Trương Dương nhìn thấy Tần Truyền Lương đang chỉ huy công nhân tu bổ đại điện, không khỏi cười nói: Chú Tần, chú tới đây từ lúc nào vậy?
Tần Truyền Lương nghe thấy giọng nói của Trương Dương, xoay người nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng có vài phần xấu hổ, ông ta tới trước mặt Trương Dương: Tôi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên tới đây giải sầu.
Trương Dương nói: Giải sầu hay là làm việc tình nguyện? Chị Thanh có biết hay không?
Tần Truyền Lương rất khẩn trương nói v Trương Dươnvới p Trương Dương, chuyện này cậu trăm ngàn lần đừng có nói cho nó biết, tôi thực sự là nhàn tới chán quá, nó hiện tại ra nước ngoài học, đừng có để nó lo lắng thêm.
Trương Dương nói: Chú yên tâm, chuyện này cháu sẽ coi như là không thấy. Trong lòng lại có chút hổ thẹn, Tần Thanh không phải ra nước ngoài học, căn bản là vụng trộm sinh con cho mình, Tần Truyền Lương chính là nhạc phụ đại nhân của mình, ngẫm lại thấy mình cũng quá vô sỉ rồi, An Ngữ Thần, Tần Thanh đều đã sinh hoặc là đang mang cốt nhục của mình, nhưng mình lại ngại thân phận, không thể cho họ danh phận, đối với những đối với này thật sự là có chút bất công, nhưng nếu chuyện này lộ ra, đối với Yên Nhiên thì lại là rất bất công, cái khác không nói, chỉ cần một đám nhạc phụ này cũng không thể đáp ứng cho mình đối đãi với con gái họ như vậy.
Tần Truyền Lương mời Trương Dương tới uống trà dưới tán cây, đề tài của ông ta tất nhiên không rời khỏi con gái: Gần đây có liên hệ với tiểu Thanh không?
Trương đại quan nhân giả vờ giả vịt nói: Hai ngày trước vừa nói chuyện với nhau. Trên thực tế hắn và Tần Thanh cơ hồ mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, trước mắt bụng của Thanh mỹ nhân đã to đùng rồi, thai nhi cũng rất bình thường, bước đầu chẩn đoán là con gái, Tần Thanh vô cùng vui vẻ, hiện tại ở trong biệt thự của An Ngữ Thần ở Thụy Sĩ, An Ngữ Thần đối với cô ta cũng chiếu cố rất chu đáo, giải quyết tất cả vấn đề về thân phận của thai nhi, thế giới này rất thực tế, ở phương tây lại càng như vậy, cơ hồ là không có tiền thì chẳng làm được gì.
Tần Truyền Lương nói: Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu nổi lựa chọn của tiểu Thanh, làm đang tốt vì sao lại muốn vứt bỏ sự nghiệp.
Trương Dương mỉm cười nói: Thật ra cháu cũng hiểu lựa chọn của chị Thanh, ở trong quan trường càng lâu thì lại càng cảm nhận được sự phức tạp của quan trường một cách rõ ràng, đây là một nghề nghiệp đỏi hỏi tố chất tâm lý, người không có tâm tạng cường đại thì không thích hợp tồn tại trong quan trường.
Tần Truyền Lương nói: Dã tâm càng lớn thì áp lực phải thừa nhận cũng càng lớn, áp lực là do mình tạo ra, theo tôi thấy, các anh làm một cán bộ cấp khoa nho nhỏ cũng được, làm cán bộ cấp thính cũng được, không có gì khác nhau cả.
Trương Dương cười nói: Trên đời đa số người không cho rằng như chú đâu, có điều hiện tại cháu xem như đã hiểu rồi, làm thính trưởng chưa chắc đã khoái hoạt hơn so với làm khoa trưởng.
Tần Truyền Lương nói: Làm quan cũng được, nghiên cứu học vấn cũng được, cái theo đuổi không gì ngoài một loại cảm giác được công nhận, hy vọng người khác sẽ khẳng định giá trị của anh, hy vọng thông qua thành tích đã làm ra để chứng minh năng lực của bản thân. Các anh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng rồi cũng sẽ có ngày phải già đi, cho nên tôi cho Các anh một đề nghị, đừng bức mình gắt quá, đừng tạp áp lực quá lớn cho bản thân.
