Trong ánh mắt nhìn Tiết Thế Luân của Tống Hoài Minh có vài phần khó hiểu, y và Tiết Thế Luân không hề có giao tình quá sâu, giữa bọn họ hình như không cần thiết phải bàn gia sự gì cả.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Hoài Minh huynh chắc đang hoài nghi động cơ của tôi, trong mắt đa số người, đám thương nhân chúng tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng xuất phát từ mưu lợi.
Tống Hoài Minh nở nụ cười khiêm tốn nói: Thế Luân huynh cũng không phải là thương nhân bình thường, anh là từ quan nhập thương.
Tiết Thế Luân cười ha ha: Hiện giờ cách xưng hô quan thương này cũng không còn ý nghĩa ca ngợi gì, có câu thương nhi ưu tắc gĩ, rõ rằng từ thương nhập sĩ thì là đi đường dốc, còn bỏ quan tòng thương phần lớn là dưới tiền đề bất đắc dĩ.
Tống Hoài Minh nói: Kinh thương hay là làm quan thì đều là sắm vai một nhân vật, cái này căn bản vẫn là làm người, chỉ cần ngồi thẳng đi thẳng, làm nghề gì thì cũng đâu có phân biệt.
Cho dù là mấy tiểu bối ở hiện trường cũng nghe ra những lời này của Tống Hoài Minh là một lời hai nghĩa.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Lời nói của Hoài Minh huynh rất hợp lòng tôi, tôi thủy chung cho rằng, trước khi làm việc thì phải làm người, làm người phải đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, đúng với bản thân, đúng với thương sinh, không làm thân hữu thất vọng, không được có lỗi với lương tâm.
Tống Hoài Minh gật đầu, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tiết Thế Luân, ở trong đó không phát hiện ra một chút ít áy náy nào, toàn là vẻ thản nhiên và vô tư, Tống Hoài Minh quay sang Trương Dương, nói: Trương Dương, cậu phải nhớ kỹ những lời này của chú TIết, chỉ cần cậu có thể làm được những đạo lý làm người này thì cậu về sau sẽ có hy vọng trở thành một vị quan tốt.
Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi lúc này thở dài nói: Cha nuôi nói rất đúng, con tuy rằng chỉ là một nữ nhi, nhưng cũng cho rằng nhân sinh trên đời phải làm được như vậy, nếu một người sống trên đời không thể làm được đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, như vậy người này chính là kẻ không có lương tâm. Khi Nói những lời này ánh mắt cố ý mà như vô tình nhìn nhìn về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, trong lòng thì trở nên càng không yên hơn, bữa cơm này tùy thời đều có nguy cơ đổbể, Tiết Thế Luân và Tống Hoài Minh ngoài mặt thì chuyện trò vui vẻ, nhưng trên thực tế giữa hai người thủy chung đang lặng lẽ ở trong trạng thái ngầm đấu đá, Trương đại quan nhân thật sự có chút không rõ, nếu Tiết Thế Luân muốn bàn việc với Tống Hoài Minh thì vì sao muốn mời bọn họ tới đây, chẳng lẽ y chuẩn bị bới ra chuyện giữa mình và Thiệu Minh Phi trước mặt cha con Tống Hoài Minh ư? với cảnh giới của Tiết Thế Luân chắc sẽ không làm chuyện cấp thấp như vậy chứ?
Tiết Vĩ Đồng tuy rằng bình thường rất tùy tiện, nhưng lúc này cũng ngửi được một chút mùi thuốc súng, cô ta ngáp một cái rồi nói: Người lớn cứ gặp nhau là nói việc công, chán chết được, sớm biết rằng như vậy bọn con chẳng tới làm gì.
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Nói đi nói lại, tôi quên cả chủ đề rồi, Yên Nhiên, tôi nghe nói cô ra sức đầu tư hạng mục đất đai ở đảo thần miếu, có hứng thú cho tôi một phần không?
Sở Yên Nhiên Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: Ăn cơm không bàn chuyện làm ăn.
Tiết Thế Luân cười càng vui hơn: Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ, những lời này của Yên Nhiên tôi có thể lý giải là sự cự tuyệt không?
