìm một người có thể chia xẻ gánh nặng. Người này phải có nhân mạch cực lớn ở Giang Thành, thậm chí là Bình Hải, Trương Dương không nghi ngờ gì nữa chính là nhân tuyển thích hợp nhất.
Triệu Tân Vĩ không khỏi nhìn Đỗ Vũ Phong với ánh mắt hâm mộ, sớm biết Vinh Bằng Phi dễ nói chuyện như vậy, mình cũng nhân cơ hội mà đề xuất yêu cầu rồi, nhưng trước mắt lại không tiện đề ra. Gã cung kính kính rượu Vinh Bằng Phi, trước tiên hằn sâu thêm ấn tượng đã, sau này cơ hội sẽ nhiều hơn.
Lưu Kim Thành ra ngoài nhận điện thoại, lúc vào rõ ràng có chút bực bội, Trương Dương cười nói: Sao mà mặt mày đau khổ thế, có phải là không mang đủ tiền để thanh toán không?
Lưu Kim Thành nói: Chuyện quảng cáo ấy mà, đài truyền hình vừa gọi điện thoại tới, nói rằng đại minh tinh được mời tới đòi thêm tiền thù lao, đã nói là năm vạn mà giờ đòi lên tới mười vạn, một quảng cáo ba mươi giây, ả thật sự là tham lam quá!
Trương Dương cười nói: Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm! Minh tinh nào vậy?
Trịnh Hiểu Thanh! Diễn viên xuất thân từ Giang Thành của chúng ta!
Là cô ta à! Một diễn viên điển ảnh hạng hai, làm gì mà đáng giá như vậy! Trương Dương khinh thường bảo.
Lưu Kim Thành nói: Cái này anh không hiểu rồi, hiện tại giá thị trường của diễn viên không ngừng tăng, chỉ cần có thể lăn lộn quen mặt trên TV, trên cơ bản đều có thể kiếm được phí quảng cáo năm ba vạn, nhà máy rượu của chúng ta thông qua đài truyền hình tìm tới ả, cũng bởi vì duyên cớ ả là người quê mình, ai biết ả lại có cái mồm sư tử rộng như vậy, há miệng ra là đòi năm vạn, chúng tôi nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, nhưng khoảng thời gian trước ả có một bộ phim truyền hình mới ra lò, giá cũng nước lên thì thuyền lên, hiện tại thành mười vạn, nói rằng dù bớt một xu thì cũng miễn bàn, đúng là phiền phức!
Ngưu Văn Cường cười nói: Chính là bộ Hi Vọng đó ư, con mẹ nó, ả chỉ đóng một vai phụ, dựa vào gì mà đòi giá cao như vậy? Bảo ả đóng quảng cáo chứ có phải là bắt ngủ cùng đâu!
Đỗ Vũ Phong nhấc chân đá gã một cái, trách thằng nhóc này ở ngay trước mặt cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi mà lại nói năng thô tục như vậy.
Lưu Kim Thành cười khổ không thôi: Tính thêm cả phí dụng quay phim, phí dịch vụ cho đài truyền hình, một bộ phim quảng cáo vốn phải chi ra năm mươi vạn, nhà máy rượu chúng tôi khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, sao có thể chịu nổi giá cả như vậy!
Trương Dương nói: Vậy thì đừng mời ả nữa, tôi tiến cử cho anh một nhân tuyển!
Ai?
Đại sứ hình tượng du lịch của Xuân Dương - Hà Hâm Nhan!
Lưu Kim Thành mắt sáng lên: Anh là nói cô gái biểu diễn vũ đạo ở lễ hội văn hóa âm thực phục dương ư?
Trương Dương gật đầu, Lưu Kim Thành hớn hở bảo: Cô ấy là minh tinh của Giang Thành chúng ta đó, cát xê sợ rằng không thấp đâu?
Trương Dương cười nói: Anh đợi chút để tôi gọi cô ấy, xem xem cô ấy có đồng ý không! Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan gần đây đều ở Lam Sơn, khu khai phá kinh tế quốc gia trú tại Lam Sơn, cho nên Lam Sơn vì thế mà đang chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng cực lớn, màn mùa mở đầu của bữa tiệc cho Hà Hâm Nhan dẫn dầu, là phó thị trưởng Tần Thanh tự mình tiến cử.
Hà Hâm Nhan không có di động, nghe thấy là Trương Dương gọi, vội vàng chạy ra khỏi sân tập diễn, tới buồng điện thoại công cộng ở cửa sân thể dục gọi lại. Nghe nói là chuyện đóng quảng cáo, rất nhanh liền đáp ứng ngay, về phương diện giá tiền thì Trương Dương cứ xem thế nào mà quyết định, có điều gần đây cô ta rất bận, chỉ có thể bớt được thời gian hai ngày cuối tuần thôi.
Trương Dương sau khi nói lại lời của Hà Hâm Nhan cho Lưu Kim Thành, Lưu Kim Thành lập tức nói rằng sẽ trả cho Hà Hâm Nhan năm vạn đồng tiền thù lao, đương nhiên với danh tiếng hiện tại của Hà Hâm Nhan, giá tiền này đã là rất cao, trong đó bao gồm cả thành phần hữu nghị với Trương Dương, Trương Dương cũng không muốn chiếm tiện nghi của nhà máy rượu, trên cơ sở vốn có thể làm chủ liền giảm đi ba vạn.
...
Vào ngày đưa tang Tô đại nương, trời đổ mưa phùn, xe tới đưa tiễn phải đến hơn một trăm chiếc, rồng rắn lên mây kéo dài gần cả cây số, phía cảnh sát giao thông cũng đặc biệt phái xe tới chỉ huy mở đường cho đội xe.
Lý Trường Vũ không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng rầm rộ như thế này, y lúc đó còn đặc biệt dặn dò, cố gằng đừng dùng tới xe cộ của đơn vị. Ngồi trong xe, tâm tình y có chút trầm trọng, lờ mờ cảm thấy chuyện này không phải là chuyện tốt gì cả. Nhưng hôm nay là ngày hạ táng của lão thái thái, chuyện đã tới bước này rồi, y cũng không còn tinh lực đi hỏi, chỉ có thể để thuận theo tự nhiên mà thôi.
Trương Dương lái xe jeep chở bọn Ngưu Văn Cường, Khương Lượng chạm rãi đi vào trong đội ngũ, Khương Lượng cảm thán: Không ngờ nhân mạch của phó thị trưởng Lý lại rộng như vậy?
Ngưu Văn Cường nói: Đây cũng chẳng phải là chuyện tốt đâu, mấy ngày trước tên tin tức còn thông báo, huyện trưởng của huyện nào đó bởi vì tổ chức tang lễ cho ông già mà làm quá rầm rộ, sau cùng bị tra hỏi rồi dẫn tới mất chức, phó thị trưởng Lý làm long trọng như vậy, e rằng sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức không cần thiết.”
Trương Dương nhíu mày, đội xe lại dừng lại, hắn kéo cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy trong đoàn người có người cầm camera đang quay phim, Trương Dương cảm thấy có chút kỳ quái, Lý Trường Vũ trước đây đã đặc biệt cường điệu, bảo các bộ môn cố gắng đừng điều động xe công, song đã hình thành quy mộ lớn như thế này, nếu chuyện này bị vạch trần, e rằng Lý Trường Vũ sẽ đối diện với một tràng nguy cơ.
Tang lễ hoàn toàn thuận lợi viên mãn, lúc trưa, Lý Trường Vũ an bài cho mọi người dùng cơm ở Ngư Mễ chi Hương, để tỏ lòng cảm tạ.
Bởi vì buổi chiều còn phải tới tham gia nghi thức trao giải của nhà máy rượu, Trương Dương sau khi ăn cơm liền vội vã đi ngay, lúc ra khỏi cửa hắn còn gặp Phương Văn Nam, gần đây Phương Văn Nam cũng rất không được như ý, gã đưa Trương Dương ra ngoài cửa, Trương Dương quan tâm hỏi: Chuyện của Đế Hào Thịnh Thế xử lý thế nào rồi?
Phương Văn Nam nói: Chuyện nhượng cho Kiều Mộng Viện rồi, cô ta trả cho tôi một ngàn vạn, trừ khoản bồi thường do hỏa hoạn gây nên và tiền phạt ra, chắc vẫn còn lại một chút.
Trương Dương cười nói: Chỉ cần thuận lợi vượt qua là được rồi, tiền sinh không mang tới mà chết cũng chẳng mang theo được, sau này còn có thể kiếm mà!
Phương Văn Nam cười cười, gã nói khẽ: Tôi ở bãi đỗ xe nhà tang lễ gặp một người bạn của tôi, hắn và phó thị trưởng Lý không quen thân lắm, hắn là do bạn bè gọi tới giúp đỡ!
Trương Dương nghe không hiểu, liền nhìn Phương Văn Nam với ánh mắt kinh ngạc.
Phương Văn Nam bổ sung: Rất nhiều xe đều có loại tình huống này, đều là bạn bè gọi tới giúp đỡ! Trong đó còn có người nhận được thù lao, thật không hiểu thị trưởng Lý làm một cách phô trương như vậy làm gì?
Trương Dương nhíu mày, hắn có chút hiểu ra rồi, hôm nay nhiều xe tới như vậy, chẳng lẽ là có người cố ý làm vậy, lợi dụng tang lễ lần này tạo thành thanh thế thật lớn, hòng đẩy Lý Trường Vũ về phía đầu sóng ngọn gió? Trương Dương nói khẽ: Ý tứ của Phương tổng là có người cố ý làm cho ảnh hưởng của chuyện này thật lớn, khiến phó thị trưởng Lý gặp phiền phức ư?
Phương Văn Nam nói: Tôi chỉ là đoán vậy thôi, ai mà biết được có phải là có người cố ý làm chuyện này không thì rất nhanh sẽ biết được thôi.
Trương Dương gật đầu, chuyện này đã phát sinh rồi, cho dù nhắc nhở Lý Trường Vũ thì cũng vô dụng, tu vi chính trị của Lý Trường Vũ so với mình thì sâu hơn rất nhiều, mình có thể nhìn ra chỗ không đúng, y khẳng định cũng sớm nhìn ra rồi.
Nghi thức ban thưởng của nhà máy rượu Giang Thành đối với câu quảng cáo chưng tập toàn xã hội được làm rất long trọng, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến chủ quản công nghiệp của Giang Thành tham dự nghi thức ban thưởng, bộ tuyên truyền của Giang Thành, đài truyền hình Giang Thành đều tới ủng hộ.
Sau khi tuyên bố danh sách giải thưởng hạng nhất, toàn trường hoan hô như sấm rền, Trương Dương mỉm cười đứng dậy, đèn lấp loáng không ngừng chiếu về phía hắn, mấy ngàn đôi mắt ở toàn trường đều nhìn về phía Trương đại quan nhân, thời khắc này, hắn không nghi ngờ gì nữa chính là nhân vật chính.
Trương Dương đi dọc theo tấm thảm đỏ được rải thành đường chạy dài lên đài lĩnh thưởng, từ trong tay phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiếm nhận lấy giấy khen thưởng, còn có một tấm bảng chi phiếu khổng lồ, bên trên viết một con số khiến ai ai cũng phải hâm mộ - 50000 nhân dân tệ, vào những năm 93 ở Trung Quốc chính là một khoản tiền lớn.
Trương Dương cười rất xán lạn, người xem ở bên dưới có người thì hâm mộ, có kẻ thì ghen tị, còn có người thì lẩm bẩm, thằng nhíc này có vận rắm chó gì vậy, Hào ẩm Thanh Giang, túng tình thiên địa, câu quảng cáo này cũng chẳng ra làm sao cả, sao lại giành được phần thưởng hạng nhất? Bên trong khẳng định là có điều ám muội, chưng tập câu quảng cáo trên toàn quốc, căn bản là làm cho người ngoài xem thôi, có nội tình đen tối, nhất định là có nội tình đen tối.
Phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến cười cười làm thủ thế, tỏ ý bảo Trương Dương phát hiện cảm tưởng.
Trương Dương bước tới trước micro, hắn cười nói: Cảm hơn nhà máy rượu Giang Thành đã tổ chức lần hoạt động này! Cảm tạ sự hậu ái của bồi thẩm đoàn! Cảm tạ bộ tuyên truyền thị ủy Giang Thành và đài truyền hình Giang Thành đã ra sức ủng hộ hoạt động lần này! Cảm tạ sự giúp đỡ của chính phủ thị thủy thành phố Giang Thành đối với xí nghiếp, cảm tạ sự nhiệt tình và chú ý của hàng ngàn hàng vạn người dân. Sau cùng vẫn phải cảm tạ phó thị trưởng Nghiêm đã tặng phần thưởng này cho tôi!
Toàn trường vỗ tay rất nhiệt liệt, ít nhất thì trong những lời cảm tạ của Trương đại quan nhân đều đã nhắc tới tất cả mọi người.
Trương Dương lại nói: Từ lần chưng tập câu quảng cáo từ toàn xã hội, tôi đã nhìn thấy được sự nhiệt tình của nhân dân Giang Thành, nhìn thấy hi vọng phát triển của nhà máy rượu, tôi mong rằng, trên con đường cải cách của nhà máy rượu Giang Thành sẽ càng đi càng xa, không ngừng tiến bộ, sớm ngày thực hiện được sự bay lên trên bản chất!
Lưu Kim Thành vỗ tay mồi.
Trương Dương nhìn về phía Lưu Kim Thành, nói: Đừng nhìn quản đốc Lưu hôm nay vỗ tay đặc biệt vang nhất, kỳ thực tôi biết anh ta đau lòng lắm, năm vạn đồng, khoản tiền này không phải là con số nhỏ đâu.”
Toàn trường lại cười ầm lên.
Lưu Kim Thành lắc đầu cười cười.
Trương Dương nói: Chỗ tiền này là tiền thưởng của tôi, nhưng tôi là một cán bộ quốc gia, một Đảng viên, có thu nhập có tiền lương, có tiền cũng không biết dùng làm gì, cho nên tôi quyết định quyên chỗ tiền này cho viện phúc lợi xã hội thành phố Giang Thành, quyên cho các cháu nhỏ cần khoản tiền này hơn!
Hiện trường lặng ngắt như tờ, Lưu Kim Thành sớm đã biết được quyết định của Trương Dương, nhưng những người khác thì không biết, một người có thể không chút do dự quyên năm vạn đồng, đây là khí phách cỡ nào, im ắng đủ năm giây, phó thị trưởng Nghiêm Tân mới vỗ tay trước, toàn trường tiếng vỗ tay như sấm, có không ít người không nén được mà đứng bật dậy, bọn họ rất kích động, sự oán thầm và đố kỵ đối với Trương Dương trong khoảnh khắc biến thành số không, bất kể người ta giành được phần thưởng là có nội tình đen tối hay không, người ta không cần tiền thưởng, không chút do dự quyên cho viện phúc lợi xã hội, đổi lại là mình, mình e rằng không làm được.
Mấy phóng viên của đài truyền hình cũng chĩa camera vào Trương Dương, một nữ phóng viên giơ cao micro, cao giọng hỏi: Chủ nhiệm Trương, xin hỏi anh quyên khoản tiền này mà không đau lòng một chút nào ư?
Trương Dương cười: Tôi một mực cho rằng, giúp người cần giúp đỡ là chuyện vui nhất của tôi!
Xin hỏi, anh có phải là dùng phương thức này để lấy tiếng hay không?
Trương Dương nhìn nữ phóng viên đó: Có cần phải vậy không?
Vậy anh vì sao không chọn các nặc đanh để quyên góp?
Trương Dương mỉm cười, nói: Tôi là cán bộ quốc gia, tôi là một Đảng viên, tôi không phải là chưa từng nghĩ tới việc nặc danh quyên góp, nhưng làm như vậy sẽ tạo thành một loại ảnh hưởng cho xã hội, tôi cầm chỗ tiền thưởng này làm của riêng, tôi không để ý người khác nghĩ thế nào về tôi, nhưng tôi lại quan tới sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cán bộ Giang Thành hay không, tôi muốn dùng loại phương thức này để chứng minh với mọi người rằng, nhân dân Giang Thành trong lòng những cán bộ chúng tôi vĩnh viễn là quan trọng nhất, đích xác là có số ít cán bộ sẽ không chống lại được sức dụ hoặc của tiền bạc, nhưng tuyệt đại đa số cán bộ chúng tôi vẫn là người tốt, vẫn thật lòng mưu cầu hạnh phúc và lợi ích cho nhân dân, tôi hi vọng dùng hành động này của tôi để làm tăng thêm sự tín nhiệm của người dân đối với chúng tôi, tôi sẽ tận hết sức của mình để phấn đầu vị sự phát triển kinh tế của Giang Thành!
Những lời nói này của Trương đại quan nhân tất nhiên lại dẫn tới tiếng vỗ tay như sấm.
...
Tối đó thành phố Giang Thành lan truyền một đoạn tin tức, Lý Trường Vũ ở trong nhà xem được một đoạn, y kinh ngạc trước sự thành thục mà Trương Dương đã biểu hiện, một vệ giáo sinh do mình một tay đề bạt, đã càng lúc càng biểu hiện ra phong phạm đại tướng, xem ra gần đây mình và hắn tiếp xúc hơi ít, thiếu sự thấu hiểu về hắn. Lý Trường Vũ đột nhiên nhớ tới chỗ tiền phúng mà mình nhận được, y nói với Cát Xuân Lệ: Chỗ tiền đó đã trả lại chưa?
Cát Xuân Lệ nói: Lúc trưa nay đã trả lại rồi, nhưng vẫn có nhiều người không tìm được để trả, hiện tại trong sổ còn có mười bảy vạn năm ngàn năm. Cô ta dừng lại một chút rồi bổ sung: Thân quyến bằng hữu thì không trả lại, người dưới năm trăm cũng không trả lại!
Lý Trường Vũ gật đầu, y nằm lên sa lông, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: Qua hai ngày nữa gọi Trương Dương tới nhà ăn cơm.
Cát Xuân Lệ nói khẽ: “Trường Vũ, anh có tâm sự gì à?
Lý Trường Vũ lắc đầu, điện thoại đổ chuông, Cát Xuân Lệ cầm lên, đưa chiếc điện thoại không dây cho Lý Trường Vũ.
Là bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ gọi tới, ngữ khí của Hồng Vĩ Cơ rất ngưng trọng: Trường Vũ, anh gặp phiền phức rồi.
Lý Trường Vũ hơi ngây người, hắn lập tức nhớ tới chuyện tiền phúng, vội vàng giải thích: Bí thư Hồng, chỗ tiền phúng đó tôi đang trả lại.
Không phải là chuyện tiền phúng, tang lễ ngày hôm nay anh dùng quá nhiều xe công, hiện tại chuyện này đã bị báo lên tỉnh lý rồi, phóng viên của đài truyền hình tỉnh không biết làm thế nào mà nhận được tin tức từ trước, hôn nay đặc biệt quay lại cảnh đội xe đi đưa tang, cậu tốt nhất mau mau liên hệ với bộ tuyên truyền của tỉnh ủy đi, ngàn vạn lần đừng để tin tức được truyền ra, nếu không, ảnh hưởng sẽ rất lớn đó.
Lý Trường Vũ vào lúc đưa tang đã ý thức được có điều không ổn, nhưng không ngờ chuyện này lại tạo thành ảnh hưởng lớn đến vậy, phóng viên của đài truyền hình tỉnh sao lại chú ý tới sự kiện này? Nhận định có người đã báo tin trước, có người muốn nhân cơ hội này để bêu xấu mình, để mình không ngẩng đầu lên được ở tỉnh lý, Lý Trường Vũ có chút phẫn nộ, đấu tranh chính trị cũng phải chú ý tới một số nguyên tắc tối thiểu, lợi dụng tang sự của nhà người khác để tố cáo, loại người này thực sự là quá ti bỉ rồi! Đặt điện thoại xuống, Lý Trường Vũ sắc mặt trắng bệch đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phóng khách.
Cát Xuân Lệ nhìn ra sự bất an và xung động của Lý Trường Vũ, cô ta tuy rất quan tâm, nhưng không dám quấy rầy y vào thời khắc này.
Lý Trường Vũ cần yên tĩnh, y phải bình tĩnh suy nghĩ xem nên ứng phó với chuyện này như thế nào, Hồng Vĩ Cơ đã chỉ rõ, bảo y tìm bộ tuyên truyền của tỉnh, chỉ có thông qua bộ tuyên truyền của tỉnh mới có thể đè chuyện này xuống, Lý Trường Vũ nhớ tới Trương Dương, Trương Dương có chút quan hệ với Trần Bình Triều, bộ trưởng bộ tuyên truyền của tỉnh ủy, lần trước lúc Giang Thành cạnh tranh khu phát triển kinh tế cấp quốc gia, chính là hắn an bài cho Tả Viên Triêu và Trần Bình Triều gặp mặt nhau.
Lúc Lý Trường Vũ gọi điện cho Trương Dương, Trương đại quan nhân đang điên đảo loan phượng với Hồ Nhân Như, điện thoại đổ chuông mãi hắn mới cầm lên: Alo!
Lý Trường Vũ tâm tình không tốt, tất nhiên ngữ khí lộ ra vẻ có chút bất thiện: Sao bây giờ mới nhấc điện thoại?
Trương Dương cười cười, tay nhẹ nhàng vuốt vẹ bờ mông mịn màng của Hồ Nhân Như, lạnh lùng nói: Phó thị trưởng Lý gọi điện vào lúc khuya như vậy là có gì muốn chỉ giáo?
Lý Trường Vũ lúc này mới nhớ ra mình gọi điện thoại cho hắn là nhờ hắn làm việc cho mình, vào lúc này mà trở mặt với Trương Dương thì rõ ràng là không hợp lý, y ho khan một tiếng, lúc này mới nói ra chuyện vừa rồi Hồng Vĩ Cơ đã bảo y.
Trương Dương cũng không ngờ chuyện đội xe đưa linh cữu của Lý Trường Vũ lại bị tố lên bên trên nhanh như vậy, xem ra chuyện ngày hôm nay đàm luận với Phương Văn Nam cơ hồ đã như đinh đóng cột rồi, khẳng định có người ở phía sau làm trò quỷ, muốn lợi dụng chuyện đưa tang lần này bôi xấu Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ nói: Trương Dương, cậu liên hệ một chút với bộ trưởng Trần đi, giúp tôi giải thích rõ chuyện này, đoạn tin tức đó cố gắng đừng truyền bá rộng rãi!
Trương Dương đoạn thời gian này vẫn có cái nhìn đối với Lý Trường Vũ, chuyện làng du lịch suối nước nóng ở cốc Xuân Hi, Lý Trường Vũ đứng trên lập trường của Chu Hằng khiến hắn không vui, cho nên Trương Dương vòng qua Lý Trường Vũ, trực tiếp đánh thẳng vào mặt Chu Hằng, Trương Dương nói: Được rồi, tôi sẽ liên hệ một chút với bộ trưởng Trần, còn kết quả thế nào thì tôi hiện giờ cũng không dám đảm bảo cho ông!
Sau khi gác điện thoại, Hồ Nhân Như bò lên người hắn, híp mắt lại nhìn Trương Dương: Ai mà đáng ghét vậy, lúc này còn bàn công chuyện?
