Văn Quốc Quyền nói: Lúc chiều Trần Toàn có tới tìm tôi, nói cho tôi biết con trai hắn bị người ta bắt cóc.
Trương Dương cười nói: Trần An Bang ư? Tiểu tử Đó cuồng vọng tự đại, đắc tội với rất nhiều người, gặp phiền toái cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn đương nhiên là người hiểu rõ nhất chuyện này, Trần An Bang hiện tại đang ở chính trong tay hắn.
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: U ám sợ cái gì?
Trương Dương đáp: Ánh mặt trời.
Văn Quốc Quyền nói: U ám đến mấy cũng không thể che khuất được ánh mặt trời, hai đóa mây đen chạm nhau thì sẽ có sấm chớp, nếu không trên đời này sao lại có câu gặp ánh sáng thì chết.
Trương Dương hướng ánh mắt về phía ti-vi: Nói như vậy Diêu Hồng Hi xin lỗi trước mặt công chúng thì ra là bị ép.
Văn Quốc Quyền nói khẽ: Người nào Làm mẹ lại chẳng muốn thấy con cái được bình an? Bị ép cũng được, tình nguyện cũng được, chỉ hy vọng con trai chỉ hy vọng không sao là tốt rồi.
Văn Quốc Quyền và Trương Dương tiến vào thư phòng không lâu thì Văn Linh từ phòng mình đi ra, cô ta chủ động đề xuất muốn dẫn Trần Tuyết đi thăm nhà. La Tuệ Ninh rất ít nhìn thấy con gái biểu hiện ra ra sự nhiệt tình như vậy đối với người ngoài, tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Văn Linh dẫn Trần Tuyết đi dạo trong khu nhà, sau đó tới trong hoa viên, Văn Linh nói: Cô làm sao mà quen được Trương Dương? Ngữ khí Của cô ta trước giờ vẫn lluoon lạnh như băng như vậy, dùng phương thức như vậy để nói chuyện tràn ngập tư vị từ trên cao nhìn xuống.
Trần Tuyết lạnh lùng nói: Cô rốt cuộc là cảm thấy hứng thú với hắn hay là cảm thấy hứng thú với tôi? Trần Tuyết cho dù là đối mặt với Văn Quốc Quyền cũng không lộ ra nửa phần sợ hại, mặc cô là vương hẫu cũng được, phiến phu cũng được, Trần Tuyết đối đãi với bất kỳ ai cũng luôn duy trì khoảng cách nhất định, khiến cho người ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn.
Văn Linh nói: Sinh tử ấn của cô tu luyện đến trình độ nào rồi?
Trần Tuyết nói: một người sống trên đời điều cần phải làm nhất chính là quan tâm tới bản thân, đừng có luôn cảm thấy tò mò với chuyện của người khác, cứ mãi tập trung sự chú ý trên người người khác, cô rốt cuộc là sống vì mình hay là sống vì người khác?
Văn Linh bật cười, có lẽ là vì cô ta rất ít bật cười, nụ cười của cô ta lộ ra vẻ cứng ngắc, tiếng cười của cô ta cũng lộ ra vẻ quái dị.
Trần Tuyết nói: Vì sao không quan tâm tới mình, hiểu mình, sống bình thường?
Ánh mắt của Văn Linh đột nhiên nghiêm lại: Không cần cô phải giáo huấn tôi.
Trần Tuyết nói: Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với cô, tất nhiên không thể nói tới hai chữ giáo huấn.
Văn Linh nói: Nếu không hiếu kỳ thì cô vì sao lại tới đây? Cô chỉ là ngoài mặt giả bộ chẳng quan tâm tới thế sự thôi, nhưng trong lòng cô vẫn là một người thế tục, cô không hề siêu phàm thoát tục như vậy, cô cũng không phải là tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, cô có tình dục, cô cũng có dã tâm.
Trần Tuyết nói: Tôi phát hiện cô luôn thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Văn Linh nói: Cô nếu không có dã tâm thì vì sao không trả sinh tử ấn lại cho tôi? Cô nếu vô dụ vô cầu đối với tất cả thì vì sao còn tu luyện sinh tử ấn? Giữa cô và Trương Dương có dám nói là không có bất kỳ tình cảm gì không?
