Thường Lăng Không gật đầu nói: Chuyện đã phát sinh rồi, chúng ta không thể thay đổi được, chỉ có thể sống yên với hiện tại, làm từ hiện tại, làm từ chúng ta, tận lực ngăn chặn thứ không bình thường trong thể chế, phải thổi làn gió liêm khiết ở khắp cả Bắc Cảng, tôi và thị trưởng Liêu sở dĩ vào ngày đầu tiên tới đến nhận chức đã công khai tình huống tài sản của chúng tôi, mục đích là muốn làm gương ở Bắc Cảng.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi cho rằng công khai tài sản là một cách làm rất tốt, đáng để các cán bộ học tập, tôi cảm thấy Bắc Cảng có thể làm thành thị nơi thí điểm, công khai tình trạng tài sản của cán bộ đầu tiên trên toàn quốc.
Liêu Bác Sinh nói: Công khai tài sản là một chuyện tốt, nhưng thực sự thi hành thì cũng không dễ dàng, chúng tôi không có ý thi thành rộng rãi, dưới tình trạng, thi hành cũng không quá thực tế, mục đích tôi và bí thư Thường công khai tài sản của mình là để tăng cường lòng tin của người dân đối với chúng tôi, đồng thời cũng dọa cho một số quan viên có vấn đề để bọn họ đừng manh động, cho thấy quyết tâm của chúng tôi trong vấn đề xử lý tham ô.
Trương Dương nói: Tôi cũng xin đi nhờ xe với các anh, công khai tài sản của tôi.
Thường Lăng Không nói: Anh hay là đừng công khai, vợ chưa cưới của anh Sở Yên Nhiên rất có tiền, đừng có dọa người ta.
Trương Dương nói: “Sao cứ nhắc tới chuyện này, tôi là hạng người bám váy đàn bà ư? Tiền Của cô ta là tiền của cô ta, của tôi là của tôi, dù sao, tôi cũng không sợ công khai. đang Nói chuyện thì Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, cô ta đã trở lại Tân Hải, hỏi Trương Dương có về không.
Trương Dương nói với cô ta rằng mình đang ăn cơm với lãnh đạo, buổi tối mới về
Gác điện thoại, Thường Lăng Không cười nói: Nghe nói anh và Sở Yên Nhiên đã chính thức đăng ký kết hôn, lúc nào uống rượu mừng thì đừng quên phát thiệp mời cho tôi nhé.
Trương Dương cười cười gật đầu, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước Cung Hoàn Sơn cũng nói với mình những lời này, hắn nói khẽ: Cung Hoàn Sơn lần này đi quá lặng lẽ.
Thường Lăng Không nói: Hắn rất chán nản, vốn tôi đã mời hắn tham dự hội nghị hôm nay, nhưng hắn nói không khỏe, nếu vậy thì chúng tôi cũng không thể miễn cưỡng.
Trương Dương nói: Trước giờ chỉ thấy được người mới cười, có mấy ai thấy người cũ khóc, lúc nào cũng là đạo lý này cả.
Thường Lăng Không mỉm cười nói: Tôi và thị trưởng Liêu cũng có một ngày phải đi, đến lúc đó người mới các anh sẽ thay thế.
Trương đại quan nhân nghĩ rằng, tôi vẫn chưa biết sẽ làm tới bao giờ, khi đã làm rõ chuyện của Cung Kì Vĩ, kết thúc chuyện bên này rồi tôi sẽ đi.
Thường Lăng Không nói: Trương Dương, anh gần đây có liên hệ với Lăng Phong hay không?
Trương Dương nói: Thường xuyên liên hệ, tôi đang động viên hắn về nước, có điều hắn và Chương Duệ Dung rất quấn nhau, xem ra sẽ không muốn về ngay đâu, tôi cũng thấy tiếc cho hắn, anh nói xem, một người ưu tú như vậy sao lại cứ thích mỹ nhân mà không thích giang sơn chứ?
Thường Lăng Không mỉm cười nói: Tôi cũng động viên hắn về nước giúp tôi, nhưng thằng ôn này. Hắn lắc đầu: Ai có chí nấy, không miễn cưỡng được.
