Trương Dương nói: Tôi nhớ rõ từng đọc một quyển sách, tên sách là Bá tước Monte Cristo, anh nói Tiết Thế Luân liệu có phải giống như trong sách? Mang lòng báo thù mà về, muốn diệt sạch những người năm đó từng đắc tội và phát sinh mâu thuẫn với hắn.
Triệu Quốc Cường nghe Trương Dương nói như vậy thì trong lòng không khỏi run lên, nếu thực sự là vậy, Tiết Thế Luân không nghi ngờ gì nữa là cực kỳ đáng sợ.
Trương Dương nói. Vì Bắc Cảng cũng được, vì người khác cũng được, nói tóm lại phải điều tra rõ việc này.
Triệu Quốc Cường chậm rãi gật đầu.
Sau khi biết giữa Triệu Vĩnh Phúc và Tiết Thế Luân cũng có thể tồn tại cái vấn đề, hoài nghi của Trương đại quan nhân đối với Tiết Thế Luân càng ngày càng nặng, có điều trong đây cũng tồn tại rất nhiều vấn đề, những vấn đề không giải thích được, giả thiết Tiết Thế Luân chính là độc thủ phía sau màn, vì sao hắn muốn đối phó Trình Diễm Đông? Thật ra chỉ cần hy sinh Hạng Thành là có thể cắt đứt tất cả manh mối rồi, vì sao hắn muốn đồng thời ra tay đối phó nhiều người như vậy?Cái này trên đạo lý rất khó giải thích.
Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh đến không nghi ngờ gì nữa đã mang tới một làn gió mới cho chính đàn Bắc Cảng, nhưng bất kể Thường Lăng Không hay là Liêu Bác Sinh đều rõ ràng nghiêng về xây dựng kinh tế và cải cách nội bộ thể chế hơn, bọn họ không hề có bất kỳ hành động dứt khoát hẳn hoi nào. Điều này cũng thể hiện ra sự cẩn thận của bọn họ, đồng thời cũng là bởi vì thượng tầng bày mưu đặt kế, chính đàn Bắc Cảng thực sự đã không chịu nổi gió thổi cỏ lay, trước tiên phải củng cố một chút đã rồi mới có thể động can qua.
Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên và lão thái thái ở Bắc Cảng chơi hai ngày, Sở Yên Nhiên cũng không thích tòa thành thị Bắc Cảng này lắm, cô ta và Trương Dương hẹn định cuối năm tới đảo thần miếu du lịch, thuận tiện khảo sát một chút địa điểm và ngày giờ tổ chức hôn lễ.
Lão thái thái lúc còn sống muốn trở về nước Mỹ, xem ra vẫn có một số tâm nguyện chưa xong.
Sau khi lưu lại năm ngày ở Tân Hải, Sở Yên Nhiên cùng bà ngoại trực tiếp tới Hỗ Hải, từ đó bay về nước Mỹ.
Trương đại quan nhân không hề tiễn xa, công tác ở Tân Hải cũng thật sự rất bận, Sở Yên Nhiên vừa vừa ly khai thì Kiều Mộng Viện tới Singapore khảo sát chiêu thương đã trở lại.
Kiều Mộng Viện lần này tới Singapore chủ yếu là vì chuyện xây dựng thêm và cải tạo cảng Phước Long, phóng mắt khắp toàn bộ châu Á, tập đoàn có thực lực ngang ngửa với Nguyên Hòa cũng chỉ có tập đoàn Tinh Nguyệt, hơn nữa lúc trước khi tranh thầu, trong lòng Trương Dương cũng nghiêng về phía tập đoàn Tinh Nguyệt hơn, hắn và Phạm Tư Kì và Aishwarrya đều là bằng hữu tốt, lại cùng là ân nhân cứu mạng của hai người bọn họ, trên hợp tác cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Lúc ấy nếu không phải Aishwarrya bởi vì tới muộn, cuối cùng hươu về tay ai cũng khó nói, Hiện tại tập đoàn Nguyên Hòa muốn rút lui, người Trương Dương nghĩ đến đầu tiên tự nhiên là tập đoàn Tinh Nguyệt.
Kiều Mộng Viện sau khi trở về Tân Hải thì không hề lập tức tới chỗ Trương Dương báo cáo công tác, cho tới ngày hôm sau, Trương đại quan nhân gọi điện thoại tới văn phòng cô ta, Kiều Mộng Viện lúc này mới lúc này mới tới chỗ Trương Dương.