Trương Dương gật đầu.
Tần Truyền Lương nhìn chùa Thu Hà đã có quy mô ban đầu, nói khẽ: Một đoạn thời gian không tới, chùa Thu Hà này đã thay đổi rất nhiều, chờ tôi lần sau tới nữa, chắc hẳn chùa Thu Hà đã xây xong rồi. ông ta tạm dừng một chút rồi lại nói: Không biết khi đó tiểu Thanh đã về chưa?
Trương Dương nói: cháu hình như nghe chị ấy nói cuối năm sẽ về.
Cuối năm Tần Thanh chắc đẻ xong rồi, đến lúc đó có trở về hay không thì ., Trương đại quan nhân nói như vậy chỉ để an ủi Tần Truyền Lương.
Tần Truyền Lương nói: Tôi không phải muốn nó về, thật ra chỉ cần nó sống vui thì sống ở đâu cũng được, người làm cha làm mẹ không mong có thể ở bên con cả đời, tôi hiện tại đã hiểu được một chuyện, phải tôn trọng lựa chọn của con cái, bất kể nó lựa chọn sống như thế nào, chỉ cần là nó cam tâm tình nguyện thì chúng tôi chỉ có chỉ chúc phúc cho nó.
Trương đại quan nhân luôn cảm thấy trong lời nói của Tần Truyền Lương có ẩn ý, chắc là ông ta đa nhìn ra mình và Tần Thanh có gì đó với nhau, có lẽ cũng đa đoán được gì đó nhưng không nói ra, chẳng lẽ vị nhạc phụ đại nhân này đã ngầm đồng ý tư tình của hắn và Tần Thanh, những lời này rõ ràng đang ám chỉ, để mặc cho họ yêu nhau chỉ cần hạnh phúc là được rồi.
Trương đại quan nhân nhìn nhìn Tần Truyền Lương, hắn sẽ không chủ động thừa nhận quan hệ của mình và Tần Thanh, cười nói: Chú Tần đúng là thoáng thật.
Tần Truyền Lương nói: Con cái lớn rồi,người làm cha mẹ cũng không quản được, cũng chỉ có thể thoáng thôi.
Trương đại quan nhân nghe vậy thì mặt nóng lên, hắn nhớ tới mình và Sở Yên Nhiên buổi chiều còn phải trở về Tân Hải, vội vàng cáo từ Tần Truyền Lương.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng Margaret buổi chiều từ Đông Giang đi, vừa ly khai Đông Giang không lâu thì trời đã đổ mưa to, lão thái thái ngủ ngon lành ở ghế sau, Trương Dương thì phụ trách lái xe, trời mưa trời mưa quá lớn, Sở Yên Nhiên thỉnh thoảng nhắc nhở hắn phải lái chậm lại, thậm chí đề xuất muốn lái xe thay hắn.
Trương đại quan nhân nói: Yên Nhiên à, chúng ta không thề dùng con mắt cũng để nhìn người được, hiện tại trình độ lái xe của anh so với ngày trước thì hơn nhiều rôi, nói sao cũng có thể tính là bán chuyên nghiệp đó.
Sở Yên Nhiên nói: Đừng có bốc phét, với trình độ lái xe của anh, em thực sự không yên tâm.
Trương Dương nói: Tốt xấu gì anh cũng từng tự lái xuyên Tạng một chuyến, chúng ta đừng nhìn người qua khe cửa hẹp có được không?
Sở Yên Nhiên nói: Anh lợi hại, có điều anh lái xe tới Tây Tạng làm cái gì? Không quản Ngàn dặm xa xôi như vậy, rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy anh làm như vậy.
Trương đại quan nhân nhất thời nghẹn lời, lúc ấy là để cứu An Ngữ Thần nên mới tới, mình lỡ lời để lộ ra chuyện này rồi. Có điều sơ hở của Trương đại quan nhân thật sự là rất nhiều, Sở Yên Nhiên trợn mắt lườm hắn, cô ta cũng lười đi so đo với hắn, thật ra nếu đòi ngửa bài với hắn, có ba ngày ba đêm cũng không xong.