Trương Dương mỉm cười kéo cô ta xuống, ôm chặt vào lòng mình, nói khẽ: Lý Trường Vũ, có người mượn tang lễ của Tô đại nương để chơi y, anh không phải là đã nói với em rồi ư, hôm nay có hơn trăm chiếc xe tới, ngay cả bản thân Lý Trường Vũ cũng không ngờ tới, theo anh biết, trong hơn một trăm chiếc xe này, có rất nhiều là người hữu tâm tìm tới, có ngươi cố ý tạo thanh thế, muốn mượn cơ hội này để bêu xấu Lý Trường Vũ, đài truyền hình tỉnh còn phái phóng viên tới quay tình hình hiện trường, đang chuẩn bị phát ra đó.
Hồ Nhân Như cũng cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc, cảm thán: Người làm chính trị so với làm ăn buôn bán còn âm hiểm hơn nhiều, không ngờ trong lúc nhà người ta có tang sự mà giở trò xấu, sao mà khuyết đức thế?
Trương Dương bật cười, thời gian hắn ở trong quan trường càng dài, hắn đối với chuyện này càng có cảm ngộ, trên quan trường mới là bất chấp thủ đoạn, cái mà mọi người quan tâm là thắng phụ cuối cùng, người thắng là vua, kẻ thua là giặc.
Hồ Nhân Như thấy hắn cười rất âm hiểm, không nhịn được liền bảo: Càng lúc càng thấy khó mà hiểu được anh, đám người làm quan các anh, quả nhiên không phải là kẻ tốt lành gì!
Trương Dương lật người đè lên cô ta, cười nói: Là em nói đấy nhé, anh sẽ xấu cho em xem!
Đừng...
Trương Dương vẫn kịp thời liên hệ với Trần Thiệu Bân, nhờ y nói giúp, Trần Thiệu Bân nghe nói tới chuyện này, lập tức tỏ ý không có gì đáng ngại cả, gã sẽ bảo ông già là bộ trưởng bộ tuyên truyền Bình Hải Trần Bình Triều ra mặt nói chuyện với đài truyền hình tỉnh.
Phía đài truyền hình tỉnh tuy bởi vì sự ra mặt của Trần Bình Triều mà thôi không truyền bá tin tức này, nhưng chuyện Lý Trường Vũ cố tỉnh tổ chức tang lễ rầm rộ, mượn cơ hội để nhận tiền, phô trương lãng phí, khoe mẽ, tư dụng xe công vẫn bị tố lên tỉnh lý, tỉnh lý yêu cầu bí thư thị ủy Giang Thành là Hồng Vĩ Cơ phải nghiêm túc xử lý chuyện này.
Trong cuộc họp thường ủy, Hồng Vĩ Cơ điểm danh phê bình Lý Trường Vũ, ông ta đối với vị bạn học Lý Trường Vũ đã nhân chí nghĩa tận rồi.
Lý Trường Vũ rất bực bội, y cho rằng mình không hề phạm bất kỳ sai lầm gì trong vấn đề tang sự của chị dâu, y không thừa cơ nhận quà vơ tiền, y không làm rầm rộ, chỗ tiền phúng nhận được trên cơ bản đã trả lại rồi, chỗ chưa trả lại thì đưa cho ủy ban kỷ luật xử lý, trong chuyện này y không những không sai, ngược lại còn rất ủy khuất, để chứng tỏ sự thanh bạch của mình, y thậm chí ngay cả tiền phúng của bạn bè thân thích cũng nộp lên hết. Tang lễ cũng rất bình thường, không hề rầm rộ, càng không phô trương lãng phí, mỗi một khoản chi tiêu, mỗi một tờ hóa đơn y đều làm rất rõ ràng, y không sợ tỉnh lý điều tra, mà điều khiến Lý Trường Vũ tức giận nhất chính là câu tư dụng xe công, có một số xe quả thật là có quan hệ với hắn, nhưng đại bộ phận xe đều là tự tới, trong tang lễ có tới hơn một trăm chiếc xe, ngay cả y cũng không chuẩn bị kịp, Lý Trường Vũ về sau mới ngộ ra là có người muốn mượn chuyện này để chơi mình, muốn đổ chậu *** này lên đầu y, có điều lần này người ta chuẩn bị quá tỉ mỉ, quá đầy đủ, đánh cho y trở tay không kịp.
Hồng Vĩ Cơ nói xong, Lý Trường Vũ lập tức đứng dậy, y nhìn tất cả thường ủy có mặt ở đây, gằn từng chữ: Bí thư Hồng, các vị thường ủy, tôi không cho rằng lần này tôi có bất kỳ một chỗ nào sai cả!
Hồng Vĩ Cơ rít một hơi thuốc, nói khẽ: Mọi người chỉ là tùy việc mà xét chứ không phải là nhắm vào anh, đồng chí Trường Vũ, anh trước tiên ngồi xuống đi đã.
Lý Trường Vũ lắc đầu, y lớn tiếng nói: Từ lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi đã chết, là chị dâu tôi nuôi tôi đến lớn, trong lòng tôi, chị ấy không những là chị dâu của tôi mà còn là mẹ của tôi, tôi hiện tại là phó thị trưởng thành phố Giang Thành, trong mắt rất nhiều người cũng tính là thành công rồi, có bản sự rồi, chị dâu tôi mất, tôi có năng lực để mai táng cho chị ấy thật phong quang, nhưng trên thực tế tôi đã làm thế nào? Phí dụng của tang lễ tôi mỗi một khoản đều ghi rất rõ ràng, tiền mà bằng hữu thân thích biếu, có bao nhiêu, người ngoài tặng bao nhiêu, tổng cộng ba mươi tám vạn hai ngàn sáu trăm đồng, chỗ tiền này, tôi không lấy một xu nào, có thể trả lại tôi đều trả rồi, chỗ tiền không trả được thì tôi đều nộp cho ủy ban kỷ luật, cái cần nộp, cái không cần nộp tôi đều nộp hết rồi, vì sao? Chính là vì sợ người ta nói ra nói vào, chính là sợ người khác nói tôi mượn lễ tang của chị dâu tôi để vét tiền, tôi không sợ người khác vũ nhục tôi, tôi sợ chị tôi ở dưới suối vàng phải xấu hổ, tôi sợ rằng có người nói ra nói vào về một bậc trưởng thượng đã mất!
Hiện trường yên tĩnh đến dị thường, cho dù là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Lý Trường Vũ nói: Hôm lễ tang, xe tới rất nhiều, tôi biết có người hảo tâm tới giúp đỡ, cũng có người là tới xem náo nhiệt, nhưng tôi không ngờ nhân tính lại ti tiện tới mức như vậy, không ngờ lại lợi dụng lễ tang của một lão nhân thiện lương để rêu rao, tôi không còn gì để nói, tôi tuyệt sẽ không xin lỗi bất kỳ ai vì chuyện này, người mà tôi phải xin lỗi chỉ có một, đó là chị dâu của tôi, là tôi khiến chị ấy sau khi chết còn phải chịu những lời chê trách vô căn cứ, là tôi không để chị ấy được yên nghỉ! Lý Trường Vũ nói xong, quay người rời khỏi phòng họp.
Vẻ mặt của Hồng Vĩ Cơ có chút xấu hổ, vẻ mặt của mấy vị thường ủy đều lộ ra vẻ rất không tự nhiên.
Bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu thở dài một hơi, nói: Kỳ thực những cán bộ chúng ta cũng là người, nhà ai mà không có chuyện hiếu hỉ, người tới tặng quà, người vô giúp vui, người mang theo các loại mục đích mà đến, loại chuyện này mà cũng mang đi tố cáo, có gì hay cơ chứ? Sau này nhà ai có chuyện, chắc là phải mời ủy ban kỷ luật tới giám quản ư?
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu nói: Bộ trưởng Từ nói rất đúng, người sống trên thế giới này, các loại quan hệ là khó tránh khỏi, cán bộ quốc gia chúng ta cũng là người, là người thì không thể thiếu những chuyện này, chẳng lẽ bởi vì chúng ta làm quan là phải làm tới mức lục thân không nhận ư? Tôi tin đồng chí Trường Vũ trong sạch, lợi dụng tang sự của người ta để kiện cáo, loại người này quá âm hiểm rồi.
Tả Viên Triêu lúc nói câu này, các thường ủy có mặt ở đây đều không nén được mà nghĩ rằng, người có khả năng làm ra chuyện này nhất chính là ông, hiện tại Tả Viên Triêu và Lý Trường Vũ là đối thủ chủ yếu nhất, bọn họ đang minh tranh ám đấu vì vị trí thị trưởng thành phố Giang Thành, bêu xấu Lý Trường Vũ, Tả Viên Triêu là người trực tiếp giành được lợi ích. Cho nên đại thị trưởng Tả Viên Triêu nói ra câu này, tất cả mọi người đều cho rằng y đang mèo khóc chuột, giả vờ từ bi.
Hồng Vĩ Cơ ho khan một tiếng: Hiện tại thảo luận tới vấn đề đồng chí Vinh Bằng Phi gia nhập thường ủy thị ủy Giang Thành...
...
Sáng thứ bảy, Trương Dương và Lưu Kim Thành cùng nhau ra trạm xe lửa đón Hà Hâm Nhan, rồi tới đài truyền hình Giang Thành ký hợp đồng quảng cáo, phía đài truyền hình sớm đã chuẩn bị xong phương án quay chụp, tình tiết cụ thể sẽ tiến hành thương thảo cụ thể với Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan vào sáng thứ hai phải quay về sân tập ở Lam Sơn, cho nên thời gian quay chỉ có một ngày rưỡi.
Phía đài truyền hình quyết định, ngay chiều hôm đó tiến hành quay quảng cáo, địa điểm quay phim là vào ở đường cổ.
Án chiếu theo phương án của bọn họ, Hà Hâm Nhan mặc cổ trang đánh đàn, còn cần một nam tử múa kiếm, trong kịch bản của đạo diễn, nam tử này là đại hiệp che mặt, không cần lộ mặt, bọn họ từ trong trường võ Bách Xuyên mời một diễn viên lâm thời, không ngờ lúc vừa quay phim, diễn viên lâm thời đó bởi vì động tác không dứt khoát, bị trật chân, đạo diễn gấp quá liền liên hệ với phía trường võ Bách Xuyên, muốn nhờ họ phái một người tới.
Hà Hâm Nhan hóa trang đi ra, nghe nói tới chuyện này, không khỏi cười nói: Không cần tìm người nữa, chúng ta có sẵn rồi đây! Người có sẵn mà cô ta nói chính là Trương Dương.
Trương Dương không muốn xuất đầu lộ diện, vừa nghe thấy Hà Hâm Nhan đề nghị hắn ra trận, vội vàng xua tay, nói: Tôi không được đâu, tôi vừa nhìn thấy máy quay là say rồi!
Hà Hâm Nhan nói: Chỉ quay bóng lưng của anh thôi, không cần lộ mặt!
Lưu Kim Thành cũng hùa theo: Nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, chủ nhiệm Trương, anh chỉ cần quay thôi, thù lao tôi cho anh gấp đôi, hai ngàn!
Trương Dương trừng mắt lườm gã, cứ như tôi không đáng tiền như vậy ý? Hai ngàn đồng mà muốn tôi làm diễn viên cho anh ư?
Đạo diễn nói: Chủ nhiệm Trương, chỉ cầm kiếm múa may một chút thôi mà, hơn nữa còn đeo mặt nạ, không nhìn thấy mặt đâu, cùng lắm thì cắt hình trắc diện, anh cầm một vò rượu rồi uống, như vậy là được thôi!
Thật ư!
Đương nhiên là thật rồi!
Thế là Trương Dương dưới sự lôi kéo của Hà Hâm Nhan đi hóa trang, nhân viên hóa trang cho hắn một bộ cổ trang, đầu đội nón, trông cũng có mấy phần dáng dấp của đại hiệp cổ đạo.
Chuyện tiếp theo đối với hắn mà nói thì rất đơn giản, đeo dây thép vượt nóc băng tường trên tường vây của đường cổ, kỳ thức Trương đại quan nhân không cần dùng bất kỳ công cụ gì, giống như là đi trên đất bằng vậy, có điều công phu của hắn không thể tùy tiện lộ ra như vậy được.