Nhìn thấy bộ dạng tươi cười của Trương Dương, Kiều Mộng Viện nói: Bí thư Trương, xem ra tâm tình của anh không tồi.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc: Nghe nói em ngày hôm qua đã trở lại rồi, sao không liên hệ với anh?
Kiều Mộng Viện nói: Mệt, cho nên em ở nhà nghỉ, dù sao nhìn thấy anh thì cũng chỉ báo cáo chuyện công tác.
Trương đại quan nhân nhận thấy được một tia vị đạo bất thường, Kiều Mộng Viện tựa hồ có chút tâm tình không tốt, nghĩ lại chuyện này cũng không khó lý giải, chuyện mình và Sở Yên Nhiên đăng ký kết hôn cơ hồ tất cả mọi người đều biết, Kiều Mộng Viện đương nhiên cũng không ngoại lệ, cô ta và mình có có quan hệ thân xác, nghe thấy tin tức này thì đương nhiên tâm tình sẽ bị ảnh hưởng. Trương đại quan nhân nói: À... anh và Yên Nhiên đã đăng ký kết hôn rồi. Trương đại quan nhân ý thức được mình nên chủ động nói chuyện này, không cần thiết phải che dấu.
Kiều Mộng Viện nói: Em biết, chúc mừng anh.
Trương đại quan nhân nói: Thật ư?
Kiều Mộng Viện nói: Tóm lại không phải là giả, hai người hạnh phúc là tốt rồi.
Trương đại quan nhân cười: Chua quá!
Kiều Mộng Viện nói: Cũng có chút, có điều nghĩ cũng bình thường trở lại thôi, hai người chính là một đôi mà. Nói tới đây, trên mặt lộ ra nụ cười cô đơn: Không nói những chuyện này nữa, đây là văn phòng, chúng ta phải bàn công tác chứ?
Trương Dương gật đầu: Em thích nói chuyện gì thì chúng ta sẽ nói chuyện đó, chuyến đi tới Singapore lần này thế nào?
Cũng coi như là thuận lợi, em đã gặp được Phạm Tư Kì, cô ta vẫn có hứng thú với đầu tư vào Tân Hải, đáp ứng sắp tới sẽ phái người tới đây đánh giá khảo sát lại, cái cô ta quan tâm là tập đoàn Nguyên Hòa có phải đã triệt để rút lui rồi hay không, còn có thể quay lại hay không?
Trương Dương nói: Muốn cùng chúng ta lên tòa rồi, còn có thể quay lại cái gì nữa?
Kiều Mộng Viện nói: Tuy là nói vậy, nhưng hợp đồng giữa chúng ta và tập đoàn Nguyên Hòa vẫn còn, bọn họ nếu đột nhiên thay đổi chủ ý, quay lại một lần nữa thực hiện hợp đồng thì chúng ta cũng không tiện đơn phương xé bỏ hợp đồng.
Trương Dương nói: Thiếu chút nữa thì lừa chết chúng ta, trên đời này thay đổi thất thường nhất chính là người Nhật Bản, có điều nói lại, anh vẫn phải cảm tạ họ.
Kiều Mộng Viện đương nhiên minh bạch ý tứ của hắn, nếu không phải người Nhật Bản mưu hại bọn họ, lần trước hai người bọn họ cũng sẽ không bị nhốt ở hải đăng, đột phá chướng ngại cuối cùng, nhớ tới chuyện này Kiều Mộng Viện không khỏi mặt đỏ tim đập.
Trương đại quan nhân đứng lên, đi tới bên cạnh cô ta, Kiều Mộng Viện không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng vẫn bị hắn kéo vào lòng, Kiều Mộng Viện gắt: Đây là văn phòng.
Trương đại quan nhân nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân thì lập tức cười cười, vươn tay ra bóp nhẹ vú Kiều Mộng Viện, buông cô ta ra rồi ngồi lại vị trí của mình.
Quả nhiên, không bao lâu sau thì vang lên tiếng gõ cửa, người tới là Phó Trường Chinh, hắn thông báo với Trương Dương: Có một khách nhân Nhật Bản cầu kiến.