Buổi trưa nên mấy người không uống nhiều, Thường Lăng Không thuận tiện nói với Trương Dương về sau sẽ hạ lệnh cấm rượu, trong thời gian công tác buổi trưa tuyệt đối không thể uống rượu, Trương đại quan nhân đối với cái này cũng mang thái độ thờ ơ, Thường Lăng Không là quan mới tới phải đốt ba bó lửa, dù sao cũng phải đốt mấy phát cho mọi người xem, có điều hắn đối với ê-kíp này của Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh cũng có chút xem trọng, hai người đều là người thực tế, cán bộ như vậy luôn được Trương Dương thưởng thức.
Mấy người lên ô tô của Triệu Quốc Cường, điện thoại của Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh vang lên cùng lúc, hai người bắt máy, sau khi nghe xong nội dung của điện thoại thì vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng, Thường Lăng Không gác điện thoại nói: Huyện Lâm Mông đã xảy ra chuyện rồi.
Liêu Bác Sinh gật đầu, nội dung hắn nhận được cũng giống như Thường Lăng Không.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường đồng thời hỏi: Chuyện gì?
Thường Lăng Không nói: Một mỏ đá của huyện Lâm Mông trong lúc khai thác xuất hiện lở núi, trước mắt ở có bảy công nhân bị vùi. Ngữ khí của hắn có chút ngưng trọng, ngày đầu tiên thượng nhiệm đã gặp loại chuyện này, quả thực đúng là nản.
Liêu Bác Sinh nói: Tỉnh Chúng ta đã sớm không cho phép khai núi khai đá có, sao Lâm Mông còn có thể có mỏ đá?
Thường Lăng Không nói: “Xem ra phải tới hiện trường một chuyến rồi.
Liêu Bác Sinh chủ động xin đi giết giặc: Bí thư Thường, chuyện này giao cho tôi đi, ngài hay là ở đây tọa trấn.
Thường Lăng Không nhìn Trương Dương và Triệu Quốc Cường: Hai người Các anh cùng thị trưởng Liêu tới đó nhé, chúng tôi mới đến, đối với tình huống địa phương không quen thuộc bằng các anh, các anh đi theo cũng tiện hơn một chút. Bí thư thị ủy đã lên tiếng, hai người đương nhiên phải tuân mệnh làm việc, huống chi hai người đều là thường ủy thị ủy, Lâm Mông là một bộ phận của Bắc Cảng, xảy ra chuyện thì bọn họ cũng có trách nhiệm.
Bọn họ thả Thường Lăng Không ở thị ủy, sau đó thì trực tiếp lái xe tới Lâm Mông.
Ấn tượng sâu nhất của Trương Dương đối với Lâm Mông chính là suối nước nóng của nơi đó, nhớ rõ lần trước hắn và Viên Hiếu Thương, Trần Cương cùng nhau đi tắm suối nước nóng, chính ở chỗ này ngẫu nhiên gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử. Một ấn tượng khác chính là bí thư huyện ủy Lâm Mông Lưu Kiến Thiết, lúc trước từng đảm nhiệm phó bí thư thị ủy Tân Hải, tính ra thì thượng nhiệm cũng chưa được mấy ngày thì gặp xui.
Xe đang trên đường thì trời mưa, địa điểm gặp chuyện không may cách suối nước nóng lần trước Trương Dương tắm không xa, có điều do đoạn đường này thường xuyên thường xuyên bị xe vận tải tải trọng lớn đi qua, cho nên lồm lõm nhấp nhô, bởi vì trời mưa lại vô cùng lầy lội, may mà Thường Lăng Không lái xe việt dã, mỏ đá này tên là Thiên Hoằng Thạch Nghiệp, còn chưa tới cưa mỏ đá đã nhìn thấy đất đai hai bên đường chất đầy những khối đá màu đỏ, màu đen. Sau khi được nước mưa rửa sạch thì màu đỏ càng tươi hơn, bên trên còn có những hoa văn vòng tròn đồng tâm, thoạt nhìn rất giống đồng tiền, Trương đại quan nhân nhớ tới cái chặn giấy bằng đá mà Trình Viễn đưa cho mình, chất đá hình như cũng giống loại trước mắt, chẳng lẽ chỗ đá này chính là tiền tài thạch ư? Cảnh vật Mỗi người nhìn thấy tuy rằng đều như nhau, song vấn đề bọn họ nhìn thấy lại khác nhau, Liêu Bác Sinh thì nhìn thấy phía dưới những tảng đá này là đất ruộng, liếc một cái là ước tính được có mấy trăm mẫu đất đều thành chỗ để đá, Liêu Bác Sinh lắc đầu nói khẽ: Thế này là chiếm dụng bao nhiêu đất ruộng, chính phủ địa phương chẳng lẽ không nhìn thấy ư?