Trần Tuyết mỉm cười nói: Tôi hiện tại mới hiểu Trương Dương vì sao phế bỏ võ công của cô, loại người như cô vốn không nên thuộc thế giới này. Cô ta nói xong thì xoay người đi vào nhà.
Văn Linh nhìn bóng dáng của cô ta, trong hai mắt lộ ra vẻ oán độc, cô ta lạnh lùng nói: Cô cũng vậy thôi.
Trần An Bang thất hồn lạc phách về nhà, khi hắn nhìn thấy ánh đèn từ trong nhà hắt ra thì trong lòng mới có cảm giác an toàn, không biết vì sao hắn lại rơi nước mắt.
Từ xa một thân ảnh màu đen trước cửa trước cửa, chính là cha hắn - Trần Toàn, hai hai người ở trong bóng đêm nhìn nhau, một lát sau, Trần An Bang sải bước sải bước chạy tới ôm chặt lấy cha.
Trần Toàn dùng hết lực lượng toàn thân ôm con trai, giọng nói của hắn bởi vì kích động mà run rẩy: Trở về là tốt rồi.. Trở về là tốt rồi... Hắn Nhớ tới gì đó, nâng mặt con trai lên: Có bị thương hay không?
Trần An Bang khóc nức nở nói: Cha, con không sao, con không sao.
Trần Toàn xác định con trai không sao mới ôm vai hắn, dẫn hắn vào trong nhà: Đi gặp mẹ con đi, để cô ấy an tâm.
Diêu Hồng Hi nhìn thấy con trai bình an trở về, tất nhiên khó tránh khỏi một phen khóc lóc hò hét.
Trần Toàn nói: Con trai về rồi, đừng có khóc nữa.
Diêu Hồng Hi vừa lau nước mắt vừa nói: Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Tình tự của Trần An Bang lúc này mới hoàn toàn ổn định, hắn hắn: Vốn con còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, không ngờ bọn bắt cóc không ngờ lại thả con. Cha, mẹ, bọn bắt cóc có điều kiện gì hay không? Trần An Bang biết, bọn cướp sở dĩ phóng thích mình khẳng định là điều kiện đã được thỏa mãn.
Trần Toàn nói: Không có điều kiện gì cả, con là tốt rồi là tốt rồi. Hắn nói xong thì đứng lên lặng lẽ đi vào thư phòng.
Trần An Bang nhìn mẹ với vẻ mặt chất vấn: Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diêu Hồng Hi nói: Không có gì, bọn bắt cóc chỉ có một điều kiện, chính là bắt mẹ đứng ra gánh vác toàn bộ trách nhiệm chuyện xảy ra của hội từ thiện?
mẹ đáp ứng ư? Trần An Bang lớn tiếng nói.
Diêu Hồng Hi không trả lời trực tiếp, nhưng Trần An Bang đã từ vẻ mặt của vẻ mặt minh bạch điểm này. Trần An Bang lắc đầu nói: Mẹ, mẹ có hiểu hay không, chuyện này nếu mẹ đứng ra gánh vác trách nhiệm thì người chịu ảnh hưởng không chỉ có mẹ, mẹ còn có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của cha nữa.
Diêu Hồng Hi rưng rưng: Thế mẹ phải làm gì? Ba mẹ chỉ có một đứa con trai là con, không thể để con xảy ra bất trắc gì được.
Trần An Bang tức giận nói: Có phải Văn gia bức mẹ làm như vậy hay không?
Diêu Hồng Hi nói: Không biết, mẹ không biết!
Con đi hỏi cha! Trần An Bang đứng dậy phóng tới thư phòng.
Diêu Hồng Hi không tóm hắn lại được, run giọng nói: Đừng làm phiền cha con.
Trần Toàn đứng phía trước cửa sổ thư phòng, lặng lẽ hút thuốc, ánh lửa lập lòe chiếu lên cửa sổ, sau khi con trai bình an trở về đã mang tới sự ngắn ngủi ngắn ngủi của hắn, Trần Toàn rất nhanh trở về hiện thực, buổi họp báo buổi chiếu, vợ đã một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm về hội từ thiện, trước đó Trần Toàn cũng từng cân nhắc bảo vợ đứng ra chủ động gánh vác trách nhiệm này, nhưng lại có lại có chút do dự, hắn biết làm như vậy sẽ có kết quả gì, không chỉ vợ sẽ bị truy trách vì chuyện của hội từ thiện, mình cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, cho dù Văn Quốc Quyền cảm kích, về sau y liệu có thể tiếp tục phân công cho người từng có vớt nhơ như mình hay không, có thể nói tiền đồ của hắn từ nay về sau sẽ khó đi.