Sở Yên Nhiên nói: Bác Tiết, thật không dám giấu, hạng mục này của chúng tôi không hề thiếu tài chính, nếu bác Tiết cảm thấy hứng thú với hạng mục này thì tôi có thể cung cấp điều kiện ưu đãi nhất cho bác, biệt thự cao cấp mà đảo thần miếu đang bán ra sẽ để bác chọn lựa tùy ý.
Tiết Thế Luân mỉm cười gật đầu, quay sang nói với con gái Tiết Vĩ Đồng: Đồng Đồng, ở phương diện kinh thương con phải học Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên cười nói: Tôi coi Vĩ Đồng như em gái, nếu Vĩ Đồng thích thì tôi sẽ tặng cô ta một căn là quà cưới.
Trương đại quan nhân đột nhiên phát hiện Sở Yên Nhiên quả nhiên đã thành thục hơn rất nhiều, mà loại thành thục này của Sở Yên Nhiên càng làm cho hắn cảm động, bởi vì Sở Yên Nhiên bất kể ở bên ngoài xử sự như thế nào, khi ở chung với hắn thủy chung vẫn giữa sự đơn thuần như lúc họ mới quen, điều này khó biết bao? Đáng quý biết bao.
Sở Yên Nhiên biểu hiện khẳng khái như vậy tuyệt đối không phải là vì làm công phu ngoài mặt, trên thực tế cô ta cũng rất thưởng thức tính cách của Tiết Vĩ Đồng, cũng vô cùng vô cùng hợp ý với cô ta.
Tiết Vĩ Đồng vẫn luôn là người sảng khoái, nghe Sở Yên Nhiên nói như vậy, lập tức gật đầu nói: Quyết định vậy đi, chị tặng em một căn biệt thự, chờ khi hai người kết hôn em tặng cho hai người một chiếc du thuyền.
Tiết Thế Luân cảm thán nói: Đám thanh niên này càng lúc càng khiến thế hệ già của chúng ta xấu hổ.
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Nếu tôi tặng thì chỉ có thể tặng một chiếc thuyề mô hình.
Mấy người đều bật cười, Tiết Thế Luân gọi người mang đồ ăn lên, trong bữa cơm quả nhiên chỉ nói những việc nhỏ, bất kể Tiết Thế Luân hay là Tống Hoài Minh đều không chủ động đề cập tới chuyện của Bắc Cảng.
Trong Bữa cơm này người phải chịu dày vò nhất chính là Trương Dương, bởi vì Hắc Quả Phụ ở đây, hắn thủy chung không thể yên tâm được, hắn luôn chờ đợi một cái cớ để rời khỏi, nhưng nói ra cũng lạ, buổi tối hôm nay có chút rất lạ, hắn mở di động mà không ngờ không có một cú điện thoại nào.
Khó khăn lắm cuối cùng mới đợi được một cú điện thoại sau khi bữa ăn bắt đầu được một tiếng, Trương đại quan nhân vội vàng bắt máy: Alo!
Trong điện thoại vang lên giọng nsi của mẹ nuôi La Tuệ Ninh của cô ta giọng nói của bà ta lộ ra vẻ lo âu: Trương Dương, con đang ở đâu?
Trương Dương đứng dậy nói: Mẹ nuôi, có chuyện gì thế? từ trong giọng nói của La Tuệ Ninh hắn cảm thấy một số thành phần bất an.
La Tuệ Ninh nói: Con có thể tới nhà mẹ một chuyến không?
Đừng nói Trương Dương hiện tại đang ước gì có cớ để chuồn, cho dù không phải vậy thì hắn cũng coi chuyện của mẹ nuôi là chuyện tất yếu phải làm, hắn sau khi nói rõ tình huống với người ở đây, thì Tống Hoài Minh cũng biểu hiện khá thoáng: Cậu mau đi đi.
Sở Yên Nhiên đứng dậy nói: Con đi với anh ấy.
Tiết Vĩ Đồng nói: Con cũng đi, cùng ăn với người lớn cảm thấy buồn lắm.Nhìn thấy người khác đều đi, Hắc Quả Phụ tất nhiên cũng không tiện một mình ở lại.