Sở Yên Nhiên nói: Em nghe nói anh hiện tại đã thăng lên làm thính rồi!
Trương Dương cười nói: Ít nhiều cũng nhờ sự quan tâm chiếu cố của bí thư Tống đối với anh.
Sở Yên Nhiên nói: Anh thực sự định đi tới điểm đen trên con đường này ư?
Cái gì gọi là điểm đen? Anh là đi trên đường rộng thênh thang, là con đường quang minh.
Sở Yên Nhiên nói: Dẹp đi, từ khi anh tới Tân Hải thì chuyện ùn ùn kéo tới, đồng chí Trương Dương, lăn lộn trên quan trường hình như không được đắc ý lắm thì phải?
Trương đại quan nhân nói: Cũng tàm tạm.
Phùng má giả làm người mập chính là lọai người như anh đó, em nhớ rõ lúc trước có người nói sau khi chuyện của Tân Hải kết thúc thì sẽ rời khỏi sân khấu chính trị!
Trương đại quan nhân nói: Anh nói!
Sở Yên Nhiên nói: Bí thư thị ủy Tân Hải cũng lên làm rồi, phó thính cũng được giải quyết rồi, ban thường ủy thành phố Bắc Cảng cũng vào rồi, phải chăng lại có dã tâm mới.
Trương Dương nói: Không có dã tâm gì cả, ở trong quan trường lăn lộn mấy năm, anh cũng chán ghét sự đấu đá trong đây rồi, hơn nữa anh hiện tại đã thành con rể của bí thư Tống, trong mắt người khác, anh làm tốt đến mấy cũng là nhờ được chiếu cố chiếu cố, anh nếu gây ra chuyện thì chính là làm mất mặt bí thư Tống, về sau con đường làm quan này càng làm càng khó.
Sở Yên Nhiên nói: Nói đi nói lại thì là trách cha em.
Trương Dương nói: Anh không hề có ý trách ông ấy, anh là nói thực tế thôi.
Sở Yên Nhiên nói: Nếu đã nhận thức được sự tàn khốc của hiện thực thì hay là mau chóng lạc đường thì quay lại đi, Trương Dương, cho mình nghỉ ngơi, em dẫn anh tới đảo thần miếu chơi, em bảo đảm, tới nơi đó rồi, anh khẳng định sẽ vui đến quên cả trời đất.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Cô bé, đang quanh co lòng vòng mắng anh là Lưu Thiện à!
Lưu Thiện thì sao? Lưu Thiện còn là vua của một nước, một phó thính như anh được so sánh với cấp chính quốc thì rõ ràng là sự vinh hạnh của anh.
Trương đại quan nhân nói: Còn có một điểm anh không bằng người ta, hậu cung của Lưu Thiện có tới ba ngàn mỹ nữ.
Sở Yên Nhiên nói: Biết anh tâm địa gian giảo mà.
Trên đường tuy đi rất chậm, nhưng hai người đấu võ miệng cũng rất vui vẻ. Khi tới Giang Thành thì trời đã tối rồi, Margaret cũng tỉnh lại, bà ta bỗng nhiên có ý định, muốn tới núi Thanh Đài thăm lão bằng hữu Trần Sùng Sơn.
mưa vẫn chưa ngớt, dưới tình trạng thời tiết như vậy mà chạy tới Tân Hải thì ít nhất cũng phải mất thêm ba tiếng đồng hồ nữa, Trương Dương đề nghị tới Giang Thành ở tạm, có lên núi Thanh Đài hay không thì để xem ngày mai tình huống thời tiết thế nào.
Trương Dương dẫn họ đi ăn cơm, sau đó thì trực tiếp lái xe tới biệt thự nhà gỗ ở hồ Nam, từ sau khi Trương Dương rời khỏi Giang Thành, căn biệt thự này đa số thời gian đều là để không, Hồ Nhân Như tìm chuyên gia giữ gìn và chăm sóc, cho nên nơi này mới không bị cũ kỹ.
Sở Yên Nhiên và Margaret cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, ba người hàn huyên một lát trong phòng khách thì Margaret đi ngủ trước.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên người tới thì tới ban công tầng hai, đứng đó nhìn hồ Nam ở xa xa, gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ, biểu thị mùa thu trong bất tri bất giác đã đến rồi, mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, sao trên trời sáng ngời.