Trương Dương nói: Loại đá này hình như rất quý.
Liêu Bác Sinh và Triệu Quốc Cường cũng đều không hiểu gì về đá, Liêu Bác Sinh: Dân dĩ thực vi thiên, tảng đá có thể làm cơm ăn ư?
Xe Việt dã sau khi trải qua một phen xóc nảy thì tới mỏ đá Thiên Hoằng, trong sân của mỏ đá đỗ không ít xe cứu thương.
Bởi vì Liêu Bác Sinh trước đó không hề thông tri cho chính phủ địa phương là sẽ tới, cho nên cũng không có người phụ trách nghênh đón.
Triệu Quốc Cường sau khi đỗ xe xong thì ba người bọn họ đẩy cửa xuống xe, mưa so với trên đường đi còn lớn hơn, Trương Dương đưa mắt nhìn lại, Nhìn thấy bí thư huyện ủy huyện Lâm Mông Lưu Kiến Thiết đang đứng trên một đống đá được xếp ngăn nắp, chắp tay sau lưng, ưỡn bụng, sĩ cách ba ngày phải nhìn với cặp mắt khác, không ngờ thằng cha này nhanh như vậy đã bồi dưỡng ra khí chất quan to một phương rồi, phía sau hắn một người bộ dạng như thư ký đang che ô cho hắn, cho nên trên người Lưu Kiến Thiết không hề dính một chút nước mưa nào, nhưng thư ký thì cả người ướt sũng, bên cạnh hắn còn có hai người bộ dạng như lãnh đạo, cũng đều đứng, phía sau mỗi người có một người phụ trách che mưa.
Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, con mẹ nó giờ là lúc nào rồi mà đám quan liêu này còn không quên sĩ diện, đệch mẹ!
Hắn nói với Liêu Bác Sinh bên cạnh: Đứng trên tảng đá kia chính là bí thư huyện ủy Lâm Mông Lưu Kiến Thiết.
Liêu Bác Sinh đi nhanh tới.
Sự chú ý của Lưu Kiến Thiết đang tập trung ở hiện trường giải cứu, cho nên không chú ý tới đoàn người Liêu Bác Sinh tới. Cho tới lúc Trương Dương hét to gọi hắn: Lưu Kiến Thiết, anh xuống dưới một chuyến đi.
Lưu Kiến Thiết nghe thấy có người gọi thẳng tên hắn thì đầu tiên là cảm thấy phẫn nộ, sau đó mới nhìn thấy là Trương Dương, lập tức hết giận. Người ta tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cấp bậc cao hơn. Vị Bên cạnh kia là Triệu Quốc Cường, cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng, hai vị này hắn đều biết, hai vị thường ủy thị ủy, cấp bậc đều trên mình, trực tiếp gọi tên mình cũng chẳng có gì không ổn, người đi ở giữa nhìn thế nào cũng thấy quen quen, Lưu Kiến Thiết bỗng nhiên đối chiếu nhân vật trước mắt với Liêu Bác Sinh trong ảnh, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn vội vàng từ trên tảng đá nhảy xuống. Hai chân vẫn chưa chạm đất đã thân thiết gọi: Thị trưởng Liêu, ngài sao tự mình tới đây!