Trương đại quan nhân nghe nói là người Nhật Bản thì không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ thực sự như Kiều Mộng Viện nói, tập đoàn Nguyên Hòa nhanh như vậy đã đi rồi còn quay lại ư?
Trương đại quan nhân vẫn đồng ý gặp mặt khách nhân Nhật Bản này, tuy rằng đối phương không thông báo tính danh với hắn trước, nhưng vì lòng hiếu kỳ, Trương đại quan nhân rất muốn nhìn một chút xem người này là thần thánh phương nào?
Phó Trường Chinh mời một người Nhật Bản thấp gầy đi vào, khoảng năm sáu mươi tuổi, tướng mạo vô cùng hòa ái, mặc quần áo màu xám, thoạt nhìn cực kỳ bình thường.
Trương đại quan nhân lại từ khi hắn vừa vào cửa đã nhìn ra bộ pháp của đối phương tràn ngập tiết tấu, mỗi một bước đều khống chế vô cùng tinh chuẩn.
Trương Dương giỏng tai lắng nghe, nắm chắc tiết tấu hô hấp của đối phương, hô hấp của đối phương lâu dài và nhẹ nhàng, giống như gió nhẹ trong đêm, vẻ mặt của hắn bình tĩnh lạnh lùng, giống như mặt hồ ngày mùa thu sau giờ ngọ.
Đối phương còn chưa tới trước mặt Trương Dương thì Trương đại quan nhân đã biết người trước mắt tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa võ công trên cả Liễu Sinh Chính Đạo, Phục Bộ Nhất Diệp.
Trương Dương đứng lên, vì Trung Hoa là lễ nghi chi bang, tuy rằng Trương đại quan nhân không thích tiểu Nhật Bản, nhưng trên cấp bậc lễ nghĩa không muốn để mất mặt mũi.
Trên mặt Đối phương không hề lộ ra nửa phần địch ý: Trương Dương tiên sinh, tôi là Phục Bộ Thương Sơn!
Trương đại quan nhân nghe thấy tên của Phục Bộ Thương Sơn thì lập tức liền liên tưởng đến Nguyên Hòa Hạnh Tử, Phục Bộ Thương Sơn là người đứng đầu Phục Bộ gia tộc, cũng là nghĩa phụ của Nguyên Hòa Hạnh Tử, mình và Phục Bộ gia tộc sớm bởi vì Phục Bộ Nhất Diệp mà kết thù, hắn ở trên Trường Thành từng bẻ gẫy một cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp, Chuyện này đã dẫn tới cừu hận của toàn bộ Phục Bộ gia tộc, Phục Bộ Thương Sơn này đến chẳng lẽ là để đòi lại công đạo cho con hắn?
Trương Dương chủ động vươn tay ra: Phục Bộ tiên sinh, nghe đại danh ngài đã lâu!
Thương Sơn bắt tay với Trương Dương: Tôi cũng nghe danh anh đã lâu.
Trương Dương buông tay hắn ra: Phục Bộ tiên sinh, mời ngồi.
Phục Bộ Thương Sơn ngồi xuống sô pha, Phó Trường Chinh mang trà lên.
Phục Bộ Thương Sơn mỉm cười nhận lấy chén trà, mở nắp ra hít hương trà: Trà là trà ngon, nhưng trà cụ thì lại bình thường, để hôm nào có thời gian, tôi tặng anh một bộ trà cụ.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm vô công bất thụ lộc, tôi phế đi cánh tay của con trai anh, anh lại hảo tâm tặng quà cho tôi ư? Đánh chết tôi cũng không tin, Trương Dương nói: Đa tạ ý tốt của Phục Bộ tiên sinh, xem ra tiên sinh đối với trà đạo chắc là tinh thông lắm?
Phục Bộ Thương Sơn mỉm cười nói: Tinh thông thì không dám nói. Có điều cũng biết chút ít, kể ra thì trà đạo của Nhật Bản là tới từ quý quốc.
Trương Dương nói: Cái này thì không sai, văn hóa Trung Quốc đối với các quốc gia xung quanh thì có ảnh hưởng rất lớn, thật ra Nhật Bản ngược dòng tìm hiểu thì cũng là một nhánh di dân của Trung Quốc trước đây.