Tần Truyền Lương nghe thấy giọng nói của Trương Dương, xoay người nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng có vài phần xấu hổ, ông ta tới trước mặt Trương Dương: Tôi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên tới đây giải sầu.
Trương Dương nói: Giải sầu hay là làm việc tình nguyện? Chị Thanh có biết hay không?
Tần Truyền Lương rất khẩn trương nói v Trương Dươnvới p Trương Dương, chuyện này cậu trăm ngàn lần đừng có nói cho nó biết, tôi thực sự là nhàn tới chán quá, nó hiện tại ra nước ngoài học, đừng có để nó lo lắng thêm.
Trương Dương nói: Chú yên tâm, chuyện này cháu sẽ coi như là không thấy. Trong lòng lại có chút hổ thẹn, Tần Thanh không phải ra nước ngoài học, căn bản là vụng trộm sinh con cho mình, Tần Truyền Lương chính là nhạc phụ đại nhân của mình, ngẫm lại thấy mình cũng quá vô sỉ rồi, An Ngữ Thần, Tần Thanh đều đã sinh hoặc là đang mang cốt nhục của mình, nhưng mình lại ngại thân phận, không thể cho họ danh phận, đối với những đối với này thật sự là có chút bất công, nhưng nếu chuyện này lộ ra, đối với Yên Nhiên thì lại là rất bất công, cái khác không nói, chỉ cần một đám nhạc phụ này cũng không thể đáp ứng cho mình đối đãi với con gái họ như vậy.
Tần Truyền Lương mời Trương Dương tới uống trà dưới tán cây, đề tài của ông ta tất nhiên không rời khỏi con gái: Gần đây có liên hệ với tiểu Thanh không?
Trương đại quan nhân giả vờ giả vịt nói: Hai ngày trước vừa nói chuyện với nhau. Trên thực tế hắn và Tần Thanh cơ hồ mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, trước mắt bụng của Thanh mỹ nhân đã to đùng rồi, thai nhi cũng rất bình thường, bước đầu chẩn đoán là con gái, Tần Thanh vô cùng vui vẻ, hiện tại ở trong biệt thự của An Ngữ Thần ở Thụy Sĩ, An Ngữ Thần đối với cô ta cũng chiếu cố rất chu đáo, giải quyết tất cả vấn đề về thân phận của thai nhi, thế giới này rất thực tế, ở phương tây lại càng như vậy, cơ hồ là không có tiền thì chẳng làm được gì.
Tần Truyền Lương nói: Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu nổi lựa chọn của tiểu Thanh, làm đang tốt vì sao lại muốn vứt bỏ sự nghiệp.
Trương Dương mỉm cười nói: Thật ra cháu cũng hiểu lựa chọn của chị Thanh, ở trong quan trường càng lâu thì lại càng cảm nhận được sự phức tạp của quan trường một cách rõ ràng, đây là một nghề nghiệp đỏi hỏi tố chất tâm lý, người không có tâm tạng cường đại thì không thích hợp tồn tại trong quan trường.
Tần Truyền Lương nói: Dã tâm càng lớn thì áp lực phải thừa nhận cũng càng lớn, áp lực là do mình tạo ra, theo tôi thấy, các anh làm một cán bộ cấp khoa nho nhỏ cũng được, làm cán bộ cấp thính cũng được, không có gì khác nhau cả.
Trương Dương cười nói: Trên đời đa số người không cho rằng như chú đâu, có điều hiện tại cháu xem như đã hiểu rồi, làm thính trưởng chưa chắc đã khoái hoạt hơn so với làm khoa trưởng.
Tần Truyền Lương nói: Làm quan cũng được, nghiên cứu học vấn cũng được, cái theo đuổi không gì ngoài một loại cảm giác được công nhận, hy vọng người khác sẽ khẳng định giá trị của anh, hy vọng thông qua thành tích đã làm ra để chứng minh năng lực của bản thân. Các anh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng rồi cũng sẽ có ngày phải già đi, cho nên tôi cho Các anh một đề nghị, đừng bức mình gắt quá, đừng tạp áp lực quá lớn cho bản thân.