Có thể là bởi vì quá mức khẩn trương, khi chân chạm dất thì không cẩn thận nên khi chân chạm đất thì bị trượt, xoẹt một cái ngã, mông chạm đất, Lưu Kiến Thiết trông rất thảm hại, không đợi hắn đứng lên Thư ký đã vội vàng chạy tới, vừa đỡ hắn vừa che ô cho hắn, Lưu Kiến Thiết đẩy thư ký ra.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi cho rằng công khai tài sản là một cách làm rất tốt, đáng để các cán bộ học tập, tôi cảm thấy Bắc Cảng có thể làm thành thị nơi thí điểm, công khai tình trạng tài sản của cán bộ đầu tiên trên toàn quốc.
Liêu Bác Sinh nói: Công khai tài sản là một chuyện tốt, nhưng thực sự thi hành thì cũng không dễ dàng, chúng tôi không có ý thi thành rộng rãi, dưới tình trạng, thi hành cũng không quá thực tế, mục đích tôi và bí thư Thường công khai tài sản của mình là để tăng cường lòng tin của người dân đối với chúng tôi, đồng thời cũng dọa cho một số quan viên có vấn đề để bọn họ đừng manh động, cho thấy quyết tâm của chúng tôi trong vấn đề xử lý tham ô.
Trương Dương nói: Tôi cũng xin đi nhờ xe với các anh, công khai tài sản của tôi.
Thường Lăng Không nói: Anh hay là đừng công khai, vợ chưa cưới của anh Sở Yên Nhiên rất có tiền, đừng có dọa người ta.
Trương Dương nói: “Sao cứ nhắc tới chuyện này, tôi là hạng người bám váy đàn bà ư? Tiền Của cô ta là tiền của cô ta, của tôi là của tôi, dù sao, tôi cũng không sợ công khai. đang Nói chuyện thì Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, cô ta đã trở lại Tân Hải, hỏi Trương Dương có về không.
Trương Dương nói với cô ta rằng mình đang ăn cơm với lãnh đạo, buổi tối mới về
Gác điện thoại, Thường Lăng Không cười nói: Nghe nói anh và Sở Yên Nhiên đã chính thức đăng ký kết hôn, lúc nào uống rượu mừng thì đừng quên phát thiệp mời cho tôi nhé.
Trương Dương cười cười gật đầu, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước Cung Hoàn Sơn cũng nói với mình những lời này, hắn nói khẽ: Cung Hoàn Sơn lần này đi quá lặng lẽ.
Thường Lăng Không nói: Hắn rất chán nản, vốn tôi đã mời hắn tham dự hội nghị hôm nay, nhưng hắn nói không khỏe, nếu vậy thì chúng tôi cũng không thể miễn cưỡng.
Trương Dương nói: Trước giờ chỉ thấy được người mới cười, có mấy ai thấy người cũ khóc, lúc nào cũng là đạo lý này cả.
Thường Lăng Không mỉm cười nói: Tôi và thị trưởng Liêu cũng có một ngày phải đi, đến lúc đó người mới các anh sẽ thay thế.
Trương đại quan nhân nghĩ rằng, tôi vẫn chưa biết sẽ làm tới bao giờ, khi đã làm rõ chuyện của Cung Kì Vĩ, kết thúc chuyện bên này rồi tôi sẽ đi.
Thường Lăng Không nói: Trương Dương, anh gần đây có liên hệ với Lăng Phong hay không?
Trương Dương nói: Thường xuyên liên hệ, tôi đang động viên hắn về nước, có điều hắn và Chương Duệ Dung rất quấn nhau, xem ra sẽ không muốn về ngay đâu, tôi cũng thấy tiếc cho hắn, anh nói xem, một người ưu tú như vậy sao lại cứ thích mỹ nhân mà không thích giang sơn chứ?
Thường Lăng Không mỉm cười nói: Tôi cũng động viên hắn về nước giúp tôi, nhưng thằng ôn này. Hắn lắc đầu: Ai có chí nấy, không miễn cưỡng được.