Trần Toàn do dự chính vì điểm này, hiện tại ngẫm lại, hắn tìm Văn Quốc Quyền để nói những lời đó tựa hồ không cần thiết, nếu vợ cuối cùng vẫn không thể lựa chọn đứng ra gánh vác trách nhiệm, như vậy mình cần gì phải nhiều lời trước mặt Văn Quốc Quyền? Để Văn Quốc Quyền sinh ra sự cảnh giác đối với mình, vốn có thể khiến hắn nợ mình một cái nhân tình, hiện tại biến thành ra sức mà không được lòng, ngay cả vợ cuối cùng mở họp báo cũng thành bị bức cho bất đắc dĩ. Quan tâm quá tất loạn, con trai bị bắt khiến nội tâm của mình triệt để loạn thành một đống, mất đi sự bình tĩnh ngày xưa.
Không biết vì sao Trần Toàn nhớ tới Văn Quốc Quyền, nhớ tới câu nói cuối cùng của Văn Quốc Quyền, nếu một người rất ích kỷ, như vậy trong mắt hắn tất cả mọi người trên đời này đều ích kỷ, chẳng lẽ mình thực sự đã sai rồi ư?
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trần An Bang phẫn nộ xuất hiện trong thư phòng của cha.
Trần Toàn xoay người lại, tràn ngập trách cứ nói: Đã bảo con bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa chứ.
Trần An Bang nói: Cha, có phải Văn gia Văn gia hay không? Có phải Văn gia bức mẹ con phải đứng ra gánh vác trách nhiệm hay không?
Trần Toàn tức giận nói: Con nói bậy bạ gì đó?
Trần An Bang nói: Cha, con không hiểu, chúng ta nợ Văn gia bọn họ cái gì? Đúng, chức quan của ha không lớn bằng Văn Quốc Quyền, nhưng Trần gia chúng ta dựa vào gì mà phải gánh vác trách nhiệm cho chuyện của nhà bọn họ? Người khác là nhằm vào bọn họ, muốn điều tra cũng là bọn họ, có liên quan gì tới chúng ta? Vì sao cứ bắt mẹ phải đứng ra gánh trách nhiệm thay?
Trần Toàn nói: Bậy bạ, gánh trách nhiệm thay cái gì? Bản thân mẹ con tự nhận, chính là vấn đề của cô ta, cha đã sớm nói với cô ta rồi, đừng có chuyện gì cũng dính vào, ở nhà làm nội trợ, an phận thủ thường có phải tốt không/ Sao cứ phải đi tham gia hoạt động xã hội, hiện tại thì hay rồi, để xảy ra chuyện.
Trần An Bang nói: Chuyện con bị bắt cóc có phải bọn họ làm hay không?
Trần Toàn nói: An bang, con nói bậy bạ gì đó? Đúng là càng nói càng vớ vẩn.
Trần An Bang lắc đầu nói: Chuyện không thể khéo như vậy được, con bị bắt con, mẹ không thể không mở họp báo, mẹ là gánh oan thay cho Văn gia, xong việc rồi thì con được thả, căn bản chính là Văn gia làm ra.
Trần Toàn giận dữ hét: Câm mồm! Giơ lên giơ tay lên tát cho con trai một cái, đánh cho Trần An Bang ngây ra đó, hắn ôm mặt, ủy khuất và phẫn nộ nhìn cha: Vì sao vẫn bảo vệ họ? Cha bảo vệ Văn Quốc Quyền như vậy, hắn sẽ cho cha cái gì? Cha sao hồ đồ thế? Trần Toàn lại vung tay lên.
Trần An Bang gật đầu: Cha sợ Văn gia nhưng con thì không sợ, chuyện hôm nay con không để yên đâu, con nhất định sẽ tra ra kẻ đã bắt cóc con, nếu để con chứng minh được chuyện này là Văn gia làm thì con nhất định sẽ khiến họ trả giá đắt, con thề, con nhất định sẽ làm được! Hắn nói xong câu này thì xoay người đi ra cửa.