Trương Dương gật đầu.
Tần Truyền Lương nhìn chùa Thu Hà đã có quy mô ban đầu, nói khẽ: Một đoạn thời gian không tới, chùa Thu Hà này đã thay đổi rất nhiều, chờ tôi lần sau tới nữa, chắc hẳn chùa Thu Hà đã xây xong rồi. ông ta tạm dừng một chút rồi lại nói: Không biết khi đó tiểu Thanh đã về chưa?
Trương Dương nói: cháu hình như nghe chị ấy nói cuối năm sẽ về.
Cuối năm Tần Thanh chắc đẻ xong rồi, đến lúc đó có trở về hay không thì ., Trương đại quan nhân nói như vậy chỉ để an ủi Tần Truyền Lương.
Tần Truyền Lương nói: Tôi không phải muốn nó về, thật ra chỉ cần nó sống vui thì sống ở đâu cũng được, người làm cha làm mẹ không mong có thể ở bên con cả đời, tôi hiện tại đã hiểu được một chuyện, phải tôn trọng lựa chọn của con cái, bất kể nó lựa chọn sống như thế nào, chỉ cần là nó cam tâm tình nguyện thì chúng tôi chỉ có chỉ chúc phúc cho nó.
Trương đại quan nhân luôn cảm thấy trong lời nói của Tần Truyền Lương có ẩn ý, chắc là ông ta đa nhìn ra mình và Tần Thanh có gì đó với nhau, có lẽ cũng đa đoán được gì đó nhưng không nói ra, chẳng lẽ vị nhạc phụ đại nhân này đã ngầm đồng ý tư tình của hắn và Tần Thanh, những lời này rõ ràng đang ám chỉ, để mặc cho họ yêu nhau chỉ cần hạnh phúc là được rồi.
Trương đại quan nhân nhìn nhìn Tần Truyền Lương, hắn sẽ không chủ động thừa nhận quan hệ của mình và Tần Thanh, cười nói: Chú Tần đúng là thoáng thật.
Tần Truyền Lương nói: Con cái lớn rồi,người làm cha mẹ cũng không quản được, cũng chỉ có thể thoáng thôi.
Trương đại quan nhân nghe vậy thì mặt nóng lên, hắn nhớ tới mình và Sở Yên Nhiên buổi chiều còn phải trở về Tân Hải, vội vàng cáo từ Tần Truyền Lương.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng Margaret buổi chiều từ Đông Giang đi, vừa ly khai Đông Giang không lâu thì trời đã đổ mưa to, lão thái thái ngủ ngon lành ở ghế sau, Trương Dương thì phụ trách lái xe, trời mưa trời mưa quá lớn, Sở Yên Nhiên thỉnh thoảng nhắc nhở hắn phải lái chậm lại, thậm chí đề xuất muốn lái xe thay hắn.
Trương đại quan nhân nói: Yên Nhiên à, chúng ta không thề dùng con mắt cũng để nhìn người được, hiện tại trình độ lái xe của anh so với ngày trước thì hơn nhiều rôi, nói sao cũng có thể tính là bán chuyên nghiệp đó.
Sở Yên Nhiên nói: Đừng có bốc phét, với trình độ lái xe của anh, em thực sự không yên tâm.
Trương Dương nói: Tốt xấu gì anh cũng từng tự lái xuyên Tạng một chuyến, chúng ta đừng nhìn người qua khe cửa hẹp có được không?
Sở Yên Nhiên nói: Anh lợi hại, có điều anh lái xe tới Tây Tạng làm cái gì? Không quản Ngàn dặm xa xôi như vậy, rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy anh làm như vậy.
Trương đại quan nhân nhất thời nghẹn lời, lúc ấy là để cứu An Ngữ Thần nên mới tới, mình lỡ lời để lộ ra chuyện này rồi. Có điều sơ hở của Trương đại quan nhân thật sự là rất nhiều, Sở Yên Nhiên trợn mắt lườm hắn, cô ta cũng lười đi so đo với hắn, thật ra nếu đòi ngửa bài với hắn, có ba ngày ba đêm cũng không xong.
Sở Yên Nhiên nói: Em nghe nói anh hiện tại đã thăng lên làm thính rồi!