Sau cùng ông kính chĩa lên tường thành cổ, Trương Dương ngạo nghễ đứng trên tường thành, ôm một vò rượu ngửa cổ lên uống, bởi vì là cảnh xa, căn bản không nhìn rõ mặt hắn, nhiệm vụ chủ yếu của Trương đại quan nhân chính là làm phông người.
Sau khi hoàn toàn cảnh quay của hắn, Hà Hâm Nhan mỉm cười bước tới, dùng một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Trương Dương.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều nhìn ra, quan hệ tình cảm giữa vị đại sứ du lịch Xuân Dương này và chủ nhiệm Trương rất không tầm thường.
Lưu Kim Thành ngộ ra rồi, chẳng trách Trương Dương cực lực tiến cử Hà Hâm Nhan tới đóng quảng cáo. người ta thì ra là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài! Trong lòng tuy là nghĩ vậy, nhưng gã cũng không thể không thừa nhận Hà Hâm Nhan quả thật là rất xinh đẹp, so với diễn viên điện ảnh cấp hai thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Hà Hâm Nhan ở trước mặt nhiều người như vậy mà lau mồ hôi cho mình, khiến Trương đại quan nhân có chút không tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: Chú ý ảnh hưởng!
Hà Hâm Nhan trừng mắt lườm hắn: Có gì mà phải chú ý, em cao hứng, tưởng em muốn nịnh bợ anh à? Sự giận dỗi của cô ta trong mắt Trương Dương đặc biệt phong tình, vô cùng khiến hắn động lòng.
Có lẽ bởi vì Hà Hâm Nhan hôm nay mặc cổ trang, Trương đại quan nhân đội nhiên sinh ra một loại cảm xúc hoài cổ, không kìm lòng được bèn thốt lên: Em mặc cổ trang đẹp lắm!
Hà Hâm Nhan đỏ mặt, cắn môi nói: Lúc em mặc đồ thời trang thì không đẹp à?
Mặc hay không mặc đều dễ nhìn!
Lưu manh! Hà Hâm Nhan thấp giọng mắng một câu, quay người đi tới sân quay phim, tim giống như được từng giọt mật chảy xuống, dần dần thấm ướt.
Trương Dương tới phòng hóa trang lâm thời thay quần áo, Lưu Kim Thành đưa hai ngàn đồng thù lao cho hắn, lần này Trương Dương không cự tuyệt thù lao của mình, hắn đút tiền vào túi: Quản đốc Lưu, gần đây động tác rất lớn, xem ra ngày sau sản xuất của nhà máy rượu các anh phải bước lên một tầm cao mới rồi.
Lưu Kim Thành cười nói: Cuối tuần dây chuyền sản xuất đóng chai mà tôi đã ký tới nơi rồi, tôi có một ý tưởng! Gã cầm ghế tới ngồi xuống cạnh Trương Dương.
Trương Dương cầm một bình nước khoáng ném cho gã, rồi mở mình của mình ra uống.
Lưu Kim Thành nói: Tôi thấy khí chất và hình tượng của Hà tiểu thư rất phù hợp với yêu cầu quảng cáo nhà máy rượu chúng tôi, có thể để cô ấy làm người phát ngôn của chúng tôi không?
Trương Dương nghĩ một chút rồi nói: Hình như không có vấn đề gì cả, có điều chuyện này vẫn phải chưng cầu ý kiến của cô ấy đã, chốc nữa tôi sẽ hỏi.
Lưu Kim Thành gật đầu.
Tối hôm đó quay cho tới tận một giờ sáng mới xong việc, phía nhà máy rượu đã an bài chỗ ở cho Hà Hâm Nhan rồi, an bài một phòng ở thị chính phủ, lo lắng Hà Hâm Nhan bôn ba một ngày, sáng mai lại phải tới núi Thanh Đài quay ngoại cảnh, Trương Dương liền đưa cô ta đi.
Hà Hâm Nhan ngồi trong xe jeep của Trương Dương, hơi có chút lưu luyến, đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương: Anh không ở cùng em thêm một chút được ư?
Trương Dương cười nói: Anh sợ mất điện!
Hà Hâm Nhan nhớ tới chuyện lần trước xảy ra ở núi Thanh Đài với Trương Dương, không khỏi cười khúc khích, cô ta nói khẽ: Em lâu rồi chưa gặp anh!
Trương Dương đưa tay ra, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, nói: Đợi ngày mai quay xong, anh cùng em đi chơi khắp Giang Thành!
Hà Hâm Nhan buồn bã thở dài một tiếng: Tối mai em lại đi rồi, ngồi xe một đêm về Lam Sơn! Không thể chậm trễ buổi tập ngày thứ hai!
Trương Dương nhìn khuôn mặt có chút gầy mòn của Hà Hâm Nhan, thương xót nói: Đừng làm cực khổ quá, em nếu mệt quá thành bệnh thì anh sẽ thương tâm lắm đấy!
Hà Hâm Nhan nhìn đầu vai hắn, nói khẽ: Kỳ thực em sớm đã muốn tới gặp anh rồi, nhưng em biết công việc của anh rất bận, sợ làm phiền anh!
Khoảng thời gian trước thì đúng là bận thật, hiện tại đỡ hơn rồi, cô bé, hay là em xin nghỉ, ở Giang Thành chơi thêm mấy ngày?
Hà Hâm Nhan lắc đầu, Lam Sơn cực kỳ coi trọng nghi thức treo biển hành nghề của khu phát triển kinh tế quốc gia lần này, cô ta là người múa chính và biên tập vũ đạo của màn mùa mở màn lần này, trách nhiệm rất lớn, cô ta ngáp một cái, nói: Thật sự hơi mệt rồi, em về trước!
Đợi đã! Trương Dương xuống xe, tự mình tiễn Hà Hâm Nhan tới trước cửa phòng, nơi này là nhà khách chính phủ, ra vào đều có không ít người quen, Trương Dương tuy trong lòng rất khao khát, nhưng không diểm biểu hiện quá thân mật, nhìn Hà Hâm Nhan mở cửa phòng, bật đèn, không dám vào theo, nói khẽ: Ngủ sớm một chút!
Hà Hâm Nhan gật đầu, đột nhiên nhón mũi chân lên, hôn phớt Trương Dương một cái như chuồn chuồn đạp nước, sau đó đóng cửa lại thật nhanh.
Trương Dương thưởng thức dư hương trên môi, mấy lần dồn hết dũng khí muôn phá cửa xông vào, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Buổi sáng chủ nhật Trương Dương bởi vì mẹ sinh bệnh cho nên không theo tổ quay phim tới núi Thanh Đài mà về nhà đưa thuốc cho mẹ, Từ Lập Hoa cũng không có bệnh nặng gì, bởi vì cảm thấy tương tâm vì Tô lão thái qua đời, lại thêm hôm đưa tang trời đổ mưa, cho nên bị cảm lạnh. Lúc Trương Dương về tới nhà, bà ta đang nằm trên giường nghỉ ngơi, con gái Triệu Tĩnh đang ngồi cạnh giường nói chuyện.
Thấy Trương Dương bước vào, Từ Lập Hoa ngồi dậy: Thằng ba về rồi đấy à?
Trương Dương gật đầu đặt thuốc và đồ bổ trong tay lên bàn: Mẹ! Mẹ bệnh sao không nói với con một tiếng, nếu như không phải là tiểu Tĩnh gọi điện thoại tới, con vẫn chưa biết gì cả.
Từ Lập Hoa nói: Con công việc bận rộn, mẹ sợ con bị phân tâm, dẫu sao thì cũng không phải là bệnh nặng... Vừa nói vừa ho.
Trương Dương tới cạnh giường chẩn mạch cho bà ta, xác định mẹ không bị bệnh nặng mới yên tâm, hắn bảo Triệu Tĩnh ra ngoài sắc thuốc, nắm tay mẹ, nói: Mẹ à! Con nghe tiểu Tĩnh nói, mẹ gần đây thường tới quán ăn làm cho người ta? Trong nhà lại không phải là không có tiền, đừng làm việc cực khổ như vậy nữa!
Từ Lập Hoa cười nói: Đó là cửa hàng ăn do một người bạn của mẹ mở, mẹ tới giúp người ta thôi, không phải là vì kiếm tiền, thằng ba! Con gần đây có rảnh thì thường xuyên tới nhà thị trưởng Lý chơi một chút. Tô đại nương đi rồi, trong lòng ông ấy chắc buồn lắm.
Trương Dương gật đầu, hắn nói với mẹ: Con nhờ bạn mua một mảnh đất ở thành đông, đầu xuân con sẽ bảo người ta dựng lên, hoàn cảnh nơi này kém quá, đợi nhà cửa xây xong, mẹ chuyện tới đó ở đi,
Thằng ba à, mẹ sống ở đây được rồi, không muốn đi đâu cả, hàng xóm láng giềng quen thân rồi, sống cùng nhau mấy chục năm, có cảm tình, bảo mẹ đi thực sự là mẹ không nỡ.
Mẹ! Tới đó rồi cũng sẽ vậy thôi, anh cả anh hai tuổi cũng không còn nhỏ, tới hiện tại ngay cả một cô bạn gái cũng không có, điều kiện nơi ở của nhà ta, cho dù mang bạn gái tới, e rằng người ta cũng quay đầu bỏ đi mất!
Từ Lập Hoa nghe thấy Trương Dương nhắc tới chuyện này, không khỏi có chút đau lòng.
Trương Dương nói: Vả lại, mỗi lần con về nhà ngay cả chỗ ở cũng không có, đợi nhà mới xây xong rồi, cuối tuần hay ngày lễ con cũng có thể thường xuyên về nhà thăm mọi người! Không có câu nói nào đủ sức thuyết phục hơi câu này, Từ Lập Hoa cũng không phản đối nữa, bà ta nói nhỏ: Thằng ba, chuyện nhà cửa con cứ xem mà làm, có điều ngàn vạn lần đừng để phạm sai lầm, con hiện tại là cán bộ quốc gia, nhất cử nhất động đều có người săm soi, làm mỗi chuyện đều có không biết bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng con!
Mẹ, mẹ yên tâm đi, con làm việc có chừng mực mà!
Từ Lập Hoa lại hỏi chuyện chung thân đại sự của Trương Dương, Trương Dương hàm hồ nói cho qua chuyện.
Lúc này Triệu Tĩnh mang chén thuốc vào, vừa hay nghe thấy mẹ đang hỏi chuyện tình cảm của anh trai, không khỏi cười nói: Mẹ, mẹ cứ mặc kệ anh ấy, anh ba của con hiện tại là mắt thêu hoa, bên cạnh gái đẹp nhiều như mây, hận không thể cưới toàn bộ về nhà!
Từ Lập Hoa nghe vậy liền nghiêm mặt nói: Vậy không được, hiện tại là xã hội nào rồi, con không thể làm xằng làm bậy được, đối với con gái nhà người ta là không công bằng!
Trương Dương cười khổ, nói: Mẹ, mẹ đừng nghe con bé này nói linh tinh! Hắn quay người trừng mắt lườm Triệu Tĩnh: Anh còn chưa nói em đi, về nhà nhiều ngày như vậy rồi, sao vẫn chưa đi học?
Triệu Tĩnh lè lưỡi bảo: Em xin nghỉ, cuối tuần sẽ quay về!
Trương Dương biết thành tích của Triệu Tĩnh cũng khá, nên không tiếp tục hỏi nữa. Lúc này, bên ngoài đột nhiên mây đèn mù mịt, một trận mưa to đột ngột trút xuống, Trương Dương đứng dậy bước ra cửa nhìn màn mưa dày đặc, đúng là ông trời không làm điều tốt, không khỏi nhớ tới Hà Hâm Nhan đang quay ngoại cảnh ở núi Thanh Đài, cô bé này sao lại xui xẻo vậy nhỉ?
