Nhậm Tòng Phong và Cảnh Thiệu Trung liếc mắt nhìn nhau, hai người đều minh bạch, người trước mắt này là hạng người cứng mềm đều không ăn, bọn họ đến tìm Trương Dương cũng không phải là muốn khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, mà là để tránh khiến cho chuyện căng hơn.
Nhậm Tòng Phong ho khan một tiếng, thay đổi sắc mặt nói: Đồng chí Trương Dương, nói ra thì mọi người đều công tác trong thể chế, đều là người một nhà, bất kỳ chuyện gì cũng đều tiện thương lượng hơn, đừng để biến thành gay gắt như vậy, anh nói đúng không?
Trương Dương nói: Tôi thấy bực lắm, chuyện này do tôi gây ra ư? Tôi cũng không muốn ầm ĩ đâu, nhưng các anh sao cứ phải muốn giẫm lên đầu tôi, quy hoạch cảnh khu vạch cả nơi này vào, cách nói này chỉ có đi lừa đứa trẻ ba tuổi thôi, quy hoạch năm nay của các anh tôi cũng không phải không biết, căn bản không hề nói tới muốn phát triển khu đất này.
Cảnh Thiệu Trung nói: Đây là quyết định của cấp trên!
Trương Dương nói: Anh đừng có lấy cấp trên ra dọa tôi, chúng ta người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, chuyện này rốt cuộc là sao thì trong lòng tôi minh bạch, trong lòng các anh cũng hiểu rõ, quy hoạch cảnh khu chính là nhằm vào tòa trạch viện này của tôi, ban di dời luôn miệng muốn lấy tôi ra làm điển hình, nói cái gì cán bộ lãnh đạo phải làm gương đi đầu, chó má, đây là nơi rừng núi hoang vắng, chỉ có mỗi nhà tôi ở đây, đất là năm đó được phê chuẩn đặc biệt, nhà cửa thì giấy tờ cũng đầy đủ, căn nhà này cũng không tốn một phân tiền của quốc gia, ngay cả đường trước cửa cũng không phải là cảnh khu các anh sửa, các anh muốn dỡ nhà thì cũng phải đến nói một tiếng với tôi trước, cái này gọi là sự tôn trọng tối thiểu, nhưng nhìn lại chuyện mà các anh làm đi, lôi một đám chó săn tới gây sự với tôi, cho rằng làm ra mấy chuyện gà gáy chó sủa là có thể khiến tôi ngại ư? Quá coi thương tôi rồi?
Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong đều xấu hổ.
Trương Dương nói: Hiện tại có người chết rồi các anh mới nghĩ tới tìm tôi câu thông, nếu muốn câu thông thì ít nhiều cũng phải xuất phát từ thành ý chứ, còn lôi cả lãnh đạo ra dọa tôi, cái đó có cần không? Hai vị, tôi nói một câu không dễ nghe nhé, các anh hiện tại là đâm lao phải theo lao rồi. Bằng không nhân vật trọng mặt mũi, thích lông chim như các anh lại tự động đăng môn tìm tôi chắc?
Hai người bị Trương Dương nói trúng tâm tư nói trúng tâm tư, mặt lại càng xấu hổ hơn, Nhậm Tòng Phong nói: Đồng chí Trương Dương, sự tức giận của anh chúng tôi có thể lý giải, thật ra chuyện này ngay từ đầu là chúng tôi không điều tra rõ, trong công tác của chúng tôi thực sự đã tồn tại thiếu sót. Nhưng nếu là mệnh lệnh mà lãnh đạo đã phân phó thì chúng tôi cũng chỉ có thể chấp hành thôi.
Trương Dương nói: Lãnh đạo nào? Anh đừng khó xử, chỉ cần nói ta hắn ra là được, tôi sẽ tự đi tìm hắn.
Nhậm Tòng Phong lập tức nghẹn lời.
Trương Dương nói: Là căn bản không có, vẫn là các anh bịa ra, vừa rồi có câu anh nói không sai, mọi người đều là người trong thể chế, ai có mục đích gì, cũng chỉ là chuyện một cái nháy mắt, lãnh đạo bảo anh quy hoạch thì anh quy hoạch, lãnh đạo bảo anh dỡ thì anh dỡ, nhưng hiện tại xảy ra án mạng rồi, lãnh đạo sẽ không đứng ra gánh vác trách nhiệm đâu nhỉ? Trương đại quan nhân cười nói: làm thuộc hạ cũng không dễ dàng gì, hở chút là bị người ta mang ra làm súng, lại còn phải giả làm người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không dám nói.
Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong trước mắt quả thực đang ở trong tình cảnh này, nếu đã bị người ta nhất châm kiến huyết vạch ra, hai người cũng không còn cố kỵ gì nữa, Cảnh Thiệu Trung nói: Đồng chí Trương Dương, trong mắt cá nhân tôi thì chuyện này không nên làm quá ấm ĩ, nhất là không nên để truyền thông tham gia, việc nhỏ như hạt vừng cũng có thể bị bọn họ khuyếch đại vô hạn, trải qua sự gia công của bọn họ, tính chất của sự việc sẽ bị khuyếch đại vô số lần, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho mọi người, đối với cá nhân anh cũng không có lợi gì cả.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi chịu, tôi cũng không đi tìm phóng viên, có phóng viên phỏng vấn là chuyện tốt mà, chứng minh mọi người đều đang chú ý tới chuyện này.
Nhậm Tòng Phong nói: Dư luận là một con dao hai lưỡi.
Trương Dương nói: Người không có bản lĩnh thì cho dù dịch đá cũng rơi vào chân mình, tôi không sợ dư luận, bởi vì tôi không có gì thẹn với lương tâm cả.
Ba người đang nói chuyện thì phóng viên phóng viên tới đây, người tới là phóng viên của đài truyền hình trung ương, Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong lại nhìn thấy phóng viên có máy ảnh, đi vào với trận trượng lớn như vậy thì hai người lập tức muốn đi, nhưng Trương đại quan nhân nào lại thả họ đi dễ dàng như vậy, cười nói: Vừa hay có phóng viên tới phỏng vấn, chúng ta nói rõ ràng trước mặt mọi người đi.
Nhậm Tòng Phong nói: Tôi còn có việc phải về họp.
Cảnh Thiệu Trung nói: Đơn vị chúng tôi có quy định không cho phép tùy tiện nhận phỏng vấn của phóng viên.
Trương đại quan nhân rất thân thiết giữ chặt tay bọn họ: Đừng đi vội mà, phóng viên cũng đâu có đáng sợ rồi, các anh không phải nói có tồn tại hiểu lầm ư? Nhân cơ hội này làm sáng tỏ một chút đi.
Phóng viên nổi tiếng của Đài truyền hình trung ương Dương Hi đầu tiên đưa thẻ phóng viên của mình ra, biểu lộ thân phận của bản thân với bọn họ rồi sau đó cười nói: Ba vị có nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn của tôi hay không?
Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong nếu biết hôm nay sẽ có phóng viên phỏng vấn thì đánh chết bọn họ cũng sẽ không đến, tuy rằng Dương Hi thoạt nhìn như không quen biết với Trương Dương, nhưng bọn họ dám khẳng định, trường hợp trước mắt là Trương Dương đã an bài từ trước, nhưng hiện tại hai người đã tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đành tiếp nhận phỏng vấn.
Dương Hi nói: Đồng chí Trương Dương, tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề hay không?
Trương đại quan nhân cười ha ha gật đầu: Có thể.
Căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi thì tòa trạch viện này từng là chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, ngôi sao sáng của giới thư pháp, xin hỏi gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến anh và phía quản lý cảnh khu nhiều như vậy nhiều mâu thuẫn như vậy.
Trương Dương nói: Rất đơn giản, chỉ là nhận thức của chúng tôi bất đồng, cảnh khu vì phát triển mà muốn dỡ bỏ trạch viện này, mà tôi thì muốn giữ lại nó, cho nên sinh ra mâu thuẫn, về phần vì sao muốn dỡ bỏ thì anh có thể hỏi hai vị lãnh đạo này, một vị là chủ nhiệm Cảnh Thiệu Trung quản lý cảnh khu, vị này là chủ nhiệm Nhậm Tòng Phong của ban di dời khu Tây Kinh.
Dương Hi nói với Cảnh Thiệu Trung: Cảnh chủ nhiệm, chào ngài, căn cứ vào sự tìm hiểu của chúng tôi thì trong quy hoạch mà cảnh khu đã định ra trong mấy năm gần đây vốn không bao gồm khai phá xung quanh Hương Sơn biệt viện, xin hỏi sau khi cảnh khu định ra chính sách thì có thể tùy ý sửa đổi ư?
Cảnh Thiệu Trung nói: Tình huống Cụ thể phân tích cụ thể, chuyện này liên quan tới quy hoạch chỉnh thể của cảnh khu, nếu các anh muốn tìm hiểu thì hôm khác có thể tới trụ sở của chúng tôi, tôi sẽ đưa ra văn kiện quyết nghị tương quan. Cảnh Thiệu Trung trả lời rất khôn khéo, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mập mờ cho qua đã, hôm nay chỉ cần lấp liếm được, về sau phóng viên đến tìm thì lão tử có thể không gặp.