Phục Bộ Thương Sơn nói: Không có chứng cớ xác thực mà, chuyện xưa Tần Thủy Hoàng của quý quốc phái ra năm trăm đồng nam đồng nữ giống như là một truyền thuyết hơn.
Triệu Quốc Cường nghe Trương Dương nói như vậy thì trong lòng không khỏi run lên, nếu thực sự là vậy, Tiết Thế Luân không nghi ngờ gì nữa là cực kỳ đáng sợ.
Trương Dương nói. Vì Bắc Cảng cũng được, vì người khác cũng được, nói tóm lại phải điều tra rõ việc này.
Triệu Quốc Cường chậm rãi gật đầu.
Sau khi biết giữa Triệu Vĩnh Phúc và Tiết Thế Luân cũng có thể tồn tại cái vấn đề, hoài nghi của Trương đại quan nhân đối với Tiết Thế Luân càng ngày càng nặng, có điều trong đây cũng tồn tại rất nhiều vấn đề, những vấn đề không giải thích được, giả thiết Tiết Thế Luân chính là độc thủ phía sau màn, vì sao hắn muốn đối phó Trình Diễm Đông? Thật ra chỉ cần hy sinh Hạng Thành là có thể cắt đứt tất cả manh mối rồi, vì sao hắn muốn đồng thời ra tay đối phó nhiều người như vậy?Cái này trên đạo lý rất khó giải thích.
Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh đến không nghi ngờ gì nữa đã mang tới một làn gió mới cho chính đàn Bắc Cảng, nhưng bất kể Thường Lăng Không hay là Liêu Bác Sinh đều rõ ràng nghiêng về xây dựng kinh tế và cải cách nội bộ thể chế hơn, bọn họ không hề có bất kỳ hành động dứt khoát hẳn hoi nào. Điều này cũng thể hiện ra sự cẩn thận của bọn họ, đồng thời cũng là bởi vì thượng tầng bày mưu đặt kế, chính đàn Bắc Cảng thực sự đã không chịu nổi gió thổi cỏ lay, trước tiên phải củng cố một chút đã rồi mới có thể động can qua.
Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên và lão thái thái ở Bắc Cảng chơi hai ngày, Sở Yên Nhiên cũng không thích tòa thành thị Bắc Cảng này lắm, cô ta và Trương Dương hẹn định cuối năm tới đảo thần miếu du lịch, thuận tiện khảo sát một chút địa điểm và ngày giờ tổ chức hôn lễ.
Lão thái thái lúc còn sống muốn trở về nước Mỹ, xem ra vẫn có một số tâm nguyện chưa xong.
Sau khi lưu lại năm ngày ở Tân Hải, Sở Yên Nhiên cùng bà ngoại trực tiếp tới Hỗ Hải, từ đó bay về nước Mỹ.
Trương đại quan nhân không hề tiễn xa, công tác ở Tân Hải cũng thật sự rất bận, Sở Yên Nhiên vừa vừa ly khai thì Kiều Mộng Viện tới Singapore khảo sát chiêu thương đã trở lại.
Kiều Mộng Viện lần này tới Singapore chủ yếu là vì chuyện xây dựng thêm và cải tạo cảng Phước Long, phóng mắt khắp toàn bộ châu Á, tập đoàn có thực lực ngang ngửa với Nguyên Hòa cũng chỉ có tập đoàn Tinh Nguyệt, hơn nữa lúc trước khi tranh thầu, trong lòng Trương Dương cũng nghiêng về phía tập đoàn Tinh Nguyệt hơn, hắn và Phạm Tư Kì và Aishwarrya đều là bằng hữu tốt, lại cùng là ân nhân cứu mạng của hai người bọn họ, trên hợp tác cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Lúc ấy nếu không phải Aishwarrya bởi vì tới muộn, cuối cùng hươu về tay ai cũng khó nói, Hiện tại tập đoàn Nguyên Hòa muốn rút lui, người Trương Dương nghĩ đến đầu tiên tự nhiên là tập đoàn Tinh Nguyệt.
Kiều Mộng Viện sau khi trở về Tân Hải thì không hề lập tức tới chỗ Trương Dương báo cáo công tác, cho tới ngày hôm sau, Trương đại quan nhân gọi điện thoại tới văn phòng cô ta, Kiều Mộng Viện lúc này mới lúc này mới tới chỗ Trương Dương.