Buổi trưa nên mấy người không uống nhiều, Thường Lăng Không thuận tiện nói với Trương Dương về sau sẽ hạ lệnh cấm rượu, trong thời gian công tác buổi trưa tuyệt đối không thể uống rượu, Trương đại quan nhân đối với cái này cũng mang thái độ thờ ơ, Thường Lăng Không là quan mới tới phải đốt ba bó lửa, dù sao cũng phải đốt mấy phát cho mọi người xem, có điều hắn đối với ê-kíp này của Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh cũng có chút xem trọng, hai người đều là người thực tế, cán bộ như vậy luôn được Trương Dương thưởng thức.
Mấy người lên ô tô của Triệu Quốc Cường, điện thoại của Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh vang lên cùng lúc, hai người bắt máy, sau khi nghe xong nội dung của điện thoại thì vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng, Thường Lăng Không gác điện thoại nói: Huyện Lâm Mông đã xảy ra chuyện rồi.
Liêu Bác Sinh gật đầu, nội dung hắn nhận được cũng giống như Thường Lăng Không.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường đồng thời hỏi: Chuyện gì?
Thường Lăng Không nói: Một mỏ đá của huyện Lâm Mông trong lúc khai thác xuất hiện lở núi, trước mắt ở có bảy công nhân bị vùi. Ngữ khí của hắn có chút ngưng trọng, ngày đầu tiên thượng nhiệm đã gặp loại chuyện này, quả thực đúng là nản.
Liêu Bác Sinh nói: Tỉnh Chúng ta đã sớm không cho phép khai núi khai đá có, sao Lâm Mông còn có thể có mỏ đá?
Thường Lăng Không nói: “Xem ra phải tới hiện trường một chuyến rồi.
Liêu Bác Sinh chủ động xin đi giết giặc: Bí thư Thường, chuyện này giao cho tôi đi, ngài hay là ở đây tọa trấn.
Thường Lăng Không nhìn Trương Dương và Triệu Quốc Cường: Hai người Các anh cùng thị trưởng Liêu tới đó nhé, chúng tôi mới đến, đối với tình huống địa phương không quen thuộc bằng các anh, các anh đi theo cũng tiện hơn một chút. Bí thư thị ủy đã lên tiếng, hai người đương nhiên phải tuân mệnh làm việc, huống chi hai người đều là thường ủy thị ủy, Lâm Mông là một bộ phận của Bắc Cảng, xảy ra chuyện thì bọn họ cũng có trách nhiệm.
Bọn họ thả Thường Lăng Không ở thị ủy, sau đó thì trực tiếp lái xe tới Lâm Mông.
Ấn tượng sâu nhất của Trương Dương đối với Lâm Mông chính là suối nước nóng của nơi đó, nhớ rõ lần trước hắn và Viên Hiếu Thương, Trần Cương cùng nhau đi tắm suối nước nóng, chính ở chỗ này ngẫu nhiên gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử. Một ấn tượng khác chính là bí thư huyện ủy Lâm Mông Lưu Kiến Thiết, lúc trước từng đảm nhiệm phó bí thư thị ủy Tân Hải, tính ra thì thượng nhiệm cũng chưa được mấy ngày thì gặp xui.
Xe đang trên đường thì trời mưa, địa điểm gặp chuyện không may cách suối nước nóng lần trước Trương Dương tắm không xa, có điều do đoạn đường này thường xuyên thường xuyên bị xe vận tải tải trọng lớn đi qua, cho nên lồm lõm nhấp nhô, bởi vì trời mưa lại vô cùng lầy lội, may mà Thường Lăng Không lái xe việt dã, mỏ đá này tên là Thiên Hoằng Thạch Nghiệp, còn chưa tới cưa mỏ đá đã nhìn thấy đất đai hai bên đường chất đầy những khối đá màu đỏ, màu đen. Sau khi được nước mưa rửa sạch thì màu đỏ càng tươi hơn, bên trên còn có những hoa văn vòng tròn đồng tâm, thoạt nhìn rất giống đồng tiền, Trương đại quan nhân nhớ tới cái chặn giấy bằng đá mà Trình Viễn đưa cho mình, chất đá hình như cũng giống loại trước mắt, chẳng lẽ chỗ đá này chính là tiền tài thạch ư? Cảnh vật Mỗi người nhìn thấy tuy rằng đều như nhau, song vấn đề bọn họ nhìn thấy lại khác nhau, Liêu Bác Sinh thì nhìn thấy phía dưới những tảng đá này là đất ruộng, liếc một cái là ước tính được có mấy trăm mẫu đất đều thành chỗ để đá, Liêu Bác Sinh lắc đầu nói khẽ: Thế này là chiếm dụng bao nhiêu đất ruộng, chính phủ địa phương chẳng lẽ không nhìn thấy ư?