Triệu Tân Vĩ không khỏi nhìn Đỗ Vũ Phong với ánh mắt hâm mộ, sớm biết Vinh Bằng Phi dễ nói chuyện như vậy, mình cũng nhân cơ hội mà đề xuất yêu cầu rồi, nhưng trước mắt lại không tiện đề ra. Gã cung kính kính rượu Vinh Bằng Phi, trước tiên hằn sâu thêm ấn tượng đã, sau này cơ hội sẽ nhiều hơn.
Lưu Kim Thành ra ngoài nhận điện thoại, lúc vào rõ ràng có chút bực bội, Trương Dương cười nói: Sao mà mặt mày đau khổ thế, có phải là không mang đủ tiền để thanh toán không?
Lưu Kim Thành nói: Chuyện quảng cáo ấy mà, đài truyền hình vừa gọi điện thoại tới, nói rằng đại minh tinh được mời tới đòi thêm tiền thù lao, đã nói là năm vạn mà giờ đòi lên tới mười vạn, một quảng cáo ba mươi giây, ả thật sự là tham lam quá!
Trương Dương cười nói: Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm! Minh tinh nào vậy?
Trịnh Hiểu Thanh! Diễn viên xuất thân từ Giang Thành của chúng ta!
Là cô ta à! Một diễn viên điển ảnh hạng hai, làm gì mà đáng giá như vậy! Trương Dương khinh thường bảo.
Lưu Kim Thành nói: Cái này anh không hiểu rồi, hiện tại giá thị trường của diễn viên không ngừng tăng, chỉ cần có thể lăn lộn quen mặt trên TV, trên cơ bản đều có thể kiếm được phí quảng cáo năm ba vạn, nhà máy rượu của chúng ta thông qua đài truyền hình tìm tới ả, cũng bởi vì duyên cớ ả là người quê mình, ai biết ả lại có cái mồm sư tử rộng như vậy, há miệng ra là đòi năm vạn, chúng tôi nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, nhưng khoảng thời gian trước ả có một bộ phim truyền hình mới ra lò, giá cũng nước lên thì thuyền lên, hiện tại thành mười vạn, nói rằng dù bớt một xu thì cũng miễn bàn, đúng là phiền phức!
Ngưu Văn Cường cười nói: Chính là bộ Hi Vọng đó ư, con mẹ nó, ả chỉ đóng một vai phụ, dựa vào gì mà đòi giá cao như vậy? Bảo ả đóng quảng cáo chứ có phải là bắt ngủ cùng đâu!
Đỗ Vũ Phong nhấc chân đá gã một cái, trách thằng nhóc này ở ngay trước mặt cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi mà lại nói năng thô tục như vậy.
Lưu Kim Thành cười khổ không thôi: Tính thêm cả phí dụng quay phim, phí dịch vụ cho đài truyền hình, một bộ phim quảng cáo vốn phải chi ra năm mươi vạn, nhà máy rượu chúng tôi khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, sao có thể chịu nổi giá cả như vậy!
Trương Dương nói: Vậy thì đừng mời ả nữa, tôi tiến cử cho anh một nhân tuyển!
Ai?
Đại sứ hình tượng du lịch của Xuân Dương - Hà Hâm Nhan!
Lưu Kim Thành mắt sáng lên: Anh là nói cô gái biểu diễn vũ đạo ở lễ hội văn hóa âm thực phục dương ư?
Trương Dương gật đầu, Lưu Kim Thành hớn hở bảo: Cô ấy là minh tinh của Giang Thành chúng ta đó, cát xê sợ rằng không thấp đâu?
Trương Dương cười nói: Anh đợi chút để tôi gọi cô ấy, xem xem cô ấy có đồng ý không! Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan gần đây đều ở Lam Sơn, khu khai phá kinh tế quốc gia trú tại Lam Sơn, cho nên Lam Sơn vì thế mà đang chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng cực lớn, màn mùa mở đầu của bữa tiệc cho Hà Hâm Nhan dẫn dầu, là phó thị trưởng Tần Thanh tự mình tiến cử.
Hà Hâm Nhan không có di động, nghe thấy là Trương Dương gọi, vội vàng chạy ra khỏi sân tập diễn, tới buồng điện thoại công cộng ở cửa sân thể dục gọi lại. Nghe nói là chuyện đóng quảng cáo, rất nhanh liền đáp ứng ngay, về phương diện giá tiền thì Trương Dương cứ xem thế nào mà quyết định, có điều gần đây cô ta rất bận, chỉ có thể bớt được thời gian hai ngày cuối tuần thôi.
Trương Dương sau khi nói lại lời của Hà Hâm Nhan cho Lưu Kim Thành, Lưu Kim Thành lập tức nói rằng sẽ trả cho Hà Hâm Nhan năm vạn đồng tiền thù lao, đương nhiên với danh tiếng hiện tại của Hà Hâm Nhan, giá tiền này đã là rất cao, trong đó bao gồm cả thành phần hữu nghị với Trương Dương, Trương Dương cũng không muốn chiếm tiện nghi của nhà máy rượu, trên cơ sở vốn có thể làm chủ liền giảm đi ba vạn.
...
Vào ngày đưa tang Tô đại nương, trời đổ mưa phùn, xe tới đưa tiễn phải đến hơn một trăm chiếc, rồng rắn lên mây kéo dài gần cả cây số, phía cảnh sát giao thông cũng đặc biệt phái xe tới chỉ huy mở đường cho đội xe.
Lý Trường Vũ không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng rầm rộ như thế này, y lúc đó còn đặc biệt dặn dò, cố gằng đừng dùng tới xe cộ của đơn vị. Ngồi trong xe, tâm tình y có chút trầm trọng, lờ mờ cảm thấy chuyện này không phải là chuyện tốt gì cả. Nhưng hôm nay là ngày hạ táng của lão thái thái, chuyện đã tới bước này rồi, y cũng không còn tinh lực đi hỏi, chỉ có thể để thuận theo tự nhiên mà thôi.
Trương Dương lái xe jeep chở bọn Ngưu Văn Cường, Khương Lượng chạm rãi đi vào trong đội ngũ, Khương Lượng cảm thán: Không ngờ nhân mạch của phó thị trưởng Lý lại rộng như vậy?
Ngưu Văn Cường nói: Đây cũng chẳng phải là chuyện tốt đâu, mấy ngày trước tên tin tức còn thông báo, huyện trưởng của huyện nào đó bởi vì tổ chức tang lễ cho ông già mà làm quá rầm rộ, sau cùng bị tra hỏi rồi dẫn tới mất chức, phó thị trưởng Lý làm long trọng như vậy, e rằng sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức không cần thiết.”
Trương Dương nhíu mày, đội xe lại dừng lại, hắn kéo cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy trong đoàn người có người cầm camera đang quay phim, Trương Dương cảm thấy có chút kỳ quái, Lý Trường Vũ trước đây đã đặc biệt cường điệu, bảo các bộ môn cố gắng đừng điều động xe công, song đã hình thành quy mộ lớn như thế này, nếu chuyện này bị vạch trần, e rằng Lý Trường Vũ sẽ đối diện với một tràng nguy cơ.
Tang lễ hoàn toàn thuận lợi viên mãn, lúc trưa, Lý Trường Vũ an bài cho mọi người dùng cơm ở Ngư Mễ chi Hương, để tỏ lòng cảm tạ.
Bởi vì buổi chiều còn phải tới tham gia nghi thức trao giải của nhà máy rượu, Trương Dương sau khi ăn cơm liền vội vã đi ngay, lúc ra khỏi cửa hắn còn gặp Phương Văn Nam, gần đây Phương Văn Nam cũng rất không được như ý, gã đưa Trương Dương ra ngoài cửa, Trương Dương quan tâm hỏi: Chuyện của Đế Hào Thịnh Thế xử lý thế nào rồi?
Phương Văn Nam nói: Chuyện nhượng cho Kiều Mộng Viện rồi, cô ta trả cho tôi một ngàn vạn, trừ khoản bồi thường do hỏa hoạn gây nên và tiền phạt ra, chắc vẫn còn lại một chút.
Trương Dương cười nói: Chỉ cần thuận lợi vượt qua là được rồi, tiền sinh không mang tới mà chết cũng chẳng mang theo được, sau này còn có thể kiếm mà!
Phương Văn Nam cười cười, gã nói khẽ: Tôi ở bãi đỗ xe nhà tang lễ gặp một người bạn của tôi, hắn và phó thị trưởng Lý không quen thân lắm, hắn là do bạn bè gọi tới giúp đỡ!
Trương Dương nghe không hiểu, liền nhìn Phương Văn Nam với ánh mắt kinh ngạc.
Phương Văn Nam bổ sung: Rất nhiều xe đều có loại tình huống này, đều là bạn bè gọi tới giúp đỡ! Trong đó còn có người nhận được thù lao, thật không hiểu thị trưởng Lý làm một cách phô trương như vậy làm gì?
Trương Dương nhíu mày, hắn có chút hiểu ra rồi, hôm nay nhiều xe tới như vậy, chẳng lẽ là có người cố ý làm vậy, lợi dụng tang lễ lần này tạo thành thanh thế thật lớn, hòng đẩy Lý Trường Vũ về phía đầu sóng ngọn gió? Trương Dương nói khẽ: Ý tứ của Phương tổng là có người cố ý làm cho ảnh hưởng của chuyện này thật lớn, khiến phó thị trưởng Lý gặp phiền phức ư?
Phương Văn Nam nói: Tôi chỉ là đoán vậy thôi, ai mà biết được có phải là có người cố ý làm chuyện này không thì rất nhanh sẽ biết được thôi.
Trương Dương gật đầu, chuyện này đã phát sinh rồi, cho dù nhắc nhở Lý Trường Vũ thì cũng vô dụng, tu vi chính trị của Lý Trường Vũ so với mình thì sâu hơn rất nhiều, mình có thể nhìn ra chỗ không đúng, y khẳng định cũng sớm nhìn ra rồi.
Nghi thức ban thưởng của nhà máy rượu Giang Thành đối với câu quảng cáo chưng tập toàn xã hội được làm rất long trọng, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến chủ quản công nghiệp của Giang Thành tham dự nghi thức ban thưởng, bộ tuyên truyền của Giang Thành, đài truyền hình Giang Thành đều tới ủng hộ.
Sau khi tuyên bố danh sách giải thưởng hạng nhất, toàn trường hoan hô như sấm rền, Trương Dương mỉm cười đứng dậy, đèn lấp loáng không ngừng chiếu về phía hắn, mấy ngàn đôi mắt ở toàn trường đều nhìn về phía Trương đại quan nhân, thời khắc này, hắn không nghi ngờ gì nữa chính là nhân vật chính.
Trương Dương đi dọc theo tấm thảm đỏ được rải thành đường chạy dài lên đài lĩnh thưởng, từ trong tay phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiếm nhận lấy giấy khen thưởng, còn có một tấm bảng chi phiếu khổng lồ, bên trên viết một con số khiến ai ai cũng phải hâm mộ - 50000 nhân dân tệ, vào những năm 93 ở Trung Quốc chính là một khoản tiền lớn.
Trương Dương cười rất xán lạn, người xem ở bên dưới có người thì hâm mộ, có kẻ thì ghen tị, còn có người thì lẩm bẩm, thằng nhíc này có vận rắm chó gì vậy, Hào ẩm Thanh Giang, túng tình thiên địa, câu quảng cáo này cũng chẳng ra làm sao cả, sao lại giành được phần thưởng hạng nhất? Bên trong khẳng định là có điều ám muội, chưng tập câu quảng cáo trên toàn quốc, căn bản là làm cho người ngoài xem thôi, có nội tình đen tối, nhất định là có nội tình đen tối.
Phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến cười cười làm thủ thế, tỏ ý bảo Trương Dương phát hiện cảm tưởng.
Trương Dương bước tới trước micro, hắn cười nói: Cảm hơn nhà máy rượu Giang Thành đã tổ chức lần hoạt động này! Cảm tạ sự hậu ái của bồi thẩm đoàn! Cảm tạ bộ tuyên truyền thị ủy Giang Thành và đài truyền hình Giang Thành đã ra sức ủng hộ hoạt động lần này! Cảm tạ sự giúp đỡ của chính phủ thị thủy thành phố Giang Thành đối với xí nghiếp, cảm tạ sự nhiệt tình và chú ý của hàng ngàn hàng vạn người dân. Sau cùng vẫn phải cảm tạ phó thị trưởng Nghiêm đã tặng phần thưởng này cho tôi!
Toàn trường vỗ tay rất nhiệt liệt, ít nhất thì trong những lời cảm tạ của Trương đại quan nhân đều đã nhắc tới tất cả mọi người.
Trương Dương lại nói: Từ lần chưng tập câu quảng cáo từ toàn xã hội, tôi đã nhìn thấy được sự nhiệt tình của nhân dân Giang Thành, nhìn thấy hi vọng phát triển của nhà máy rượu, tôi mong rằng, trên con đường cải cách của nhà máy rượu Giang Thành sẽ càng đi càng xa, không ngừng tiến bộ, sớm ngày thực hiện được sự bay lên trên bản chất!
Lưu Kim Thành vỗ tay mồi.
Trương Dương nhìn về phía Lưu Kim Thành, nói: Đừng nhìn quản đốc Lưu hôm nay vỗ tay đặc biệt vang nhất, kỳ thực tôi biết anh ta đau lòng lắm, năm vạn đồng, khoản tiền này không phải là con số nhỏ đâu.”
Toàn trường lại cười ầm lên.
Lưu Kim Thành lắc đầu cười cười.
Trương Dương nói: Chỗ tiền này là tiền thưởng của tôi, nhưng tôi là một cán bộ quốc gia, một Đảng viên, có thu nhập có tiền lương, có tiền cũng không biết dùng làm gì, cho nên tôi quyết định quyên chỗ tiền này cho viện phúc lợi xã hội thành phố Giang Thành, quyên cho các cháu nhỏ cần khoản tiền này hơn!
Hiện trường lặng ngắt như tờ, Lưu Kim Thành sớm đã biết được quyết định của Trương Dương, nhưng những người khác thì không biết, một người có thể không chút do dự quyên năm vạn đồng, đây là khí phách cỡ nào, im ắng đủ năm giây, phó thị trưởng Nghiêm Tân mới vỗ tay trước, toàn trường tiếng vỗ tay như sấm, có không ít người không nén được mà đứng bật dậy, bọn họ rất kích động, sự oán thầm và đố kỵ đối với Trương Dương trong khoảnh khắc biến thành số không, bất kể người ta giành được phần thưởng là có nội tình đen tối hay không, người ta không cần tiền thưởng, không chút do dự quyên cho viện phúc lợi xã hội, đổi lại là mình, mình e rằng không làm được.
Mấy phóng viên của đài truyền hình cũng chĩa camera vào Trương Dương, một nữ phóng viên giơ cao micro, cao giọng hỏi: Chủ nhiệm Trương, xin hỏi anh quyên khoản tiền này mà không đau lòng một chút nào ư?
Trương Dương cười: Tôi một mực cho rằng, giúp người cần giúp đỡ là chuyện vui nhất của tôi!
Xin hỏi, anh có phải là dùng phương thức này để lấy tiếng hay không?
Trương Dương nhìn nữ phóng viên đó: Có cần phải vậy không?
Vậy anh vì sao không chọn các nặc đanh để quyên góp?
Trương Dương mỉm cười, nói: Tôi là cán bộ quốc gia, tôi là một Đảng viên, tôi không phải là chưa từng nghĩ tới việc nặc danh quyên góp, nhưng làm như vậy sẽ tạo thành một loại ảnh hưởng cho xã hội, tôi cầm chỗ tiền thưởng này làm của riêng, tôi không để ý người khác nghĩ thế nào về tôi, nhưng tôi lại quan tới sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cán bộ Giang Thành hay không, tôi muốn dùng loại phương thức này để chứng minh với mọi người rằng, nhân dân Giang Thành trong lòng những cán bộ chúng tôi vĩnh viễn là quan trọng nhất, đích xác là có số ít cán bộ sẽ không chống lại được sức dụ hoặc của tiền bạc, nhưng tuyệt đại đa số cán bộ chúng tôi vẫn là người tốt, vẫn thật lòng mưu cầu hạnh phúc và lợi ích cho nhân dân, tôi hi vọng dùng hành động này của tôi để làm tăng thêm sự tín nhiệm của người dân đối với chúng tôi, tôi sẽ tận hết sức của mình để phấn đầu vị sự phát triển kinh tế của Giang Thành!
Những lời nói này của Trương đại quan nhân tất nhiên lại dẫn tới tiếng vỗ tay như sấm.
...
Tối đó thành phố Giang Thành lan truyền một đoạn tin tức, Lý Trường Vũ ở trong nhà xem được một đoạn, y kinh ngạc trước sự thành thục mà Trương Dương đã biểu hiện, một vệ giáo sinh do mình một tay đề bạt, đã càng lúc càng biểu hiện ra phong phạm đại tướng, xem ra gần đây mình và hắn tiếp xúc hơi ít, thiếu sự thấu hiểu về hắn. Lý Trường Vũ đột nhiên nhớ tới chỗ tiền phúng mà mình nhận được, y nói với Cát Xuân Lệ: Chỗ tiền đó đã trả lại chưa?
Cát Xuân Lệ nói: Lúc trưa nay đã trả lại rồi, nhưng vẫn có nhiều người không tìm được để trả, hiện tại trong sổ còn có mười bảy vạn năm ngàn năm. Cô ta dừng lại một chút rồi bổ sung: Thân quyến bằng hữu thì không trả lại, người dưới năm trăm cũng không trả lại!
Lý Trường Vũ gật đầu, y nằm lên sa lông, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: Qua hai ngày nữa gọi Trương Dương tới nhà ăn cơm.
Cát Xuân Lệ nói khẽ: “Trường Vũ, anh có tâm sự gì à?
Lý Trường Vũ lắc đầu, điện thoại đổ chuông, Cát Xuân Lệ cầm lên, đưa chiếc điện thoại không dây cho Lý Trường Vũ.
Là bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ gọi tới, ngữ khí của Hồng Vĩ Cơ rất ngưng trọng: Trường Vũ, anh gặp phiền phức rồi.
Lý Trường Vũ hơi ngây người, hắn lập tức nhớ tới chuyện tiền phúng, vội vàng giải thích: Bí thư Hồng, chỗ tiền phúng đó tôi đang trả lại.
Không phải là chuyện tiền phúng, tang lễ ngày hôm nay anh dùng quá nhiều xe công, hiện tại chuyện này đã bị báo lên tỉnh lý rồi, phóng viên của đài truyền hình tỉnh không biết làm thế nào mà nhận được tin tức từ trước, hôn nay đặc biệt quay lại cảnh đội xe đi đưa tang, cậu tốt nhất mau mau liên hệ với bộ tuyên truyền của tỉnh ủy đi, ngàn vạn lần đừng để tin tức được truyền ra, nếu không, ảnh hưởng sẽ rất lớn đó.
Lý Trường Vũ vào lúc đưa tang đã ý thức được có điều không ổn, nhưng không ngờ chuyện này lại tạo thành ảnh hưởng lớn đến vậy, phóng viên của đài truyền hình tỉnh sao lại chú ý tới sự kiện này? Nhận định có người đã báo tin trước, có người muốn nhân cơ hội này để bêu xấu mình, để mình không ngẩng đầu lên được ở tỉnh lý, Lý Trường Vũ có chút phẫn nộ, đấu tranh chính trị cũng phải chú ý tới một số nguyên tắc tối thiểu, lợi dụng tang sự của nhà người khác để tố cáo, loại người này thực sự là quá ti bỉ rồi! Đặt điện thoại xuống, Lý Trường Vũ sắc mặt trắng bệch đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phóng khách.
Cát Xuân Lệ nhìn ra sự bất an và xung động của Lý Trường Vũ, cô ta tuy rất quan tâm, nhưng không dám quấy rầy y vào thời khắc này.
Lý Trường Vũ cần yên tĩnh, y phải bình tĩnh suy nghĩ xem nên ứng phó với chuyện này như thế nào, Hồng Vĩ Cơ đã chỉ rõ, bảo y tìm bộ tuyên truyền của tỉnh, chỉ có thông qua bộ tuyên truyền của tỉnh mới có thể đè chuyện này xuống, Lý Trường Vũ nhớ tới Trương Dương, Trương Dương có chút quan hệ với Trần Bình Triều, bộ trưởng bộ tuyên truyền của tỉnh ủy, lần trước lúc Giang Thành cạnh tranh khu phát triển kinh tế cấp quốc gia, chính là hắn an bài cho Tả Viên Triêu và Trần Bình Triều gặp mặt nhau.
Lúc Lý Trường Vũ gọi điện cho Trương Dương, Trương đại quan nhân đang điên đảo loan phượng với Hồ Nhân Như, điện thoại đổ chuông mãi hắn mới cầm lên: Alo!
Lý Trường Vũ tâm tình không tốt, tất nhiên ngữ khí lộ ra vẻ có chút bất thiện: Sao bây giờ mới nhấc điện thoại?
Trương Dương cười cười, tay nhẹ nhàng vuốt vẹ bờ mông mịn màng của Hồ Nhân Như, lạnh lùng nói: Phó thị trưởng Lý gọi điện vào lúc khuya như vậy là có gì muốn chỉ giáo?
Lý Trường Vũ lúc này mới nhớ ra mình gọi điện thoại cho hắn là nhờ hắn làm việc cho mình, vào lúc này mà trở mặt với Trương Dương thì rõ ràng là không hợp lý, y ho khan một tiếng, lúc này mới nói ra chuyện vừa rồi Hồng Vĩ Cơ đã bảo y.
Trương Dương cũng không ngờ chuyện đội xe đưa linh cữu của Lý Trường Vũ lại bị tố lên bên trên nhanh như vậy, xem ra chuyện ngày hôm nay đàm luận với Phương Văn Nam cơ hồ đã như đinh đóng cột rồi, khẳng định có người ở phía sau làm trò quỷ, muốn lợi dụng chuyện đưa tang lần này bôi xấu Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ nói: Trương Dương, cậu liên hệ một chút với bộ trưởng Trần đi, giúp tôi giải thích rõ chuyện này, đoạn tin tức đó cố gắng đừng truyền bá rộng rãi!
Trương Dương đoạn thời gian này vẫn có cái nhìn đối với Lý Trường Vũ, chuyện làng du lịch suối nước nóng ở cốc Xuân Hi, Lý Trường Vũ đứng trên lập trường của Chu Hằng khiến hắn không vui, cho nên Trương Dương vòng qua Lý Trường Vũ, trực tiếp đánh thẳng vào mặt Chu Hằng, Trương Dương nói: Được rồi, tôi sẽ liên hệ một chút với bộ trưởng Trần, còn kết quả thế nào thì tôi hiện giờ cũng không dám đảm bảo cho ông!
Sau khi gác điện thoại, Hồ Nhân Như bò lên người hắn, híp mắt lại nhìn Trương Dương: Ai mà đáng ghét vậy, lúc này còn bàn công chuyện?