Nhìn thấy bộ dạng tươi cười của Trương Dương, Kiều Mộng Viện nói: Bí thư Trương, xem ra tâm tình của anh không tồi.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc: Nghe nói em ngày hôm qua đã trở lại rồi, sao không liên hệ với anh?
Kiều Mộng Viện nói: Mệt, cho nên em ở nhà nghỉ, dù sao nhìn thấy anh thì cũng chỉ báo cáo chuyện công tác.
Trương đại quan nhân nhận thấy được một tia vị đạo bất thường, Kiều Mộng Viện tựa hồ có chút tâm tình không tốt, nghĩ lại chuyện này cũng không khó lý giải, chuyện mình và Sở Yên Nhiên đăng ký kết hôn cơ hồ tất cả mọi người đều biết, Kiều Mộng Viện đương nhiên cũng không ngoại lệ, cô ta và mình có có quan hệ thân xác, nghe thấy tin tức này thì đương nhiên tâm tình sẽ bị ảnh hưởng. Trương đại quan nhân nói: À... anh và Yên Nhiên đã đăng ký kết hôn rồi. Trương đại quan nhân ý thức được mình nên chủ động nói chuyện này, không cần thiết phải che dấu.
Kiều Mộng Viện nói: Em biết, chúc mừng anh.
Trương đại quan nhân nói: Thật ư?
Kiều Mộng Viện nói: Tóm lại không phải là giả, hai người hạnh phúc là tốt rồi.
Trương đại quan nhân cười: Chua quá!
Kiều Mộng Viện nói: Cũng có chút, có điều nghĩ cũng bình thường trở lại thôi, hai người chính là một đôi mà. Nói tới đây, trên mặt lộ ra nụ cười cô đơn: Không nói những chuyện này nữa, đây là văn phòng, chúng ta phải bàn công tác chứ?
Trương Dương gật đầu: Em thích nói chuyện gì thì chúng ta sẽ nói chuyện đó, chuyến đi tới Singapore lần này thế nào?
Cũng coi như là thuận lợi, em đã gặp được Phạm Tư Kì, cô ta vẫn có hứng thú với đầu tư vào Tân Hải, đáp ứng sắp tới sẽ phái người tới đây đánh giá khảo sát lại, cái cô ta quan tâm là tập đoàn Nguyên Hòa có phải đã triệt để rút lui rồi hay không, còn có thể quay lại hay không?
Trương Dương nói: Muốn cùng chúng ta lên tòa rồi, còn có thể quay lại cái gì nữa?
Kiều Mộng Viện nói: Tuy là nói vậy, nhưng hợp đồng giữa chúng ta và tập đoàn Nguyên Hòa vẫn còn, bọn họ nếu đột nhiên thay đổi chủ ý, quay lại một lần nữa thực hiện hợp đồng thì chúng ta cũng không tiện đơn phương xé bỏ hợp đồng.
Trương Dương nói: Thiếu chút nữa thì lừa chết chúng ta, trên đời này thay đổi thất thường nhất chính là người Nhật Bản, có điều nói lại, anh vẫn phải cảm tạ họ.
Kiều Mộng Viện đương nhiên minh bạch ý tứ của hắn, nếu không phải người Nhật Bản mưu hại bọn họ, lần trước hai người bọn họ cũng sẽ không bị nhốt ở hải đăng, đột phá chướng ngại cuối cùng, nhớ tới chuyện này Kiều Mộng Viện không khỏi mặt đỏ tim đập.
Trương đại quan nhân đứng lên, đi tới bên cạnh cô ta, Kiều Mộng Viện không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng vẫn bị hắn kéo vào lòng, Kiều Mộng Viện gắt: Đây là văn phòng.
Trương đại quan nhân nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân thì lập tức cười cười, vươn tay ra bóp nhẹ vú Kiều Mộng Viện, buông cô ta ra rồi ngồi lại vị trí của mình.
Quả nhiên, không bao lâu sau thì vang lên tiếng gõ cửa, người tới là Phó Trường Chinh, hắn thông báo với Trương Dương: Có một khách nhân Nhật Bản cầu kiến.
Trương đại quan nhân nghe nói là người Nhật Bản thì không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ thực sự như Kiều Mộng Viện nói, tập đoàn Nguyên Hòa nhanh như vậy đã đi rồi còn quay lại ư?