Trong phòng rất nhanh liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Tiết Thế Luân và Tống Hoài Minh hai người.
Tiết Thế Luân chủ động cầm bình rượu lên rót đầy một ly cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nói: Thế Luân huynh lớn tuổi hơn tôi, nào có đạo lý anh rót rượu cho tôi.
Tiết Thế Luân cầm chén rượu đưa vào tay Tống Hoài Minh: Hoài Minh, chén rượu này là tôi đặc biệt xin lỗi anh.
Tống Hoài Minh tiếp lấy chén rượu, cầm trong tay: Thế Luân huynh sao lại nói vậy? Thật ra trong lòng y đã minh bạch, Tiết Thế Luân cuối cùng cũng muốn nhắc tới đề tài của Hạng Thành.
Tiết Thế Luân nói: Trong lòng tôi vẫn luôn đối đãi với Hạng Thành như anh ruột, ở cái thời loạn lạc, là anh ta bảo hộ an toàn cho cha tôi, nếu không có anh ta, cha tôi rất khó qua được mười năm đó, không có cha tôi thì không có Tiết gia này, cho nên Hạng Thành là ân nhân của Tiết gia chúng tôi, chúng tôi luôn coi anh ta như một phần tử của Tiết gia.
Tầng quan hệ mà Tiết Thế Luân nói thật ra rất nhiều người đều biết, không phải là bí mật gì, lúc trước Tiết lão chính là vì phần cảm kích này đối với Hạng Thành, từ đó diễn hóa thành chiếu cố đối với y, Hạng Thành cuối cùng có thể ngồi trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng gần hết hai nhiệm kỳ cũng là vì nguyên nhân này.
Tống Hoài Minh nói: Tiết lão là người ân oán rõ ràng, tôi thủy chung rất kính nể Tiết lão.
Tiết Thế Luân nói: Bất kỳ ai cũng không phải là vạn năng, cho dù là cha tôi cũng không thể cũng không thể nhìn rõ được mọi việc. Nói tới đây y tạm dừng một chút, giọng nói thấp đi rất nhiều: Cha tôi không hề biết về những việc mà Hạng Thành đã làm.
Tống Hoài Minh gật đầu: Tôi tin, Tiết lão là người trong mắt không chịu nổi một hạt cát, nếu ông ta biết có người phạm pháp, cho dù là thân nhân thì ông ta cũng sẽ không lưu tình.
Tiết Thế Luân thở dài: Lời này của anh nói không sai, có biết năm đó tôi vì sao bỏ quan tòng thương hay không?
Tống Hoài Minh lúc này sắm vai một người lắng nghe, y không hề ngắt lời Tiết Thế Luân Tiết Thế Luân.
Tiết Thế Luân nói: Tôi trong công tác đã phải phải một sai lầm không nhỏ, chuyện này bị Doãn Tri huynh báo cáo cho cha tôi. Vì thế lão nhân gia liền lựa chọn quân pháp bất vị thân, bức tôi tự từ chức, rời khỏi quan trường để tránh làm ông ta hổ thẹn.
Tống Hoài Minh cũng từng nghe nói tới đoạn cố sự này của Tiết Thế Luân, hiện tại xem ra chuyện Tiết Thế Luân lúc đó gây ra cũng không tính là sai lầm có tính nguyên tắc gì cả, chỉ là tư tưởng quá mức quá mức cấp tiến, quá coi trọng chính tích, vẫn chưa tới mức khiến y phải rời khỏi quan trường. Bởi vì chuyện này liên quan tới mấy người đều vô cùng mẫn cảm, cho nên Tống Hoài Minh cũng không thích hợp bình luận.
Tiết Thế Luân nói: Tôi lựa chọn ra hải ngoại hải ngoại làm kinh thương, vừa đi đã mất hơn mười năm, cho tới lúc tôi ổn định trên thương trường, mấy năm trước cha tôi mới nói cho tôi hay, ông ta lúc trước chỉ muốn dạy dỗ tôi, chứ không phải thật lòng muốn tôi phải rời khỏi quan trường. Thật ra trong lòng ông ta rất muốn con nối nghiệp cha, ông ta hy vọng tôi tiếp tục đi trên con đường quan trường này.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Hoài Minh huynh chắc đang hoài nghi động cơ của tôi, trong mắt đa số người, đám thương nhân chúng tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng xuất phát từ mưu lợi.