Trương Dương mỉm cười kéo cô ta xuống, ôm chặt vào lòng mình, nói khẽ: Lý Trường Vũ, có người mượn tang lễ của Tô đại nương để chơi y, anh không phải là đã nói với em rồi ư, hôm nay có hơn trăm chiếc xe tới, ngay cả bản thân Lý Trường Vũ cũng không ngờ tới, theo anh biết, trong hơn một trăm chiếc xe này, có rất nhiều là người hữu tâm tìm tới, có ngươi cố ý tạo thanh thế, muốn mượn cơ hội này để bêu xấu Lý Trường Vũ, đài truyền hình tỉnh còn phái phóng viên tới quay tình hình hiện trường, đang chuẩn bị phát ra đó.
Hồ Nhân Như cũng cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc, cảm thán: Người làm chính trị so với làm ăn buôn bán còn âm hiểm hơn nhiều, không ngờ trong lúc nhà người ta có tang sự mà giở trò xấu, sao mà khuyết đức thế?
Trương Dương bật cười, thời gian hắn ở trong quan trường càng dài, hắn đối với chuyện này càng có cảm ngộ, trên quan trường mới là bất chấp thủ đoạn, cái mà mọi người quan tâm là thắng phụ cuối cùng, người thắng là vua, kẻ thua là giặc.
Hồ Nhân Như thấy hắn cười rất âm hiểm, không nhịn được liền bảo: Càng lúc càng thấy khó mà hiểu được anh, đám người làm quan các anh, quả nhiên không phải là kẻ tốt lành gì!
Trương Dương lật người đè lên cô ta, cười nói: Là em nói đấy nhé, anh sẽ xấu cho em xem!
Đừng...
Trương Dương vẫn kịp thời liên hệ với Trần Thiệu Bân, nhờ y nói giúp, Trần Thiệu Bân nghe nói tới chuyện này, lập tức tỏ ý không có gì đáng ngại cả, gã sẽ bảo ông già là bộ trưởng bộ tuyên truyền Bình Hải Trần Bình Triều ra mặt nói chuyện với đài truyền hình tỉnh.
Phía đài truyền hình tỉnh tuy bởi vì sự ra mặt của Trần Bình Triều mà thôi không truyền bá tin tức này, nhưng chuyện Lý Trường Vũ cố tỉnh tổ chức tang lễ rầm rộ, mượn cơ hội để nhận tiền, phô trương lãng phí, khoe mẽ, tư dụng xe công vẫn bị tố lên tỉnh lý, tỉnh lý yêu cầu bí thư thị ủy Giang Thành là Hồng Vĩ Cơ phải nghiêm túc xử lý chuyện này.
Trong cuộc họp thường ủy, Hồng Vĩ Cơ điểm danh phê bình Lý Trường Vũ, ông ta đối với vị bạn học Lý Trường Vũ đã nhân chí nghĩa tận rồi.
Lý Trường Vũ rất bực bội, y cho rằng mình không hề phạm bất kỳ sai lầm gì trong vấn đề tang sự của chị dâu, y không thừa cơ nhận quà vơ tiền, y không làm rầm rộ, chỗ tiền phúng nhận được trên cơ bản đã trả lại rồi, chỗ chưa trả lại thì đưa cho ủy ban kỷ luật xử lý, trong chuyện này y không những không sai, ngược lại còn rất ủy khuất, để chứng tỏ sự thanh bạch của mình, y thậm chí ngay cả tiền phúng của bạn bè thân thích cũng nộp lên hết. Tang lễ cũng rất bình thường, không hề rầm rộ, càng không phô trương lãng phí, mỗi một khoản chi tiêu, mỗi một tờ hóa đơn y đều làm rất rõ ràng, y không sợ tỉnh lý điều tra, mà điều khiến Lý Trường Vũ tức giận nhất chính là câu tư dụng xe công, có một số xe quả thật là có quan hệ với hắn, nhưng đại bộ phận xe đều là tự tới, trong tang lễ có tới hơn một trăm chiếc xe, ngay cả y cũng không chuẩn bị kịp, Lý Trường Vũ về sau mới ngộ ra là có người muốn mượn chuyện này để chơi mình, muốn đổ chậu *** này lên đầu y, có điều lần này người ta chuẩn bị quá tỉ mỉ, quá đầy đủ, đánh cho y trở tay không kịp.
Hồng Vĩ Cơ nói xong, Lý Trường Vũ lập tức đứng dậy, y nhìn tất cả thường ủy có mặt ở đây, gằn từng chữ: Bí thư Hồng, các vị thường ủy, tôi không cho rằng lần này tôi có bất kỳ một chỗ nào sai cả!
Hồng Vĩ Cơ rít một hơi thuốc, nói khẽ: Mọi người chỉ là tùy việc mà xét chứ không phải là nhắm vào anh, đồng chí Trường Vũ, anh trước tiên ngồi xuống đi đã.
Lý Trường Vũ lắc đầu, y lớn tiếng nói: Từ lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi đã chết, là chị dâu tôi nuôi tôi đến lớn, trong lòng tôi, chị ấy không những là chị dâu của tôi mà còn là mẹ của tôi, tôi hiện tại là phó thị trưởng thành phố Giang Thành, trong mắt rất nhiều người cũng tính là thành công rồi, có bản sự rồi, chị dâu tôi mất, tôi có năng lực để mai táng cho chị ấy thật phong quang, nhưng trên thực tế tôi đã làm thế nào? Phí dụng của tang lễ tôi mỗi một khoản đều ghi rất rõ ràng, tiền mà bằng hữu thân thích biếu, có bao nhiêu, người ngoài tặng bao nhiêu, tổng cộng ba mươi tám vạn hai ngàn sáu trăm đồng, chỗ tiền này, tôi không lấy một xu nào, có thể trả lại tôi đều trả rồi, chỗ tiền không trả được thì tôi đều nộp cho ủy ban kỷ luật, cái cần nộp, cái không cần nộp tôi đều nộp hết rồi, vì sao? Chính là vì sợ người ta nói ra nói vào, chính là sợ người khác nói tôi mượn lễ tang của chị dâu tôi để vét tiền, tôi không sợ người khác vũ nhục tôi, tôi sợ chị tôi ở dưới suối vàng phải xấu hổ, tôi sợ rằng có người nói ra nói vào về một bậc trưởng thượng đã mất!
Hiện trường yên tĩnh đến dị thường, cho dù là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Lý Trường Vũ nói: Hôm lễ tang, xe tới rất nhiều, tôi biết có người hảo tâm tới giúp đỡ, cũng có người là tới xem náo nhiệt, nhưng tôi không ngờ nhân tính lại ti tiện tới mức như vậy, không ngờ lại lợi dụng lễ tang của một lão nhân thiện lương để rêu rao, tôi không còn gì để nói, tôi tuyệt sẽ không xin lỗi bất kỳ ai vì chuyện này, người mà tôi phải xin lỗi chỉ có một, đó là chị dâu của tôi, là tôi khiến chị ấy sau khi chết còn phải chịu những lời chê trách vô căn cứ, là tôi không để chị ấy được yên nghỉ! Lý Trường Vũ nói xong, quay người rời khỏi phòng họp.
Vẻ mặt của Hồng Vĩ Cơ có chút xấu hổ, vẻ mặt của mấy vị thường ủy đều lộ ra vẻ rất không tự nhiên.
Bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu thở dài một hơi, nói: Kỳ thực những cán bộ chúng ta cũng là người, nhà ai mà không có chuyện hiếu hỉ, người tới tặng quà, người vô giúp vui, người mang theo các loại mục đích mà đến, loại chuyện này mà cũng mang đi tố cáo, có gì hay cơ chứ? Sau này nhà ai có chuyện, chắc là phải mời ủy ban kỷ luật tới giám quản ư?
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu nói: Bộ trưởng Từ nói rất đúng, người sống trên thế giới này, các loại quan hệ là khó tránh khỏi, cán bộ quốc gia chúng ta cũng là người, là người thì không thể thiếu những chuyện này, chẳng lẽ bởi vì chúng ta làm quan là phải làm tới mức lục thân không nhận ư? Tôi tin đồng chí Trường Vũ trong sạch, lợi dụng tang sự của người ta để kiện cáo, loại người này quá âm hiểm rồi.
Tả Viên Triêu lúc nói câu này, các thường ủy có mặt ở đây đều không nén được mà nghĩ rằng, người có khả năng làm ra chuyện này nhất chính là ông, hiện tại Tả Viên Triêu và Lý Trường Vũ là đối thủ chủ yếu nhất, bọn họ đang minh tranh ám đấu vì vị trí thị trưởng thành phố Giang Thành, bêu xấu Lý Trường Vũ, Tả Viên Triêu là người trực tiếp giành được lợi ích. Cho nên đại thị trưởng Tả Viên Triêu nói ra câu này, tất cả mọi người đều cho rằng y đang mèo khóc chuột, giả vờ từ bi.
Hồng Vĩ Cơ ho khan một tiếng: Hiện tại thảo luận tới vấn đề đồng chí Vinh Bằng Phi gia nhập thường ủy thị ủy Giang Thành...
...
Sáng thứ bảy, Trương Dương và Lưu Kim Thành cùng nhau ra trạm xe lửa đón Hà Hâm Nhan, rồi tới đài truyền hình Giang Thành ký hợp đồng quảng cáo, phía đài truyền hình sớm đã chuẩn bị xong phương án quay chụp, tình tiết cụ thể sẽ tiến hành thương thảo cụ thể với Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan vào sáng thứ hai phải quay về sân tập ở Lam Sơn, cho nên thời gian quay chỉ có một ngày rưỡi.
Phía đài truyền hình quyết định, ngay chiều hôm đó tiến hành quay quảng cáo, địa điểm quay phim là vào ở đường cổ.
Án chiếu theo phương án của bọn họ, Hà Hâm Nhan mặc cổ trang đánh đàn, còn cần một nam tử múa kiếm, trong kịch bản của đạo diễn, nam tử này là đại hiệp che mặt, không cần lộ mặt, bọn họ từ trong trường võ Bách Xuyên mời một diễn viên lâm thời, không ngờ lúc vừa quay phim, diễn viên lâm thời đó bởi vì động tác không dứt khoát, bị trật chân, đạo diễn gấp quá liền liên hệ với phía trường võ Bách Xuyên, muốn nhờ họ phái một người tới.
Hà Hâm Nhan hóa trang đi ra, nghe nói tới chuyện này, không khỏi cười nói: Không cần tìm người nữa, chúng ta có sẵn rồi đây! Người có sẵn mà cô ta nói chính là Trương Dương.
Trương Dương không muốn xuất đầu lộ diện, vừa nghe thấy Hà Hâm Nhan đề nghị hắn ra trận, vội vàng xua tay, nói: Tôi không được đâu, tôi vừa nhìn thấy máy quay là say rồi!
Hà Hâm Nhan nói: Chỉ quay bóng lưng của anh thôi, không cần lộ mặt!
Lưu Kim Thành cũng hùa theo: Nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, chủ nhiệm Trương, anh chỉ cần quay thôi, thù lao tôi cho anh gấp đôi, hai ngàn!
Trương Dương trừng mắt lườm gã, cứ như tôi không đáng tiền như vậy ý? Hai ngàn đồng mà muốn tôi làm diễn viên cho anh ư?
Đạo diễn nói: Chủ nhiệm Trương, chỉ cầm kiếm múa may một chút thôi mà, hơn nữa còn đeo mặt nạ, không nhìn thấy mặt đâu, cùng lắm thì cắt hình trắc diện, anh cầm một vò rượu rồi uống, như vậy là được thôi!
Thật ư!
Đương nhiên là thật rồi!
Thế là Trương Dương dưới sự lôi kéo của Hà Hâm Nhan đi hóa trang, nhân viên hóa trang cho hắn một bộ cổ trang, đầu đội nón, trông cũng có mấy phần dáng dấp của đại hiệp cổ đạo.
Chuyện tiếp theo đối với hắn mà nói thì rất đơn giản, đeo dây thép vượt nóc băng tường trên tường vây của đường cổ, kỳ thức Trương đại quan nhân không cần dùng bất kỳ công cụ gì, giống như là đi trên đất bằng vậy, có điều công phu của hắn không thể tùy tiện lộ ra như vậy được.