Trương đại quan nhân vẫn đồng ý gặp mặt khách nhân Nhật Bản này, tuy rằng đối phương không thông báo tính danh với hắn trước, nhưng vì lòng hiếu kỳ, Trương đại quan nhân rất muốn nhìn một chút xem người này là thần thánh phương nào?
Phó Trường Chinh mời một người Nhật Bản thấp gầy đi vào, khoảng năm sáu mươi tuổi, tướng mạo vô cùng hòa ái, mặc quần áo màu xám, thoạt nhìn cực kỳ bình thường.
Trương đại quan nhân lại từ khi hắn vừa vào cửa đã nhìn ra bộ pháp của đối phương tràn ngập tiết tấu, mỗi một bước đều khống chế vô cùng tinh chuẩn.
Trương Dương giỏng tai lắng nghe, nắm chắc tiết tấu hô hấp của đối phương, hô hấp của đối phương lâu dài và nhẹ nhàng, giống như gió nhẹ trong đêm, vẻ mặt của hắn bình tĩnh lạnh lùng, giống như mặt hồ ngày mùa thu sau giờ ngọ.
Đối phương còn chưa tới trước mặt Trương Dương thì Trương đại quan nhân đã biết người trước mắt tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa võ công trên cả Liễu Sinh Chính Đạo, Phục Bộ Nhất Diệp.
Trương Dương đứng lên, vì Trung Hoa là lễ nghi chi bang, tuy rằng Trương đại quan nhân không thích tiểu Nhật Bản, nhưng trên cấp bậc lễ nghĩa không muốn để mất mặt mũi.
Trên mặt Đối phương không hề lộ ra nửa phần địch ý: Trương Dương tiên sinh, tôi là Phục Bộ Thương Sơn!
Trương đại quan nhân nghe thấy tên của Phục Bộ Thương Sơn thì lập tức liền liên tưởng đến Nguyên Hòa Hạnh Tử, Phục Bộ Thương Sơn là người đứng đầu Phục Bộ gia tộc, cũng là nghĩa phụ của Nguyên Hòa Hạnh Tử, mình và Phục Bộ gia tộc sớm bởi vì Phục Bộ Nhất Diệp mà kết thù, hắn ở trên Trường Thành từng bẻ gẫy một cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp, Chuyện này đã dẫn tới cừu hận của toàn bộ Phục Bộ gia tộc, Phục Bộ Thương Sơn này đến chẳng lẽ là để đòi lại công đạo cho con hắn?
Trương Dương chủ động vươn tay ra: Phục Bộ tiên sinh, nghe đại danh ngài đã lâu!
Thương Sơn bắt tay với Trương Dương: Tôi cũng nghe danh anh đã lâu.
Trương Dương buông tay hắn ra: Phục Bộ tiên sinh, mời ngồi.
Phục Bộ Thương Sơn ngồi xuống sô pha, Phó Trường Chinh mang trà lên.
Phục Bộ Thương Sơn mỉm cười nhận lấy chén trà, mở nắp ra hít hương trà: Trà là trà ngon, nhưng trà cụ thì lại bình thường, để hôm nào có thời gian, tôi tặng anh một bộ trà cụ.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm vô công bất thụ lộc, tôi phế đi cánh tay của con trai anh, anh lại hảo tâm tặng quà cho tôi ư? Đánh chết tôi cũng không tin, Trương Dương nói: Đa tạ ý tốt của Phục Bộ tiên sinh, xem ra tiên sinh đối với trà đạo chắc là tinh thông lắm?
Phục Bộ Thương Sơn mỉm cười nói: Tinh thông thì không dám nói. Có điều cũng biết chút ít, kể ra thì trà đạo của Nhật Bản là tới từ quý quốc.
Trương Dương nói: Cái này thì không sai, văn hóa Trung Quốc đối với các quốc gia xung quanh thì có ảnh hưởng rất lớn, thật ra Nhật Bản ngược dòng tìm hiểu thì cũng là một nhánh di dân của Trung Quốc trước đây.
Phục Bộ Thương Sơn nói: Không có chứng cớ xác thực mà, chuyện xưa Tần Thủy Hoàng của quý quốc phái ra năm trăm đồng nam đồng nữ giống như là một truyền thuyết hơn.
/2583
|