Trương Dương nói: Loại đá này hình như rất quý.
Liêu Bác Sinh và Triệu Quốc Cường cũng đều không hiểu gì về đá, Liêu Bác Sinh: Dân dĩ thực vi thiên, tảng đá có thể làm cơm ăn ư?
Xe Việt dã sau khi trải qua một phen xóc nảy thì tới mỏ đá Thiên Hoằng, trong sân của mỏ đá đỗ không ít xe cứu thương.
Bởi vì Liêu Bác Sinh trước đó không hề thông tri cho chính phủ địa phương là sẽ tới, cho nên cũng không có người phụ trách nghênh đón.
Triệu Quốc Cường sau khi đỗ xe xong thì ba người bọn họ đẩy cửa xuống xe, mưa so với trên đường đi còn lớn hơn, Trương Dương đưa mắt nhìn lại, Nhìn thấy bí thư huyện ủy huyện Lâm Mông Lưu Kiến Thiết đang đứng trên một đống đá được xếp ngăn nắp, chắp tay sau lưng, ưỡn bụng, sĩ cách ba ngày phải nhìn với cặp mắt khác, không ngờ thằng cha này nhanh như vậy đã bồi dưỡng ra khí chất quan to một phương rồi, phía sau hắn một người bộ dạng như thư ký đang che ô cho hắn, cho nên trên người Lưu Kiến Thiết không hề dính một chút nước mưa nào, nhưng thư ký thì cả người ướt sũng, bên cạnh hắn còn có hai người bộ dạng như lãnh đạo, cũng đều đứng, phía sau mỗi người có một người phụ trách che mưa.
Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, con mẹ nó giờ là lúc nào rồi mà đám quan liêu này còn không quên sĩ diện, đệch mẹ!
Hắn nói với Liêu Bác Sinh bên cạnh: Đứng trên tảng đá kia chính là bí thư huyện ủy Lâm Mông Lưu Kiến Thiết.
Liêu Bác Sinh đi nhanh tới.
Sự chú ý của Lưu Kiến Thiết đang tập trung ở hiện trường giải cứu, cho nên không chú ý tới đoàn người Liêu Bác Sinh tới. Cho tới lúc Trương Dương hét to gọi hắn: Lưu Kiến Thiết, anh xuống dưới một chuyến đi.
Lưu Kiến Thiết nghe thấy có người gọi thẳng tên hắn thì đầu tiên là cảm thấy phẫn nộ, sau đó mới nhìn thấy là Trương Dương, lập tức hết giận. Người ta tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cấp bậc cao hơn. Vị Bên cạnh kia là Triệu Quốc Cường, cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng, hai vị này hắn đều biết, hai vị thường ủy thị ủy, cấp bậc đều trên mình, trực tiếp gọi tên mình cũng chẳng có gì không ổn, người đi ở giữa nhìn thế nào cũng thấy quen quen, Lưu Kiến Thiết bỗng nhiên đối chiếu nhân vật trước mắt với Liêu Bác Sinh trong ảnh, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn vội vàng từ trên tảng đá nhảy xuống. Hai chân vẫn chưa chạm đất đã thân thiết gọi: Thị trưởng Liêu, ngài sao tự mình tới đây!
Có thể là bởi vì quá mức khẩn trương, khi chân chạm dất thì không cẩn thận nên khi chân chạm đất thì bị trượt, xoẹt một cái ngã, mông chạm đất, Lưu Kiến Thiết trông rất thảm hại, không đợi hắn đứng lên Thư ký đã vội vàng chạy tới, vừa đỡ hắn vừa che ô cho hắn, Lưu Kiến Thiết đẩy thư ký ra.
/2583
|