Sau cùng ông kính chĩa lên tường thành cổ, Trương Dương ngạo nghễ đứng trên tường thành, ôm một vò rượu ngửa cổ lên uống, bởi vì là cảnh xa, căn bản không nhìn rõ mặt hắn, nhiệm vụ chủ yếu của Trương đại quan nhân chính là làm phông người.
Sau khi hoàn toàn cảnh quay của hắn, Hà Hâm Nhan mỉm cười bước tới, dùng một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Trương Dương.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều nhìn ra, quan hệ tình cảm giữa vị đại sứ du lịch Xuân Dương này và chủ nhiệm Trương rất không tầm thường.
Lưu Kim Thành ngộ ra rồi, chẳng trách Trương Dương cực lực tiến cử Hà Hâm Nhan tới đóng quảng cáo. người ta thì ra là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài! Trong lòng tuy là nghĩ vậy, nhưng gã cũng không thể không thừa nhận Hà Hâm Nhan quả thật là rất xinh đẹp, so với diễn viên điện ảnh cấp hai thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Hà Hâm Nhan ở trước mặt nhiều người như vậy mà lau mồ hôi cho mình, khiến Trương đại quan nhân có chút không tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: Chú ý ảnh hưởng!
Hà Hâm Nhan trừng mắt lườm hắn: Có gì mà phải chú ý, em cao hứng, tưởng em muốn nịnh bợ anh à? Sự giận dỗi của cô ta trong mắt Trương Dương đặc biệt phong tình, vô cùng khiến hắn động lòng.
Có lẽ bởi vì Hà Hâm Nhan hôm nay mặc cổ trang, Trương đại quan nhân đội nhiên sinh ra một loại cảm xúc hoài cổ, không kìm lòng được bèn thốt lên: Em mặc cổ trang đẹp lắm!
Hà Hâm Nhan đỏ mặt, cắn môi nói: Lúc em mặc đồ thời trang thì không đẹp à?
Mặc hay không mặc đều dễ nhìn!
Lưu manh! Hà Hâm Nhan thấp giọng mắng một câu, quay người đi tới sân quay phim, tim giống như được từng giọt mật chảy xuống, dần dần thấm ướt.
Trương Dương tới phòng hóa trang lâm thời thay quần áo, Lưu Kim Thành đưa hai ngàn đồng thù lao cho hắn, lần này Trương Dương không cự tuyệt thù lao của mình, hắn đút tiền vào túi: Quản đốc Lưu, gần đây động tác rất lớn, xem ra ngày sau sản xuất của nhà máy rượu các anh phải bước lên một tầm cao mới rồi.
Lưu Kim Thành cười nói: Cuối tuần dây chuyền sản xuất đóng chai mà tôi đã ký tới nơi rồi, tôi có một ý tưởng! Gã cầm ghế tới ngồi xuống cạnh Trương Dương.
Trương Dương cầm một bình nước khoáng ném cho gã, rồi mở mình của mình ra uống.
Lưu Kim Thành nói: Tôi thấy khí chất và hình tượng của Hà tiểu thư rất phù hợp với yêu cầu quảng cáo nhà máy rượu chúng tôi, có thể để cô ấy làm người phát ngôn của chúng tôi không?
Trương Dương nghĩ một chút rồi nói: Hình như không có vấn đề gì cả, có điều chuyện này vẫn phải chưng cầu ý kiến của cô ấy đã, chốc nữa tôi sẽ hỏi.
Lưu Kim Thành gật đầu.
Tối hôm đó quay cho tới tận một giờ sáng mới xong việc, phía nhà máy rượu đã an bài chỗ ở cho Hà Hâm Nhan rồi, an bài một phòng ở thị chính phủ, lo lắng Hà Hâm Nhan bôn ba một ngày, sáng mai lại phải tới núi Thanh Đài quay ngoại cảnh, Trương Dương liền đưa cô ta đi.
Hà Hâm Nhan ngồi trong xe jeep của Trương Dương, hơi có chút lưu luyến, đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương: Anh không ở cùng em thêm một chút được ư?
Trương Dương cười nói: Anh sợ mất điện!
Hà Hâm Nhan nhớ tới chuyện lần trước xảy ra ở núi Thanh Đài với Trương Dương, không khỏi cười khúc khích, cô ta nói khẽ: Em lâu rồi chưa gặp anh!
Trương Dương đưa tay ra, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, nói: Đợi ngày mai quay xong, anh cùng em đi chơi khắp Giang Thành!
Hà Hâm Nhan buồn bã thở dài một tiếng: Tối mai em lại đi rồi, ngồi xe một đêm về Lam Sơn! Không thể chậm trễ buổi tập ngày thứ hai!
Trương Dương nhìn khuôn mặt có chút gầy mòn của Hà Hâm Nhan, thương xót nói: Đừng làm cực khổ quá, em nếu mệt quá thành bệnh thì anh sẽ thương tâm lắm đấy!
Hà Hâm Nhan nhìn đầu vai hắn, nói khẽ: Kỳ thực em sớm đã muốn tới gặp anh rồi, nhưng em biết công việc của anh rất bận, sợ làm phiền anh!
Khoảng thời gian trước thì đúng là bận thật, hiện tại đỡ hơn rồi, cô bé, hay là em xin nghỉ, ở Giang Thành chơi thêm mấy ngày?
Hà Hâm Nhan lắc đầu, Lam Sơn cực kỳ coi trọng nghi thức treo biển hành nghề của khu phát triển kinh tế quốc gia lần này, cô ta là người múa chính và biên tập vũ đạo của màn mùa mở màn lần này, trách nhiệm rất lớn, cô ta ngáp một cái, nói: Thật sự hơi mệt rồi, em về trước!
Đợi đã! Trương Dương xuống xe, tự mình tiễn Hà Hâm Nhan tới trước cửa phòng, nơi này là nhà khách chính phủ, ra vào đều có không ít người quen, Trương Dương tuy trong lòng rất khao khát, nhưng không diểm biểu hiện quá thân mật, nhìn Hà Hâm Nhan mở cửa phòng, bật đèn, không dám vào theo, nói khẽ: Ngủ sớm một chút!
Hà Hâm Nhan gật đầu, đột nhiên nhón mũi chân lên, hôn phớt Trương Dương một cái như chuồn chuồn đạp nước, sau đó đóng cửa lại thật nhanh.
Trương Dương thưởng thức dư hương trên môi, mấy lần dồn hết dũng khí muôn phá cửa xông vào, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Buổi sáng chủ nhật Trương Dương bởi vì mẹ sinh bệnh cho nên không theo tổ quay phim tới núi Thanh Đài mà về nhà đưa thuốc cho mẹ, Từ Lập Hoa cũng không có bệnh nặng gì, bởi vì cảm thấy tương tâm vì Tô lão thái qua đời, lại thêm hôm đưa tang trời đổ mưa, cho nên bị cảm lạnh. Lúc Trương Dương về tới nhà, bà ta đang nằm trên giường nghỉ ngơi, con gái Triệu Tĩnh đang ngồi cạnh giường nói chuyện.
Thấy Trương Dương bước vào, Từ Lập Hoa ngồi dậy: Thằng ba về rồi đấy à?
Trương Dương gật đầu đặt thuốc và đồ bổ trong tay lên bàn: Mẹ! Mẹ bệnh sao không nói với con một tiếng, nếu như không phải là tiểu Tĩnh gọi điện thoại tới, con vẫn chưa biết gì cả.
Từ Lập Hoa nói: Con công việc bận rộn, mẹ sợ con bị phân tâm, dẫu sao thì cũng không phải là bệnh nặng... Vừa nói vừa ho.
Trương Dương tới cạnh giường chẩn mạch cho bà ta, xác định mẹ không bị bệnh nặng mới yên tâm, hắn bảo Triệu Tĩnh ra ngoài sắc thuốc, nắm tay mẹ, nói: Mẹ à! Con nghe tiểu Tĩnh nói, mẹ gần đây thường tới quán ăn làm cho người ta? Trong nhà lại không phải là không có tiền, đừng làm việc cực khổ như vậy nữa!
Từ Lập Hoa cười nói: Đó là cửa hàng ăn do một người bạn của mẹ mở, mẹ tới giúp người ta thôi, không phải là vì kiếm tiền, thằng ba! Con gần đây có rảnh thì thường xuyên tới nhà thị trưởng Lý chơi một chút. Tô đại nương đi rồi, trong lòng ông ấy chắc buồn lắm.
Trương Dương gật đầu, hắn nói với mẹ: Con nhờ bạn mua một mảnh đất ở thành đông, đầu xuân con sẽ bảo người ta dựng lên, hoàn cảnh nơi này kém quá, đợi nhà cửa xây xong, mẹ chuyện tới đó ở đi,
Thằng ba à, mẹ sống ở đây được rồi, không muốn đi đâu cả, hàng xóm láng giềng quen thân rồi, sống cùng nhau mấy chục năm, có cảm tình, bảo mẹ đi thực sự là mẹ không nỡ.
Mẹ! Tới đó rồi cũng sẽ vậy thôi, anh cả anh hai tuổi cũng không còn nhỏ, tới hiện tại ngay cả một cô bạn gái cũng không có, điều kiện nơi ở của nhà ta, cho dù mang bạn gái tới, e rằng người ta cũng quay đầu bỏ đi mất!
Từ Lập Hoa nghe thấy Trương Dương nhắc tới chuyện này, không khỏi có chút đau lòng.
Trương Dương nói: Vả lại, mỗi lần con về nhà ngay cả chỗ ở cũng không có, đợi nhà mới xây xong rồi, cuối tuần hay ngày lễ con cũng có thể thường xuyên về nhà thăm mọi người! Không có câu nói nào đủ sức thuyết phục hơi câu này, Từ Lập Hoa cũng không phản đối nữa, bà ta nói nhỏ: Thằng ba, chuyện nhà cửa con cứ xem mà làm, có điều ngàn vạn lần đừng để phạm sai lầm, con hiện tại là cán bộ quốc gia, nhất cử nhất động đều có người săm soi, làm mỗi chuyện đều có không biết bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng con!
Mẹ, mẹ yên tâm đi, con làm việc có chừng mực mà!
Từ Lập Hoa lại hỏi chuyện chung thân đại sự của Trương Dương, Trương Dương hàm hồ nói cho qua chuyện.
Lúc này Triệu Tĩnh mang chén thuốc vào, vừa hay nghe thấy mẹ đang hỏi chuyện tình cảm của anh trai, không khỏi cười nói: Mẹ, mẹ cứ mặc kệ anh ấy, anh ba của con hiện tại là mắt thêu hoa, bên cạnh gái đẹp nhiều như mây, hận không thể cưới toàn bộ về nhà!
Từ Lập Hoa nghe vậy liền nghiêm mặt nói: Vậy không được, hiện tại là xã hội nào rồi, con không thể làm xằng làm bậy được, đối với con gái nhà người ta là không công bằng!
Trương Dương cười khổ, nói: Mẹ, mẹ đừng nghe con bé này nói linh tinh! Hắn quay người trừng mắt lườm Triệu Tĩnh: Anh còn chưa nói em đi, về nhà nhiều ngày như vậy rồi, sao vẫn chưa đi học?
Triệu Tĩnh lè lưỡi bảo: Em xin nghỉ, cuối tuần sẽ quay về!
Trương Dương biết thành tích của Triệu Tĩnh cũng khá, nên không tiếp tục hỏi nữa. Lúc này, bên ngoài đột nhiên mây đèn mù mịt, một trận mưa to đột ngột trút xuống, Trương Dương đứng dậy bước ra cửa nhìn màn mưa dày đặc, đúng là ông trời không làm điều tốt, không khỏi nhớ tới Hà Hâm Nhan đang quay ngoại cảnh ở núi Thanh Đài, cô bé này sao lại xui xẻo vậy nhỉ?
/2583
|