Tống Hoài Minh nở nụ cười khiêm tốn nói: Thế Luân huynh cũng không phải là thương nhân bình thường, anh là từ quan nhập thương.
Tiết Thế Luân cười ha ha: Hiện giờ cách xưng hô quan thương này cũng không còn ý nghĩa ca ngợi gì, có câu thương nhi ưu tắc gĩ, rõ rằng từ thương nhập sĩ thì là đi đường dốc, còn bỏ quan tòng thương phần lớn là dưới tiền đề bất đắc dĩ.
Tống Hoài Minh nói: Kinh thương hay là làm quan thì đều là sắm vai một nhân vật, cái này căn bản vẫn là làm người, chỉ cần ngồi thẳng đi thẳng, làm nghề gì thì cũng đâu có phân biệt.
Cho dù là mấy tiểu bối ở hiện trường cũng nghe ra những lời này của Tống Hoài Minh là một lời hai nghĩa.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Lời nói của Hoài Minh huynh rất hợp lòng tôi, tôi thủy chung cho rằng, trước khi làm việc thì phải làm người, làm người phải đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, đúng với bản thân, đúng với thương sinh, không làm thân hữu thất vọng, không được có lỗi với lương tâm.
Tống Hoài Minh gật đầu, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tiết Thế Luân, ở trong đó không phát hiện ra một chút ít áy náy nào, toàn là vẻ thản nhiên và vô tư, Tống Hoài Minh quay sang Trương Dương, nói: Trương Dương, cậu phải nhớ kỹ những lời này của chú TIết, chỉ cần cậu có thể làm được những đạo lý làm người này thì cậu về sau sẽ có hy vọng trở thành một vị quan tốt.
Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi lúc này thở dài nói: Cha nuôi nói rất đúng, con tuy rằng chỉ là một nữ nhi, nhưng cũng cho rằng nhân sinh trên đời phải làm được như vậy, nếu một người sống trên đời không thể làm được đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, như vậy người này chính là kẻ không có lương tâm. Khi Nói những lời này ánh mắt cố ý mà như vô tình nhìn nhìn về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, trong lòng thì trở nên càng không yên hơn, bữa cơm này tùy thời đều có nguy cơ đổbể, Tiết Thế Luân và Tống Hoài Minh ngoài mặt thì chuyện trò vui vẻ, nhưng trên thực tế giữa hai người thủy chung đang lặng lẽ ở trong trạng thái ngầm đấu đá, Trương đại quan nhân thật sự có chút không rõ, nếu Tiết Thế Luân muốn bàn việc với Tống Hoài Minh thì vì sao muốn mời bọn họ tới đây, chẳng lẽ y chuẩn bị bới ra chuyện giữa mình và Thiệu Minh Phi trước mặt cha con Tống Hoài Minh ư? với cảnh giới của Tiết Thế Luân chắc sẽ không làm chuyện cấp thấp như vậy chứ?
Tiết Vĩ Đồng tuy rằng bình thường rất tùy tiện, nhưng lúc này cũng ngửi được một chút mùi thuốc súng, cô ta ngáp một cái rồi nói: Người lớn cứ gặp nhau là nói việc công, chán chết được, sớm biết rằng như vậy bọn con chẳng tới làm gì.
Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Nói đi nói lại, tôi quên cả chủ đề rồi, Yên Nhiên, tôi nghe nói cô ra sức đầu tư hạng mục đất đai ở đảo thần miếu, có hứng thú cho tôi một phần không?
Sở Yên Nhiên Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: Ăn cơm không bàn chuyện làm ăn.
Tiết Thế Luân cười càng vui hơn: Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ, những lời này của Yên Nhiên tôi có thể lý giải là sự cự tuyệt không?