Trần Toàn con trai bóng dáng của con trai, cả người giống như bị hút hết sức, mềm oặt ngồi xuống ghế.
Trương Dương cười nói: Trần An Bang ư? Tiểu tử Đó cuồng vọng tự đại, đắc tội với rất nhiều người, gặp phiền toái cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn đương nhiên là người hiểu rõ nhất chuyện này, Trần An Bang hiện tại đang ở chính trong tay hắn.
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: U ám sợ cái gì?
Trương Dương đáp: Ánh mặt trời.
Văn Quốc Quyền nói: U ám đến mấy cũng không thể che khuất được ánh mặt trời, hai đóa mây đen chạm nhau thì sẽ có sấm chớp, nếu không trên đời này sao lại có câu gặp ánh sáng thì chết.
Trương Dương hướng ánh mắt về phía ti-vi: Nói như vậy Diêu Hồng Hi xin lỗi trước mặt công chúng thì ra là bị ép.
Văn Quốc Quyền nói khẽ: Người nào Làm mẹ lại chẳng muốn thấy con cái được bình an? Bị ép cũng được, tình nguyện cũng được, chỉ hy vọng con trai chỉ hy vọng không sao là tốt rồi.
Văn Quốc Quyền và Trương Dương tiến vào thư phòng không lâu thì Văn Linh từ phòng mình đi ra, cô ta chủ động đề xuất muốn dẫn Trần Tuyết đi thăm nhà. La Tuệ Ninh rất ít nhìn thấy con gái biểu hiện ra ra sự nhiệt tình như vậy đối với người ngoài, tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Văn Linh dẫn Trần Tuyết đi dạo trong khu nhà, sau đó tới trong hoa viên, Văn Linh nói: Cô làm sao mà quen được Trương Dương? Ngữ khí Của cô ta trước giờ vẫn lluoon lạnh như băng như vậy, dùng phương thức như vậy để nói chuyện tràn ngập tư vị từ trên cao nhìn xuống.
Trần Tuyết lạnh lùng nói: Cô rốt cuộc là cảm thấy hứng thú với hắn hay là cảm thấy hứng thú với tôi? Trần Tuyết cho dù là đối mặt với Văn Quốc Quyền cũng không lộ ra nửa phần sợ hại, mặc cô là vương hẫu cũng được, phiến phu cũng được, Trần Tuyết đối đãi với bất kỳ ai cũng luôn duy trì khoảng cách nhất định, khiến cho người ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn.
Văn Linh nói: Sinh tử ấn của cô tu luyện đến trình độ nào rồi?
Trần Tuyết nói: một người sống trên đời điều cần phải làm nhất chính là quan tâm tới bản thân, đừng có luôn cảm thấy tò mò với chuyện của người khác, cứ mãi tập trung sự chú ý trên người người khác, cô rốt cuộc là sống vì mình hay là sống vì người khác?
Văn Linh bật cười, có lẽ là vì cô ta rất ít bật cười, nụ cười của cô ta lộ ra vẻ cứng ngắc, tiếng cười của cô ta cũng lộ ra vẻ quái dị.
Trần Tuyết nói: Vì sao không quan tâm tới mình, hiểu mình, sống bình thường?
Ánh mắt của Văn Linh đột nhiên nghiêm lại: Không cần cô phải giáo huấn tôi.
Trần Tuyết nói: Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với cô, tất nhiên không thể nói tới hai chữ giáo huấn.
Văn Linh nói: Nếu không hiếu kỳ thì cô vì sao lại tới đây? Cô chỉ là ngoài mặt giả bộ chẳng quan tâm tới thế sự thôi, nhưng trong lòng cô vẫn là một người thế tục, cô không hề siêu phàm thoát tục như vậy, cô cũng không phải là tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, cô có tình dục, cô cũng có dã tâm.
Trần Tuyết nói: Tôi phát hiện cô luôn thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Văn Linh nói: Cô nếu không có dã tâm thì vì sao không trả sinh tử ấn lại cho tôi? Cô nếu vô dụ vô cầu đối với tất cả thì vì sao còn tu luyện sinh tử ấn? Giữa cô và Trương Dương có dám nói là không có bất kỳ tình cảm gì không?
Trần Tuyết mỉm cười nói: Tôi hiện tại mới hiểu Trương Dương vì sao phế bỏ võ công của cô, loại người như cô vốn không nên thuộc thế giới này. Cô ta nói xong thì xoay người đi vào nhà.