Trương Dương cười nói: Ít nhiều cũng nhờ sự quan tâm chiếu cố của bí thư Tống đối với anh.
Sở Yên Nhiên nói: Anh thực sự định đi tới điểm đen trên con đường này ư?
Cái gì gọi là điểm đen? Anh là đi trên đường rộng thênh thang, là con đường quang minh.
Sở Yên Nhiên nói: Dẹp đi, từ khi anh tới Tân Hải thì chuyện ùn ùn kéo tới, đồng chí Trương Dương, lăn lộn trên quan trường hình như không được đắc ý lắm thì phải?
Trương đại quan nhân nói: Cũng tàm tạm.
Phùng má giả làm người mập chính là lọai người như anh đó, em nhớ rõ lúc trước có người nói sau khi chuyện của Tân Hải kết thúc thì sẽ rời khỏi sân khấu chính trị!
Trương đại quan nhân nói: Anh nói!
Sở Yên Nhiên nói: Bí thư thị ủy Tân Hải cũng lên làm rồi, phó thính cũng được giải quyết rồi, ban thường ủy thành phố Bắc Cảng cũng vào rồi, phải chăng lại có dã tâm mới.
Trương Dương nói: Không có dã tâm gì cả, ở trong quan trường lăn lộn mấy năm, anh cũng chán ghét sự đấu đá trong đây rồi, hơn nữa anh hiện tại đã thành con rể của bí thư Tống, trong mắt người khác, anh làm tốt đến mấy cũng là nhờ được chiếu cố chiếu cố, anh nếu gây ra chuyện thì chính là làm mất mặt bí thư Tống, về sau con đường làm quan này càng làm càng khó.
Sở Yên Nhiên nói: Nói đi nói lại thì là trách cha em.
Trương Dương nói: Anh không hề có ý trách ông ấy, anh là nói thực tế thôi.
Sở Yên Nhiên nói: Nếu đã nhận thức được sự tàn khốc của hiện thực thì hay là mau chóng lạc đường thì quay lại đi, Trương Dương, cho mình nghỉ ngơi, em dẫn anh tới đảo thần miếu chơi, em bảo đảm, tới nơi đó rồi, anh khẳng định sẽ vui đến quên cả trời đất.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Cô bé, đang quanh co lòng vòng mắng anh là Lưu Thiện à!
Lưu Thiện thì sao? Lưu Thiện còn là vua của một nước, một phó thính như anh được so sánh với cấp chính quốc thì rõ ràng là sự vinh hạnh của anh.
Trương đại quan nhân nói: Còn có một điểm anh không bằng người ta, hậu cung của Lưu Thiện có tới ba ngàn mỹ nữ.
Sở Yên Nhiên nói: Biết anh tâm địa gian giảo mà.
Trên đường tuy đi rất chậm, nhưng hai người đấu võ miệng cũng rất vui vẻ. Khi tới Giang Thành thì trời đã tối rồi, Margaret cũng tỉnh lại, bà ta bỗng nhiên có ý định, muốn tới núi Thanh Đài thăm lão bằng hữu Trần Sùng Sơn.
mưa vẫn chưa ngớt, dưới tình trạng thời tiết như vậy mà chạy tới Tân Hải thì ít nhất cũng phải mất thêm ba tiếng đồng hồ nữa, Trương Dương đề nghị tới Giang Thành ở tạm, có lên núi Thanh Đài hay không thì để xem ngày mai tình huống thời tiết thế nào.
Trương Dương dẫn họ đi ăn cơm, sau đó thì trực tiếp lái xe tới biệt thự nhà gỗ ở hồ Nam, từ sau khi Trương Dương rời khỏi Giang Thành, căn biệt thự này đa số thời gian đều là để không, Hồ Nhân Như tìm chuyên gia giữ gìn và chăm sóc, cho nên nơi này mới không bị cũ kỹ.
Sở Yên Nhiên và Margaret cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, ba người hàn huyên một lát trong phòng khách thì Margaret đi ngủ trước.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên người tới thì tới ban công tầng hai, đứng đó nhìn hồ Nam ở xa xa, gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ, biểu thị mùa thu trong bất tri bất giác đã đến rồi, mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, sao trên trời sáng ngời.
/2583
|