Sở Yên Nhiên nói: Bác Tiết, thật không dám giấu, hạng mục này của chúng tôi không hề thiếu tài chính, nếu bác Tiết cảm thấy hứng thú với hạng mục này thì tôi có thể cung cấp điều kiện ưu đãi nhất cho bác, biệt thự cao cấp mà đảo thần miếu đang bán ra sẽ để bác chọn lựa tùy ý.
Tiết Thế Luân mỉm cười gật đầu, quay sang nói với con gái Tiết Vĩ Đồng: Đồng Đồng, ở phương diện kinh thương con phải học Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên cười nói: Tôi coi Vĩ Đồng như em gái, nếu Vĩ Đồng thích thì tôi sẽ tặng cô ta một căn là quà cưới.
Trương đại quan nhân đột nhiên phát hiện Sở Yên Nhiên quả nhiên đã thành thục hơn rất nhiều, mà loại thành thục này của Sở Yên Nhiên càng làm cho hắn cảm động, bởi vì Sở Yên Nhiên bất kể ở bên ngoài xử sự như thế nào, khi ở chung với hắn thủy chung vẫn giữa sự đơn thuần như lúc họ mới quen, điều này khó biết bao? Đáng quý biết bao.
Sở Yên Nhiên biểu hiện khẳng khái như vậy tuyệt đối không phải là vì làm công phu ngoài mặt, trên thực tế cô ta cũng rất thưởng thức tính cách của Tiết Vĩ Đồng, cũng vô cùng vô cùng hợp ý với cô ta.
Tiết Vĩ Đồng vẫn luôn là người sảng khoái, nghe Sở Yên Nhiên nói như vậy, lập tức gật đầu nói: Quyết định vậy đi, chị tặng em một căn biệt thự, chờ khi hai người kết hôn em tặng cho hai người một chiếc du thuyền.
Tiết Thế Luân cảm thán nói: Đám thanh niên này càng lúc càng khiến thế hệ già của chúng ta xấu hổ.
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Nếu tôi tặng thì chỉ có thể tặng một chiếc thuyề mô hình.
Mấy người đều bật cười, Tiết Thế Luân gọi người mang đồ ăn lên, trong bữa cơm quả nhiên chỉ nói những việc nhỏ, bất kể Tiết Thế Luân hay là Tống Hoài Minh đều không chủ động đề cập tới chuyện của Bắc Cảng.
Trong Bữa cơm này người phải chịu dày vò nhất chính là Trương Dương, bởi vì Hắc Quả Phụ ở đây, hắn thủy chung không thể yên tâm được, hắn luôn chờ đợi một cái cớ để rời khỏi, nhưng nói ra cũng lạ, buổi tối hôm nay có chút rất lạ, hắn mở di động mà không ngờ không có một cú điện thoại nào.
Khó khăn lắm cuối cùng mới đợi được một cú điện thoại sau khi bữa ăn bắt đầu được một tiếng, Trương đại quan nhân vội vàng bắt máy: Alo!
Trong điện thoại vang lên giọng nsi của mẹ nuôi La Tuệ Ninh của cô ta giọng nói của bà ta lộ ra vẻ lo âu: Trương Dương, con đang ở đâu?
Trương Dương đứng dậy nói: Mẹ nuôi, có chuyện gì thế? từ trong giọng nói của La Tuệ Ninh hắn cảm thấy một số thành phần bất an.
La Tuệ Ninh nói: Con có thể tới nhà mẹ một chuyến không?
Đừng nói Trương Dương hiện tại đang ước gì có cớ để chuồn, cho dù không phải vậy thì hắn cũng coi chuyện của mẹ nuôi là chuyện tất yếu phải làm, hắn sau khi nói rõ tình huống với người ở đây, thì Tống Hoài Minh cũng biểu hiện khá thoáng: Cậu mau đi đi.
Sở Yên Nhiên đứng dậy nói: Con đi với anh ấy.
Tiết Vĩ Đồng nói: Con cũng đi, cùng ăn với người lớn cảm thấy buồn lắm.Nhìn thấy người khác đều đi, Hắc Quả Phụ tất nhiên cũng không tiện một mình ở lại.
Trong phòng rất nhanh liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Tiết Thế Luân và Tống Hoài Minh hai người.