Văn Linh nhìn bóng dáng của cô ta, trong hai mắt lộ ra vẻ oán độc, cô ta lạnh lùng nói: Cô cũng vậy thôi.
Trần An Bang thất hồn lạc phách về nhà, khi hắn nhìn thấy ánh đèn từ trong nhà hắt ra thì trong lòng mới có cảm giác an toàn, không biết vì sao hắn lại rơi nước mắt.
Từ xa một thân ảnh màu đen trước cửa trước cửa, chính là cha hắn - Trần Toàn, hai hai người ở trong bóng đêm nhìn nhau, một lát sau, Trần An Bang sải bước sải bước chạy tới ôm chặt lấy cha.
Trần Toàn dùng hết lực lượng toàn thân ôm con trai, giọng nói của hắn bởi vì kích động mà run rẩy: Trở về là tốt rồi.. Trở về là tốt rồi... Hắn Nhớ tới gì đó, nâng mặt con trai lên: Có bị thương hay không?
Trần An Bang khóc nức nở nói: Cha, con không sao, con không sao.
Trần Toàn xác định con trai không sao mới ôm vai hắn, dẫn hắn vào trong nhà: Đi gặp mẹ con đi, để cô ấy an tâm.
Diêu Hồng Hi nhìn thấy con trai bình an trở về, tất nhiên khó tránh khỏi một phen khóc lóc hò hét.
Trần Toàn nói: Con trai về rồi, đừng có khóc nữa.
Diêu Hồng Hi vừa lau nước mắt vừa nói: Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Tình tự của Trần An Bang lúc này mới hoàn toàn ổn định, hắn hắn: Vốn con còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, không ngờ bọn bắt cóc không ngờ lại thả con. Cha, mẹ, bọn bắt cóc có điều kiện gì hay không? Trần An Bang biết, bọn cướp sở dĩ phóng thích mình khẳng định là điều kiện đã được thỏa mãn.
Trần Toàn nói: Không có điều kiện gì cả, con là tốt rồi là tốt rồi. Hắn nói xong thì đứng lên lặng lẽ đi vào thư phòng.
Trần An Bang nhìn mẹ với vẻ mặt chất vấn: Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diêu Hồng Hi nói: Không có gì, bọn bắt cóc chỉ có một điều kiện, chính là bắt mẹ đứng ra gánh vác toàn bộ trách nhiệm chuyện xảy ra của hội từ thiện?
mẹ đáp ứng ư? Trần An Bang lớn tiếng nói.
Diêu Hồng Hi không trả lời trực tiếp, nhưng Trần An Bang đã từ vẻ mặt của vẻ mặt minh bạch điểm này. Trần An Bang lắc đầu nói: Mẹ, mẹ có hiểu hay không, chuyện này nếu mẹ đứng ra gánh vác trách nhiệm thì người chịu ảnh hưởng không chỉ có mẹ, mẹ còn có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của cha nữa.
Diêu Hồng Hi rưng rưng: Thế mẹ phải làm gì? Ba mẹ chỉ có một đứa con trai là con, không thể để con xảy ra bất trắc gì được.
Trần An Bang tức giận nói: Có phải Văn gia bức mẹ làm như vậy hay không?
Diêu Hồng Hi nói: Không biết, mẹ không biết!
Con đi hỏi cha! Trần An Bang đứng dậy phóng tới thư phòng.
Diêu Hồng Hi không tóm hắn lại được, run giọng nói: Đừng làm phiền cha con.
Trần Toàn đứng phía trước cửa sổ thư phòng, lặng lẽ hút thuốc, ánh lửa lập lòe chiếu lên cửa sổ, sau khi con trai bình an trở về đã mang tới sự ngắn ngủi ngắn ngủi của hắn, Trần Toàn rất nhanh trở về hiện thực, buổi họp báo buổi chiếu, vợ đã một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm về hội từ thiện, trước đó Trần Toàn cũng từng cân nhắc bảo vợ đứng ra chủ động gánh vác trách nhiệm này, nhưng lại có lại có chút do dự, hắn biết làm như vậy sẽ có kết quả gì, không chỉ vợ sẽ bị truy trách vì chuyện của hội từ thiện, mình cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, cho dù Văn Quốc Quyền cảm kích, về sau y liệu có thể tiếp tục phân công cho người từng có vớt nhơ như mình hay không, có thể nói tiền đồ của hắn từ nay về sau sẽ khó đi.