Nhậm Tòng Phong ho khan một tiếng, thay đổi sắc mặt nói: Đồng chí Trương Dương, nói ra thì mọi người đều công tác trong thể chế, đều là người một nhà, bất kỳ chuyện gì cũng đều tiện thương lượng hơn, đừng để biến thành gay gắt như vậy, anh nói đúng không?
Trương Dương nói: Tôi thấy bực lắm, chuyện này do tôi gây ra ư? Tôi cũng không muốn ầm ĩ đâu, nhưng các anh sao cứ phải muốn giẫm lên đầu tôi, quy hoạch cảnh khu vạch cả nơi này vào, cách nói này chỉ có đi lừa đứa trẻ ba tuổi thôi, quy hoạch năm nay của các anh tôi cũng không phải không biết, căn bản không hề nói tới muốn phát triển khu đất này.
Cảnh Thiệu Trung nói: Đây là quyết định của cấp trên!
Trương Dương nói: Anh đừng có lấy cấp trên ra dọa tôi, chúng ta người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, chuyện này rốt cuộc là sao thì trong lòng tôi minh bạch, trong lòng các anh cũng hiểu rõ, quy hoạch cảnh khu chính là nhằm vào tòa trạch viện này của tôi, ban di dời luôn miệng muốn lấy tôi ra làm điển hình, nói cái gì cán bộ lãnh đạo phải làm gương đi đầu, chó má, đây là nơi rừng núi hoang vắng, chỉ có mỗi nhà tôi ở đây, đất là năm đó được phê chuẩn đặc biệt, nhà cửa thì giấy tờ cũng đầy đủ, căn nhà này cũng không tốn một phân tiền của quốc gia, ngay cả đường trước cửa cũng không phải là cảnh khu các anh sửa, các anh muốn dỡ nhà thì cũng phải đến nói một tiếng với tôi trước, cái này gọi là sự tôn trọng tối thiểu, nhưng nhìn lại chuyện mà các anh làm đi, lôi một đám chó săn tới gây sự với tôi, cho rằng làm ra mấy chuyện gà gáy chó sủa là có thể khiến tôi ngại ư? Quá coi thương tôi rồi?
Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong đều xấu hổ.
Trương Dương nói: Hiện tại có người chết rồi các anh mới nghĩ tới tìm tôi câu thông, nếu muốn câu thông thì ít nhiều cũng phải xuất phát từ thành ý chứ, còn lôi cả lãnh đạo ra dọa tôi, cái đó có cần không? Hai vị, tôi nói một câu không dễ nghe nhé, các anh hiện tại là đâm lao phải theo lao rồi. Bằng không nhân vật trọng mặt mũi, thích lông chim như các anh lại tự động đăng môn tìm tôi chắc?
Hai người bị Trương Dương nói trúng tâm tư nói trúng tâm tư, mặt lại càng xấu hổ hơn, Nhậm Tòng Phong nói: Đồng chí Trương Dương, sự tức giận của anh chúng tôi có thể lý giải, thật ra chuyện này ngay từ đầu là chúng tôi không điều tra rõ, trong công tác của chúng tôi thực sự đã tồn tại thiếu sót. Nhưng nếu là mệnh lệnh mà lãnh đạo đã phân phó thì chúng tôi cũng chỉ có thể chấp hành thôi.
Trương Dương nói: Lãnh đạo nào? Anh đừng khó xử, chỉ cần nói ta hắn ra là được, tôi sẽ tự đi tìm hắn.
Nhậm Tòng Phong lập tức nghẹn lời.
Trương Dương nói: Là căn bản không có, vẫn là các anh bịa ra, vừa rồi có câu anh nói không sai, mọi người đều là người trong thể chế, ai có mục đích gì, cũng chỉ là chuyện một cái nháy mắt, lãnh đạo bảo anh quy hoạch thì anh quy hoạch, lãnh đạo bảo anh dỡ thì anh dỡ, nhưng hiện tại xảy ra án mạng rồi, lãnh đạo sẽ không đứng ra gánh vác trách nhiệm đâu nhỉ? Trương đại quan nhân cười nói: làm thuộc hạ cũng không dễ dàng gì, hở chút là bị người ta mang ra làm súng, lại còn phải giả làm người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không dám nói.
Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong trước mắt quả thực đang ở trong tình cảnh này, nếu đã bị người ta nhất châm kiến huyết vạch ra, hai người cũng không còn cố kỵ gì nữa, Cảnh Thiệu Trung nói: Đồng chí Trương Dương, trong mắt cá nhân tôi thì chuyện này không nên làm quá ấm ĩ, nhất là không nên để truyền thông tham gia, việc nhỏ như hạt vừng cũng có thể bị bọn họ khuyếch đại vô hạn, trải qua sự gia công của bọn họ, tính chất của sự việc sẽ bị khuyếch đại vô số lần, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho mọi người, đối với cá nhân anh cũng không có lợi gì cả.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi chịu, tôi cũng không đi tìm phóng viên, có phóng viên phỏng vấn là chuyện tốt mà, chứng minh mọi người đều đang chú ý tới chuyện này.
Nhậm Tòng Phong nói: Dư luận là một con dao hai lưỡi.
Trương Dương nói: Người không có bản lĩnh thì cho dù dịch đá cũng rơi vào chân mình, tôi không sợ dư luận, bởi vì tôi không có gì thẹn với lương tâm cả.
Ba người đang nói chuyện thì phóng viên phóng viên tới đây, người tới là phóng viên của đài truyền hình trung ương, Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong lại nhìn thấy phóng viên có máy ảnh, đi vào với trận trượng lớn như vậy thì hai người lập tức muốn đi, nhưng Trương đại quan nhân nào lại thả họ đi dễ dàng như vậy, cười nói: Vừa hay có phóng viên tới phỏng vấn, chúng ta nói rõ ràng trước mặt mọi người đi.
Nhậm Tòng Phong nói: Tôi còn có việc phải về họp.
Cảnh Thiệu Trung nói: Đơn vị chúng tôi có quy định không cho phép tùy tiện nhận phỏng vấn của phóng viên.
Trương đại quan nhân rất thân thiết giữ chặt tay bọn họ: Đừng đi vội mà, phóng viên cũng đâu có đáng sợ rồi, các anh không phải nói có tồn tại hiểu lầm ư? Nhân cơ hội này làm sáng tỏ một chút đi.
Phóng viên nổi tiếng của Đài truyền hình trung ương Dương Hi đầu tiên đưa thẻ phóng viên của mình ra, biểu lộ thân phận của bản thân với bọn họ rồi sau đó cười nói: Ba vị có nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn của tôi hay không?
Cảnh Thiệu Trung và Nhậm Tòng Phong nếu biết hôm nay sẽ có phóng viên phỏng vấn thì đánh chết bọn họ cũng sẽ không đến, tuy rằng Dương Hi thoạt nhìn như không quen biết với Trương Dương, nhưng bọn họ dám khẳng định, trường hợp trước mắt là Trương Dương đã an bài từ trước, nhưng hiện tại hai người đã tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đành tiếp nhận phỏng vấn.
Dương Hi nói: Đồng chí Trương Dương, tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề hay không?
Trương đại quan nhân cười ha ha gật đầu: Có thể.
Căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi thì tòa trạch viện này từng là chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, ngôi sao sáng của giới thư pháp, xin hỏi gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến anh và phía quản lý cảnh khu nhiều như vậy nhiều mâu thuẫn như vậy.
Trương Dương nói: Rất đơn giản, chỉ là nhận thức của chúng tôi bất đồng, cảnh khu vì phát triển mà muốn dỡ bỏ trạch viện này, mà tôi thì muốn giữ lại nó, cho nên sinh ra mâu thuẫn, về phần vì sao muốn dỡ bỏ thì anh có thể hỏi hai vị lãnh đạo này, một vị là chủ nhiệm Cảnh Thiệu Trung quản lý cảnh khu, vị này là chủ nhiệm Nhậm Tòng Phong của ban di dời khu Tây Kinh.
Dương Hi nói với Cảnh Thiệu Trung: Cảnh chủ nhiệm, chào ngài, căn cứ vào sự tìm hiểu của chúng tôi thì trong quy hoạch mà cảnh khu đã định ra trong mấy năm gần đây vốn không bao gồm khai phá xung quanh Hương Sơn biệt viện, xin hỏi sau khi cảnh khu định ra chính sách thì có thể tùy ý sửa đổi ư?
Cảnh Thiệu Trung nói: Tình huống Cụ thể phân tích cụ thể, chuyện này liên quan tới quy hoạch chỉnh thể của cảnh khu, nếu các anh muốn tìm hiểu thì hôm khác có thể tới trụ sở của chúng tôi, tôi sẽ đưa ra văn kiện quyết nghị tương quan. Cảnh Thiệu Trung trả lời rất khôn khéo, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mập mờ cho qua đã, hôm nay chỉ cần lấp liếm được, về sau phóng viên đến tìm thì lão tử có thể không gặp.
/2583
|