Tiết Thế Luân chủ động cầm bình rượu lên rót đầy một ly cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nói: Thế Luân huynh lớn tuổi hơn tôi, nào có đạo lý anh rót rượu cho tôi.
Tiết Thế Luân cầm chén rượu đưa vào tay Tống Hoài Minh: Hoài Minh, chén rượu này là tôi đặc biệt xin lỗi anh.
Tống Hoài Minh tiếp lấy chén rượu, cầm trong tay: Thế Luân huynh sao lại nói vậy? Thật ra trong lòng y đã minh bạch, Tiết Thế Luân cuối cùng cũng muốn nhắc tới đề tài của Hạng Thành.
Tiết Thế Luân nói: Trong lòng tôi vẫn luôn đối đãi với Hạng Thành như anh ruột, ở cái thời loạn lạc, là anh ta bảo hộ an toàn cho cha tôi, nếu không có anh ta, cha tôi rất khó qua được mười năm đó, không có cha tôi thì không có Tiết gia này, cho nên Hạng Thành là ân nhân của Tiết gia chúng tôi, chúng tôi luôn coi anh ta như một phần tử của Tiết gia.
Tầng quan hệ mà Tiết Thế Luân nói thật ra rất nhiều người đều biết, không phải là bí mật gì, lúc trước Tiết lão chính là vì phần cảm kích này đối với Hạng Thành, từ đó diễn hóa thành chiếu cố đối với y, Hạng Thành cuối cùng có thể ngồi trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng gần hết hai nhiệm kỳ cũng là vì nguyên nhân này.
Tống Hoài Minh nói: Tiết lão là người ân oán rõ ràng, tôi thủy chung rất kính nể Tiết lão.
Tiết Thế Luân nói: Bất kỳ ai cũng không phải là vạn năng, cho dù là cha tôi cũng không thể cũng không thể nhìn rõ được mọi việc. Nói tới đây y tạm dừng một chút, giọng nói thấp đi rất nhiều: Cha tôi không hề biết về những việc mà Hạng Thành đã làm.
Tống Hoài Minh gật đầu: Tôi tin, Tiết lão là người trong mắt không chịu nổi một hạt cát, nếu ông ta biết có người phạm pháp, cho dù là thân nhân thì ông ta cũng sẽ không lưu tình.
Tiết Thế Luân thở dài: Lời này của anh nói không sai, có biết năm đó tôi vì sao bỏ quan tòng thương hay không?
Tống Hoài Minh lúc này sắm vai một người lắng nghe, y không hề ngắt lời Tiết Thế Luân Tiết Thế Luân.
Tiết Thế Luân nói: Tôi trong công tác đã phải phải một sai lầm không nhỏ, chuyện này bị Doãn Tri huynh báo cáo cho cha tôi. Vì thế lão nhân gia liền lựa chọn quân pháp bất vị thân, bức tôi tự từ chức, rời khỏi quan trường để tránh làm ông ta hổ thẹn.
Tống Hoài Minh cũng từng nghe nói tới đoạn cố sự này của Tiết Thế Luân, hiện tại xem ra chuyện Tiết Thế Luân lúc đó gây ra cũng không tính là sai lầm có tính nguyên tắc gì cả, chỉ là tư tưởng quá mức quá mức cấp tiến, quá coi trọng chính tích, vẫn chưa tới mức khiến y phải rời khỏi quan trường. Bởi vì chuyện này liên quan tới mấy người đều vô cùng mẫn cảm, cho nên Tống Hoài Minh cũng không thích hợp bình luận.
Tiết Thế Luân nói: Tôi lựa chọn ra hải ngoại hải ngoại làm kinh thương, vừa đi đã mất hơn mười năm, cho tới lúc tôi ổn định trên thương trường, mấy năm trước cha tôi mới nói cho tôi hay, ông ta lúc trước chỉ muốn dạy dỗ tôi, chứ không phải thật lòng muốn tôi phải rời khỏi quan trường. Thật ra trong lòng ông ta rất muốn con nối nghiệp cha, ông ta hy vọng tôi tiếp tục đi trên con đường quan trường này.
/2583
|