Trần Toàn do dự chính vì điểm này, hiện tại ngẫm lại, hắn tìm Văn Quốc Quyền để nói những lời đó tựa hồ không cần thiết, nếu vợ cuối cùng vẫn không thể lựa chọn đứng ra gánh vác trách nhiệm, như vậy mình cần gì phải nhiều lời trước mặt Văn Quốc Quyền? Để Văn Quốc Quyền sinh ra sự cảnh giác đối với mình, vốn có thể khiến hắn nợ mình một cái nhân tình, hiện tại biến thành ra sức mà không được lòng, ngay cả vợ cuối cùng mở họp báo cũng thành bị bức cho bất đắc dĩ. Quan tâm quá tất loạn, con trai bị bắt khiến nội tâm của mình triệt để loạn thành một đống, mất đi sự bình tĩnh ngày xưa.
Không biết vì sao Trần Toàn nhớ tới Văn Quốc Quyền, nhớ tới câu nói cuối cùng của Văn Quốc Quyền, nếu một người rất ích kỷ, như vậy trong mắt hắn tất cả mọi người trên đời này đều ích kỷ, chẳng lẽ mình thực sự đã sai rồi ư?
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trần An Bang phẫn nộ xuất hiện trong thư phòng của cha.
Trần Toàn xoay người lại, tràn ngập trách cứ nói: Đã bảo con bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa chứ.
Trần An Bang nói: Cha, có phải Văn gia Văn gia hay không? Có phải Văn gia bức mẹ con phải đứng ra gánh vác trách nhiệm hay không?
Trần Toàn tức giận nói: Con nói bậy bạ gì đó?
Trần An Bang nói: Cha, con không hiểu, chúng ta nợ Văn gia bọn họ cái gì? Đúng, chức quan của ha không lớn bằng Văn Quốc Quyền, nhưng Trần gia chúng ta dựa vào gì mà phải gánh vác trách nhiệm cho chuyện của nhà bọn họ? Người khác là nhằm vào bọn họ, muốn điều tra cũng là bọn họ, có liên quan gì tới chúng ta? Vì sao cứ bắt mẹ phải đứng ra gánh trách nhiệm thay?
Trần Toàn nói: Bậy bạ, gánh trách nhiệm thay cái gì? Bản thân mẹ con tự nhận, chính là vấn đề của cô ta, cha đã sớm nói với cô ta rồi, đừng có chuyện gì cũng dính vào, ở nhà làm nội trợ, an phận thủ thường có phải tốt không/ Sao cứ phải đi tham gia hoạt động xã hội, hiện tại thì hay rồi, để xảy ra chuyện.
Trần An Bang nói: Chuyện con bị bắt cóc có phải bọn họ làm hay không?
Trần Toàn nói: An bang, con nói bậy bạ gì đó? Đúng là càng nói càng vớ vẩn.
Trần An Bang lắc đầu nói: Chuyện không thể khéo như vậy được, con bị bắt con, mẹ không thể không mở họp báo, mẹ là gánh oan thay cho Văn gia, xong việc rồi thì con được thả, căn bản chính là Văn gia làm ra.
Trần Toàn giận dữ hét: Câm mồm! Giơ lên giơ tay lên tát cho con trai một cái, đánh cho Trần An Bang ngây ra đó, hắn ôm mặt, ủy khuất và phẫn nộ nhìn cha: Vì sao vẫn bảo vệ họ? Cha bảo vệ Văn Quốc Quyền như vậy, hắn sẽ cho cha cái gì? Cha sao hồ đồ thế? Trần Toàn lại vung tay lên.
Trần An Bang gật đầu: Cha sợ Văn gia nhưng con thì không sợ, chuyện hôm nay con không để yên đâu, con nhất định sẽ tra ra kẻ đã bắt cóc con, nếu để con chứng minh được chuyện này là Văn gia làm thì con nhất định sẽ khiến họ trả giá đắt, con thề, con nhất định sẽ làm được! Hắn nói xong câu này thì xoay người đi ra cửa.
Trần Toàn con trai bóng dáng của con trai, cả người giống như bị hút hết sức, mềm oặt ngồi xuống ghế.
/2583
|